Quyển 2 - Chương 405: Ly Sơn loạn.
Miêu Nị
09/12/2016
Trong động phủ đỉnh núi Ly Sơn, hôm nay lại thêm mấy người hôn mê bất
tỉnh, nằm ngục giữa Thu Sơn Quân và Thất Gian. Vết thương sau khi được
băng bó đơn giản vẫn còn đang rỉ máu ra ngoài, hiện trường nhìn có chút
tanh tưởi.
Ngoài động phủ đang đứng mấy chục gã đệ tử Ly Sơn. Bạch Thái đứng ở đằng trước nhất, một tay đỡ chưởng môn, một tay cầm kiếm, mặt có chút trắng bệch, vì y có chút sợ máu, còn là vì cảm xúc bây giờ của y rất kích động. Đương nhiên, kích động ở đây không chỉ là kinh hoảng, mà giống như nếu y sợ máu, vậy nhất định là không phải là Bạch Thái thật.
Thiếu niên có cái tên rất kỳ quái này, là đệ tử nội môn Ly Sơn Kiếm Tông. Xếp hàng thứ 6 trong Thần Quốc Thất Luật, tọa Chiếu Hậu Cảnh. Giữa lồng ngực y đang kích động dâng trào chính là phẫn nộ.
Thần tình của Ly Sơn Kiếm Tông rất ngưng trọng, cơ thể lại rất yếu ớt. Nhất đại cường giả uy chấn Thiên Nam, bây giờ ngay cả đứng cũng có chút không vững, cần để tử nhỏ tuổi dìu mới có thể đứng vững. Trên nền đá và sơn đạo ngoài động phủ khắp nơi đều là máu tanh và vết kiếm, rõ ràng vừa trải qua một trận chém giết cực kỳ thảm liệt.
Lúc trời hừng sáng, mấy vị trưởng lão bỗng nhiên dẫn theo đệ tử môn hạ đến ngọn núi cao nhất, yêu cầu giao Thất Gian cho Giới Luật Đường thẩm vấn. Sau khi chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông phủ định đề nghị này, một trận xung đột bỗng nhiên bùng nổ. Trong động phủ người bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, ngoài động phủ là vết máu và vết kiếm. Đây là kết quả thảm liệt của trận đấu này để lại.
- Thật là vô sỉ. Bạch Thái nhìn trưởng lão Tiểu Tùng Cung ở phía trước đám đông, bi phẫn cáo gắt quát:
- Không ngờ các người dám âm mưu hãm hại chưởng môn, chẳng lẽ các ngươi muốn phản bội Ly Sơn.
Bây giờ Cẩu Hàn Thực, Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch vẫn ở Thiên Thư Lăng kinh đô ngộ đạo. Thu Sơn Quân và Thất Gian trọng thương chưa tỉnh. Thần Quốc Thất Luật chỉ còn lại một mình Bạch Thái, mấy vị nhị đại sư thúc bị nhốt trong núi, thì y phải đứng ra trước nhất.
Tuy y là đệ tử vãn bối được Ly Sơn Kiếm Tông xem trọng nhất, địa vị rất đặc biệt. Nhưng nếu ngày thường, đối với mấy vị trưởng lão như Tiểu Tùng Cung tuyệt đối rất giữ lễ cung kính, tuyệt không dám nói ra lời như vậy, nhưng lúc này y thật rất phẫn nộ. Nếu không phải chưởng môn vì chuyện Chu Viên mà bị ám thương, bằng không cho dù Tiểu Tùng Cung đánh lén, làm sao có thể làm ông bị thương nặng như vậy? Nếu không phải mấy vị sư thúc bị đối phương dùng mật pháp nhốt trong kiếm trận trong núi, những người này làm sao dám ép tới đỉnh núi.
Gió núi thổi phất phơ lông mày trắng của Tiểu Tùng Cung, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của lão. Cảm giác tiên phong đạo cốt ngày thường đã bị sự tàn khốc cay nghiệp thay thế. Lão lớn tiếng quát:
- Rốt cuộc là ai muốn phải bội Ly Sơn? Bọn ta chỉ là mời chưởng môn chiếu theo thiết luật Ly Sơn giao đệ tử Thất Gian hiềm nghi cấu kết Ma tộc cho Giới Luật Đường thẩm vấn. Tại sao ngươi không đồng ý?
Tiểu Tùng Cung nhìn chằm chằm chưởng môn Ly Sơn sắc mặt trắng bệch, mang chút trách hận nói:
- Ngươi có thể nói ra nguyên nhân không?
Chưởng môn Ly Sơn nhìn lão, trong ánh mắt ảm đạm trần đầy thông hiểu hết thảy, thản nhiên và thương cảm nói:
- Vậy sư huynh có thể nói ra nguyên nhân không? Tại sao huynh động dụng mật pháp của sư phụ để lại, thừa lúc các sư huynh đệ chuẩn bị thông qua kiếm trận đến bắc địa cứu viện tiểu sư thúc, nhốt bọn họ trong núi? Tại sao sau lưng huynh đang đứng là đồng đạo của Trường Sinh Tông và… gia chủ của Thu Sơn Gia, và còn… tại sao huynh phải đánh ta một chưởng vừa nãy?
Sau khi nói ra những lời này, dưới ánh bình minh tiếng kiếm gào rít, mấy chục đường kiếm lướt vòng quanh đỉnh núi động phủ, không ngừng cao nhanh bay đi, vẽ ra đường kim quang. Đây chính là một phần của Ly Sơn Vạn Kiếm Đại Trận.
Nhìn những phi kiếm này, thần tình của đám người theo Tiểu Tùng Cung lên núi đều rất ngưng trọng, bao gồm trưởng lão Tụ Tinh Thượng Cảnh của Trường Sinh Tông và vị cung phụng thực lực thâm sâu khó đoán của Thu Sơn Gia. Duy có Thu Sơn gia chủ hình như chưa có phát giác.
Cảnh giới của chưởng môn Ly Sơn thâm hậu cỡ nào, cho dù lúc này thân bị trọng thương, vô lực tái chiến, nhưng kiếm tâm vẫn còn, một lời như như kiếm bén, làm mấy người không thể ứng phó. Hai trưởng lão Luật Giới Đường vẫn đứng phía sau Tiểu Tùng Cung, trên mặt lộ ra chút thần sắc hổ thẹn. Cho dù là Tiểu Tùng Cung cũng thần tình chợt biến, sau đó nhìn về phía trưởng lão Trường Sinh Tông.
Lúc nãy, sau khi Tiểu Tùng Cung đánh lén đắc thủ, chưởng môn tiêu hao kiếm ý cuối cùng triệu hoán một phần của Vạn Kiếm Đại Trận bảo vệ động phủ. Đồng thời cũng cách tuyệt với chư đỉnh Ly Sơn ở ngoài. Mấy vị nhị đại cường giả Tụ Tinh Cảnh của Ly Sơn đều bị Tiểu Tùng Cung dùng mật pháp nhốt trong núi. Lão không muốn những đệ tử chư phong đó đến cứu viện, nhưng lại bị người của Tiểu Tùng Cung phái đến sát hại. Nhưng đồng thời lão khởi động pháp thuật khuếch âm của Vạn Kiếm Minh Lôi. Cho nên tất cả lời nói trên đỉnh núi đều bị chư phong Ly Sơn nghe thấy.
Nếu có thể, đương nhiên Tiểu Tùng Cung không muốn trả lời những câu hỏi này của chưởng môn. Nhưng dưới cục diện trước mặt, nếu lão muốn sau này thuận lợi đoạt được đại quyền Ly Sơn, muốn phục chúng, thì phải đưa ra đáp án có sức thuyết phục.
Trưởng lão Trường Sinh Tông mặt không biểu tình nói:
- Tại sao? Vì bọn ta nghi ngờ ngươi cấu kết Ma tộc?
Nghe thấy lời này, những đệ tử Ly Sơn bên cạnh chưởng môn phẫn nộ, không kìm được mắng chửi thành tiếng. Bạch Thái càng tức giận tím mặt, tay nắm kiếm cũng run lên. Thậm chí ngay cả trên đỉnh núi gần đó cũng truyền ra tiếng quát mắng.
Chưởng môn Ly Sơn đức cao vọng trọng, đối đãi đệ tử môn hạ bình đẳng. Cho dù cả Thiên Nam cũng rất có nhân danh. Kết quả ,lúc này trưởng lão Trường Sinh Tông đó lại chỉ trách lão cấu kết với Ma tộc, cái này làm người ta sao có thể nhịn được?
Hơn mười đỉnh núi dường như đều sôi sục. Nhưng lúc này giữa núi đều là những đệ tử tam đại, còn có một số ngoại môn cảnh giới rất thấp đang đứng, bọn họ căn bản không thể đột phá Vạn Kiếm Trận đến cứu, chỉ có thể không ngừng mắng chửi.
Trưởng lão Trường Sinh Tông đó da mặt quả thật rất dày, vẫn thần tình bất biến, nói:
- Đệ tử Ly Sơn, Lương Tiếu Hiểu trước khi chết chỉ rằng Thất Gian, Ma tộc, Oát Phu Chiết Tụ cùng với Trần Trường Sinh cấu kết với nhau đại khai sát giới trong Chu Viên. Thu Sơn Quân là vì chuyện này mà hôn mê bất tỉnh. Ngươi là ân sư thụ nghiệp của Thu Sơn Quân, tại sao kéo dài nhiều ngày như vậy cũng không chịu giao Thất Gian cho Giới Luật Đường thẩm vấn? Làm sao người ta không nghi ngờ ngươi cũng cấu kết với Ma tộc?
- Chuyện của Ly Sơn ta, lúc nào đến lượt Trường Sinh Tông đến quản? Chưởng môn Ly Sơn nhìn trưởng lão Trường Sinh Tông, nói:
- Đừng nói lời vô nghĩa, cái gì Trường Sinh Tông chính là tổ đình chư phái Thiên Nam. Tiểu sư thúc năm đó giết tận trưởng lão Trường Sinh Tông, chẳng lẽ ngươi cho rằng Ly Sơn ta còn phải nghe lời của ngươi? Thật là ngây thơ khờ dại.
Nghe những lời nói này, trong hơn mười đỉnh Ly Sơn vang lên tiếng cười như sấm. Càng có đệ tử khen ngợi chưởng môn nói rất thấu đáo. Đám đệ tử Bạch Thái càng lớn tiếng cười to, cùng máu và kiếm trên đất thản nhiên bay ngút trời.
Tiểu Tùng Cung chú ý tới sắc mặt đám đệ tử trung thành với mình và hai trưởng lão khác có chút không tự nhiên, không khỏi thầm tự hối hận. Thầm nghĩ mình chỉ muốn Ly Sơn thuộc Trường Sinh Tông, cho nên nhận lời cho trưởng lão Trường Sinh Tông. Nhưng quên trong hơn 10 năm nay, vì nguyên nhân Tô Ly, đệ tử Ly Sơn đối với Trường Sinh Tông đặc biệt không có kính ý, ngược lại chỉ có địch ý.
- Bất luận thế nào, suy cho cùng Kỷ trưởng lão là trưởng lão đồng phái, sư đệ, ngươi nên tôn kính một chút.
Tiểu Tùng Cung nhìn chưởng môn lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn bị người ta nghi ngờ ngươi cấu kết với Ma tộc, vậy thì ngươi giao Thất Gian ra. Tới lúc đó ta đích thân đến xin lỗi ngươi, sau đó tự chặt một cánh tay, ẩn cư sau núi 500 năm.
Lời nói này rất cứng rắn, làm tiếng quát mắng cười nhạo của chư phong Ly Sơn đều dừng lại. Chưởng môn lẳng lặng nhìn Tiểu Tùng Cung, thở dài, thầm nghĩ. Nếu không phải đoán chắc mình không thể giao Thất Gian ra, lão sao dám thốt ra lời thề độc này.
- Chỉ chuyện này sao? Lão nhìn ánh mắt của Tiểu Tùng Cung hỏi.
Tiểu Tùng Cung không làm bất cứ nhượng bộ gì, nhìn chằm chằm vào mắt lão, căm giận nói:
- Pháp kiếm đương nhiên cũng phải giao ra cùng. Vả lại ngươi phải giao ra Vạn Kiếm Đại Trận.
Chưởng môn Ly Sơn bình tĩnh nói:
- Không giao gì cả, nghĩ chắc vị trí chưởng môn này của ta cũng phải giao ra.
Tiểu Tùng Cung không nói gì, chính là im lặng thừa nhận.
Bạch Thái phẫn giận nói:
- Dựa vào cái gì các người nói tiểu sư đệ cấu kết với Ma tộc, đệ ấy cấu kết với Ma tộc?
Một trưởng lão Giới Luật Đường thủy chung im lặng không nói, bỗng nhiên mở miệng lên tiếng:
- Người nói Thất Gian cấu kết với Ma tộc không phải bọn ta, mà là tam sư huynh chết rồi của ngươi.
Vị trưởng lão Giới Luật Đường này có uy tín rất cao ở Ly Sơn, bình thường chấp luật rất nghiêm, nhất là công chính công bằng. Đệ tử chư phong không ai không dám phục, nghe thấy lời nói của lão, Bạch Thái nhất thời vô lời ứng đáp, ngay cả đệ tử chư phong cũng tự nhiên im lặng.
Vị trưởng lão Giới Luật Đường này nhìn về phía chưởng môn, thở dài:
- Tại sao ngươi không chịu để Giới Luật Đường thẩm vấn chứ?
Chưởng môn Ly Sơn bình tĩnh nói:
- Vì ta không tin Thất Gian sẽ làm chuyện ác.
Trưởng lão Giới Luật Đường nghiêm mặt nói:
- Cho dù một đệ tử khác của ngươi Lương Tiếu Hiểu chính miệng xác nhận, hơn nữa y đã chết rồi?
Chưởng môn Ly Sơn trấn an một lúc, sau đó nói:
- Phải.
Trưởng lão Giới Luật Đường nói:
- Nếu không tin, tại sao không chịu để Giới Luật Đường thẩm vấn?
Chưởng môn Ly Sơn nhìn lão, trầm ngâm rất lâu, nói:
- Vì ta không tin nổi Giới Luật Đường.
Giữ núi hơi nháo lên, đám đệ tử Bạch Thái trước đó vì bảo vệ động phủ dục huyết hăng hái chiến đấu, nhưng nghe câu nói này của chưởng môn cũng cảm thấy có chút không dám tin. Phải biết Giới Luật Đường của Ly Sơn là công chính nhất, xưa nay không có chuyện gì là không ổn.
Hàng lông mày của trưởng lão Giới Luật Đường khẽ run run, rõ ràng là rất tức giận, hỏi:
- Thỉnh giáo chưởng môn đại nhân, trăm năm nay, Giới Luật Đường có chuyện gì bất công và, tại sao không thể tin?
- Vì các người không tin tiểu sư thúc. Chưởng môn nhìn hai trưởng lão Giới Luật Đường đó nói.
Trưởng lão Giới Luật Đường nói:
- Tại sao người lại nói như vậy?
Chưởng môn nói:
- Năm đó, sau khi các người vào trong Thiên Thư Lăng cắt máu ăn thề trở thành bi thị. Sau khi tiểu sư thúc nghe nói rất là tức giận, xông vào Thiên Thư lăng ép dẫn các người ra. Thế nhân ai cũng nhắc tới chuyện này, đều khen ngợi Ly Sơn ta hành sự xứng đáng là một phái minh nguyệt thanh phong. Nhưng ta rất rõ, thủy chung các người cảm thấy cả đời mình không có cơ hội vào khu vực thần thánh. Chính vì năm đó tiểu sư thúc dẫn các người ra Thiên Thư Lăng, thủy chung các người cho rằng tiểu sư thúc có lỗi với các người.
Đây là chuyện cũ rất nhiều người biết đến, chỉ là đến sáng nay rất nhiều đệ tử Ly Sơn mới biết. Thì ra năm đó hai đệ tử Ly Sơn bị sư thúc tổ ép dẫn ra Thiên Thư Lăng, không ngờ là hai trưởng lão Giới Luật Đường sau này mang bộ mặt thiết diện vô tư.
Một trưởng lão Giới Luật Đường không có nói gì, bỗng nhiên khàn giọng nói:
- Chẳng lẽ tiểu sư thúc không có lỗi với bọn ta?
Chưởng môn nhức nhói nói:
- Thiên Thư Lăng là thánh vực cũng là vực thẳm, mở ra nhiều năm như vậy, các người còn không thông suốt sao? Tiểu sư thúc không tiếc đắc tội Ly Cung, cũng phải để các ngươi có tự do thật sự, lại bị các người ghi hận nhiều năm như vậy, thật là hoang đường.
Ngoài động phủ đang đứng mấy chục gã đệ tử Ly Sơn. Bạch Thái đứng ở đằng trước nhất, một tay đỡ chưởng môn, một tay cầm kiếm, mặt có chút trắng bệch, vì y có chút sợ máu, còn là vì cảm xúc bây giờ của y rất kích động. Đương nhiên, kích động ở đây không chỉ là kinh hoảng, mà giống như nếu y sợ máu, vậy nhất định là không phải là Bạch Thái thật.
Thiếu niên có cái tên rất kỳ quái này, là đệ tử nội môn Ly Sơn Kiếm Tông. Xếp hàng thứ 6 trong Thần Quốc Thất Luật, tọa Chiếu Hậu Cảnh. Giữa lồng ngực y đang kích động dâng trào chính là phẫn nộ.
Thần tình của Ly Sơn Kiếm Tông rất ngưng trọng, cơ thể lại rất yếu ớt. Nhất đại cường giả uy chấn Thiên Nam, bây giờ ngay cả đứng cũng có chút không vững, cần để tử nhỏ tuổi dìu mới có thể đứng vững. Trên nền đá và sơn đạo ngoài động phủ khắp nơi đều là máu tanh và vết kiếm, rõ ràng vừa trải qua một trận chém giết cực kỳ thảm liệt.
Lúc trời hừng sáng, mấy vị trưởng lão bỗng nhiên dẫn theo đệ tử môn hạ đến ngọn núi cao nhất, yêu cầu giao Thất Gian cho Giới Luật Đường thẩm vấn. Sau khi chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông phủ định đề nghị này, một trận xung đột bỗng nhiên bùng nổ. Trong động phủ người bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, ngoài động phủ là vết máu và vết kiếm. Đây là kết quả thảm liệt của trận đấu này để lại.
- Thật là vô sỉ. Bạch Thái nhìn trưởng lão Tiểu Tùng Cung ở phía trước đám đông, bi phẫn cáo gắt quát:
- Không ngờ các người dám âm mưu hãm hại chưởng môn, chẳng lẽ các ngươi muốn phản bội Ly Sơn.
Bây giờ Cẩu Hàn Thực, Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch vẫn ở Thiên Thư Lăng kinh đô ngộ đạo. Thu Sơn Quân và Thất Gian trọng thương chưa tỉnh. Thần Quốc Thất Luật chỉ còn lại một mình Bạch Thái, mấy vị nhị đại sư thúc bị nhốt trong núi, thì y phải đứng ra trước nhất.
Tuy y là đệ tử vãn bối được Ly Sơn Kiếm Tông xem trọng nhất, địa vị rất đặc biệt. Nhưng nếu ngày thường, đối với mấy vị trưởng lão như Tiểu Tùng Cung tuyệt đối rất giữ lễ cung kính, tuyệt không dám nói ra lời như vậy, nhưng lúc này y thật rất phẫn nộ. Nếu không phải chưởng môn vì chuyện Chu Viên mà bị ám thương, bằng không cho dù Tiểu Tùng Cung đánh lén, làm sao có thể làm ông bị thương nặng như vậy? Nếu không phải mấy vị sư thúc bị đối phương dùng mật pháp nhốt trong kiếm trận trong núi, những người này làm sao dám ép tới đỉnh núi.
Gió núi thổi phất phơ lông mày trắng của Tiểu Tùng Cung, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của lão. Cảm giác tiên phong đạo cốt ngày thường đã bị sự tàn khốc cay nghiệp thay thế. Lão lớn tiếng quát:
- Rốt cuộc là ai muốn phải bội Ly Sơn? Bọn ta chỉ là mời chưởng môn chiếu theo thiết luật Ly Sơn giao đệ tử Thất Gian hiềm nghi cấu kết Ma tộc cho Giới Luật Đường thẩm vấn. Tại sao ngươi không đồng ý?
Tiểu Tùng Cung nhìn chằm chằm chưởng môn Ly Sơn sắc mặt trắng bệch, mang chút trách hận nói:
- Ngươi có thể nói ra nguyên nhân không?
Chưởng môn Ly Sơn nhìn lão, trong ánh mắt ảm đạm trần đầy thông hiểu hết thảy, thản nhiên và thương cảm nói:
- Vậy sư huynh có thể nói ra nguyên nhân không? Tại sao huynh động dụng mật pháp của sư phụ để lại, thừa lúc các sư huynh đệ chuẩn bị thông qua kiếm trận đến bắc địa cứu viện tiểu sư thúc, nhốt bọn họ trong núi? Tại sao sau lưng huynh đang đứng là đồng đạo của Trường Sinh Tông và… gia chủ của Thu Sơn Gia, và còn… tại sao huynh phải đánh ta một chưởng vừa nãy?
Sau khi nói ra những lời này, dưới ánh bình minh tiếng kiếm gào rít, mấy chục đường kiếm lướt vòng quanh đỉnh núi động phủ, không ngừng cao nhanh bay đi, vẽ ra đường kim quang. Đây chính là một phần của Ly Sơn Vạn Kiếm Đại Trận.
Nhìn những phi kiếm này, thần tình của đám người theo Tiểu Tùng Cung lên núi đều rất ngưng trọng, bao gồm trưởng lão Tụ Tinh Thượng Cảnh của Trường Sinh Tông và vị cung phụng thực lực thâm sâu khó đoán của Thu Sơn Gia. Duy có Thu Sơn gia chủ hình như chưa có phát giác.
Cảnh giới của chưởng môn Ly Sơn thâm hậu cỡ nào, cho dù lúc này thân bị trọng thương, vô lực tái chiến, nhưng kiếm tâm vẫn còn, một lời như như kiếm bén, làm mấy người không thể ứng phó. Hai trưởng lão Luật Giới Đường vẫn đứng phía sau Tiểu Tùng Cung, trên mặt lộ ra chút thần sắc hổ thẹn. Cho dù là Tiểu Tùng Cung cũng thần tình chợt biến, sau đó nhìn về phía trưởng lão Trường Sinh Tông.
Lúc nãy, sau khi Tiểu Tùng Cung đánh lén đắc thủ, chưởng môn tiêu hao kiếm ý cuối cùng triệu hoán một phần của Vạn Kiếm Đại Trận bảo vệ động phủ. Đồng thời cũng cách tuyệt với chư đỉnh Ly Sơn ở ngoài. Mấy vị nhị đại cường giả Tụ Tinh Cảnh của Ly Sơn đều bị Tiểu Tùng Cung dùng mật pháp nhốt trong núi. Lão không muốn những đệ tử chư phong đó đến cứu viện, nhưng lại bị người của Tiểu Tùng Cung phái đến sát hại. Nhưng đồng thời lão khởi động pháp thuật khuếch âm của Vạn Kiếm Minh Lôi. Cho nên tất cả lời nói trên đỉnh núi đều bị chư phong Ly Sơn nghe thấy.
Nếu có thể, đương nhiên Tiểu Tùng Cung không muốn trả lời những câu hỏi này của chưởng môn. Nhưng dưới cục diện trước mặt, nếu lão muốn sau này thuận lợi đoạt được đại quyền Ly Sơn, muốn phục chúng, thì phải đưa ra đáp án có sức thuyết phục.
Trưởng lão Trường Sinh Tông mặt không biểu tình nói:
- Tại sao? Vì bọn ta nghi ngờ ngươi cấu kết Ma tộc?
Nghe thấy lời này, những đệ tử Ly Sơn bên cạnh chưởng môn phẫn nộ, không kìm được mắng chửi thành tiếng. Bạch Thái càng tức giận tím mặt, tay nắm kiếm cũng run lên. Thậm chí ngay cả trên đỉnh núi gần đó cũng truyền ra tiếng quát mắng.
Chưởng môn Ly Sơn đức cao vọng trọng, đối đãi đệ tử môn hạ bình đẳng. Cho dù cả Thiên Nam cũng rất có nhân danh. Kết quả ,lúc này trưởng lão Trường Sinh Tông đó lại chỉ trách lão cấu kết với Ma tộc, cái này làm người ta sao có thể nhịn được?
Hơn mười đỉnh núi dường như đều sôi sục. Nhưng lúc này giữa núi đều là những đệ tử tam đại, còn có một số ngoại môn cảnh giới rất thấp đang đứng, bọn họ căn bản không thể đột phá Vạn Kiếm Trận đến cứu, chỉ có thể không ngừng mắng chửi.
Trưởng lão Trường Sinh Tông đó da mặt quả thật rất dày, vẫn thần tình bất biến, nói:
- Đệ tử Ly Sơn, Lương Tiếu Hiểu trước khi chết chỉ rằng Thất Gian, Ma tộc, Oát Phu Chiết Tụ cùng với Trần Trường Sinh cấu kết với nhau đại khai sát giới trong Chu Viên. Thu Sơn Quân là vì chuyện này mà hôn mê bất tỉnh. Ngươi là ân sư thụ nghiệp của Thu Sơn Quân, tại sao kéo dài nhiều ngày như vậy cũng không chịu giao Thất Gian cho Giới Luật Đường thẩm vấn? Làm sao người ta không nghi ngờ ngươi cũng cấu kết với Ma tộc?
- Chuyện của Ly Sơn ta, lúc nào đến lượt Trường Sinh Tông đến quản? Chưởng môn Ly Sơn nhìn trưởng lão Trường Sinh Tông, nói:
- Đừng nói lời vô nghĩa, cái gì Trường Sinh Tông chính là tổ đình chư phái Thiên Nam. Tiểu sư thúc năm đó giết tận trưởng lão Trường Sinh Tông, chẳng lẽ ngươi cho rằng Ly Sơn ta còn phải nghe lời của ngươi? Thật là ngây thơ khờ dại.
Nghe những lời nói này, trong hơn mười đỉnh Ly Sơn vang lên tiếng cười như sấm. Càng có đệ tử khen ngợi chưởng môn nói rất thấu đáo. Đám đệ tử Bạch Thái càng lớn tiếng cười to, cùng máu và kiếm trên đất thản nhiên bay ngút trời.
Tiểu Tùng Cung chú ý tới sắc mặt đám đệ tử trung thành với mình và hai trưởng lão khác có chút không tự nhiên, không khỏi thầm tự hối hận. Thầm nghĩ mình chỉ muốn Ly Sơn thuộc Trường Sinh Tông, cho nên nhận lời cho trưởng lão Trường Sinh Tông. Nhưng quên trong hơn 10 năm nay, vì nguyên nhân Tô Ly, đệ tử Ly Sơn đối với Trường Sinh Tông đặc biệt không có kính ý, ngược lại chỉ có địch ý.
- Bất luận thế nào, suy cho cùng Kỷ trưởng lão là trưởng lão đồng phái, sư đệ, ngươi nên tôn kính một chút.
Tiểu Tùng Cung nhìn chưởng môn lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn bị người ta nghi ngờ ngươi cấu kết với Ma tộc, vậy thì ngươi giao Thất Gian ra. Tới lúc đó ta đích thân đến xin lỗi ngươi, sau đó tự chặt một cánh tay, ẩn cư sau núi 500 năm.
Lời nói này rất cứng rắn, làm tiếng quát mắng cười nhạo của chư phong Ly Sơn đều dừng lại. Chưởng môn lẳng lặng nhìn Tiểu Tùng Cung, thở dài, thầm nghĩ. Nếu không phải đoán chắc mình không thể giao Thất Gian ra, lão sao dám thốt ra lời thề độc này.
- Chỉ chuyện này sao? Lão nhìn ánh mắt của Tiểu Tùng Cung hỏi.
Tiểu Tùng Cung không làm bất cứ nhượng bộ gì, nhìn chằm chằm vào mắt lão, căm giận nói:
- Pháp kiếm đương nhiên cũng phải giao ra cùng. Vả lại ngươi phải giao ra Vạn Kiếm Đại Trận.
Chưởng môn Ly Sơn bình tĩnh nói:
- Không giao gì cả, nghĩ chắc vị trí chưởng môn này của ta cũng phải giao ra.
Tiểu Tùng Cung không nói gì, chính là im lặng thừa nhận.
Bạch Thái phẫn giận nói:
- Dựa vào cái gì các người nói tiểu sư đệ cấu kết với Ma tộc, đệ ấy cấu kết với Ma tộc?
Một trưởng lão Giới Luật Đường thủy chung im lặng không nói, bỗng nhiên mở miệng lên tiếng:
- Người nói Thất Gian cấu kết với Ma tộc không phải bọn ta, mà là tam sư huynh chết rồi của ngươi.
Vị trưởng lão Giới Luật Đường này có uy tín rất cao ở Ly Sơn, bình thường chấp luật rất nghiêm, nhất là công chính công bằng. Đệ tử chư phong không ai không dám phục, nghe thấy lời nói của lão, Bạch Thái nhất thời vô lời ứng đáp, ngay cả đệ tử chư phong cũng tự nhiên im lặng.
Vị trưởng lão Giới Luật Đường này nhìn về phía chưởng môn, thở dài:
- Tại sao ngươi không chịu để Giới Luật Đường thẩm vấn chứ?
Chưởng môn Ly Sơn bình tĩnh nói:
- Vì ta không tin Thất Gian sẽ làm chuyện ác.
Trưởng lão Giới Luật Đường nghiêm mặt nói:
- Cho dù một đệ tử khác của ngươi Lương Tiếu Hiểu chính miệng xác nhận, hơn nữa y đã chết rồi?
Chưởng môn Ly Sơn trấn an một lúc, sau đó nói:
- Phải.
Trưởng lão Giới Luật Đường nói:
- Nếu không tin, tại sao không chịu để Giới Luật Đường thẩm vấn?
Chưởng môn Ly Sơn nhìn lão, trầm ngâm rất lâu, nói:
- Vì ta không tin nổi Giới Luật Đường.
Giữ núi hơi nháo lên, đám đệ tử Bạch Thái trước đó vì bảo vệ động phủ dục huyết hăng hái chiến đấu, nhưng nghe câu nói này của chưởng môn cũng cảm thấy có chút không dám tin. Phải biết Giới Luật Đường của Ly Sơn là công chính nhất, xưa nay không có chuyện gì là không ổn.
Hàng lông mày của trưởng lão Giới Luật Đường khẽ run run, rõ ràng là rất tức giận, hỏi:
- Thỉnh giáo chưởng môn đại nhân, trăm năm nay, Giới Luật Đường có chuyện gì bất công và, tại sao không thể tin?
- Vì các người không tin tiểu sư thúc. Chưởng môn nhìn hai trưởng lão Giới Luật Đường đó nói.
Trưởng lão Giới Luật Đường nói:
- Tại sao người lại nói như vậy?
Chưởng môn nói:
- Năm đó, sau khi các người vào trong Thiên Thư Lăng cắt máu ăn thề trở thành bi thị. Sau khi tiểu sư thúc nghe nói rất là tức giận, xông vào Thiên Thư lăng ép dẫn các người ra. Thế nhân ai cũng nhắc tới chuyện này, đều khen ngợi Ly Sơn ta hành sự xứng đáng là một phái minh nguyệt thanh phong. Nhưng ta rất rõ, thủy chung các người cảm thấy cả đời mình không có cơ hội vào khu vực thần thánh. Chính vì năm đó tiểu sư thúc dẫn các người ra Thiên Thư Lăng, thủy chung các người cho rằng tiểu sư thúc có lỗi với các người.
Đây là chuyện cũ rất nhiều người biết đến, chỉ là đến sáng nay rất nhiều đệ tử Ly Sơn mới biết. Thì ra năm đó hai đệ tử Ly Sơn bị sư thúc tổ ép dẫn ra Thiên Thư Lăng, không ngờ là hai trưởng lão Giới Luật Đường sau này mang bộ mặt thiết diện vô tư.
Một trưởng lão Giới Luật Đường không có nói gì, bỗng nhiên khàn giọng nói:
- Chẳng lẽ tiểu sư thúc không có lỗi với bọn ta?
Chưởng môn nhức nhói nói:
- Thiên Thư Lăng là thánh vực cũng là vực thẳm, mở ra nhiều năm như vậy, các người còn không thông suốt sao? Tiểu sư thúc không tiếc đắc tội Ly Cung, cũng phải để các ngươi có tự do thật sự, lại bị các người ghi hận nhiều năm như vậy, thật là hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.