Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 321: Cầu vồng trên thảo nguyên

Miêu Nị

09/12/2016

Nam Khách đã nghe hải ả thị nữ Họa Thúy và Ngưng Thu thuật lại một cách chi tiết trận đấu diễn ra với Trần Trường Sinh, ả biết gã thanh niên này có trong tay một cây Hoàng Chỉ Tán, đó là một thứ đồ vật có chút kỳ quái. Nhưng mãi cho đến thời khắc trước đó, khi ả tận mắt chứng kiến luồng sức mạnh khủng khiếp chứa đầy sát khí dưới đầu ngón tay của mình đã bị cây Hoành Chỉ Tán đó chặn lại thì Nam Khách mới thực sự hiểu hai từ cổ quái được nói đến có nghĩa là gì. Nhưng điều thực sự khiến cho ả kinh ngạc hơn cả lại chính là việc Trần Trường Sinh không hề bị đánh ngã, hắn vẫn có thể đứng được dậy.

Cho dù hắn có trong tay cây Hoàng Chỉ Tán có sức phòng ngự phi thường đi chăng nữa thì tuyệt đại bộ phận sức mạnh của đòn tấn công của ả chắc chắn phải đánh trúng được người của hắn rồi. Trần Trường Sinh không phải là Từ Hữu Dung, cũng không phải là Lạc Lạc, nàng công chúa của Yêu tộc, hắn không thể có được huyết mạch thiên phú đủ cường mạnh đó. Cứ cho là bản thân hắn đã tẩy cốt một cách hoàn hảo nhất thì theo lý mà nói cũng không có cách nào có thể chịu đựng được sức tấn công đó, Trần Trường Sinh hắn dựa vào đâu mà còn có thể đứng được dậy?

Nam Khách không nghĩ ngợi thêm nữa vì cho dù có xuất hiện một số những yếu tố bất ngờ thì cũng chẳng có cách nào thay đổi được đại thế cục của giao chiến này.

Ngôi lăng mộ vĩ đại này sẽ do ả kế thừa, còn đôi gian phu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh này đương nhiên sẽ chết trong tay ả.

- Da Thức Bộ của người sử dụng không đúng.

Ả nhìn Trần Trường Sinh và nói.

Trên vùng thảo nguyên rộng lớn đằng sau lưng ả, thú triều đang lan tràn một cách đáng sợ, âm bóng rợp trời tựa như bóng đếm đã đổ ập xuống.

Nói dứt lời, Nam Khách khẽ hất cằm lên, vẻ mặt hững hờ. Rõ ràng ả thấp bé hơn Trần Trường Sinh rất nhiều nhưng lại ra dáng vẻ đứng trên cao khinh bỉ kẻ dưới; rõ ràng ả ít tuổi hơn Trần Trình Sinh nhưng cử chỉ lời nói lại tỏ ra như đang muốn giáo dục học trò của mình; rõ ràng ả chỉ là tiểu cô nương yếu ớt mỏng manh nhưng lại cố gắng tỏ ra dáng vẻ của một nhất đại tông sư.

Trần Trường Sinh biết ả nói không sai, Dạ Thức Bộ của hắn vốn được khởi nguồn từ một người trong tộc Dạ Thức, kẻ muốn ám sát Lạc Lạc, và đồng thời hắn đọc được trong pho sách. Đó chỉ là một bản đơn giản hóa, nói một cách chính xác hơn thì phiên bản Da Bộ Thức đó chính là một bản mô phỏng mà rất lâu trước đây một vị hiền nhân nào đó trong Quốc Giáo đã từng thử nghiệm tiến hành.

Nam Khách không phải là người của tộc Da Thức, nhưng ả có trong người dòng máu hoàng tộc cao quý thuần chủng của Ma tộc. Chính huyết mạch thiên phú đó đã giúp cho ả hiểu rất rõ Da Thức Bộ, hơn nữa còn là phiên bản Da Thức Bộ hoàn hảo.

Ban nãy Trần Trường Sinh sử dụng Da Thức Bộ để chiến đấu với Nam Khách, không thể không nói đó là một hành động vô cùng ngu ngốc.

Câu nói đó của Nam Khách là vì ngón đòn Đảo Sơn Côn của Quốc Giáo Học Viện mà Trần Trường Sinh tung ra thể hiện rất rõ sự giáo huấn ở trong đó, điều này khiến cho ả cảm thấy rất không vui vẻ gì. Nam Khách muốn cho Trần Trường Sinh hiểu rằng rút cuộc thì ai mới có đủ tư cách để giáo huấn đối phương.

Nói dứt lời, ả đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên sẽ không nói thêm câu nào nữa.

Bóng hình của ả đang hiện hữu trên thềm đá bỗng nhiên tan biến đi mất. Ngay tiếp theo đó, lại một lần nữa Nam Khách xuất hiện ra trước mặt Trần Trường Sinh, vẫn là ngón đòn tung ra từ ngón tay; vẫn là nhằm thẳng trúng vào giữa trán của đối phương.

Hơn chục ngày trước đây, bên trong vùng đất lầy lội bên cạnh thảo nguyên, Trần Trường Sinh nhìn ả đứng trên bờ bên đó và nói ả bị bệnh, nói ả mắt lác; nói huyệt tùng quả ở giữa trán của ả bị sức mạnh thần hồn cực mạnh chống đỡ đã xảy ra một số vấn đề. Vậy nên ngày hôm nay Nam Khách mới muốn khoét một lỗ trên trán của Trần Trường Sinh ra để xem, chỗ đó của hắn có bị bệnh gì hay không, đồng thời cũng muốn xem một kẻ mắt lác và một kẻ có ba mắt thì kẻ nào xấu xí hơn.

Nam Khách là Công chúa Ma tộc có huyết mạch thiên phú hơn người, nhưng rút cuộc thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi mà thôi, tính khí đương nhiên khó tránh khỏi đành hanh. Chỉ là những đòn tấn công của ả tuyệt nhiên không phải là những trò đùa trẻ con, nó thực sự rất đáng sợ.

Chiêu thức lúc trước thảm bại, Trần Trường Sinh mới hiểu được rằng, bản thân hắn không thể so tốc độ với Nam Khách được. Bất luận là thân pháp hay tốc độ rút kiếm thì Trần Trường Sinh đều thua kém hơn nhiều, nên hắn không có cách nào đấu công kích với ả, mà chỉ có thể phòng thủ.

Bên trong lăng mộ, gió thổi vù vù lạnh lẽo, tựa như đang đến mùa rét đậm vậy. Có vô số những luồng sáng ánh kiếm đang sáng rực lên xung quanh người hắn, rồi ngay lập tức lại tan biến đi tựa như một tia sáng ban mãi đang rớt lên những bông tuyết.

Thuận theo kiếm thế, luồng sương lạnh lẽo tung tràn ra, ngay trước cửa chính của ngôi lăng mộ, sương mù hóa thành hàng trăm mảnh băng kính. Hình dáng và độ dày của những băng kính đó đều vô cùng tròn trịa, mỗi một băng kính đó đều là kiếm ý của Trần Trường Sinh.

Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ choang thật ròn, băng kính hóa thành vô số những mảnh vỡ li ti bay văng tung tóe, hình thành một quả cầu tuyết trên không trung tăm tối, và phút chỗ vỡ tung ra.

Gần như cùng một lúc, hơn chục miếng băng kính trước mặt hắn đều đồng thời vỡ vụn ra.

Ngay trước cửa chính của ngôi lăng mộ, đột nhiên xuất hiện một trận tuyết rơi, những hạt tuyết thật cứng, thậm chí còn những vụn băng, gió lạnh càng thổi đến ào ào.

Trong gió tuyết đó rõ ràng xuất hiện một không động, ai cũng có thể nhìn ra được đó là kết quả của một bóng người nhỏ bé gầy gò tạo thành.

Gió lạnh thổi phần phật lên mặt của Trần Trường Sinh, gió thổi mạnh đến nỗi những sợi lông mi nhỏ dài của hắn cũng đều không ngừng đung đưa trong gió, không sao ngừng lại được.



