Quyển 1 - Chương 178: Dựa vào tường lâu, chặt đứt qua lại
Miêu Nị
08/04/2016
Những đạo kim tuyến này dừng ở trên mặt Trần Trường Sinh nhưng lại không thể khiến ánh mắt của hắn nhíu lại. Hắn nhìn chằm chằm Cẩu Hàn Thực, tiếp tục đi tới trước, tốc độ trong lúc đó chợt tăng lên, như một tia chớp đi tới trước người Cẩu Hàn Thực.
Trần Trường Sinh dùng chính là Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, không phải là một chiêu có uy lực mạnh nhất có thể long trời lở đất mà là một chiêu khác, gặp việc khó không hề lùi bước, chiêu thứ bảy—— khảng khái nhất kiếm.
Khảng khái là từ phản nghĩa của keo kiệt, có thể dùng ở trường hợp bao la hùng vĩ, tỷ như khẳng khái chịu chết, cái từ này ở trong một số thời điểm đại biểu cho khí độ nào đó, khí độ không quan tâm tới sinh tử.
Người của Trần Trường Sinh cùng với kiếm của hắn, liền có khí độ tiếp thu như thế, hoàn toàn không thấy thái dương trên đầu kiếm của Cẩu Hàn Thực, không nhìn tới kiếp pháp hùng mạnh, thần bí nhất của Ly Sơn Kiếm Tông.
Nếu Cẩu Hàn Thực không đổi chiêu khác, chắc chắn ngay sau đó Trần Trường Sinh sẽ bị Kim Ô Bí kiếm trực tiếp chém thành hai đoạn, mà đồng thời kiếm của hắn cũng sẽ cắt ngực bụng của Cẩu Hàn Thực. Thức thứ bảy của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm có khí phách khẳng khái, nhưng trên phương diện uy lực lại không theo kịp Kim Ô Bí kiếm, Cẩu Hàn Thực trúng một kiếm này có thể sẽ chết, cũng có thể bị trọng thương, vấn đề là ở chỗ không ai biết kết quả là gì.
Các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai nhìn ra dụng ý của Trần Trường Sinh liền kinh hô ra tiếng. Cẩu Hàn Thực lại có cảm giác vô cùng dị thường, giây lát sau liền sinh ra vô số ý niệm trong đầu—— Trần Trường Sinh muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, thời khắc đấu sinh tử hắn tự nhiên sẽ không chấp nhân, bởi vì hắn mạnh hơn, vốn là có khả năng chiến thắng.
Ly Sơn kiếm quét qua, Kim Ô kiếm trong nháy mắt chuyển thành thế phòng thủ.
Hai thanh kiếm vẫn không gặp nhau, chặt chẽ không gì sánh được.
Một kiếm khẳng khái của Trần Trường Sinh căn bản không có biện pháp lại gần chỗ yếu hại của Cẩu Hàn Thực.
Chỉ thấy trong Tẩy Trần Lâu vang lên một tiếng, kình ý văng khắp nơi, Trần Trường Sinh lộn ngược vòng bay ra, tạo thành một vòng tròn trên không trung rơi xuống trên mặt đất, tạo ra bọt nước dưới chân.
Trong lầu một mảnh an tĩnh. Mọi người ở lầu hai đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Trường Sinh, Kim Ô Bí kiếm cường đại khủng bố như thế, không ngờ Trần Trường Sinh chỉ dùng một phương pháp đơn giản như vậy liền phá nát.
Đương nhiên, cái này trên thực tế không hề đơn giản. Nếu không phải Trần Trường Sinh hạ bút thành văn, không có được Chung Sơn Phong Vũ Kiếm linh hoạt sắc bén nhất… chỉ một chiêu lui ra tạo cho Cẩu Hàn Thực một loại cảm giác áp bách hùng mạnh, hơn nữa không toát ra bất kỳ cảm xúc yếu đuối nào thì sao có thể khiến Cẩu Hàn Thực buông tha cho cục diện tốt như thế?
Trần Trường Sinh lại nhanh chóng lao về phía trước, đoản kiếm mang theo tiếng cười vang mãnh liệt, cách không đâm về phía Cẩu Hàn Thực.
Trên mặt của hắn không có biểu lộ gì, cảm giác tinh thần phán chấn xuất hiện lúc trước dường như chỉ là ảo giác, một lần nữa trở nên trầm mặc mà chất phác, lại kiên định như cũ.
Đây là kiếm gì? Mọi người xem cuộc chiến đều không ngừng suy đoán.
Cẩu Hàn Thực nâng kiếm lên, mang theo chân nguyên kình ý khủng bố, trực tiếp phá tan từng màn mưa trong lầu, kiếm ý từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn vẻ mặt không thay đổi như cũ, vẫn như lúc trước, nhìn cũng không nhìn, cũng không để ý, toàn bộ tâm thần đều đặt trên kiếm của mình, dùng trình độ chuyên chú tới khủng bố đâm tới một kiếm.
Trong Tẩy Trần Lâu vang lên một tiếng kiếm rít thê lương.
Kiếm pháp của Trần Trường Sinh không tinh diệu như kiếm pháp của Cẩu Hàn Thực, nhưng kiếm của hắn rất đơn giản, nhận xét cũng đơn giản, cuối cùng hai kiếm lại gào thét xông vào nhau.
Rốt cục hai kiếm vẫn không có cơ hội gặp nhau.
Vẫn là cục diện đồng sinh cộng tử, đồng quy vu tận.
Cẩu Hàn Thực rít gào từng tiếng, trong tiếng hét tràn ngập phẫn nộ và một chút bất đắc dĩ.
Ly Sơn kiếm trong tay hắn dường như tản ra đủ loại hoa.
- Phồn Hoa Tự Cẩm.
Lầu hai truyền tới tiếng kinh hô.
Vào thời khắc cuối cùng, Cẩu Hàn Thực liền thay đổi kiếm, cũng thuận thế mà đi, biến Vũ Hoa thành nhiều loại hoa, một chiêu xuất ra, nháy mắt liền lưu lại mấy đạo vết thương trên vai của Trần Trường Sinh.
Chiêu thức lần này vô cùng tinh diêu, có thể nói là thể hiện nội tình và tiêu chuẩn của Ly Sơn Kiếm Tông một cách hoàn mũ, chỉ có điều dù sao cũng là thay đổi kiếm tạm thời, chung quy cũng khiếm khuyết chút tinh thần khí phách.
Chiêu này của hắn phồn hoa như gấm, tuy rằng khiến Trần Trường Sinh bị thương nhưng lại không cách nào đánh bại Trần Trường Sinh, đồng thời, cánh tay phải của hắn cũng bị kiếm của Trần Trường Sinh cắt ra một đạo vết thương.
Sau khi Trần Trường Sinh tiến vào Thông U Cảnh và hai lần đấu kiếm với Cẩu Hàn Thực, cuối cùng cũng chấm dứt, hắn đều dùng kiếm chiêu đồng quy vu tận, dường như không nghĩ tới có thể chiến thắng đối phương.
Hai người đứng ở hai đầu Tẩy Trần Lâu, bình tĩnh coi khinh, trầm mặc không nói, giữa vô số tầng mưa dường như che đi rất nhiều chuyện, cũng che khuất dung mạo của nhau.
Vẻ mặt Cẩu Hàn Thực lạnh lùng, bởi vì hắn đã xác định Trần Trường Sinh muốn làm cái gì.
Trần Trường Sinh nắm đoản kiếm trong tay, gật đầu thăm hỏi về phía hắn, tỏ vẻ thật có lỗi.
Đúng vậy, Trần Trường Sinh không bằng Cẩu Hàn Thực, cho dù tu hành có khắc khổ thế nào, thiên phú có cao ra sao, xem qua nhiều Đạo Tạng hơn nữa thì hắn vẫn không bằng Cẩu Hàn Thực, bởi vì Cẩu Hàn Thực tu hành cũng rất khắc khổ, thiên phú cũng rất cao, cũng đọc nhiều Đạo Tạng, mà tuổi của Cẩu Hàn Thực lại lớn hơn so với hắn, thời gian tu hành cũng dài hơn.
Cho dù Trần Trường Sinh đau khổ tìm kiếm, dựa vào đối chiến Đại Triều Thí không ngừng nâng cao, mãi cho tới lúc thành công Thông U vẫn không thể trở thành đối thủ của Cẩu Hàn Thực.
Tẩy Tủy không thành công, sau đó lại tiếp tục Tẩy Tủy, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mà Sơ Chiếu, sau đó tiếp tục không ngừng Sơ Chiếu, cho đến cuối cùng không hiểu sao trở thành Thông U, lại vẫn không có biện pháp thắng được đối thủ hùng mạnh hơn trên con đường tu hành, cảm giác này có chút chua xót, nhưng Trần Trường Sinh lại không nghĩ như vậy.
Trần Trường Sinh không thất vọng, cũng không tuyệt vọng, ngược lại hắn lại tràn ngập lòng tin mình sẽ thắng được trận đối chiến này, bởi vì hiện tại hắn đã lấy được tư cách đồng sinh cộng tử với Cẩu Hàn Thực.
Trước khi nâng cấp, trước lúc Thông U chênh lệch giữa hắn và Cẩu Hàn Thực quá lớn, muốn cùng đối phương đi chết là đều không thể được, hiện tại ít nhất hắn đã lấy được loại tư cách này.
Vậy là đủ rồi.
Bởi vì không ai có nhiều kinh nghiệm hơn hắn khi đối mặt với tử vong.
Nói một cách khác, không ai hơn được hắn trong vấn đề sinh tử.
Cẩu Hàn Thực không thể hiểu được sự hùng mạnh của Trần Trường Sinh trong phương diện này, nhưng hắn có thể cảm giác được sự hùng mạnh của việc này, như vậy nếu hắn muốn chiến thắng Trần Trường Sinh nhất định phải lấy ra phương diện hùng mạnh nhất của bản thân.
:Đồng học thiếu niên
- Ngươi hãy thử kiếm cua ta đây.
Hắn nói với Trần Trường Sinh, sau đó bình tĩnh đi thẳng về phía trước, bước chân rất ổn định mà thong thả, ánh mắt trở nên càng ngày càng sáng ngời, dường như trở lại là một hài đồng Xã Thục cách đây vài năm.
Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực rất đơn giản, trảm từ trên xuống dưới.
Thậm chí có vẻ có chút keo kiệt.
Nhưng một kiếm này vô cùng không đơn giản, phía trên dường như có thể chạm tới trời xanh, phía dưới lại như có thể sâu tới hoàng tuyền, giữa đất trời chính là kiếm này, kiếm này thuộc loại nhân gian chân thật mà nhỏ vụn.
Tuy nhiên một kiếm này thật sự là rất mộc mạc.
Nhìn thấy một kiếm này, người có chút cảm giác về kiếm ý đều cảm thấy trong lòng có vị chua.
Mỗi người đều thấy được quá khứ gian nan của chính mình trước đây.
Cẩu Hàn Thực thấy lại càng nhiều hơn, bởi vì đây vốn là kiếm của hắn.
Hắn nhìn thấy khi còn nhỏ trong nhà nghèo rót mồng tơi, mẫu thân thay người trong tộc giặt quần áo mà sống, mình không có tiền tiến vào Xã Thục, quỳ trước cửa Tam Giác Hồ tiên sinh suốt cả đêm.
Sau khi tiến vào Xã Thục có thể đọc sách, nhưng không có tiền mua lò ấm áo, ngoài cửa gió lạnh tới thấu xương, cái này chính là gian khổ học tập, hắn lại không có cơm ăn, chỉ có thể mỗi sáng sớm nấu một nồi cháo, đợi sau khi đông lạnh lại dùng dao xẻ thành hai khối, ăn từng chút một, cái này chính là ăn lạnh, gian khổ học tập mười năm, ăn lạnh trong vài năm.
Thời điểm huy động một kiếm này, Cẩu Hàn Thực thật sự suy nghĩ rất nhiều.
Bần hàn thật sự là chuyện đáng sợ nhất trong cuộc sống. Vì sao hắn có thể kiên trì đến khi tiến vào Ly Sơn Kiếm Tông? Kiên trì tới hiện tại? Không phải đều là vì trận đối chiến này sao?
Đúng vậy, một kiếm này của hắn chính là một đạo cắt cháo lạnh năm đó.
Trong thời điểm Cẩu Hàn Thực vung ra một kiếm kia, ánh mắt của Trần Trường Sinh liền thay đổi.
Thời điểm chưa nhìn thấy một kiếm này, hắn liền cảm nhận được đây là hồn nhiên thiên thành, không, càng chính xác hơn là một kiếm này có dính tới chuyện nhân gian.
Cẩu Hàn Thực đã dùng hai đạo kiếm chiêu vô cùng tinh diệu hùng mạnh, hắn lại hai lần dùng tử vong xung phong đến hóa giải, mà hiện tại khi đối mặt với một kiếm này, hắn lại sinh ra một ý niệm khó có thể phá tan trong đầu.
Bởi vì một kiếm này không tiến qua, muốn đồng quy vu tận thì đầu tiên chính là hai kiếm phải đụng vào nhau.
Trần Trường Sinh không muốn đoản kiếm trong tay và Ly Sơn Kiếm của Cẩu Hàn Thực đối nhau, bởi vì một khi chạm vào nhau sẽ sinh ra biến hóa, về phương diện kiếm đạo này, hắn không thể làm chuẩn xác hơn Cẩu Hàn Thực.
Lúc mới bắt đầu là Cẩu Hàn Thực không muốn hai kiếm của bọn họ chạm vào nhau, hiện tại lại đảo ngược.
Làm sao bây giờ?
Mọi người xem cuộc chiến bên cửa sổ lầu hai đang khiếp sợ cho một kiếm cơ khổ tuyệt diệu của Cẩu Hàn Thực, ngay sau đó liền bị chiêu kiếm của Trần Trường Sinh làm tâm thần chấn động, liên tục kinh hô.
Trần Trường Sinh đạp bên cạnh, đạp vào giọt nước đọng trên đán, uốn khuỷa tay bị bám nước mua đâm thẳng về trước, mũi kiếm mang theo kim quang nhàn nhạt đâm về phía Cẩu Hàn Thực.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt xuất hiện trong Tẩy Trần Lâu.
Mùi vị kia đến từ vết thương trên người hắn và Cẩu Hàn Thực, cùng với máu do các thi sinh tham gia đối chiếu trước lưu lại, nhưng lại càng nhiều hơn nữa là đến từ chiêu kiếm pháp này của hắn.
- Đây là Quốc Giáo Chân Kiếm…
Vẻ mặt một đại giáo chủ thánh đường đột nhiên run sợ, thì thào nói.
Từ Thế Tích cũng không thể duy trì trầm mặc, lớn tiếng quát:
- Không phải chiêu này đã bị cấm rồi sao?
Viện trưởng Học Viện Trích Tinh nói:
- Hẳn là còn ở trong Tàng Thư quán của Học Viện Quốc Giáo.
Trần Trường Sinh đúng là dùng chiêu Quốc Giáo Thực kiếm, còn có một cái tên nổi danh khác chính là Sát Lục kiếm, chính là bí kiếm của một vị viện trưởng tiền nhiệm ở Học Viện Quốc Giáo, nghe nói nhiều năm trước, thời điểm vị viện trưởng kia bị Giáo Hoàng đại nhân cưỡng ép trấn áp đã dùng chiêu kiếm pháp này khiến Giáo Hoàng đại nhân bị thương nặng.
Nếu như Cẩu Hàn Thực dùng một kiếm kia là do cô hàn, được quyết định bởi kiên trì.
Như vậy Trần Trường Sinh dùng một kiếm này chính là giết chóc, quyết định ở chỗ điên cuồng.
Hai kiếm như vậy gặp nhau, ai sẽ chiếm được thế thượng phong?
Tàn vũ trong Tẩy Trần Lâu chợt tiêu tán, cát vàng tràn ngập trên mặt đất lại nhảy vọt lên.
Hai đạo kiếm phong lượn lờ không dứt, kinh ý chung quanh tán ra, mái hiên màu đen của lâu bị gió thổi không ngừng kêu lên.
Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đã tách ra, máu càng thêm chảy nhiều, lại càng thêm nhiều vết thương.
Không ai thấy rõ lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hai kiếm này hẳn là vẫn chưa đụng vào nhau.
Tầm mắt của Mạc Vũ dời xuống, dừng ở dấu chân trước người Cẩu Hàn Thực, xác nhận đúng là hắn lui trước, không khỏi có chút khiếp sợ, khẽ nhướn mày lên, trong mắt sinh ra ý tứ phức tạp, khóe môi lại dương lên.
Trong lầu một mảnh tĩnh mịch, mọi người liên tục khiếp sợ.
Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung chưa tới tham gia Đại Triều Thí năm nay, rất nhiều người đều nghĩ rằng Đại Triều Thí sẽ có chút thất sắc, nhưng không ai có thể nghĩ tới, trận quyết chiến Đại Triều Thí này lại có thể đánh tới trình độ như vậy.
Từ lúc bắt đầu, Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực đã đấu kiếm gần năm mươi lần, nhưng mà kiếm của bọn hắn lại thủy chung chưa từng gặp nhau, vậy nhưng bọn họ lại chịu vô số vết thương do kiếm gây ra, thậm chí có nhiều lần chỉ cách cái chết trong gang tấc, thủ đoạn bực này, tu vi kiếm đạo bực này thật sự là làm người ta tán thưởng không biết nói gì.
Hai người kia rốt cục là tu hành như thế nào? Sao bọn họ có thể nắm giữ nhiều bí kiếm gần như thất truyền như thế? Cẩu Hàn Thực thậm chí còn tự nghĩ ra được kiếm pháp hoàn mĩ như thế.
Đương nhiên, bọn họ có thể dựa vào ưu thế cảnh giới và tu vi, không quan tâm tới những kiếm chiêu của Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh, trực tiếp dùng thực lực nghiền ép, nhưng nếu cùng cảnh giới thì tình huống sẽ khác? Phải biết rằng Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đều chưa tới hai mươi mà đã biết nhiều kiếm pháp như vậy, biết khi nào nên lựa chọn chiêu gì, làm ra lựa chọn gần như hoàn mỹ, loại năng lực này thật sự có chút làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Trần Trường Sinh lại nắm giữ thế mãnh liệt như vậy, chỉ vì đồng quy vu tận mà sinh kiếm chiêu, liên tiếp không ngừng mà thi triển đi ra, đáng sợ hơn chính là, từ sự lựa chọn của hắn và kiếm ý, tất cả mọi người thấy được thiếu niên này muốn đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, vì thế hắn ngay cả chết cũng không sợ.
- Tiếp tục như vậy sẽ có người chết mất.
Trần Lưu Vương đứng giữa mọi người nói.
Mọi người biết lời hắn nói rất đúng, cũng có chút bận tâm. Bọn họ đương nhiên có thể ngăn cản trận cuồng chiến điên cuồng này phát triển, nhưng đầu danh Đại Triều Thí còn chưa có quyết ra, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh làm sao có thể đồng ý, nếu phải bình định thắng bại, Trần Trường Sinh luôn luôn dựa vào tử vong tìm kiếm cơ hội thắng, như vậy làm sao phán hắn thua?
:Đồng học thiếu niên
Một kiếm này thật cường đại.
Trần Trường Sinh nghĩ tới một kiếm lúc trước của Cẩu Hàn Thực, im lặng nghĩ, nếu thời điểm cuối cùng Cẩu Hàn Thực không thu chiêu, có thể mình thật sự thua.
- Vì sao ngươi lại lui về sau?
Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nghiêm túc hỏi.
Cẩu Hàn Thực ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Một kiếm này của ta là dùng để cắt cháo lạnh đấy.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi:
- Sau đó?
- Cháo lạnh năm đó đều là do mẫu thân của ta nấu.
- Tiếp đó?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Người còn sống nên ta phải còn sống.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lút, nói:
- Thật có lỗi.
- Người thì sao? Ngươi là vì cái gì?
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn hỏi:
- Đứng đầu danh sách Đại Triều Thí đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả sinh tử à?
Trần Trường Sinh hỏi ngược lại:
- Ngươi thì sao? Đối với ngươi mà nói có trọng yếu không?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đối với mỗi người tu hành mà nói, loại vinh quang này đều là trọng yếu, hơn nữa vị trí đứng đầu danh sách hai giới của Ly Sơn Kiếm Tông cũng không thể bị chặt đứt bởi nhị sư huynh ta.
- Thì ra là thế.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Thật có lỗi, đứng đầu danh sách Đại Triều Thí với ta mà nói rất quan trọng, cho nên ta không thể lui, ta không có đường lui, mà ngươi lại có đường lui, cho nên đây đối với bản thân ngươi rất không công bằng.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta không hiểu ý tứ của ngươi lắm, nhưng không biết vì sao, mơ hồ có thể cảm giác được.
Trần Trường Sinh nâng đoản kiếm trong tay lên, chỉ về hướng xéo, nói:
- Đối chiến lúc trước, Trang Hoán Vũ từng nói với ta, đầu trọc không sợ bị nắm tóc- mà vua cũng sẽ thua thằng liều, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hắn nói đúng.
Cát vàng khẽ bay, tiếng ve kêu bên ngoài Lâu càng thêm nóng nảy, đám mây trên bầu trời bất ổn. Nhìn tư thế của hắn, cảm thụ được kiếm ý của hắn, Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được thứ gì đó, vẻ mặt liền khẽ biến.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta thật sự không có đường lui, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể mất đi, cho nên ta không sợ cho dù mất giày thì cuối cùng ta vẫn còn cái chân trần.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Giày đối với loại người như chúng ta mà nói vốn là rất xa xỉ.
- Cho nên ta mới nói xin lỗi với ngươi.
Trần Trường Sinh nói.
Ở ngoài Tẩy Trần Lâu, Đường Tam Thập Lục giải thích chiến lược rất rõ ràng cho hắn, động trước rồi dùng tình, hiểu rồi mới nói lý, muốn thắng phải dùng lực, dùng đầu suy nghĩ, sau đó mới thử kiếm. Nhưng Trần Trường Sinh lại không làm như vậy, mãi tới lúc này mới bắt đầu nghiêm túc giao lưu với Cẩu Hàn Thực, bởi vì cái này đại biểu cho sự tôn trọng, sở dĩ lúc này mói gọi là bắt đầu bởi vì hắn có thể cảm giác được thắng bại chỉ ở trong một kiếm này.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Kiếm tiếp theo ta dùng Phu Tử kiếm, ngươi thì sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm.
Cẩu Hàn Thực biết từ đầu tới giờ mình đều không đoán sai.
Hắn trầm mặc một thời gian, nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài Lâu, cảm thấy có chút đói, muốn ăn chút cháo.
Qua một thời gian sau, hắn lắc lắc đầu, thu hồi thanh kiếm vào trong vỏ, xoay người rời khỏi Tẩy Trần Lâu.
Trong Lâu chỉ còn lại Trần Trường Sinh. Hắn nhìn phía trước không một bóng người, nhìn vách đá xám trắng phía đối diện, khẽ nghiêng đầu, dường như có chút ngơ ngẩn.
Vô cùng an tĩnh, không hề có một âm thanh nào.
Hắn nhìn một thời gian mới tỉnh hồn lại, cảm thấy có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hắn lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường, chậm rãi cất đoản kiếm vào trong vỏ. Sau đó hắn lại ngồi xuống, xoa xoa cái trán, lại phân không rõ phía trên tay áo là máu hay là mồ hôi.
Tẩy Trần Lâu một mảnh an tĩnh, bất kể là dưới lầu hay là trên lầu.
Không ai biết nên đánh giá cuộc chiến đấu này như thế nào là đúng nhất, cho nên thật lâu về sau, Giáo Chủ đại nhân Mai Lý Sa mới thở dài nói:
- Rất giỏi.
Hai chữ kia là nói Trần Trường Sinh, cũng nói cht—— Trần Trường Sinh rất giỏi, ở chỗ khi đối mặt với sinh tử hắn laị có biểu hiện bình tĩnh như thế, chất phác, cho nên rất đáng sợ; Cẩu Hàn Thực rất giỏi, ở chỗ thởi khắc đối mặt với việc trọng yếu nhất trong kiếp sống tu hành, hắn vẫn có thể bình tâm tĩnh khí, dùng lý trí chuyển hóa nhiệt huyết của người trẻ tuổi thành một loại lực lượng khác, lực lượng phóng khí.
Đối chiến Đại Triều Thí năm nay cuối cùng đã kết thúc như vậy, lấy việc Cẩu Hàn Thực rời khỏi mà chấm dứt, Đại Triều Thí quyết ra người đứng đầu danh sách, tâm tình các đại nhân vật lại vẫn phức tạp như cũ, vô cùng phức tạp.
Mưa phùn dừng lại, tạo ra vài tàn ảnh, ánh mặt trời dần sáng rực, xuyên qua cửa sổ dừng ở trên mặt mọi người, mặt Mai Lý Sa không chút cảm xúc, dường như không hề suy nghĩ gì, mặt Mạc Vũ không chút cảm xúc, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mặt Từ Thế Tích không chút cảm xúc, rất nhiều người đều biết hắn suy nghĩ cái gì, còn mặt của hai vị Đại Giáo Chủ thánh đường lại không chút thay đổi là bởi vì bọn họ cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Cẩu Hàn Thực đi ra khỏi Tẩy Trần Lâu, đứng ở trên thềm đá, không để ý mọi ánh mắt đang nhìn mình, cũng không bước nhanh tìm các sư đệ nói chuyện mà là nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu.
Ở sâu bên trong Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân nhìn bọt nước trên mặt Thanh Diệp, lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, rất cẩn thận mà lau đi bọt nước.
Theo sự di chuyện chậm rãi của bàn tay Giáo Hoàng đại nhân, không trung trong cung cũng phát sinh biến hóa.
Cẩu Hàn Thực nhìn thấy đám vũ vân bị lau đi, không trung lại một lần nữa trở lại xanh thẳm, lòng dạ cũng theo đó mà phấn khởi lên, cảm xúc tiêu cực theo mấy kiếm vừa rồi ở trong Tẩy Trần Lâu cũng dần dần tiêu tan.
Ngoài Tẩy Trần Lâu, tất cả thí sinh đều nhìn chằm chằm cánh cửa trên thềm đá kia.
Bọn họ nhìn thấy Cẩu Hàn Thực đi ra. Một lát sau, Trần Trường Sinh cũng đi ra…. Chính xác hơn là, hắn bị nhóm Giáo Sĩ Ly Cung dùng cáng nâng đi ra, sau đó Giáo Sĩ Ly Cung tuyên bố kết quả sau cùng.
Trần Trường Sinh thắng sao?
Thiếu niên Học Viện Quốc Giáo này thật sự đứng đầu danh sách Đại Triều Thí à?
Ngoài Tẩy Trần Lâu một mãnh tĩnh mịch, sau đó ầm một tiếng nổ tung.
Trong số đám thí sinh, rất nhiều người sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Tông Tự Sở và học sinh của Ly Cung Phụ Viện mấy ngày trước đã không ngừng trào phúng Trần Trường Sinh ở trên thần đạo.
Vị tiểu sư muội của Thánh Nữ, Phong Diệp Tiểu Liên lại khiếp sợ không biết phải nói như thế nào.
Ở bên trong bỗng nhiên vang lên thanh âm la lớn.
Đường Tam Thập Lục và Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá nhanh chóng chạy tới trước Tẩy Trần Lâu.
Đến khi tới trước lầu, sau khi xác nhận kết quả của trận chiến, Đường Tam Thập Lục đầu tiên là an tĩnh một lát, sau đó cất tiếng cười to lên. Thời điểm hắn cười còn cố ý đỡ eo, nhìn từng thí sinh đã từng coi thường không thèm để ý tới Trần Trường Sinh lúc trước, cười vô cùng kiêu ngạo, bởi vì hắn thật sự rất đắc ý, rất kiêu ngạo.
:Đồng học thiếu niên
Trần Trường Sinh dùng chính là Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, không phải là một chiêu có uy lực mạnh nhất có thể long trời lở đất mà là một chiêu khác, gặp việc khó không hề lùi bước, chiêu thứ bảy—— khảng khái nhất kiếm.
Khảng khái là từ phản nghĩa của keo kiệt, có thể dùng ở trường hợp bao la hùng vĩ, tỷ như khẳng khái chịu chết, cái từ này ở trong một số thời điểm đại biểu cho khí độ nào đó, khí độ không quan tâm tới sinh tử.
Người của Trần Trường Sinh cùng với kiếm của hắn, liền có khí độ tiếp thu như thế, hoàn toàn không thấy thái dương trên đầu kiếm của Cẩu Hàn Thực, không nhìn tới kiếp pháp hùng mạnh, thần bí nhất của Ly Sơn Kiếm Tông.
Nếu Cẩu Hàn Thực không đổi chiêu khác, chắc chắn ngay sau đó Trần Trường Sinh sẽ bị Kim Ô Bí kiếm trực tiếp chém thành hai đoạn, mà đồng thời kiếm của hắn cũng sẽ cắt ngực bụng của Cẩu Hàn Thực. Thức thứ bảy của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm có khí phách khẳng khái, nhưng trên phương diện uy lực lại không theo kịp Kim Ô Bí kiếm, Cẩu Hàn Thực trúng một kiếm này có thể sẽ chết, cũng có thể bị trọng thương, vấn đề là ở chỗ không ai biết kết quả là gì.
Các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai nhìn ra dụng ý của Trần Trường Sinh liền kinh hô ra tiếng. Cẩu Hàn Thực lại có cảm giác vô cùng dị thường, giây lát sau liền sinh ra vô số ý niệm trong đầu—— Trần Trường Sinh muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, thời khắc đấu sinh tử hắn tự nhiên sẽ không chấp nhân, bởi vì hắn mạnh hơn, vốn là có khả năng chiến thắng.
Ly Sơn kiếm quét qua, Kim Ô kiếm trong nháy mắt chuyển thành thế phòng thủ.
Hai thanh kiếm vẫn không gặp nhau, chặt chẽ không gì sánh được.
Một kiếm khẳng khái của Trần Trường Sinh căn bản không có biện pháp lại gần chỗ yếu hại của Cẩu Hàn Thực.
Chỉ thấy trong Tẩy Trần Lâu vang lên một tiếng, kình ý văng khắp nơi, Trần Trường Sinh lộn ngược vòng bay ra, tạo thành một vòng tròn trên không trung rơi xuống trên mặt đất, tạo ra bọt nước dưới chân.
Trong lầu một mảnh an tĩnh. Mọi người ở lầu hai đều mang vẻ mặt phức tạp nhìn Trần Trường Sinh, Kim Ô Bí kiếm cường đại khủng bố như thế, không ngờ Trần Trường Sinh chỉ dùng một phương pháp đơn giản như vậy liền phá nát.
Đương nhiên, cái này trên thực tế không hề đơn giản. Nếu không phải Trần Trường Sinh hạ bút thành văn, không có được Chung Sơn Phong Vũ Kiếm linh hoạt sắc bén nhất… chỉ một chiêu lui ra tạo cho Cẩu Hàn Thực một loại cảm giác áp bách hùng mạnh, hơn nữa không toát ra bất kỳ cảm xúc yếu đuối nào thì sao có thể khiến Cẩu Hàn Thực buông tha cho cục diện tốt như thế?
Trần Trường Sinh lại nhanh chóng lao về phía trước, đoản kiếm mang theo tiếng cười vang mãnh liệt, cách không đâm về phía Cẩu Hàn Thực.
Trên mặt của hắn không có biểu lộ gì, cảm giác tinh thần phán chấn xuất hiện lúc trước dường như chỉ là ảo giác, một lần nữa trở nên trầm mặc mà chất phác, lại kiên định như cũ.
Đây là kiếm gì? Mọi người xem cuộc chiến đều không ngừng suy đoán.
Cẩu Hàn Thực nâng kiếm lên, mang theo chân nguyên kình ý khủng bố, trực tiếp phá tan từng màn mưa trong lầu, kiếm ý từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn vẻ mặt không thay đổi như cũ, vẫn như lúc trước, nhìn cũng không nhìn, cũng không để ý, toàn bộ tâm thần đều đặt trên kiếm của mình, dùng trình độ chuyên chú tới khủng bố đâm tới một kiếm.
Trong Tẩy Trần Lâu vang lên một tiếng kiếm rít thê lương.
Kiếm pháp của Trần Trường Sinh không tinh diệu như kiếm pháp của Cẩu Hàn Thực, nhưng kiếm của hắn rất đơn giản, nhận xét cũng đơn giản, cuối cùng hai kiếm lại gào thét xông vào nhau.
Rốt cục hai kiếm vẫn không có cơ hội gặp nhau.
Vẫn là cục diện đồng sinh cộng tử, đồng quy vu tận.
Cẩu Hàn Thực rít gào từng tiếng, trong tiếng hét tràn ngập phẫn nộ và một chút bất đắc dĩ.
Ly Sơn kiếm trong tay hắn dường như tản ra đủ loại hoa.
- Phồn Hoa Tự Cẩm.
Lầu hai truyền tới tiếng kinh hô.
Vào thời khắc cuối cùng, Cẩu Hàn Thực liền thay đổi kiếm, cũng thuận thế mà đi, biến Vũ Hoa thành nhiều loại hoa, một chiêu xuất ra, nháy mắt liền lưu lại mấy đạo vết thương trên vai của Trần Trường Sinh.
Chiêu thức lần này vô cùng tinh diêu, có thể nói là thể hiện nội tình và tiêu chuẩn của Ly Sơn Kiếm Tông một cách hoàn mũ, chỉ có điều dù sao cũng là thay đổi kiếm tạm thời, chung quy cũng khiếm khuyết chút tinh thần khí phách.
Chiêu này của hắn phồn hoa như gấm, tuy rằng khiến Trần Trường Sinh bị thương nhưng lại không cách nào đánh bại Trần Trường Sinh, đồng thời, cánh tay phải của hắn cũng bị kiếm của Trần Trường Sinh cắt ra một đạo vết thương.
Sau khi Trần Trường Sinh tiến vào Thông U Cảnh và hai lần đấu kiếm với Cẩu Hàn Thực, cuối cùng cũng chấm dứt, hắn đều dùng kiếm chiêu đồng quy vu tận, dường như không nghĩ tới có thể chiến thắng đối phương.
Hai người đứng ở hai đầu Tẩy Trần Lâu, bình tĩnh coi khinh, trầm mặc không nói, giữa vô số tầng mưa dường như che đi rất nhiều chuyện, cũng che khuất dung mạo của nhau.
Vẻ mặt Cẩu Hàn Thực lạnh lùng, bởi vì hắn đã xác định Trần Trường Sinh muốn làm cái gì.
Trần Trường Sinh nắm đoản kiếm trong tay, gật đầu thăm hỏi về phía hắn, tỏ vẻ thật có lỗi.
Đúng vậy, Trần Trường Sinh không bằng Cẩu Hàn Thực, cho dù tu hành có khắc khổ thế nào, thiên phú có cao ra sao, xem qua nhiều Đạo Tạng hơn nữa thì hắn vẫn không bằng Cẩu Hàn Thực, bởi vì Cẩu Hàn Thực tu hành cũng rất khắc khổ, thiên phú cũng rất cao, cũng đọc nhiều Đạo Tạng, mà tuổi của Cẩu Hàn Thực lại lớn hơn so với hắn, thời gian tu hành cũng dài hơn.
Cho dù Trần Trường Sinh đau khổ tìm kiếm, dựa vào đối chiến Đại Triều Thí không ngừng nâng cao, mãi cho tới lúc thành công Thông U vẫn không thể trở thành đối thủ của Cẩu Hàn Thực.
Tẩy Tủy không thành công, sau đó lại tiếp tục Tẩy Tủy, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mà Sơ Chiếu, sau đó tiếp tục không ngừng Sơ Chiếu, cho đến cuối cùng không hiểu sao trở thành Thông U, lại vẫn không có biện pháp thắng được đối thủ hùng mạnh hơn trên con đường tu hành, cảm giác này có chút chua xót, nhưng Trần Trường Sinh lại không nghĩ như vậy.
Trần Trường Sinh không thất vọng, cũng không tuyệt vọng, ngược lại hắn lại tràn ngập lòng tin mình sẽ thắng được trận đối chiến này, bởi vì hiện tại hắn đã lấy được tư cách đồng sinh cộng tử với Cẩu Hàn Thực.
Trước khi nâng cấp, trước lúc Thông U chênh lệch giữa hắn và Cẩu Hàn Thực quá lớn, muốn cùng đối phương đi chết là đều không thể được, hiện tại ít nhất hắn đã lấy được loại tư cách này.
Vậy là đủ rồi.
Bởi vì không ai có nhiều kinh nghiệm hơn hắn khi đối mặt với tử vong.
Nói một cách khác, không ai hơn được hắn trong vấn đề sinh tử.
Cẩu Hàn Thực không thể hiểu được sự hùng mạnh của Trần Trường Sinh trong phương diện này, nhưng hắn có thể cảm giác được sự hùng mạnh của việc này, như vậy nếu hắn muốn chiến thắng Trần Trường Sinh nhất định phải lấy ra phương diện hùng mạnh nhất của bản thân.
:Đồng học thiếu niên
- Ngươi hãy thử kiếm cua ta đây.
Hắn nói với Trần Trường Sinh, sau đó bình tĩnh đi thẳng về phía trước, bước chân rất ổn định mà thong thả, ánh mắt trở nên càng ngày càng sáng ngời, dường như trở lại là một hài đồng Xã Thục cách đây vài năm.
Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực rất đơn giản, trảm từ trên xuống dưới.
Thậm chí có vẻ có chút keo kiệt.
Nhưng một kiếm này vô cùng không đơn giản, phía trên dường như có thể chạm tới trời xanh, phía dưới lại như có thể sâu tới hoàng tuyền, giữa đất trời chính là kiếm này, kiếm này thuộc loại nhân gian chân thật mà nhỏ vụn.
Tuy nhiên một kiếm này thật sự là rất mộc mạc.
Nhìn thấy một kiếm này, người có chút cảm giác về kiếm ý đều cảm thấy trong lòng có vị chua.
Mỗi người đều thấy được quá khứ gian nan của chính mình trước đây.
Cẩu Hàn Thực thấy lại càng nhiều hơn, bởi vì đây vốn là kiếm của hắn.
Hắn nhìn thấy khi còn nhỏ trong nhà nghèo rót mồng tơi, mẫu thân thay người trong tộc giặt quần áo mà sống, mình không có tiền tiến vào Xã Thục, quỳ trước cửa Tam Giác Hồ tiên sinh suốt cả đêm.
Sau khi tiến vào Xã Thục có thể đọc sách, nhưng không có tiền mua lò ấm áo, ngoài cửa gió lạnh tới thấu xương, cái này chính là gian khổ học tập, hắn lại không có cơm ăn, chỉ có thể mỗi sáng sớm nấu một nồi cháo, đợi sau khi đông lạnh lại dùng dao xẻ thành hai khối, ăn từng chút một, cái này chính là ăn lạnh, gian khổ học tập mười năm, ăn lạnh trong vài năm.
Thời điểm huy động một kiếm này, Cẩu Hàn Thực thật sự suy nghĩ rất nhiều.
Bần hàn thật sự là chuyện đáng sợ nhất trong cuộc sống. Vì sao hắn có thể kiên trì đến khi tiến vào Ly Sơn Kiếm Tông? Kiên trì tới hiện tại? Không phải đều là vì trận đối chiến này sao?
Đúng vậy, một kiếm này của hắn chính là một đạo cắt cháo lạnh năm đó.
Trong thời điểm Cẩu Hàn Thực vung ra một kiếm kia, ánh mắt của Trần Trường Sinh liền thay đổi.
Thời điểm chưa nhìn thấy một kiếm này, hắn liền cảm nhận được đây là hồn nhiên thiên thành, không, càng chính xác hơn là một kiếm này có dính tới chuyện nhân gian.
Cẩu Hàn Thực đã dùng hai đạo kiếm chiêu vô cùng tinh diệu hùng mạnh, hắn lại hai lần dùng tử vong xung phong đến hóa giải, mà hiện tại khi đối mặt với một kiếm này, hắn lại sinh ra một ý niệm khó có thể phá tan trong đầu.
Bởi vì một kiếm này không tiến qua, muốn đồng quy vu tận thì đầu tiên chính là hai kiếm phải đụng vào nhau.
Trần Trường Sinh không muốn đoản kiếm trong tay và Ly Sơn Kiếm của Cẩu Hàn Thực đối nhau, bởi vì một khi chạm vào nhau sẽ sinh ra biến hóa, về phương diện kiếm đạo này, hắn không thể làm chuẩn xác hơn Cẩu Hàn Thực.
Lúc mới bắt đầu là Cẩu Hàn Thực không muốn hai kiếm của bọn họ chạm vào nhau, hiện tại lại đảo ngược.
Làm sao bây giờ?
Mọi người xem cuộc chiến bên cửa sổ lầu hai đang khiếp sợ cho một kiếm cơ khổ tuyệt diệu của Cẩu Hàn Thực, ngay sau đó liền bị chiêu kiếm của Trần Trường Sinh làm tâm thần chấn động, liên tục kinh hô.
Trần Trường Sinh đạp bên cạnh, đạp vào giọt nước đọng trên đán, uốn khuỷa tay bị bám nước mua đâm thẳng về trước, mũi kiếm mang theo kim quang nhàn nhạt đâm về phía Cẩu Hàn Thực.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt xuất hiện trong Tẩy Trần Lâu.
Mùi vị kia đến từ vết thương trên người hắn và Cẩu Hàn Thực, cùng với máu do các thi sinh tham gia đối chiếu trước lưu lại, nhưng lại càng nhiều hơn nữa là đến từ chiêu kiếm pháp này của hắn.
- Đây là Quốc Giáo Chân Kiếm…
Vẻ mặt một đại giáo chủ thánh đường đột nhiên run sợ, thì thào nói.
Từ Thế Tích cũng không thể duy trì trầm mặc, lớn tiếng quát:
- Không phải chiêu này đã bị cấm rồi sao?
Viện trưởng Học Viện Trích Tinh nói:
- Hẳn là còn ở trong Tàng Thư quán của Học Viện Quốc Giáo.
Trần Trường Sinh đúng là dùng chiêu Quốc Giáo Thực kiếm, còn có một cái tên nổi danh khác chính là Sát Lục kiếm, chính là bí kiếm của một vị viện trưởng tiền nhiệm ở Học Viện Quốc Giáo, nghe nói nhiều năm trước, thời điểm vị viện trưởng kia bị Giáo Hoàng đại nhân cưỡng ép trấn áp đã dùng chiêu kiếm pháp này khiến Giáo Hoàng đại nhân bị thương nặng.
Nếu như Cẩu Hàn Thực dùng một kiếm kia là do cô hàn, được quyết định bởi kiên trì.
Như vậy Trần Trường Sinh dùng một kiếm này chính là giết chóc, quyết định ở chỗ điên cuồng.
Hai kiếm như vậy gặp nhau, ai sẽ chiếm được thế thượng phong?
Tàn vũ trong Tẩy Trần Lâu chợt tiêu tán, cát vàng tràn ngập trên mặt đất lại nhảy vọt lên.
Hai đạo kiếm phong lượn lờ không dứt, kinh ý chung quanh tán ra, mái hiên màu đen của lâu bị gió thổi không ngừng kêu lên.
Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đã tách ra, máu càng thêm chảy nhiều, lại càng thêm nhiều vết thương.
Không ai thấy rõ lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng hai kiếm này hẳn là vẫn chưa đụng vào nhau.
Tầm mắt của Mạc Vũ dời xuống, dừng ở dấu chân trước người Cẩu Hàn Thực, xác nhận đúng là hắn lui trước, không khỏi có chút khiếp sợ, khẽ nhướn mày lên, trong mắt sinh ra ý tứ phức tạp, khóe môi lại dương lên.
Trong lầu một mảnh tĩnh mịch, mọi người liên tục khiếp sợ.
Thu Sơn Quân và Từ Hữu Dung chưa tới tham gia Đại Triều Thí năm nay, rất nhiều người đều nghĩ rằng Đại Triều Thí sẽ có chút thất sắc, nhưng không ai có thể nghĩ tới, trận quyết chiến Đại Triều Thí này lại có thể đánh tới trình độ như vậy.
Từ lúc bắt đầu, Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực đã đấu kiếm gần năm mươi lần, nhưng mà kiếm của bọn hắn lại thủy chung chưa từng gặp nhau, vậy nhưng bọn họ lại chịu vô số vết thương do kiếm gây ra, thậm chí có nhiều lần chỉ cách cái chết trong gang tấc, thủ đoạn bực này, tu vi kiếm đạo bực này thật sự là làm người ta tán thưởng không biết nói gì.
Hai người kia rốt cục là tu hành như thế nào? Sao bọn họ có thể nắm giữ nhiều bí kiếm gần như thất truyền như thế? Cẩu Hàn Thực thậm chí còn tự nghĩ ra được kiếm pháp hoàn mĩ như thế.
Đương nhiên, bọn họ có thể dựa vào ưu thế cảnh giới và tu vi, không quan tâm tới những kiếm chiêu của Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh, trực tiếp dùng thực lực nghiền ép, nhưng nếu cùng cảnh giới thì tình huống sẽ khác? Phải biết rằng Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đều chưa tới hai mươi mà đã biết nhiều kiếm pháp như vậy, biết khi nào nên lựa chọn chiêu gì, làm ra lựa chọn gần như hoàn mỹ, loại năng lực này thật sự có chút làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Trần Trường Sinh lại nắm giữ thế mãnh liệt như vậy, chỉ vì đồng quy vu tận mà sinh kiếm chiêu, liên tiếp không ngừng mà thi triển đi ra, đáng sợ hơn chính là, từ sự lựa chọn của hắn và kiếm ý, tất cả mọi người thấy được thiếu niên này muốn đứng đầu danh sách Đại Triều Thí, vì thế hắn ngay cả chết cũng không sợ.
- Tiếp tục như vậy sẽ có người chết mất.
Trần Lưu Vương đứng giữa mọi người nói.
Mọi người biết lời hắn nói rất đúng, cũng có chút bận tâm. Bọn họ đương nhiên có thể ngăn cản trận cuồng chiến điên cuồng này phát triển, nhưng đầu danh Đại Triều Thí còn chưa có quyết ra, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh làm sao có thể đồng ý, nếu phải bình định thắng bại, Trần Trường Sinh luôn luôn dựa vào tử vong tìm kiếm cơ hội thắng, như vậy làm sao phán hắn thua?
:Đồng học thiếu niên
Một kiếm này thật cường đại.
Trần Trường Sinh nghĩ tới một kiếm lúc trước của Cẩu Hàn Thực, im lặng nghĩ, nếu thời điểm cuối cùng Cẩu Hàn Thực không thu chiêu, có thể mình thật sự thua.
- Vì sao ngươi lại lui về sau?
Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nghiêm túc hỏi.
Cẩu Hàn Thực ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Một kiếm này của ta là dùng để cắt cháo lạnh đấy.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi:
- Sau đó?
- Cháo lạnh năm đó đều là do mẫu thân của ta nấu.
- Tiếp đó?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Người còn sống nên ta phải còn sống.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lút, nói:
- Thật có lỗi.
- Người thì sao? Ngươi là vì cái gì?
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn hỏi:
- Đứng đầu danh sách Đại Triều Thí đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả sinh tử à?
Trần Trường Sinh hỏi ngược lại:
- Ngươi thì sao? Đối với ngươi mà nói có trọng yếu không?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Đối với mỗi người tu hành mà nói, loại vinh quang này đều là trọng yếu, hơn nữa vị trí đứng đầu danh sách hai giới của Ly Sơn Kiếm Tông cũng không thể bị chặt đứt bởi nhị sư huynh ta.
- Thì ra là thế.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Thật có lỗi, đứng đầu danh sách Đại Triều Thí với ta mà nói rất quan trọng, cho nên ta không thể lui, ta không có đường lui, mà ngươi lại có đường lui, cho nên đây đối với bản thân ngươi rất không công bằng.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Ta không hiểu ý tứ của ngươi lắm, nhưng không biết vì sao, mơ hồ có thể cảm giác được.
Trần Trường Sinh nâng đoản kiếm trong tay lên, chỉ về hướng xéo, nói:
- Đối chiến lúc trước, Trang Hoán Vũ từng nói với ta, đầu trọc không sợ bị nắm tóc- mà vua cũng sẽ thua thằng liều, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hắn nói đúng.
Cát vàng khẽ bay, tiếng ve kêu bên ngoài Lâu càng thêm nóng nảy, đám mây trên bầu trời bất ổn. Nhìn tư thế của hắn, cảm thụ được kiếm ý của hắn, Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được thứ gì đó, vẻ mặt liền khẽ biến.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta thật sự không có đường lui, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể mất đi, cho nên ta không sợ cho dù mất giày thì cuối cùng ta vẫn còn cái chân trần.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Giày đối với loại người như chúng ta mà nói vốn là rất xa xỉ.
- Cho nên ta mới nói xin lỗi với ngươi.
Trần Trường Sinh nói.
Ở ngoài Tẩy Trần Lâu, Đường Tam Thập Lục giải thích chiến lược rất rõ ràng cho hắn, động trước rồi dùng tình, hiểu rồi mới nói lý, muốn thắng phải dùng lực, dùng đầu suy nghĩ, sau đó mới thử kiếm. Nhưng Trần Trường Sinh lại không làm như vậy, mãi tới lúc này mới bắt đầu nghiêm túc giao lưu với Cẩu Hàn Thực, bởi vì cái này đại biểu cho sự tôn trọng, sở dĩ lúc này mói gọi là bắt đầu bởi vì hắn có thể cảm giác được thắng bại chỉ ở trong một kiếm này.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Kiếm tiếp theo ta dùng Phu Tử kiếm, ngươi thì sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm.
Cẩu Hàn Thực biết từ đầu tới giờ mình đều không đoán sai.
Hắn trầm mặc một thời gian, nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài Lâu, cảm thấy có chút đói, muốn ăn chút cháo.
Qua một thời gian sau, hắn lắc lắc đầu, thu hồi thanh kiếm vào trong vỏ, xoay người rời khỏi Tẩy Trần Lâu.
Trong Lâu chỉ còn lại Trần Trường Sinh. Hắn nhìn phía trước không một bóng người, nhìn vách đá xám trắng phía đối diện, khẽ nghiêng đầu, dường như có chút ngơ ngẩn.
Vô cùng an tĩnh, không hề có một âm thanh nào.
Hắn nhìn một thời gian mới tỉnh hồn lại, cảm thấy có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hắn lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường, chậm rãi cất đoản kiếm vào trong vỏ. Sau đó hắn lại ngồi xuống, xoa xoa cái trán, lại phân không rõ phía trên tay áo là máu hay là mồ hôi.
Tẩy Trần Lâu một mảnh an tĩnh, bất kể là dưới lầu hay là trên lầu.
Không ai biết nên đánh giá cuộc chiến đấu này như thế nào là đúng nhất, cho nên thật lâu về sau, Giáo Chủ đại nhân Mai Lý Sa mới thở dài nói:
- Rất giỏi.
Hai chữ kia là nói Trần Trường Sinh, cũng nói cht—— Trần Trường Sinh rất giỏi, ở chỗ khi đối mặt với sinh tử hắn laị có biểu hiện bình tĩnh như thế, chất phác, cho nên rất đáng sợ; Cẩu Hàn Thực rất giỏi, ở chỗ thởi khắc đối mặt với việc trọng yếu nhất trong kiếp sống tu hành, hắn vẫn có thể bình tâm tĩnh khí, dùng lý trí chuyển hóa nhiệt huyết của người trẻ tuổi thành một loại lực lượng khác, lực lượng phóng khí.
Đối chiến Đại Triều Thí năm nay cuối cùng đã kết thúc như vậy, lấy việc Cẩu Hàn Thực rời khỏi mà chấm dứt, Đại Triều Thí quyết ra người đứng đầu danh sách, tâm tình các đại nhân vật lại vẫn phức tạp như cũ, vô cùng phức tạp.
Mưa phùn dừng lại, tạo ra vài tàn ảnh, ánh mặt trời dần sáng rực, xuyên qua cửa sổ dừng ở trên mặt mọi người, mặt Mai Lý Sa không chút cảm xúc, dường như không hề suy nghĩ gì, mặt Mạc Vũ không chút cảm xúc, không biết nàng đang suy nghĩ gì, mặt Từ Thế Tích không chút cảm xúc, rất nhiều người đều biết hắn suy nghĩ cái gì, còn mặt của hai vị Đại Giáo Chủ thánh đường lại không chút thay đổi là bởi vì bọn họ cũng không biết nên nghĩ cái gì.
Cẩu Hàn Thực đi ra khỏi Tẩy Trần Lâu, đứng ở trên thềm đá, không để ý mọi ánh mắt đang nhìn mình, cũng không bước nhanh tìm các sư đệ nói chuyện mà là nhìn về phía không trung trên đỉnh đầu.
Ở sâu bên trong Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân nhìn bọt nước trên mặt Thanh Diệp, lắc lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, rất cẩn thận mà lau đi bọt nước.
Theo sự di chuyện chậm rãi của bàn tay Giáo Hoàng đại nhân, không trung trong cung cũng phát sinh biến hóa.
Cẩu Hàn Thực nhìn thấy đám vũ vân bị lau đi, không trung lại một lần nữa trở lại xanh thẳm, lòng dạ cũng theo đó mà phấn khởi lên, cảm xúc tiêu cực theo mấy kiếm vừa rồi ở trong Tẩy Trần Lâu cũng dần dần tiêu tan.
Ngoài Tẩy Trần Lâu, tất cả thí sinh đều nhìn chằm chằm cánh cửa trên thềm đá kia.
Bọn họ nhìn thấy Cẩu Hàn Thực đi ra. Một lát sau, Trần Trường Sinh cũng đi ra…. Chính xác hơn là, hắn bị nhóm Giáo Sĩ Ly Cung dùng cáng nâng đi ra, sau đó Giáo Sĩ Ly Cung tuyên bố kết quả sau cùng.
Trần Trường Sinh thắng sao?
Thiếu niên Học Viện Quốc Giáo này thật sự đứng đầu danh sách Đại Triều Thí à?
Ngoài Tẩy Trần Lâu một mãnh tĩnh mịch, sau đó ầm một tiếng nổ tung.
Trong số đám thí sinh, rất nhiều người sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Tông Tự Sở và học sinh của Ly Cung Phụ Viện mấy ngày trước đã không ngừng trào phúng Trần Trường Sinh ở trên thần đạo.
Vị tiểu sư muội của Thánh Nữ, Phong Diệp Tiểu Liên lại khiếp sợ không biết phải nói như thế nào.
Ở bên trong bỗng nhiên vang lên thanh âm la lớn.
Đường Tam Thập Lục và Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá nhanh chóng chạy tới trước Tẩy Trần Lâu.
Đến khi tới trước lầu, sau khi xác nhận kết quả của trận chiến, Đường Tam Thập Lục đầu tiên là an tĩnh một lát, sau đó cất tiếng cười to lên. Thời điểm hắn cười còn cố ý đỡ eo, nhìn từng thí sinh đã từng coi thường không thèm để ý tới Trần Trường Sinh lúc trước, cười vô cùng kiêu ngạo, bởi vì hắn thật sự rất đắc ý, rất kiêu ngạo.
:Đồng học thiếu niên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.