Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 342: Đánh rơi tấm bia đá, thiếu nữ vô lực

Miêu Nị

09/12/2016

Vô số năm trước, Thiên Thư hóa thành thiên thạch đến trái đất, rơi xuống phía nam kinh đô bây giờ, dâng lên một gò đất, đó chính là Thiên Thư Lăng. Vô số tấm bia đá nằm rải rác kết làm một thế với đại địa, căn bản không thể phân cách, cũng không thể di chuyển, cho dù là Đạo Tạng hay trên sử sách cũng không thấy ghi chép về việc tấm bia đá rời khỏi Thiên Thư Lăng. Cho nên khi Trần Trường Sinh ở Thiên Thư Lăng đã dùng ngày đầu tiên xem hết mười bảy tòa Thiên Thư Bia trước lăng, khi nhìn thấy được tòa bia cuối cùng lại khiếp sợ nghĩ rốt cục là ai, không ngờ có thể đánh gãy Thiên Thư Bia sau đó mang theo rời đi.

Hiện tại nhìn phía dưới lăng mộ trống trơn, da đá đang không ngừng bong ra thành từng mảnh, hắn mới biết được cột đá này chính là Thiên Thư Bia bị lấy ở Thiên Thư Lăng. Như thế năm đó người đánh gãy Thiên Thư Bia và mang đi chính là Chu Độc Phu. Ngoại trừ Chu Độc Phu, thế gian còn ai có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục như thế? Hắn nhìn bốn phía lăng mộ còn lại chín cột đá, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, nếu những cột đá này cũng là Thiên Thư Bia, vậy năm đó chẳng lẽ Chu Độc Phu đã mang đi mười Thiên Thư Bia từ trong Thiên Thư Lăng sao?

Hóa ra đây mới là bí mật lớn nhất của Chu Viên.

Bất kể là truyền thừa do cường nhân trước đây lưu lại, thậm chí là Kiếm Trì hoặc là Bí quyết Lưỡng Đoạn đao của Chu Độc Phu cũng không thể so sánh với bí mật bên trong cột đá này.

Thời điểm hắn đang khiếp sợ khi nghĩ tới việc này, chín cột đá còn lại cũng bắt đầu hướng ra phía ngoài phát ra đạo khí tức dường như tới từ viễn cỗ, thanh quang dần dần xuất hiện.

Thanh quang rơi trên trời, xé không trung thành mảnh nhỏ, những mảnh vỡ này dừng ở trên thảo nguyên, bộc phá ra năng lượng gió lốc khó có thể tưởng tượng, thiên địa biến sắc, cơn lốc tàn sát bừa bãi trên thảo nguyên càng ngày càng đáng sợ, thậm chí còn cuốn lên cả những yêu thú nặng như núi và nham thạch ẩn dưới bùn ẩm. Đại địa chấn động càng ngày càng mạnh, không yêu thú nào có thể đứng vững, đều ngã nhào trên đất, yêu cầm nỗ lực bay lên trời không căn bản không kịp bay ra khỏi thảo nguyên, liền bị vô số đạo không khí như nước chảy xiết cuốn tới phương xa, không biết sống chết.

Thảo nguyên cùng xung quanh Chu Viên đều trở nên hỗn loạn không chịu nổi, sắp hủy diệt, chỗ lăng mộ to lớn này cũng bắt đầu run rẩy, có tảng đá lớn bị năng lượng gió lốc xé nát biến thành từng hòn đá ngã nhào từ trên cao xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm như sấm rền, một đường nghiền chết những yêu thú không kịp tránh né.

Cơn lốc đi tới giữa lăng mộ, Nam Khách nhắm mắt lại chờ chết ở trong cuồng phong, nháy mắt bị cuốn lên thổi về phía sau thảo nguyên, hai thị nữ Ngưng Thúy và Họa Thu phát ra một tiếng rên rỉ, liều mạng thiêu đốt linh thể hóa thành hai đạo linh quang đi vào bên người của nàng, nháy mắt biến thành quang dực bám vào trên người của nàng.

Cuồng phong gào thét vòng quanh thân thể của Nam Khách thổi về phương xa, quang dực nhanh chóng biến thành quang điểm trong chớp mắt. Nhìn thấy hình ảnh này Trần Trường Sinh liền tỉnh táo lại, dùng Da Thức Bộ đốt phá cuồng phong trở lại trước cửa chính lăng mộ, tay trái nắm lấy đoản kiếm đâm mạnh vào cửa đá, tay phải vươn về phía Từ Hữu Dung.

Hắn chuẩn bị cởi xuống thắt lưng của Từ Hữu Dung, buộc nàng cùng một chỗ với mình.

Từ Hữu Dung tỉnh lại, nhìn một mảnh thảo nguyên hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt khẽ ngơ ngẩn, mà khi nàng nhìn thấy mười cột đá trước lăng một đang tản ra thanh quang liền nhanh chóng suy diễn ra tất cả mọi chuyện, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, thì thào nói:

- Quả nhiên là bị hắn đặt ở Chu Viên.



Một đạo thanh quang dừng ở trước cửa chính lăng mộ không xa, thần đạo sụp đổ, một trận lay động kịch liệt.

Trần Trường Sinh bị chấn động đụng vào vách đá, tay phải nắm chuôi kiếm thật chặt mới không bị gió lốc cuốn đi, khiến hắn không thể bắt nàng lại.

Đồng cung trong tay Từ Hữu Dung đón gió biến trở thành cây ngô đông lá xanh sum xuê, rễ cây gắt gao bám vào vách đá giúp nàng ổn định lại thân hình.

Cuồng phong gào thét, từng lá xanh trở nên điêu tàn, sợi tóc màu đen thổi qua trên khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt có vẻ thất thần của nàng.

Trần Trường Sinh nhìn nàng hô:

- Làm sao mới khiến cái này dừng lại?

Từ khi tiến vào thảo nguyên tới nay, hắn có thói quen nghe theo đề nghị của nàng, hắn biết được nàng có trí tuệ và kiến thức như thế nào, hơn nữa lúc trước hắn mơ hồ nghe được lời nói của nàng, tuy rằng không rõ vì sao nàng lại lý giải đối với việc này như thế, chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.

Từ Hữu Dung ở Thánh Nữ Phong ngày đêm nghiên cứu Thiên Thư, lại có phân tình sâu đậm với Thánh Hậu nương nương, cho nên mới biết được bí mật không phải ai cũng biết, nhìn mười cái cột đá kia liền khiếp sợ tột đỉnh, một lát sau mới tỉnh hồn lại, lẩm bẩm:

- …. Còn thiếu hai tòa.

Năm đó Chu Độc Phu ở Thiên Thư Lăng chém đứt mười hai tòa Thiên Thư Bia, hiện tại bốn phía lăng một chỉ có mười ngọn, còn hai ngọn Thiên Thư Bia khác ở nơi nào? Người ngày đêm làm bạn với Thiên Thư, vào thời khắc khẩn trương như thế này lại vô thức nghĩ tới vấn đề đó đầu tiên, sau đó mới nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh.

Ngón tay của nàng nhanh chóng vẽ trên mặt đất, tính toán vị trí tương đối của mười cái cột đá bốn phía lăng mộ, suy diễn ra liên hệ giữa chúng. Nàng vốn là cực suy yếu, vẫn luôn ngủ say, vừa mới tỉnh lại liền tiến hành tính toán phức tạp như thế, khiến tâm thần bị tiêu hao kịch liệt, chỉ trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt như tuyết.



Cuồng phong mang theo sỏi đá xung quanh dừng ở giữa lăng mộ, phát ra âm thanh cực kỳ đáng sợ, vách đá cứng rắn nháy mắt bị đâm ra vô số lỗ thủng, ngay cả cây ngô đồng do đồng cung kia hóa thành cũng lung lay sắp đổ, lá xanh không ngừng bay xuống, mắt thấy sắp bị đánh ngã. Nhìn thấy hình ảnh này, Trần Trường Sinh không kịp suy nghĩ liền mạo hiểm rút đoản kiếm ra khỏi vách đá, thừa dịp khoảng cách gió thổi khó khăn chuyển qua bên cạnh Từ Hữu Dung, tạo ra Hoàng Chỉ Tán thay nàng ngăn cản những sỏi đá như mũi tên này.

Trên Hoàng Chỉ Tán không ngừng phát ra tiếng kêu trầm trọng.

Bên trong Hoàng Chỉ Tán rất an tĩnh, Trần Trường Sinh không nói gì, không muốn quấy rầy nàng tính toán.

Không biết trải qua bao lâu, Từ Hữu Dung lắc lắc đầu nói:

- Coi không ra.

Tầm mắt của Trần Trường Sinh lướt qua Hoàng Chỉ Tán bên cạnh, dừng ở cột đá trước cửa lăng mộ nói:

- Hẳn là sẽ có biện pháp.

Đây không phải lạc quan mù quáng mà là tin tưởng chấp nhất, nếu năm đó Chu Độc Phu có thể trấn áp những Thiên Thư Bia này, bọn họ nhất định cũng có thể. Cảnh giới tu vi bây giờ của bọn họ tuy còn lâu mới bì được với Chu Độc Phu năm đó, nhưng phương pháp kia hẳn là ở chỗ này, chờ đợi bọn họ phát hiện.

- Vị trí của mười cái cột đã có chút tinh tế, hẳn là một trận pháp, có thể khí tức giữa những cột đá này xung lẫn nhau hình thành một loại cân bằng, theo đạo lý mà nói không nên cuồng bạo như hiện tại, ta không rõ đã xảy ra vấn đề gì.

Lúc này Từ Hữu Dung rất suy yếu, thời điểm nói ra những lời này lại toát ra cảm xúc thất bại cực kỳ hiếm thấy.

Trần Trường Sinh nói:

- Trước kia hẳn là do Kiếm Trì phục trách trấn áp cân bằng, hiện tại Kiếm Trì bị ta thu, nếu lúc này ta thả vạn kiếm ra có thể hữu dụng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook