Quyển 3 - Chương 530: Bị tóm.
Miêu Nị
09/12/2016
Từ Hữu Dung ở bên cửa sổ nghe vậy, rất lâu cũng không biết nên nói gì.
Ở thảo nguyên, bọn họ cùng trải qua sinh tử, dựa vào nhau, đã sớm sáng tỏ tâm ý của nhau, chẳng qua khi đó nàng không biết hắn là tiểu đạo sĩ đến từ Tây Ninh. Rời khỏi chu viên, nàng cũng nghĩ tới lời hứa hẹn với hắn, chuẩn bị từ hôn, nhưng mà Ly cung chiêu cáo thiên hạ, kiếm trì tái hiện, còn có rất nhiều người nhận lại kiếm, trải qua đối chiếu, nàng mới xác nhận, hoá ra hắn chính là hắn, mới biết vận mệnh trêu người.
Nhưng đó có là gì? Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi, nàng rất rõ mình muốn gì, ở cầu Nại Hà và bên cạnh nồi canh xương đầu, nàng một mực chờ đợi hắn nói gì đó, chỉ có điều hắn thủy chung không nói gì, mãi tới đêm nay, hắn bỗng nhiên vô thức đi tới bên cửa sổ, nói một câu không hiểu ra sao cả.
Được rồi, đây quả thật rất giống với kiếm đạo của hắn.
Tựa như đao đạo của Vương Phá, rất thẳng thắn.
Hắn trực tiếp dùng một câu nói đưa nàng vượt qua cửa sổ, trực tiếp trở về thần đạo ở chu lăng.
Từ Hữu Dung đứng dậy, cách cửa sổ nhìn thân ảnh của hắn, sau đó đẩy cửa sổ ra.
Bông tuyết hòa với gió ùa vào hơi lạnh.
- Địa long cháy nhiều, trong phòng hơi nóng.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói, như là đang giải thích vì sao mình mở cửa sổ gặp hắn, chỉ có điều chính nàng cũng không nhận thấy cách giải thích này kỳ thật rất đáng yêu.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, không có chú ý tới dáng vẻ khẩn trương của nàng mà chỉ cảm thấy nàng rất đáng yêu.
- Ta vừa rồi đứng bên ngoài cũng hơi nóng.
Hắn rất thành thực nói.
Lúc này là mùa đông, đêm dài vắng người, trời đông giá rét, bông tuyết bay múa.
- Chàng đứng bao lâu rồi?
Từ Hữu Dung nhìn tuyết trên người hắn hỏi.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Quên rồi.
Từ Hữu Dung nói:
- Vì sao không trực tiếp đi vào?
Trần Trường Sinh nói:
- Sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hơn nữa... Sương Nhi hẳn là ở trong này, ta lo lắng nàng ta sẽ nói gì đó.
Từ Hữu Dung nói:
- Vậy lúc này chàng có muốn vào không?
Trần Trường Sinh nói:
- Không cần, ta đến... thật ra là có đồ đưa cho ngươi.
Nói xong câu đó, hắn tháo thạch châu đặt bên cửa, nói:
- Tổng cộng mười viên, nàng chọn năm.
Kỳ thật hắn đã chẳng nhớ mình từng có hiệp nghị phân phối, nhưng hắn cho rằng, nếu là cùng nhau tìm được chu lăng, như vậy mọi thứ ở chu lăng đều là hắn một nửa nàng một nửa, bất kể là Lưỡng đoạn đao quyết hay mười khối thạch châu.
- Đây là...
Từ Hữu Dung im lặng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó tin nói:
- Đây là mười tòa bên cạnh chu lăng sao?
Nếu như là cường nhân khác, cho dù là Lăng hải chi vương cũng không thể nhìn ra thạch châu có vấn đề, bởi vì thạch châu không hề có chút dao động nào, nhưng nàng đã bắt đầu giải đọc thiên thư bia từ năm mười tuổi, hơn nữa còn tận mắt ở chu viên thấy thiên thư bia, tự nhiên có thể cảm ứng được sự khác biệt.
- Ừ.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Chu viên không hề biến mất, nàng muốn trở về xem không, ta có thể mang theo nàng đi vào.
Hắn không nói tiến vào mà nói trở về, bởi vì chu viên rất quan trọng với hắn và nàng.
Từ Hữu Dung nghe nói chu viên chưa sụp đổ, hắn bây giờ còn có thể tự do tiến vào thì giật mình.
Nhưng quan trọng vẫn là thạch châu trong tay hắn.
Nàng nghiêm túc hỏi:
- Cho ta thật sao?
Trần Trường Sinh nhìn nàng:
- Không có nàng, ta đã sớm chết rồi, làm sao có thể tìm được chu lăng, chứ đừng nói tới kiếm trì và thứ này.
Từ Hữu Dung ngẫm nghĩ một chút, lấy đi năm viên thạch châu, sau đó thu vào Đồng cung.
Nàng cảm thấy Trần Trường Sinh nói có đạo lý, cho nên rất bình tĩnh tiếp nhận, như gió thoảng mây bay, đường đường chính chính.
Trần Trường Sinh thích nhất khí chất này của nàng.
- Ta đi đây.
Đêm tuyết vào cung, cửa sổ bị đẩy ra, gặp được nàng, giao thạch châu cho nàng, việc nên làm đã làm xong, tự nhiên muốn trở về. Cái gọi là khi đi cao hứng, hưng phấn về, danh sĩ phong lưu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi... Nhưng hắn là thiếu niên, không phải danh sĩ, cho nên miệng nói đi mà chân không động.
Từ Hữu Dung nói:
- Về trước đi.
Trần Trường Sinh ừ, chân lại vẫn bất động nhìn nàng.
Nàng hơi quay người như muốn tránh đi tầm mắt của hắn, nhưng trên thực tế đang tới gần cửa sổ.
Càng lúc càng gần, hắn có chút khẩn trương.
Nàng giơ tay phủi tuyết trên vai hắn, tựa như lúc phủi lá cho hắn ở thần đạo.
Thực nhẹ nhàng, bình tĩnh, quen thuộc, an bình.
Cánh cửa đã mở ra, chỉ có lời xác định cuối cùng.
Động tác phủi tuyết, đó là xác định.
Trần Trường Sinh cảm thấy kinh mạch đang bị gãy của hắn đã tự chữa trị hoàn hảo, toàn thân tràn đầy sinh mạng lực nhìn nàng, trong mắt có ánh sáng.
Từ Hữu Dung không nhìn thẳng hắn mà nhìn về nơi nào đó, cảm thấy mặt vẫn còn nóng, nhẹ giọng nói:
- Ngày mai ta muốn tới tham quan quốc giáo học viện.
Trần Trường Sinh không do dự nữa, xoay người đi vào trong tuyết.
Hắn xác định, lúc này mình có thể ngủ được rồi.
...
...
Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh tỉnh lại, tĩnh tâm ninh ý, sau đó mở mắt, rửa mặt mặc quần áo chạy bộ bên hồ.
Cẩn thận tính ra, hắn chỉ ngủ hai canh giờ nhưng tinh thần lại rất tốt, không có quầng thâm trên mắt như Đường Tam Thập Lục, bước chân cũng nhanh như gió.
Theo thời gian trôi qua, học sinh đến hồ chạy bộ càng nhiều, nhưng không ai nhanh hơn hắn, thỉnh thoảng còn bị hắn vượt qua, đám học sinh thấy là hắn thì vội khẩn trương thi lễ.
Dù trẻ thì cũng là viện trưởng, chứ đừng nói đêm qua hắn đã chính thức trở thành dự khuyết Giáo hoàng, cho nên thái độ của các học sinh càng thêm kính cẩn.
Hắn so với bình thường càng thêm kiên nhẫn, bình tĩnh đáp lễ.
Nhà ăn nhỏ đối diện hồ có bữa sáng là cháo gạo, hắn không nhận ra có gì khác biệt so với ngày thường. Ngay cả Hiên Viên Phá rút Sơn Hải kiếm trong đống củi ra khoe đêm qua mình luyện công đã dẫn lôi điện mài kiếm thành công, hắn cũng không thể nhìn ra nó có gì khác nhau.
Tóm lại, hắn hơi thảng thốt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hoàng cung.
- Ngươi không mắc bệnh chứ?
Đường Tam Thập Lục ngáp dài, nhìn hắn hỏi.
Trần Trường Sinh phục hồi tinh thần, nhìn hai quầng thâm trên mắt hắn, nói:
- Ta cảm thấy ngươi có bệnh.
Đường Tam Thập Lục căm tức nghĩ, nếu không phải đêm qua chờ ngươi tới nửa đêm, kết quả ngủ trong đống tuyết thì tinh thần đâu kém tới như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn hướng hoàng cung là vì đêm qua nàng nói sẽ tới, hắn đang chờ nàng đến.
Hắn đương nhiên muốn chia sẻ chuyện của mình với Từ Hữu Dung cho người khác, nhất là các bằng hữu của mình.
Đường Tam Thập Lục vốn là đối tượng tốt nhất, nhưng Từ Hữu Dung đã nói không muốn cho ai biết, cho nên hắn chỉ có thể nhịn .
Ăn xong bữa sáng, hắn rửa mặt súc miệng, thay quần áo đứng chờ bên cửa sổ.
Cũng may bình thường hắn đã chú ý sạch sẽ nên mới không làm mọi người chú ý.
Không biết qua bao lâu, phía xa vang lên một tiếng hạc kêu.
Hắn men theo tiếng hạc tìm kiếm, không bao lâu thấy sâu trong đông lâm có một con bạch hạc, mà đến cùng nó là nàng.
Từ Hữu Dung vẫn mặc áo bông dày hôm qua, nhưng không quê mùa mà cảm thấy ấm áp.
Đại khái do không muốn người khác thấy nên nàng dùng bí pháp của nam khê trai khiến dung nhan trở nên bình thường đi nhiều.
Thấy gương mặt này, Trần Trường Sinh không có thất vọng, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.
Có lẽ cũng do sự thân thiết này khiến hắn tìm được cảm giác khi còn ở chu viên.
Hắn nhìn chiếc áo bông dày của nàng, do dự một lát, cố lấy dũng khí nói một câu.
- Mùi canh xương rất nồng, nàng có cần thay quần áo mới, hay mặc tạm đồ của ta, ta giúp nàng giặt sạch cái áo này?
Từ Hữu Dung giật mình, sau đó xấu hổ đi về phía bạch hạc.
Trần Trường Sinh cảm giác mình thật vớ vẩn, đuổi theo, sau đó không ngừng dứ tay đấm bạch hạc.
Bạch hạc cùng hắn có tình bạn cố tri, không đợi Từ Hữu Dung tới gần đã kêu một tiếng bay mất.
Từ Hữu Dung đứng trong đống tuyết ngơ ngẩn.
Nhưng từ hai năm trước, nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bạch hạc lại thân cận với Trần Trường Sinh như thế, hơn nữa còn rất có thiện ý.
- Năm đó chàng đã làm gì nó thế?
Nàng nhìn Trần Trường Sinh hỏi:
- Sao nó nghe lời chàng vậy?
Đây là lần đầu hai người nói về chuyện trước đây.
- Như từng đề cập trong thư, chỉ có điều nàng đã quên rồi.
Trần Trường Sinh nghĩ tới việc này, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nói tới chuyện đó thì tất cả không thoải mái đều biến thành bất an, nói:
- Vừa rồi lỡ lời, nàng không nên tức giận, nàng cứ nghĩ tới câu Đường Đường nói là được rồi.
Câu nói này, đương nhiên chính thị hắn là heo.
...
...
Bạch hạc bay đi không quay lại.
Tuyết bay chậm rãi, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung yên tĩnh đi dạo trong rừng.
- Ta cùng đám Chiết Tụ ở đây.
Trần Trường Sinh đưa nàng đến bên rừng, chỉ vào dãy lầu nhỏ nói.
Lời ra khỏi miệng hắn mới nhớ đêm đó nàng đã tới quốc giáo học viện, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh trong tửu lâu đối diện, giải thích:
- Nàng hiểu lầm, ngày đó là Đường Đường muốn kéo ta cùng Tô Mặc Ngu đi. Tô Mặc Ngu trước kia ở Ly cung phụ viện, hạng ba mươi ba Thanh Vân, có thể nàng đã nghe nói qua, hiện tại hắn ở chỗ chúng ta.
Hai đoạn văn rất tự nhiên, cũng mang theo chút kiêu ngạo, giống như đang khoe thành tích.
Đúng lúc này, trong rừng truyền tới một giọng nói.
- Ta biết ngay ngươi có vấn đề, khó trách đêm đó có cô nương nhiệt tình sà vào cũng không dám sờ một cái, hoá ra... Ngươi quả nhiên có đối tượng rồi!
Thanh âm nảy sinh ra từ trong đống tuyết, Đường Tam Thập Lục từ bên trong đứng lên.
Ở thảo nguyên, bọn họ cùng trải qua sinh tử, dựa vào nhau, đã sớm sáng tỏ tâm ý của nhau, chẳng qua khi đó nàng không biết hắn là tiểu đạo sĩ đến từ Tây Ninh. Rời khỏi chu viên, nàng cũng nghĩ tới lời hứa hẹn với hắn, chuẩn bị từ hôn, nhưng mà Ly cung chiêu cáo thiên hạ, kiếm trì tái hiện, còn có rất nhiều người nhận lại kiếm, trải qua đối chiếu, nàng mới xác nhận, hoá ra hắn chính là hắn, mới biết vận mệnh trêu người.
Nhưng đó có là gì? Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi, nàng rất rõ mình muốn gì, ở cầu Nại Hà và bên cạnh nồi canh xương đầu, nàng một mực chờ đợi hắn nói gì đó, chỉ có điều hắn thủy chung không nói gì, mãi tới đêm nay, hắn bỗng nhiên vô thức đi tới bên cửa sổ, nói một câu không hiểu ra sao cả.
Được rồi, đây quả thật rất giống với kiếm đạo của hắn.
Tựa như đao đạo của Vương Phá, rất thẳng thắn.
Hắn trực tiếp dùng một câu nói đưa nàng vượt qua cửa sổ, trực tiếp trở về thần đạo ở chu lăng.
Từ Hữu Dung đứng dậy, cách cửa sổ nhìn thân ảnh của hắn, sau đó đẩy cửa sổ ra.
Bông tuyết hòa với gió ùa vào hơi lạnh.
- Địa long cháy nhiều, trong phòng hơi nóng.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói, như là đang giải thích vì sao mình mở cửa sổ gặp hắn, chỉ có điều chính nàng cũng không nhận thấy cách giải thích này kỳ thật rất đáng yêu.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, không có chú ý tới dáng vẻ khẩn trương của nàng mà chỉ cảm thấy nàng rất đáng yêu.
- Ta vừa rồi đứng bên ngoài cũng hơi nóng.
Hắn rất thành thực nói.
Lúc này là mùa đông, đêm dài vắng người, trời đông giá rét, bông tuyết bay múa.
- Chàng đứng bao lâu rồi?
Từ Hữu Dung nhìn tuyết trên người hắn hỏi.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Quên rồi.
Từ Hữu Dung nói:
- Vì sao không trực tiếp đi vào?
Trần Trường Sinh nói:
- Sợ quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hơn nữa... Sương Nhi hẳn là ở trong này, ta lo lắng nàng ta sẽ nói gì đó.
Từ Hữu Dung nói:
- Vậy lúc này chàng có muốn vào không?
Trần Trường Sinh nói:
- Không cần, ta đến... thật ra là có đồ đưa cho ngươi.
Nói xong câu đó, hắn tháo thạch châu đặt bên cửa, nói:
- Tổng cộng mười viên, nàng chọn năm.
Kỳ thật hắn đã chẳng nhớ mình từng có hiệp nghị phân phối, nhưng hắn cho rằng, nếu là cùng nhau tìm được chu lăng, như vậy mọi thứ ở chu lăng đều là hắn một nửa nàng một nửa, bất kể là Lưỡng đoạn đao quyết hay mười khối thạch châu.
- Đây là...
Từ Hữu Dung im lặng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khó tin nói:
- Đây là mười tòa bên cạnh chu lăng sao?
Nếu như là cường nhân khác, cho dù là Lăng hải chi vương cũng không thể nhìn ra thạch châu có vấn đề, bởi vì thạch châu không hề có chút dao động nào, nhưng nàng đã bắt đầu giải đọc thiên thư bia từ năm mười tuổi, hơn nữa còn tận mắt ở chu viên thấy thiên thư bia, tự nhiên có thể cảm ứng được sự khác biệt.
- Ừ.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Chu viên không hề biến mất, nàng muốn trở về xem không, ta có thể mang theo nàng đi vào.
Hắn không nói tiến vào mà nói trở về, bởi vì chu viên rất quan trọng với hắn và nàng.
Từ Hữu Dung nghe nói chu viên chưa sụp đổ, hắn bây giờ còn có thể tự do tiến vào thì giật mình.
Nhưng quan trọng vẫn là thạch châu trong tay hắn.
Nàng nghiêm túc hỏi:
- Cho ta thật sao?
Trần Trường Sinh nhìn nàng:
- Không có nàng, ta đã sớm chết rồi, làm sao có thể tìm được chu lăng, chứ đừng nói tới kiếm trì và thứ này.
Từ Hữu Dung ngẫm nghĩ một chút, lấy đi năm viên thạch châu, sau đó thu vào Đồng cung.
Nàng cảm thấy Trần Trường Sinh nói có đạo lý, cho nên rất bình tĩnh tiếp nhận, như gió thoảng mây bay, đường đường chính chính.
Trần Trường Sinh thích nhất khí chất này của nàng.
- Ta đi đây.
Đêm tuyết vào cung, cửa sổ bị đẩy ra, gặp được nàng, giao thạch châu cho nàng, việc nên làm đã làm xong, tự nhiên muốn trở về. Cái gọi là khi đi cao hứng, hưng phấn về, danh sĩ phong lưu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi... Nhưng hắn là thiếu niên, không phải danh sĩ, cho nên miệng nói đi mà chân không động.
Từ Hữu Dung nói:
- Về trước đi.
Trần Trường Sinh ừ, chân lại vẫn bất động nhìn nàng.
Nàng hơi quay người như muốn tránh đi tầm mắt của hắn, nhưng trên thực tế đang tới gần cửa sổ.
Càng lúc càng gần, hắn có chút khẩn trương.
Nàng giơ tay phủi tuyết trên vai hắn, tựa như lúc phủi lá cho hắn ở thần đạo.
Thực nhẹ nhàng, bình tĩnh, quen thuộc, an bình.
Cánh cửa đã mở ra, chỉ có lời xác định cuối cùng.
Động tác phủi tuyết, đó là xác định.
Trần Trường Sinh cảm thấy kinh mạch đang bị gãy của hắn đã tự chữa trị hoàn hảo, toàn thân tràn đầy sinh mạng lực nhìn nàng, trong mắt có ánh sáng.
Từ Hữu Dung không nhìn thẳng hắn mà nhìn về nơi nào đó, cảm thấy mặt vẫn còn nóng, nhẹ giọng nói:
- Ngày mai ta muốn tới tham quan quốc giáo học viện.
Trần Trường Sinh không do dự nữa, xoay người đi vào trong tuyết.
Hắn xác định, lúc này mình có thể ngủ được rồi.
...
...
Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh tỉnh lại, tĩnh tâm ninh ý, sau đó mở mắt, rửa mặt mặc quần áo chạy bộ bên hồ.
Cẩn thận tính ra, hắn chỉ ngủ hai canh giờ nhưng tinh thần lại rất tốt, không có quầng thâm trên mắt như Đường Tam Thập Lục, bước chân cũng nhanh như gió.
Theo thời gian trôi qua, học sinh đến hồ chạy bộ càng nhiều, nhưng không ai nhanh hơn hắn, thỉnh thoảng còn bị hắn vượt qua, đám học sinh thấy là hắn thì vội khẩn trương thi lễ.
Dù trẻ thì cũng là viện trưởng, chứ đừng nói đêm qua hắn đã chính thức trở thành dự khuyết Giáo hoàng, cho nên thái độ của các học sinh càng thêm kính cẩn.
Hắn so với bình thường càng thêm kiên nhẫn, bình tĩnh đáp lễ.
Nhà ăn nhỏ đối diện hồ có bữa sáng là cháo gạo, hắn không nhận ra có gì khác biệt so với ngày thường. Ngay cả Hiên Viên Phá rút Sơn Hải kiếm trong đống củi ra khoe đêm qua mình luyện công đã dẫn lôi điện mài kiếm thành công, hắn cũng không thể nhìn ra nó có gì khác nhau.
Tóm lại, hắn hơi thảng thốt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía hoàng cung.
- Ngươi không mắc bệnh chứ?
Đường Tam Thập Lục ngáp dài, nhìn hắn hỏi.
Trần Trường Sinh phục hồi tinh thần, nhìn hai quầng thâm trên mắt hắn, nói:
- Ta cảm thấy ngươi có bệnh.
Đường Tam Thập Lục căm tức nghĩ, nếu không phải đêm qua chờ ngươi tới nửa đêm, kết quả ngủ trong đống tuyết thì tinh thần đâu kém tới như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn hướng hoàng cung là vì đêm qua nàng nói sẽ tới, hắn đang chờ nàng đến.
Hắn đương nhiên muốn chia sẻ chuyện của mình với Từ Hữu Dung cho người khác, nhất là các bằng hữu của mình.
Đường Tam Thập Lục vốn là đối tượng tốt nhất, nhưng Từ Hữu Dung đã nói không muốn cho ai biết, cho nên hắn chỉ có thể nhịn .
Ăn xong bữa sáng, hắn rửa mặt súc miệng, thay quần áo đứng chờ bên cửa sổ.
Cũng may bình thường hắn đã chú ý sạch sẽ nên mới không làm mọi người chú ý.
Không biết qua bao lâu, phía xa vang lên một tiếng hạc kêu.
Hắn men theo tiếng hạc tìm kiếm, không bao lâu thấy sâu trong đông lâm có một con bạch hạc, mà đến cùng nó là nàng.
Từ Hữu Dung vẫn mặc áo bông dày hôm qua, nhưng không quê mùa mà cảm thấy ấm áp.
Đại khái do không muốn người khác thấy nên nàng dùng bí pháp của nam khê trai khiến dung nhan trở nên bình thường đi nhiều.
Thấy gương mặt này, Trần Trường Sinh không có thất vọng, ngược lại còn cảm thấy thân thiết.
Có lẽ cũng do sự thân thiết này khiến hắn tìm được cảm giác khi còn ở chu viên.
Hắn nhìn chiếc áo bông dày của nàng, do dự một lát, cố lấy dũng khí nói một câu.
- Mùi canh xương rất nồng, nàng có cần thay quần áo mới, hay mặc tạm đồ của ta, ta giúp nàng giặt sạch cái áo này?
Từ Hữu Dung giật mình, sau đó xấu hổ đi về phía bạch hạc.
Trần Trường Sinh cảm giác mình thật vớ vẩn, đuổi theo, sau đó không ngừng dứ tay đấm bạch hạc.
Bạch hạc cùng hắn có tình bạn cố tri, không đợi Từ Hữu Dung tới gần đã kêu một tiếng bay mất.
Từ Hữu Dung đứng trong đống tuyết ngơ ngẩn.
Nhưng từ hai năm trước, nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bạch hạc lại thân cận với Trần Trường Sinh như thế, hơn nữa còn rất có thiện ý.
- Năm đó chàng đã làm gì nó thế?
Nàng nhìn Trần Trường Sinh hỏi:
- Sao nó nghe lời chàng vậy?
Đây là lần đầu hai người nói về chuyện trước đây.
- Như từng đề cập trong thư, chỉ có điều nàng đã quên rồi.
Trần Trường Sinh nghĩ tới việc này, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nói tới chuyện đó thì tất cả không thoải mái đều biến thành bất an, nói:
- Vừa rồi lỡ lời, nàng không nên tức giận, nàng cứ nghĩ tới câu Đường Đường nói là được rồi.
Câu nói này, đương nhiên chính thị hắn là heo.
...
...
Bạch hạc bay đi không quay lại.
Tuyết bay chậm rãi, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung yên tĩnh đi dạo trong rừng.
- Ta cùng đám Chiết Tụ ở đây.
Trần Trường Sinh đưa nàng đến bên rừng, chỉ vào dãy lầu nhỏ nói.
Lời ra khỏi miệng hắn mới nhớ đêm đó nàng đã tới quốc giáo học viện, thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh trong tửu lâu đối diện, giải thích:
- Nàng hiểu lầm, ngày đó là Đường Đường muốn kéo ta cùng Tô Mặc Ngu đi. Tô Mặc Ngu trước kia ở Ly cung phụ viện, hạng ba mươi ba Thanh Vân, có thể nàng đã nghe nói qua, hiện tại hắn ở chỗ chúng ta.
Hai đoạn văn rất tự nhiên, cũng mang theo chút kiêu ngạo, giống như đang khoe thành tích.
Đúng lúc này, trong rừng truyền tới một giọng nói.
- Ta biết ngay ngươi có vấn đề, khó trách đêm đó có cô nương nhiệt tình sà vào cũng không dám sờ một cái, hoá ra... Ngươi quả nhiên có đối tượng rồi!
Thanh âm nảy sinh ra từ trong đống tuyết, Đường Tam Thập Lục từ bên trong đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.