Nam Khách thoắt cái xuất hiện, vẫn là ngón tay thon nhỏ đó, vẫn cứ lao tới tấn công vào giữa trán của hắn.

Xoẹt một tiếng vang lên, Trần Trường Sinh tay trái tung xòe cây Hoàng Chỉ Tán, tay phải cầm đoản kiếm chém một nhát thật mạnh, đó chính là Chân Kiếm của Quốc Giáo Học Viện.

Ngón tay của Nam Khách rơi lên trên bề mặt Hoàng Chỉ Tán, tựa như một cành cây bị chém trúng rớt xuống chiếc đệm êm, phát ra một âm thanh trầm đục khe khẽ.

Sau đó Nam Khách lùi bước về phía sau, né tránh đường kiếm thế vô cùng chuẩn xác đó. Ả quay trở lại đứng bên thềm đá, cặp cánh khẽ rung rung bay trong trời tuyết trắng.

Ngón tay đó của ả không phải là một nhánh cây mà là một ngọn núi.

Toàn thân Trần Trường Sinh một lần nữa lại bị đánh bay văng sang một bên, rơi phịch một cái xuống lên trên cửa đá của ngôi lăng mộ.

Nơi ba nãy hắn đang đứng cách rất gần cửa đá nhưng cú va chạm đó lại vô cùng trầm trọng, thậm chí vũng nước mưa và bông tuyết ở gần đó đều bị văng tung lên vì sức trấn động của cú va đập vừa rồi.

Khói bụi lại tung lên mù mịt, Trần Trường Sinh lăn từ trên cánh cửa đá ở ngôi lăng mộ xuống. Lần này phải mất một lúc lâu hơn nữa hắn mới có thể đứng dậy một cách khó khan, lúc đó khói bụi đã tan biến đi mất.

Trần Trường Sinh nhìn Nam Khách đang đứng trên thềm đá, ánh nhìn của hắn không một chút dao động, nhưng lại có phần bất lực.

Ả tiểu công chúa của Ma tộc này quả thực quá cường mạnh, sức mạnh của ả đã đạt đến mức độ khủng khiếp

Bất luận là số lượng chân nguyên, sức mạnh hay cảnh giới tu vì và ý thức chiến đấu cùng với những yếu tố cơ bản quan trọng nhất là sức mạnh, tốc độ thì Trần Trường Sinh đều thua kém xa đối phương.

Nay kiếm tâm của hắn đã hanh thông, kiếm ý của hắn vô trần tinh khiết, có thể nói đã đạt đến mức độ hoàn mỹ, cũng giống như lúc trước hắn dùng kiếm tung đòn phóng ra những băng kính đó vậy.

Nhưng những băng lính có thể gọi là hoàn mỹ được ngưng tụ thành từ đòn kiếm ý có thể gọi là hoàn mỹ đó, tất cả đứng trước ả tiểu công chúa Ma tộc này thì lại chẳng là thứ gì hết...

Nam Khách là một ngọn núi lớn.

Kiến trúc vườn cảnh có đẹp tuyệt mỹ đến mức độ nào; tâm cảnh có tròn trịa không tỳ vết đến mức độ nào; thân hình có mạnh mẽ đến mức độ nào; kiếm ý có lạnh lùng đến mức độ nào thì cũng đều bị ngọn núi to lớn đó đè nát thành bột mịn.

Làm cách nào mới có thể chiến thắng được ả đây?

Trừ phi Trần Trường Sinh có được huyết mạch thiên phú như ả; có được một số lượng chân khí như ả đang có.

Nhưng Trần Trường Sinh không có được những thứ đó.

Số mệnh đã sắp đặt tiệt mạch của hắn chỉ có thể khiến cho hắn khó mà sống qua được hai mươi tuổi; cũng đã sắp đặt cho con đường tu hành của hắn ở một phương diện nào đó sẽ gặp phải khó khăn hơn những tu hành giả khác rất nhiều. Cho dù hắn có nhận được càng nhiều tinh quang hơn nữa; ở bên ngoài U Phủ có cất chứa nhiều triều thủy hơn nữa; trên vùng hoang nguyên chịu đựng tích lũy nhiều tuyết nguyên hơn nữa; thân thể có bị thiêu đốt một cách mãnh liệt đến như thế nào chăng nữa thì Trần Trường Sinh vẫn không có cách nào phát ra được số lượng chân nguyên cần phải có đủ.

Vậy thì hắn chỉ có một biện pháp mà thôi, đó chính là khiến cho kiếm của mình trở nên cường mạnh hơn.

Ba nghìn đạo tạng, vạn bàn kiếm pháp chính là ở nơi đó, để cho người người cùng đọc rồi tu hành. Cho dù có đọc thuộc làu làu, cũng chẳng qua chỉ là ba nghìn đạo tạng, vạn bàn kiếm pháp mà thôi.

Muốn tróng một thời gian ngắn ngủi cường hóa thanh kiếm của mình, điều đó không có một chút liên quan nào đến chiêu thức kiếm pháp, chỉ còn cách khiến cho kiếm ý trở nên mạnh mẽ hơn.

Hoặc nói theo cách khác, là phải tìm thấy được một kiếm ý mạnh mẽ hơn.

Phải tới đâu để tìm được một kiếm ý mạnh mẽ đến nhường đó đây?

Sự việc tới nước này, lẽ nào đã tới hồi kết rồi hay sao?



Không, Trần Trường Sinh không cho là như vậy, vì bản thân hắn vốn dĩ dựa vào luồng kiếm ý đó mới có thể băng qua được thảo nguyên đến tới ngôi lăng mộ này.

Mấy ngày nay, Trần Trường Sinh luôn suy nghĩ xem luồng kiếm ý đó triệu gọi hắn tới đây, rút cuộc là thể hiện điều gì. Phải chăng luồng kiếm ý đó muốn Trần Trường Sinh phải làm điều gì đó, ở thời điểm này mà nói thì xem ra sự suy đoán đó không hẳn đã là sai lầm. Nhưng ít nhất vào thời khắc này đây, không phải luồng kiếm ý đó cần hắn, mà chính là bản thân hắn cần đến luồng kiếm ý đó.

Luồng kiếm ý đó đang ở xung quanh bốn bề của ngôi lăng mộ vĩ đại này, vì một lý do nào đó mà nó đang ẩn nấp đi.

Chắc chắn là luồng kiếm ý đó đang chờ đợi hắn.

Vùng thảo nguyên không bao giờ có mặt trời lặn này đang chìm đắm trong ánh hoàng hôn, một vùng u ám lạnh lẽo. Khung trời phía đằng xa đang bị những bóng tối khủng khiếp đó che kín. Đám Thú triều đen kịt một vùng tựa như đại dương đen trên vùng thảo nguyên kia đang phát ra một mùi máu tanh lạnh lẽo, kinh hãi đến tột cùng, đang không ngừng lan tỏa khắp bầu không trung. Không biết có phải vì nguyên nhân đó hay không mà bầu trời trong ngôi lăng mộ ngày càng ngưng tụ thật nhiều những đám mây đen, bầu trời cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

Không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào, một cơn mưa lạnh bất ngờ đổ ào xuống, làm ướt đẫm tảng đá khổng lồ bên trong lăng, tô đậm thêm màu sắc của thế giới xung quanh.

Từ Hữu Dung cuộn tròn người trong bọc vải, dựa người vào một góc bên cửa chính của ngôi lăng mộ, bất ngờ bị mưa trút nước lên người ướt sũng.

Trần Trường Sinh giương Hoàng Chỉ Tán lên, đứng trong mưa, mắt nhìn Nam Khách đang đứng trên thềm đá, không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng bừng lên.

Ánh mắt của hắn sáng bừng lên không phải vì Nam Khách; cũng không phải vì hắn đã nghĩ được ra điều gì đó, mà là vì Trần Trường Sinh đã nhìn xuyên qua Nam Khách, hắn nhìn thấy ở nơi xa xôi thăm thẳm trên thảo nguyên kia xuất hiện một vầng cầu vồng.

