Quyển 2 - Chương 303: Hoa hải đường tàn như máu.
Miêu Nị
09/12/2016
Thanh Lại Ti Nha Môn trong ngõ bắc Binh Mã Ti.
Nói là ngõ, nhưng thật ra lại là một phố rất rộng rãi, có thể chứa hai cỗ xe ngựa song song mà đi.
Lúc này trong ngõ nhỏ cũng có hai cỗ xe ngựa, một trước một sau ngừng lại, trong xe không có người, phía ngoài hẻm lại tới không ít người, hơn nữa theo tin tức truyền ra, tin tưởng sau đó sẽ có thêm nhiều người nữa xuất hiện.
Những người phía ngoài hẻm đều là cơ sở ngầm của các thế lực ở kinh đô, bọn họ chỉ dám ở cửa ngõ nhìn phía tòa phủ đệ xa xa này, không dám tới gần.
Tòa phủ đệ này nhìn rất bình thường, không hề có cảm giác âm trầm, nhưng trên đường dưới thềm đá trong ngõ nhỏ căn bản không có một người đi.
Trần Trường Sinh đứng ở trước cửa tòa phủ đệ, lấy ra danh thiếp đưa cho một gã quan viên, vẻ mặt và động tác có chút cứng nhắc.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra danh thiếp của mình để tới thăm hỏi.
Trước kia hắn chưa từng làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Đương nhiên, nguyên nhân căn bản của việc khẩn trường là bởi vì chính phủ đệ này, không cần nói tới hắn, ngay cả hô hấp của Hiên Viên Phá cũng rất trầm trọng, mà ngay cả Đường Tam Thập Lục lúc bình thường không sợ trời không sợ đất cũng biểu hiện rất im lặng—— trên thực tế, khi xe ngựa trải qua các con phố chính, quẹo vào ngõ bắc Binh mã Ti, sau khi xác nhận mục đích chuyến đi này của Trần Trường Sinh, hắn liền không mở miệng nói chuyện nữa.
Phủ đệ này chính là Thanh Lại Ti Nha Môn, cũng là trụ sở của Chu Thông, là Chu Ngục trong truyền thuyết.
Đối với rất nhiều người mà nói, nhất là với thần dân triều Đại Chu, phủ đệ này là nơi đáng sợ âm trầm nhất cả đại lục, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tòa Tuyết Lão Thành bên trong Ma Vực.
Bởi vì Tuyết Lão Thành ở quá xa, mà Chu Ngục lại ở bên người.
Sở dĩ chỗ phủ đệ này âm trầm đáng sợ, đương nhiên cũng là bởi vì vị đại nhân vật ở bên trong kia.
Danh tiếng của Chu Thông có thể khiến trẻ con dừng khóc đêm, đó cũng không phải là thủ pháp nói quá gì, mà là chuyện thật sự đã từng phát sinh.
Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều loại chuyện xưa. Tương truyền mấy chục năm trước, công tử của đương triều Lễ Bộ thượng thư uống rượu ở trong tòa thanh lâu nào đó, ý muốn cướp ép một vị cô nương trong trắng qua đêm, đang đến lúc sắp đạt được bỗng nhiên nghe có người ở ngoài cửa quát Chu Thông tới, vị công tử Thượng thư kia lại sợ tới mức không thể khống chế mình, sinh ra những chuyện vượt quá khả năng.
Đương nhiên, cái này cũng không đại biểu Chu Thông nguyện ý trợ giúp dân chúng kinh đô giáo dục đứa trẻ nhà mình, người tốt nguyện ý cứu vớt con gái gặp rủ ro, đây chỉ có thể nói tên của hắn đã khủng bố tới một trình độ đáng sợ ở trong lòng mọi người.
Trên đời đều biết, Chu Thông là một ác quan có thủ đoạn bạo ngược, là một tiểu nhân âm hiểm tà ác, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội, là một quan viên đá lạnh.
Nếu như nói, Tô Ly bởi vì năm đó đã giết quá nhiều người nên trở thành đối tượng rất nhiều người muốn giết chết. Như vậy, tất cả mọi người khắp thiên hạ đều muốn giết chết Chu Thông, cho dù quan viên cùng trận doanh với hắn, có đôi khi cũng hận không thể khiến hắn đi tìm cái chết. Thậm chí có lúc, có ít người sẽ cảm thấy, ông trời để người như Chu Thông xuất hiện là một loại trừng phạt đối với nhân gian.
Dựa theo chuyện xưa, người như Chu Thông nhiều nhất chỉ được nhất thời, sớm nên bị anh chủ lăng trì xử tử, hoặc là bị cao nhân thế ngoại hóa thành một đạo khói nhẹ, nhưng hắn không có.
Bởi vì hắn là vị đại thần bậc cực cao của triều Đại Chu, có vô số quân sĩ cao thủ bảo hộ, hơn nữa bản thân hắn cũng là cường nhân Tụ Tinhg cảnh, mấu chốt nhất chính là, hắn là con chó được Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất.
Thế gian có vô số người phản đối Thánh Hậu nương nương chấp chính, trong đó có chừng bảy phần là vì thân nữ tử cảu nàng, còn lại ba phần trên cơ bản đều là vì những chuyện ác Chu Thông đã gây ra. Bởi vì không có người nào là thằng ngốc, cho dù là dân chúng ngu si, sau nhiều năm như vậy cũng có thể nhìn ra, Chu Thông bạo ngược tà ác kỳ thật chính là thể hiện ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương thống trị đại lục, thời gian thực tế đã hơn hai trăm năm, thủ đoạn chấp chính có thể nói hoàn mỹ, nhưng vẫn có vô số người phản đối.
Nàng rất rõ ràng, thân là quân vương không thể luôn luôn lôi kéo, cho nên nàng cần một con chó dữ, cần một khoái đao đi cắn xé, trảm chết những người phản đối mình trong bóng tối.
Đi sau hơn mà nói, nàng cần một người tới thực hiện ý chí ác độc của nàng.
Người này chính là Chu Thông.
Hắn hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu của Thánh Hậu nương nương.
Hắn không có bất kỳ bóng ma thơ ấu nào, không có bất kỳ lợi ích giằng co, không có bất kỳ bất đắc dĩ, hắn chính là ưa thích làm nhục, dùng hình dưới danh nghĩa luật pháp Đại Chu với tù nhân.
Từ cái này nói ra, Chu Thông thật ra là một người rất cô độc.
Hắn chính là một ác nhân cô độc.
Hôm nay Trần Trường Sinh tới Thanh Lại Ti Nha Môn chính là muốn gặp Chu Thông.
Từ trấn Tây Ninh tới kinh đô, hắn đã nghe qua nhiều chuyện về Chu Thông, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, mãi tới khi nhéo nhéo tay một cái mới tốt hơn chút.
Được quan viên Thanh Lại Ti Quan mang vào trong phủ, hắn thật không ngờ, chỗ phủ đệ vô cùng âm trầm đáng sợ trong truyền thuyết lại thanh u xinh đẹp như thế.
Bọn họ bị dẫn tới một tòa viện ở chỗ sâu nhất.
Sân không lớn, trồng hai gốc hai đường, hẳn là đã trồng rất lâu, đầu cành đã vượt qua tường viện, mặt trên còn có chút hoa hồng nhạt chưa hé lộ.
Hiên Viên Phá chuyển đầu, có chút khẩn trương đánh giá bốn phía.
Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Trường Sinh thì đang nhớ lại kiến trúc và hoàn cảnh dọc đường đi, ý đồ muốn tìm ra vị trí giam giữ Chiết Tụ.
Cảnh giới của hắn bây giờ là Thông U đỉnh cao, nếu ở trong tông môn bình thường đã có thể coi là cao thủ, tuy rằng vẫn không thể cảm ứng tương hỗ giữa trời và đất, nhưng cũng đã có chút năng lực trực giác về phương diện này, nhất là sau khi đi theo Tô Ly học tập Liễu Tuệ Kiếm. Nhưng chỗ này nhìn như phủ đệ bình thường, rõ ràng phía trước cách xa hắn có một trận pháp cảnh giới, không cần nói tới việc tìm được vị trí giam giữ Chiết Tụ, ngay cả hồi tưởng hắn cũng phát hiện mình đã có chút quên đường đi vào.
Ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên.
- Thông U vượt biên thắng Tụ Tinh, mười năm nay là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ đại lục khiếp sợ, ngươi lúc này đang hăng hái, kiếm ý đang bao la hùng vĩ, đi xe ngựa vào thẳng ngõ bắc Binh Mã Ti, theo binh pháp đi lên mà nói rất là không tệ, đơn kỵ sấm quan không phải là một loại bày trận hành quân? Chỉ là ta chưa từng nghe nói qua ngươi am hiểu cái này, bây giờ nghĩ lại hẳn là do Tô Ly trên đường đã dạy ngươi.
Thanh âm kia rất bình tĩnh, rất tầm thường, nhưng không biết vì sao, nghe thanh âm của người này, trước mắt ba người Trần Trường Sinh dường như thấy được một biển máu.
Nói là ngõ, nhưng thật ra lại là một phố rất rộng rãi, có thể chứa hai cỗ xe ngựa song song mà đi.
Lúc này trong ngõ nhỏ cũng có hai cỗ xe ngựa, một trước một sau ngừng lại, trong xe không có người, phía ngoài hẻm lại tới không ít người, hơn nữa theo tin tức truyền ra, tin tưởng sau đó sẽ có thêm nhiều người nữa xuất hiện.
Những người phía ngoài hẻm đều là cơ sở ngầm của các thế lực ở kinh đô, bọn họ chỉ dám ở cửa ngõ nhìn phía tòa phủ đệ xa xa này, không dám tới gần.
Tòa phủ đệ này nhìn rất bình thường, không hề có cảm giác âm trầm, nhưng trên đường dưới thềm đá trong ngõ nhỏ căn bản không có một người đi.
Trần Trường Sinh đứng ở trước cửa tòa phủ đệ, lấy ra danh thiếp đưa cho một gã quan viên, vẻ mặt và động tác có chút cứng nhắc.
Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra danh thiếp của mình để tới thăm hỏi.
Trước kia hắn chưa từng làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Đương nhiên, nguyên nhân căn bản của việc khẩn trường là bởi vì chính phủ đệ này, không cần nói tới hắn, ngay cả hô hấp của Hiên Viên Phá cũng rất trầm trọng, mà ngay cả Đường Tam Thập Lục lúc bình thường không sợ trời không sợ đất cũng biểu hiện rất im lặng—— trên thực tế, khi xe ngựa trải qua các con phố chính, quẹo vào ngõ bắc Binh mã Ti, sau khi xác nhận mục đích chuyến đi này của Trần Trường Sinh, hắn liền không mở miệng nói chuyện nữa.
Phủ đệ này chính là Thanh Lại Ti Nha Môn, cũng là trụ sở của Chu Thông, là Chu Ngục trong truyền thuyết.
Đối với rất nhiều người mà nói, nhất là với thần dân triều Đại Chu, phủ đệ này là nơi đáng sợ âm trầm nhất cả đại lục, thậm chí còn đáng sợ hơn cả tòa Tuyết Lão Thành bên trong Ma Vực.
Bởi vì Tuyết Lão Thành ở quá xa, mà Chu Ngục lại ở bên người.
Sở dĩ chỗ phủ đệ này âm trầm đáng sợ, đương nhiên cũng là bởi vì vị đại nhân vật ở bên trong kia.
Danh tiếng của Chu Thông có thể khiến trẻ con dừng khóc đêm, đó cũng không phải là thủ pháp nói quá gì, mà là chuyện thật sự đã từng phát sinh.
Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều loại chuyện xưa. Tương truyền mấy chục năm trước, công tử của đương triều Lễ Bộ thượng thư uống rượu ở trong tòa thanh lâu nào đó, ý muốn cướp ép một vị cô nương trong trắng qua đêm, đang đến lúc sắp đạt được bỗng nhiên nghe có người ở ngoài cửa quát Chu Thông tới, vị công tử Thượng thư kia lại sợ tới mức không thể khống chế mình, sinh ra những chuyện vượt quá khả năng.
Đương nhiên, cái này cũng không đại biểu Chu Thông nguyện ý trợ giúp dân chúng kinh đô giáo dục đứa trẻ nhà mình, người tốt nguyện ý cứu vớt con gái gặp rủ ro, đây chỉ có thể nói tên của hắn đã khủng bố tới một trình độ đáng sợ ở trong lòng mọi người.
Trên đời đều biết, Chu Thông là một ác quan có thủ đoạn bạo ngược, là một tiểu nhân âm hiểm tà ác, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội, là một quan viên đá lạnh.
Nếu như nói, Tô Ly bởi vì năm đó đã giết quá nhiều người nên trở thành đối tượng rất nhiều người muốn giết chết. Như vậy, tất cả mọi người khắp thiên hạ đều muốn giết chết Chu Thông, cho dù quan viên cùng trận doanh với hắn, có đôi khi cũng hận không thể khiến hắn đi tìm cái chết. Thậm chí có lúc, có ít người sẽ cảm thấy, ông trời để người như Chu Thông xuất hiện là một loại trừng phạt đối với nhân gian.
Dựa theo chuyện xưa, người như Chu Thông nhiều nhất chỉ được nhất thời, sớm nên bị anh chủ lăng trì xử tử, hoặc là bị cao nhân thế ngoại hóa thành một đạo khói nhẹ, nhưng hắn không có.
Bởi vì hắn là vị đại thần bậc cực cao của triều Đại Chu, có vô số quân sĩ cao thủ bảo hộ, hơn nữa bản thân hắn cũng là cường nhân Tụ Tinhg cảnh, mấu chốt nhất chính là, hắn là con chó được Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất.
Thế gian có vô số người phản đối Thánh Hậu nương nương chấp chính, trong đó có chừng bảy phần là vì thân nữ tử cảu nàng, còn lại ba phần trên cơ bản đều là vì những chuyện ác Chu Thông đã gây ra. Bởi vì không có người nào là thằng ngốc, cho dù là dân chúng ngu si, sau nhiều năm như vậy cũng có thể nhìn ra, Chu Thông bạo ngược tà ác kỳ thật chính là thể hiện ý chí của Thánh Hậu nương nương.
Thánh Hậu nương nương thống trị đại lục, thời gian thực tế đã hơn hai trăm năm, thủ đoạn chấp chính có thể nói hoàn mỹ, nhưng vẫn có vô số người phản đối.
Nàng rất rõ ràng, thân là quân vương không thể luôn luôn lôi kéo, cho nên nàng cần một con chó dữ, cần một khoái đao đi cắn xé, trảm chết những người phản đối mình trong bóng tối.
Đi sau hơn mà nói, nàng cần một người tới thực hiện ý chí ác độc của nàng.
Người này chính là Chu Thông.
Hắn hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu của Thánh Hậu nương nương.
Hắn không có bất kỳ bóng ma thơ ấu nào, không có bất kỳ lợi ích giằng co, không có bất kỳ bất đắc dĩ, hắn chính là ưa thích làm nhục, dùng hình dưới danh nghĩa luật pháp Đại Chu với tù nhân.
Từ cái này nói ra, Chu Thông thật ra là một người rất cô độc.
Hắn chính là một ác nhân cô độc.
Hôm nay Trần Trường Sinh tới Thanh Lại Ti Nha Môn chính là muốn gặp Chu Thông.
Từ trấn Tây Ninh tới kinh đô, hắn đã nghe qua nhiều chuyện về Chu Thông, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, mãi tới khi nhéo nhéo tay một cái mới tốt hơn chút.
Được quan viên Thanh Lại Ti Quan mang vào trong phủ, hắn thật không ngờ, chỗ phủ đệ vô cùng âm trầm đáng sợ trong truyền thuyết lại thanh u xinh đẹp như thế.
Bọn họ bị dẫn tới một tòa viện ở chỗ sâu nhất.
Sân không lớn, trồng hai gốc hai đường, hẳn là đã trồng rất lâu, đầu cành đã vượt qua tường viện, mặt trên còn có chút hoa hồng nhạt chưa hé lộ.
Hiên Viên Phá chuyển đầu, có chút khẩn trương đánh giá bốn phía.
Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Trường Sinh thì đang nhớ lại kiến trúc và hoàn cảnh dọc đường đi, ý đồ muốn tìm ra vị trí giam giữ Chiết Tụ.
Cảnh giới của hắn bây giờ là Thông U đỉnh cao, nếu ở trong tông môn bình thường đã có thể coi là cao thủ, tuy rằng vẫn không thể cảm ứng tương hỗ giữa trời và đất, nhưng cũng đã có chút năng lực trực giác về phương diện này, nhất là sau khi đi theo Tô Ly học tập Liễu Tuệ Kiếm. Nhưng chỗ này nhìn như phủ đệ bình thường, rõ ràng phía trước cách xa hắn có một trận pháp cảnh giới, không cần nói tới việc tìm được vị trí giam giữ Chiết Tụ, ngay cả hồi tưởng hắn cũng phát hiện mình đã có chút quên đường đi vào.
Ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên.
- Thông U vượt biên thắng Tụ Tinh, mười năm nay là lần đầu tiên, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ đại lục khiếp sợ, ngươi lúc này đang hăng hái, kiếm ý đang bao la hùng vĩ, đi xe ngựa vào thẳng ngõ bắc Binh Mã Ti, theo binh pháp đi lên mà nói rất là không tệ, đơn kỵ sấm quan không phải là một loại bày trận hành quân? Chỉ là ta chưa từng nghe nói qua ngươi am hiểu cái này, bây giờ nghĩ lại hẳn là do Tô Ly trên đường đã dạy ngươi.
Thanh âm kia rất bình tĩnh, rất tầm thường, nhưng không biết vì sao, nghe thanh âm của người này, trước mắt ba người Trần Trường Sinh dường như thấy được một biển máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.