Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 314: Bí mật của Hắc Quan

Miêu Nị

09/12/2016

Mọi người đều biết Chu Độc Phu không có truyền nhân, điều này nói rõ trước khi chết hắn không tìm được hậu bối hắn cho là có tư cách kế thừa mình, hắn để chìa khóa lưu lạc ra ngoài Chu Viên có thể là muốn để thời gian thay hắn lựa chọn truyền nhân.

Từ Hữu Dung nói tiếp:

Trần Trường Sinh có chút giật mình hỏi:

- Chẳng lẽ nói cây đao kia thật sự ở trong Hắc Diệu Thạch Quan này?

Từ Hữu Dung trầm mặc một lát nói:

- Rất có thể như thế. Tựa như ngươi nói, trong Hắc Diệu Thạch Quan này không có truyền thừa của Chu Độc Phu, nhưng lại có bí mật của hắn.

Trần Trường Sinh không giải thích:

- Ta chỉ là thuận miệng nói, chẳng lẽ thật có bí mật gì?

Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của hắn nói:

- Rốt cục Chu Độc Phu có chết hay không chính là bí mật trọng yếu nhất từ ngàn năm nay.

Trần Trường Sinh nghĩ Chu Độc Phu này sớm đã trở thành chuyện xưa, truyền thuyết thậm chí có thể chỉ là sự tích thần thoại, tầm mắt nhìn về phía Hắc Diệu Thạch Quan trở nên ngưng trọng vài phần.

Chỉ là ngưng trọng, nghiêm túc, có chút khẩn trương, nhưng lại không có chút nóng rực gì đối với bảo tàng, loại vật kế thừa truyền nhân trước đây, bất kể là hắn hay là Từ Hữu Dung đều có vẻ có chút thản nhiên. Loại thản nhiên này thậm chí không thể dùng sự trầm ổn để hình dung. Chỉ sợ cho dù người tu hành có già nua thế nào, khi biết mình có khả năng lấy được truyền thừa của Chu Độc Phu đều trở nên vô cùng cuồng nhiệt, tỷ như tên trưởng lão Lạc Dương Tông đã cắn hút máu của Từ Hữu Dung trong động, nếu lúc này hắn xuất hiện trước Hắc Diệu Thạch Quan làm sao có thể thản nhiên?

Sở dĩ Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung còn có thể gắng giữ tỉnh táo là vì bọn họ vốn chính là thiên tài tu đạo, tu hành vốn là bản lĩnh đạo pháp cao cấp nhất trên thế gian. Chắc hẳn Chu Độc Phu đặc thù nhất chính là cái kia, nhưng thân thể bọn họ cũng có đặc thù, có tự tin và kiêu ngạo—— có thể có được tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng nếu không chiếm được cũng không liên quan gì tới vận mệnh, vận mệnh của bọn họ vẫn ở trong tay mình. Tuy nhiên khi nghĩ tới sẽ thấy được hình ảnh chấn động nhất từ ngàn năm nay, bọn họ vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương, thanh âm của Trần Trường Sinh trong vô thức trở nên rất nhẹ, như thể là không muốn kinh động tới linh hồn vĩ đại trong Hắc Quan kia.

- Vậy Hắc Diệu Thạch Quan này khi nào thì được mở ra?

Từ Hữu Dung nhìn Hồn Xu phát ra ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt, suy nghĩ một lát, nói:

- Hẳn là rất nhanh.

Ngoài lăng mộ, thú triều xám xịt chậm rãi mà đến, chìa khóa để mở ra Hắc Diệu Thạch Quan đã đánh thức Hồn Xu, Hắc Diệu Thạch Quan đã sắp được mở ra.

Ở trước mắt bọn họ, nửa đoạn trên của Hắc Diệu Thạch Quan bắt đầu chậm rãi mở ra.

Không gian u ám trong điện nổi lên một hồi gió to.

Ánh sáng phát ra trên mặt Hồn Xu càng lúc càng mờ tối, giống như ánh nến bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Trần Trường Sinh đi tới bên hông phía trước, bảo đảm ngăn trở toàn bộ thân thể của nàng, đoản kiếm đã ra khỏi vỏ bị hắt nắm chặt trong tay.

Hắc Diệu Thạch Quan chậm rãi mở ra, giữa nắp quan tài nặng và thân quân tài phát ra thanh âm ma sát đáng sợ, thật giống như tiếng sấm bình thường.

Hắc quan như núi chậm rãi tác rời ra, nhìn qua giống như một đạo thiểm điện trực tiếp chém hắc sơn này thành Lưỡng Đoạn.

Nhìn thấy hình ảnh này, đồng tử của Từ Hữu Dung khẽ co lại, thì thào nói:

- Lưỡng Đoạn…

Nửa khúc trên của Hắc Diệu Thạch Quan tiếp tục trượt, trải qua rất lâu mới dừng lại.

Gió vẫn gào thét ở trong lăng mộ trống trải, lượn bốn phía Hắc Diệu Thạch Quan, bởi vì thân quan tài biến hóa khiến âm thanh của gió cũng trở nên càng thêm thê lương, càng thêm lanh lảnh, có vẻ vô cùng âm trầm, như thể ai đó đang không ngừng khóc trong trời đêm tối, thanh âm không ngừng nức nở trà trộn vào khúc nhạc không thành tiếng lúc trước, ý tức hồn này quay trở về khiến bầu không khí lại càng ngày càng đậm.

Rốt cục tất cả hào quang của Hào Xu đều bị dập tắt. Một điện một lần nữa trở nên u ám, bọn họ đứng trên mặt đất không nhìn thấy hình ảnh phía trên, nhưng khi Hắc Diệu Thạch Quan đã mở ra, có thể thấy nam nhân vĩ đại kia lẳng lặng nằm ở trong quan tài, hoặc là đang nhìn lên đỉnh điện, đương nhiên, khả năng lớn hơn nữa có thể là hắn nhắm mắt lại hoặc là đã biến thành một khối xương trắng.

Nhưng người nằm trong tòa Hắc Diệu Thạch Quan này là Chu Độc Phu, cho dù phát sinh ra chuyện không thể tin nổi ở trên người hắn thì cũng là chuyện bình thường.

Tiếng gió dừng lại, tiếng nhạc dừng lại, hồn này đã trở về hoặc là không còn ở đây.

Trong lăng mộ trở nên tĩnh mịch, Từ Hữu Dung nhìn Hắc Diệu Thạch Quan giống như núi, vẻ mặt có chút phức tạp, thời gian lâu cũng không nói gì.

Tay phải nắm chuôi kiếm của Trần Trường Sinh không đổ mồ hôi, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy có chút ướt, đó chính là trạng thái tâm lý khẩn trương.



Nếu Chu Độc Phu còn sống thì phải làm sao? Hoặc chính xác hơn là, tỉnh lại từ trong hôn mê, sống lại, hoặc là Chu Độc Phu không cam lòng rời khỏi thế giới này, không muốn trở nên cô đơn tịch mịch, vì thế trước khi chết đã dùng bí mật nào đó biến mình thành một sinh mạng bất hủ lại vô cùng tà ác, vậy tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

Vẻ mặt Trần Trường Sinh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trên thực tế trong nội tâm đã khẩn trương tới cực điểm.

Theo đạo lý mà nói, cho dù Chu Độc Phu dùng bí pháp biến thân sống lại, chỉ cần hắn có thể bảo tồn thần trí như vậy hẳn có thể giúp bọn họ đối phó với các cường nhân Ma tộc và thú triều đáng sợ đang tiến tới lăng mộ càng lúc càng gần, bởi vì Chu Độc Phu là cường nhân nhân loại, là anh hùng bất thế chiến thắng Ma quân—— đây cũng là khả năng duy nhất giúp hắn và Từ Hữu Dung có thể sống sót rời khỏi Chu Viên—— nhưng không biết vì sao hắn lại có một loại cảm giác mãnh liệt, nếu Chu Độc Phu thật sự không chết, như vậy mọi người bên trong Chu Viên… sẽ chết, thậm chí toàn bộ đại lục cũng sẽ nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu.

- Ta muốn đi lên xem một chút.

Thanh âm của Từ Hữu Dung đánh vỡ an tĩnh trong mộ điện.

Nàng nhìn Hắc Diệu Thạch Quan, ánh mắt có chút ảm đạm bởi vì thương thế không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng sáng ngời.

Trần Trường Sinh đỡ nàng đi tới trước Hắc Diệu Thạch Quan, ngửa đầu nhìn một lát, xác nhận đường leo lên liền cõng nàng trên lưng.

Một lát sau bọn họ đã đứng ở bên vách đá ngăn, nhìn vào bên trong.

Không gian bên trong Hắc Diệu Thạch Quan vô cùng lớn, không cần nói tới việc có thể thả thêm một người vào trong đó, mà còn có thể mở một cuộc biểu diễn bên trong, mời mười vị cô nương tới hát uốn khúc.

Nhưng hiện tại, bên trong Hắc Diệu Thạch Quan ngay cả một người cũng không có.

Một người cũng không có.

Không có người kia.

Chu Viên là thế giới của Chu Độc Phu.

Chỗ lăng mộ này là nơi chết của hắn.

Thảo nguyên Nhật Bất Lạc xoay xung quanh thủ hộ bốn phía lăng mộ, đám yêu thú vô cùng hùng mạnh là thủ vệ lăng mộ.

Rất rõ ràng việc Chu Độc Phu không muốn ai tới quấy rầy sự yên nghỉ của mình, ngoại trừ chìa khóa lưu lạc ở bên ngoài Chu Viên kia, dưới sự trợ giúp của thời gian chọn lựa chủ nhân mới.

Nhưng hắn lại không hề ngủ say ở trong Hắc Diệu Thạch Quan.

Vẫn không có người nhìn thấy di thể của hắn.

Sinh tử của Chu Độc Phu vẫn là một điều bí mật như trước.

Chu Độc Phu có thể còn sống.

Đây chính là bí mật thật sự của Chu Viên.

Đây chính là bí mật thật sự mà Thảo nguyên Nhật Bất Lạc muốn thủ hộ.

Hắc Diệu Thạch Quan không có di hài của nam tử vĩ đại kia, nhưng không có nghĩa là trong thạch quan trống không.

Trong thạch quan lót đầy lá cây được khắc bằng tinh thành, phỉ thúy cực phẩm được điêu khắc thành hoa cỏ màu xanh, Địa Tinh Hỏa ngưng tụ thành thạch đỏ đặt ở khắp nơi.

Hắc Diệu Thạch Quan có vô số báu vật.

Từ Hữu Dung thuở nhỏ liền tùy ý xuất nhập giữa hoàng cung và Ly Cung, sau lại được học ở trường Thánh Nữ Phong, không biết đã gặp qua bao nhiêu bảo vật, còn Trần Trường Sinh tuy nói có cuộc sống kham khổ nhưng cũng đã từng đi qua Đại Minh Cung và Ly Cung, lại gặp được Kim Hải san hô và Dạ Minh Châu ở chỗ Hắc Long, cho nên khi nhìn thấy bảo tàng trong thạch thất này vẫn chưa thể khiến sắc mặt bọn họ biến đổi.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ thật sự có chút giật mình.

Bởi vì số lượng bảo vật bên trong Hắc Diệu Thạch Quan rất nhiều, hơn nữa còn là quá lãng phí, tinh thạch khắc thành lá cây, phát huy ra hiệu quả của nó chưa tới một phần mười, Phỉ Thúy cực phẩm rõ ràng có thể làm ra vô số tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời lại bị chế thành cây cỏ, lại càng không cần nói tới việc lấy Địa Tinh Hỏa ngưng tụ ra thạch đỏ… đây không khiến người khác giận dữ mới lạ.

Điều khiến bọn hắn ngạc nhiên nhất chính là, nhưng cây lá và cỏ xanh đó, còn có tảng đá lại không hề có một chút mỹ cảm?

Hắc Diệu Thạch Quan tràn ngập bảo vậy, tản phát hào quang ra ngoài mộ điện u ám, nhưng lại chỉ làm người khác cảm thấy tục khí.

Những bảo vật tuẫn táng này, đủ để các vương công quý tộc quyền cao chức trọng xưng bá thiên hạ, cho dù có là người tu hành hùng mạnh cũng tuyệt đối đủ.

Nhưng làm sao lại xứng với chủ nhân khối Hắc Diệu Thạch Quan này cơ chứ?

Trong tưởng tượng của người đời, Chu Độc Phu là một người hoàn mỹ, nhất là về phương diện khí thế.



Bất kể là Chu Viên, thảo nguyên Nhật Bất Lạc hay là lăng mộ to lớn này đều là những bằng chứng rõ ràng.

Người như vậy làm sao có thể nhồi những châu báu đáng quý trọng tới cực điểm nhưng lại thô không chịu nổi vào trong thạch quan của mình? Đứng ở bên cạnh Hắc Diệu Thạch Quan, nhìn cỏ cây tường đá ở bên trong, Trần Trường Sinh không kìm nổi lắc lắc đầu, ánh mắt bị phục trang sặc sỡ trong quan phát ra làm híp lại, nói:

- Sao lại có cảm giác là bảo khí nhỉ?

Bảo khí là tiếng địa phương Vấn Thủy, Đường Tam Thập Lục lúc ở Học Viện Quốc Giáo vẫn thường xuyên dùng hai chữ này để hình dung Thiên Hải gia và lão đại nhân trên triều đình, Trần Trường Sinh nghe khá nhiều liền nhớ kỹ.

Từ Hữu Dung quan tâm trọng điểm, rõ ràng không quan tâm thủ đoạn khoe của hợm hĩnh trong quan này, nàng nhìn hắc quan không có một bóng người, trầm mặc một lát nói:

- Tất cả người tu hành tiến vào Chu Viên đều mong muốn tìm được Chu Lăng nhất, ta cũng không ngoại lệ, nhưng ta đã nghĩ rất nhiều lần, nếu tiến vào Chu Lăng, chuyện ta muốn làm nhất chính là xác nhận hắn rốt cục đã chết chưa.

Bởi vì câu này, nàng nhớ tới lời nhắc nhở của các tiến bối trước khi nàng tiến vào Chu Viên, đầu vai lại lần nữa trở nên trầm trọng.

Lúc trước ở trên bệ đá, bởi vì ánh mắt trong trẻo của Trần Trường Sinh khiến nàng tạm thời quên mất, cũng đều bởi vì tòa Hắc Diệu Thạch Quan này khiến nàng nhớ lại.

Kế thừa quốc giáo, nam bắc hợp lực đối kháng Ma tộc, tuy rằng không phải bó buộc cho một mình nàng, nhưng lúc này khi phát hiện được sự việc mới khiến nàng nhất định phải làm mấy thứ gì đó.

- Nếu…. ngươi có thể còn sống rời khỏi Chu Viên.

Nàng nhìn về phía Trần Trường Sinh, vô cùng nghiêm túc thỉnh cầu nói:

- Xin ngươi nhất định phải nói cho thế gian tin tức có thể hắn còn sống.

Lúc nói chuyện, sắc mặt của nàng rất yếu ớt, cái này không hề liên quan tới việc thương thế chưa lành mà là do tinh thần phải chịu sự chấn động.

Trước khi Hắc Diệu Thạch Quan được mở ra, Trần Trường Sinh cũng có một chút không hiểu về Chu Độc Phu, không hề có chút sợ hãi, lúc này nghe nàng trịnh trọng thỉnh câu, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, cái loại khó hiểu này lại càng phát ra sâu nặng, nghĩ thầm Chu Độc Phu là nhân vật anh hùng, vì sao cả nàng và mình đều không có một chút ngưỡng mộ đối với cao nhân tiền bối, ngược lại rất là cảnh giác?

- Hắn là anh hùng, cũng là ma quỷ.

Từ Hữu Dung nhìn hắn nói:

- Năm đó hắn một đao chém Ma quân trọng thương, khi đó hắn là anh hùng; chỉ vì cầu tiến trong tu đạo liền chém giết vô số cường nhân nhân loại, lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn tới cực điểm, khi đó hắn là ma quỷ, gọi hắn là kiêu hùng vô cùng thích hợp, nếu hắn còn sống, thật sự tái hiện thế gian chỉ sợ sẽ khiến đại lục lầm vào trong hỗn loạn vô cùng lớn.

Trần Trường Sinh tuy rằng đọc thuộc lòng Đạo Tạng, nhưng không quá hiểu biết với lịch sử năm đó, lại càng không có bất kỳ hiểu biết gì về tính tình của Chu Độc Phu, nhìn trên mặt nàng tràn ngập thần sắc lo lắng liền an ủi:

- Không thấy di hài không có nghĩa là hắn còn sống, loại nhân vật giống như thần thoại này quay về Tinh Hải, không lưu lại thân thể cũng là chuyện có thể.

- Nhưng đao của hắn không có trong tòa Hắc Diệu Thạch Quan này.

Từ Hữu Dung nói.

Trần Trường Sinh nghe vậy liền trầm mặc, đúng vậy, cây đao kia không có ở đây.

Chu Độc Phu đánh khắp thiên hạ không có đối thủ chính là dựa vào cây đao kia.

Đao tên gọi là Lưỡng Đoạn.

Một đao Lưỡng Đoạn.

Mũi đao tiến về phía trước, cho dù là đối thủ hùng mạnh thế nào, thần binh lợi khí chắc chắn thế nào, thậm chí là đại địa mênh mang đều bị cắt thành hai đoạn.

Cũng giống như Hắc Diệu Thạch Quan như ngọn núi chậm rãi tách ra trước mắt bọn họ.

Lưỡng Đoạn đao xếp hạng thứ hai ở trên Bách Khí Bảng, gần với Sương Dư thần thương xếp hạng đầu tiên.

Nhưng trên thực tế, hoặc là nói tất cả mọi người trên đại lục cho rằng, nếu Sương Dư thần thương không phải là vũ khí tùy thân của Thái Tông Hoàng Đế, nếu không phải thanh thần thương kia để lại nhiều hình ảnh thần kỳ trong chiến tranh giữa nhân loại và Ma tộc, khẳng định không có cách nào vượt qua Lưỡng Đoạn đao, nói một cách khác, trong lòng thế nhân Lưỡng Đoạn đao mới thật sự đứng đầu trong Bách Khí Bảng.

Bởi vì ở bên ngoài thành Lạc Dương, Sương Dư thần thương trong tay Thái Tông Hoàng Đế lại bại bởi Lưỡng Đoạn đao trong tay Chu Độc Phu.

Nếu Chu Độc Phu thật sự đã chết, không để lại thi hài mà hóa thành một đạo khói nhẹ quay về Tinh Hải, như vậy có thể nào thì đao của hắn cũng phải ở trong tòa Hắc Diệu Thạch Quan này.

Cây đao kia không có trong Hắc Diệu Thạch Quan, hẳn là còn ở bên cạnh Chu Độc Phu, đây chính là bằng chứng trọng yếu nhất chứng minh hắn còn sống?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook