Quyển 5 - Chương 52: Ánh mặt trời trong đình viện chiếu vào cửa sổ sắc thuốc
Miêu Nị
17/11/2023
Chu Thông ngừng lại, ánh mắt híp lại.
Ngọn đèn dầu mặc dù u ám, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng màu của máu , bởi vì máu đen có chút chói mắt.
Hắn cảm giác được trái tim dưới bàn tay đập càng lúc càng nhanh, làm cho bàn tay cùng cánh tay cũng tùy theo run rẩy, hai vai cũng bắt đầu run rẩy, cho đến cả người.
Sắc mặt của hắn trở nên dị thường tái nhợt, nhìn qua tựa như trong một thời gian ngắn bị một cơn trọng bệnh.
Hắn trúng độc, hơn nữa còn là một loại kịch độc hiếm thấy.
Nhanh như vậy đã có thể đoán được loại độc chất này rất hiếm thấy, là bởi vì Thanh Lại ty vốn là địa phương giỏi dùng độc nhất thế gian này.
Độc mà hắn từng thấy tận mắt, đích thân sử dụng, còn nhiều hơn so với các món ăn người bình thường cả đời này sử dụng.
Lúc nào trúng độc? Hắn không biết, trong đôi mắt ánh sáng âm trầm không ngừng tốc độ cao xẹt qua, hồi tưởng đoạn thời gian trong quá khứ, mặc dù không có đầu mối, nhưng hắn vẫn rất nhanh xác định do ai hạ độc, trúng độc ra sao, bởi vì ... chuyện này không cần chứng cớ, chỉ cần nắm chắc chi tiết cùng với tính toán thời gian là được.
Đối phương hẳn còn đang ở chỗ cũ, nhưng hắn không xoay người, bởi vì ... lúc này chuyện đầu tiên muốn suy nghĩ là phải rời đi.
Hắn từ trong tay áo lấy ra khăn mặt lau đi máu đen trên khóe môi, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.
Qua đoạn thời gian, trong bóng tối có thanh âm rất nhỏ vang lên, ngọn đèn dầu âm trầm trên thạch bích sống lại, chiếu ra gương mặt tái nhợt của Chiết Tụ, mang trên mặt dấu vết nước bùn khô đi đọng lại,
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay chấm chút ít máu đen, đưa tới trước mũi hít hà.
Máu màu đen, ở trên ngón tay sắc bén như đao ánh lên hàn mang, tỏa ra mùi nhàn nhạt.
Hắn rất hài lòng, theo khí tức tiếp tục đuổi về phía trước, rất nhanh cũng biến mất ở trong bóng tối.
...
...
Những thông đạo phía dưới Thanh Lại ty nha môn, dày đặc như mạng nhện, rất là phức tạp, hơn nữa dài vượt quá tưởng tượng, có thể trực tiếp thông tới chỗ rất xa, nếu như có thể, nếu như đặt ở bình thời, Chu Thông sẽ dừng lại trong lòng đất thời gian dài hơn, đi càng nhiều đường vòng, sắp đặt càng nhiều là cơ quan, bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Hôm nay không được, vì hắn đã trúng kịch độc.
Loại độc chất này cùng những chất độc Thanh Lại ty thường dùng hoàn toàn bất đồng, không chuyên môn nhằm vào kinh mạch hoặc tinh khiếu hay là thức hải, mà là như một nắm cát phủ đầy trong nội tạng, mang theo một loại cảm giác thô lệ thậm chí thô bạo, thậm chí để cho hắn liên tưởng đến phiến hoang nguyên bát ngát nơi phương bắc.
Đây là một thứ đến gần tự nhiên, Thánh Quang thuật chưa chắc có thể trị lành. Nhưng hắn là một trong những người am hiểu dụng độc nhất thế gian, năng lực ở phương diện này có thể nói là đại tông sư, mặc dù trước kia chưa từng thấy chất độc này, cũng biết nên bắt đầu từ đâu —— muốn đối phó chất độc này, chỉ có thể dùng thuốc, hơn nữa phải là thảo dược. Mặc dù ở trong Chu ngục, thảo dược cũng rất khó tìm được, may mắn chính là, hắn biết địa phương có được tương đối đầy đủ, càng may mắn chính là, đây vốn chính là nơi hắn muốn đi.
Đi qua thông đạo ẩm ướt và vô cùng dài dòng, không biết đi qua bao ngã rẽ, địa thế không còn bằng phẳng, mà là chếch chếch lên trên, hắn tiếp tục đi về phía trước, đi tới cuối, hai tay chính xác đưa vào một ô trống trên vách tường, giải trừ trận pháp, sau đó mở cơ quan, hai tay về khẽ dùng sức đưa ra phía trước, đẩy ra một cánh cửa, rời khỏi bóng tối.
Một mảnh ánh mặt trời rực rỡ ở ngoài cửa đang đợi hắn, còn có một gương mặt ôn hòa động lòng người như ánh mặt trời.
Ánh mặt trời đến từ bầu trời trên đình viện, tuyết vân âm trầm chẳng biết lúc nào bị gió phất đi, lộ ra một mảnh bầu trời màu lam, mặt trời ấm áp ngày đông cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Gương mặt ôn hòa động lòng người, thì thuộc về một vị thiếu phụ xinh đẹp.
Thấy ánh mặt trời cùng với mặt thiếu phụ, Chu Thông nhất thời cảm thấy thân thể trở nên ấm áp, cũng bình tĩnh rất nhiều, mà thần sắc của thiếu phụ không cách nào giấu diếm lo lắng cùng lo âu, càng làm cho lồng ngực của hắn cũng trở nên nóng rực, loại tâm tình cùng sợ hãi chán ghét hoàn toàn không đồng dạng, là hắn đời này thiếu hụt nhất cũng là cần nhất.
Thiếu phụ đem hắn đỡ ra khỏi thông đạo, sau đó có chút khó khăn đem cửa thông đạo đóng lại, một lần nữa sắp đặt cơ quan.
Tòa trạch viện này cũng không lớn, chưa nói tới tinh xảo, nhưng vô luận là mái hiên bức tường, hay là hàng rào bằng trúc, toàn bộ chi tiết đều lộ ra hai chữ an bình.
Chu Thông ban đầu tự mình thiết kế tòa trạch viện này, theo đuổi chính là điểm này, hắn thủy chung cho rằng an bình mới có mùi vị của nhà.
Tòa trạch viện này chính là nhà của hắn, nhà thực sự, là địa phương mà hắn tìm tới khi thân thể mỏi mệt hoặc như lúc này trái tim đang bị chất độc ăn mòn.
Chỉ có trở lại tòa trạch viện này, tâm tình của hắn mới có thể đạt được chân chính bình tĩnh, mới có thể chân chánh thanh tĩnh.
Vì an toàn, bảo vệ cho bí mật này, vì an bình hiếm thấy cùng không bị quấy rầy, Chu Thông rất cẩn thận sắp đặt tòa trạch viện này.
Không có bất kỳ ai biết nơi đây, vô luận là thuộc hạ trung thành nhất của Thanh Lại ty, hay là Trình Tuấn trong Bát Hổ, Thánh Hậu nương nương cũng không biết.
Người duy nhất biết quan hệ giữa tòa trạch viện này và hắn, hiện tại cũng đã chết.
Mỗi lần trở lại trạch viện này, cách bụi thanh trúc, nghe thanh âm từ bên tòa viện hàng xóm truyền đến, Chu Thông sẽ nhớ tới một ít chuyện.
Những năm gần đây, Tiết Tỉnh Xuyên rất hi vọng hắn có thể coi Tiết phủ là nhà mình, nhưng làm sao có thể như vậy? Đừng bảo là ánh mắt đám tiểu nhân cùng vãn bối trong Tiết phủ nhìn mình hoảng sợ bất an, chỉ bằng hắn họ Chu thì chuyện đó đã không thể được, vị huynh trưởng kia của hắn không cần họ của mình, nhưng hắn luôn cần.
...
...
Trừ Ma Soái, Chu Thông có thể nói là người giết nhiều người nhất trên thế giới này, không biết có phải bởi vì nguyên nhân này hay không, hắn cũng sợ chết nhất. Trừ tòa trạch viện này, hắn ở trong kinh đô còn có vài cứ điểm bí ẩn, nhưng những địa phương kia đối với hắn mà nói, không an toàn bằng nơi này, không trọng yếu bằng nơi này, cũng không thoải mái bằng nơi này.
Bởi vì tòa trạch viện này có một cô gái dịu dàng động lòng người rồi lại thật lòng kính yêu hắn, trọng yếu hơn là, hắn ở chỗ này cất giấu rất nhiều thứ quý báu, tỷ như một chút dược liệu vô cùng trân quý. Những dược liệu này có một phần rất lớn là hắn âm thầm phái người lấy ở Bách Thảo Viên, còn có một phần là ban đầu Thiên Cơ các phái người đưa cho hắn.
Hắn nhận lấy khăn lông còn hơi ấm lau mặt, không biết có phải là bị hơi ấm kích thích phổi hay không, ho mấy tiếng trầm muộn.
Bỏ xuống khăn lông, phía trên đã có mấy chỗ máu màu đen, nhìn giống như là mực đổ lên, trông không thật, có chút kinh khủng.
Phụ nhân rất bất an, Chu Thông lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh thong dong, để cho nàng đi mài mực, hắn lại là ở trên ghế nhắm mắt tĩnh tâm, tựa như đang thưởng thức cái gì.
Hắn đang thưởng thức kịch độc mang theo mùi vị cánh đồng bát ngát trong thân thể.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn mở mắt, được phụ nhân đỡ đi tới bàn đọc sách bên cửa sổ, nhắc tới bút lông, như viết thư pháp vung lên, cực kỳ tiêu sái.
Trên giấy vết mực lâm ly, chữ viết lại rõ ràng vô cùng, không phải là lối viết thảo, là phương thuốc.
Dùng những dược liệu gì, mấy chén nước, sắc như thế nào, dùng lửa gì, lò gì, than gì, nước gì, thuốc lọc như thế nào, khi nào thêm tinh thạch, vô cùng rõ ràng.
Phụ nhân kia thấy vẻ mặt hắn, biết hẳn là vô ngại, yên tâm, nhận lấy phương thuốc, đi tới phòng bếp sắc thuốc.
Chuyện như vậy trước kia từng phát sinh rất nhiều lần, nàng từng có kinh nghiệm.
Dược liệu chủng loại cùng phân lượng cũng không có bất kỳ sai lầm, động tác sắc thuốc rất lão luyện.
Chẳng biết lúc nào, bên cạnh lò thuốc xuất hiện một vị mỹ nhân cung trang, lò lửa chiếu đỏ mặt của nàng, ánh rõ mặt mày xinh đẹp vô cùng của nàng.
Mỹ nhân cung trang này rất đẹp.
Trên thực tế, trong những năm trước đó, nàng vẫn được đánh giá là nữ nhân xinh đẹp nhất Đại Chu triều.
Phụ nhân ánh mắt yên tĩnh sắc thuốc, động tác chia thuốc, lọc cặn vô cùng ổn định, giống như không nhìn thấy cung trang mỹ nhân.
Cung trang mỹ nhân hướng trong bình thuốc thả thêm một số thứ.
Phụ nhân vẫn giống như không nhìn thấy.
Trong phòng lặng lẽ không tiếng động, chỉ có nước trong bình thuốc cô cô rung động.
Ngọn đèn dầu mặc dù u ám, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng màu của máu , bởi vì máu đen có chút chói mắt.
Hắn cảm giác được trái tim dưới bàn tay đập càng lúc càng nhanh, làm cho bàn tay cùng cánh tay cũng tùy theo run rẩy, hai vai cũng bắt đầu run rẩy, cho đến cả người.
Sắc mặt của hắn trở nên dị thường tái nhợt, nhìn qua tựa như trong một thời gian ngắn bị một cơn trọng bệnh.
Hắn trúng độc, hơn nữa còn là một loại kịch độc hiếm thấy.
Nhanh như vậy đã có thể đoán được loại độc chất này rất hiếm thấy, là bởi vì Thanh Lại ty vốn là địa phương giỏi dùng độc nhất thế gian này.
Độc mà hắn từng thấy tận mắt, đích thân sử dụng, còn nhiều hơn so với các món ăn người bình thường cả đời này sử dụng.
Lúc nào trúng độc? Hắn không biết, trong đôi mắt ánh sáng âm trầm không ngừng tốc độ cao xẹt qua, hồi tưởng đoạn thời gian trong quá khứ, mặc dù không có đầu mối, nhưng hắn vẫn rất nhanh xác định do ai hạ độc, trúng độc ra sao, bởi vì ... chuyện này không cần chứng cớ, chỉ cần nắm chắc chi tiết cùng với tính toán thời gian là được.
Đối phương hẳn còn đang ở chỗ cũ, nhưng hắn không xoay người, bởi vì ... lúc này chuyện đầu tiên muốn suy nghĩ là phải rời đi.
Hắn từ trong tay áo lấy ra khăn mặt lau đi máu đen trên khóe môi, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.
Qua đoạn thời gian, trong bóng tối có thanh âm rất nhỏ vang lên, ngọn đèn dầu âm trầm trên thạch bích sống lại, chiếu ra gương mặt tái nhợt của Chiết Tụ, mang trên mặt dấu vết nước bùn khô đi đọng lại,
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay chấm chút ít máu đen, đưa tới trước mũi hít hà.
Máu màu đen, ở trên ngón tay sắc bén như đao ánh lên hàn mang, tỏa ra mùi nhàn nhạt.
