Quyển 2 - Chương 282: Cho dù gặp lại cũng không thấy nhau
Miêu Nị
09/12/2016
Bây giờ là đêm khuya, vầng sáng mơ hồ trên thảo nguyên vẫn còn treo trên đường chân trời, vì thế chỗ bụi cỏ lau bên cạnh cũng có chút ánh sáng,
Từ Hữu Dung mở to mắt tỉnh lại, tinh thạch trong tay đã biến thành bột
phấn vô dụng, chân nguyên trong cơ thể khôi phục một chút, nhưng chỉ có
thể miễn cưỡng trấn áp kịch độc trong máu chứ không có cách nào giải
quyết vấn đề.
Thần niệm nàng khẽ động, thu hồi cánh chim trắng nõn, ngón tay chạm vào cái gì đó mới nhớ tới mình đã cứu một gã tu hành nhân loại.
Ngón tay đặt lên mạch của người tu hành nhân loại kia, một lát sau lông mày nàng khẽ nhíu lại, có vẻ có chút không ngờ—— số lượng chân nguyên của người tu hành nhân loại này có chút loãng, hơn nữa cũng không phải hậu quả do chiến đấu tạo thành mà kinh mạch bản thân dường như có chút vấn đề—— thiên phú tu hành như vậy không ngờ có thể tiến vào Thông U Cảnh, từ đó có tư cách tiến vào Chu Viên, có thể thấy được người tu hành nhân loại này cực kỳ cần cù.
Đáng tiếc vận khí của người này quá kém, Chu Viên to lớn như thế, không ngờ hắn lại gặp phải Nam Khách hai cánh, bản thân bị trọng thương, nếu không được cứu trị nhanh chóng nhất định sẽ chết. Vận khí người này không tốt ở một chuyện khác nữa, tình huống hiện tại của nàng không ổn, chân nguyên bị hao tổn, chảy rất nhiều máu, căn bản không thể thi triển Thánh Quang Thuật tiến hành trị liệu cho hắn.
Nàng đứng dậy, nhìn về phía thảo nguyên lắc lắc đầu, lại xoay người nhìn về hướng ngược lại. Chỉ thấy bãi cỏ lau đối diện cách đó không xa là một lục địa, xa hơn một chút là một cánh rừng, mơ hồ có thể thấy một đạo vách núi, phải đi qua vách núi này mới có thể đi tới mảnh lâm viên người tu hành nhân loại tụ tập, nàng còn nhớ rõ đạo vách núi kia có rất nhiều sơn động.
Nhìn bụi cỏ lau đối diện vách núi nàng trầm mặc không nói, lúc này nàng chỉ có thể nhớ rõ chứ không thể nhìn rõ, bởi vì hiện tại tầm mắt của nàng vẫn mơ hồ như cũ.
Nàng cảm thấy người nọ rất thảm, kỳ thật tình huống của mình lại càng không ổn, vì mang theo người này thoát khỏi sự đuổi giết của Nam Khách, nàng đã thiêu đốt qua nhiều chân huyết Thiên Phượng, hiện tại kịch đội bên trong huyết đã bắt đầu tràn ra, thị lực cùng ngũ giác bị tổn hại rất lớn, nếu không thể kịp rời khỏi Chu Viên thì nàng thật sự sẽ chết ở chỗ này.
Ở đỉnh núi Mộ Dục, linh hồn phượng hoàng thức tỉnh, nhưng có ý nghĩa gì? Không có thân thể linh hồn, cường đại trở lại thì sao chứ? Không có hỏa diệm Đăng Tâm làm sao có thể tồn tại? Chính mình sẽ chết ở chỗ này sao?
Gió nhẹ nhàng thổi qua trong thảo nguyên, mang theo hơi nước khiến nhiệt độ thấp lại, có chút lạnh. Ánh mắt của nàng vẫn lặng yên như cũ, hai tay buông xuống hai bên váy lại run nhè nhẹ, giống như muốn bắt được gió này nhưng lại không cách nào bắt lấy. Nàng lẳng lặng nhìn sơn dã bên trong Chu Viên, thời gian dần qua…. Thời gian dần qua… chẳng biết tại sao lại trở nên tức giận.
Hôm qua trước khi rời khỏi bở rừng, nàng từ chỗ sư tỷ Thánh Nữ Phong biết Trần Trường Sinh và tên thiếu niên Lang Tộc kia lặng yên rời khỏi, nhìn phương hướng hẳn là đi tới thượng nguồn khe suối. Là đời sau của Nam Phương Thánh Nữ, nàng biết rất nhiều bí mật, tuy rằng không xác định rõ nhưng đại khái hiểu rõ Kiếm Trì hẳn là nằm ở nơi nào đó trên thượng nguồn khe suối.
Mục đích của Trần Trường Sinh hóa ra là Kiếm Trì.
Thượng nguồn Khe suối và đỉnh núi Mộ Dục cùng mảnh cỏ lau này cách nhau mấy trăm dạm, khoảng cách vô cùng xa xôi, cho dù Trần Trường Sinh và Chiết Tụ có thể bay cũng không thể chạy tới nơi này.
Đây là nguyên nhân vì sao nàng tức giận.
Nàng chưa bao giờ giấu diếm cảm giác của mình đối với Trần Trường Sinh, cho tới bây giờ nàng đều không thích bị hôn phu chưa gặp mặt này, nhưng giữa nàng và người kia dù sao cũng có lá hôn thư, như vậy tự nhiên là có chút suy đoán, thậm chí là hy vọng.
Từng có hy vọng nên hiện tới mới có thể thất vọng.
Nàng nhìn sơn dã Chu Viên, nhìn thượng nguyên khe suối xa xôi, liền sinh ra ý nghĩ buồn bực với cái tên kia:
- Một chút cái nhìn về đại cục cũng không có, chỉ biết cứu người trị thương, chẳng lẽ không nhìn ra đây là âm mưu của Ma tộc sao? Làm việc không hề suy nghĩ, thật khiến người khác căm tức.
Hỗn loạn bên trong Chu Viên khẳng định có liên quan tới Ma tộc, nàng vì nghĩ tới điểm này nên đêm qua mới một mình đi lên núi Mộ Dục. Nếu Trần Trường Sinh và Chiết Tụ có ý tưởng giống nàng, hợp lực cùng một chỗ, hơn nữa còn có thểm hai gã Thần Quốc Thất Luật Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian, như vậy tuyệt đối có thể đánh tan âm mưu của Ma tộc.
Nhưng Trần Trường Sinh đi tìm Kiếm Trì rồi, cho nên nàng đánh giá hắn như vậy.
Nàng không nghĩ tới, ở đỉnh núi Mộc Dục, Nam Khách cũng đánh giá hắn như thế.
- Sương nhi nói quả nhiên không sai, ở bên ngoài trung hậu thành thật, thiện lương nhân đức, thời khắc mấu chốt mới có thể lộ ra vẻ lạnh lùng ích kỉ, vào thời khắc này vẫn cảm thấy Kiếm Trì quan trọng hơn. Chỉ có điều…. người kia sao lại cũng giống như mình, trong hai đêm không tiếc vất vả cứu nhiều người trong Chu Viên như thế?
Từ Hữu Dung nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cho ra một đáp án—— Trần Trường Sinh là cố ý làm những chuyện kia, cứu những người kia là để cho mình xem.
- Muốn thông qua loại thủ đoạn này để đạt được…. thiện cảm của ta sao? Thật là một tên dối trá.
Tâm tình của nàng có chút khác thường, không suy nghĩ thêm nữa, xoay người nhìn người tu hành nhân loại được mình cứu. Bởi vì có liên quan tới tầm mắt, nàng phải cúi đầu gần sát mới nhìn rõ mặt mũi người nọ. Chỉ thấy người nọ vẫn đang hôn mê, khẽ chau mày làm cho người khác có một loại cảm giác thành thực trầm ổn, làm cho người ta rất muốn thân cận với hắn, tuổi cũng ước chừng trên dưới hai mươi tuổi.
- Thoạt nhìn hẳn là người thành thật, tuổi như thế mà đã là Thông U, có thể là đệ tử hạch tâm được sủng ái của một môn phái nào đó, hoặc là tam giáp Đại Triều Thí năm nay, đáng tiếc lại phải phơi thây nơi hoang dã.
Nàng xác nhận mình không có cách nào cứu người này, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, mang theo chút thương hại lắc lắc đầu, sau đó đưa tay sờ soạng trên người hắn, muốn tìm được thứ gì đó có thể chứng mình thân phận, không ngờ lại không phát hiện ra cái gì, chỉ có một thanh đoản kiếm rất bình thường, mặt trên cũng không có bất kỳ dấu ấn nào.
Nàng nhớ rõ thời điểm đêm qua cứu người giống như đã thấy hắn cầm trong tay một vũ khí rất kỳ quái, hình dạng giống như là một cái ô, lại không biết hiện tại đã ở đâu. Nàng nhíu mày, không biết nghĩ tới chuyện gì, khẽ xoay người đi tới bãi cỏ lau đối diện, hồ nước làm ướt áo nàng, lưu lại một đạo dấu vết trên bờ cát.
Ngay lúc thân ảnh của Từ Hữu Dung biến mất ở trong rừng cây kia, một đạo bóng đen rất nhỏ như tia chớp dừng ở trong bụi lau sậy.
Cỏ lau lay động theo gió, một đạo hơi thở đột nhiên phát sinh lại đột nhiên thu lại, một tiểu cô nương mặc váy đen hiện ra bên cạnh Trần Trường Sinh, bên hông của nàng treo một khối Ngọc Như Ý.
Tiểu cô nương vẻ mặt hờ hưng, đồng tử mắt dựng thẳng tối tăm giống như quần áo của nàng, vì thế nốt ruồi đỏ trên mi tâm lại càng trở nên tươi đẹp.
Nàng là Hắc Long, Trần Trường Sinh gọi nàng là Chi Chi, có đôi khi cũng gọi nàng là Hồng Trang.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang hôn mê, sâu trong cặp mắt hờ hững mơ hồ hiện ra một chút lo lắng và khó hiểu:
- Ngươi không phải ở bên kia vách núi sao? Sao lại hiện ra ở nơi này?
Là Huyền Sương cự long cao quý hùng mạnh, cho dù chỉ là một đám hồn phách, chỉ cần liếc nhìn nàng liền thấy được Trần Trường Sinh ở trong cơ thể vỡ nát này, mới biết được hắn bị trọng thương quá nặng.
Nếu không có người cứu trợ, hắn chắc chắn sẽ chết.
- Ngươi làm sao lại ở cùng một chỗ với nữ nhân kia?
Nàng nhìn bụi cỏ lau đối diện rừng cây, có chút không vui nhướng mày, nghĩ:
- Trần Trường Sinh, cái tên ngu ngốc này, nàng đáp ứng ngươi cái gì? Nữ nhân nhân loại làm sao có thể tin tưởng?
Đối với nàng mà nói, nhân loại lưu lại cho nàng trí nhớ thê thảm nhất, ngoại trừ Vương Chi Sách đã sớm biến mất thì đó chính là người phụ nữ Thiên Hải Thánh Hậu này.
Từ Hữu Dung rất giống Thiên Hải Thánh Hậu lúc còn trẻ, hơn nữa Trần Trường Sinh cũng đã nói qua chuyện hôn ước kia, cho nên nàng lại càng có cảm giác mâu thuẫn với Từ Hữu Dung, không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.
Nàng nhìn thấy hình ảnh đêm qua Từ Hữu Dung cứu Trần Trường Sinh, sau đó tìm ở Chu Viên rất lâu, rốt cục tìm được hai người này, không ngờ lại thấy Từ Hữu Dung rời khỏi.
Đây càng khiến nàng thêm ác cảm với Từ Hữu Dung.
Theo nàng, đêm qua Thiên Hải gia sở dĩ bất chấp cũng muốn cứu Trần Trường Sinh, là vì lúc đó Ma tộc ở bên nhìn, mà hiện tại Từ Hữu Dung lại để Trần Trường Sinh ở lại chỗ này chờ chết, là vì không có ai nhìn. Sở dĩ như vậy là bởi vì Từ Hữu Dung vô cùng coi trọng thanh danh của mình, thậm chí còn nặng hơn cả sinh tử của người khác.
Nữ nhân như vậy thật sự rất lãnh khốc, dối trá và đáng sợ.
Nàng nhớ tới là thư Trần Trường Sinh đã nói qua với mình ở trong huyệt động dưới nền đất, nhớ tới bốn chữ kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ ghét cay ghét đắng.
Để Trần Trường Sinh ở lại trong mảnh cỏ lau, tự mình rời đi, để hắn bất lực nằm chờ chết, đây là điều nàng nói tự giải quyết ổn thỏa trong thư sao?
Nàng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với nhân loại ngoại trừ Trần Trường Sinh, cho nên hiện tại nàng có chút tức giận, hơn nữa nàng cũng đặt quá nhiều tâm huyết lên người Trần Trường Sinh, nàng không thể cho phép Trần Trường Sinh cứ như vậy chết đi, nếu không tâm huyết của nàng sẽ uông phí, cho nên việc đầu tiên nàng cần làm lúc này là để Trần Trường Sinh sống sót.
Như thế nào mới chữa khỏi tổn thương trong thân thể này?
Nàng nghĩ tới một loại phương pháp, lúc này giữa mi tâm toát ra chút ý tức oán hận, nốt ruồi đỏ sẫm càng thêm sáng ngời.
- Nhớ kĩ, ngươi lại nợ ta một cái mạng.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang hôn mê, oán hận nói.
Nói xong câu đó nàng liền cúi người ôm lấy Trần Trường Sinh, rúc vào trong ngực của hắn, sau đó hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen tiến vào trong thân thể của hắn.
Một đạo khí tức chí hàn tới tận cùng từ trong lồng ngực của Trần Trường Sinh phóng ra, sau đó dần dần kiềm chế ở trong cơ thể của hắn.
Mặt ngoài phủ tạng của Trần Trường Sinh có rất nhiều miệng vết thương rất nhỏ đang không ngừng đổ máu, bị đạo khí tức chí hàn này ngưng lại làm máu dần dần dừng, đồng thời máu của hắn cũng lưu động và hô hấp cũng bắt đầu trở nên chậm lại.
Bên trong bụi cỏ lau là nước, mặt ngoài ngưng một tầng băng sương mỏng manh.
Giữa đôi lông mày của Trần Trường Sinh cũng ngưng ra một đạo băng sương.
Đồng thời trên tay của hắn cũng xuất hiện một khối Ngọc Như Ý.
Một lát sau tiếng nước ào ào vang lên.
Từ Hữu Dung từ trong rừng cây đi ra, màng theo quần áo đi trở về tới bên trong bụi lau sậy, nhưng lại không biết nàng mới làm gì.
Nhìn băng sương ngưng tụ trên lông mày Trần Trường Sinh, cảm thụ được hoàn cảnh hơi lạnh hơn lúc trước, nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bốn phía bụi cỏ lau rõ ràng là không có cái gì.
Nàng lấy Mệnh Tinh Bàn ra, ngón tay vô tình gảy vài cái ở phía trên.
Mệnh Tinh Bàn không hề đưa ra cái gì, đường cong cực kỳ hỗn độn giống như bầu trời đêm không sao ở Chu Viên, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
Thương thế của nàng quá nặng, không có biện pháp qua về Lâm Viên chỗ những người tu hành kia tụ tập, như vậy tiếp theo nên chạy đi đâu?
Nàng đưa tay bắt lấy thắt lưng của Trần Trường Sinh đi tới bờ bên kia, giống như mang theo một gánh nặng.
Bởi vì vóc dáng nàng không được cao khiến mặt Trần Trường Sinh thỉnh thoảng bị ngâm nước, tạo ra một chút bọt nước ở trong bụi cỏ lau, đánh thức đám cá.
Người này mỗi ngày ăn gì vậy, nhìn không mập mà sao lại nặng như vậy?
Nàng nghĩ như vậy.
Nắng sớm mờ mờ chiếu lên hồ nước bên cạnh thảo nguyên, khúc xạ ra ánh sáng mờ nhạc. Nam Khách đứng ở cạnh bờ nước, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước, nâng tay phải lên liền có nước trong đưa lên, đem thuốc đổ vào trong môi. Sau khi hai thị nữ hầu hạ nàng uống thuốc xong liền đưa khăn mặt ướt hầu hạ nàng rửa mặt, một lát sau tinh thần của nàng khôi phục một chút liền đưa tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt.
Tuy rằng khắp nơi đều là đồng cỏ và nước, nhưng Chu Viên lại không có quá nhiều ruồi muỗi, động tác của nàng không phải xua đuổi cái gì mà là tạo ra một mảnh địa đồ màu đen, khi bản địa đồ màu đen kia xuất hiện liền có hình dáng đại khái của bản đồ Chu Viên, còn có mấy quang điểm lúc sáng lúc tối, những mệnh đèn màu đen là nơi chỉ rõ địch nhân cho bọn nàng.
Có hai ngọn mệnh đèn ở trong thảo nguyên, lúc đông lúc tây, chỉ trong giây lát đã đi ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như bị lực lượng nào đó quấy nhiễu nên không thể xác định vị trí, kia hẳn là Chiết Tụ và Thất Gian, bọn họ đã ở sâu trong thảo nguyên, theo lý mà nói không thể có khả năng tiếp tục còn sống, cho nên Nam Khách cũng không lo lắng, tầm mắt liền nhìn chăm chú lên trên hai ngọn mệnh đèn khác.
Hai ngọn mệnh đèn kia chính là Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, vô cùng bắt mắt trên bản địa đồ màu đen, vị trí ở bên cạnh thảo nguyên, còn cách chỗ Lâm Viên người tu hành nhân loại tụ tập rất xa, hơn nữa cũng có một đoạn thời gian rất dài không hề di chuyển, cái này dường như cho thấy hai người này đã vô lực chạy trốn tiếp, hẳn là nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quân sư áo bào đen giao phó.
Lão già đánh đàn chẳng biết đi vào nơi đây từ lúc nào và họi hợp với chủ tớ ba người Nam Khách, nhìn mệnh ngọn đèn sáng trên tấm địa đồ, hắn không hề tự tin thong dong giống như Nam Khách mà lại có chút bận tâm:
- Bản thân Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh đều bị trọng thương, hẳn là không thể đi trở về Lâm Viên kia, nhưng…. Vẫn còn có một ít người tu hành nhân loại ẩn nấp ở sơn dã Chu Viên, hơn nữa những người kia phần lớn đều là Thông U Cảnh đỉnh cao, nếu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh trong quá trình lẩn trốn gặp được những người này thì phải làm sao?
Áo bào đen tự mình định ra âm mưu này, lợi dụng hoàn toàn điều kiện đặc thù và địa lý hoàn cảnh của Chu Viên, hiểu rất rõ về lòng tham của người tu hành nhân loại đối với của cải và công pháp, có thể nói là nắm giữ hoàn mỹ tâm người, cho nên cao thủ Ma tộc ẩn vào Chu Viên chỉ có mấy người liền đủ để khiến toàn bộ Chu Viên bị hỗn loạn, nếu không phải Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh nói không chừng lúc này Chu Viên đã sớm biến thành Tu La, vấn đề là ở chỗ hiện tại người tu hành nhân loại đã nhận thấy được âm mưu của Ma tộc, đại đa số mọi người tụ tập lại với nhau, nếu tiến vào tác chiến chính diện, thực lực của cao thủ Ma tộc có mạnh mẽ thế nào cũng không phải là đối thủ của mấy trăm người tu hành nhân loại.
Thần niệm nàng khẽ động, thu hồi cánh chim trắng nõn, ngón tay chạm vào cái gì đó mới nhớ tới mình đã cứu một gã tu hành nhân loại.
Ngón tay đặt lên mạch của người tu hành nhân loại kia, một lát sau lông mày nàng khẽ nhíu lại, có vẻ có chút không ngờ—— số lượng chân nguyên của người tu hành nhân loại này có chút loãng, hơn nữa cũng không phải hậu quả do chiến đấu tạo thành mà kinh mạch bản thân dường như có chút vấn đề—— thiên phú tu hành như vậy không ngờ có thể tiến vào Thông U Cảnh, từ đó có tư cách tiến vào Chu Viên, có thể thấy được người tu hành nhân loại này cực kỳ cần cù.
Đáng tiếc vận khí của người này quá kém, Chu Viên to lớn như thế, không ngờ hắn lại gặp phải Nam Khách hai cánh, bản thân bị trọng thương, nếu không được cứu trị nhanh chóng nhất định sẽ chết. Vận khí người này không tốt ở một chuyện khác nữa, tình huống hiện tại của nàng không ổn, chân nguyên bị hao tổn, chảy rất nhiều máu, căn bản không thể thi triển Thánh Quang Thuật tiến hành trị liệu cho hắn.
Nàng đứng dậy, nhìn về phía thảo nguyên lắc lắc đầu, lại xoay người nhìn về hướng ngược lại. Chỉ thấy bãi cỏ lau đối diện cách đó không xa là một lục địa, xa hơn một chút là một cánh rừng, mơ hồ có thể thấy một đạo vách núi, phải đi qua vách núi này mới có thể đi tới mảnh lâm viên người tu hành nhân loại tụ tập, nàng còn nhớ rõ đạo vách núi kia có rất nhiều sơn động.
Nhìn bụi cỏ lau đối diện vách núi nàng trầm mặc không nói, lúc này nàng chỉ có thể nhớ rõ chứ không thể nhìn rõ, bởi vì hiện tại tầm mắt của nàng vẫn mơ hồ như cũ.
Nàng cảm thấy người nọ rất thảm, kỳ thật tình huống của mình lại càng không ổn, vì mang theo người này thoát khỏi sự đuổi giết của Nam Khách, nàng đã thiêu đốt qua nhiều chân huyết Thiên Phượng, hiện tại kịch đội bên trong huyết đã bắt đầu tràn ra, thị lực cùng ngũ giác bị tổn hại rất lớn, nếu không thể kịp rời khỏi Chu Viên thì nàng thật sự sẽ chết ở chỗ này.
Ở đỉnh núi Mộ Dục, linh hồn phượng hoàng thức tỉnh, nhưng có ý nghĩa gì? Không có thân thể linh hồn, cường đại trở lại thì sao chứ? Không có hỏa diệm Đăng Tâm làm sao có thể tồn tại? Chính mình sẽ chết ở chỗ này sao?
Gió nhẹ nhàng thổi qua trong thảo nguyên, mang theo hơi nước khiến nhiệt độ thấp lại, có chút lạnh. Ánh mắt của nàng vẫn lặng yên như cũ, hai tay buông xuống hai bên váy lại run nhè nhẹ, giống như muốn bắt được gió này nhưng lại không cách nào bắt lấy. Nàng lẳng lặng nhìn sơn dã bên trong Chu Viên, thời gian dần qua…. Thời gian dần qua… chẳng biết tại sao lại trở nên tức giận.
Hôm qua trước khi rời khỏi bở rừng, nàng từ chỗ sư tỷ Thánh Nữ Phong biết Trần Trường Sinh và tên thiếu niên Lang Tộc kia lặng yên rời khỏi, nhìn phương hướng hẳn là đi tới thượng nguồn khe suối. Là đời sau của Nam Phương Thánh Nữ, nàng biết rất nhiều bí mật, tuy rằng không xác định rõ nhưng đại khái hiểu rõ Kiếm Trì hẳn là nằm ở nơi nào đó trên thượng nguồn khe suối.
Mục đích của Trần Trường Sinh hóa ra là Kiếm Trì.
Thượng nguồn Khe suối và đỉnh núi Mộ Dục cùng mảnh cỏ lau này cách nhau mấy trăm dạm, khoảng cách vô cùng xa xôi, cho dù Trần Trường Sinh và Chiết Tụ có thể bay cũng không thể chạy tới nơi này.
Đây là nguyên nhân vì sao nàng tức giận.
Nàng chưa bao giờ giấu diếm cảm giác của mình đối với Trần Trường Sinh, cho tới bây giờ nàng đều không thích bị hôn phu chưa gặp mặt này, nhưng giữa nàng và người kia dù sao cũng có lá hôn thư, như vậy tự nhiên là có chút suy đoán, thậm chí là hy vọng.
Từng có hy vọng nên hiện tới mới có thể thất vọng.
Nàng nhìn sơn dã Chu Viên, nhìn thượng nguyên khe suối xa xôi, liền sinh ra ý nghĩ buồn bực với cái tên kia:
- Một chút cái nhìn về đại cục cũng không có, chỉ biết cứu người trị thương, chẳng lẽ không nhìn ra đây là âm mưu của Ma tộc sao? Làm việc không hề suy nghĩ, thật khiến người khác căm tức.
Hỗn loạn bên trong Chu Viên khẳng định có liên quan tới Ma tộc, nàng vì nghĩ tới điểm này nên đêm qua mới một mình đi lên núi Mộ Dục. Nếu Trần Trường Sinh và Chiết Tụ có ý tưởng giống nàng, hợp lực cùng một chỗ, hơn nữa còn có thểm hai gã Thần Quốc Thất Luật Lương Tiếu Hiểu và Thất Gian, như vậy tuyệt đối có thể đánh tan âm mưu của Ma tộc.
Nhưng Trần Trường Sinh đi tìm Kiếm Trì rồi, cho nên nàng đánh giá hắn như vậy.
Nàng không nghĩ tới, ở đỉnh núi Mộc Dục, Nam Khách cũng đánh giá hắn như thế.
- Sương nhi nói quả nhiên không sai, ở bên ngoài trung hậu thành thật, thiện lương nhân đức, thời khắc mấu chốt mới có thể lộ ra vẻ lạnh lùng ích kỉ, vào thời khắc này vẫn cảm thấy Kiếm Trì quan trọng hơn. Chỉ có điều…. người kia sao lại cũng giống như mình, trong hai đêm không tiếc vất vả cứu nhiều người trong Chu Viên như thế?
Từ Hữu Dung nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cho ra một đáp án—— Trần Trường Sinh là cố ý làm những chuyện kia, cứu những người kia là để cho mình xem.
- Muốn thông qua loại thủ đoạn này để đạt được…. thiện cảm của ta sao? Thật là một tên dối trá.
Tâm tình của nàng có chút khác thường, không suy nghĩ thêm nữa, xoay người nhìn người tu hành nhân loại được mình cứu. Bởi vì có liên quan tới tầm mắt, nàng phải cúi đầu gần sát mới nhìn rõ mặt mũi người nọ. Chỉ thấy người nọ vẫn đang hôn mê, khẽ chau mày làm cho người khác có một loại cảm giác thành thực trầm ổn, làm cho người ta rất muốn thân cận với hắn, tuổi cũng ước chừng trên dưới hai mươi tuổi.
- Thoạt nhìn hẳn là người thành thật, tuổi như thế mà đã là Thông U, có thể là đệ tử hạch tâm được sủng ái của một môn phái nào đó, hoặc là tam giáp Đại Triều Thí năm nay, đáng tiếc lại phải phơi thây nơi hoang dã.
Nàng xác nhận mình không có cách nào cứu người này, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, mang theo chút thương hại lắc lắc đầu, sau đó đưa tay sờ soạng trên người hắn, muốn tìm được thứ gì đó có thể chứng mình thân phận, không ngờ lại không phát hiện ra cái gì, chỉ có một thanh đoản kiếm rất bình thường, mặt trên cũng không có bất kỳ dấu ấn nào.
Nàng nhớ rõ thời điểm đêm qua cứu người giống như đã thấy hắn cầm trong tay một vũ khí rất kỳ quái, hình dạng giống như là một cái ô, lại không biết hiện tại đã ở đâu. Nàng nhíu mày, không biết nghĩ tới chuyện gì, khẽ xoay người đi tới bãi cỏ lau đối diện, hồ nước làm ướt áo nàng, lưu lại một đạo dấu vết trên bờ cát.
Ngay lúc thân ảnh của Từ Hữu Dung biến mất ở trong rừng cây kia, một đạo bóng đen rất nhỏ như tia chớp dừng ở trong bụi lau sậy.
Cỏ lau lay động theo gió, một đạo hơi thở đột nhiên phát sinh lại đột nhiên thu lại, một tiểu cô nương mặc váy đen hiện ra bên cạnh Trần Trường Sinh, bên hông của nàng treo một khối Ngọc Như Ý.
Tiểu cô nương vẻ mặt hờ hưng, đồng tử mắt dựng thẳng tối tăm giống như quần áo của nàng, vì thế nốt ruồi đỏ trên mi tâm lại càng trở nên tươi đẹp.
Nàng là Hắc Long, Trần Trường Sinh gọi nàng là Chi Chi, có đôi khi cũng gọi nàng là Hồng Trang.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang hôn mê, sâu trong cặp mắt hờ hững mơ hồ hiện ra một chút lo lắng và khó hiểu:
- Ngươi không phải ở bên kia vách núi sao? Sao lại hiện ra ở nơi này?
Là Huyền Sương cự long cao quý hùng mạnh, cho dù chỉ là một đám hồn phách, chỉ cần liếc nhìn nàng liền thấy được Trần Trường Sinh ở trong cơ thể vỡ nát này, mới biết được hắn bị trọng thương quá nặng.
Nếu không có người cứu trợ, hắn chắc chắn sẽ chết.
- Ngươi làm sao lại ở cùng một chỗ với nữ nhân kia?
Nàng nhìn bụi cỏ lau đối diện rừng cây, có chút không vui nhướng mày, nghĩ:
- Trần Trường Sinh, cái tên ngu ngốc này, nàng đáp ứng ngươi cái gì? Nữ nhân nhân loại làm sao có thể tin tưởng?
Đối với nàng mà nói, nhân loại lưu lại cho nàng trí nhớ thê thảm nhất, ngoại trừ Vương Chi Sách đã sớm biến mất thì đó chính là người phụ nữ Thiên Hải Thánh Hậu này.
Từ Hữu Dung rất giống Thiên Hải Thánh Hậu lúc còn trẻ, hơn nữa Trần Trường Sinh cũng đã nói qua chuyện hôn ước kia, cho nên nàng lại càng có cảm giác mâu thuẫn với Từ Hữu Dung, không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.
Nàng nhìn thấy hình ảnh đêm qua Từ Hữu Dung cứu Trần Trường Sinh, sau đó tìm ở Chu Viên rất lâu, rốt cục tìm được hai người này, không ngờ lại thấy Từ Hữu Dung rời khỏi.
Đây càng khiến nàng thêm ác cảm với Từ Hữu Dung.
Theo nàng, đêm qua Thiên Hải gia sở dĩ bất chấp cũng muốn cứu Trần Trường Sinh, là vì lúc đó Ma tộc ở bên nhìn, mà hiện tại Từ Hữu Dung lại để Trần Trường Sinh ở lại chỗ này chờ chết, là vì không có ai nhìn. Sở dĩ như vậy là bởi vì Từ Hữu Dung vô cùng coi trọng thanh danh của mình, thậm chí còn nặng hơn cả sinh tử của người khác.
Nữ nhân như vậy thật sự rất lãnh khốc, dối trá và đáng sợ.
Nàng nhớ tới là thư Trần Trường Sinh đã nói qua với mình ở trong huyệt động dưới nền đất, nhớ tới bốn chữ kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ ghét cay ghét đắng.
Để Trần Trường Sinh ở lại trong mảnh cỏ lau, tự mình rời đi, để hắn bất lực nằm chờ chết, đây là điều nàng nói tự giải quyết ổn thỏa trong thư sao?
Nàng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với nhân loại ngoại trừ Trần Trường Sinh, cho nên hiện tại nàng có chút tức giận, hơn nữa nàng cũng đặt quá nhiều tâm huyết lên người Trần Trường Sinh, nàng không thể cho phép Trần Trường Sinh cứ như vậy chết đi, nếu không tâm huyết của nàng sẽ uông phí, cho nên việc đầu tiên nàng cần làm lúc này là để Trần Trường Sinh sống sót.
Như thế nào mới chữa khỏi tổn thương trong thân thể này?
Nàng nghĩ tới một loại phương pháp, lúc này giữa mi tâm toát ra chút ý tức oán hận, nốt ruồi đỏ sẫm càng thêm sáng ngời.
- Nhớ kĩ, ngươi lại nợ ta một cái mạng.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang hôn mê, oán hận nói.
Nói xong câu đó nàng liền cúi người ôm lấy Trần Trường Sinh, rúc vào trong ngực của hắn, sau đó hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen tiến vào trong thân thể của hắn.
Một đạo khí tức chí hàn tới tận cùng từ trong lồng ngực của Trần Trường Sinh phóng ra, sau đó dần dần kiềm chế ở trong cơ thể của hắn.
Mặt ngoài phủ tạng của Trần Trường Sinh có rất nhiều miệng vết thương rất nhỏ đang không ngừng đổ máu, bị đạo khí tức chí hàn này ngưng lại làm máu dần dần dừng, đồng thời máu của hắn cũng lưu động và hô hấp cũng bắt đầu trở nên chậm lại.
Bên trong bụi cỏ lau là nước, mặt ngoài ngưng một tầng băng sương mỏng manh.
Giữa đôi lông mày của Trần Trường Sinh cũng ngưng ra một đạo băng sương.
Đồng thời trên tay của hắn cũng xuất hiện một khối Ngọc Như Ý.
Một lát sau tiếng nước ào ào vang lên.
Từ Hữu Dung từ trong rừng cây đi ra, màng theo quần áo đi trở về tới bên trong bụi lau sậy, nhưng lại không biết nàng mới làm gì.
Nhìn băng sương ngưng tụ trên lông mày Trần Trường Sinh, cảm thụ được hoàn cảnh hơi lạnh hơn lúc trước, nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bốn phía bụi cỏ lau rõ ràng là không có cái gì.
Nàng lấy Mệnh Tinh Bàn ra, ngón tay vô tình gảy vài cái ở phía trên.
Mệnh Tinh Bàn không hề đưa ra cái gì, đường cong cực kỳ hỗn độn giống như bầu trời đêm không sao ở Chu Viên, cái gì cũng không thể nhìn rõ.
Thương thế của nàng quá nặng, không có biện pháp qua về Lâm Viên chỗ những người tu hành kia tụ tập, như vậy tiếp theo nên chạy đi đâu?
Nàng đưa tay bắt lấy thắt lưng của Trần Trường Sinh đi tới bờ bên kia, giống như mang theo một gánh nặng.
Bởi vì vóc dáng nàng không được cao khiến mặt Trần Trường Sinh thỉnh thoảng bị ngâm nước, tạo ra một chút bọt nước ở trong bụi cỏ lau, đánh thức đám cá.
Người này mỗi ngày ăn gì vậy, nhìn không mập mà sao lại nặng như vậy?
Nàng nghĩ như vậy.
Nắng sớm mờ mờ chiếu lên hồ nước bên cạnh thảo nguyên, khúc xạ ra ánh sáng mờ nhạc. Nam Khách đứng ở cạnh bờ nước, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước, nâng tay phải lên liền có nước trong đưa lên, đem thuốc đổ vào trong môi. Sau khi hai thị nữ hầu hạ nàng uống thuốc xong liền đưa khăn mặt ướt hầu hạ nàng rửa mặt, một lát sau tinh thần của nàng khôi phục một chút liền đưa tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt.
Tuy rằng khắp nơi đều là đồng cỏ và nước, nhưng Chu Viên lại không có quá nhiều ruồi muỗi, động tác của nàng không phải xua đuổi cái gì mà là tạo ra một mảnh địa đồ màu đen, khi bản địa đồ màu đen kia xuất hiện liền có hình dáng đại khái của bản đồ Chu Viên, còn có mấy quang điểm lúc sáng lúc tối, những mệnh đèn màu đen là nơi chỉ rõ địch nhân cho bọn nàng.
Có hai ngọn mệnh đèn ở trong thảo nguyên, lúc đông lúc tây, chỉ trong giây lát đã đi ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như bị lực lượng nào đó quấy nhiễu nên không thể xác định vị trí, kia hẳn là Chiết Tụ và Thất Gian, bọn họ đã ở sâu trong thảo nguyên, theo lý mà nói không thể có khả năng tiếp tục còn sống, cho nên Nam Khách cũng không lo lắng, tầm mắt liền nhìn chăm chú lên trên hai ngọn mệnh đèn khác.
Hai ngọn mệnh đèn kia chính là Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, vô cùng bắt mắt trên bản địa đồ màu đen, vị trí ở bên cạnh thảo nguyên, còn cách chỗ Lâm Viên người tu hành nhân loại tụ tập rất xa, hơn nữa cũng có một đoạn thời gian rất dài không hề di chuyển, cái này dường như cho thấy hai người này đã vô lực chạy trốn tiếp, hẳn là nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quân sư áo bào đen giao phó.
Lão già đánh đàn chẳng biết đi vào nơi đây từ lúc nào và họi hợp với chủ tớ ba người Nam Khách, nhìn mệnh ngọn đèn sáng trên tấm địa đồ, hắn không hề tự tin thong dong giống như Nam Khách mà lại có chút bận tâm:
- Bản thân Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh đều bị trọng thương, hẳn là không thể đi trở về Lâm Viên kia, nhưng…. Vẫn còn có một ít người tu hành nhân loại ẩn nấp ở sơn dã Chu Viên, hơn nữa những người kia phần lớn đều là Thông U Cảnh đỉnh cao, nếu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh trong quá trình lẩn trốn gặp được những người này thì phải làm sao?
Áo bào đen tự mình định ra âm mưu này, lợi dụng hoàn toàn điều kiện đặc thù và địa lý hoàn cảnh của Chu Viên, hiểu rất rõ về lòng tham của người tu hành nhân loại đối với của cải và công pháp, có thể nói là nắm giữ hoàn mỹ tâm người, cho nên cao thủ Ma tộc ẩn vào Chu Viên chỉ có mấy người liền đủ để khiến toàn bộ Chu Viên bị hỗn loạn, nếu không phải Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh nói không chừng lúc này Chu Viên đã sớm biến thành Tu La, vấn đề là ở chỗ hiện tại người tu hành nhân loại đã nhận thấy được âm mưu của Ma tộc, đại đa số mọi người tụ tập lại với nhau, nếu tiến vào tác chiến chính diện, thực lực của cao thủ Ma tộc có mạnh mẽ thế nào cũng không phải là đối thủ của mấy trăm người tu hành nhân loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.