Chương 198: Quyển 1 - Chương 197: Cuộc sống không ý nghĩa
Miêu Nị
09/12/2016
Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh tỉnh lại, cảm thấy thần thanh khí sảng, tọa chiếu nội quan mới phát hiện thương thế lưu lại từ đại triêu thí, đã khỏi toàn bộ, nhưng hắn nhìn tảng đá màu đen trong lòng bàn tay, trầm mặc thời gian rất lâu, tâm tình cũng không vui vẻ chút nào.
Hắn mơ hồ hiểu được tảng đá màu đen này mới là thứ mình cần tìm kiếm. Kế đạo nhân để cho hắn tiến vào Lăng Yên các, ngoài bút ký của Vương Chi Sách ra, hắc thạch mới là thứ mấu chốt. Dựa theo cách nói của Vương Chi Sách, khối hắc thạch này có thể do Thái Tổ Hoàng Đế trước khi chết giao cho hắn , nói không chừng cùng bí mật nghịch thiên cải mệnh có quan hệ không nhỏ.
Hắc thạch rất quan trọng, nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ đến bút ký của Vương Chi Sách.
Sau tiếng sấm kia, thức hải nổi lên vô số mưa gió, hắn thấy được vô số hình ảnh, đối chiếu với ghi chép của Vương Chi Sách, làm cho hắn đã hiểu rất nhiều chuyện, mặc dù còn không cách nào đưa ra kết luận.
Nghịch thiên cải mệnh, chính là muốn thay đổi vị trí hoặc độ sáng của mệnh tinh ở trong bầu trời, từ đó thay đổi vị trí của mình trong thế giới loài người, mà... vị trí là tương đối.
Nếu như không cách nào thay đổi vị trí hoặc độ sáng của mình, như vậy thay đổi vị trí cùng độ sáng của những tinh thần khác vây quanh , giống như trước có thể tạo thành hiệu quả tương tự. Đạo lý giống nhau, nếu như ngươi muốn thay đổi vận mệnh của mình, đầu tiên ngươi phải thay đổi vận mệnh của những người xuất hiện trong cuộc đời của ngươi, những người đó quan hệ với ngươi càng thân mật, sự thay đổi vận mệnh của bọn hắn càng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi vận mệnh của ngươi.
Tỷ như cha con.
Tỷ như huynh đệ.
Tỷ như quân thần.
Sự thật này quả thật quá tàn nhẫn.
Trần Trường Sinh không thể xác định hình ảnh mình nhìn thấy là quá khứ chân thật hay là tưởng tượng, suốt một đêm thời gian, thân thể của hắn bị mồ hôi ướt nhẹp sau đó hong khô, sau khi tỉnh lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Nếu như những hình ảnh máu tanh mà âm lãnh này mới là chân tướng lịch sử, Đại Chu hai đời hùng chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất, chẳng lẽ toàn bộ đều là người máu lạnh như vậy? Vì nghịch thiên cải mệnh mà trả giá lớn như thế, làm ra chuyện đáng sợ như thế, đáng giá hay không? Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới, nếu như Thánh Hậu nương nương là người thứ ba nghịch thiên cải mệnh thành công, như vậy nàng đã trả một cái giá lớn đến cỡ nào?
Dân gian vẫn truyền lưu tin đồn máu tanh mà tàn nhẫn có phải thật hay không? Năm đó đứa con trai đầu tiên của nàng đến tột cùng là bị Hoàng Hậu trước phái người hạ độc mà chết hay là như trong truyền thuyết bị Thánh Hậu nương nương đích thân bóp nghẹt thở mà chết? Mấy hài tử mà nàng sinh ra không thể sống qua sáu tuổi, đến tột cùng là hoàn cảnh trong hoàng cung năm đó quá hiểm ác, hay là một loại hiến tế nào đó? Hiến tế đối với tinh không?
Thân thể Trần Trường Sinh càng ngày càng hàn lãnh, hắn không muốn nghĩ nữa, bởi vì hắn không dám nghĩ nữa, đối mặt với ám ảnh tử vong, hắn vẫn có thể bình tĩnh, nhưng đối với thế giới chân thực ẩn sau ánh mặt trời, hắn mười lăm tuổi vẫn không dám tới quá gần, hắn muốn rời khỏi nơi này.
Lăng Yên các vẫn đen nhánh, khe cửa không thể thấy được một tia sáng nào, không cách nào xác định thời gian, nhưng hắn biết rõ, lúc này đã là năm giờ, đúng là thời gian mỗi ngày hắn rời giường.
Hắn đứng dậy đem tường đá ghép lại như cũ, Lăng Yên các chính là thâm cung cấm địa, một năm tối đa chỉ mở vài lần, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn, khe hở do đoản kiếm cắt ra trên tường đá sẽ không bị người ta phát hiện, hơn nữa lúc này hắn không có tinh thần nghĩ tới những điểm này.
Lăng Yên các theo đạo lý có thể hoàn toàn ngăn cách ánh sáng, như vậy hẳn là ngăn cách tất cả thanh âm, nhưng mà một khắc sau, tựa như đêm hôm qua, một tiếng chuông thanh viễn từ mặt đất truyền đến, tựa như một sứ giả từ địa phương xa xôi vội vã chạy tới, muốn đánh thức người đang tĩnh tư trong các.
Một cơn gió mát theo tiếng chuông ùa tới, cánh cửa Lăng Yên các chậm rãi mở ra, nắng sớm mờ nhạt rơi xuống trên sàn nhà bằng đá, cũng rơi vào mấy chục bức họa trên tường. Đám người trong bức họa đã lập vô số chiến công cho Đại Chu, nhưng hôm nay một năm cũng chỉ có mấy lần có thể chứng kiến ánh mặt trời.
Trần Trường Sinh đón nắng sớm cùng gió đi ra khỏi Lăng Yên các, đi vào tiếng chuông, nhưng tâm tình không cách nào yên tĩnh, gió mát ùa tới, cũng không thể làm cho hắn thanh tĩnh, ngược lại càng thêm lạnh lẽo.
Đứng trên đài cao trước Lăng Yên các, hắn nhìn thoáng qua mặt trời mới vừa ló trên đường chân trời xa xa, sau đó nhìn kinh đô dưới nắng sớm như đang tỉnh lại, vô số đường phố giống như đường nét trên bàn cờ, Lạc Thủy cùng vô số con sông, giống như sợi tơ rơi trên bàn cờ, vô số phường thị vô số khu vực, vô số dân trạch phủ đệ cũng bị vây trong các ô vuông, mà vô số người đang sống ở bên trong.
Thông qua thay đổi vận mệnh người khác để thay đổi vận mệnh của mình? Chuyện này thật có thể làm sao? Cho dù toàn bộ đường phố biến thành hoang tàn? Cho dù toàn bộ dân trạch biến thành phế tích? Cho dù nghìn vạn người trôi giạt khắp nơi? Cho dù chiến hỏa liên miên, hồng thủy ngập trời? Vẫn muốn làm như vậy hay sao?
Hắn lần nữa nhớ tới câu nói cuối cùng của Vương Chi Sách trong bút ký—— không có vận mệnh, chỉ có lựa chọn.
Đúng vậy, cường giả trên thế giới này chia làm hai loại, một loại thông qua thay đổi vận mệnh của người khác để làm hoàn mỹ vận mệnh của mình, còn có một loại người căn bản không để ý vận mệnh, kiên tin mình có thể nắm giữ tất cả mọi thứ liên quan tới mình, cho dù cuối cùng vận mệnh chứng minh sự cường đại của nó, hắn vẫn ngẩng đầu cao hơn.
Thái Tổ Hoàng Đế cùng Thái Tông Hoàng Đế phụ tử là loại thứ nhất, Vương Chi Sách là loại thứ hai, như vậy hắn thì sao? Hắn bây giờ còn rất yếu ớt, nhưng nếu như tương lai hắn cường đại đến mức gặp phải lựa chọn như vậy, hắn sẽ quyết định như thế nào?
Nhìn đường phố cùng vô số trạch viện kinh đô trong nắng sớm, Trần Trường Sinh tự đặt câu hỏi đối với mình: ta phải làm người như thế nào? Sinh mệnh hoàn chỉnh và sinh mệnh hoàn chỉnh đến tột cùng cái nào quan trọng hơn?
Hai cái hoàn chỉnh cùng hai cái sinh mệnh trong những lời này, là hai loại ý tứ hoàn toàn bất đồng.
Nghĩ tới vấn đề này, hắn rời khỏi Lăng Yên các, theo thềm đá dài dòng đi xuống, cho đến khi đi tới mặt đất, vẫn không tìm được đáp án.
Tuyệt đại đa số người trong kinh đô còn đang ngủ say, tuyệt đại đa số người trong hoàng cung đã tỉnh lại, có chút thí sinh tinh thần khốn đốn, vành mắt có chút màu đen, rất rõ ràng ngủ không được ngon giấc, có chút thí sinh bởi vì khẩn trương thậm chí cả đêm không ngủ, nhưng đại đa số thí sinh nghỉ ngơi không tệ.
Đối với các thí sinh tuổi trẻ đến từ các học viện tông phái mà nói, mục đích trọng yếu nhất của việc tham gia đại triêu thí đúng là vào tiền tam giáp, đạt được tư cách vào Thiên Thư lăng xem bia, tự nhiên muốn chuẩn bị sẵn sàng, cần phải không phát sinh các tình huống ngoài lề, tỷ như tinh thần chưa đầy ảnh hưởng đến sau đó tìm hiểu Thiên Thư lăng.
Mấy chục chiếc xe ngựa tạo thành đoàn xe ở bên ngoài cửa cung đợi lệnh, con ngựa thần tuấn không nhịn được nhẹ nhàng đạp đề, các thí sinh đứng ở bên cạnh xe đang đợi lên đường, nhìn Trần Trường Sinh chậm rãi từ ngoài cung đi tới, có người cảm thấy rất khó chịu, tỷ như mấy tên thư sinh trẻ tuổi của Hòe viện.
Các thí sinh để ý thấy tóc Trần Trường Sinh có chút loạn , vẻ mặt mỏi mệt , rất là buồn ngủ, thậm chí lộ vẻ có chút tiều tụy, biết hắn đêm qua ở Lăng Yên các khẳng định không nghỉ ngơi tốt, thậm chí có thể căn bản không hề ngủ, không khỏi có chút khó hiểu, nghĩ thầm mặc dù tĩnh tọa một đêm, cũng không trở thành cực khổ như thế.
Đường Tam Thập Lục nhận ra nhiều hơn, có chút bận tâm, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Trần Trường Sinh lắc đầu nói.
Hắn sẽ không đem chuyện đêm qua nói cho bất luận người nào —— cho dù là Đường Tam Thập Lục, hoặc là Lạc Lạc —— hắn đi vào chân tướng một đoạn lịch sử tàn khốc, mặc dù cự ly phát hiện bí mật kia còn rất xa, nhưng hắn đã thấy được cánh cửa kia, thậm chí có thể đã lấy được chìa khóa.
Sự chú ý của các thí sinh cùng quan viên đều ở trên người Trần Trường Sinh.
Tin tức Chu viên được phát hiện đã chính thức công bố, hoặc chính xác hơn, ở trên triều đình cùng với các học viện tông phái công bố, đêm qua đại triêu thí khánh công bữa tiệc, Mạc Vũ cô nương đại biểu Thánh Hậu nương nương chính thức tuyên bố, Chu viên sẽ mở ra sau một tháng nữa.
Ai không muốn vào Chu viên? Ai không muốn xem xem có cơ hội tiếp xúc truyền thừa của người mạnh nhất đại lục hay không? Nhưng chỉ có người tu hành cảnh giới Thông U, mới có thể vào Chu viên.
Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, đối với tu hành mà nói vốn dĩ trọng yếu nhất, hôm nay còn trở thành cơ hội cuối cùng giúp các thí sinh tiến vào Chu viên , bọn họ phải đạt được đột phá trong một tháng này, tiến vào Thông U.
Đồng thời dưới áp lực, các thí sinh tự nhiên rất khẩn trương, biết mình phải vô cùng cố gắng, thậm chí ở Thiên Thư lăng liều mạng mới được, nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh tự nhiên có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh năm nay mới mười lăm tuổi, trừ Thất Gian, Diệp Tiểu Liên mấy người, hắn nhỏ tuổi hơn so với đại đa số những người trong tam giáp, nhưng hắn hiện tại giống Cẩu Hàn Thực, Thiên Hải Thắng Tuyết, đã Thông U. Nói một cách khác, cho hắn ở Thiên Thư lăng không tiến thêm một tấc nào nữa, một tháng sau cũng có thể thoải mái tiến vào Chu viên.
Bằng chừng ấy tuổi đã Thông U, thậm chí trực tiếp bỏ qua Thanh Vân bảng, cẩn thận suy nghĩ, hắn ở một trình độ nào đó thậm chí đã vượt qua Từ Hữu Dung, làm sao có thể không làm cho người ta hâm mộ? Nếu như không phải Thu Sơn Quân trong chuyện Chu viên biểu hiện quá mức chói mắt, có thể mọi người sẽ cảm thấy biểu hiện của hắn càng thêm rung động.
Trần Trường Sinh hiện tại, không nghi ngờ chút nào là tiêu điểm của cả kinh đô, nhưng hắn không có cảm giác như vậy, ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, nhìn đường phố trong nắng sớm, có chút trầm mặc, tựa như thất thần.
Đường Tam Thập Lục nhìn bộ dáng hắn không yên lòng, nhíu mày nói: "Ta không biết ngươi gặp phải chuyện gì, đúng vậy, ngươi hiện tại không cần ở Thiên Thư lăng đạt được tạo hóa, cũng đã có thể trực tiếp vào Chu viên, nhưng ngươi phải rõ ràng một chút, đối với người tu đạo chúng ta mà nói, Thiên Thư lăng bản thân đã là chuyện trọng yếu nhất, so với đại triêu thí còn quan trọng hơn, so với Chu viên còn quan trọng hơn, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn."
Trần Trường Sinh không nói gì, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: "Ở Thiên Thư lăng đạt được chưa chắc đã thấy được ngay, nhưng cuối cùng chúng ta có thể đi bao xa, có thể đi tới bước nào, vẫn là muốn xem chúng ta ở Thiên Thư lăng tìm hiểu đến bao nhiêu, vô số năm qua vô số người, cũng sớm đã chứng minh điểm này, không có bất kỳ ngoại lệ."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của Đường Tam Thập Lục, hắn dĩ nhiên biết rõ tầm quan trọng của Thiên Thư lăng đối với người tu đạo, vấn đề là ở, tinh thần trạng thái của hắn hiện tại có vấn đề thật lớn
Tu đạo đương nhiên là chuyện rất quan trọng, nếu như tu đến Thần Ẩn, hắn có thể trọng tục kinh mạch, không cần lo lắng ám ảnh tử vong, nếu như tu đến cảnh giới Đại Tự Do, đưa tay có thể trích tinh, có thể nắm giữ vận mệnh của mình, thậm chí có thể trường sanh bất lão, càng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Vấn đề là ở, cảnh giới trong truyền thuyết như Thần Ẩn, năm đó Chu Độc Phu chưa chắc đã chạm đến, huống chi là hắn? Hiện tại hắn đã đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, bắt đầu tiếp xúc bí mật nghịch thiên cải mệnh , nếu tu không tới cảnh giới Thần Ẩn, tu hành đối với hắn mà nói, còn có ý nghĩa gì? Từ trước đến giờ hắn tự hạn chế chăm chỉ không chút lười biếng, thậm chí cảm thấy cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì.
Nắng sớm tiệm thịnh, Trần Trường Sinh mười lăm tuổi đột nhiên mất đi hứng thú đối với tu hành , đang lúc này, hắn đi tới thánh địa duy nhất trong suy nghĩ của người tu hành : Thiên Thư lăng.
Hắn mơ hồ hiểu được tảng đá màu đen này mới là thứ mình cần tìm kiếm. Kế đạo nhân để cho hắn tiến vào Lăng Yên các, ngoài bút ký của Vương Chi Sách ra, hắc thạch mới là thứ mấu chốt. Dựa theo cách nói của Vương Chi Sách, khối hắc thạch này có thể do Thái Tổ Hoàng Đế trước khi chết giao cho hắn , nói không chừng cùng bí mật nghịch thiên cải mệnh có quan hệ không nhỏ.
Hắc thạch rất quan trọng, nhưng hắn vẫn chỉ nghĩ đến bút ký của Vương Chi Sách.
Sau tiếng sấm kia, thức hải nổi lên vô số mưa gió, hắn thấy được vô số hình ảnh, đối chiếu với ghi chép của Vương Chi Sách, làm cho hắn đã hiểu rất nhiều chuyện, mặc dù còn không cách nào đưa ra kết luận.
Nghịch thiên cải mệnh, chính là muốn thay đổi vị trí hoặc độ sáng của mệnh tinh ở trong bầu trời, từ đó thay đổi vị trí của mình trong thế giới loài người, mà... vị trí là tương đối.
Nếu như không cách nào thay đổi vị trí hoặc độ sáng của mình, như vậy thay đổi vị trí cùng độ sáng của những tinh thần khác vây quanh , giống như trước có thể tạo thành hiệu quả tương tự. Đạo lý giống nhau, nếu như ngươi muốn thay đổi vận mệnh của mình, đầu tiên ngươi phải thay đổi vận mệnh của những người xuất hiện trong cuộc đời của ngươi, những người đó quan hệ với ngươi càng thân mật, sự thay đổi vận mệnh của bọn hắn càng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi vận mệnh của ngươi.
Tỷ như cha con.
Tỷ như huynh đệ.
Tỷ như quân thần.
Sự thật này quả thật quá tàn nhẫn.
Trần Trường Sinh không thể xác định hình ảnh mình nhìn thấy là quá khứ chân thật hay là tưởng tượng, suốt một đêm thời gian, thân thể của hắn bị mồ hôi ướt nhẹp sau đó hong khô, sau khi tỉnh lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Nếu như những hình ảnh máu tanh mà âm lãnh này mới là chân tướng lịch sử, Đại Chu hai đời hùng chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất, chẳng lẽ toàn bộ đều là người máu lạnh như vậy? Vì nghịch thiên cải mệnh mà trả giá lớn như thế, làm ra chuyện đáng sợ như thế, đáng giá hay không? Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới, nếu như Thánh Hậu nương nương là người thứ ba nghịch thiên cải mệnh thành công, như vậy nàng đã trả một cái giá lớn đến cỡ nào?
Dân gian vẫn truyền lưu tin đồn máu tanh mà tàn nhẫn có phải thật hay không? Năm đó đứa con trai đầu tiên của nàng đến tột cùng là bị Hoàng Hậu trước phái người hạ độc mà chết hay là như trong truyền thuyết bị Thánh Hậu nương nương đích thân bóp nghẹt thở mà chết? Mấy hài tử mà nàng sinh ra không thể sống qua sáu tuổi, đến tột cùng là hoàn cảnh trong hoàng cung năm đó quá hiểm ác, hay là một loại hiến tế nào đó? Hiến tế đối với tinh không?
Thân thể Trần Trường Sinh càng ngày càng hàn lãnh, hắn không muốn nghĩ nữa, bởi vì hắn không dám nghĩ nữa, đối mặt với ám ảnh tử vong, hắn vẫn có thể bình tĩnh, nhưng đối với thế giới chân thực ẩn sau ánh mặt trời, hắn mười lăm tuổi vẫn không dám tới quá gần, hắn muốn rời khỏi nơi này.
Lăng Yên các vẫn đen nhánh, khe cửa không thể thấy được một tia sáng nào, không cách nào xác định thời gian, nhưng hắn biết rõ, lúc này đã là năm giờ, đúng là thời gian mỗi ngày hắn rời giường.
Hắn đứng dậy đem tường đá ghép lại như cũ, Lăng Yên các chính là thâm cung cấm địa, một năm tối đa chỉ mở vài lần, nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn, khe hở do đoản kiếm cắt ra trên tường đá sẽ không bị người ta phát hiện, hơn nữa lúc này hắn không có tinh thần nghĩ tới những điểm này.
Lăng Yên các theo đạo lý có thể hoàn toàn ngăn cách ánh sáng, như vậy hẳn là ngăn cách tất cả thanh âm, nhưng mà một khắc sau, tựa như đêm hôm qua, một tiếng chuông thanh viễn từ mặt đất truyền đến, tựa như một sứ giả từ địa phương xa xôi vội vã chạy tới, muốn đánh thức người đang tĩnh tư trong các.
Một cơn gió mát theo tiếng chuông ùa tới, cánh cửa Lăng Yên các chậm rãi mở ra, nắng sớm mờ nhạt rơi xuống trên sàn nhà bằng đá, cũng rơi vào mấy chục bức họa trên tường. Đám người trong bức họa đã lập vô số chiến công cho Đại Chu, nhưng hôm nay một năm cũng chỉ có mấy lần có thể chứng kiến ánh mặt trời.
Trần Trường Sinh đón nắng sớm cùng gió đi ra khỏi Lăng Yên các, đi vào tiếng chuông, nhưng tâm tình không cách nào yên tĩnh, gió mát ùa tới, cũng không thể làm cho hắn thanh tĩnh, ngược lại càng thêm lạnh lẽo.
Đứng trên đài cao trước Lăng Yên các, hắn nhìn thoáng qua mặt trời mới vừa ló trên đường chân trời xa xa, sau đó nhìn kinh đô dưới nắng sớm như đang tỉnh lại, vô số đường phố giống như đường nét trên bàn cờ, Lạc Thủy cùng vô số con sông, giống như sợi tơ rơi trên bàn cờ, vô số phường thị vô số khu vực, vô số dân trạch phủ đệ cũng bị vây trong các ô vuông, mà vô số người đang sống ở bên trong.
Thông qua thay đổi vận mệnh người khác để thay đổi vận mệnh của mình? Chuyện này thật có thể làm sao? Cho dù toàn bộ đường phố biến thành hoang tàn? Cho dù toàn bộ dân trạch biến thành phế tích? Cho dù nghìn vạn người trôi giạt khắp nơi? Cho dù chiến hỏa liên miên, hồng thủy ngập trời? Vẫn muốn làm như vậy hay sao?
Hắn lần nữa nhớ tới câu nói cuối cùng của Vương Chi Sách trong bút ký—— không có vận mệnh, chỉ có lựa chọn.
Đúng vậy, cường giả trên thế giới này chia làm hai loại, một loại thông qua thay đổi vận mệnh của người khác để làm hoàn mỹ vận mệnh của mình, còn có một loại người căn bản không để ý vận mệnh, kiên tin mình có thể nắm giữ tất cả mọi thứ liên quan tới mình, cho dù cuối cùng vận mệnh chứng minh sự cường đại của nó, hắn vẫn ngẩng đầu cao hơn.
Thái Tổ Hoàng Đế cùng Thái Tông Hoàng Đế phụ tử là loại thứ nhất, Vương Chi Sách là loại thứ hai, như vậy hắn thì sao? Hắn bây giờ còn rất yếu ớt, nhưng nếu như tương lai hắn cường đại đến mức gặp phải lựa chọn như vậy, hắn sẽ quyết định như thế nào?
Nhìn đường phố cùng vô số trạch viện kinh đô trong nắng sớm, Trần Trường Sinh tự đặt câu hỏi đối với mình: ta phải làm người như thế nào? Sinh mệnh hoàn chỉnh và sinh mệnh hoàn chỉnh đến tột cùng cái nào quan trọng hơn?
Hai cái hoàn chỉnh cùng hai cái sinh mệnh trong những lời này, là hai loại ý tứ hoàn toàn bất đồng.
Nghĩ tới vấn đề này, hắn rời khỏi Lăng Yên các, theo thềm đá dài dòng đi xuống, cho đến khi đi tới mặt đất, vẫn không tìm được đáp án.
Tuyệt đại đa số người trong kinh đô còn đang ngủ say, tuyệt đại đa số người trong hoàng cung đã tỉnh lại, có chút thí sinh tinh thần khốn đốn, vành mắt có chút màu đen, rất rõ ràng ngủ không được ngon giấc, có chút thí sinh bởi vì khẩn trương thậm chí cả đêm không ngủ, nhưng đại đa số thí sinh nghỉ ngơi không tệ.
Đối với các thí sinh tuổi trẻ đến từ các học viện tông phái mà nói, mục đích trọng yếu nhất của việc tham gia đại triêu thí đúng là vào tiền tam giáp, đạt được tư cách vào Thiên Thư lăng xem bia, tự nhiên muốn chuẩn bị sẵn sàng, cần phải không phát sinh các tình huống ngoài lề, tỷ như tinh thần chưa đầy ảnh hưởng đến sau đó tìm hiểu Thiên Thư lăng.
Mấy chục chiếc xe ngựa tạo thành đoàn xe ở bên ngoài cửa cung đợi lệnh, con ngựa thần tuấn không nhịn được nhẹ nhàng đạp đề, các thí sinh đứng ở bên cạnh xe đang đợi lên đường, nhìn Trần Trường Sinh chậm rãi từ ngoài cung đi tới, có người cảm thấy rất khó chịu, tỷ như mấy tên thư sinh trẻ tuổi của Hòe viện.
Các thí sinh để ý thấy tóc Trần Trường Sinh có chút loạn , vẻ mặt mỏi mệt , rất là buồn ngủ, thậm chí lộ vẻ có chút tiều tụy, biết hắn đêm qua ở Lăng Yên các khẳng định không nghỉ ngơi tốt, thậm chí có thể căn bản không hề ngủ, không khỏi có chút khó hiểu, nghĩ thầm mặc dù tĩnh tọa một đêm, cũng không trở thành cực khổ như thế.
Đường Tam Thập Lục nhận ra nhiều hơn, có chút bận tâm, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì." Trần Trường Sinh lắc đầu nói.
Hắn sẽ không đem chuyện đêm qua nói cho bất luận người nào —— cho dù là Đường Tam Thập Lục, hoặc là Lạc Lạc —— hắn đi vào chân tướng một đoạn lịch sử tàn khốc, mặc dù cự ly phát hiện bí mật kia còn rất xa, nhưng hắn đã thấy được cánh cửa kia, thậm chí có thể đã lấy được chìa khóa.
Sự chú ý của các thí sinh cùng quan viên đều ở trên người Trần Trường Sinh.
Tin tức Chu viên được phát hiện đã chính thức công bố, hoặc chính xác hơn, ở trên triều đình cùng với các học viện tông phái công bố, đêm qua đại triêu thí khánh công bữa tiệc, Mạc Vũ cô nương đại biểu Thánh Hậu nương nương chính thức tuyên bố, Chu viên sẽ mở ra sau một tháng nữa.
Ai không muốn vào Chu viên? Ai không muốn xem xem có cơ hội tiếp xúc truyền thừa của người mạnh nhất đại lục hay không? Nhưng chỉ có người tu hành cảnh giới Thông U, mới có thể vào Chu viên.
Thiên Thư lăng xem bia ngộ đạo, đối với tu hành mà nói vốn dĩ trọng yếu nhất, hôm nay còn trở thành cơ hội cuối cùng giúp các thí sinh tiến vào Chu viên , bọn họ phải đạt được đột phá trong một tháng này, tiến vào Thông U.
Đồng thời dưới áp lực, các thí sinh tự nhiên rất khẩn trương, biết mình phải vô cùng cố gắng, thậm chí ở Thiên Thư lăng liều mạng mới được, nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh tự nhiên có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh năm nay mới mười lăm tuổi, trừ Thất Gian, Diệp Tiểu Liên mấy người, hắn nhỏ tuổi hơn so với đại đa số những người trong tam giáp, nhưng hắn hiện tại giống Cẩu Hàn Thực, Thiên Hải Thắng Tuyết, đã Thông U. Nói một cách khác, cho hắn ở Thiên Thư lăng không tiến thêm một tấc nào nữa, một tháng sau cũng có thể thoải mái tiến vào Chu viên.
Bằng chừng ấy tuổi đã Thông U, thậm chí trực tiếp bỏ qua Thanh Vân bảng, cẩn thận suy nghĩ, hắn ở một trình độ nào đó thậm chí đã vượt qua Từ Hữu Dung, làm sao có thể không làm cho người ta hâm mộ? Nếu như không phải Thu Sơn Quân trong chuyện Chu viên biểu hiện quá mức chói mắt, có thể mọi người sẽ cảm thấy biểu hiện của hắn càng thêm rung động.
Trần Trường Sinh hiện tại, không nghi ngờ chút nào là tiêu điểm của cả kinh đô, nhưng hắn không có cảm giác như vậy, ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, nhìn đường phố trong nắng sớm, có chút trầm mặc, tựa như thất thần.
Đường Tam Thập Lục nhìn bộ dáng hắn không yên lòng, nhíu mày nói: "Ta không biết ngươi gặp phải chuyện gì, đúng vậy, ngươi hiện tại không cần ở Thiên Thư lăng đạt được tạo hóa, cũng đã có thể trực tiếp vào Chu viên, nhưng ngươi phải rõ ràng một chút, đối với người tu đạo chúng ta mà nói, Thiên Thư lăng bản thân đã là chuyện trọng yếu nhất, so với đại triêu thí còn quan trọng hơn, so với Chu viên còn quan trọng hơn, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn."
Trần Trường Sinh không nói gì, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói: "Ở Thiên Thư lăng đạt được chưa chắc đã thấy được ngay, nhưng cuối cùng chúng ta có thể đi bao xa, có thể đi tới bước nào, vẫn là muốn xem chúng ta ở Thiên Thư lăng tìm hiểu đến bao nhiêu, vô số năm qua vô số người, cũng sớm đã chứng minh điểm này, không có bất kỳ ngoại lệ."
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của Đường Tam Thập Lục, hắn dĩ nhiên biết rõ tầm quan trọng của Thiên Thư lăng đối với người tu đạo, vấn đề là ở, tinh thần trạng thái của hắn hiện tại có vấn đề thật lớn
Tu đạo đương nhiên là chuyện rất quan trọng, nếu như tu đến Thần Ẩn, hắn có thể trọng tục kinh mạch, không cần lo lắng ám ảnh tử vong, nếu như tu đến cảnh giới Đại Tự Do, đưa tay có thể trích tinh, có thể nắm giữ vận mệnh của mình, thậm chí có thể trường sanh bất lão, càng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì.
Vấn đề là ở, cảnh giới trong truyền thuyết như Thần Ẩn, năm đó Chu Độc Phu chưa chắc đã chạm đến, huống chi là hắn? Hiện tại hắn đã đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, bắt đầu tiếp xúc bí mật nghịch thiên cải mệnh , nếu tu không tới cảnh giới Thần Ẩn, tu hành đối với hắn mà nói, còn có ý nghĩa gì? Từ trước đến giờ hắn tự hạn chế chăm chỉ không chút lười biếng, thậm chí cảm thấy cuộc sống cũng không còn ý nghĩa gì.
Nắng sớm tiệm thịnh, Trần Trường Sinh mười lăm tuổi đột nhiên mất đi hứng thú đối với tu hành , đang lúc này, hắn đi tới thánh địa duy nhất trong suy nghĩ của người tu hành : Thiên Thư lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.