Vầng cầu vồng đó kỳ thực nói một cách chính xác thì là vầng sáng đó, bởi lẽ nó không có đủ bảy sắc màu mà chỉ là một vầng sáng trắng mà thôi.

Ánh sáng rực lên trong đôi mắt của hắn chính là bóng hình của vầng sáng đó.

Cây Hoàng Chỉ Tán trong tay hắn khe khẽ rung lên.

Vầng sáng đó ở cách đây chục dặm về phía Tây Bắc.

Vùng thảo nguyên đó không có mưa, phía dưới cỏ dại và lau sậy thì nơi nơi đều là hồ nước, giống như một vùng biển vậy.

Ở nơi đó có một gốc cây cỏ dại đột nhiên bị vỡ vụn.

Bên trong bụi cỏ mọi thứ đều tĩnh lặng như mặt nước vậy, vậy mà cũng đột nhiên vỡ vụn.

Cây cỏ vỡ vun thành bụi, nước vỡ vụn thành những đường gợn sóng.

Những đường gợn sóng đó có những nét tương đồng với những hoa văn thường gặp trên thân kiếm.

Mặt nước rung động càng lúc càng mạnh hơn, những gợn sóng càng lúc càng dày đặc hơn, bắn tung ra bốn phía, tụ lại gần thành một khối, xô lại vào nhau vỡ òa thành vô số những hạt nước nhỏ bé. Những hạt nước nhỏ như hạt ngọc đó bị văng tung ra khỏi mặt nước, hòa quyện vào với đám bụi đá vụn nát tạo thành những khối sương hơi sẫm màu. Ánh nhìn từ phía xa nhìn tới có thể thấy ở trong đó ẩn hiện một bóng hình mơ hồ hư ảo.

Bóng hình đó rất mỏng rất thẳng, tựa như một đường thẳng chưa được vẽ trọn vẹn, vô cùng mờ nhạt cứ như là thứ mực để vẽ nên bức tranh đó đã bị hòa trộn rất nhiều nước trong hồ, khiến cho người ta có cảm giác rằng bóng hình đó rõ ràng là ở bên trong màn sương mà lại dường như đang ở một nơi khác; rõ ràng nó có tồn tại mà lại dường như đang hiện diện ở một thế giới khác, mà chỉ là một hình chiếu ảo ảnh trong vườn từ một vật thực thể nào đó mà thôi.

Những khối sương sẫm màu đó chính là ranh giới phân chia thế giới thực và một thế giới khác. Theo lý mà nói thì bức màn ngăn cách không gian này thường kiên cố một cách lạ thường, nhưng vào thời khắc ngay sau khi nó xuất hiện thì khối sương sẫm màu đó đã tan biến mất. Tốc độ tan biến của nó nhanh đến mức không gian bốn bề còn chưa kịp có bất cứ một phản ứng nào. Thảo nguyên rộng lớn bỗng nổi lên một cơn lốc khủng khiếp.

Trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, vật thể tan khuếch tán một cách cực nhanh, trên thực tế ta có thể gọi đó là sự vỡ nổ. Vì thế nên nói một cách đơn giản để miêu tả lại khung cảnh lúc đó thì những khối sương mù đó đã vỡ nổ vụn ra. Chỉ có điều trận vỡ nổ đó không hề có bất cứ một âm thanh nào, ngoại trừ tiếng gió thổi qua ào ào mà thôi. Tất cả đều tĩnh lặng một cách kỳ dị khủng khiếp.

Sự tĩnh lặng không một tiếng động không đồng thời thể hiện sự yếu ớt vô lực. Vô số những luồng khí sát thương nặng nề và những cảm giác sắc nhọn vô hình không tưởng tượng nổi đang khuếch tán cùng với những khối sương sẫm màu đó. Chúng đang khuếch tán về tứ phía của thảo nguyên bao la, dễ dàng và nhanh chóng đuổi theo kịp và sau đó thì vượt qua cơn lốc được hình thành do sự biến hình của không gian. Luồng khí đó lướt qua tất cả những sự vật có sức sống cũng như không có sức sống trên đường nó đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook