Quyển 1 - Chương 197: Mất đi cảm hứng
Miêu Nị
08/04/2016
Chẳng biết mất bao lâu Trần Trường Sinh mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau khi tọa chiếu nội quan hắn mới phát hiện ra những thương tích trong cuộc Đại Triều Thí vừa rồi đã hoàn toàn hồi phục. Nhưng hắn nhìn thấy viên đá đen trong lòng bàn tay của mình, trầm ngâm một hồi thật lâu, cảm thấy chẳng mấy kiêu hãnh.
Trần Trường Sinh mơ hồ nhận ra rằng viên đá đen này mới là vật mà mình đang tìm kiếm. Kế Đạo Nhân kêu hắn vào Lăng Yên Các, ngoài việc tìm kiếm bút ký của Vương Chi Sách ra thì viên đá đen này mới chính là thứ quan trọng nhất cần phải tìm được. Theo như những gì mà Vương Chi Sách nói thì viên đá đen đó có thể là chính là vật mà Thái tổ Hoàng đế đã đư lại cho y trước khi qua đời. Nói không chừng nó có mối quan hệ chặt chẽ với bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Viên đá đen đó rất quan trọng nhưng Trần Trường Sinh vẫn chỉ nghĩ đến cuốn bỉ ký của Vương Chi Sách.
Sau khi tiếng sấm bên tai vang lên, trong đầu hắn biết bao nhiêu những giông tố đang nổi dậy. Trần Trường Sinh nhìn thấy vô số những hình ảnh đang hiện ra trước mặt, đối chiếu lại với những ghi chép của Vương Chi Sách khiến cho hắn hiểu ra được rất nhiều điều, ngay cả khi bản thân Trần Trường Sinh cũng không thể đưa ra được một kết luận gì.
Nghịch Thiên Cải Mệnh, đó chính là việc thay đổi vị trí của ngôi sao sinh mệnh hoặc độ sáng của nó trong màn trời đêm; từ đó có thể thay đổi được vị trí trong xã hội hoặc cuộc sống của con người trong thế giới này. Nhưng... những vị trí đó chỉ là tương đối.
Nếu không thể thay đổi được vị trí hoặc độ sáng của chính bản thân mình, thì có thể thông qua việc thay đổi vị trí hoặc độ sáng ngôi sao số mệnh của những người khác cũng sẽ mang lại kết quả tương đồng như nhau. Cũng cùng một đạo lý đó, con người nếu như muốn thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình thì trước tiên nên thay đổi vận mệnh của những con người khác trong cuộc sống của mình. Những người đó có mối quan hệ hết sức khăng khít gắn bó với chính bản thân mình, sự thay đổi vận mệnh của bọn họ càng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình.
Ví dụ như phụ tử.
Ví dụ như huynh đệ.
Ví dụ như quân thần.
Sự thật này thật tàn nhẫn.
Trần Trường Sinh không thể chắc chắn được rằng những hình ảnh mà bản thân mình nhìn thấy đó là những sự việc thực sự đã xảy ra trong quá khứ hay chỉ là những ảo ảnh tưởng tượng. Một đêm tròn, toàn thân của hắn ướt sũng mồ hôi, vì vậy nên sau khi tỉnh dậy Trần Trường Sinh cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nếu quả thật những hình ảnh máu lạnh tanh hôi đó mới thực sự là chân tướng thực sự của lịch sử, hai đời hùng chủ của Đại Châu lẽ nào đều là những con người máu lạnh như vậy sao? Chỉ vì muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh mà phải trả một cái giá đắt đến như vậy; làm ra những chuyện đáng sợ đến như vậy, thử hỏi có đáng hay không? Ngay sau đó Trần Trường Sinh lại nghĩ, nếu như Thánh Hậu Nương Nương chính là người thứ ba đã Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, vậy thì bà ta đã từng vì đó mà trả một cái giá đắt đến cỡ nào?
Những lời đồn trong dân gian về sự máu lạnh tàn nhẫn đó quả đúng đều là thật hay sao? Người con trai đầu tiên của Thánh Hậu Nương Nương năm đó rút cục là bỏ mạng vì bị người của Hoàng Hậu đến hạ độc hay là như tin đồn nói là do chính tay Thánh Hậu Nương Nương bóp chết? Những người con mà Thánh Hậu Nương Nương hạ sinh tuyệt đại bộ phận không có ai sống được quá sáu tuổi, rút cuộc điều này là vì do sự nham hiểm ác độc trong Hoàng Cung hay mục đích là vì một tế đàn nào đó? Một đàn tế sao chẳng hạn?
Toàn thân Trần Trường Sinh càng lúc càng cảm thấy lạnh vô cùng. Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, vì quả thực Trần Trường Sinh không có đủ dũng cảm để tiếp tục nghĩ thêm về câu chuyện đố nữa. Đối mặt với nỗi ám ảnh của sự chết chóc, Trần Trường Sinh có thể bình tĩnh được. Nhưng khi phải đối mặt với sự thật được che khuất của thế giới đằng sau ánh hào quang thì quả thật một thiếu niên mới có mười năm tuổi như hắn không dám tiếp tục đến gần hơn nữa để được biết sáng tỏ mọi việc. Trần Trường Sinh muốn rời khỏi nơi này.
Một không gian tối tăm lạnh lẽo vẫn cứ bao trùm lên Lăng Yên Các, bên phía ngoài cửa sổ không nhìn thấy bất cứ một tia sáng nào, không thể nào xác định được thời gian, nhưng có thể chắc chắn cảm nhận được rằng lúc này đã đến giờ mà hắn ngủ tỉnh dậy mỗi sáng rồi.
Trần Trường Sinh đứng dậy, xử lý bức tường đá. Linh Yên Các là thâm cung cấm địa, một năm nhiều nhất cũng chỉ mở ra có hai ba lần mà thôi. Xem chừng trong một khoảng thời gian ngắn, vết nứt do đoản kiếm rạch ra trên bức tường đá đó không biết có bị người khác phát hiện ra hay không. Hơn nữa lúc này Trần Trường Sinh quả thật không còn bất cứ một chút tinh thần nào để bận tâm đến xử lý chuyện này nữa.
Theo đúng lý mà nói thì Lăng Yên Các có thể hoàn toàn cách quang, thì đương nhiên càng có thể cách âm. Và tiếp theo đó, cũng như buổi đêm hôm qua vậy, có một âm thanh vọng lại từ phía xa, tựa như một vị sứ giả từ nới xa vội vàng tới, muốn thức tỉnh toàn bộ những người đang ở trong nơi này tĩnh tâm.
Một âm thanh vang lên cùng với luồng gió đang thổi đến, cánh cửa của Lăng Yên Các từ từ mở ra, luồng ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng sớm rọi chiếu lên trên bề mặt tường đá, hắt tia sáng lên hơn chục bức tranh đang treo trên tường. Những người trong bức tranh đều là những công thần đã lập được vô số công lao cho Đại Chu. Nhưng rồi đến nay, một năm cũng chỉ có được vài lần nhìn thấy ánh sáng mà thôi.
Trần Trường Sinh đón gió và nắng bước ra khỏi Lăng Yên Các, hòa mình vào tiếng chuông nhưng trong lòng thì không có cách nào để trở nên bình tĩnh hơn. Gió thổi dịu dàng ùa vào lòng mát lịm cũng chẳng thể khiến cho hắn trở nên tỉnh táo hơn, ngược lại chỉ khiến cho Trần Trường Sinh cảm thấy thêm phần lạnh lẽo.
Đứng trên bậc thềm cao phía trước Lăng Yên Các, Trần Trường Sinh nhìn mặt trời đang dần nhô lên từ phía chân trời. Sau đó hắn nhìn Kinh đô đang dần dân thức tỉnh trong ánh bình minh, có vô số những con hẻm nhỏ đan xen nhau tựa như những đường kẻ trên bàn cờ; dòng Lạc Thủy và vô số những con kênh nhỏ tựa như nhưng đường kẻ nhỏ trên bàn cờ; có vô số những nhà cửa nhà xưởng; có vô số những nhà dân phủ đệ, tất cả đều bị trói buộc khuôn khổ lại trong những ô vuông. Và có vô số những con người cũng đang sinh sống ở trong đó.
Thông qua việc thay đổi vận mệnh của người khác để thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình? Chuyện này quả thực có thể thực hiện được hay sao? Cho dù làm như vậy thì sẽ khiến cho những con đường ngõ hẻm này trở nên trống trơn cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho những nhà dân này sẽ biến thành một đống hoang tàn cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho hàng nghìn hàng vạn người sẽ bị mất mạng ly tan cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho chiến sự liên miên, thiên tai lũ lửa hỏa hoạn cũng không có vấn đề gì hay sao? Có thể làm như vậy được hay sao?
xuống mặt đất, tuôn rơi rung động, tí tách không ngừng chảy vào hồ nước, hình ảnh vô cùng tráng lệ ó cái gì, nhìn lâu lại phảng phất như có sóng biển phập phồng sinh ra vô số đường không đồng nhất.
Trần Trường Sinh một lần nữa nhớ tới câu nói cuối cùng trong cuốn bút ký của Vương Chi Sách – Không có vận mệnh, chỉ có những sự lựa chọn.
Đúng vậy, những cường giả trên thế giới này được phân thành hai loại. Một loại là thông qua việc thay đổi vận mệnh của người khác để khiến cho vận mệnh của bản thân mình trở nên hoàn mỹ hơn; còn một loại cường giả khác thì cơ bản không cần biết đến vận mệnh, kiên định tin tưởng rằng bản thân mình có thể khống chế được tất cả những gì thuộc về mình. Cho dù cho đến phút cuối, khi vận mệnh chứng minh được rằng nó có sức mạnh lớn hơn bản thân con người thì họ vẫn cứ ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Hai cha con Thái tổ Hoàng đế và Thái Tông Hoàng đế là những cường giả của vế trước, Vương Chi Sách là cường giả thuộc vế sau, vậy còn Trần Trường Sinh hắn thì sao? Lúc này thực lực của hắn vẫn còn non yếu, nhưng nếu có một ngày quả thực hắn cường mạnh đến mức phải đối diện với sự lựa chọn này thì Trần Trường Sinh sẽ quyết định ra sao đây?
Mắt nhìn những con hẻm nhỏ và vô số những ngôi nhà trong Kinh đô đang từ từ sáng bừng dưới ánh bình minh, Trần Trường Sinh tự hỏi bản thân mình:
- Ta nên làm một người như thế nào đây? Một sinh mệnh hoàn thiện hay một sinh mệnh hoàn thiện, rút cục thì cái nào mới là quan trọng hơn?
Hai từ hoàn thiện và sinh mệnh lặp lại trong câu nói trên mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trong đầu nghĩ ngợi câu hỏi đó, Trần Trường Sinh rời khỏi Lăng Yên Các, cứ thế bước lên những bậc thềm dài đằng đẵng cho đến khí đặt chân lên nền đất của Hoàng Cung, hắn vẫn không thể tìm ra được câu trả lời.
Đại bộ phận mọi người trong Kinh đô vẫn còn đang ngủ say, nhưng đại bộ phận những người trong Hoàng Cung thì đều đã thức giấc. Có một số thí sinh tinh thần mệt mỏi, thâm quầng đôi mắt, rõ ràng là không được ngủ yên lành; cũng có một số thí sinh căng thẳng đến độ cả đêm không chợp mắt chút nào. Nhưng đại bộ phận thí sinh đều nghỉ ngơi rất tốt.
Đối với những thí sinh thiếu niên được các Học viện tông phái cử đến đây mà nói, tham gia Đại Triều Thí mục đích quan trọng nhất là phải lọt được vào danh sách ba người đứng đầu, có được tư cách được khắc tên lên trên bia của Thiên Thư Lăng. Vì thế bọn họ đương nhiên phải có sự chuẩn bị, nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện gì, ví dụ như tinh thần không tốt ảnh hưởng đến việc tham ngộ ở Thiên Thư Lăng sẽ diễn ra một lát tới đây.
Có đến hơn mười cỗ xe ngựa xếp thành một đội đang đứng chờ trước cổng Cung điện. Những con ngựa rắn rỏi, đẹp đẽ đang sốt ruột, không ngừng đập vó lên trên nền đất. Đám thí sinh tất cả đều đang đứng chờ hai bên xe để được xuất phát. Đám người đó nhìn thấy Trần Trường Sinh đang chậm rãi bước tới ra đến bên ngoài Cung, thì có người cảm thấy sốt ruột khó chịu, ví dụ trong số đó có vài tên thư sinh trẻ tuổi của Hòe Viện.
Đám thí sinh nhận thấy tóc tai của Trần Trường Sinh rối tung, tinh thần mệt mỏi, lộ rõ dáng vẻ buồn ngủ, thậm chí còn có phần tiều tụy. Bọn họ đều hiểu rằng cả đêm qua Trần Trường Sinh ở bên trong Lăng Yên Các không hề nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí còn có khả năng là không hề ngủ một chút nào. Bọn họ bất giác đều cảm thấy thắc mắc, trong lòng thầm nghĩ, cho dù có là ngồi thiền cả đêm đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải vất vả khổ sở như thế kia chứ.
Đường Tam Thập Lục nhìn thấy được nhiều vấn đề hơn nữa ở trong cái bộ dạng đó của hắn, trong lòng có chút lo lắng, bèn hỏi nhỏ:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói.
Hắn sẽ không nói lại cho bất cứ ai biết những gì mà bản thân đã trải nghiệm trong đêm qua, ngay cả Đường Tam Thập Lục hay Lạc Lạc cũng không thể nói cho biết được. Trần Trường Sinh đã bước chân vào, được chứng kiến chân tướng tàn khốc của một giai đoạn lịch sử. Tuy vẫn còn một khoảng thời gian rất dài nữa mới có thể phát hiện được ra bí mật đó, nhưng hắn đã nhìn thấy cánh cửa đó rồi, thậm chí còn có thể có được chiếc chìa khóa mở cánh cửa đó ra rồi.
Tất cả thí sinh cũng như giám thị đều đang đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Trường Sinh.
Thông tin đã phát hiện ra Chu Viên được chính thức công bố, hoặc nói một cách chính xác hơn là đã được đưa tin rộng rãi trong đám quan lại cấp cao của triều đình và được công bố trong nội bộ các học viện tông phái. Trong bữa yến tiệc mừng công của Đại Triều Thí vào tối hôm qua, Mạc Vũ cô nương cũng đã đại diện cho Thánh Hậu nương nương chính thức tuyên bố rằng Chu Viên sẽ được khởi động sau một tháng nữa.
Ai là người không muốn được vào bên trong Chu Viên cơ chứ? Có ai không muốn đến để xem thử bản thân mình có cơ hội được tiếp xúc với những kế thừa còn lại của cường giả mạnh nhất đại lục? Tuy nhiên phải là những người tu hành Thông U Cảnh mới có thể được vào trong Chu Viên.
Tấm bia ngộ đạo ở Thiên Thư Lăng vốn dĩ đã có ý nghĩa quan trọng nhất đối với những người tu hành, nay nó lại càng có quan trọng hơn nữa khi đó chính là cơ hội cuối cùng để các thí sinh được vào bên trong Chu Viên. Bọn họ bắt buộc phải Đột phá thành công trong vòng một tháng này, để tiến đến Thông U.
Áp lực tăng lên gấp đôi, các thí sinh đương nhiên trở nên lo lắng sợ hãi hơn nữa. Họ đều biết bản thân bắt buộc phải vô cùng nỗ lực, thậm chí dốc hết sức chiến đấu trong Thiên Thư Lăng mới có thể có chút hy vọng được. Cứ nghĩ tớ đó, ánh mắt của bọn họ nhìn Trần Trường Sinh đương nhiên có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh năm nay mới có mười lăm tuổi, ngoại trừ Thất Gian, Diệp Tiểu Liên và một số ít những người khác thì hắn là người nhỏ tuổi hơn so với đại bộ phận thí sinh tham gia lần đấu loại chọn ba người đứng đầu trong kỳ thi đấu Đại Triều Thí năm nay. Vậy mà nhưng hiện tại Trần Trường Sinh cũng như Thiên Hải Thắng Tuyết và Cẩu Hàn Thực, đều đã Thông U. Nói cách khác thì cho dù Trần Trường Sinh không có chút thành tích nào trong lượt thi đấu tại Thiên Thư Lăng thì một tháng sau đó hắn vẫn có thể thoái mái tự tại bước vào trong Chu Viên.
Còn trẻ tuổi như vậy mà đã Thông U, thậm chí còn vượt bậc Thanh Vân Bảng. Suy xét kỹ lưỡng thì nhận thấy ở một mức độ nào đó, thực lực của Trần Trường Sinh thậm chí còn vượt qua Từ Hữu Dung, hắn như vậy thì sao có thể không khiến cho người khác phải ngưỡng mộ được chứ? Nếu không phải vì Thu Sơn Quân đã có một màn thể hiện quá đỗi ấn tượng ở Chu Viên thì không chừng mọi người đều sẽ cảm thấy khả năng của Trần Trường Sinh mới thực sự đáng kinh ngạc.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Trần Trường Sinh của thời điểm hiện tại chính là tiêu điểm của cả Kinh đô này, nhưng bản thân hắn lại không có cảm giác này. Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh cửa sổ xem nhìn những con đường hẻm nhỏ đang bừng sáng trước ánh bình mình, cả người trầm lặng xuống, dường như hồn vía thất lạc nơi đâu rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn thấy hắn thần hồn phiêu lạc thì bèn chau mày nói:
- Ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, đúng là hiện tại ngươi không cần phải đến Thiên Thư Lăng để tiến tu luyện bèn có thể trực tiếp được vào bên trong Chu Viên, nhưng ngươi cần phải hiểu một điều rằng, đối với những người tu hành như chúng ta đây, vốn dĩ Thiên Thư Lăng có một giá trị hết sức quan trọng, còn quan trọng hơn cả Đại Triều Thí, quan trọng hơn cả Chu Viên, quan trọng hơn bất cứ một sự việc nào.
Trần Trường Sinh mơ hồ nhận ra rằng viên đá đen này mới là vật mà mình đang tìm kiếm. Kế Đạo Nhân kêu hắn vào Lăng Yên Các, ngoài việc tìm kiếm bút ký của Vương Chi Sách ra thì viên đá đen này mới chính là thứ quan trọng nhất cần phải tìm được. Theo như những gì mà Vương Chi Sách nói thì viên đá đen đó có thể là chính là vật mà Thái tổ Hoàng đế đã đư lại cho y trước khi qua đời. Nói không chừng nó có mối quan hệ chặt chẽ với bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Viên đá đen đó rất quan trọng nhưng Trần Trường Sinh vẫn chỉ nghĩ đến cuốn bỉ ký của Vương Chi Sách.
Sau khi tiếng sấm bên tai vang lên, trong đầu hắn biết bao nhiêu những giông tố đang nổi dậy. Trần Trường Sinh nhìn thấy vô số những hình ảnh đang hiện ra trước mặt, đối chiếu lại với những ghi chép của Vương Chi Sách khiến cho hắn hiểu ra được rất nhiều điều, ngay cả khi bản thân Trần Trường Sinh cũng không thể đưa ra được một kết luận gì.
Nghịch Thiên Cải Mệnh, đó chính là việc thay đổi vị trí của ngôi sao sinh mệnh hoặc độ sáng của nó trong màn trời đêm; từ đó có thể thay đổi được vị trí trong xã hội hoặc cuộc sống của con người trong thế giới này. Nhưng... những vị trí đó chỉ là tương đối.
Nếu không thể thay đổi được vị trí hoặc độ sáng của chính bản thân mình, thì có thể thông qua việc thay đổi vị trí hoặc độ sáng ngôi sao số mệnh của những người khác cũng sẽ mang lại kết quả tương đồng như nhau. Cũng cùng một đạo lý đó, con người nếu như muốn thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình thì trước tiên nên thay đổi vận mệnh của những con người khác trong cuộc sống của mình. Những người đó có mối quan hệ hết sức khăng khít gắn bó với chính bản thân mình, sự thay đổi vận mệnh của bọn họ càng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình.
Ví dụ như phụ tử.
Ví dụ như huynh đệ.
Ví dụ như quân thần.
Sự thật này thật tàn nhẫn.
Trần Trường Sinh không thể chắc chắn được rằng những hình ảnh mà bản thân mình nhìn thấy đó là những sự việc thực sự đã xảy ra trong quá khứ hay chỉ là những ảo ảnh tưởng tượng. Một đêm tròn, toàn thân của hắn ướt sũng mồ hôi, vì vậy nên sau khi tỉnh dậy Trần Trường Sinh cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nếu quả thật những hình ảnh máu lạnh tanh hôi đó mới thực sự là chân tướng thực sự của lịch sử, hai đời hùng chủ của Đại Châu lẽ nào đều là những con người máu lạnh như vậy sao? Chỉ vì muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh mà phải trả một cái giá đắt đến như vậy; làm ra những chuyện đáng sợ đến như vậy, thử hỏi có đáng hay không? Ngay sau đó Trần Trường Sinh lại nghĩ, nếu như Thánh Hậu Nương Nương chính là người thứ ba đã Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, vậy thì bà ta đã từng vì đó mà trả một cái giá đắt đến cỡ nào?
Những lời đồn trong dân gian về sự máu lạnh tàn nhẫn đó quả đúng đều là thật hay sao? Người con trai đầu tiên của Thánh Hậu Nương Nương năm đó rút cục là bỏ mạng vì bị người của Hoàng Hậu đến hạ độc hay là như tin đồn nói là do chính tay Thánh Hậu Nương Nương bóp chết? Những người con mà Thánh Hậu Nương Nương hạ sinh tuyệt đại bộ phận không có ai sống được quá sáu tuổi, rút cuộc điều này là vì do sự nham hiểm ác độc trong Hoàng Cung hay mục đích là vì một tế đàn nào đó? Một đàn tế sao chẳng hạn?
Toàn thân Trần Trường Sinh càng lúc càng cảm thấy lạnh vô cùng. Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, vì quả thực Trần Trường Sinh không có đủ dũng cảm để tiếp tục nghĩ thêm về câu chuyện đố nữa. Đối mặt với nỗi ám ảnh của sự chết chóc, Trần Trường Sinh có thể bình tĩnh được. Nhưng khi phải đối mặt với sự thật được che khuất của thế giới đằng sau ánh hào quang thì quả thật một thiếu niên mới có mười năm tuổi như hắn không dám tiếp tục đến gần hơn nữa để được biết sáng tỏ mọi việc. Trần Trường Sinh muốn rời khỏi nơi này.
Một không gian tối tăm lạnh lẽo vẫn cứ bao trùm lên Lăng Yên Các, bên phía ngoài cửa sổ không nhìn thấy bất cứ một tia sáng nào, không thể nào xác định được thời gian, nhưng có thể chắc chắn cảm nhận được rằng lúc này đã đến giờ mà hắn ngủ tỉnh dậy mỗi sáng rồi.
Trần Trường Sinh đứng dậy, xử lý bức tường đá. Linh Yên Các là thâm cung cấm địa, một năm nhiều nhất cũng chỉ mở ra có hai ba lần mà thôi. Xem chừng trong một khoảng thời gian ngắn, vết nứt do đoản kiếm rạch ra trên bức tường đá đó không biết có bị người khác phát hiện ra hay không. Hơn nữa lúc này Trần Trường Sinh quả thật không còn bất cứ một chút tinh thần nào để bận tâm đến xử lý chuyện này nữa.
Theo đúng lý mà nói thì Lăng Yên Các có thể hoàn toàn cách quang, thì đương nhiên càng có thể cách âm. Và tiếp theo đó, cũng như buổi đêm hôm qua vậy, có một âm thanh vọng lại từ phía xa, tựa như một vị sứ giả từ nới xa vội vàng tới, muốn thức tỉnh toàn bộ những người đang ở trong nơi này tĩnh tâm.
Một âm thanh vang lên cùng với luồng gió đang thổi đến, cánh cửa của Lăng Yên Các từ từ mở ra, luồng ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng sớm rọi chiếu lên trên bề mặt tường đá, hắt tia sáng lên hơn chục bức tranh đang treo trên tường. Những người trong bức tranh đều là những công thần đã lập được vô số công lao cho Đại Chu. Nhưng rồi đến nay, một năm cũng chỉ có được vài lần nhìn thấy ánh sáng mà thôi.
Trần Trường Sinh đón gió và nắng bước ra khỏi Lăng Yên Các, hòa mình vào tiếng chuông nhưng trong lòng thì không có cách nào để trở nên bình tĩnh hơn. Gió thổi dịu dàng ùa vào lòng mát lịm cũng chẳng thể khiến cho hắn trở nên tỉnh táo hơn, ngược lại chỉ khiến cho Trần Trường Sinh cảm thấy thêm phần lạnh lẽo.
Đứng trên bậc thềm cao phía trước Lăng Yên Các, Trần Trường Sinh nhìn mặt trời đang dần nhô lên từ phía chân trời. Sau đó hắn nhìn Kinh đô đang dần dân thức tỉnh trong ánh bình minh, có vô số những con hẻm nhỏ đan xen nhau tựa như những đường kẻ trên bàn cờ; dòng Lạc Thủy và vô số những con kênh nhỏ tựa như nhưng đường kẻ nhỏ trên bàn cờ; có vô số những nhà cửa nhà xưởng; có vô số những nhà dân phủ đệ, tất cả đều bị trói buộc khuôn khổ lại trong những ô vuông. Và có vô số những con người cũng đang sinh sống ở trong đó.
Thông qua việc thay đổi vận mệnh của người khác để thay đổi vận mệnh của chính bản thân mình? Chuyện này quả thực có thể thực hiện được hay sao? Cho dù làm như vậy thì sẽ khiến cho những con đường ngõ hẻm này trở nên trống trơn cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho những nhà dân này sẽ biến thành một đống hoang tàn cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho hàng nghìn hàng vạn người sẽ bị mất mạng ly tan cũng không có vấn đề gì hay sao? Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho chiến sự liên miên, thiên tai lũ lửa hỏa hoạn cũng không có vấn đề gì hay sao? Có thể làm như vậy được hay sao?
xuống mặt đất, tuôn rơi rung động, tí tách không ngừng chảy vào hồ nước, hình ảnh vô cùng tráng lệ ó cái gì, nhìn lâu lại phảng phất như có sóng biển phập phồng sinh ra vô số đường không đồng nhất.
Trần Trường Sinh một lần nữa nhớ tới câu nói cuối cùng trong cuốn bút ký của Vương Chi Sách – Không có vận mệnh, chỉ có những sự lựa chọn.
Đúng vậy, những cường giả trên thế giới này được phân thành hai loại. Một loại là thông qua việc thay đổi vận mệnh của người khác để khiến cho vận mệnh của bản thân mình trở nên hoàn mỹ hơn; còn một loại cường giả khác thì cơ bản không cần biết đến vận mệnh, kiên định tin tưởng rằng bản thân mình có thể khống chế được tất cả những gì thuộc về mình. Cho dù cho đến phút cuối, khi vận mệnh chứng minh được rằng nó có sức mạnh lớn hơn bản thân con người thì họ vẫn cứ ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Hai cha con Thái tổ Hoàng đế và Thái Tông Hoàng đế là những cường giả của vế trước, Vương Chi Sách là cường giả thuộc vế sau, vậy còn Trần Trường Sinh hắn thì sao? Lúc này thực lực của hắn vẫn còn non yếu, nhưng nếu có một ngày quả thực hắn cường mạnh đến mức phải đối diện với sự lựa chọn này thì Trần Trường Sinh sẽ quyết định ra sao đây?
Mắt nhìn những con hẻm nhỏ và vô số những ngôi nhà trong Kinh đô đang từ từ sáng bừng dưới ánh bình minh, Trần Trường Sinh tự hỏi bản thân mình:
- Ta nên làm một người như thế nào đây? Một sinh mệnh hoàn thiện hay một sinh mệnh hoàn thiện, rút cục thì cái nào mới là quan trọng hơn?
Hai từ hoàn thiện và sinh mệnh lặp lại trong câu nói trên mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trong đầu nghĩ ngợi câu hỏi đó, Trần Trường Sinh rời khỏi Lăng Yên Các, cứ thế bước lên những bậc thềm dài đằng đẵng cho đến khí đặt chân lên nền đất của Hoàng Cung, hắn vẫn không thể tìm ra được câu trả lời.
Đại bộ phận mọi người trong Kinh đô vẫn còn đang ngủ say, nhưng đại bộ phận những người trong Hoàng Cung thì đều đã thức giấc. Có một số thí sinh tinh thần mệt mỏi, thâm quầng đôi mắt, rõ ràng là không được ngủ yên lành; cũng có một số thí sinh căng thẳng đến độ cả đêm không chợp mắt chút nào. Nhưng đại bộ phận thí sinh đều nghỉ ngơi rất tốt.
Đối với những thí sinh thiếu niên được các Học viện tông phái cử đến đây mà nói, tham gia Đại Triều Thí mục đích quan trọng nhất là phải lọt được vào danh sách ba người đứng đầu, có được tư cách được khắc tên lên trên bia của Thiên Thư Lăng. Vì thế bọn họ đương nhiên phải có sự chuẩn bị, nhất định không được xảy ra bất cứ chuyện gì, ví dụ như tinh thần không tốt ảnh hưởng đến việc tham ngộ ở Thiên Thư Lăng sẽ diễn ra một lát tới đây.
Có đến hơn mười cỗ xe ngựa xếp thành một đội đang đứng chờ trước cổng Cung điện. Những con ngựa rắn rỏi, đẹp đẽ đang sốt ruột, không ngừng đập vó lên trên nền đất. Đám thí sinh tất cả đều đang đứng chờ hai bên xe để được xuất phát. Đám người đó nhìn thấy Trần Trường Sinh đang chậm rãi bước tới ra đến bên ngoài Cung, thì có người cảm thấy sốt ruột khó chịu, ví dụ trong số đó có vài tên thư sinh trẻ tuổi của Hòe Viện.
Đám thí sinh nhận thấy tóc tai của Trần Trường Sinh rối tung, tinh thần mệt mỏi, lộ rõ dáng vẻ buồn ngủ, thậm chí còn có phần tiều tụy. Bọn họ đều hiểu rằng cả đêm qua Trần Trường Sinh ở bên trong Lăng Yên Các không hề nghỉ ngơi thật tốt, thậm chí còn có khả năng là không hề ngủ một chút nào. Bọn họ bất giác đều cảm thấy thắc mắc, trong lòng thầm nghĩ, cho dù có là ngồi thiền cả đêm đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải vất vả khổ sở như thế kia chứ.
Đường Tam Thập Lục nhìn thấy được nhiều vấn đề hơn nữa ở trong cái bộ dạng đó của hắn, trong lòng có chút lo lắng, bèn hỏi nhỏ:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Không có gì.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói.
Hắn sẽ không nói lại cho bất cứ ai biết những gì mà bản thân đã trải nghiệm trong đêm qua, ngay cả Đường Tam Thập Lục hay Lạc Lạc cũng không thể nói cho biết được. Trần Trường Sinh đã bước chân vào, được chứng kiến chân tướng tàn khốc của một giai đoạn lịch sử. Tuy vẫn còn một khoảng thời gian rất dài nữa mới có thể phát hiện được ra bí mật đó, nhưng hắn đã nhìn thấy cánh cửa đó rồi, thậm chí còn có thể có được chiếc chìa khóa mở cánh cửa đó ra rồi.
Tất cả thí sinh cũng như giám thị đều đang đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Trường Sinh.
Thông tin đã phát hiện ra Chu Viên được chính thức công bố, hoặc nói một cách chính xác hơn là đã được đưa tin rộng rãi trong đám quan lại cấp cao của triều đình và được công bố trong nội bộ các học viện tông phái. Trong bữa yến tiệc mừng công của Đại Triều Thí vào tối hôm qua, Mạc Vũ cô nương cũng đã đại diện cho Thánh Hậu nương nương chính thức tuyên bố rằng Chu Viên sẽ được khởi động sau một tháng nữa.
Ai là người không muốn được vào bên trong Chu Viên cơ chứ? Có ai không muốn đến để xem thử bản thân mình có cơ hội được tiếp xúc với những kế thừa còn lại của cường giả mạnh nhất đại lục? Tuy nhiên phải là những người tu hành Thông U Cảnh mới có thể được vào trong Chu Viên.
Tấm bia ngộ đạo ở Thiên Thư Lăng vốn dĩ đã có ý nghĩa quan trọng nhất đối với những người tu hành, nay nó lại càng có quan trọng hơn nữa khi đó chính là cơ hội cuối cùng để các thí sinh được vào bên trong Chu Viên. Bọn họ bắt buộc phải Đột phá thành công trong vòng một tháng này, để tiến đến Thông U.
Áp lực tăng lên gấp đôi, các thí sinh đương nhiên trở nên lo lắng sợ hãi hơn nữa. Họ đều biết bản thân bắt buộc phải vô cùng nỗ lực, thậm chí dốc hết sức chiến đấu trong Thiên Thư Lăng mới có thể có chút hy vọng được. Cứ nghĩ tớ đó, ánh mắt của bọn họ nhìn Trần Trường Sinh đương nhiên có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh năm nay mới có mười lăm tuổi, ngoại trừ Thất Gian, Diệp Tiểu Liên và một số ít những người khác thì hắn là người nhỏ tuổi hơn so với đại bộ phận thí sinh tham gia lần đấu loại chọn ba người đứng đầu trong kỳ thi đấu Đại Triều Thí năm nay. Vậy mà nhưng hiện tại Trần Trường Sinh cũng như Thiên Hải Thắng Tuyết và Cẩu Hàn Thực, đều đã Thông U. Nói cách khác thì cho dù Trần Trường Sinh không có chút thành tích nào trong lượt thi đấu tại Thiên Thư Lăng thì một tháng sau đó hắn vẫn có thể thoái mái tự tại bước vào trong Chu Viên.
Còn trẻ tuổi như vậy mà đã Thông U, thậm chí còn vượt bậc Thanh Vân Bảng. Suy xét kỹ lưỡng thì nhận thấy ở một mức độ nào đó, thực lực của Trần Trường Sinh thậm chí còn vượt qua Từ Hữu Dung, hắn như vậy thì sao có thể không khiến cho người khác phải ngưỡng mộ được chứ? Nếu không phải vì Thu Sơn Quân đã có một màn thể hiện quá đỗi ấn tượng ở Chu Viên thì không chừng mọi người đều sẽ cảm thấy khả năng của Trần Trường Sinh mới thực sự đáng kinh ngạc.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Trần Trường Sinh của thời điểm hiện tại chính là tiêu điểm của cả Kinh đô này, nhưng bản thân hắn lại không có cảm giác này. Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh cửa sổ xem nhìn những con đường hẻm nhỏ đang bừng sáng trước ánh bình mình, cả người trầm lặng xuống, dường như hồn vía thất lạc nơi đâu rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn thấy hắn thần hồn phiêu lạc thì bèn chau mày nói:
- Ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, đúng là hiện tại ngươi không cần phải đến Thiên Thư Lăng để tiến tu luyện bèn có thể trực tiếp được vào bên trong Chu Viên, nhưng ngươi cần phải hiểu một điều rằng, đối với những người tu hành như chúng ta đây, vốn dĩ Thiên Thư Lăng có một giá trị hết sức quan trọng, còn quan trọng hơn cả Đại Triều Thí, quan trọng hơn cả Chu Viên, quan trọng hơn bất cứ một sự việc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.