Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 434: Gậy của Quốc Giáo Học Viện

Miêu Nị

09/12/2016

Hai người cho tới hôm nay chưa từng gặp mặt, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho Thiên Hải Nha Nhi quy trách nhiệm mình bị tàn phế cho Đường Tam Thập Lục.

Hắn nhìn chằm chằm Đường Tam Thập Lục, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy oán độc, hận không thể ăn hắn. Nhưng hắn không làm cái gì, tương phản, nghĩ tới tính cách Đường Tam Thập Lục còn sinh ra điềm xấu, dùng tiếng sắc nhọn cướp lời:

- Ta là nói Trần Trường Sinh, không liên quan gì đến ngươi.

Có gan ngươi đánh ta đi.

Thiên Hải Nha Nhi vô lại vô sỉ hiểm ác, dám nói với mọi người bao gồm Trần Trường Sinh những lời này, nhưng lại không dám nói với Đường Tam Thập Lục.

Bởi vì hắn biết Đường Tam Thập Lục thật sự có thể ra tay.

Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, có chút không ngờ tên này phản ứng nhanh như vậy, chưa nghĩ được cách nào nên không nói đạo lý:

- Ta mặc kệ, dù sao ta muốn đánh ngươi.

Nói xong câu đó, hắn nói với Trần Trường Sinh:

- Giúp ta xắn tay áo lên.

Hắn lúc này tay trái bưng bát sữa đậu nành, tay phải cầm bánh quẩy, quả thật không có cách nào tự xắn tay áo lên.

Xắn tay áo là động tác có ý nghĩa tượng trưng, là tín hiệu xuất phát.

Thiên Hải Nha Nhi sắc mặt trắng bạch nói:

- Ta không đánh với ngươi, dù sao ta là ngươi tàn phế, ngươi mà không sợ mất mặt thì cứ việc.

Trần Trường Sinh đang tự hỏi có nên giúp Đường Tam Thập Lục xắn tay áo, bỗng nhiên nghe bốn chữ không sợ mất mặt, nghĩ thầm mình chẳng cần làm gì nữa rồi.

Quả nhiên, nghe được bốn chữ không sợ mất mặt, Đường Tam Thập Lục không chút do dự, ánh mắt lại phát sáng lên, nói:

- Mặt là cái gì?

Thiên Hải Nha Nhi nhìn hắn bất an nói:

- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật muốn ở trước mặt nhiều người như vậy ức hiếp người tàn tật như ta?

Mưa bụi nhỏ dần, quanh đó là Ly Cung Giáo Sĩ và Vũ Lâm Quân, còn có dân chúng kinh đô.

Danh tiếng của Thiên Hải Nha Nhi ở trong kinh đô không tốt, nhưng hắn là thiếu niên mười bốn tuổi đã tàn phế gần một năm, hai chân nhỏ như cán bột, nhìn rất đáng thương, nếu có người ra tay với hắn sẽ bị cười chê. Nhưng Đường Tam Thập Lục trước giờ đâu có để ý mấy việc này.

Hắn nhìn Thiên Hải Nha Nhi mỉm cười nói:

- Ngươi có biết không, ta đây thích nhất làm một việc.

Thiên Hải Nha Nhi nhìn hắn, thanh âm khẽ run nói:

- Việc gì?

Đường Tam Thập Lục nói:



- Ta thích nhất lấy cây côn đánh chó rơi xuống nước.

Thiên Hải Nha Nhi hiểu ý của hắn, rùng mình một cái, run giọng hô:

- Có ai không, Vấn Thủy Đường Gia độc tôn đánh người, còn là người tàn phế nữa.

Đường Tam Thập Lục cũng không nóng nảy, tùy ý để hắn hô, đợi Thiên Hải Nha Nhi dừng lại mới nói với người ngoài hẻm: "Mọi người xem đi, ta không có ra tay.

Hắn quả thật không có đánh Thiên Hải Nha Nhi, cả y phục của Thiên Hải Nha Nhi cũng chưa chạm vào.

Lúc nói chuyện, hắn còn cố ý giơ sữa đậu nành và bánh quẩy, ra hiệu với mọi người, mình có muốn đánh người cũng không làm được.

Sau đó hắn vẻ mặt lạnh lẽo, một cước hung hăng đạp vào ngực Thiên Hải Nha Nhi.

Ba một tiếng.

Thiên Hải Nha Nhi cùng xe lăn ngã xuống mặt đất.

Đường Tam Thập Lục đạp quá ác, thiếu niên tàn phế co rụt như tôm, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, đau tới nói không nên lời.

Cửa Quốc Giáo Học Viện, ngoài ngõ Bách Hoa tĩnh mịch, không ai nói được thành lời.

Ai cũng không ngờ, một khắc trước hắn còn mỉm cười, giơ sữa đậu nành và bánh quẩy, ngay sau đó, hắn liền xuống tay độc ác

Thiên Hải gia thị vệ, còn có Chu Tự Hoành cũng không nghĩ tới, cho nên không kịp ngăn cản.

Kình phong gào thét, thị vệ Thiên Hải vội chạy tới bảo vệ Thiên Hải Nha Nhi.

Dù trong tay Chu Tự Hoành đã rơi, tay phải cầm kiếm, bộ mặt tức giận nhìn chằm chằm Đường Tam Thập Lục, dường như ngay sau đó sẽ xuất kiếm.

Đường Tam Thập Lục vẫn không để ý tới Tụ Tinh Cảnh cường nhân này, nhìn đám người chung quanh, giơ sữa đậu nành và bánh quẩy lên cao hơn chút, nói:

- Mọi người xem cho rõ ràng, ta thật không có ra tay, càng không xuống tay, ta là dùng chân đá.

Quả thật như thế, hắn không có ra tay với Thiên Hải Nha Nhi mà là ra chân.

Chu Tự Hoành hét giận dữ một tiếng, mũi kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý đề thăng, quanh quẩn trước cửa Quốc Giáo Học Viện.

Mục tiêu của đạo kiếm ý đương nhiên là Đường Tam Thập Lục.

Ở Thiên Thư Lăng xem bia ngộ đạo, cần cù tu hành, cảnh giới của Đường Tam Thập Lục nâng cao cực nhanh, tuổi này đã tới Thông U Thượng Cảnh, nhưng hắn không thể nào là đối thủ của Tụ Tinh Cảnh.

Nhưng, hắn vẫn không thèm nhìn Chu Tự Hoành lấy một cái, tiếp tục đi sâu vào Quốc Giáo Học Viện.

Đi vào ngõ Bách Hoa, vừa nhìn Chu Tự Hoành hắn đã biết người này rất muốn được thế giới nhìn vào, thế nên từ đầu đến cuối, hắn không thèm nhìn.

Đó chính là nhục nhã.

Chu Tự Hoành là giáo sĩ Chiết Xung Điện, là khách khanh Thiên Hải gia, là giáo viên Tông Tự Sở, bất kể thân phận gì đều có tư cách ngang ngược kiêu ngạo.

Người ngang ngược kiêu ngạo sao chịu được nhục nhã, cho nên dù đã biết thân phận của Đường Tam Thập Lục thì vẫn xuất kiếm.

Kiếm không thể xuất.



Chỉ nghe những tiếng kéo căng dây cung vang lên.

Mười mấy Vũ Lâm Quân ở phía sau Đường Tam Thập Lục bày trận, thần nỏ trong tay đầy sắc bén, khủng bố.

Một gã phó tướng vẻ mặt băng sương đứng phía sau cầm kiếm, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tự Hoành, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng, chỉ cần hắn động, như vậy sẽ chết.

Đường Tam Thập Lục và Trần Trường Sinh đi vào Quốc Giáo Học Viện, cửa sân đóng lại ầm một tiếng.

Tựa như một cái tát.

Thiên Hải Nha Nhi được thị vệ giúp đỡ, sắc mặt tái nhợt, thống khổ không chịu nổi.

Chu Tự Hoành đứng trong mưa, sắc mặt tái nhợt, nói:

- Ta muốn biết, Tiết thần tướng biết chuyện này sao?

Mọi người đều biết, phụ trách toàn bộ Vũ Lâm Quân là thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên, mà Tiết thần tướng từ trước đến nay tận trung với Thánh Hậu nương nương.

Hôm nay Vũ Lâm Quân ở cửa Quốc Giáo Học Viện bày ra thái độ địch ý rõ ràng với Thiên Hải gia.

Tên phó tướng nhìn Chu Tự Hoành, nói:

- Nhà ông ngoại ta độc đinh, ta không ngăn cản ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn toàn gia bị giết chết?

Nói xong câu đó, hắn phất phất tay ra hiệu bọn thuộc hạ tản ra, sau đó đi đến khách điếm đối diện Quốc Giáo Học Viện tiếp tục uống trà ngẩn người.

Trong Quốc Giáo Học Viện, Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh rất nhiệt tình dẫn Đường Tam Thập Lục vào tàng thư lâu.

- Sự nhiệt tình của các ngươi khiến ta khá không quen.

Đường Tam Thập Lục nhìn bọn họ, cảm giác có chút kỳ quái.

Trần Trường Sinh nhìn hắn vẻ mặt vui mừng, Hiên Viên Phá như trút được gánh nặng.

- Ngươi không biết, mấy ngày này tên tàn phế kia ở ngoài cửa viện chửi mắng thô tục, chúng ta thật sự không chịu nổi, chỉ trông cậy vào ngươi trở về.

Trần Trường Sinh nhìn hắn cảm kích nói:

- Quả nhiên, ngươi vừa về đã giải quyết được chuyện này, bằng không chúng ta thật không biết nên làm gì bây giờ.

Đường Tam Thập Lục có chút đắc ý, lại có chút căm tức, nói:

- Các ngươi cứ để yên cho tên đó chặn cửa mắt chửi sao? Tức chết mà.

Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, nói:

- Ta quả thật không có kinh nghiệm xử lý việc này.

Hiên Viên Phá ở bên nói:

- Thiên Hải Nha Nhi ỷ vào tàn phế, mặt mũi cũng không cần thì chúng ta có thể làm sao, chẳng lẽ thực đánh hắn một trận?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook