Quyển 2 - Chương 292: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p9+p10).
Miêu Nị
09/12/2016
Một ngày một đêm trước đó, bọn họ đã rất nhiều lần lặp lại quá trình
này, theo đạo lý mà nói hẳn là rất quen thuộc, nhưng do mới xác nhận
Thất Gian là con gái nên động tác của Chiết Tụ có vẻ hơi cứng nhắc, hai
tay vòng ra sau trông giống một con vịt bị hấp cách thủy.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Thất Gian mỉm cười, vỗ nhè lưng hắn ra hiệu hắn ngồi thấp hơn, sau đó chậm rãi nằm sấp lên, hai tay rất tự nhiên ôm cổ hắn.
Có thể do tâm lý, Chiết Tụ cảm giác phía sau mềm mại đi nhiều.
Ngoài mười dặm thảo nguyên, cỏ dại ở dưới đất không ngừng dạt ra cũng với tiếng gầm thấp, không biết thứ gì đang chuyển động với tốc độ cao. Lúc này ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt, xuyên thấu đáy hồ nước, chiếu sáng vô số yêu thú, như thể là một cơn thủy triều đang truy tung của bọn hắn, nhìn qua cực kỳ rung động.
Trước cơn thú triều đầu tiên, Chiết Tụ và Thất Gian càng đi càng xa, mặt trời ngày càng sáng. Nàng là đôi mắt của hắn, hắn là chân của nàng.
- Đi hướng nào?
- Tây nam như có vùng cỏ lớn, địa thế cao hơn, hay là đi qua xem? Thanh âm kia đền từ phía đông, khả năng cần ngươi đi nhanh hơn một chút.
Đối thoại chấm dứt, sự an tĩnh kéo dài rất lâu, chỉ có tiếng mặt nước bị đạp vào, bọt nước văng khắp nơi, cỏ dại lướt cao.
Không biết qua bao lâu, Thất Gian nhẹ giọng hỏi:
- Có phải rất giật mình không?
Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Ừ.
Nàng ôm cổ hắn, dựa vào vai hắn, từ chóp mũi truyền đến mùi vị quen thuộc, tiếp tục nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Chiết Tụ không trả lời, bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, nghĩ? Nghĩ cái gì? Nghĩ đến lúc đầu ngón tay lướt nhẹ trên thân thể sao? Không, khi đó đầu óc thiếu niên Lang Tộc trống rỗng, không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Nàng nghĩ trầm mặc đại biểu không thích sao? Lại qua một lát, thanh âm càng nhỏ, có chút khẩn trương hỏi:
- Kia ngươi cảm thấy ta là nam tử tốt hay nữ tử tốt?
Vấn đề này không tha người, nhằm thẳng chỗ yếu hại.
Chiết Tụ ngẫm nghĩ một chút, từ ngày hôm qua ngươi bắt đầu thường ừ ừ à à, dọc đường cứ ôm chặt chính mình, nếu ngươi là nam tử, hình tượng này quả thật có chút không đẹp, vì thế nói:
- Nữ tử tốt.
Thất Gian hơi xấu hổ, nhẹ giọng như muỗi kêu:
- Ở cùng nữ tử thì tốt, ý ngươi là vậy chứ gì.
Chiết Tụ nghĩ thầm còn bình thường không tốt sao, ngươi không còn hay nổi giận như trước, đây là vì sao?
Trên phiến đại lục có câu chuyện xưa về Trư Yêu cõng vợ.
Đúng vậy, bất kể chuyện xưa là thật hay giả, đa số thời điểm đều là nam tử cõng nữ tử, rất khó tưởng tượng cảnh ngược lại.
Cho nên trong thảo nguyên rộng lớn như biển, Chiết Tụ cõng thiếu nữ Thất Gian, ở đầu kia thảo nguyên, Trần Trường Sinh cũng cõng một vị cô nương.
Ở thảo nguyên bôn ba rất lâu, đất còn ẩm bước đi gian nan, ánh mặt trời nóng chói chang chiếu sáng cỏ lau và cỏ dại dưới nước, phảng phất muốn biến thực biến thành màu hoàng kim và bạc trắng, thế nhưng hắn không có lấy một giọt mồ hôi, thân thể không ngừng phát ra hàn khí, xua tan ánh mặt trời khắc nghiệt.
Từ Hữu Dung nhắm mắt tựa vào lưng hắn, lông mi cũng không nháy, thỉnh thoảng nhếch môi, thoạt nhìn như có tảng băng thiên nhiên Trần Trường Sinh, nàng ngủ rất say sưa.
Mãi khi không có dấu hiệu Nam Khách đuổi theo, Trần Trường Sinh nghĩ thầm hẳn Ma tộc cũng không muốn tiến vào thảo nguyên mạo hiểm, hẳn là buông tha nên lúc này mới yên lòng thả lỏng, thương thế và mệt mỏi mệt như thủy triều tuôn trào, nước như bùn vây khốn hai chân hắn, khiến hắn không muốn bước thêm một chút nào.
Bốn phía đều là đất ẩm và cỏ dại, căn bản không có chỗ ngồi xuống nghỉ, Trần Trường Sinh nhìn cỏ cây cao hơn người, bất đắc dĩ cõng Từ Hữu Dung tiếp tục đi. Chỉ không phải là đi lên trước mà vòng quanh, giẫm cỏ lau và cỏ dại ngả rạp, ép cây thành một khu đất bằng phẳng.
Nương theo cỏ lau và cỏ dại che lấp, bên ngoài rất khó có người nhìn thấy bên trong, mà nếu có người từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một vòng tròn nhỏ do cây cỏ tạo thành. Từ Hữu Dung ôm hai gối, nghiêng người nằm trên đống cỏ, nhìn rất nhu nhược đáng thương như trẻ sơ sinh.
Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, nhìn rất lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như đã phát hiện ra gì đó.
Sáng sớm tỉnh lại ở trong động đá đã thấy hình ảnh máu tanh khủng bố, ngay sau đó đó là trốn chạy, chạy trốn, tuy chỉ tóm tắt trong vài câu ngắn gọn nhưng trên thực tế, đây là lần đầu Trần Trường Sinh thật sự có thời gian nhìn kỹ thiếu nữ áo trắng này. Không biết là bởi do trúng độc hay nguyên nhân gì mà hai má nàng hơi phù thũng, tuy nói không thể che giấu nét thanh lịch nhưng cũng chỉ là thanh lịch thôi —— với cô gái bình thường mà nói, thanh lịch đã là từ ngữ rất đẹp, nhưng Tú Linh Tộc chính là con lai giữa Cổ Tinh linh tộc và Thụ Yêu tộc, từ trước đến nay đều được tôn xưng mỹ mạo mới trở thành đối tượng của Ma tộc và quý tộc tham lam. Thiếu nữ này nếu là người Tú Linh Tộc thì từ thanh lịch chỉ chứng mình nàng lớn lên trông vô cùng tầm thường.
Nàng như một đứa trẻ ôm đầu gối, nằm nghiêng trên cỏ xanh, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài không chớp, cứ như ngủ mãi không tỉnh, nhưng Trần Trường Sinh nhớ ánh mắt nàng, ánh mắt đó từng để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, ánh mắt của hắn rất sạch sẽ, được Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục nói có thể dùng để chiếu nhân, ánh mắt của nàng cũng rất cho sạch sẽ, nhưng hoàn toàn khác hắn.
Mắt của nàng như thu thủy, nhưng không phải như hồ nước mà nhạt hơn nước một chút.
Chén sứ lẳng lặng nằm dưới mái hiên phản hồi theo tiếng mưa rơi tí tách, không bao lâu, cơn mưa xuân ngừng lại, ánh mặt trời tái hiện, trong chén có thêm chút nước, nhưng không có màu sắc mà mang theo xuân ý, không có hương vị nhưng lại giống một chén trà mới pha.
Đúng vậy, đó là nước trong chén sứ bên, trong suốt thanh tịnh.
Nhìn thiếu nữ ngủ say, Trần Trường Sinh rất muốn nàng mở mắt ra nhìn mình, rồi lại đưa mắt ra nhìn không gian mới sau màn mưa.
Ngay sau đó, hắn nhớ tới lúc gặp trong động đá, hắn thấy trong đồng tử nàng có ngọn lửa màu lục —— nếu đoán không lầm thì là độc của Nam Khách —— độc khổng tước linh rất khó giải trừ, khó trách làm người thân thiết với như Tú Linh Tộc cũng bị chất độc này làm cho suy yếu như vậy.
Trần Trường Sinh bắt mạch cho nàng, phát hiện kinh mạch trống rỗng, gần như không có chân nguyên lưu lại, đáng sợ hơn chính là nàng mất quá nhiều máu, mạch đập vô lực, nếu còn kéo dài chỉ sợ nàng cứ lịm đi như vậy tới lúc chết.
Phát hiện này làm hắn khẩn trương nghĩ cách, chỉ có điều dược vật và thực vật mang theo hôm qua đã bị ném hết đi, hắn ngẫm nghĩ một chút, đưa thần thức vào chuôi kiếm rất lâu, rốt cục tìm được một cái rương.
Đó là rương cuối cùng, rất nặng, vừa mới hiện lên đã chìm sâu xuống nước ba phần.
Mở rương là vô số vàng lá cùng tinh thạch tỏa sáng trước mắt, ngoài ra còn một quyển sách mỏng là bí quyết Ly Sơn kiếm pháp.
Đây là trong lễ bái sư, Lạc Lạc đưa cho hắn.
Nếu vàng lá và tinh thạch trong rương dùng để mua phòng ở thì có thể nhẹ nhàng thu mua được hết cả ngõ Bách Hoa.
Nhưng trong thảo nguyên hung hiểm, vàng lá và Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết không có bất kỳ tác dụng nào, Trần Trường Sinh để vàng lá qua một bên, để Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết qua một bên, dốc hết tinh thạch trong rương ra bên cạnh nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào hồ nước bắt đầu ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, muốn làm gì.
Một lát sau, tay phải của hắn thò vào trong hồ nước.
Chỉ có điều hô hấp và nhịp tim của hắn đã cực kỳ thong thả, động tác tự nhiên, bọt nước hơi vung lên, rồi lại rơi vào khoảng không.
Đang có chút bất đắc dĩ, hắn chợt phát hiện mặt nước quanh cánh tay kết một tầng sương nhạt.
Ngay sau đó, hắn rút ra tay lên, ngón tay nắm thật chặt một con rắn nước, con rắn nước không hề giãy dụa, rõ ràng đã bị đông cứng rồi.
Hắn giờ không có năng lực làm gì con rắn nước, nhưng khí tức băng hàn trong thân thể có thể giúp hắn làm chút chuyện.
Lại thong thả đến bên cạnh nàng, hắn rút ra đoản kiếm chém đứt rắn, sau đó bắt đầu nhỏ máu vào miệng nàng.
Nàng lúc này không hề hay biết gì, đương nhiên không biết nuốt, khó tránh khỏi có máu rắn tràn ra, hình ảnh nhìn có chút máu tanh.
Một lát sau, rắn nước chảy hết máu, hắn ném nó qua một bên, nhìn gương mặt cô gái rồi lấy khăn tay, bắt đầu cẩn thận lau cho nàng.
Cho dù là lúc này, hắn vẫn sống như ngày thường.
Máu rắn nước chứa tân hỏa, dùng để bổ huyết là thích hợp nhất, hơn nữa bên cạnh nàng chất đầy tinh thạch xa xỉ, ít nhất có thể cam đoan nàng sẽ không chết trong mộng.
Trần Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, ngồi bên cạnh của nàng, nhìn không gian xung quanh, bắt đầu ngẩn người.
Thiếu dược vật, không thể trực tiếp bổ huyết, rất khó chữa khỏi cho nàng, hơn nữa tình huống của hắn cũng rất không ổn.
Hắc Long ngủ say trong hồ nước ngoài u phủ phát ra huyền sương hàn ý không ngừng tu bổ vết thương ở phủ tạng, nhưng cũng chỉ có thể trị phần ngọn.
Hắn lúc này rất suy yếu, nhịp tim đập và hô hấp cực kỳ chậm, tình huống rất giống những động vật máu lạnh sắp đi ngủ đông.
Ý nghĩa kỳ ngủ đông sắp đến.
Hắc Long dùng phương pháp ngủ đông để cứu hắn.
Ngủ đông ngay cả khi ngủ.
Hắn lúc này cần phải ngủ, ngủ thật nhiều, ngủ đến khi trời đất u ám, ngủ dài đằng đẵng.
Nhưng hắn không thể ngủ.
Bởi vì nàng đang ngủ, cho nên hắn nhất định phải thức.
Cảm giác này rất thống khổ.
Muốn ngủ lại không thể ngủ, có thể tưởng tượng việc này gian nan thế nào, Trần Trường Sinh vì để hai mi không dính vào nhau mà làm đủ mọi cách, vỗ mặt, rửa mặt, cấu chân, ý đồ tập trung tinh thần, nhưng cuối cùng thần trí của hắn dừng ở khối Hắc Thạch mới chân chính tỉnh táo lại.
Hắc Thạch và bút ký đặt tại góc hẻo lánh trong thế giới của hắn, nếu không cẩn thận tìm kiếm rất dễ dàng bỏ qua, hoặc do vật nên lúc gần chết hắn cũng theo bản năng không ném Hắc Thạch và bút ký vào ánh sáng quang dực giúp mình thoát khốn.
Từ Tây Ninh trấn đến kinh đô, chuyện từ hôn cho tới bây giờ cũng không phải chuyện trọng yếu, với hắn mà nói, quan trọng là ... Đại Triều Thí, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể ở Lăng Yên các yên tĩnh suy nghĩ một đêm, vì thế hắn bỏ ra thời gian và tinh lực khó có thể tưởng tượng, cuối cùng mới đạt thành mục tiêu khó tin này, nhưng mà so sánh với trước, hắn ở trong Lăng Yên các thu hoạch có phần đáng thương, hắn cũng không thể trực tiếp tìm được bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ lấy được khối Hắc Thạch và bút ký.
Cho nên hắn đương nhiên quý trọng Hắc Thạch và bút ký, hy vọng có thể từ hai thứ đó đạt được nhiều thứ hơn. Mà sự thật dường như cũng là như thế, ở Thiên Thư Lăng xem bia, tấm bia đá phiêu du trong thức hải của hắn nhưng thủy chung không thể vẽ lại mảnh sao trời, khi đó Hắc Thạch sắm vai rất quan trọng, trợ giúp hắn đột phá đến Thông U Thượng Cảnh, như vậy bút ký này sao?
Vị trí là tương đối, đây là câu mờ đầu của Vương Chi Sách trong bút ký, cũng là câu hắn ấn tượng nhất.
Hắn nhìn thảo nguyên đầy màu xanh, yên lặng nhận thức những lời này, nhưng không có phát hiện gì. Chợt nhớ đến hôm qua mình và Chiết Tụ từ đỉnh núi nhảy vào hàn đầm, cuối cùng từ trong mặt hồ đi ra, khi hắn vì tránh thị nữ Nam Khách truy giết mà không ngừng chìm xuống đáy hồ, cuối cùng nhảy vào trong bầu trời đêm... Vị trí là tương đối đấy, cũng là tương phản hay sao?
Thế giới Chu Viên chẳng lẽ không phải mặt phẳng mà là hai thế giới tương đối tổ hợp cùng một chỗ? Lấy khe suối ở vách núi làm ranh giới, bên kia là non sông tươi đẹp, bên này là thế giới thảo nguyên tương đối, hai thế giới thông nhau qua hàn đầm cùng với mặt hồ cách Mộ Dục hơn mười dặm?
Trần Trường Sinh yên lặng suy tính, ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới hôm qua vì sao mình và Chiết Tụ cùng nhau đi tới thế giới bên vách núi, tại sao lại từ thế giới bên kia trở lại thế giới Chu Viên...Đó đều là vì một đạo kiếm ý, lúc ban đầu chạy trốn kiếm ý, cuối cùng lại dường như bị đạo kia kiếm ý dẫn theo ra ngoài.
Đêm qua lúc hắn sắp chết, thời khắc cuối cùng phát sinh dị biến, đâu thể nào quên.
Hắn cúi đầu nhìn quả cầu kim loại trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, như thoáng chút suy nghĩ.
Thần niệm khẽ động, tiếng ma sát và tiếng vang rất nhỏ vang lên, nháy mắt, Hoàng Chỉ Tán đã hiện ra trong tay hắn.
Trầm mặc một lát, hắn đứng dậy, cầm Hoàng Chỉ Tán đi tới trước.
Hoàng Chỉ Tán không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn chuyển động thân thể, Hoàng Chỉ Tán trên không trung thong thả di động, mang theo gió tới.
Làm Hoàng Chỉ Tán chỉ về phía hắn nghĩ là tây nam thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không phải hắn để Hoàng Chỉ Tán dừng lại, mà là Hoàng Chỉ Tán dường như không muốn chuyển động nữa, cỏ xanh và gió đều bất ngờ biến mất.
Một sự rung động nhỏ mà rõ ràng từ tán ô truyền vào cán ô, truyền vào tay hắn, cuối cùng truyền vào trong lòng hắn.
Một đạo kiếm ý xuất hiện phía xa.
Đạo kiếm ý rất mờ ảo, tựa như ngày hôm qua hắn cảm nhận được trong hàn đầm, nhưng lại rất mãnh liệt, khiến hắn theo bản năng sinh ra vài phần kính sợ.
Đạo kiếm ý vô thanh vô tức, dường như đã yên lặng ở đó vô số năm, nhưng khi xuất hiện liền đại biểu cho một sự triệu tập.
Trần Trường Sinh nghĩ đến hình ảnh Hoàng Chỉ Tán mang theo mình chạy như điên đêm qua, thì thào nói:
- Đạo này kiếm ý này đang tìm ngươi sao?
Trầm mặc một lát sau, hắn nhìn Hoàng Chỉ Tán nói:
- Hay là... Ngươi đang đi tìm kiếm đạo kiếm ý này hay sao?
Trong thảo nguyên, không gian không có lúc nào là không phát sinh biến hóa. Ngoại trừ yêu thú vẫn đang sinh hoạt trong đó, nhưng sinh mạng có trí tuệ ngoại lai rất khó thăm dò quy luật biến hóa này. Vẫn là câu nói kia, không có phương hướng đương nhiên không thể tìm được đường ra, Trần Trường Sinh còn chưa kịp buồn rầu thì Hoàng Chỉ Tán bỗng nhiên chỉ về một hướng —— hướng đó chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn không chính xác, nhưng hiện tại có một phương hướng thì vẫn tốt hơn so với đi bừa như trước. Tựa như một bài toán khó, ngươi đang đau khổ suy tư không giải thích được thì bỗng nhiên có người nói cho ngươi đáp án, ngươi không thể xác nhận hắn đang nói dối hay đang an ủi ngươi, nhưng ngoại trừ ghi lại đáp án vào giấy thì còn lựa chọn nào khác?
Nhìn dáng vẻ của hắn, Thất Gian mỉm cười, vỗ nhè lưng hắn ra hiệu hắn ngồi thấp hơn, sau đó chậm rãi nằm sấp lên, hai tay rất tự nhiên ôm cổ hắn.
Có thể do tâm lý, Chiết Tụ cảm giác phía sau mềm mại đi nhiều.
Ngoài mười dặm thảo nguyên, cỏ dại ở dưới đất không ngừng dạt ra cũng với tiếng gầm thấp, không biết thứ gì đang chuyển động với tốc độ cao. Lúc này ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt, xuyên thấu đáy hồ nước, chiếu sáng vô số yêu thú, như thể là một cơn thủy triều đang truy tung của bọn hắn, nhìn qua cực kỳ rung động.
Trước cơn thú triều đầu tiên, Chiết Tụ và Thất Gian càng đi càng xa, mặt trời ngày càng sáng. Nàng là đôi mắt của hắn, hắn là chân của nàng.
- Đi hướng nào?
- Tây nam như có vùng cỏ lớn, địa thế cao hơn, hay là đi qua xem? Thanh âm kia đền từ phía đông, khả năng cần ngươi đi nhanh hơn một chút.
Đối thoại chấm dứt, sự an tĩnh kéo dài rất lâu, chỉ có tiếng mặt nước bị đạp vào, bọt nước văng khắp nơi, cỏ dại lướt cao.
Không biết qua bao lâu, Thất Gian nhẹ giọng hỏi:
- Có phải rất giật mình không?
Chiết Tụ trầm mặc một lát, nói:
- Ừ.
Nàng ôm cổ hắn, dựa vào vai hắn, từ chóp mũi truyền đến mùi vị quen thuộc, tiếp tục nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Chiết Tụ không trả lời, bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, nghĩ? Nghĩ cái gì? Nghĩ đến lúc đầu ngón tay lướt nhẹ trên thân thể sao? Không, khi đó đầu óc thiếu niên Lang Tộc trống rỗng, không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Nàng nghĩ trầm mặc đại biểu không thích sao? Lại qua một lát, thanh âm càng nhỏ, có chút khẩn trương hỏi:
- Kia ngươi cảm thấy ta là nam tử tốt hay nữ tử tốt?
Vấn đề này không tha người, nhằm thẳng chỗ yếu hại.
Chiết Tụ ngẫm nghĩ một chút, từ ngày hôm qua ngươi bắt đầu thường ừ ừ à à, dọc đường cứ ôm chặt chính mình, nếu ngươi là nam tử, hình tượng này quả thật có chút không đẹp, vì thế nói:
- Nữ tử tốt.
Thất Gian hơi xấu hổ, nhẹ giọng như muỗi kêu:
- Ở cùng nữ tử thì tốt, ý ngươi là vậy chứ gì.
Chiết Tụ nghĩ thầm còn bình thường không tốt sao, ngươi không còn hay nổi giận như trước, đây là vì sao?
Trên phiến đại lục có câu chuyện xưa về Trư Yêu cõng vợ.
Đúng vậy, bất kể chuyện xưa là thật hay giả, đa số thời điểm đều là nam tử cõng nữ tử, rất khó tưởng tượng cảnh ngược lại.
Cho nên trong thảo nguyên rộng lớn như biển, Chiết Tụ cõng thiếu nữ Thất Gian, ở đầu kia thảo nguyên, Trần Trường Sinh cũng cõng một vị cô nương.
Ở thảo nguyên bôn ba rất lâu, đất còn ẩm bước đi gian nan, ánh mặt trời nóng chói chang chiếu sáng cỏ lau và cỏ dại dưới nước, phảng phất muốn biến thực biến thành màu hoàng kim và bạc trắng, thế nhưng hắn không có lấy một giọt mồ hôi, thân thể không ngừng phát ra hàn khí, xua tan ánh mặt trời khắc nghiệt.
Từ Hữu Dung nhắm mắt tựa vào lưng hắn, lông mi cũng không nháy, thỉnh thoảng nhếch môi, thoạt nhìn như có tảng băng thiên nhiên Trần Trường Sinh, nàng ngủ rất say sưa.
Mãi khi không có dấu hiệu Nam Khách đuổi theo, Trần Trường Sinh nghĩ thầm hẳn Ma tộc cũng không muốn tiến vào thảo nguyên mạo hiểm, hẳn là buông tha nên lúc này mới yên lòng thả lỏng, thương thế và mệt mỏi mệt như thủy triều tuôn trào, nước như bùn vây khốn hai chân hắn, khiến hắn không muốn bước thêm một chút nào.
Bốn phía đều là đất ẩm và cỏ dại, căn bản không có chỗ ngồi xuống nghỉ, Trần Trường Sinh nhìn cỏ cây cao hơn người, bất đắc dĩ cõng Từ Hữu Dung tiếp tục đi. Chỉ không phải là đi lên trước mà vòng quanh, giẫm cỏ lau và cỏ dại ngả rạp, ép cây thành một khu đất bằng phẳng.
Nương theo cỏ lau và cỏ dại che lấp, bên ngoài rất khó có người nhìn thấy bên trong, mà nếu có người từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một vòng tròn nhỏ do cây cỏ tạo thành. Từ Hữu Dung ôm hai gối, nghiêng người nằm trên đống cỏ, nhìn rất nhu nhược đáng thương như trẻ sơ sinh.
Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn nàng, nhìn rất lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như đã phát hiện ra gì đó.
Sáng sớm tỉnh lại ở trong động đá đã thấy hình ảnh máu tanh khủng bố, ngay sau đó đó là trốn chạy, chạy trốn, tuy chỉ tóm tắt trong vài câu ngắn gọn nhưng trên thực tế, đây là lần đầu Trần Trường Sinh thật sự có thời gian nhìn kỹ thiếu nữ áo trắng này. Không biết là bởi do trúng độc hay nguyên nhân gì mà hai má nàng hơi phù thũng, tuy nói không thể che giấu nét thanh lịch nhưng cũng chỉ là thanh lịch thôi —— với cô gái bình thường mà nói, thanh lịch đã là từ ngữ rất đẹp, nhưng Tú Linh Tộc chính là con lai giữa Cổ Tinh linh tộc và Thụ Yêu tộc, từ trước đến nay đều được tôn xưng mỹ mạo mới trở thành đối tượng của Ma tộc và quý tộc tham lam. Thiếu nữ này nếu là người Tú Linh Tộc thì từ thanh lịch chỉ chứng mình nàng lớn lên trông vô cùng tầm thường.
Nàng như một đứa trẻ ôm đầu gối, nằm nghiêng trên cỏ xanh, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài không chớp, cứ như ngủ mãi không tỉnh, nhưng Trần Trường Sinh nhớ ánh mắt nàng, ánh mắt đó từng để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, ánh mắt của hắn rất sạch sẽ, được Lạc Lạc và Đường Tam Thập Lục nói có thể dùng để chiếu nhân, ánh mắt của nàng cũng rất cho sạch sẽ, nhưng hoàn toàn khác hắn.
Mắt của nàng như thu thủy, nhưng không phải như hồ nước mà nhạt hơn nước một chút.
Chén sứ lẳng lặng nằm dưới mái hiên phản hồi theo tiếng mưa rơi tí tách, không bao lâu, cơn mưa xuân ngừng lại, ánh mặt trời tái hiện, trong chén có thêm chút nước, nhưng không có màu sắc mà mang theo xuân ý, không có hương vị nhưng lại giống một chén trà mới pha.
Đúng vậy, đó là nước trong chén sứ bên, trong suốt thanh tịnh.
Nhìn thiếu nữ ngủ say, Trần Trường Sinh rất muốn nàng mở mắt ra nhìn mình, rồi lại đưa mắt ra nhìn không gian mới sau màn mưa.
Ngay sau đó, hắn nhớ tới lúc gặp trong động đá, hắn thấy trong đồng tử nàng có ngọn lửa màu lục —— nếu đoán không lầm thì là độc của Nam Khách —— độc khổng tước linh rất khó giải trừ, khó trách làm người thân thiết với như Tú Linh Tộc cũng bị chất độc này làm cho suy yếu như vậy.
Trần Trường Sinh bắt mạch cho nàng, phát hiện kinh mạch trống rỗng, gần như không có chân nguyên lưu lại, đáng sợ hơn chính là nàng mất quá nhiều máu, mạch đập vô lực, nếu còn kéo dài chỉ sợ nàng cứ lịm đi như vậy tới lúc chết.
Phát hiện này làm hắn khẩn trương nghĩ cách, chỉ có điều dược vật và thực vật mang theo hôm qua đã bị ném hết đi, hắn ngẫm nghĩ một chút, đưa thần thức vào chuôi kiếm rất lâu, rốt cục tìm được một cái rương.
Đó là rương cuối cùng, rất nặng, vừa mới hiện lên đã chìm sâu xuống nước ba phần.
Mở rương là vô số vàng lá cùng tinh thạch tỏa sáng trước mắt, ngoài ra còn một quyển sách mỏng là bí quyết Ly Sơn kiếm pháp.
Đây là trong lễ bái sư, Lạc Lạc đưa cho hắn.
Nếu vàng lá và tinh thạch trong rương dùng để mua phòng ở thì có thể nhẹ nhàng thu mua được hết cả ngõ Bách Hoa.
Nhưng trong thảo nguyên hung hiểm, vàng lá và Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết không có bất kỳ tác dụng nào, Trần Trường Sinh để vàng lá qua một bên, để Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết qua một bên, dốc hết tinh thạch trong rương ra bên cạnh nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào hồ nước bắt đầu ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, muốn làm gì.
Một lát sau, tay phải của hắn thò vào trong hồ nước.
Chỉ có điều hô hấp và nhịp tim của hắn đã cực kỳ thong thả, động tác tự nhiên, bọt nước hơi vung lên, rồi lại rơi vào khoảng không.
Đang có chút bất đắc dĩ, hắn chợt phát hiện mặt nước quanh cánh tay kết một tầng sương nhạt.
Ngay sau đó, hắn rút ra tay lên, ngón tay nắm thật chặt một con rắn nước, con rắn nước không hề giãy dụa, rõ ràng đã bị đông cứng rồi.
Hắn giờ không có năng lực làm gì con rắn nước, nhưng khí tức băng hàn trong thân thể có thể giúp hắn làm chút chuyện.
Lại thong thả đến bên cạnh nàng, hắn rút ra đoản kiếm chém đứt rắn, sau đó bắt đầu nhỏ máu vào miệng nàng.
Nàng lúc này không hề hay biết gì, đương nhiên không biết nuốt, khó tránh khỏi có máu rắn tràn ra, hình ảnh nhìn có chút máu tanh.
Một lát sau, rắn nước chảy hết máu, hắn ném nó qua một bên, nhìn gương mặt cô gái rồi lấy khăn tay, bắt đầu cẩn thận lau cho nàng.
Cho dù là lúc này, hắn vẫn sống như ngày thường.
Máu rắn nước chứa tân hỏa, dùng để bổ huyết là thích hợp nhất, hơn nữa bên cạnh nàng chất đầy tinh thạch xa xỉ, ít nhất có thể cam đoan nàng sẽ không chết trong mộng.
Trần Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, ngồi bên cạnh của nàng, nhìn không gian xung quanh, bắt đầu ngẩn người.
Thiếu dược vật, không thể trực tiếp bổ huyết, rất khó chữa khỏi cho nàng, hơn nữa tình huống của hắn cũng rất không ổn.
Hắc Long ngủ say trong hồ nước ngoài u phủ phát ra huyền sương hàn ý không ngừng tu bổ vết thương ở phủ tạng, nhưng cũng chỉ có thể trị phần ngọn.
Hắn lúc này rất suy yếu, nhịp tim đập và hô hấp cực kỳ chậm, tình huống rất giống những động vật máu lạnh sắp đi ngủ đông.
Ý nghĩa kỳ ngủ đông sắp đến.
Hắc Long dùng phương pháp ngủ đông để cứu hắn.
Ngủ đông ngay cả khi ngủ.
Hắn lúc này cần phải ngủ, ngủ thật nhiều, ngủ đến khi trời đất u ám, ngủ dài đằng đẵng.
Nhưng hắn không thể ngủ.
Bởi vì nàng đang ngủ, cho nên hắn nhất định phải thức.
Cảm giác này rất thống khổ.
Muốn ngủ lại không thể ngủ, có thể tưởng tượng việc này gian nan thế nào, Trần Trường Sinh vì để hai mi không dính vào nhau mà làm đủ mọi cách, vỗ mặt, rửa mặt, cấu chân, ý đồ tập trung tinh thần, nhưng cuối cùng thần trí của hắn dừng ở khối Hắc Thạch mới chân chính tỉnh táo lại.
Hắc Thạch và bút ký đặt tại góc hẻo lánh trong thế giới của hắn, nếu không cẩn thận tìm kiếm rất dễ dàng bỏ qua, hoặc do vật nên lúc gần chết hắn cũng theo bản năng không ném Hắc Thạch và bút ký vào ánh sáng quang dực giúp mình thoát khốn.
Từ Tây Ninh trấn đến kinh đô, chuyện từ hôn cho tới bây giờ cũng không phải chuyện trọng yếu, với hắn mà nói, quan trọng là ... Đại Triều Thí, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể ở Lăng Yên các yên tĩnh suy nghĩ một đêm, vì thế hắn bỏ ra thời gian và tinh lực khó có thể tưởng tượng, cuối cùng mới đạt thành mục tiêu khó tin này, nhưng mà so sánh với trước, hắn ở trong Lăng Yên các thu hoạch có phần đáng thương, hắn cũng không thể trực tiếp tìm được bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, chỉ lấy được khối Hắc Thạch và bút ký.
Cho nên hắn đương nhiên quý trọng Hắc Thạch và bút ký, hy vọng có thể từ hai thứ đó đạt được nhiều thứ hơn. Mà sự thật dường như cũng là như thế, ở Thiên Thư Lăng xem bia, tấm bia đá phiêu du trong thức hải của hắn nhưng thủy chung không thể vẽ lại mảnh sao trời, khi đó Hắc Thạch sắm vai rất quan trọng, trợ giúp hắn đột phá đến Thông U Thượng Cảnh, như vậy bút ký này sao?
Vị trí là tương đối, đây là câu mờ đầu của Vương Chi Sách trong bút ký, cũng là câu hắn ấn tượng nhất.
Hắn nhìn thảo nguyên đầy màu xanh, yên lặng nhận thức những lời này, nhưng không có phát hiện gì. Chợt nhớ đến hôm qua mình và Chiết Tụ từ đỉnh núi nhảy vào hàn đầm, cuối cùng từ trong mặt hồ đi ra, khi hắn vì tránh thị nữ Nam Khách truy giết mà không ngừng chìm xuống đáy hồ, cuối cùng nhảy vào trong bầu trời đêm... Vị trí là tương đối đấy, cũng là tương phản hay sao?
Thế giới Chu Viên chẳng lẽ không phải mặt phẳng mà là hai thế giới tương đối tổ hợp cùng một chỗ? Lấy khe suối ở vách núi làm ranh giới, bên kia là non sông tươi đẹp, bên này là thế giới thảo nguyên tương đối, hai thế giới thông nhau qua hàn đầm cùng với mặt hồ cách Mộ Dục hơn mười dặm?
Trần Trường Sinh yên lặng suy tính, ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới hôm qua vì sao mình và Chiết Tụ cùng nhau đi tới thế giới bên vách núi, tại sao lại từ thế giới bên kia trở lại thế giới Chu Viên...Đó đều là vì một đạo kiếm ý, lúc ban đầu chạy trốn kiếm ý, cuối cùng lại dường như bị đạo kia kiếm ý dẫn theo ra ngoài.
Đêm qua lúc hắn sắp chết, thời khắc cuối cùng phát sinh dị biến, đâu thể nào quên.
Hắn cúi đầu nhìn quả cầu kim loại trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve, như thoáng chút suy nghĩ.
Thần niệm khẽ động, tiếng ma sát và tiếng vang rất nhỏ vang lên, nháy mắt, Hoàng Chỉ Tán đã hiện ra trong tay hắn.
Trầm mặc một lát, hắn đứng dậy, cầm Hoàng Chỉ Tán đi tới trước.
Hoàng Chỉ Tán không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn chuyển động thân thể, Hoàng Chỉ Tán trên không trung thong thả di động, mang theo gió tới.
Làm Hoàng Chỉ Tán chỉ về phía hắn nghĩ là tây nam thì bỗng nhiên ngừng lại.
Không phải hắn để Hoàng Chỉ Tán dừng lại, mà là Hoàng Chỉ Tán dường như không muốn chuyển động nữa, cỏ xanh và gió đều bất ngờ biến mất.
Một sự rung động nhỏ mà rõ ràng từ tán ô truyền vào cán ô, truyền vào tay hắn, cuối cùng truyền vào trong lòng hắn.
Một đạo kiếm ý xuất hiện phía xa.
Đạo kiếm ý rất mờ ảo, tựa như ngày hôm qua hắn cảm nhận được trong hàn đầm, nhưng lại rất mãnh liệt, khiến hắn theo bản năng sinh ra vài phần kính sợ.
Đạo kiếm ý vô thanh vô tức, dường như đã yên lặng ở đó vô số năm, nhưng khi xuất hiện liền đại biểu cho một sự triệu tập.
Trần Trường Sinh nghĩ đến hình ảnh Hoàng Chỉ Tán mang theo mình chạy như điên đêm qua, thì thào nói:
- Đạo này kiếm ý này đang tìm ngươi sao?
Trầm mặc một lát sau, hắn nhìn Hoàng Chỉ Tán nói:
- Hay là... Ngươi đang đi tìm kiếm đạo kiếm ý này hay sao?
Trong thảo nguyên, không gian không có lúc nào là không phát sinh biến hóa. Ngoại trừ yêu thú vẫn đang sinh hoạt trong đó, nhưng sinh mạng có trí tuệ ngoại lai rất khó thăm dò quy luật biến hóa này. Vẫn là câu nói kia, không có phương hướng đương nhiên không thể tìm được đường ra, Trần Trường Sinh còn chưa kịp buồn rầu thì Hoàng Chỉ Tán bỗng nhiên chỉ về một hướng —— hướng đó chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn không chính xác, nhưng hiện tại có một phương hướng thì vẫn tốt hơn so với đi bừa như trước. Tựa như một bài toán khó, ngươi đang đau khổ suy tư không giải thích được thì bỗng nhiên có người nói cho ngươi đáp án, ngươi không thể xác nhận hắn đang nói dối hay đang an ủi ngươi, nhưng ngoại trừ ghi lại đáp án vào giấy thì còn lựa chọn nào khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.