Chương 22: Quyển 1 - Chương 21: Phương pháp đọc sách
Miêu Nị
09/12/2016
Trang thứ nhất là trang tên sách, trống không như tuyết, chỉ có có tám chữ lớn đậm mực, nhìn cực kỳ rõ ràng, bất cứ ai mở ra cuốn sách này đều không thể bỏ qua.
Người bình thường nếu như nhìn thấy nó, nhất định đầu tiên sẽ suy nghĩ chân nghĩa bên trong, sau đó mang theo nhận thức về những chữ này tiếp tục đọc sách. Trần Trường Sinh lại không giống với mọi người. Hắn không lật sang trang kế tiếp, mà đứng dậy đi tới trước giá sách, tìm mấy bộ sách tương quan Tẩy Tủy, nhanh chóng mở ra, phát hiện trên trang sách đầu tiên đều có tám chữ này, mới ngồi xuống sàn nhà tiếp tục đọc, tâm thần tập trung vào trong sách, không để ý đến những chuyện bên ngoài.
Văn tự trong Tẩy Tủy Luận rất đơn giản, hắn cẩn thận đọc kỹ, không lâu sau cũng đã đọc xong phần đầu tiên. Nội dung của phần này là phương thức bồi dưỡng thần thức. Hắn không có dừng lại ở đây, tiến hành suy tư hay thử nghiệm, mà tiếp tục đọc đến phần sau, sau đó nội dung của mấy phần còn lại đều được hắn ghi tạc trong đầu —— giảng giải chủ yếu đều là ba nội dung chính bồi dưỡng thần thức, tìm kiếm mệnh tinh cùng với dẫn tinh quang nhập vào cơ thể.
Hắn chỉ dùng nửa canh giờ đã đọc xong cuốn sách, sau đó khép sách lại, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tư.
Qua hơn mười tức thời gian, hắn mở mắt ra, sau đó mở sách đọc lại một lần nữa.
Lần này thời gian ngắn hơn so với lần đầu, chỉ dùng thời gian mấy nén hương đã đọc xong.
Sau đó hắn lại nhắm mắt bắt đầu tĩnh tư suy ngẫm nội dung trong sách.
Mấy tức sau, hắn mở mắt, lại đọc lại từ đầu.
Cứ tái diễn mấy lần như thế, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như vậy.
Hắn khép lại cuốn Tẩy Tủy Luận này, sau đó cũng không mở ra nữa.
Hắn lấy giấy, không mở sách, chỉ bằng trí nhớ trong đầu bắt đầu ghi lại những nội dung mà hắn đọc được từ trên sách.
Không lâu sau, trên giấy đã xuất hiện rất nhiều chữ viết.
Đợi đến thời khắc hắn đem bút mực gác vào trên nghiên, nội dung của cả cuốn Tẩy Tủy Luận giống như ghi tạc vào trong đầu hắn.
Quan trọng nhất chính là đây không phải học thuộc một cách máy móc, mà là thật sự hiểu được.
Đây chính là phương pháp đọc sách của Trần Trường Sinh.
Phương pháp này rất đặc biệt, là tài phú quý giá mà hắn cùng với sư huynh Dư Nhân dùng hơn mười năm đọc sách cực khổ mới tổng kết ra – gian miếu cũ ở Tây Ninh trấn mặc dù tầm thường, nhưng tàng thư bên trong lại mênh mông như biển, muốn trong thời gian ngắn nhất học thuộc được nhiều sách như vậy, tự nhiên cần phải có năng lực đặc biệt.
Trước khi sáng tạo ra phương pháp đọc sách này, một quyển sách cần phải đọc đi đọc lại từng phần cho đến khi thuộc lòng mới chuyển sang phần mới —— trên thực tế, những cuốn sách trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn phần lớn đều mới tinh như trước, nhưng nội dung trong sách đều đã được sư huynh đệ hai người nhớ kỹ.
Mà phần quan trọng nhất trong phương pháp này là bước cuối cùng ghi lại, vô luận dùng bút viết ra giấy, hay là hồi tưởng lại trong đầu của mình, đều là sửa sang và xác nhận lại những nội dung trong sách. Cũng chỉ có hoàn thành bước này, mới có thể nói đem nội dung trong sách hoàn toàn chuyển hóa thành kiến thức của mình.
Học xong Tẩy Tủy Luận, khép sách lại, tự nhiên không phải đến đây kết thúc. Học tập ôn luyện, có thể tiến hành trên giấy hoặc là trong đầu, nhưng mục đích học tập là gì? Là thực tế, mục đích mà hắn đọc Tẩy Tủy Luận, chính là vì có thể tẩy tủy thành công, bắt đầu tu hành.
Bước đầu tiên của Tẩy Tủy là cô đọng thần thức —— thần thức chính là lực lượng tinh thần của nhân loại, dùng một cách giải thích thông tục hơn để nói, chính là: "tưởng" . Chỉ cần tưởng niệm đủ mãnh liệt, đủ chuyên nhất, có thể biến thành một loại lực lượng nào đó.
Nghe thì có vẻ không khó, tựa như đem lông mày nhăn nhó liều mạng tạo thành sông núi, có thể tưởng tượng núi sông tráng lệ để ình tự do lui tới, nhưng sự thật không phải là như thế, bởi vì thần thức có thể sinh ra hay không, hoàn toàn lệ thuộc vào cường độ thần hồn. Cường độ thần hồn thuần túy chính là thiên phú, không hề liên quan tới sự cố gắng của một người, cho dù một người bình thường cố gắng như thế nào, chẳng lẽ cường độ thần hồn của hắn có thể cao hơn Thiên Phượng chuyển thế được ư?
Trần Trường Sinh đã chuẩn bị tu hành rất nhiều năm, chính xác hơn là kể từ năm mười tuổi thân thể xuất hiện dị biến, hắn vẫn yên lặng chờ đợi ngày này sẽ đến, hắn biết kinh mạch của mình có vấn đề, cũng chính là điểm mà sư phụ nói mình có bệnh —— chín đoạn kinh mạch không thể nối liền, thần hồn của hắn không thể nào tuần hoàn bên trong thân thể, chỉ có thể bị buộc tiết ra ngoài thông qua mồ hôi —— mặc dù sau mười tuổi, đã được sư phụ dùng thuốc để trấn trụ, thần hồn tinh hoa không còn lưu thất, nhưng vẫn còn có vấn đề, nếu không làm sao tại thời điểm Thiên Đạo viện khảo hạch, khối cảm ứng thạch đen sẫm kia không cảm thấy được bất kỳ thần thức nào trong cơ thể hắn.
Nếu như thần hồn không đủ mạnh, làm sao ngưng kết được thần thức?
Không có thần thức, làm sao có thể phát tán được?
Mà bước đầu tiên của tẩy tủy nên làm thế nào đây?
Trần Trường Sinh không có giống những người phát hiện mình không có thiên phú tu hành mà buồn chán, càng không tuyệt vọng.
Hắn tin tưởng rất nhiều năm trước, nhất định đã có những người có đại trí tuệ giải quyết vấn đề này, bởi vì có rất nhiều người tương tự như mình. Tại trong đạo tàng mà hắn đã đọc qua, cũng thường xuyên có ghi lại về những người không thể tu hành tìm được phương pháp thiên tài nhờ đó mà biến thành tuyệt thế cường giả, tỷ như Vương Chi Sách. Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì vấn đề về kinh mạch của hắn chưa từng có án lệ nào trong sử sách —— sư phụ đã nói không có biện pháp trị khỏi, đó chính là mệnh —— hắn không có thời gian dư thừa mà đi tranh đấu cùng vận mệnh, cũng không nghĩ là mình có biện pháp ở trong thời gian ngắn nghĩ đến phương pháp thiên tài nào mới. Hắn muốn xuôi dòng mà đi, hắn cho rằng mình dựa theo phương pháp vốn có trên thế gian này, cũng có thể ngưng kết ra thần thức, bắt đầu tu hành, hắn là người tin tưởng trí tuệ của tiền nhân hơn bất kỳ ai khác.
"Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa."
Phía trên tất cả các quyển sách tương quan đến tẩy tủy, đều có tám chữ cực kỳ nổi bật như thế, rất rõ ràng, tám chữ này chính là phần quan trọng nhất của tẩy tủy, cũng là phần mà tiền nhân muốn hậu nhân nhớ kỹ, chỉ là cuốn sách mà nó nhắc đến lại là cuốn sách này?
Trần Trường Sinh nhìn chút ít mục lục dày đặc bàn về nền tảng mà Tẩy Tủy Luận nhắc tới, nhìn tên sách hoặc công chính bình thản, hoặc kiếm tẩu thiên phong, lắc đầu, không ngờ chính mình đã đến kinh đô, vẫn phải tiếp tục cuộc sống như ở Tây Ninh trấn.
Nếu như là ở Thiên Đạo viện hoặc Trích Tinh học viện, nếu học sinh cần đột phá tẩy tủy cửa ải này, tự nhiên sẽ có giáo sư nói cho bọn hắn biết, quan trọng nhất trong Tẩy Tủy chính là thông qua việc đọc vô số bộ sách tương quan, đạt được thần hồn tăng cường, nhờ đó có thể ngưng kết ra thần thức.
Tẩy Tủy Luận chẳng qua chỉ có quy tắc chung, đối tượng chính thức cần học tập, chính là bốn mươi chín cuốn sách nền tảng khác.
Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả học sinh đều phải đem bốn mươi chín cuốn sách này đọc đến trăm lần, mới có thể đem thần hồn nuôi dưỡng tới trình độ để ngưng kết thần thức, tuyệt đại đa số thời điểm, trong quá trình tiến hành, thần thức của người đọc cũng đã ngưng kết, hoàn thành giai đoạn này.
Giai đoạn này cũng không phải hoàn thành càng sớm càng tốt, nếu như chỉ đem một quyển sách đọc mười lần, đã ngưng kết thần thức thành công, người kia sẽ trở thành người tu hành có thần thức yếu nhất trong lịch sử, ngược lại, đọc càng nhiều sách, số lần đọc càng nhiều, thần hồn được nuôi dưỡng càng ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn không phá vỡ tầng giấy mỏng ngăn cách kia, cho đến cuối cùng ngưng kết thần thức thành công, như vậy thần thức mới chính thức cường đại.
Nếu có người có thể đem toàn bộ bốn mươi chín quyển sách trong mục lục của Tẩy Tủy Luận đọc xong trăm lần, cuối cùng ngưng kết thần thức, như vậy tương lai hắn dẫn tinh quang tẩy tủy mới có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất, chẳng qua tình huống như thế vô cùng hiếm thấy, trừ những người may mắn có thiên phú huyết mạch, trên căn bản không có ai có thể làm được.
Đây là một quá trình rất kích thích. Theo thời gian trôi đi, theo số lượng cuốn sách và số lần đọc gia tăng, ngươi chỉ chờ mong chính mình trở thành thiên tài thần thức cực kỳ cường đại, nhưng rất có khả năng, cuối cùng ngươi không thể nào ngưng kết thần thức, chỉ có thể làm một người bình thường.
Hi vọng và thất vọng, sẽ theo quá trình đọc sách không ngừng lớn mạnh, cuối cùng sẽ biến thành một lần đánh cuộc thật lớn, không có ai biết kết quả của nó, chỉ có khi ngươi đọc xong những cuốn sách này, đọc xong trăm lần, kết quả sẽ tự động xuất hiện.
Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa.
Chính là có ý tứ này.
...
...
Đọc xong Tẩy Tủy Luận một lần, Trần Trường Sinh không cảm thấy thân thể của mình có bất kỳ biến hóa nào, không cảm giác được thần hồn, tự nhiên càng không cảm giác được thần thức, hắn không lập tức đi tìm đọc những cuốn sách nền tảng kia mà bắt đầu tính toán.
Hắn tin tưởng hiệu suất đọc của mình cao hơn người bình thường, như vậy có thể không cần đọc tới trăm lần, hai ba mươi lần chắc cũng đủ rồi, chú thích tổng cộng có bốn mươi chín quyển sách, lấy hiệu suất đọc của hắn chia ra tính toán, đọc lần đầu tiên, một ngày nhiều nhất chỉ có thể đọc xong bảy bản, bảy ngày đọc xong lần thứ nhất, cho dù theo thời gian trôi qua, tốc độ sẽ dần tăng nhanh, muốn đem toàn bộ những cuốn sách này đọc xong, ít nhất cũng phải cần thời gian hơn nửa năm. Hắn có thời gian nửa năm sao? Không có, như vậy nên làm thế nào đây? Sau khi đi tới kinh đô, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được có chút buồn rầu.
Nếu để cho người khác biết sự buồn rầu của hắn lúc này, nhất định sẽ có cảm thụ hoàn toàn khác, bởi vì theo như tính toán của hắn, rất rõ ràng là phải đem bốn mươi chín quyển sách đọc xong toàn bộ mới bắt đầu ngưng kết thần thức, nếu như hắncó thể ngưng kết thần thức mà nói, nói một cách khác —— từ đầu tới cuối, cho dù trong vô thức, hắn thật ra vẫn cho là mình tương đương với những nhân vật thiên tài, thậm chí còn muốn cao hơn một chút.
Khó trách Đường Tam Thập Lục lần đầu tiên gặp hắn, đã cảm thấy hắn rất kiêu ngạo —— hắn nhìn qua trầm mặc ít nói, cẩn thận thủ lễ, nhưng trên thực tế, trên nhiều khía cạnh hắn tuyệt đối tự tin không cần lý do, làm cho người ta cảm thấy hắn cực kỳ kiêu ngạo.
...
...
Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên có gió nhẹ phẩy qua, có một cái bóng ngả xuống che lên trên sách.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đang cười lạnh nhìn mình.
Hắn đang ngồi ở trên sàn nhà, tiểu cô nương kia tự nhiên là từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu cô nương này chính là Sương Nhi của Đông Ngự thần tướng phủ , nàng thấy trang sách bên cạnh Trần Trường Sinh liên quan tới tẩy tủy, hiểu được hắn đang muốn làm gì, châm chọc nói: "Mười bốn tuổi mới bắt đầu tẩy tủy, có thể quá chậm hay không?"
Trần Trường Sinh nghiêm mặt nói: "Văn đạo có trước sau, đi trước tới sau, đi sau mà tới trước."
Sương Nhi không ngờ mình lại nghe được một câu trả lời như thế, hơi kinh ngạc, sau đó khinh miệt nói: "Bốn mươi chín quyển sách, một trăm lần, mười ngày, đó là mấy chữ tiểu thư nhà ta lưu lại khi ngưng thần thức năm bốn tuổi, đi sau mà tới trước? Ngươi có thể tới trước chỗ nào?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Người bình thường nếu như nhìn thấy nó, nhất định đầu tiên sẽ suy nghĩ chân nghĩa bên trong, sau đó mang theo nhận thức về những chữ này tiếp tục đọc sách. Trần Trường Sinh lại không giống với mọi người. Hắn không lật sang trang kế tiếp, mà đứng dậy đi tới trước giá sách, tìm mấy bộ sách tương quan Tẩy Tủy, nhanh chóng mở ra, phát hiện trên trang sách đầu tiên đều có tám chữ này, mới ngồi xuống sàn nhà tiếp tục đọc, tâm thần tập trung vào trong sách, không để ý đến những chuyện bên ngoài.
Văn tự trong Tẩy Tủy Luận rất đơn giản, hắn cẩn thận đọc kỹ, không lâu sau cũng đã đọc xong phần đầu tiên. Nội dung của phần này là phương thức bồi dưỡng thần thức. Hắn không có dừng lại ở đây, tiến hành suy tư hay thử nghiệm, mà tiếp tục đọc đến phần sau, sau đó nội dung của mấy phần còn lại đều được hắn ghi tạc trong đầu —— giảng giải chủ yếu đều là ba nội dung chính bồi dưỡng thần thức, tìm kiếm mệnh tinh cùng với dẫn tinh quang nhập vào cơ thể.
Hắn chỉ dùng nửa canh giờ đã đọc xong cuốn sách, sau đó khép sách lại, bắt đầu nhắm mắt tĩnh tư.
Qua hơn mười tức thời gian, hắn mở mắt ra, sau đó mở sách đọc lại một lần nữa.
Lần này thời gian ngắn hơn so với lần đầu, chỉ dùng thời gian mấy nén hương đã đọc xong.
Sau đó hắn lại nhắm mắt bắt đầu tĩnh tư suy ngẫm nội dung trong sách.
Mấy tức sau, hắn mở mắt, lại đọc lại từ đầu.
Cứ tái diễn mấy lần như thế, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như vậy.
Hắn khép lại cuốn Tẩy Tủy Luận này, sau đó cũng không mở ra nữa.
Hắn lấy giấy, không mở sách, chỉ bằng trí nhớ trong đầu bắt đầu ghi lại những nội dung mà hắn đọc được từ trên sách.
Không lâu sau, trên giấy đã xuất hiện rất nhiều chữ viết.
Đợi đến thời khắc hắn đem bút mực gác vào trên nghiên, nội dung của cả cuốn Tẩy Tủy Luận giống như ghi tạc vào trong đầu hắn.
Quan trọng nhất chính là đây không phải học thuộc một cách máy móc, mà là thật sự hiểu được.
Đây chính là phương pháp đọc sách của Trần Trường Sinh.
Phương pháp này rất đặc biệt, là tài phú quý giá mà hắn cùng với sư huynh Dư Nhân dùng hơn mười năm đọc sách cực khổ mới tổng kết ra – gian miếu cũ ở Tây Ninh trấn mặc dù tầm thường, nhưng tàng thư bên trong lại mênh mông như biển, muốn trong thời gian ngắn nhất học thuộc được nhiều sách như vậy, tự nhiên cần phải có năng lực đặc biệt.
Trước khi sáng tạo ra phương pháp đọc sách này, một quyển sách cần phải đọc đi đọc lại từng phần cho đến khi thuộc lòng mới chuyển sang phần mới —— trên thực tế, những cuốn sách trong miếu cũ ở Tây Ninh trấn phần lớn đều mới tinh như trước, nhưng nội dung trong sách đều đã được sư huynh đệ hai người nhớ kỹ.
Mà phần quan trọng nhất trong phương pháp này là bước cuối cùng ghi lại, vô luận dùng bút viết ra giấy, hay là hồi tưởng lại trong đầu của mình, đều là sửa sang và xác nhận lại những nội dung trong sách. Cũng chỉ có hoàn thành bước này, mới có thể nói đem nội dung trong sách hoàn toàn chuyển hóa thành kiến thức của mình.
Học xong Tẩy Tủy Luận, khép sách lại, tự nhiên không phải đến đây kết thúc. Học tập ôn luyện, có thể tiến hành trên giấy hoặc là trong đầu, nhưng mục đích học tập là gì? Là thực tế, mục đích mà hắn đọc Tẩy Tủy Luận, chính là vì có thể tẩy tủy thành công, bắt đầu tu hành.
Bước đầu tiên của Tẩy Tủy là cô đọng thần thức —— thần thức chính là lực lượng tinh thần của nhân loại, dùng một cách giải thích thông tục hơn để nói, chính là: "tưởng" . Chỉ cần tưởng niệm đủ mãnh liệt, đủ chuyên nhất, có thể biến thành một loại lực lượng nào đó.
Nghe thì có vẻ không khó, tựa như đem lông mày nhăn nhó liều mạng tạo thành sông núi, có thể tưởng tượng núi sông tráng lệ để ình tự do lui tới, nhưng sự thật không phải là như thế, bởi vì thần thức có thể sinh ra hay không, hoàn toàn lệ thuộc vào cường độ thần hồn. Cường độ thần hồn thuần túy chính là thiên phú, không hề liên quan tới sự cố gắng của một người, cho dù một người bình thường cố gắng như thế nào, chẳng lẽ cường độ thần hồn của hắn có thể cao hơn Thiên Phượng chuyển thế được ư?
Trần Trường Sinh đã chuẩn bị tu hành rất nhiều năm, chính xác hơn là kể từ năm mười tuổi thân thể xuất hiện dị biến, hắn vẫn yên lặng chờ đợi ngày này sẽ đến, hắn biết kinh mạch của mình có vấn đề, cũng chính là điểm mà sư phụ nói mình có bệnh —— chín đoạn kinh mạch không thể nối liền, thần hồn của hắn không thể nào tuần hoàn bên trong thân thể, chỉ có thể bị buộc tiết ra ngoài thông qua mồ hôi —— mặc dù sau mười tuổi, đã được sư phụ dùng thuốc để trấn trụ, thần hồn tinh hoa không còn lưu thất, nhưng vẫn còn có vấn đề, nếu không làm sao tại thời điểm Thiên Đạo viện khảo hạch, khối cảm ứng thạch đen sẫm kia không cảm thấy được bất kỳ thần thức nào trong cơ thể hắn.
Nếu như thần hồn không đủ mạnh, làm sao ngưng kết được thần thức?
Không có thần thức, làm sao có thể phát tán được?
Mà bước đầu tiên của tẩy tủy nên làm thế nào đây?
Trần Trường Sinh không có giống những người phát hiện mình không có thiên phú tu hành mà buồn chán, càng không tuyệt vọng.
Hắn tin tưởng rất nhiều năm trước, nhất định đã có những người có đại trí tuệ giải quyết vấn đề này, bởi vì có rất nhiều người tương tự như mình. Tại trong đạo tàng mà hắn đã đọc qua, cũng thường xuyên có ghi lại về những người không thể tu hành tìm được phương pháp thiên tài nhờ đó mà biến thành tuyệt thế cường giả, tỷ như Vương Chi Sách. Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì vấn đề về kinh mạch của hắn chưa từng có án lệ nào trong sử sách —— sư phụ đã nói không có biện pháp trị khỏi, đó chính là mệnh —— hắn không có thời gian dư thừa mà đi tranh đấu cùng vận mệnh, cũng không nghĩ là mình có biện pháp ở trong thời gian ngắn nghĩ đến phương pháp thiên tài nào mới. Hắn muốn xuôi dòng mà đi, hắn cho rằng mình dựa theo phương pháp vốn có trên thế gian này, cũng có thể ngưng kết ra thần thức, bắt đầu tu hành, hắn là người tin tưởng trí tuệ của tiền nhân hơn bất kỳ ai khác.
"Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa."
Phía trên tất cả các quyển sách tương quan đến tẩy tủy, đều có tám chữ cực kỳ nổi bật như thế, rất rõ ràng, tám chữ này chính là phần quan trọng nhất của tẩy tủy, cũng là phần mà tiền nhân muốn hậu nhân nhớ kỹ, chỉ là cuốn sách mà nó nhắc đến lại là cuốn sách này?
Trần Trường Sinh nhìn chút ít mục lục dày đặc bàn về nền tảng mà Tẩy Tủy Luận nhắc tới, nhìn tên sách hoặc công chính bình thản, hoặc kiếm tẩu thiên phong, lắc đầu, không ngờ chính mình đã đến kinh đô, vẫn phải tiếp tục cuộc sống như ở Tây Ninh trấn.
Nếu như là ở Thiên Đạo viện hoặc Trích Tinh học viện, nếu học sinh cần đột phá tẩy tủy cửa ải này, tự nhiên sẽ có giáo sư nói cho bọn hắn biết, quan trọng nhất trong Tẩy Tủy chính là thông qua việc đọc vô số bộ sách tương quan, đạt được thần hồn tăng cường, nhờ đó có thể ngưng kết ra thần thức.
Tẩy Tủy Luận chẳng qua chỉ có quy tắc chung, đối tượng chính thức cần học tập, chính là bốn mươi chín cuốn sách nền tảng khác.
Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả học sinh đều phải đem bốn mươi chín cuốn sách này đọc đến trăm lần, mới có thể đem thần hồn nuôi dưỡng tới trình độ để ngưng kết thần thức, tuyệt đại đa số thời điểm, trong quá trình tiến hành, thần thức của người đọc cũng đã ngưng kết, hoàn thành giai đoạn này.
Giai đoạn này cũng không phải hoàn thành càng sớm càng tốt, nếu như chỉ đem một quyển sách đọc mười lần, đã ngưng kết thần thức thành công, người kia sẽ trở thành người tu hành có thần thức yếu nhất trong lịch sử, ngược lại, đọc càng nhiều sách, số lần đọc càng nhiều, thần hồn được nuôi dưỡng càng ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn không phá vỡ tầng giấy mỏng ngăn cách kia, cho đến cuối cùng ngưng kết thần thức thành công, như vậy thần thức mới chính thức cường đại.
Nếu có người có thể đem toàn bộ bốn mươi chín quyển sách trong mục lục của Tẩy Tủy Luận đọc xong trăm lần, cuối cùng ngưng kết thần thức, như vậy tương lai hắn dẫn tinh quang tẩy tủy mới có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất, chẳng qua tình huống như thế vô cùng hiếm thấy, trừ những người may mắn có thiên phú huyết mạch, trên căn bản không có ai có thể làm được.
Đây là một quá trình rất kích thích. Theo thời gian trôi đi, theo số lượng cuốn sách và số lần đọc gia tăng, ngươi chỉ chờ mong chính mình trở thành thiên tài thần thức cực kỳ cường đại, nhưng rất có khả năng, cuối cùng ngươi không thể nào ngưng kết thần thức, chỉ có thể làm một người bình thường.
Hi vọng và thất vọng, sẽ theo quá trình đọc sách không ngừng lớn mạnh, cuối cùng sẽ biến thành một lần đánh cuộc thật lớn, không có ai biết kết quả của nó, chỉ có khi ngươi đọc xong những cuốn sách này, đọc xong trăm lần, kết quả sẽ tự động xuất hiện.
Đọc sách trăm lần, tự thấy chân nghĩa.
Chính là có ý tứ này.
...
...
Đọc xong Tẩy Tủy Luận một lần, Trần Trường Sinh không cảm thấy thân thể của mình có bất kỳ biến hóa nào, không cảm giác được thần hồn, tự nhiên càng không cảm giác được thần thức, hắn không lập tức đi tìm đọc những cuốn sách nền tảng kia mà bắt đầu tính toán.
Hắn tin tưởng hiệu suất đọc của mình cao hơn người bình thường, như vậy có thể không cần đọc tới trăm lần, hai ba mươi lần chắc cũng đủ rồi, chú thích tổng cộng có bốn mươi chín quyển sách, lấy hiệu suất đọc của hắn chia ra tính toán, đọc lần đầu tiên, một ngày nhiều nhất chỉ có thể đọc xong bảy bản, bảy ngày đọc xong lần thứ nhất, cho dù theo thời gian trôi qua, tốc độ sẽ dần tăng nhanh, muốn đem toàn bộ những cuốn sách này đọc xong, ít nhất cũng phải cần thời gian hơn nửa năm. Hắn có thời gian nửa năm sao? Không có, như vậy nên làm thế nào đây? Sau khi đi tới kinh đô, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được có chút buồn rầu.
Nếu để cho người khác biết sự buồn rầu của hắn lúc này, nhất định sẽ có cảm thụ hoàn toàn khác, bởi vì theo như tính toán của hắn, rất rõ ràng là phải đem bốn mươi chín quyển sách đọc xong toàn bộ mới bắt đầu ngưng kết thần thức, nếu như hắncó thể ngưng kết thần thức mà nói, nói một cách khác —— từ đầu tới cuối, cho dù trong vô thức, hắn thật ra vẫn cho là mình tương đương với những nhân vật thiên tài, thậm chí còn muốn cao hơn một chút.
Khó trách Đường Tam Thập Lục lần đầu tiên gặp hắn, đã cảm thấy hắn rất kiêu ngạo —— hắn nhìn qua trầm mặc ít nói, cẩn thận thủ lễ, nhưng trên thực tế, trên nhiều khía cạnh hắn tuyệt đối tự tin không cần lý do, làm cho người ta cảm thấy hắn cực kỳ kiêu ngạo.
...
...
Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên có gió nhẹ phẩy qua, có một cái bóng ngả xuống che lên trên sách.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đang cười lạnh nhìn mình.
Hắn đang ngồi ở trên sàn nhà, tiểu cô nương kia tự nhiên là từ trên cao nhìn xuống.
Tiểu cô nương này chính là Sương Nhi của Đông Ngự thần tướng phủ , nàng thấy trang sách bên cạnh Trần Trường Sinh liên quan tới tẩy tủy, hiểu được hắn đang muốn làm gì, châm chọc nói: "Mười bốn tuổi mới bắt đầu tẩy tủy, có thể quá chậm hay không?"
Trần Trường Sinh nghiêm mặt nói: "Văn đạo có trước sau, đi trước tới sau, đi sau mà tới trước."
Sương Nhi không ngờ mình lại nghe được một câu trả lời như thế, hơi kinh ngạc, sau đó khinh miệt nói: "Bốn mươi chín quyển sách, một trăm lần, mười ngày, đó là mấy chữ tiểu thư nhà ta lưu lại khi ngưng thần thức năm bốn tuổi, đi sau mà tới trước? Ngươi có thể tới trước chỗ nào?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.