Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 437: Mặc kệ gió thu hay gió xuân, chúng ta ném cây đi.

Miêu Nị

09/12/2016

Trần Trường Sinh nói:

- Hoặc là... Hắn không muốn thấy cốt nhục tương tàn, cho nên nhắm mắt làm ngơ?

Đường Tam Thập Lục cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Trần Trường Sinh biết rằng lý do của hắn không có bất kỳ sức thuyết phục nào, không khỏi có chút buồn bã, lại có chút thương cảm khó hiểu.

Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm bên lưng, cảm giác được kiếm đang nóng lên.

Không phải thiêu đốt, chỉ là làn da có thể cảm nhận được sức bỏng, hoặc là nói, tựa như ánh mắt có chút nóng lên.

Đó là một cảm giác u uất.

Trong thanh kiếm này có một đạo kiếm hồn, là của Long Ngâm Kiếm.

Long Ngâm Kiếm đúng là kiếm của Trần Huyền Bá.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn cùng với vị thiếu niên võ thần kia thông qua thanh kiếm này tương thông.

Cái gọi là thương cảm và u uất từ đó mà tới.

- Vương gia thì sao?

Hắn hỏi:

- Trần Huyền bá chết rồi, thái tổ thoái vị, Thái Tông Bệ Hạ đăng cơ đối phó Vương gia thế nào?

- Đế vương muốn thu thập thần tử không nghe lời, làm sao còn cần phải cố ý đối phó?

Đường Tam Thập Lục có chút lãnh đạm, nói:

- Tháng thứ ba sau khi Thái Tông Hoàng Đế đăng cơ, ông ta dựa lan can ngắm cảnh, rất tùy ý nói một câu.

- Nói gì?

- Thiên lương rồi (Trời lạnh rồi), để Vương gia phá sản đi.

Ven hồ an tĩnh, bóng đêm lạnh dần.

Trần Trường Sinh rất lâu không nói gì.

Hoá ra cái gọi là Thiên Lương Vương Phá là xuất hiện từ đó.

Thái Tông Hoàng Đế chính là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, bất kể thủ đoạn hay năng lực đều là cường nhân ngàn năm khó gặp, nhưng ông ta không cần vận dụng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần rất tùy ý nói một câu sẽ có vô số người dốc hết thủ đoạn làm việc này.

Trần Trường Sinh hiểu những lời Đường Tam Thập Lục nói lúc trước, quyền lực quả nhiên là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này.

Gió thu xuất hiện, Thái Tông Hoàng Đế nói một câu, trời thu xuất hiện, Vương gia liền tan nát.

Không biết có bao nhiêu người đầu rơi xuống đất, bao nhiêu trang viên bị đoạt, bao nhiêu người hầu trôi giạt khắp nơi.

Vương gia Thiên Lương Quận nghênh đón thời gian đáng sợ nhất, thê thảm nhất, sau đó theo thời gian trôi qua, dần dần sắp bị toàn bộ đại lục lãng quên.

Thì vào lúc này, Vương gia có một thiếu niên.



Thiếu niên kia tên Vương Bình, thiên phú tu hành cực cao, thậm chí được Thiên Cơ Lão Nhân tôn là đời sau của Tô Ly, là thiên tài giỏi tới cực điểm.

Hoặc là vì kỷ niệm, hoặc là vì ghi nhớ.

Thiếu niên kia đoạt ngôi đầu Thanh Vân Bảng liền đổi tên thành Vương Phá.

Thiên Lương Quận Vương Phá.

Thiên Lương Vương Phá.

- Từ ngày hắn đổi tên, toàn bộ đại lục đều biết hắn muốn làm gì.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Hắn muốn triều đình Đại Chu một công đạo.

Gió đêm quất vào mặt, Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mặt lại hơi nóng.

Lấy sức một người đòi công đạo với trời, dữ dội bao la mà hùng vĩ.

- Chẳng lẽ... Đại nhân vật trong kinh đô không có phản ứng gì?

- Lúc ấy Vương Phá đã bày ra tiềm chất tiến vào thần thánh lĩnh vực, bởi vì lời thề thánh ngôn mà ngay cả Chu Lạc cũng không thể động thủ với hắn, mấu chốt nhất ở chỗ... Sau khi Thánh Hậu nương nương chấp chính, những người trong hoàng tộc bị đè ép không thở nổi, làm sao có thời giờ và tinh lực đối phó hắn, đương nhiên, Vương Phá cũng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, cho nên hắn đi Vấn Thủy.

- Ta nghe Tô Ly tiền bối nói rồi, hắn nói Vương Phá ở nhà ngươi làm kế toán rất nhiều năm.

- Ta chưa từng gặp qua Vương Phá, nhưng nghe phụ thân nói qua rất nhiều chuyện của hắn.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Vương Phá vẫn không rõ vì sao Vương gia năm đó có tiền như vậy, gặp phải lúc khó khăn lại không có bất kỳ sức lực hoàn thủ, Đường gia lại vẫn tồn tại đến giờ, sau khi làm kế toán mười năm, hắn rốt cục hiểu ra, Đường gia sở dĩ có thể vẫn sống sót, đầu tiên ở chỗ không đứng đầu hàng cũng không đứng cuối hàng, tiếp theo là có đầu tư, Đường gia càng đầu tư cho những người trẻ tuổi.

- Tỷ như Tô Ly tiền bối?

Trần Trường Sinh hỏi.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói:

- Còn ngươi nữa... Không phải ngươi nói ông nội của ta đã đưa cả cái ô kia cho ngươi rồi?

Trần Trường Sinh nói:

- Bị Tô Ly tiền bối đoạt đi rồi.

Đường Tam Thập Lục không nói việc này nữa mà tiếp tục nói:

- Sau huyết án Quốc Giáo Học Viện, thế lực hoàng tộc bị Thánh Hậu nương nương và Giáo Hoàng Bệ Hạ trấn áp cực thảm, Chu Lạc cũng trở nên thành thật, Vương Phá liền rời khỏi nhà chúng ta.

Trần Trường Sinh nói:

- Ta biết hắn đi về phía nam.

Đường Tam Thập Lục nói:



- Đúng vậy, hắn chỉ dùng hơn mười năm thời gian đã mua được nửa tòa Hòe Viện, đã thành cường giả một phương.

Trần Trường Sinh đã trầm mặc rất lâu.

Nghe xong chuyện xưa của Vương Phá, hắn mới biết Đường Tam Thập Lục nói rất đúng.

Muốn trở thành người như Vương Phá thật sự rất khó.

- Ông nội của ta nói, Vương Phá sống rất khổ.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói rất nghiêm túc:

- Ta không muốn tương lai ngươi cũng sống khổ như hắn.

Trần Trường Sinh nói:

- Chúng ta nên sống như thế nào đây?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Chúng ta còn trẻ thì nên sống như người trẻ tuổi, tựa như ta, vào kinh biết chuyện ác của Thiên Hải Nha Nhi liền muốn phế hắn, buổi sáng ở cửa sân thấy hắn ngồi ngu ngốc trên xe lăn, nhiệt huyết kích động liền kích động thì sao? Không phục thì đến đánh đi.

Bên kia bờ hồ truyền đến tiếng đánh nặng nề.

Hai người trông qua, chỉ thấy trong bóng đêm, Hiên Viên Phá đang không ngừng ném cây.

Đường Tam Thập Lục cười lớn nói:

- Ngươi xem, có tinh lực thì dùng, tuổi trẻ hết sức lông bông, nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Trần Trường Sinh cũng mỉm cười.

- Còn trẻ nên hết sức lông bông... Ta đột nhiên cảm giác ngươi giống với một người.

Trần Trường Sinh nói.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn tò mò hỏi:

- Ai?

Trần Trường Sinh nói:

- Tô Ly.

Đường Tam Thập Lục mặt mày hớn hở nói:

- Ông nội nói ta quả thật giống hắn lúc trẻ.

Hai người đang nói chuyện với nhau không biết ở ngoài Tầm Dương thành, Nam Phương Thánh Nữ từng nói với Tô Ly lời tương tự. Tô Ly rất cuồng, Đường Tam Thập Lục cũng rất cuồng, mặc dù có chút khác biệt nhỏ, tỷ như sự cuồng của Đường Tam Thập Lục tươi mới hơn.

Làm một thiếu niên kỳ tài xuất thân thế gia, Đường Tam Thập Lục từ Vấn Thủy tới kinh đô đã làm bao người chú ý, trở thành học sinh trọng điểm của Thiên Đạo Viện, nhưng ở Thanh Đằng Yến hắn đã gia nhập Quốc Giáo Học Viện lụi tàn nhiều năm.

Không ai ngờ, Quốc Giáo Học Viện lại có thể trong thời gian ngắn ngủi chiêu mộ được tân sinh, chấn kinh toàn bộ kinh đô. Nhưng trong mắt dân chúng, thứ chân chính khiến Quốc Giáo Học Viện nổi danh là viện trưởng có hôn ước với Từ Hữu Dung, cùng với Lạc Lạc Điện Hạ vô cùng tôn quý, bất kể là Thanh Đằng Yến hay Đại Triều Thí, bọn họ tỏa sáng chói mắt, thiếu niên Lang Tộc Chiết Tụ làm nhân vật râu ria của Quốc Giáo Học Viện cũng cực xuất sắc, so sánh ra Đường Tam Thập Lục lại hơi bình thường.

Nhưng mà, ngay lúc rất nhiều người cho rằng Đường Tam Thập Lục sẽ dần dần yên lặng, biến thành một học sinh bình thường, thì hắn ở Thiên Thư Lăng thành công phá cảnh Thông U.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook