Quyển 6 - Chương 209: Hai vệt lửa phá vỡ thiên không
Miêu Nị
17/11/2023
Dưới sự thống lĩnh của quân sư Hắc Bào, hệ thống tình báo của Tuyết Lão thành vô cùng hữu hiệu, đoạn thời gian trước chuyện đã xảy ra trên Nam Khê trai hợp trai đại điển cũng đã được viết thành hồ sơ vô cùng cụ thể, hồ sơ thậm chí còn phụ chú bức họa từ một vị họa sĩ Thiên Cơ các bị ruồng bỏ.
Ma Quân tận mắt nhìn thấy bức họa kia, xem hai đạo kiếm quang kinh diễm trong bức họa, nhưng vẫn cho là hồ sơ miêu tả quá mức khoa trương. Cho tới hôm nay tận mắt thấy hai đạo kiếm quang này, hắn mới phát hiện thì ra thực tế còn khoa trương hơn cả miêu tả.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng đối diện.
Máu màu vàng theo bên cánh bị thương chậm rãi nhỏ xuống.
Đôi mắt của hắn hờ hững như cũ, nhưng ánh mắt đã trở nên thật tình.
Hắn không ngờ hai nhân loại trẻ tuổi này lại có thể ngăn trở một kích quang mâu toàn lực của mình.
Chân chính làm hắn cảm thấy cảnh giác chính là kiếm ý của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Hai đạo kiếm ý hòa làm một thể vẫn không đủ để đánh bại hắn, nhưng một thứ gì đó ẩn núp ở bên trong, để cho hắn cảm nhận được bất an trước nay chưa từng có.
So sánh với chuỗi thạch châu trên cổ tay Trần Trường Sinh, thứ kia càng làm hắn bất an hơn.
Đạo khí tức từ đầy đất cát vàng xông thẳng thiên không, đạo ý vị phảng phất có thể hủy diệt hết thảy sự vật kia, rốt cuộc là cái gì?
...
...
Thánh Quang thiên sứ có kiến thức uyên bác khó lòng tưởng tượng, bởi vì hắn đã sống rất lâu, hơn nữa còn có thánh cảnh chi nhãn thần minh ban cho.
Cho nên hắn có thể nhận ra được sự kinh khủng của thạch châu, thậm chí có thể nhận ra ba kiếm của Trần Trường Sinh, nhìn thấu dấu vết của hắn, trực tiếp phá bỏ.
Nhưng hắn không biết Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích tạo thành đạo ý tứ kia là gì.
Đạo ý tứ kia là hủy diệt, đến từ Lưỡng Đoạn đao quyết đã thất truyền nhiều năm, nói đúng ra, đó chính là phần thế (diệt thế).
Lưỡng Đoạn đao quyết là tuyệt học của Chu Độc Phu.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích, vốn từ năm đó bọn họ ở Chu lăng cùng Thiên Thư lăng tu tập Lưỡng Đoạn đao quyết.
Khi kiếm quang của bọn hắn rơi xuống, tự nhiên mang theo vài phần Chu Độc Phu một mình đối địch toàn bộ thế giới năm đó, thậm chí có ý chí cường đại can đảm hủy diệt cả thế giới này.
Đối mặt với ý chí cùng khí tức như vậy, cho dù là thần thánh cường giả tới từ dị đại lục cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Chu Độc Phu là người mạnh nhất dưới tinh không này.
Vô luận là Trung Thổ đại lục hay là Thánh Quang đại lục, đều ở dưới tinh không.
Thánh Quang thiên sứ hít một hơi thật sâu.
Theo lần hô hấp này, không khí chung quanh cũng bắt đầu vũ điệu.
Ngực hắn chậm rãi nhô cao, sau đó rơi xuống.
Trong đó ẩn chứa vô số tiếng sấm nổ mạnh.
Hắn giơ lên quang mâu, nhắm vào Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Sợ hãi đến từ sinh mệnh dài dòng gặp phải uy hiếp, sẽ kích phát dục vọng giết chóc vô hạn của hắn.
Đây là bản năng của sinh mệnh, dù cho hắn là người hầu của thần minh.
Thánh Quang thiên sứ quyết định giết chết Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, dùng thủ đoạn mạnh nhất, chỉ sợ có thể sẽ làm cho thương thế của hắn trở nên nặng hơn.
Hắn không thể cho phép hai nhân loại trẻ tuổi này tiếp tục trưởng thành.
Cách chừng mười trượng, Trần Trường Sinh cũng có thể cảm giác được quang mâu truyền đến uy áp kinh khủng.
Hắn không định rút lui, bởi vì tốc độ của Thánh Quang thiên sứ quá nhanh, dù Từ Hữu Dung có thể đuổi kịp, nhưng hắn lại không thể.
Hắn giơ lên tay trái xa xa nhắm trúng quang mâu.
Thạch châu đã một lần nữa trở xuống cổ tay chuyển động, phát ra thanh âm ba ba.
Thanh âm này nghe rất nhẹ, trên thực tế bên trong ẩn giấu vô số lực lượng của thời gian.
Hơn ngàn đạo kiếm quang phân tán trong bầu trời đêm phá không mà tới, lẳng lặng lơ lửng quanh người hắn cùng Từ Hữu Dung.
Nam Khê trai kiếm trận lại thành, còn có thiên thư bia làm cơ sở, Trần Trường Sinh tin tưởng có thể ngăn cản công kích của Thánh Quang thiên sứ, ít nhất có thể ngăn cản trong chốc lát.
Chỉ cần có thể tranh thủ chốc lát, hắn cùng Từ Hữu Dung sẽ có thể xuất kiếm.
Hắn tin tưởng Từ Hữu Dung có thể hiểu được ý tứ của mình, liếc mắt lại thấy nàng vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
—— không thể tiếp tục chiến đấu ở đây, nếu không sẽ chết rất nhiều người.
Lúc này các giáo sĩ ngoài viện, không có Ly cung đại trận che chở, tất nhiên sẽ bị dư ba của cuộc chiến đấu sau đó đánh chết.
Bạch Đế thành dân chúng sẽ chết bao nhiêu?
Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua, liền biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Đối với chuyện này, hắn không có ý kiến.
"Đi."
Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung vươn tay trái, nắm lấy cổ áo của hắn.
Thân hình của hắn cao hơn Từ Hữu Dung không ít, nhưng nàng nắm không tốn sức chút nào, rất thuần thục, tựa như đã làm rất nhiều lần.
Oanh một tiếng vang.
Cát vàng vũ điệu, gió rét mãnh liệt.
Cánh chim màu trắng thấp thoáng, sau đó biến mất.
Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đã rời đi.
Trong bầu trời đêm tầng mây bị xé rách thành một cái hố.
Ly cung đại trận rất tự nhiên nhường ra một con đường.
Trong bầu trời đêm Thánh Quang thiên sứ đang cùng Ly cung đại trận đối kháng cũng không còn kịp ngăn cản.
Máu tươi màu vàng đã ngừng chảy, sợi lông trắng trên mặt đất vẫn vô cùng bắt mắt.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia ngẩng đầu nhìn thiên không, trong mắt sinh ra vẻ khó hiểu.
Hắn không rõ tại sao hai nhân loại trẻ tuổi này lại lựa chọn phương thức chiến đấu như vậy .
Là người hầu của thần minh, hắn trời sanh đã có thể lợi dụng thiên địa pháp lý quy tắc.
Cho dù là cường giả nhanh nhất trên đại lục này, cũng không thể có tốc độ nhanh hơn hắn.
Không rõ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Vô số ánh sáng chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong bầu trời đêm lần nữa xuất hiện một cái hố.
Cánh chim ở trong gió huy động.
Đáp án cũng tung bay trong gió.
Thánh Quang thiên sứ hóa thành một đạo vệt sáng đuổi theo.
Trong viện khôi phục an tĩnh.
Ma Quân từ sâu trong bóng đêm đi ra, ngẩng đầu ngắm mây trong bầu trời đêm, nhìn hai hố sâu trong mây đang dần dần thu lại.
"Thật là ghen tỵ a."
Hắn cảm khái nói: "Hận không muốn xem các ngươi một đêm bạc đầu, lại không muốn các ngươi đầu bạc bên nhau đến già, như thế nào cho phải đây?"
...
...
Bóng đêm chỉ bao phủ một nửa viện.
Rời đi mặt đất không xa, đã đi tới trời sáng thanh minh.
Cả Bạch Đế thành đều có thể nhìn thấy khác thường xuất hiện trong bầu trời.
Đó là hai vệt lửa vô cùng bắt mắt.
Ngay đầu vệt lửa, mơ hồ có thể thấy cánh chim trắng noãn vũ động.
Dân chúng Yêu tộc thấy hình ảnh này, khiếp sợ không nói thành lời, có ít người cho là thấy được thần minh, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
Hai vệt lửa ở trong bầu trời nhìn như chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng đuổi theo nhau.
Chỉ mấy tức hai vệt lửa này đã tiến vào tầng mây cao hơn.
Tầng mây tỏa ra vô hạn quang minh, dường như muốn bốc cháy lên.
...
...
Gió lạnh tốc độ cao đập vào trên mặt, giống như lưỡi đao đâm tới.
Cánh chim vũ động, lấy tốc độ khó tưởng tượng đè xuống không khí, phát ra tiếng nổ vang.
Từ Hữu Dung mang theo Trần Trường Sinh bay vào trong bầu trời, hướng chỗ sâu trong tầng mây bay đi, bốn phía chỉ có một mảnh thương mang màu trắng.
Nếu như không có kinh nghiệm, rất dễ dàng phân không rõ phương hướng, thậm chí có thể rơi xuống mặt đất cứng rắn.
Từ Hữu Dung tự nhiên sẽ không gặp phải vấn đề như vậy.
Trần Trường Sinh có rất nhiều kinh nghiệm cưỡi hạc du ngoạn, cũng rất bình tĩnh.
Không biết là bởi vì không khí dần dần trở nên mỏng manh, hay là mây mù dần dần dày đặc, bốn phía bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn Từ Hữu Dung.
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây thật dầy, bị tán xạ thành vệt sáng ôn như, rơi vào trên mặt của nàng, xinh đẹp không gì sánh được.
Nơi này đẹp không phải là quang ảnh thế giới.
Là mặt mày nàng như vẽ, còn có lấm tấm mồ hôi trong suốt ở thái dương.
Trần Trường Sinh đột nhiên hỏi: "Ngươi thường xuyên dẫn theo người bay hay sao?"
Từ Hữu Dung nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn hỏi vấn đề như vậy lúc này.
Ma Quân tận mắt nhìn thấy bức họa kia, xem hai đạo kiếm quang kinh diễm trong bức họa, nhưng vẫn cho là hồ sơ miêu tả quá mức khoa trương. Cho tới hôm nay tận mắt thấy hai đạo kiếm quang này, hắn mới phát hiện thì ra thực tế còn khoa trương hơn cả miêu tả.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đứng đối diện.
Máu màu vàng theo bên cánh bị thương chậm rãi nhỏ xuống.
Đôi mắt của hắn hờ hững như cũ, nhưng ánh mắt đã trở nên thật tình.
Hắn không ngờ hai nhân loại trẻ tuổi này lại có thể ngăn trở một kích quang mâu toàn lực của mình.
Chân chính làm hắn cảm thấy cảnh giác chính là kiếm ý của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Hai đạo kiếm ý hòa làm một thể vẫn không đủ để đánh bại hắn, nhưng một thứ gì đó ẩn núp ở bên trong, để cho hắn cảm nhận được bất an trước nay chưa từng có.
So sánh với chuỗi thạch châu trên cổ tay Trần Trường Sinh, thứ kia càng làm hắn bất an hơn.
Đạo khí tức từ đầy đất cát vàng xông thẳng thiên không, đạo ý vị phảng phất có thể hủy diệt hết thảy sự vật kia, rốt cuộc là cái gì?
...
...
Thánh Quang thiên sứ có kiến thức uyên bác khó lòng tưởng tượng, bởi vì hắn đã sống rất lâu, hơn nữa còn có thánh cảnh chi nhãn thần minh ban cho.
Cho nên hắn có thể nhận ra được sự kinh khủng của thạch châu, thậm chí có thể nhận ra ba kiếm của Trần Trường Sinh, nhìn thấu dấu vết của hắn, trực tiếp phá bỏ.
Nhưng hắn không biết Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích tạo thành đạo ý tứ kia là gì.
Đạo ý tứ kia là hủy diệt, đến từ Lưỡng Đoạn đao quyết đã thất truyền nhiều năm, nói đúng ra, đó chính là phần thế (diệt thế).
Lưỡng Đoạn đao quyết là tuyệt học của Chu Độc Phu.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung song kiếm hợp bích, vốn từ năm đó bọn họ ở Chu lăng cùng Thiên Thư lăng tu tập Lưỡng Đoạn đao quyết.
Khi kiếm quang của bọn hắn rơi xuống, tự nhiên mang theo vài phần Chu Độc Phu một mình đối địch toàn bộ thế giới năm đó, thậm chí có ý chí cường đại can đảm hủy diệt cả thế giới này.
Đối mặt với ý chí cùng khí tức như vậy, cho dù là thần thánh cường giả tới từ dị đại lục cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Chu Độc Phu là người mạnh nhất dưới tinh không này.
Vô luận là Trung Thổ đại lục hay là Thánh Quang đại lục, đều ở dưới tinh không.
Thánh Quang thiên sứ hít một hơi thật sâu.
Theo lần hô hấp này, không khí chung quanh cũng bắt đầu vũ điệu.
Ngực hắn chậm rãi nhô cao, sau đó rơi xuống.
Trong đó ẩn chứa vô số tiếng sấm nổ mạnh.
Hắn giơ lên quang mâu, nhắm vào Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.
Sợ hãi đến từ sinh mệnh dài dòng gặp phải uy hiếp, sẽ kích phát dục vọng giết chóc vô hạn của hắn.
Đây là bản năng của sinh mệnh, dù cho hắn là người hầu của thần minh.
Thánh Quang thiên sứ quyết định giết chết Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, dùng thủ đoạn mạnh nhất, chỉ sợ có thể sẽ làm cho thương thế của hắn trở nên nặng hơn.
Hắn không thể cho phép hai nhân loại trẻ tuổi này tiếp tục trưởng thành.
Cách chừng mười trượng, Trần Trường Sinh cũng có thể cảm giác được quang mâu truyền đến uy áp kinh khủng.
Hắn không định rút lui, bởi vì tốc độ của Thánh Quang thiên sứ quá nhanh, dù Từ Hữu Dung có thể đuổi kịp, nhưng hắn lại không thể.
Hắn giơ lên tay trái xa xa nhắm trúng quang mâu.
Thạch châu đã một lần nữa trở xuống cổ tay chuyển động, phát ra thanh âm ba ba.
Thanh âm này nghe rất nhẹ, trên thực tế bên trong ẩn giấu vô số lực lượng của thời gian.
Hơn ngàn đạo kiếm quang phân tán trong bầu trời đêm phá không mà tới, lẳng lặng lơ lửng quanh người hắn cùng Từ Hữu Dung.
Nam Khê trai kiếm trận lại thành, còn có thiên thư bia làm cơ sở, Trần Trường Sinh tin tưởng có thể ngăn cản công kích của Thánh Quang thiên sứ, ít nhất có thể ngăn cản trong chốc lát.
Chỉ cần có thể tranh thủ chốc lát, hắn cùng Từ Hữu Dung sẽ có thể xuất kiếm.
Hắn tin tưởng Từ Hữu Dung có thể hiểu được ý tứ của mình, liếc mắt lại thấy nàng vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
—— không thể tiếp tục chiến đấu ở đây, nếu không sẽ chết rất nhiều người.
Lúc này các giáo sĩ ngoài viện, không có Ly cung đại trận che chở, tất nhiên sẽ bị dư ba của cuộc chiến đấu sau đó đánh chết.
Bạch Đế thành dân chúng sẽ chết bao nhiêu?
Trần Trường Sinh nhìn thoáng qua, liền biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Đối với chuyện này, hắn không có ý kiến.
"Đi."
Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung vươn tay trái, nắm lấy cổ áo của hắn.
Thân hình của hắn cao hơn Từ Hữu Dung không ít, nhưng nàng nắm không tốn sức chút nào, rất thuần thục, tựa như đã làm rất nhiều lần.
Oanh một tiếng vang.
Cát vàng vũ điệu, gió rét mãnh liệt.
Cánh chim màu trắng thấp thoáng, sau đó biến mất.
Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh đã rời đi.
Trong bầu trời đêm tầng mây bị xé rách thành một cái hố.
Ly cung đại trận rất tự nhiên nhường ra một con đường.
Trong bầu trời đêm Thánh Quang thiên sứ đang cùng Ly cung đại trận đối kháng cũng không còn kịp ngăn cản.
Máu tươi màu vàng đã ngừng chảy, sợi lông trắng trên mặt đất vẫn vô cùng bắt mắt.
Vị Thánh Quang thiên sứ kia ngẩng đầu nhìn thiên không, trong mắt sinh ra vẻ khó hiểu.
Hắn không rõ tại sao hai nhân loại trẻ tuổi này lại lựa chọn phương thức chiến đấu như vậy .
Là người hầu của thần minh, hắn trời sanh đã có thể lợi dụng thiên địa pháp lý quy tắc.
Cho dù là cường giả nhanh nhất trên đại lục này, cũng không thể có tốc độ nhanh hơn hắn.
Không rõ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Vô số ánh sáng chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong bầu trời đêm lần nữa xuất hiện một cái hố.
Cánh chim ở trong gió huy động.
Đáp án cũng tung bay trong gió.
Thánh Quang thiên sứ hóa thành một đạo vệt sáng đuổi theo.
Trong viện khôi phục an tĩnh.
Ma Quân từ sâu trong bóng đêm đi ra, ngẩng đầu ngắm mây trong bầu trời đêm, nhìn hai hố sâu trong mây đang dần dần thu lại.
"Thật là ghen tỵ a."
Hắn cảm khái nói: "Hận không muốn xem các ngươi một đêm bạc đầu, lại không muốn các ngươi đầu bạc bên nhau đến già, như thế nào cho phải đây?"
...
...
Bóng đêm chỉ bao phủ một nửa viện.
Rời đi mặt đất không xa, đã đi tới trời sáng thanh minh.
Cả Bạch Đế thành đều có thể nhìn thấy khác thường xuất hiện trong bầu trời.
Đó là hai vệt lửa vô cùng bắt mắt.
Ngay đầu vệt lửa, mơ hồ có thể thấy cánh chim trắng noãn vũ động.
Dân chúng Yêu tộc thấy hình ảnh này, khiếp sợ không nói thành lời, có ít người cho là thấy được thần minh, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
Hai vệt lửa ở trong bầu trời nhìn như chậm chạp, kì thực vô cùng nhanh chóng đuổi theo nhau.
Chỉ mấy tức hai vệt lửa này đã tiến vào tầng mây cao hơn.
Tầng mây tỏa ra vô hạn quang minh, dường như muốn bốc cháy lên.
...
...
Gió lạnh tốc độ cao đập vào trên mặt, giống như lưỡi đao đâm tới.
Cánh chim vũ động, lấy tốc độ khó tưởng tượng đè xuống không khí, phát ra tiếng nổ vang.
Từ Hữu Dung mang theo Trần Trường Sinh bay vào trong bầu trời, hướng chỗ sâu trong tầng mây bay đi, bốn phía chỉ có một mảnh thương mang màu trắng.
Nếu như không có kinh nghiệm, rất dễ dàng phân không rõ phương hướng, thậm chí có thể rơi xuống mặt đất cứng rắn.
Từ Hữu Dung tự nhiên sẽ không gặp phải vấn đề như vậy.
Trần Trường Sinh có rất nhiều kinh nghiệm cưỡi hạc du ngoạn, cũng rất bình tĩnh.
Không biết là bởi vì không khí dần dần trở nên mỏng manh, hay là mây mù dần dần dày đặc, bốn phía bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh quay đầu nhìn Từ Hữu Dung.
Ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây thật dầy, bị tán xạ thành vệt sáng ôn như, rơi vào trên mặt của nàng, xinh đẹp không gì sánh được.
Nơi này đẹp không phải là quang ảnh thế giới.
Là mặt mày nàng như vẽ, còn có lấm tấm mồ hôi trong suốt ở thái dương.
Trần Trường Sinh đột nhiên hỏi: "Ngươi thường xuyên dẫn theo người bay hay sao?"
Từ Hữu Dung nhìn hắn một cái, không rõ vì sao hắn hỏi vấn đề như vậy lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.