Quyển 1 - Chương 241: Chuột bự trong đống vật lẫn lộn
Miêu Nị
26/04/2016
Rời khỏi cầu Bắc Tân, tê giác đen kéo chiếc xe kia đã đi Kết Viên.
Thuộc hạ của Thanh Lại Ti đã mở cửa chính của Kết Viên. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi Mạc Vũ nhìn thấy Chu Thông đứng ở giữa nhà, hơi hơi nhíu mày nói:
- Ngươi không cần tham gia triều hội, ta có thể phải thức dậy sớm.
Chu Thông nhìn bức danh họa đời sau truyền lại trên tường kia, nói:
- Lúc trước ta cùng với bệ hạ ở cầu Bắc Tân.
Những lời nói này không đầu không đuôi, rất là bất chợt.
Ánh mắt của Mạc Vũ lại trở nên nghiêm trọng:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói, ta rất sợ hãi.
Chu Thông bình tĩnh nói, trên mặt tái nhợt trong đó có nửa phần sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao, kiến trúc Kết Viên có trận pháp bảo vệ vốn phải ấm áp như mùa xuân, hiện tại lại là mùa xuân, chợt đúng lúc rét lạnh mấy phần.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, phát hiện trong mắt hắn trắng bệch mắt hiện đầy tơ máu, có vẻ lộ chút khủng hoảng, hỏi:
- Ngươi cuối cùng đang sợ cái gì?
Chu Thông nhìn nàng mỉm cười ha ha, nói:
- Ngươi chẳng lẽ không sợ hãi?
Mặt Mạc Vũ không chút cảm xúc nói:
- Ta không thời gian nổi điên cùng đại nhân ngài.
Chu Thông thu lại nụ cười, nét mặt không chút thay đổi nói:
- Toàn bộ đại lục đều biết rằng thế giới loài người hiện tại gặp phải vấn đề lớn nhất là gì, đó chính là ngôi vị Hoàng đế của Đại Chu ta. Bệ hạ cho dù muốn trả lại ngôi vị Hoàng đế cho Trần thị hoàng tộc, cũng trước sau không thể quyết định, bởi vì lúc Thiên Hải gia đến nhất định sẽ bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tuy rằng đều nói Thiên Hải gia không phải là bệ hạ, nhưng bệ hạ trước sau họ Thiên Hải, nàng làm thế nào nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tưởng này?
Mạc Vũ nhíu mày nói:
- Ngươi cũng đã nói, toàn bộ đại lục đều biết chuyện này.
Chu Thông nói:
- Cho nên bệ hạ luôn luôn do dự, Thiên Hải gia cho rằng sự do dự của nàng là cơ hội, vài Vương gia đó đang trong Trần Lưu Vương và chư quận nhìn ra, phần do dự này là bóng ma tử vong, mà sở dĩ bệ hạ vẫn do dự, còn có một nguyên nhân, là Ly Cung trước sau không có tỏ thái độ rõ ràng.
Mạc Vũ trầm mặc một lát sau nói:
- Ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?
Chu Thông mặt không chút cảm xúc nói:
- Ta muốn nói là, Giáo Hoàng đại nhân tối nay rốt cục chính thức tỏ thái độ, hắn không đồng ý, quốc giáo không đồng ý, như vậy bệ hạ còn có thể tiếp tục do dự hay không?
Mạc Vũ không có nói tiếp.
Sau Đại Triều Thí, rất nhiều người đều đã biết lai lịch sư môn của Trần Trường Sinh, đó là người thừa nhận chính của Giáo Hoàng đại nhân —— thầy của Trần Trường Sinh đúng là viện trưởng tiền nhiệm Quốc Giáo Học Viện, phái kiên định nhất bảo vệ Hoàng tộc, hơn mười năm trước cùng Hoàng tộc ý đồ liên kết thống trị lật đổ Thánh Hậu nương nương.
Mà nay đêm, Giáo Hoàng đại nhân nhường Trần Trường Sinh trở thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện.
Quyết định này bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Nếu Thánh Hậu nương nương kiên trì nhường ngai vàng Thiên Hải gia kế thừa, Giáo Hoàng đại nhân cùng Ly Cung cũng sẽ không giống như năm đó đứng một bên của bà lần nữa, mà sẽ biến thành Quốc Giáo Học Viện năm đó.
Mạc Vũ hỏi:
- Ngươi cảm thấy... Nương nương đã quyết tâm?
Sau khi Chu Thông trầm mặc một lát nói:
- Bệ hạ có thể chủ động thoái vị, đổi lấy tồn tại nối tiếp của Thiên Hải gia.
- Hoang đường
Mạc Vũ cả giận nói:
- Nương nương sao có thể thoái vị? Hơn nữa hứa hẹn của Hoàng tộc nếu có thể tin, nương nương cần gì do dự nhiều năm như vậy?
- Nếu như là Giáo Hoàng đại nhân đứng ra bảo đảm?
Chu Thông nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói:
- Ngươi cảm thấy cho dù là Trần Lưu Vương lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ dám không nhìn quốc giáo?
Mạc Vũ nghe vậy hơi giật mình, đã trầm mặc thời gian rất lâu, nói:
- Nếu quả thật như vậy...
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Cũng là chuyện tốt nhỉ.
Ngôi vị Hoàng đế của Đại Chu kế thừa vững vàng, đối với thế giới loài người mà nói đương nhiên là chuyện tốt. Thiên Hải gia nếu như có thể bảo vệ tồn tại nối tiếp, cho dù không giống cảnh tượng trước mặt này, cũng xem là tốt.
Chu Thông nhìn nàng tự cười chế giễu nói:
- Nhưng đối với hai người chúng ta mà nói, tốt ở nơi nào?"
Mạc Vũ bình tĩnh nói:
- Nương nương hiển nhiên sẽ có điều an bài.
Chu Thông nói:
- Lời nói đại bất kính..., bệ hạ luôn luôn có một ngày đó đi tuần tra du ngoạn Tinh Hải, nếu thật đến ngày đó, ta và ngươi tự xử như thế nào?
Mạc Vũ trầm mặc không nói.
Chu Thông nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng tiếp tục nói:
- Ngươi nghe lời nói của Giáo Hoàng đại nhân đã làm rất nhiều chuyện, nương nương vì sao không trách ngươi? Bởi vì nương nương rất rõ ràng trong lòng ngươi bất an, giống như ta nói sợ hãi lúc trước...Bên trong Ly Cung mọi người đến đều không thích ta và ngươi, cho nên ngươi muốn hòa hoãn quan hệ trong đó cùng bên kia.
Mạc Vũ đón ánh mắt của hắn bình tĩnh nói:
- Thì tính sao? Thực sự đến hôm đó, ngươi khẳng định không có biện pháp tiếp tục sống sót nữa, người muốn ngươi chết quá nhiều, mà ta... Miễn là còn sống, mọi thứ khác đều không sao cả.
Chu Thông nhìn nàng tự cười chế giễu:
- Là sao? Đến lúc đó bất kể Trần gia ai làm hoàng đế, ngươi hoặc là chết, hoặc là trở thành nữ nhân của hắn, ngươi thật sự bằng lòng? Ta đây cũng sẽ không sao.
Mạc Vũ vẻ mặt khẽ biến sắc, có chút bực bội quát:
- Ngươi cuối cùng muốn làm sao bây giờ?
Chu Thông nói:
- Đầu tiên, chúng ta ít nhất phải bảo đảm bệ hạ không hạ quyết định nhanh như vậy.
Mạc Vũ như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Ngươi muốn phá vỡ kí kết ngầm của nương nương và Giáo Hoàng đại nhân sao?
Chu Thông nói:
- Không dám, ta chỉ muốn khiến cho thái độ của Giáo Hoàng đại nhân mất đi tác dụng.
Mạc Vũ lắc đầu nói:
- Ngươi không thể giết hắn, nương nương cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý, bởi vì hắn có công đối với Đại Chu, ít nhất hiện tại không được.
Chu Thông mặt không chút cảm xúc nói:
- Công thần lương tướng, ta giết khá nhiều rồi.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nói:
- Nhưng hắn chính là người lập công lớn.
Do Tọa Chiếu Cảnh tới Thông U Cảnh, là một trong ba cửa ải khó khăn nhất trên đường tu luyện, bởi vì đó là thách thức người tu đạo lần đầu tiên trải qua sinh tử, không có cẩn thận, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ hồ, nặng thì chết ngay tại chỗ, tỉ lệ tử vong rất cao, thế cho nên vô số năm nay, lại có rất nhiều người tu đạo rõ ràng thấy được cánh cửa của Thông U Cảnh, cũng không dám bước một bước hướng bên kia.
Trần Trường Sinh giải bỏ mười bảy bia trước lăng ở trong Thiên Thư Lăng, dẫn đến phát tinh quang dị tượng, gián tiếp đã trợ giúp mười mấy tên nhìn thấy người bia phá cảnh, chỉ có điều thời gian một đêm, thế giới loài người đã hơn nhiều người tu đạo trẻ tuổi Thông U Cảnh như vậy, Thanh Đằng chư viện cộng thêm Thánh Nữ Phong Hòe Viện Ly Sơn, hàng năm cộng lại cũng không có thể có nhiều đệ tử Thông U như vậy.
Mà tương lai trong những người này lại có bao nhiêu người có thể Tụ Tinh, trở thành cao thủ chân chính?
Giống như Cẩu Hàn Thực nói như vậy, tất cả mọi người hẳn là cảm tạ Trần Trường Sinh, các học viện tông phái hẳn là cảm tạ, Đại Chu cùng với cả thế giới loài người đều hẳn là cảm tạ hắn, tối nay Giáo Hoàng đại nhân trực tiếp bổ nhiệm hắn làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, bên trong quốc giáo đúng là không có bất kỳ âm thanh phản đối, nói vậy ngày mai bên ngoài quốc giáo cũng không có ai dám phản đối, là vì tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, đây là công lao tưởng thưởng.
Chu Thông đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ mới vừa nói hắn là chân nhân.
Mạc Vũ nghe vậy hơi kinh sợ, thật không ngờ nương nương đánh giá đối với Trần Trường Sinh đúng là cao như thế.
- Có công, không thể giết, chân nhân, giết không được, nhưng dù sao cũng phải làm chút việc.
Chu Thông lắc lắc đầu, đi ra ngoài hướng Kết Viên, không ngừng lầu bầu, tựa như lão bà bà vỡ miệng.
Mạc Vũ nhìn bóng lưng của hắn, có chút bất an.
Trong tiểu lâu của Quốc Giáo Học Viện, giường ấm áp kia được tấm đệm thật sự rất dễ chịu.
Nàng không hy vọng sau này ngửi không thấy.
Đệm chăn lại ấm áp như thế nào, cũng không thể khiến Trần Trường Sinh dừng lại thêm một lát.
Năm giờ sáng sớm, hắn tỉnh dậy đúng giờ, mở mắt, rửa mặt, sau đó cùng Hiên Viên Phá đi Thiên Thư Lăng.
Quân sĩ phụ trách trông coi của Thiên Thư Lăng, hẳn là còn không biết bổ nhiệm mới nhất của quốc giáo, tất cả như bình thường.
Lần lượt có người đi ra từ bên trong Thiên Thư Lăng, có người xem bia năm xưa, hơn nữa là thí sinh tam giáp của Đại Triều Thí năm nay, những người này đều giống như Trần Trường Sinh, chuẩn bị đi Chu Viên. Nhìn Trần Trường Sinh đứng ở bên ngoài cửa đá, mọi người giống như quân sĩ đó, cũng không biết hắn đã thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, nhưng đều vô cùng nghiêm túc chào hắn, cho dù có ít người vẻ mặt trên mặt có chút mất tự nhiên.
Cẩu Hàn Thực tiễn đưa Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu đi ra, Trần Trường Sinh thế mới biết, Đường Tam Thập Lục vẫn như cũ trong trạng thái đi vào cõi thần tiên sau khi nơi phá cảnh, đành phải xoay người rời khỏi, tuy rằng có chút tiếc nuối.
Trong đêm hôm đó, sau khi Chiết Tụ kẹp hoàn châm đi Tàng Thư quán Minh Tưởng, Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá cùng nhau bắt đầu thu dọn nhà bếp —— Đường Tam Thập Lục tạm thời sẽ rời khỏi Thiên Thư Lăng phải không, bọn họ cũng có thể phải dừng lại đủ thời gian trăm ngày ở trong Chu Viên, nhà bếp thời gian dài không người dùng, có rất nhiều thứ cần rửa sạch cất kỹ.
- Ta lại không đi được, thực là vô dụng.
Hiên Viên Phá đưa lưng về phía hắn, ngồi rửa nồi ở bên chậu giặt, âm thanh buồn bực hờn dỗi nói.
Chu Viên chỉ có người tu hành Thông U Cảnh mới có thể đi vào.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng thiếu niên khôi ngô Yêu tộc, nhớ tới hoàn cảnh khi nhìn thấy hắn ở chợ đêm năm trước, an ủi nói:
- Không có việc gì, chỉ là cần chút thời gian.
Đúng vậy, huyết mạch thiên phú của Hiên Viên Phá kỳ thật rất đặc biệt, bằng không lúc trước cũng sẽ không trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Trích Tinh Học Viện, chẳng qua ở đêm thứ nhất trên Thanh Đằng Yến, hắn bị Thiên Hải Nha Nhi gây tổn thương quá nặng, toàn bộ cánh tay phải hoàn toàn phế bỏ, mặc dù dần dần phục hồi như cũ dưới sự trị liệu của Trần Trường Sinh, nhưng cần tu luyện một lần nữa, tuy nhiên chỉ cần có đầy đủ thời gian, hắn tất nhiên sẽ khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa Trần Trường Sinh tu hành nghiên cứu công pháp loài người đối với kinh mạch Yêu tộc, hắn nhất định sẽ nghênh tiếp một lần bộc phát hữu lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh hiển nhiên rất nhớ tới Thiên Hải Nha Nhi, đã từng khiến rất nhiều người đều cảm thấy tiểu quái vật khẩn trương, không kìm nổi lắc lắc đầu, luôn không có cách nào bị xua tan loại cảm giác chán ghét đó. Tựa như rất nhiều nữ tử mãi mãi không có cách nào loại trừ đối với cảm giác sợ hãi con chuột, bất kể là hiểu biết sâu rộng hay là ở lâu khuê các, mặc dù là nữ cao thủ của Tụ Tinh Cảnh, đều có bị con chuột hù đến kêu sợ hãi.
Trong góc nhà bếp bỗng nhiên vang lên âm thanh sột sột soạt soạt. Sau đó vang lên mấy tiếng kêu Chi Chi, âm thanh âm kia rất mỏng manh, nếu không phải Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh đều là người tu đạo, chỉ sợ vẫn nghe không được.
- Y? Ta hôm trước mới dọn sạch qua một lần, không ngờ lại có con chuột?
Hiên Viên Phá đứng dậy, xoa xoa bàn tay ẩm ướt lên trên quần áo, từ trong nhà bếp tùy tiện rút ra cây củi thô đốt cháy một nửa, liền đi tới hướng trong góc.
Vật lẫn lộn trong góc, mơ hồ có thứ gì hơi hơi động lên.
- Rất lớn nhỉ.
Hiên Viên Phá trợn tròn tròng mắt, nắm chặt củi thô đốt trọi, dùng đủ khí lực toàn thân đập xuống.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng cần gì đến nổi dùng sức như vậy, chỉ sợ chuột bự bị đánh chết, mặt đất cũng bị đánh nứt ra vài khe hở... Đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng, cảm thấy âm thanh kia lúc trước có chút quen thuộc, hắn há mồm giơ tay muốn ngăn cản động tác của Hiên Viên Phá, nhưng làm sao kịp.
Một âm thanh ba nghe không rõ, tạp vật đều bị đập thành bụi phấn, củi thô đốt trọi nửa phần trước chợt mất tích, dưới sức mạnh kinh khủng va chạm, khắp nơi đều là tro bụi bay bay.
Bụi mù dần dần thu lại, Hiên Viên nhìn chằm chằm sinh vật dài nhỏ màu đen kia vẫn còn búng ra trên mặt đất, rất là giật mình, lớn tiếng nói:
- Đây là con vật gì? Rõ ràng còn không chết.
Sinh vật màu đen bay lên, đi tới trước mắt của Hiên Viên Phá.
Hiên Viên Phá cảm thấy hẳn là rắn, hoặc là thằn lằn vô chi. Nhưng... Nó sao có thể bay?
Một tiếng ba giòn vang, con sinh vật màu đen kia vung vẩy cái đuôi, giáng cái tát ở trên mặt của hắn.
Hiên Viên Phá ngây ngẩn cả người, nhìn hình ảnh trước mắt, miệng càng trương càng lớn, đầu lưỡi càng ngày càng ngu, thất kinh hô:
- Rồng... Rồng... Rồng... Rồng... Rồng.
Sau đó, hắn trực tiếp ngất đi.
Thời điểm Hiên Viên Phá phát hiện trước mắt lại là một con rồng thật sự, quả thật rất kinh hãi, nhưng đây thật không đủ để dọa ngất hắn, thật sự nguyên nhân khiến hắn ngất đi, là dưới sự nổi giận của con rồng màu đen phóng ra một ít long uy, đối với Hiên Viên Phá thân là Yêu tộc mà nói, căn bản không thể chống đỡ loại khí tức kinh khủng từ xưa này.
Một trận gió nổi lên, Kim Ngọc Luật xuất hiện ở giữa phòng, quần phát ra âm thanh dao động rất nhỏ trên không trung, cảnh giác nhìn về bốn phía. Hắn đã cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng đó ở trong cửa phòng, chạy tới với tốc độ nhanh nhất, Ly Cung bổ nhiệm Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, chẳng lẽ thật sự đưa tới một vị cao thủ tuyệt thế?
Sau khi hắn đi vào nhà bếp, lại phát hiện cái gì cũng không có, chỉ thấy Hiên Viên Phá té xỉu trên đất, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không có việc gì.
Trần Trường Sinh nói:
- Thời điểm vừa rồi khơi thông kinh mạch cho hắn, chân nguyên có chút nghịch hướng, nghỉ một lát là tốt rồi.
Kim Ngọc Luật hơi hơi nhíu mày, cảm thấy ánh mắt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng quả thật không có cảm thấy được luồng khí tức kinh khủng kia, xem xét một phen liền rời đi.
Thuộc hạ của Thanh Lại Ti đã mở cửa chính của Kết Viên. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi Mạc Vũ nhìn thấy Chu Thông đứng ở giữa nhà, hơi hơi nhíu mày nói:
- Ngươi không cần tham gia triều hội, ta có thể phải thức dậy sớm.
Chu Thông nhìn bức danh họa đời sau truyền lại trên tường kia, nói:
- Lúc trước ta cùng với bệ hạ ở cầu Bắc Tân.
Những lời nói này không đầu không đuôi, rất là bất chợt.
Ánh mắt của Mạc Vũ lại trở nên nghiêm trọng:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Ta muốn nói, ta rất sợ hãi.
Chu Thông bình tĩnh nói, trên mặt tái nhợt trong đó có nửa phần sợ hãi, nhưng chẳng biết tại sao, kiến trúc Kết Viên có trận pháp bảo vệ vốn phải ấm áp như mùa xuân, hiện tại lại là mùa xuân, chợt đúng lúc rét lạnh mấy phần.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, phát hiện trong mắt hắn trắng bệch mắt hiện đầy tơ máu, có vẻ lộ chút khủng hoảng, hỏi:
- Ngươi cuối cùng đang sợ cái gì?
Chu Thông nhìn nàng mỉm cười ha ha, nói:
- Ngươi chẳng lẽ không sợ hãi?
Mặt Mạc Vũ không chút cảm xúc nói:
- Ta không thời gian nổi điên cùng đại nhân ngài.
Chu Thông thu lại nụ cười, nét mặt không chút thay đổi nói:
- Toàn bộ đại lục đều biết rằng thế giới loài người hiện tại gặp phải vấn đề lớn nhất là gì, đó chính là ngôi vị Hoàng đế của Đại Chu ta. Bệ hạ cho dù muốn trả lại ngôi vị Hoàng đế cho Trần thị hoàng tộc, cũng trước sau không thể quyết định, bởi vì lúc Thiên Hải gia đến nhất định sẽ bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, tuy rằng đều nói Thiên Hải gia không phải là bệ hạ, nhưng bệ hạ trước sau họ Thiên Hải, nàng làm thế nào nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tưởng này?
Mạc Vũ nhíu mày nói:
- Ngươi cũng đã nói, toàn bộ đại lục đều biết chuyện này.
Chu Thông nói:
- Cho nên bệ hạ luôn luôn do dự, Thiên Hải gia cho rằng sự do dự của nàng là cơ hội, vài Vương gia đó đang trong Trần Lưu Vương và chư quận nhìn ra, phần do dự này là bóng ma tử vong, mà sở dĩ bệ hạ vẫn do dự, còn có một nguyên nhân, là Ly Cung trước sau không có tỏ thái độ rõ ràng.
Mạc Vũ trầm mặc một lát sau nói:
- Ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?
Chu Thông mặt không chút cảm xúc nói:
- Ta muốn nói là, Giáo Hoàng đại nhân tối nay rốt cục chính thức tỏ thái độ, hắn không đồng ý, quốc giáo không đồng ý, như vậy bệ hạ còn có thể tiếp tục do dự hay không?
Mạc Vũ không có nói tiếp.
Sau Đại Triều Thí, rất nhiều người đều đã biết lai lịch sư môn của Trần Trường Sinh, đó là người thừa nhận chính của Giáo Hoàng đại nhân —— thầy của Trần Trường Sinh đúng là viện trưởng tiền nhiệm Quốc Giáo Học Viện, phái kiên định nhất bảo vệ Hoàng tộc, hơn mười năm trước cùng Hoàng tộc ý đồ liên kết thống trị lật đổ Thánh Hậu nương nương.
Mà nay đêm, Giáo Hoàng đại nhân nhường Trần Trường Sinh trở thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện.
Quyết định này bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Nếu Thánh Hậu nương nương kiên trì nhường ngai vàng Thiên Hải gia kế thừa, Giáo Hoàng đại nhân cùng Ly Cung cũng sẽ không giống như năm đó đứng một bên của bà lần nữa, mà sẽ biến thành Quốc Giáo Học Viện năm đó.
Mạc Vũ hỏi:
- Ngươi cảm thấy... Nương nương đã quyết tâm?
Sau khi Chu Thông trầm mặc một lát nói:
- Bệ hạ có thể chủ động thoái vị, đổi lấy tồn tại nối tiếp của Thiên Hải gia.
- Hoang đường
Mạc Vũ cả giận nói:
- Nương nương sao có thể thoái vị? Hơn nữa hứa hẹn của Hoàng tộc nếu có thể tin, nương nương cần gì do dự nhiều năm như vậy?
- Nếu như là Giáo Hoàng đại nhân đứng ra bảo đảm?
Chu Thông nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói:
- Ngươi cảm thấy cho dù là Trần Lưu Vương lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ dám không nhìn quốc giáo?
Mạc Vũ nghe vậy hơi giật mình, đã trầm mặc thời gian rất lâu, nói:
- Nếu quả thật như vậy...
Nàng bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Cũng là chuyện tốt nhỉ.
Ngôi vị Hoàng đế của Đại Chu kế thừa vững vàng, đối với thế giới loài người mà nói đương nhiên là chuyện tốt. Thiên Hải gia nếu như có thể bảo vệ tồn tại nối tiếp, cho dù không giống cảnh tượng trước mặt này, cũng xem là tốt.
Chu Thông nhìn nàng tự cười chế giễu nói:
- Nhưng đối với hai người chúng ta mà nói, tốt ở nơi nào?"
Mạc Vũ bình tĩnh nói:
- Nương nương hiển nhiên sẽ có điều an bài.
Chu Thông nói:
- Lời nói đại bất kính..., bệ hạ luôn luôn có một ngày đó đi tuần tra du ngoạn Tinh Hải, nếu thật đến ngày đó, ta và ngươi tự xử như thế nào?
Mạc Vũ trầm mặc không nói.
Chu Thông nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng tiếp tục nói:
- Ngươi nghe lời nói của Giáo Hoàng đại nhân đã làm rất nhiều chuyện, nương nương vì sao không trách ngươi? Bởi vì nương nương rất rõ ràng trong lòng ngươi bất an, giống như ta nói sợ hãi lúc trước...Bên trong Ly Cung mọi người đến đều không thích ta và ngươi, cho nên ngươi muốn hòa hoãn quan hệ trong đó cùng bên kia.
Mạc Vũ đón ánh mắt của hắn bình tĩnh nói:
- Thì tính sao? Thực sự đến hôm đó, ngươi khẳng định không có biện pháp tiếp tục sống sót nữa, người muốn ngươi chết quá nhiều, mà ta... Miễn là còn sống, mọi thứ khác đều không sao cả.
Chu Thông nhìn nàng tự cười chế giễu:
- Là sao? Đến lúc đó bất kể Trần gia ai làm hoàng đế, ngươi hoặc là chết, hoặc là trở thành nữ nhân của hắn, ngươi thật sự bằng lòng? Ta đây cũng sẽ không sao.
Mạc Vũ vẻ mặt khẽ biến sắc, có chút bực bội quát:
- Ngươi cuối cùng muốn làm sao bây giờ?
Chu Thông nói:
- Đầu tiên, chúng ta ít nhất phải bảo đảm bệ hạ không hạ quyết định nhanh như vậy.
Mạc Vũ như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Ngươi muốn phá vỡ kí kết ngầm của nương nương và Giáo Hoàng đại nhân sao?
Chu Thông nói:
- Không dám, ta chỉ muốn khiến cho thái độ của Giáo Hoàng đại nhân mất đi tác dụng.
Mạc Vũ lắc đầu nói:
- Ngươi không thể giết hắn, nương nương cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý, bởi vì hắn có công đối với Đại Chu, ít nhất hiện tại không được.
Chu Thông mặt không chút cảm xúc nói:
- Công thần lương tướng, ta giết khá nhiều rồi.
Mạc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nói:
- Nhưng hắn chính là người lập công lớn.
Do Tọa Chiếu Cảnh tới Thông U Cảnh, là một trong ba cửa ải khó khăn nhất trên đường tu luyện, bởi vì đó là thách thức người tu đạo lần đầu tiên trải qua sinh tử, không có cẩn thận, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, thần trí mơ hồ, nặng thì chết ngay tại chỗ, tỉ lệ tử vong rất cao, thế cho nên vô số năm nay, lại có rất nhiều người tu đạo rõ ràng thấy được cánh cửa của Thông U Cảnh, cũng không dám bước một bước hướng bên kia.
Trần Trường Sinh giải bỏ mười bảy bia trước lăng ở trong Thiên Thư Lăng, dẫn đến phát tinh quang dị tượng, gián tiếp đã trợ giúp mười mấy tên nhìn thấy người bia phá cảnh, chỉ có điều thời gian một đêm, thế giới loài người đã hơn nhiều người tu đạo trẻ tuổi Thông U Cảnh như vậy, Thanh Đằng chư viện cộng thêm Thánh Nữ Phong Hòe Viện Ly Sơn, hàng năm cộng lại cũng không có thể có nhiều đệ tử Thông U như vậy.
Mà tương lai trong những người này lại có bao nhiêu người có thể Tụ Tinh, trở thành cao thủ chân chính?
Giống như Cẩu Hàn Thực nói như vậy, tất cả mọi người hẳn là cảm tạ Trần Trường Sinh, các học viện tông phái hẳn là cảm tạ, Đại Chu cùng với cả thế giới loài người đều hẳn là cảm tạ hắn, tối nay Giáo Hoàng đại nhân trực tiếp bổ nhiệm hắn làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, bên trong quốc giáo đúng là không có bất kỳ âm thanh phản đối, nói vậy ngày mai bên ngoài quốc giáo cũng không có ai dám phản đối, là vì tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, đây là công lao tưởng thưởng.
Chu Thông đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói:
- Bệ hạ mới vừa nói hắn là chân nhân.
Mạc Vũ nghe vậy hơi kinh sợ, thật không ngờ nương nương đánh giá đối với Trần Trường Sinh đúng là cao như thế.
- Có công, không thể giết, chân nhân, giết không được, nhưng dù sao cũng phải làm chút việc.
Chu Thông lắc lắc đầu, đi ra ngoài hướng Kết Viên, không ngừng lầu bầu, tựa như lão bà bà vỡ miệng.
Mạc Vũ nhìn bóng lưng của hắn, có chút bất an.
Trong tiểu lâu của Quốc Giáo Học Viện, giường ấm áp kia được tấm đệm thật sự rất dễ chịu.
Nàng không hy vọng sau này ngửi không thấy.
Đệm chăn lại ấm áp như thế nào, cũng không thể khiến Trần Trường Sinh dừng lại thêm một lát.
Năm giờ sáng sớm, hắn tỉnh dậy đúng giờ, mở mắt, rửa mặt, sau đó cùng Hiên Viên Phá đi Thiên Thư Lăng.
Quân sĩ phụ trách trông coi của Thiên Thư Lăng, hẳn là còn không biết bổ nhiệm mới nhất của quốc giáo, tất cả như bình thường.
Lần lượt có người đi ra từ bên trong Thiên Thư Lăng, có người xem bia năm xưa, hơn nữa là thí sinh tam giáp của Đại Triều Thí năm nay, những người này đều giống như Trần Trường Sinh, chuẩn bị đi Chu Viên. Nhìn Trần Trường Sinh đứng ở bên ngoài cửa đá, mọi người giống như quân sĩ đó, cũng không biết hắn đã thành viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, nhưng đều vô cùng nghiêm túc chào hắn, cho dù có ít người vẻ mặt trên mặt có chút mất tự nhiên.
Cẩu Hàn Thực tiễn đưa Thất Gian và Lương Tiếu Hiểu đi ra, Trần Trường Sinh thế mới biết, Đường Tam Thập Lục vẫn như cũ trong trạng thái đi vào cõi thần tiên sau khi nơi phá cảnh, đành phải xoay người rời khỏi, tuy rằng có chút tiếc nuối.
Trong đêm hôm đó, sau khi Chiết Tụ kẹp hoàn châm đi Tàng Thư quán Minh Tưởng, Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá cùng nhau bắt đầu thu dọn nhà bếp —— Đường Tam Thập Lục tạm thời sẽ rời khỏi Thiên Thư Lăng phải không, bọn họ cũng có thể phải dừng lại đủ thời gian trăm ngày ở trong Chu Viên, nhà bếp thời gian dài không người dùng, có rất nhiều thứ cần rửa sạch cất kỹ.
- Ta lại không đi được, thực là vô dụng.
Hiên Viên Phá đưa lưng về phía hắn, ngồi rửa nồi ở bên chậu giặt, âm thanh buồn bực hờn dỗi nói.
Chu Viên chỉ có người tu hành Thông U Cảnh mới có thể đi vào.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng thiếu niên khôi ngô Yêu tộc, nhớ tới hoàn cảnh khi nhìn thấy hắn ở chợ đêm năm trước, an ủi nói:
- Không có việc gì, chỉ là cần chút thời gian.
Đúng vậy, huyết mạch thiên phú của Hiên Viên Phá kỳ thật rất đặc biệt, bằng không lúc trước cũng sẽ không trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Trích Tinh Học Viện, chẳng qua ở đêm thứ nhất trên Thanh Đằng Yến, hắn bị Thiên Hải Nha Nhi gây tổn thương quá nặng, toàn bộ cánh tay phải hoàn toàn phế bỏ, mặc dù dần dần phục hồi như cũ dưới sự trị liệu của Trần Trường Sinh, nhưng cần tu luyện một lần nữa, tuy nhiên chỉ cần có đầy đủ thời gian, hắn tất nhiên sẽ khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa Trần Trường Sinh tu hành nghiên cứu công pháp loài người đối với kinh mạch Yêu tộc, hắn nhất định sẽ nghênh tiếp một lần bộc phát hữu lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh hiển nhiên rất nhớ tới Thiên Hải Nha Nhi, đã từng khiến rất nhiều người đều cảm thấy tiểu quái vật khẩn trương, không kìm nổi lắc lắc đầu, luôn không có cách nào bị xua tan loại cảm giác chán ghét đó. Tựa như rất nhiều nữ tử mãi mãi không có cách nào loại trừ đối với cảm giác sợ hãi con chuột, bất kể là hiểu biết sâu rộng hay là ở lâu khuê các, mặc dù là nữ cao thủ của Tụ Tinh Cảnh, đều có bị con chuột hù đến kêu sợ hãi.
Trong góc nhà bếp bỗng nhiên vang lên âm thanh sột sột soạt soạt. Sau đó vang lên mấy tiếng kêu Chi Chi, âm thanh âm kia rất mỏng manh, nếu không phải Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh đều là người tu đạo, chỉ sợ vẫn nghe không được.
- Y? Ta hôm trước mới dọn sạch qua một lần, không ngờ lại có con chuột?
Hiên Viên Phá đứng dậy, xoa xoa bàn tay ẩm ướt lên trên quần áo, từ trong nhà bếp tùy tiện rút ra cây củi thô đốt cháy một nửa, liền đi tới hướng trong góc.
Vật lẫn lộn trong góc, mơ hồ có thứ gì hơi hơi động lên.
- Rất lớn nhỉ.
Hiên Viên Phá trợn tròn tròng mắt, nắm chặt củi thô đốt trọi, dùng đủ khí lực toàn thân đập xuống.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng cần gì đến nổi dùng sức như vậy, chỉ sợ chuột bự bị đánh chết, mặt đất cũng bị đánh nứt ra vài khe hở... Đột nhiên hắn cảm thấy có chút không đúng, cảm thấy âm thanh kia lúc trước có chút quen thuộc, hắn há mồm giơ tay muốn ngăn cản động tác của Hiên Viên Phá, nhưng làm sao kịp.
Một âm thanh ba nghe không rõ, tạp vật đều bị đập thành bụi phấn, củi thô đốt trọi nửa phần trước chợt mất tích, dưới sức mạnh kinh khủng va chạm, khắp nơi đều là tro bụi bay bay.
Bụi mù dần dần thu lại, Hiên Viên nhìn chằm chằm sinh vật dài nhỏ màu đen kia vẫn còn búng ra trên mặt đất, rất là giật mình, lớn tiếng nói:
- Đây là con vật gì? Rõ ràng còn không chết.
Sinh vật màu đen bay lên, đi tới trước mắt của Hiên Viên Phá.
Hiên Viên Phá cảm thấy hẳn là rắn, hoặc là thằn lằn vô chi. Nhưng... Nó sao có thể bay?
Một tiếng ba giòn vang, con sinh vật màu đen kia vung vẩy cái đuôi, giáng cái tát ở trên mặt của hắn.
Hiên Viên Phá ngây ngẩn cả người, nhìn hình ảnh trước mắt, miệng càng trương càng lớn, đầu lưỡi càng ngày càng ngu, thất kinh hô:
- Rồng... Rồng... Rồng... Rồng... Rồng.
Sau đó, hắn trực tiếp ngất đi.
Thời điểm Hiên Viên Phá phát hiện trước mắt lại là một con rồng thật sự, quả thật rất kinh hãi, nhưng đây thật không đủ để dọa ngất hắn, thật sự nguyên nhân khiến hắn ngất đi, là dưới sự nổi giận của con rồng màu đen phóng ra một ít long uy, đối với Hiên Viên Phá thân là Yêu tộc mà nói, căn bản không thể chống đỡ loại khí tức kinh khủng từ xưa này.
Một trận gió nổi lên, Kim Ngọc Luật xuất hiện ở giữa phòng, quần phát ra âm thanh dao động rất nhỏ trên không trung, cảnh giác nhìn về bốn phía. Hắn đã cảm nhận được luồng khí tức kinh khủng đó ở trong cửa phòng, chạy tới với tốc độ nhanh nhất, Ly Cung bổ nhiệm Trần Trường Sinh là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, chẳng lẽ thật sự đưa tới một vị cao thủ tuyệt thế?
Sau khi hắn đi vào nhà bếp, lại phát hiện cái gì cũng không có, chỉ thấy Hiên Viên Phá té xỉu trên đất, trầm giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không có việc gì.
Trần Trường Sinh nói:
- Thời điểm vừa rồi khơi thông kinh mạch cho hắn, chân nguyên có chút nghịch hướng, nghỉ một lát là tốt rồi.
Kim Ngọc Luật hơi hơi nhíu mày, cảm thấy ánh mắt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng quả thật không có cảm thấy được luồng khí tức kinh khủng kia, xem xét một phen liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.