Hắn rất hài lòng, theo khí tức tiếp tục đuổi về phía trước, rất nhanh cũng biến mất ở trong bóng tối.
...
...
Những thông đạo phía dưới Thanh Lại ty nha môn, dày đặc như mạng nhện, rất là phức tạp, hơn nữa dài vượt quá tưởng tượng, có thể trực tiếp thông tới chỗ rất xa, nếu như có thể, nếu như đặt ở bình thời, Chu Thông sẽ dừng lại trong lòng đất thời gian dài hơn, đi càng nhiều đường vòng, sắp đặt càng nhiều là cơ quan, bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Hôm nay không được, vì hắn đã trúng kịch độc.
Loại độc chất này cùng những chất độc Thanh Lại ty thường dùng hoàn toàn bất đồng, không chuyên môn nhằm vào kinh mạch hoặc tinh khiếu hay là thức hải, mà là như một nắm cát phủ đầy trong nội tạng, mang theo một loại cảm giác thô lệ thậm chí thô bạo, thậm chí để cho hắn liên tưởng đến phiến hoang nguyên bát ngát nơi phương bắc.
Đây là một thứ đến gần tự nhiên, Thánh Quang thuật chưa chắc có thể trị lành. Nhưng hắn là một trong những người am hiểu dụng độc nhất thế gian, năng lực ở phương diện này có thể nói là đại tông sư, mặc dù trước kia chưa từng thấy chất độc này, cũng biết nên bắt đầu từ đâu —— muốn đối phó chất độc này, chỉ có thể dùng thuốc, hơn nữa phải là thảo dược. Mặc dù ở trong Chu ngục, thảo dược cũng rất khó tìm được, may mắn chính là, hắn biết địa phương có được tương đối đầy đủ, càng may mắn chính là, đây vốn chính là nơi hắn muốn đi.
Đi qua thông đạo ẩm ướt và vô cùng dài dòng, không biết đi qua bao ngã rẽ, địa thế không còn bằng phẳng, mà là chếch chếch lên trên, hắn tiếp tục đi về phía trước, đi tới cuối, hai tay chính xác đưa vào một ô trống trên vách tường, giải trừ trận pháp, sau đó mở cơ quan, hai tay về khẽ dùng sức đưa ra phía trước, đẩy ra một cánh cửa, rời khỏi bóng tối.
Một mảnh ánh mặt trời rực rỡ ở ngoài cửa đang đợi hắn, còn có một gương mặt ôn hòa động lòng người như ánh mặt trời.
Ánh mặt trời đến từ bầu trời trên đình viện, tuyết vân âm trầm chẳng biết lúc nào bị gió phất đi, lộ ra một mảnh bầu trời màu lam, mặt trời ấm áp ngày đông cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Gương mặt ôn hòa động lòng người, thì thuộc về một vị thiếu phụ xinh đẹp.
Thấy ánh mặt trời cùng với mặt thiếu phụ, Chu Thông nhất thời cảm thấy thân thể trở nên ấm áp, cũng bình tĩnh rất nhiều, mà thần sắc của thiếu phụ không cách nào giấu diếm lo lắng cùng lo âu, càng làm cho lồng ngực của hắn cũng trở nên nóng rực, loại tâm tình cùng sợ hãi chán ghét hoàn toàn không đồng dạng, là hắn đời này thiếu hụt nhất cũng là cần nhất.
Thiếu phụ đem hắn đỡ ra khỏi thông đạo, sau đó có chút khó khăn đem cửa thông đạo đóng lại, một lần nữa sắp đặt cơ quan.
Tòa trạch viện này cũng không lớn, chưa nói tới tinh xảo, nhưng vô luận là mái hiên bức tường, hay là hàng rào bằng trúc, toàn bộ chi tiết đều lộ ra hai chữ an bình.
Chu Thông ban đầu tự mình thiết kế tòa trạch viện này, theo đuổi chính là điểm này, hắn thủy chung cho rằng an bình mới có mùi vị của nhà.
Tòa trạch viện này chính là nhà của hắn, nhà thực sự, là địa phương mà hắn tìm tới khi thân thể mỏi mệt hoặc như lúc này trái tim đang bị chất độc ăn mòn.
Chỉ có trở lại tòa trạch viện này, tâm tình của hắn mới có thể đạt được chân chính bình tĩnh, mới có thể chân chánh thanh tĩnh.
Vì an toàn, bảo vệ cho bí mật này, vì an bình hiếm thấy cùng không bị quấy rầy, Chu Thông rất cẩn thận sắp đặt tòa trạch viện này.
Không có bất kỳ ai biết nơi đây, vô luận là thuộc hạ trung thành nhất của Thanh Lại ty, hay là Trình Tuấn trong Bát Hổ, Thánh Hậu nương nương cũng không biết.
Người duy nhất biết quan hệ giữa tòa trạch viện này và hắn, hiện tại cũng đã chết.
Mỗi lần trở lại trạch viện này, cách bụi thanh trúc, nghe thanh âm từ bên tòa viện hàng xóm truyền đến, Chu Thông sẽ nhớ tới một ít chuyện.
Những năm gần đây, Tiết Tỉnh Xuyên rất hi vọng hắn có thể coi Tiết phủ là nhà mình, nhưng làm sao có thể như vậy? Đừng bảo là ánh mắt đám tiểu nhân cùng vãn bối trong Tiết phủ nhìn mình hoảng sợ bất an, chỉ bằng hắn họ Chu thì chuyện đó đã không thể được, vị huynh trưởng kia của hắn không cần họ của mình, nhưng hắn luôn cần.
...
...
Trừ Ma Soái, Chu Thông có thể nói là người giết nhiều người nhất trên thế giới này, không biết có phải bởi vì nguyên nhân này hay không, hắn cũng sợ chết nhất. Trừ tòa trạch viện này, hắn ở trong kinh đô còn có vài cứ điểm bí ẩn, nhưng những địa phương kia đối với hắn mà nói, không an toàn bằng nơi này, không trọng yếu bằng nơi này, cũng không thoải mái bằng nơi này.
Bởi vì tòa trạch viện này có một cô gái dịu dàng động lòng người rồi lại thật lòng kính yêu hắn, trọng yếu hơn là, hắn ở chỗ này cất giấu rất nhiều thứ quý báu, tỷ như một chút dược liệu vô cùng trân quý. Những dược liệu này có một phần rất lớn là hắn âm thầm phái người lấy ở Bách Thảo Viên, còn có một phần là ban đầu Thiên Cơ các phái người đưa cho hắn.
Hắn nhận lấy khăn lông còn hơi ấm lau mặt, không biết có phải là bị hơi ấm kích thích phổi hay không, ho mấy tiếng trầm muộn.
Bỏ xuống khăn lông, phía trên đã có mấy chỗ máu màu đen, nhìn giống như là mực đổ lên, trông không thật, có chút kinh khủng.
Phụ nhân rất bất an, Chu Thông lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh thong dong, để cho nàng đi mài mực, hắn lại là ở trên ghế nhắm mắt tĩnh tâm, tựa như đang thưởng thức cái gì.
Hắn đang thưởng thức kịch độc mang theo mùi vị cánh đồng bát ngát trong thân thể.
Không biết qua thời gian bao lâu, hắn mở mắt, được phụ nhân đỡ đi tới bàn đọc sách bên cửa sổ, nhắc tới bút lông, như viết thư pháp vung lên, cực kỳ tiêu sái.
Trên giấy vết mực lâm ly, chữ viết lại rõ ràng vô cùng, không phải là lối viết thảo, là phương thuốc.
Dùng những dược liệu gì, mấy chén nước, sắc như thế nào, dùng lửa gì, lò gì, than gì, nước gì, thuốc lọc như thế nào, khi nào thêm tinh thạch, vô cùng rõ ràng.
Phụ nhân kia thấy vẻ mặt hắn, biết hẳn là vô ngại, yên tâm, nhận lấy phương thuốc, đi tới phòng bếp sắc thuốc.
Chuyện như vậy trước kia từng phát sinh rất nhiều lần, nàng từng có kinh nghiệm.
Dược liệu chủng loại cùng phân lượng cũng không có bất kỳ sai lầm, động tác sắc thuốc rất lão luyện.
Chẳng biết lúc nào, bên cạnh lò thuốc xuất hiện một vị mỹ nhân cung trang, lò lửa chiếu đỏ mặt của nàng, ánh rõ mặt mày xinh đẹp vô cùng của nàng.
Mỹ nhân cung trang này rất đẹp.
Trên thực tế, trong những năm trước đó, nàng vẫn được đánh giá là nữ nhân xinh đẹp nhất Đại Chu triều.
Phụ nhân ánh mắt yên tĩnh sắc thuốc, động tác chia thuốc, lọc cặn vô cùng ổn định, giống như không nhìn thấy cung trang mỹ nhân.
Cung trang mỹ nhân hướng trong bình thuốc thả thêm một số thứ.
Phụ nhân vẫn giống như không nhìn thấy.
Trong phòng lặng lẽ không tiếng động, chỉ có nước trong bình thuốc cô cô rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.