Quyển 2 - Chương 344: Chim trĩ gặp rủi ro.
Miêu Nị
09/12/2016
Chưởng môn Ly Sơn nhìn bầu trời đêm phía đông, nhìn ngôi sao vẫn sáng ngời như cũ nói:
- Sáng sớm Chu Viên liền có thể được mở ra.
Nghe lời ấy Tiểu Tùng Cung nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện vẻ mặt của chưởng môn sư huynh vẫn ác liệt như cũ, nhất là kiếm ý trong ánh mắt yên tĩnh như hồ dường như muốn động, sinh ra bất an thật lớn hỏi:
- Chẳng lẽ còn có biến hóa khác?
[CHARGE3.3]Chưởng môn Ly Sơn thu hồi tầm mắt, theo đạo cầu vông kia rơi vào phía bắc vị trí của Hán Thu Thành nói:
- Chu Viên đang phát sinh đại sự, đã có dấu hiệu sụp đổ, ta không biết người ở trong nhóm này còn có thể chống cự tới sáng sớm hay không.
Đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông ở đây nghe vậy khiếp sợ, nhưng cũng không dám ồn ào, chỉ chốc lát sau, một vị trưởng lão Giới Luật Đường sầu lo hỏi:
- Còn biện pháp nào khác không?
Chưởng môn Ly Sơn không nói, mọi người tự nhiên hiểu được ý tứ. Một đệ tử hỏi:
- Hiện tại đại sư huynh thế nào rồi?
Theo câu hỏi của hắn, rất nhiều đệ tử Ly Sơn đều quăng ánh mắt về phía cửa chính bị đóng chặt của động phủ, đối với các đệ tử tuổi trẻ Ly Sơn mà nói, dường như không có chuyện gì làm khó được đại sư huynh, tuy rằng biết rõ tu vi cảnh giới của đại sư huynh chắc chắn không bì nổi với các sư thúc, nhưng vẫn trong vô thức ký thác hy vọng vào trên người của hắn.
Chưởng môn Ly Sơn nhìn chúng đệ tử nói:
- Vì nhanh chóng mở ra Chu Viên, đại sư huynh các ngươi gần như thiêu đốt tất cả máu chân long trong cơ thể, giờ còn muốn phải nhanh hơn sao? Chẳng lẽ các ngươi hy vọng hắn phế bỏ một thân tu vi? Hay là nói muốn hắn chết ở dưới cầu vồng này?
Chúng đệ tử nghe vậy liền kinh sợ, không dám nhiều lời.
Ngay vào lúc này, một giọng nói từ trong động phủ truyền ra:
- Sư phụ, đệ tử…. còn muốn thử thêm lần nữa.
Đạo thanh âm này vô cùng mệt mỏi, có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe như ngày thường, cảm xúc trong âm thanh vẫn bình tĩnh, thong dong, tự tin, kiên định, trong yếu hơn là đạo thanh âm này vẫn giống như trước, bất kể gặp phải tình trạng gì đều không có chút buồn bực, đều có một cỗ tự nhiên thậm chí còn tản mạn ra hàm súc tùy tâm tùy ý.
Nghe đạo thanh âm này, không biết tại sao chúng đệ tử lại có chút an tâm, cũng giống như ngày thường.
Chưởng môn Ly Sơn nhìn động phủ, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi thử lại, có thể chỉ còn đường chết.
Đạo thanh âm kia biến mất một lát, sau đó lại vang lên lần nữa, vẫn bình tĩnh kiên định như cũ:
- Sư muội vẫn ở trong Chu Viên.
Đây là lý do, đây là đạo lý, đây là lý do và đạo lý khắp thiên hạ đều biết và nguyện ý tin tưởng. Chưởng môn Ly Sơn nghe được thanh âm nhìn như bình tĩnh nhưng lại lần đầu tiên ẩn chứa ý tứ lo âu thật sự của đại đệ tử mình yếu thương nhất, điều này làm cho hắn không thể nhẫn tâm ngăn cản?
Khắp nơi ở sâu trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc đều là năng lượng gió lốc, lăng mộ bị cơn lốc cuồng bạo bao quanh, hồ nước trên thảo nguyên đã sớm bị bốc hơi sạch sẽ, bùn ẩm cũng biến thành khô, theo vũ điệu điên cuồng của gió giữa đất trời, có cát bụi nhẹ nhàng theo bên cạnh Hoàng Chỉ Tán tiến vào, ánh sáng mờ tối.
Từ Hữu Dung dựa vào vai Trần Trường Sinh, nhẹ giọng nói ra:
- Chúng ta sẽ chết sao?
Trước đó không lâu nàng vừa mới được kéo về từ kề cận cái chết, bất kể là tinh thần hay thân thể đều vô cùng suy yếu. Ánh mắt của Trần Trường Sinh lướt qua Hoàng Chỉ Tán, nhìn chằm chằm mười cột đá bốn phía lăng một, nghĩ tới kết quả lúc trước nàng suy tính, đang tiến hành đối chiếu nào đó, bỗng nhiên nghe nàng nói… ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
- Có lẽ…. nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết.
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói:
- Lúc trước nếu không phải ngươi truyền máu cho ta, ta đã bị chết, nhưng kỳ thật lúc đó ta không sợ chết, lúc này lại sợ, ta không biết đây là vì sao.
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, nói:
- Hoặc là…. Là bởi vì ngươi có lý do để phải sống?
Từ Hữu Dung ngẫm nghĩ một chút nói:
- Có lẽ là thế.
Trần Trường Sinh mỉm cười phát ra từ sâu trong lòng, nói:
- Ta thật cao hứng.
Từ Hữu Dung nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ta cũng thật cao hứng, nhưng càng như vậy ta càng không muốn chết.
Trần Trường Sinh còn thật nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, cho nên ta đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể còn sống.
Từ Hữu Dung trêu ghẹo nói:
- Ngươi rất giỏi về nghĩ biện pháp sao?
- Không, nhưng loại chuyện suy nghĩ nên làm sao để sống…. Ta nghĩ tương đối chuyện.
Nói xong câu đó, hắn tiếp tục bắt đầu quan sát bão cát bốn phía lăng mộ, hình ảnh trong bão cát, nhất là nơi bị cây cỏ bào trùm lúc trước hiện tại đã trở nên sắc lẹm và bị thi thể yêu thú bao trùm. Đã có rất nhiều yêu thú chết đi, cũng có nhiều yêu thú đang đối kháng với gió lốc, hoặc là nói bị gió lốc thổi bay khắp nơi, tử vong hoặc chậm hoặc sớm tiến tới, ngoại trừ cái chuôi Hoàng Chỉ Tán trước lăng mộ này ra, không còn bất cứ nơi nào có thể đủ hùng mạnh để có thể trú núp.
Ngay vào lúc này, một đạo hắc ảnh lướt qua năng lượng bão cát đang gào thét, tựa như tia chớp đi vào trước cửa chính lăng mộ, theo khe hở nhỏ nhất bên cạnh Hoàng Chỉ Tán đi vào bên trong Tán, nặng nề rơi mạnh vào trên cửa đá lăng mộ, tạo ra một âm thanh vô cùng lớn, mặt trên cửa đá liền sinh ra mấy cái khe.
Có thể tránh đi năng lượng gió lốc do Thiên Thư Bia phóng thích, có thể không chú ý tới bão cát đầy trời, suýt chút nữa đụng ngã cửa chính lăng mộ…. là một con chim. Đây là con chim cả người đầy lông, nhìn có chút không tốt, chân bên phải bị thương, trên người tràn ngập vết máu, nhìn giống như môt con chim trĩ đang tìm đường sống dưới tay một người săn bắn.
Chim trĩ này trượt xuống từ khe trên cửa đá, rơi xuống trên mặt đất, dùng một chân khó khăn đứng lên, bẻ bẻ cỗ, vẫy cánh một chút, đem bụi và nước trên người hắt xuống, có vẻ có chút vừa lòng, sau đó nhìn bão cát đầy trời bên ngoài Hoàng Chỉ Tán, phát ra vài tiếng kêu to tức giận. Không gian của Hoàng Chỉ Tán rất nhỏ, nước do chim trĩ vẫy ra đều rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung, hai người không kìm được liền ho lên.
Nghe thanh âm ho khan, con chim trĩ kia mới nhớ tới mấy thứ gì đó, cặp mắt màu vàng có chút yêu dị vòng hai vòng nhanh như chớp, sau đó nháy mắt trở nên an tĩnh dị thường, cũng không thèm liếc nhìn Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung một cái, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, dường như muốn tránh đi tầm mắt của bọn họ. Vấn đề ở chỗ, không gian bên trong Tán như vậy, nó có thể trốn đi chỗ nào?
Một cánh tay thon gọn duỗi tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chim trí này. Chim trĩ có chút bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhu thuận nâng cao cổ để mặc cái tay kia vuốt, nhìn giống như một con chim cút.
Đó là tay của Từ Hữu Dung —— chim trĩ rất rõ ràng, huyết mạch chảy xuôi trong cơ thể người thiếu nữ này khiến nó vô cùng không thích, nhưng lại phải thừa nhận đó là khắc tinh của mình.
Tay Trần Trường Sinh cũng duỗi tới, dường như cũng muốn sờ sờ nó.
Chim trĩ cũng rất rõ ràng, thiếu niên này hùng mạnh cỡ nào, mấu chốt nhất chính là hắn là chủ nhân của chuôi Hoàng Chỉ Tán này, nếu nó muốn sống sót trong năng lượng gió lốc khủng bố thì không thể đắc tội hắn, không cần nói tới sờ hai cái, cho dù muốn bứt lông của nó thì nó cũng phải nhịn. Nhưng… không biết vì sao, mỏ nhọn của chim trĩ này lại vươn ra như thiểm điện, hung hăng mổ vào mu bàn tay của Trần Trường Sinh.
- Sáng sớm Chu Viên liền có thể được mở ra.
Nghe lời ấy Tiểu Tùng Cung nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện vẻ mặt của chưởng môn sư huynh vẫn ác liệt như cũ, nhất là kiếm ý trong ánh mắt yên tĩnh như hồ dường như muốn động, sinh ra bất an thật lớn hỏi:
- Chẳng lẽ còn có biến hóa khác?
[CHARGE3.3]Chưởng môn Ly Sơn thu hồi tầm mắt, theo đạo cầu vông kia rơi vào phía bắc vị trí của Hán Thu Thành nói:
- Chu Viên đang phát sinh đại sự, đã có dấu hiệu sụp đổ, ta không biết người ở trong nhóm này còn có thể chống cự tới sáng sớm hay không.
Đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông ở đây nghe vậy khiếp sợ, nhưng cũng không dám ồn ào, chỉ chốc lát sau, một vị trưởng lão Giới Luật Đường sầu lo hỏi:
- Còn biện pháp nào khác không?
Chưởng môn Ly Sơn không nói, mọi người tự nhiên hiểu được ý tứ. Một đệ tử hỏi:
- Hiện tại đại sư huynh thế nào rồi?
Theo câu hỏi của hắn, rất nhiều đệ tử Ly Sơn đều quăng ánh mắt về phía cửa chính bị đóng chặt của động phủ, đối với các đệ tử tuổi trẻ Ly Sơn mà nói, dường như không có chuyện gì làm khó được đại sư huynh, tuy rằng biết rõ tu vi cảnh giới của đại sư huynh chắc chắn không bì nổi với các sư thúc, nhưng vẫn trong vô thức ký thác hy vọng vào trên người của hắn.
Chưởng môn Ly Sơn nhìn chúng đệ tử nói:
- Vì nhanh chóng mở ra Chu Viên, đại sư huynh các ngươi gần như thiêu đốt tất cả máu chân long trong cơ thể, giờ còn muốn phải nhanh hơn sao? Chẳng lẽ các ngươi hy vọng hắn phế bỏ một thân tu vi? Hay là nói muốn hắn chết ở dưới cầu vồng này?
Chúng đệ tử nghe vậy liền kinh sợ, không dám nhiều lời.
Ngay vào lúc này, một giọng nói từ trong động phủ truyền ra:
- Sư phụ, đệ tử…. còn muốn thử thêm lần nữa.
Đạo thanh âm này vô cùng mệt mỏi, có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe như ngày thường, cảm xúc trong âm thanh vẫn bình tĩnh, thong dong, tự tin, kiên định, trong yếu hơn là đạo thanh âm này vẫn giống như trước, bất kể gặp phải tình trạng gì đều không có chút buồn bực, đều có một cỗ tự nhiên thậm chí còn tản mạn ra hàm súc tùy tâm tùy ý.
Nghe đạo thanh âm này, không biết tại sao chúng đệ tử lại có chút an tâm, cũng giống như ngày thường.
Chưởng môn Ly Sơn nhìn động phủ, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi thử lại, có thể chỉ còn đường chết.
Đạo thanh âm kia biến mất một lát, sau đó lại vang lên lần nữa, vẫn bình tĩnh kiên định như cũ:
- Sư muội vẫn ở trong Chu Viên.
Đây là lý do, đây là đạo lý, đây là lý do và đạo lý khắp thiên hạ đều biết và nguyện ý tin tưởng. Chưởng môn Ly Sơn nghe được thanh âm nhìn như bình tĩnh nhưng lại lần đầu tiên ẩn chứa ý tứ lo âu thật sự của đại đệ tử mình yếu thương nhất, điều này làm cho hắn không thể nhẫn tâm ngăn cản?
Khắp nơi ở sâu trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc đều là năng lượng gió lốc, lăng mộ bị cơn lốc cuồng bạo bao quanh, hồ nước trên thảo nguyên đã sớm bị bốc hơi sạch sẽ, bùn ẩm cũng biến thành khô, theo vũ điệu điên cuồng của gió giữa đất trời, có cát bụi nhẹ nhàng theo bên cạnh Hoàng Chỉ Tán tiến vào, ánh sáng mờ tối.
Từ Hữu Dung dựa vào vai Trần Trường Sinh, nhẹ giọng nói ra:
- Chúng ta sẽ chết sao?
Trước đó không lâu nàng vừa mới được kéo về từ kề cận cái chết, bất kể là tinh thần hay thân thể đều vô cùng suy yếu. Ánh mắt của Trần Trường Sinh lướt qua Hoàng Chỉ Tán, nhìn chằm chằm mười cột đá bốn phía lăng một, nghĩ tới kết quả lúc trước nàng suy tính, đang tiến hành đối chiếu nào đó, bỗng nhiên nghe nàng nói… ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
- Có lẽ…. nhưng ta sẽ không để cho ngươi chết.
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói:
- Lúc trước nếu không phải ngươi truyền máu cho ta, ta đã bị chết, nhưng kỳ thật lúc đó ta không sợ chết, lúc này lại sợ, ta không biết đây là vì sao.
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của nàng, nói:
- Hoặc là…. Là bởi vì ngươi có lý do để phải sống?
Từ Hữu Dung ngẫm nghĩ một chút nói:
- Có lẽ là thế.
Trần Trường Sinh mỉm cười phát ra từ sâu trong lòng, nói:
- Ta thật cao hứng.
Từ Hữu Dung nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ta cũng thật cao hứng, nhưng càng như vậy ta càng không muốn chết.
Trần Trường Sinh còn thật nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, cho nên ta đang suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể còn sống.
Từ Hữu Dung trêu ghẹo nói:
- Ngươi rất giỏi về nghĩ biện pháp sao?
- Không, nhưng loại chuyện suy nghĩ nên làm sao để sống…. Ta nghĩ tương đối chuyện.
Nói xong câu đó, hắn tiếp tục bắt đầu quan sát bão cát bốn phía lăng mộ, hình ảnh trong bão cát, nhất là nơi bị cây cỏ bào trùm lúc trước hiện tại đã trở nên sắc lẹm và bị thi thể yêu thú bao trùm. Đã có rất nhiều yêu thú chết đi, cũng có nhiều yêu thú đang đối kháng với gió lốc, hoặc là nói bị gió lốc thổi bay khắp nơi, tử vong hoặc chậm hoặc sớm tiến tới, ngoại trừ cái chuôi Hoàng Chỉ Tán trước lăng mộ này ra, không còn bất cứ nơi nào có thể đủ hùng mạnh để có thể trú núp.
Ngay vào lúc này, một đạo hắc ảnh lướt qua năng lượng bão cát đang gào thét, tựa như tia chớp đi vào trước cửa chính lăng mộ, theo khe hở nhỏ nhất bên cạnh Hoàng Chỉ Tán đi vào bên trong Tán, nặng nề rơi mạnh vào trên cửa đá lăng mộ, tạo ra một âm thanh vô cùng lớn, mặt trên cửa đá liền sinh ra mấy cái khe.
Có thể tránh đi năng lượng gió lốc do Thiên Thư Bia phóng thích, có thể không chú ý tới bão cát đầy trời, suýt chút nữa đụng ngã cửa chính lăng mộ…. là một con chim. Đây là con chim cả người đầy lông, nhìn có chút không tốt, chân bên phải bị thương, trên người tràn ngập vết máu, nhìn giống như môt con chim trĩ đang tìm đường sống dưới tay một người săn bắn.
Chim trĩ này trượt xuống từ khe trên cửa đá, rơi xuống trên mặt đất, dùng một chân khó khăn đứng lên, bẻ bẻ cỗ, vẫy cánh một chút, đem bụi và nước trên người hắt xuống, có vẻ có chút vừa lòng, sau đó nhìn bão cát đầy trời bên ngoài Hoàng Chỉ Tán, phát ra vài tiếng kêu to tức giận. Không gian của Hoàng Chỉ Tán rất nhỏ, nước do chim trĩ vẫy ra đều rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung, hai người không kìm được liền ho lên.
Nghe thanh âm ho khan, con chim trĩ kia mới nhớ tới mấy thứ gì đó, cặp mắt màu vàng có chút yêu dị vòng hai vòng nhanh như chớp, sau đó nháy mắt trở nên an tĩnh dị thường, cũng không thèm liếc nhìn Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung một cái, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, dường như muốn tránh đi tầm mắt của bọn họ. Vấn đề ở chỗ, không gian bên trong Tán như vậy, nó có thể trốn đi chỗ nào?
Một cánh tay thon gọn duỗi tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chim trí này. Chim trĩ có chút bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nhu thuận nâng cao cổ để mặc cái tay kia vuốt, nhìn giống như một con chim cút.
Đó là tay của Từ Hữu Dung —— chim trĩ rất rõ ràng, huyết mạch chảy xuôi trong cơ thể người thiếu nữ này khiến nó vô cùng không thích, nhưng lại phải thừa nhận đó là khắc tinh của mình.
Tay Trần Trường Sinh cũng duỗi tới, dường như cũng muốn sờ sờ nó.
Chim trĩ cũng rất rõ ràng, thiếu niên này hùng mạnh cỡ nào, mấu chốt nhất chính là hắn là chủ nhân của chuôi Hoàng Chỉ Tán này, nếu nó muốn sống sót trong năng lượng gió lốc khủng bố thì không thể đắc tội hắn, không cần nói tới sờ hai cái, cho dù muốn bứt lông của nó thì nó cũng phải nhịn. Nhưng… không biết vì sao, mỏ nhọn của chim trĩ này lại vươn ra như thiểm điện, hung hăng mổ vào mu bàn tay của Trần Trường Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.