Quyển 2 - Chương 361: Giáo dục toàn chức (p2)
Miêu Nị
09/12/2016
Qua một lúc, Trần Trường Sinh leo xuống gốc liễu, nói với Tô Ly:
- Tiền bối, những kỵ binh này có lẽ thật sự rút đi rồi.
Tô Ly không để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh nói:
- Tiền bối, nếu những kỵ bin này thật là đuổi đến giết ông, vậy bây giờ vẫn phải ẩn giấu hành tung không? Ông không tin Chu nhân bọn ta, nhưng sẽ có người ông có thể tin tưởng. Giống như trước đây ông từng nói, sẽ có người đến giết ông, cũng sẽ có người đến cứu ông. Ly Sơn tuy xa, nhưng những người muốn cứu ông có thể rất gần.
Tô Ly nhìn ánh mắt của hắn nói:
- Vấn đề ở chỗ, là người muốn giết ta thì nhiều, còn người muốn cứu ta có nhiều không? Ai bách thiết hơn?
Trần Trường Sinh có chút do dự nói:
- Tiền bối… ông có phải nghĩ tính người quá âm tối rồi không.
- Không phải tính người, là lòng người. Tính người là không thể khảo nghiệm, lòng người cũng không thể dò đoán. Yêu thích, cuồng nhiệt và chán ghét suy cho cùng đều là vì lợi ích. Thái Tông hoàng đế rõ ràng là hạng thí huynh bức phụ vô sĩ. Chu Độc Phu rõ ràng là đồ tể giết người vô tính. Tại sao trong mắt người bình thường, trên người bọn họ đều có một đường kim quang? Vì lợi ích Thái Tông hoàng đế và Chu nhân cho bọn họ đủ nhiều. Bọn họ đuổi Ma tộc về thành Tuyết Lão, để loài người sinh sống ở Trung Nguyên tránh khỏi binh đao chiến hỏa, tránh bị dị tộc nô dịch. Vậy tất nhiên bọn họ chính là được lòng người.
Tô Ly nhìn hắn nghiêm nghị nói:
- Còn ta thì sao? Ta sinh sống ở thời không có chiến tranh và hòa bình. Ngoại trừ giết mấy ma tướng ra, không có làm gì nhiều. Ta làm được những gì cho thế giới nhân loại? Đoạt được lợi ích gì cho người tu hành và dân chúng? Đáng được bọn họ ở nơi xa đến giúp ta? Chính vì ta kiếm đạo cường đại không ai địch nổi, khí tiêu sái phi phàm?
Rõ ràng là thảo luận hoặc là thuyết giáo rất nghiêm nghị, thậm chí rất nghiêm túc. Nhưng lại vì hai câu nói cuối cùng đó đã làm thay đổi bầu không khí. Trần Trường Sinh hoàn toàn không biết nên nói tiếp thế nào, hỏi:
- Vậy Nam nhân thì sao?
Trong khái niệm bình thường, Tô Ly tiểu sư thúc Ly Sơn là người mạnh nhất thế giới phía Nam bấy giờ. Cũng chính là vì tồn tại của lão, phía Nam mới có thể có gìn giữ được tôn nghiêm và kiêu ngạo cuối cùng trước Đại Chu thịnh thế.
- Đương nhiên có rất nhiều Nam nhân cảm tạ ta, nhưng cũng có rất nhiều Nam nhân hận ta. Mấy ngày trước ta từng nói, ta giết rất nhiều người. Nếu ta từ nhỏ sống ở phía Nam, vậy trong số người bị giết nhất định phần lớn là Nam nhân. Bọn họ đều có thân thích đồng song đồng môn hậu đại, sao có thể thích ta? Đương nhiên, những người có thù với ta nhiều hơn, cũng không thể là chủ lưu, bằng không há chẳng phải ta sắp trở thành con chuột đầu đường bị mọi người đánh đuổi. Vấn đề ở chỗ nhiều năm trước ta từng làm qua một chuyện làm cả thế giới phía Nam đều rất thất vọng. Cho nên người không thích ta càng ngày càng nhiều.
- Chuyện gì. Trần Trường Sinh hiếu kỳ hỏi.
- Mười mấy năm trước, huyết án Quốc Giáo Học Viện, có lẽ ngươi cũng biết.
- Biết.
- Nói ra, Kế Đạo Nhân này có thật là sư phụ ngươi?
- Tiền bối… kỳ thật chuyện này vãn bối thật không rõ.
- Được rồi, nói về đề chính. Tóm lại sau vụ án Quốc Giáo Học Viện, Giáo Hoàng trọng thương, quân đội nội loạn, triều đường tương tranh, Chu Thông giết người bừa bãi, kinh đô hỗn loạn, Chu quốc ngươi rối loạn. Nam nhan ta thấy, chắc chắn đây là lần cơ hội tốt nhất. Hơn nữa không thể không thừa nhận, Trần Sinh Tông lúc đó quả thật rất mạnh, có sức đánh với Ly Cung.
- Sau đó?
- Khi Nam nhân chuẩn bị mấy năm sắp phát động, ta vì chuyện gì đó đi Trường Sinh Tông một chuyến, giết sạch những trưởng lão đó. Thế là chuyện bọn họ định làm tất nhiên không thể làm được.
- Tiền bối, bí mật này nghe quả thật rất kinh người. Nhưng sao vãn bối luôn cảm thấy ông lại như đang ca ngợi mình?
- Chuyện bi thảm như vậy, có gì tốt mà ca ngợi.
Rất khó, Tô Ly không có tiếp lời tiếp tục ca ngợi mình, thần tình bình thản làm người ta có chút khiếp sợ.
Tô Ly mặt không biểu tình nói:
- Cơ hội tốt nhất của Nam nhân cuối cùng bị mất đi như vậy, bọn họ sẽ cảm tạ ta cái gì chứ? Nam nhân, ngoại trừ cảm thấy ta là kẻ điên ra, cũng sẽ không cảm tạ ta.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ, sau đó nói:
- Không thích, không cảm tạ, không có nghĩa là muốn tiền bối chết.
Tô Ly nói:
- Nháy mắt hơn 10 năm trôi qua. Thiên Hải, Dần lão đầu và bà nương trên Thánh Nữ Phong vẫn một lòng muốn Nam Bắc hợp lưu, nhưng ta vẫn không đồng ý. Ta không đồng ý, thì Ly Sơn không thể đồng ý, Trường Sinh Tông không thể đồng ý. Nam Bắc hợp lưu… mãi mãi chỉ có thể là cái miếng mồi ngon viết trên giấy. Ngươi nói, chẳng lẽ những thánh nhân đó không muốn ta chết sao?
Nghe câu nói này của Tô Ly, Trần Trường Sinh trầm ngâm rất lâu. Rời khỏi Chu Viên, nhìn thế trận lớn trên cánh đồng tuyết, nói:
- Ma tộc… cũng rất muốn tiền bối chết
- Có cảm thấy cái này rất vớ vẩn không? Kẻ địch của kẻ địch không nhất thiết phải là bạn, vì trong này còn có cái gọi là lợi ích. Nếu ta chết rồi, đại lục sẽ lung lay, Ma quân và Thiên Hải lại là hai người tự tin nhất thế gian. Bọn họ có lòng tin có thể lợi dụng loạn cuộc, thu được thứ bọn họ muốn từ trong đó. Cho nên đương nhiên bọn họ đều rất muốn ta chết.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly, nghiêm túc và chân thành nói:
- Tiền bối, vậy tại sao ông không ủng hộ Nam Bắc hợp lưu? Nhìn thế nào, chuyện này đều có lợi cho nhân loại.
- Chuyện có lợi với nhân loại, thì ta phải làm sao? Được rồi, câu này rất giống như đại phản phái, ta thu lại.
Tô Ly nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi không, bị Thiên Hải thống trị và bị Ma tộc thống trị có gì khác biệt?
Trần Trường Sinh rất muốn nói giữa cái này khác biệt rất lớn. Mỗi cuộc chiến tranh giữa các tộc sẽ có nguy hiểm diệt tuyệt, tranh chấp giữ nhân loại chỉ là vấn đề ai cúi đầu. Chỉ là hắn biết đối với loại người như Tô Ly mà nói, bị thống trị bản thân chính là chuyện không thể chấp nhập. Giữa hai người quả thật không có khác biệt gì lớn lắm.
- Tiền bối, chẳng lẽ thế giới trong mắt ông vẫn đen tối như vậy sao?
- Không phải đen tối, mà là không có màu sắc, băng giá lạnh lẽo. Ta từng nói, đó là lợi ích.
- Chẳng lẽ… chúng ta không thể nghĩ tốt về thế giới này? Đây đã là lần thứ ba Trần Trường Sinh nói những lời đại loại như thế.
- Không thể, vì chuyện như thế này trước đây đã từng xảy ra rất nhiều lần. Cái gọi là lịch sử, chẳng qua chỉ là chứng cớ sau này. Cái gọi là hiện tại, cũng chỉ là lập lại của lịch sử. Tô Ly nhìn hắn nói:
- Ta không muốn trở thành Chu Độc Phu thứ hai. Cho nên bất luận Ma tộc hay là Chu nhân bọn ngươi, ta đều sẽ không tin.
Trong rừng liễu đen yên tĩnh trở lại, Trần Trường Sinh trầm ngâm rất lâu sau đó bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Tiền bối, ông là đang dạy vãn bối sao?
Từ khi vào quân trại, giao đàm giữa Tô Ly và hắn càng trở nên nhiều. Sau đó bất luận gặp thích khách, hay là gặp kỵ binh Đại Chu, trong lúc nói chuyện thoạt nhìn như tùy ý, trên thực tế là lựa chọn chủ đề có thâm ý, đều cho thấy lão đang có ý dạy Trần Trường Sinh một số thứ - nên làm sao nhìn thế giới này và nên sống thế nào.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh cười mỉa:
- Tới giờ mới hiểu có quá muộn lắm không? Trong lời đồn nói ngươi đọc thông đạo tạng, tại sao ta hoàn toàn không nhìn thấy chút ngộ tính trên người ngươi?
- Nhưng… đây là tại sao chứ?
Trần Trường Sinh không có để ý đùa cợt của vị tiền bối này, chỉ là có chút không hiểu. Hắn là Chu nhân, Tô Ly là Nam nhân. Hắn là thế hệ mới Quốc Giáo Học Viện bồi dưỡng, Tô Ly là vị kiếm đạo địa vị cao quý, giữa hai người vốn không có quan hệ gì, ngược lại trên quân trận thậm chí âm thầm đối địch. Càng không nói quan hệ giữa Quốc Giáo Học Viện và Ly Sơn Kiếm Tông phức tạp. Hắn và Thu Sơn Quân từ xưa đến giờ đều xảy ra tranh chấp, Tô Ly không có lý do gì giống như vị sư trưởng chỉ dạy hắn.
- Vì ta rất xem trọng ngươi. Tô Ly nhìn hắn mặt không biểu tình nói:
- Lý do này có đủ không?
Trần Trường Sinh rất thành thật lắc đầu, nói:
- Tiền bối, đương nhiên không đủ?
Tô Ly có chút nghẹn lời, nếu đổi thành vãn bối khác, được lao nhẫn nại chỉ dạy như vậy, đừng nói cảm động rơi nước mắt, thậm chí sau khi lão đưa ra một lý do, tuyệt đối không được tiếp tục truy hỏi nữa. Lão nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu niên, bỗng nhiên cười, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu tiểu tử này không phải người như vậy, làm sao có thể chịu được tính khí của mình?
- Vì ta hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh sống tiếp, thời gian sống càng dài càng tốt. Lão chân thành nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tiền bối biết chuyện mình đã kinh mạch đứt đoạn, không sống được bao lâu.
Lời nói tiếp theo của Tô Lý cho thấy lão cũng không biết bí mật này, lão nói:
- Vì chỉ có thời gian sống lâu, ngươi mới có thể trở nên mạnh mẽ. Ta hy vọng ngươi có thể mạnh mẽ hơn, cho đến cuối cùng.
- Cuối cùng là cái gì?
- Nối tiếp đời Giáo Hoàng.
- … Tiền bối hy vọng ta trở thành Giáo Hoàng đời sau.
- Đúng vậy, vì ngươi trở thành Giáo Hoàng, đối với Nam nhân mà nói là chuyện tốt nhất.
- Tại sao?
- Vì ngươi không muốn giết người, càng sẽ không nghiện giết người. Đối với chuyện sống chết, ngươi nhìn rất rõ. Ta xưa nay chưa từng gặp qua, ở tuổi như ngươi, lại có thể không quan tâm danh loại như vậy… Đương nhiên, chấp niệm ngươi đối với Hoàng Chỉ Tán, có lúc làm ta bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
- Ta không biết tiền bối làm sao nhìn ra ta không quan tâm danh lợi… chỉ là như vậy thì trở thành Giáo Hoàng?
Theo bản năng Trần Trường Sinh liếc nhìn bầu trời mờ mịt, nhìn hoa tuyết đang rơi từ phương xa xa cao cao, nói:
- Cảm thấy rất xa.
Tô Ly hứng trí nhìn hắn, nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không có loại tự giác này?
Trần Trường Sinh thu hồi tầm nhìn, hơi giật mình nói:
- Tự giác gì?
- Ly Cung xem trọng ngươi như vậy, bồi dưỡng ngươi để ngươi trở thành Thông U Thượng Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ tuổi nhất… Nếu không phải muốn ngươi trở thành Giáo Hoàng, những lão già đó muốn làm gì chứ?
Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói, bây giờ hắn đã biết tại sao giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa đặc biệt quan tâm mình, Giáo Hoàng đại nhân lại có ý nghĩ gì.
Sau khi rời khỏi Thiên Thư Lăng, tất cả bí mật sớm đã có đáp án, nhưng hắn vẫn không biết chuyện này. Theo bản năng không muốn nhớ chuyện này, chuyện xảy ra ở Chu Viên quá nhiều, cho nên hắn cho rằng mình thật đã quên chuyện này, đến giờ lại bị Tô Ly làm nhớ lại.
Hắn là người kế thừa của Quốc Giáo Học Viện
Chỉ là, ánh mắt của hắn vẫn quen thói nhìn về phía trước không xa, không quen ngẩng đầu nhìn trời. Bất luận là trời mờ mịt hay là trời quang, ánh sáng đều chói mắt như vậy. Nếu trở về kinh đô, mình làm người kế thừa của Quốc giáo, chẳng khác nào phải trực diện với uy nghiêm của Thánh Hậu nương nương rồi. Điều này làm hắn rất bất an, đương nhiên, đầu tiên hắn phải trở về kinh đô.
- Lúc ta nhắc tới Kế Đạo Nhân, ngươi nói mình cái gì cũng không biết… là đang gạt người? Tô Ly nhìn biểu tình trên mặt hắn nói.
Trần Trường Sinh vẫn chỉ có thể trầm ngâm, vì hắn không biết làm sao nói dối.
Tô Ly lầm bầm nói:
- Rốt cuộc những lão già đó đẩy ngươi ra là muốn làm gì?
Đối thoại xảy ra bình thường, kết thúc cũng thường không cần đáp án gì. Trần Trường Sinh không tìm được đáp án, Tô Ly cũng chỉ dùng thời gian ngắn, nghĩ ngợi.
Xác nhận kỵ binh của Đại Chu đã đi xa, Trần Trường Sinh cõng lão trên lưng, xuyên qua rừng liễu đen, tiếp tục đi về phía Nam.
Tiếp tục đi hoặc nói là chạy, thời tiết nóng dần, phong cảnh hai người nhìn càng ngày càng tới chân trời. Ở kinh đô, bây giờ có lẽ đang là xuân nồng, Ly Cung ở phía Nam càng đã vào tiết cuối xuân. Ở đây có chút lạnh, phóng tầm mắt nhìn có thể nhìn thấy chút bông tuyết, cũng may cũng đã có chút lục ý.
Nhìn mầm cây xanh biếc tái sinh trong đám cỏ dại đã chết năm ngoái, Trần Trường Sinh nghĩ, mình rời khỏi trấn Tây Ninh đã một năm rồi. Trong một năm nay xảy ra rất nhiều biến hóa, cho dù hắn vẫn đang là thiếu niên thanh xuân chính trực, mỗi khi quay đầu lại nhìn, đều khó trách sinh ra một chút cảm xúc mà ngươi trung niên mới có.
Sau khi băng qua khu quần cư nông phu gọi là Ngọa Lê Đồn, bên người hai người cũng thêm có chút thay đổi, thêm một chiếc xe. Kéo xe là hai con Mao Lộc khỏe mạnh.
Trần Trường Sinh ngồi trước xe, kéo dây thừng buộc giữa cổ Mao Lông, thỉnh thoảng phát vài tiếng hô quát không rõ nghĩa, có thể mô phỏng thủ đoạn của những nông phu đó. Nhưng rất rõ, hai con Mao Lộc đó không hiểu chỉ huy của hắn, cũng may nhắm đường lớn mà chạy, tóm lại là đi về phía Nam. Phía Nam còn rất xa xôi, nhưng chỉ cần kiên trì, thì sẽ càng ngày càng gần.
Tô Ly nằm trong xe, dưới người lớn tấm nệm rất dày, trên người đắp tấm da thú rất mềm mại, Hoàng Chỉ Tán ở bên cạnh, rượu thức ăn cũng ở bên cạnh, sáo trúc cầm trên tay, ghép bên môi, thỉnh thoảng phát ra tiếng thanh lãnh. Nhìn vô cùng thích ý, nào có chút cảm giác thê lương của trọng thương chạy trốn.
Đi thêm hai ngày, phía trước quan đạo, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành màu vàng đất, khác với quân trận lúc trước nhìn thấy. Đây là tòa thành chân chính, nhìn chu vi thành quách ít nhất có thể chứa mấy vạn người, nghĩ chắc bên trong cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Nếu muốn xây dựng lại thế giới loài người, chắc chắc chỗ này là tiện lợi nhất.
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn Tô Ly, dùng ánh mắt truy hỏi có muốn vào thành không.
Tô ly đang cầm một cái áo lông nhung, đang cẩn thận lau chùi lỗ thủng trên sáo trúc, không có để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh hiểu, nhưng vẫn có chút không rõ, lắc đầu, kéo động dây thừng trong tay, ý bảo hai con Mao Lộc kéo xe xuống quan đạo, xuyên qua bãi đất cằn cõi, vòng vào tòa thành màu vàng.
Thành nam có một khu rừng bạch dương, mấy ngàn gốc bạch dương nhỏ nhắn hiện ra có chút trơ trụi, giống như kiếm, mọc trên đất, đâm lên trời.
Lúc vào xuân nồng, khu rừng bạch dương khắp nơi băng giá nhưng vẫn không có mọc nhiều cỏ xanh. Tầm nhìn không bị cản trở gì, càng có thể nhìn thấy khu rừng đối diện mấy trăm dặm.
Thấy rừng chớ vào, đây không phải kinh nghiệm Tô Ly dạy Trần Trường Sinh hành tẩu thế gian, mà là những cách ngôn hắn nhìn thấy qua rất nhiều lần trên những quyển tạp chí tào lao.
- Tiền bối, những kỵ binh này có lẽ thật sự rút đi rồi.
Tô Ly không để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh nói:
- Tiền bối, nếu những kỵ bin này thật là đuổi đến giết ông, vậy bây giờ vẫn phải ẩn giấu hành tung không? Ông không tin Chu nhân bọn ta, nhưng sẽ có người ông có thể tin tưởng. Giống như trước đây ông từng nói, sẽ có người đến giết ông, cũng sẽ có người đến cứu ông. Ly Sơn tuy xa, nhưng những người muốn cứu ông có thể rất gần.
Tô Ly nhìn ánh mắt của hắn nói:
- Vấn đề ở chỗ, là người muốn giết ta thì nhiều, còn người muốn cứu ta có nhiều không? Ai bách thiết hơn?
Trần Trường Sinh có chút do dự nói:
- Tiền bối… ông có phải nghĩ tính người quá âm tối rồi không.
- Không phải tính người, là lòng người. Tính người là không thể khảo nghiệm, lòng người cũng không thể dò đoán. Yêu thích, cuồng nhiệt và chán ghét suy cho cùng đều là vì lợi ích. Thái Tông hoàng đế rõ ràng là hạng thí huynh bức phụ vô sĩ. Chu Độc Phu rõ ràng là đồ tể giết người vô tính. Tại sao trong mắt người bình thường, trên người bọn họ đều có một đường kim quang? Vì lợi ích Thái Tông hoàng đế và Chu nhân cho bọn họ đủ nhiều. Bọn họ đuổi Ma tộc về thành Tuyết Lão, để loài người sinh sống ở Trung Nguyên tránh khỏi binh đao chiến hỏa, tránh bị dị tộc nô dịch. Vậy tất nhiên bọn họ chính là được lòng người.
Tô Ly nhìn hắn nghiêm nghị nói:
- Còn ta thì sao? Ta sinh sống ở thời không có chiến tranh và hòa bình. Ngoại trừ giết mấy ma tướng ra, không có làm gì nhiều. Ta làm được những gì cho thế giới nhân loại? Đoạt được lợi ích gì cho người tu hành và dân chúng? Đáng được bọn họ ở nơi xa đến giúp ta? Chính vì ta kiếm đạo cường đại không ai địch nổi, khí tiêu sái phi phàm?
Rõ ràng là thảo luận hoặc là thuyết giáo rất nghiêm nghị, thậm chí rất nghiêm túc. Nhưng lại vì hai câu nói cuối cùng đó đã làm thay đổi bầu không khí. Trần Trường Sinh hoàn toàn không biết nên nói tiếp thế nào, hỏi:
- Vậy Nam nhân thì sao?
Trong khái niệm bình thường, Tô Ly tiểu sư thúc Ly Sơn là người mạnh nhất thế giới phía Nam bấy giờ. Cũng chính là vì tồn tại của lão, phía Nam mới có thể có gìn giữ được tôn nghiêm và kiêu ngạo cuối cùng trước Đại Chu thịnh thế.
- Đương nhiên có rất nhiều Nam nhân cảm tạ ta, nhưng cũng có rất nhiều Nam nhân hận ta. Mấy ngày trước ta từng nói, ta giết rất nhiều người. Nếu ta từ nhỏ sống ở phía Nam, vậy trong số người bị giết nhất định phần lớn là Nam nhân. Bọn họ đều có thân thích đồng song đồng môn hậu đại, sao có thể thích ta? Đương nhiên, những người có thù với ta nhiều hơn, cũng không thể là chủ lưu, bằng không há chẳng phải ta sắp trở thành con chuột đầu đường bị mọi người đánh đuổi. Vấn đề ở chỗ nhiều năm trước ta từng làm qua một chuyện làm cả thế giới phía Nam đều rất thất vọng. Cho nên người không thích ta càng ngày càng nhiều.
- Chuyện gì. Trần Trường Sinh hiếu kỳ hỏi.
- Mười mấy năm trước, huyết án Quốc Giáo Học Viện, có lẽ ngươi cũng biết.
- Biết.
- Nói ra, Kế Đạo Nhân này có thật là sư phụ ngươi?
- Tiền bối… kỳ thật chuyện này vãn bối thật không rõ.
- Được rồi, nói về đề chính. Tóm lại sau vụ án Quốc Giáo Học Viện, Giáo Hoàng trọng thương, quân đội nội loạn, triều đường tương tranh, Chu Thông giết người bừa bãi, kinh đô hỗn loạn, Chu quốc ngươi rối loạn. Nam nhan ta thấy, chắc chắn đây là lần cơ hội tốt nhất. Hơn nữa không thể không thừa nhận, Trần Sinh Tông lúc đó quả thật rất mạnh, có sức đánh với Ly Cung.
- Sau đó?
- Khi Nam nhân chuẩn bị mấy năm sắp phát động, ta vì chuyện gì đó đi Trường Sinh Tông một chuyến, giết sạch những trưởng lão đó. Thế là chuyện bọn họ định làm tất nhiên không thể làm được.
- Tiền bối, bí mật này nghe quả thật rất kinh người. Nhưng sao vãn bối luôn cảm thấy ông lại như đang ca ngợi mình?
- Chuyện bi thảm như vậy, có gì tốt mà ca ngợi.
Rất khó, Tô Ly không có tiếp lời tiếp tục ca ngợi mình, thần tình bình thản làm người ta có chút khiếp sợ.
Tô Ly mặt không biểu tình nói:
- Cơ hội tốt nhất của Nam nhân cuối cùng bị mất đi như vậy, bọn họ sẽ cảm tạ ta cái gì chứ? Nam nhân, ngoại trừ cảm thấy ta là kẻ điên ra, cũng sẽ không cảm tạ ta.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ, sau đó nói:
- Không thích, không cảm tạ, không có nghĩa là muốn tiền bối chết.
Tô Ly nói:
- Nháy mắt hơn 10 năm trôi qua. Thiên Hải, Dần lão đầu và bà nương trên Thánh Nữ Phong vẫn một lòng muốn Nam Bắc hợp lưu, nhưng ta vẫn không đồng ý. Ta không đồng ý, thì Ly Sơn không thể đồng ý, Trường Sinh Tông không thể đồng ý. Nam Bắc hợp lưu… mãi mãi chỉ có thể là cái miếng mồi ngon viết trên giấy. Ngươi nói, chẳng lẽ những thánh nhân đó không muốn ta chết sao?
Nghe câu nói này của Tô Ly, Trần Trường Sinh trầm ngâm rất lâu. Rời khỏi Chu Viên, nhìn thế trận lớn trên cánh đồng tuyết, nói:
- Ma tộc… cũng rất muốn tiền bối chết
- Có cảm thấy cái này rất vớ vẩn không? Kẻ địch của kẻ địch không nhất thiết phải là bạn, vì trong này còn có cái gọi là lợi ích. Nếu ta chết rồi, đại lục sẽ lung lay, Ma quân và Thiên Hải lại là hai người tự tin nhất thế gian. Bọn họ có lòng tin có thể lợi dụng loạn cuộc, thu được thứ bọn họ muốn từ trong đó. Cho nên đương nhiên bọn họ đều rất muốn ta chết.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly, nghiêm túc và chân thành nói:
- Tiền bối, vậy tại sao ông không ủng hộ Nam Bắc hợp lưu? Nhìn thế nào, chuyện này đều có lợi cho nhân loại.
- Chuyện có lợi với nhân loại, thì ta phải làm sao? Được rồi, câu này rất giống như đại phản phái, ta thu lại.
Tô Ly nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi không, bị Thiên Hải thống trị và bị Ma tộc thống trị có gì khác biệt?
Trần Trường Sinh rất muốn nói giữa cái này khác biệt rất lớn. Mỗi cuộc chiến tranh giữa các tộc sẽ có nguy hiểm diệt tuyệt, tranh chấp giữ nhân loại chỉ là vấn đề ai cúi đầu. Chỉ là hắn biết đối với loại người như Tô Ly mà nói, bị thống trị bản thân chính là chuyện không thể chấp nhập. Giữa hai người quả thật không có khác biệt gì lớn lắm.
- Tiền bối, chẳng lẽ thế giới trong mắt ông vẫn đen tối như vậy sao?
- Không phải đen tối, mà là không có màu sắc, băng giá lạnh lẽo. Ta từng nói, đó là lợi ích.
- Chẳng lẽ… chúng ta không thể nghĩ tốt về thế giới này? Đây đã là lần thứ ba Trần Trường Sinh nói những lời đại loại như thế.
- Không thể, vì chuyện như thế này trước đây đã từng xảy ra rất nhiều lần. Cái gọi là lịch sử, chẳng qua chỉ là chứng cớ sau này. Cái gọi là hiện tại, cũng chỉ là lập lại của lịch sử. Tô Ly nhìn hắn nói:
- Ta không muốn trở thành Chu Độc Phu thứ hai. Cho nên bất luận Ma tộc hay là Chu nhân bọn ngươi, ta đều sẽ không tin.
Trong rừng liễu đen yên tĩnh trở lại, Trần Trường Sinh trầm ngâm rất lâu sau đó bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Tiền bối, ông là đang dạy vãn bối sao?
Từ khi vào quân trại, giao đàm giữa Tô Ly và hắn càng trở nên nhiều. Sau đó bất luận gặp thích khách, hay là gặp kỵ binh Đại Chu, trong lúc nói chuyện thoạt nhìn như tùy ý, trên thực tế là lựa chọn chủ đề có thâm ý, đều cho thấy lão đang có ý dạy Trần Trường Sinh một số thứ - nên làm sao nhìn thế giới này và nên sống thế nào.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh cười mỉa:
- Tới giờ mới hiểu có quá muộn lắm không? Trong lời đồn nói ngươi đọc thông đạo tạng, tại sao ta hoàn toàn không nhìn thấy chút ngộ tính trên người ngươi?
- Nhưng… đây là tại sao chứ?
Trần Trường Sinh không có để ý đùa cợt của vị tiền bối này, chỉ là có chút không hiểu. Hắn là Chu nhân, Tô Ly là Nam nhân. Hắn là thế hệ mới Quốc Giáo Học Viện bồi dưỡng, Tô Ly là vị kiếm đạo địa vị cao quý, giữa hai người vốn không có quan hệ gì, ngược lại trên quân trận thậm chí âm thầm đối địch. Càng không nói quan hệ giữa Quốc Giáo Học Viện và Ly Sơn Kiếm Tông phức tạp. Hắn và Thu Sơn Quân từ xưa đến giờ đều xảy ra tranh chấp, Tô Ly không có lý do gì giống như vị sư trưởng chỉ dạy hắn.
- Vì ta rất xem trọng ngươi. Tô Ly nhìn hắn mặt không biểu tình nói:
- Lý do này có đủ không?
Trần Trường Sinh rất thành thật lắc đầu, nói:
- Tiền bối, đương nhiên không đủ?
Tô Ly có chút nghẹn lời, nếu đổi thành vãn bối khác, được lao nhẫn nại chỉ dạy như vậy, đừng nói cảm động rơi nước mắt, thậm chí sau khi lão đưa ra một lý do, tuyệt đối không được tiếp tục truy hỏi nữa. Lão nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu niên, bỗng nhiên cười, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu tiểu tử này không phải người như vậy, làm sao có thể chịu được tính khí của mình?
- Vì ta hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh sống tiếp, thời gian sống càng dài càng tốt. Lão chân thành nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ tiền bối biết chuyện mình đã kinh mạch đứt đoạn, không sống được bao lâu.
Lời nói tiếp theo của Tô Lý cho thấy lão cũng không biết bí mật này, lão nói:
- Vì chỉ có thời gian sống lâu, ngươi mới có thể trở nên mạnh mẽ. Ta hy vọng ngươi có thể mạnh mẽ hơn, cho đến cuối cùng.
- Cuối cùng là cái gì?
- Nối tiếp đời Giáo Hoàng.
- … Tiền bối hy vọng ta trở thành Giáo Hoàng đời sau.
- Đúng vậy, vì ngươi trở thành Giáo Hoàng, đối với Nam nhân mà nói là chuyện tốt nhất.
- Tại sao?
- Vì ngươi không muốn giết người, càng sẽ không nghiện giết người. Đối với chuyện sống chết, ngươi nhìn rất rõ. Ta xưa nay chưa từng gặp qua, ở tuổi như ngươi, lại có thể không quan tâm danh loại như vậy… Đương nhiên, chấp niệm ngươi đối với Hoàng Chỉ Tán, có lúc làm ta bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
- Ta không biết tiền bối làm sao nhìn ra ta không quan tâm danh lợi… chỉ là như vậy thì trở thành Giáo Hoàng?
Theo bản năng Trần Trường Sinh liếc nhìn bầu trời mờ mịt, nhìn hoa tuyết đang rơi từ phương xa xa cao cao, nói:
- Cảm thấy rất xa.
Tô Ly hứng trí nhìn hắn, nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn không có loại tự giác này?
Trần Trường Sinh thu hồi tầm nhìn, hơi giật mình nói:
- Tự giác gì?
- Ly Cung xem trọng ngươi như vậy, bồi dưỡng ngươi để ngươi trở thành Thông U Thượng Cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ tuổi nhất… Nếu không phải muốn ngươi trở thành Giáo Hoàng, những lão già đó muốn làm gì chứ?
Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói, bây giờ hắn đã biết tại sao giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa đặc biệt quan tâm mình, Giáo Hoàng đại nhân lại có ý nghĩ gì.
Sau khi rời khỏi Thiên Thư Lăng, tất cả bí mật sớm đã có đáp án, nhưng hắn vẫn không biết chuyện này. Theo bản năng không muốn nhớ chuyện này, chuyện xảy ra ở Chu Viên quá nhiều, cho nên hắn cho rằng mình thật đã quên chuyện này, đến giờ lại bị Tô Ly làm nhớ lại.
Hắn là người kế thừa của Quốc Giáo Học Viện
Chỉ là, ánh mắt của hắn vẫn quen thói nhìn về phía trước không xa, không quen ngẩng đầu nhìn trời. Bất luận là trời mờ mịt hay là trời quang, ánh sáng đều chói mắt như vậy. Nếu trở về kinh đô, mình làm người kế thừa của Quốc giáo, chẳng khác nào phải trực diện với uy nghiêm của Thánh Hậu nương nương rồi. Điều này làm hắn rất bất an, đương nhiên, đầu tiên hắn phải trở về kinh đô.
- Lúc ta nhắc tới Kế Đạo Nhân, ngươi nói mình cái gì cũng không biết… là đang gạt người? Tô Ly nhìn biểu tình trên mặt hắn nói.
Trần Trường Sinh vẫn chỉ có thể trầm ngâm, vì hắn không biết làm sao nói dối.
Tô Ly lầm bầm nói:
- Rốt cuộc những lão già đó đẩy ngươi ra là muốn làm gì?
Đối thoại xảy ra bình thường, kết thúc cũng thường không cần đáp án gì. Trần Trường Sinh không tìm được đáp án, Tô Ly cũng chỉ dùng thời gian ngắn, nghĩ ngợi.
Xác nhận kỵ binh của Đại Chu đã đi xa, Trần Trường Sinh cõng lão trên lưng, xuyên qua rừng liễu đen, tiếp tục đi về phía Nam.
Tiếp tục đi hoặc nói là chạy, thời tiết nóng dần, phong cảnh hai người nhìn càng ngày càng tới chân trời. Ở kinh đô, bây giờ có lẽ đang là xuân nồng, Ly Cung ở phía Nam càng đã vào tiết cuối xuân. Ở đây có chút lạnh, phóng tầm mắt nhìn có thể nhìn thấy chút bông tuyết, cũng may cũng đã có chút lục ý.
Nhìn mầm cây xanh biếc tái sinh trong đám cỏ dại đã chết năm ngoái, Trần Trường Sinh nghĩ, mình rời khỏi trấn Tây Ninh đã một năm rồi. Trong một năm nay xảy ra rất nhiều biến hóa, cho dù hắn vẫn đang là thiếu niên thanh xuân chính trực, mỗi khi quay đầu lại nhìn, đều khó trách sinh ra một chút cảm xúc mà ngươi trung niên mới có.
Sau khi băng qua khu quần cư nông phu gọi là Ngọa Lê Đồn, bên người hai người cũng thêm có chút thay đổi, thêm một chiếc xe. Kéo xe là hai con Mao Lộc khỏe mạnh.
Trần Trường Sinh ngồi trước xe, kéo dây thừng buộc giữa cổ Mao Lông, thỉnh thoảng phát vài tiếng hô quát không rõ nghĩa, có thể mô phỏng thủ đoạn của những nông phu đó. Nhưng rất rõ, hai con Mao Lộc đó không hiểu chỉ huy của hắn, cũng may nhắm đường lớn mà chạy, tóm lại là đi về phía Nam. Phía Nam còn rất xa xôi, nhưng chỉ cần kiên trì, thì sẽ càng ngày càng gần.
Tô Ly nằm trong xe, dưới người lớn tấm nệm rất dày, trên người đắp tấm da thú rất mềm mại, Hoàng Chỉ Tán ở bên cạnh, rượu thức ăn cũng ở bên cạnh, sáo trúc cầm trên tay, ghép bên môi, thỉnh thoảng phát ra tiếng thanh lãnh. Nhìn vô cùng thích ý, nào có chút cảm giác thê lương của trọng thương chạy trốn.
Đi thêm hai ngày, phía trước quan đạo, mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa thành màu vàng đất, khác với quân trận lúc trước nhìn thấy. Đây là tòa thành chân chính, nhìn chu vi thành quách ít nhất có thể chứa mấy vạn người, nghĩ chắc bên trong cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Nếu muốn xây dựng lại thế giới loài người, chắc chắc chỗ này là tiện lợi nhất.
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn Tô Ly, dùng ánh mắt truy hỏi có muốn vào thành không.
Tô ly đang cầm một cái áo lông nhung, đang cẩn thận lau chùi lỗ thủng trên sáo trúc, không có để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh hiểu, nhưng vẫn có chút không rõ, lắc đầu, kéo động dây thừng trong tay, ý bảo hai con Mao Lộc kéo xe xuống quan đạo, xuyên qua bãi đất cằn cõi, vòng vào tòa thành màu vàng.
Thành nam có một khu rừng bạch dương, mấy ngàn gốc bạch dương nhỏ nhắn hiện ra có chút trơ trụi, giống như kiếm, mọc trên đất, đâm lên trời.
Lúc vào xuân nồng, khu rừng bạch dương khắp nơi băng giá nhưng vẫn không có mọc nhiều cỏ xanh. Tầm nhìn không bị cản trở gì, càng có thể nhìn thấy khu rừng đối diện mấy trăm dặm.
Thấy rừng chớ vào, đây không phải kinh nghiệm Tô Ly dạy Trần Trường Sinh hành tẩu thế gian, mà là những cách ngôn hắn nhìn thấy qua rất nhiều lần trên những quyển tạp chí tào lao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.