Quyển 1 - Chương 225: Một ngày xem hết lăng bia
Miêu Nị
26/04/2016
Trần Trường Sinh đã thấy trên tấm bia đá có hai mươi tám chữ, hợp lại đó là một bài thơ.
- Nhất giang yên thủy chiếu tình lam, lưỡng ngạn nhân gia tiếp họa diêm, đạm hà tùng nhất đoạn thu quang, quyển hương phong thập lý châu liêm.
Bài thơ này là hai ngàn năm trước, người đứng đầu nhập đạo môn Thiên Thư Lăng khi nhìn bia viết lại. Tên gọi của tấm bia thứ nhất, Chiếu Tình, cũng là do từ đây mà ra.
Cách giải bia của Trần Trường Sinh, là lấy đoạn văn bia mà tự nó thành nghĩa.
Loại phương pháp giải bia này kỳ thật rất đơn giản, rất nguyên thủy.
Hàng ngàn năm trước, thiên thư rơi trên đại lục, ngày trước dân chúng vẫn u mê, cuối cùng chiến thắng nỗi sợ của bản thân, cẩn thận mới bước đến trước tấm bia đá này.
Vị tiên dân thứ nhất đọc hiểu tấm bia đá, cũng dùng loại phương pháp này, chỉ bất quá hắn nhìn thấy có thể là một bức tranh vẽ đơn giản. Bức tranh vẽ kia, có thể là trâu, có thể là dê, cũng có thể là rồng. Sau đó, có người trên Thiên Thư Bia nhìn thấy những hình vẽ phức tạp hơn, nhìn thấy nhiều tin tức hơn, cho nên, đã có văn tự.
Loại phương pháp này cũng thuần khiết nhất, bởi vì không có bất kỳ tạp niệm dư thừa nào kèm vào.
Nhóm dân cư lúc ban đầu nhất, chắc chắn sẽ không cho rằng trên những hòn đá kì quái này ẩn chứa cái gì cần phá giải, không cho rằng những đường nét này thật sự có chân nguyên lưu động trong đó.
Tựa như hắn và Cẩu Hàn Thực trước kia thảo luận qua như vậy.
Người đứng đầu đạo môn hai ngàn năm trước, nhìn thấy trên Thiên Thư Bia là một bài thơ, hắn nghĩ bài thơ đó là đề mục. Sau đó mấy trăm năm sau, vô số người tu đạo, đều từng muốn tìm ra đáp án thật sự trong bài thơ đó, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Trần Trường Sinh hôm nay cũng nhìn thấy bài thơ này, nhưng so với những cường nhân tuyệt thế hai ngàn năm trước không có ý tứ hàm xúc gì hết, cách giái bia hoàn toàn tương đồng, bởi vì hắn không cho rằng bài thơ là đề mục, hắn cho rằng chính là lời Thiên Thư Bia muốn nói.
Sắc trời u ám khác nhau, đường cong lúc ẩn lúc hiện, vô cùng nhiều đường cong xuất hiện, có thể xuất hiện vô số chữ.
Những chữ này có thể tạo thành vô số khả năng, có thể là một bài thơ, cũng có thể là một quyển đại phú.
Tấm bia đá không lời, tự thành bài văn.
Hắn ngồi ở trước bia đá này hai mươi mấy ngày, không biết nhìn ra được bao nhiêu chữ cái. Hắn bây giờ lúc nào cũng có thể từ trong những đường cong đó tìm thấy vô số bài thơ thi phú tồn tại trên thế gian. Nhưng hắn rất tỉnh táo mà nhận thức, những bài thơ thi phú đó vốn từ trong Thiên Thư Bia này mà ra.
Người xem bia chỉ cần tìm được, thấy được, không cần có ý tưởng dư thừa khác.
Thế gian có vô số cách giải bia, bất kể lấy ý lấy hình vẫn là lấy thế, đều là phá giải, học tập, mô phỏng thông tin đối với văn bia.
Nhưng Thiên Thư Bia từ trước đến giờ chưa từng đợi ai phá giải, học tập, bắt chước.
Thiên Thư Bia vẫn luôn chờ đợi người hiểu bản thân của nó.
Ý đổ của Trần Trường Sinh là muốn chứng minh điểm này, cuối cùng Thiên Thư Lăng chứng minh cách hắn hiểu là chính xác.
Vì thế, hắn liền giải Thiên Thư Bia thứ nhất của mình, sau đó nhìn đến Thiên Thư Bia thứ hai.
Rừng cây xanh um tươi tốt, nhà tạm có bia, bên cạnh bia có một bài thơ, là đề tài của vị đại học, thơ tên Quán Vân Thạch.
Thiên Thư Bia thứ hai, đó là Quán Vân bia.
Bên ngoài nhà tạm ngồi hơn hai mươi người, những người ngồi đó nhìn tấm bia đá dẹp rộng đó, có người thì nhíu mày vắt óc suy nghĩ, có người thì thào lầm bầm lầu bầu.
Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, trong đám người thấy một số gương mặt quen thuộc.
Vị tiểu sư muội Diệp Tiểu Liên Thánh Nữ Phong kia nghe tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn, thấy người đi tới là hắn, không khỏi ngơ ngẩn.
Có người cũng phát hiện Trần Trường Sinh đến, ngơ ngẩn như nàng. Mấy ngày qua, người xem Thiên Thư Lăng ở đây sớm đã có thói quen, sẽ thấy bóng hình của Trần Trường Sinh bên ngoài nhà tạm của Chiếu Tình Bia, hôm nay chợt thấy hắn xuất hiện ở Quán Vân Bia, nhất thời không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, mọi người mới hiểu ra, hoá ra Trần Trường Sinh đã giải được Thiên Thư Bia thứ nhất.
Đám người bên ngoài nhà tạm lâm rầm có chút xôn xao, sau đó vang lên chút nghị luận trào phúng.
- Đến bây giờ mới có thể giải bia thứ nhất, có gì mà đắc ý chứ?
- Không tồi. Ta vẫn cho là tư chất hội ngộ của chính mình không tốt, hiện giờ xem ra, ít nhất cũng cao hơn so với một số người.
Trần Trường Sinh không có đắc ý. Chẳng qua khi hắn xuất hiện, tạo cho gười ta một áp lực khó hiễu. Giống như học sinh vẫn luôn có thành tích vô cùng tốt, đột nhiên trong một kì thi trở thành người đứng nhất từ dưới đếm lên, những học sinh vui vẻ khi thấy người ta gặp nạn trong mấy ngày này, đột nhiên phát hiện, vị học sinh đó từ từ đã vượt lên, sao mà có thể không căng thẳng được chứ?
Đặc biệt nghĩ đến những cười nhạo mà mấy ngày trước đối với hắn, có một số người không tránh khỏi có phần sợ.
Để hóa giải loại áp lực này, xóa đi cảm xúc bối rối, vậy thì, các lời cười nhạo quá đáng đương nhiên sẽ xuất hiện.
Trần Trường Sinh không để ý đến những nghị luận đó, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi vào nhà tạm trước bia, đi đến trước Quán Vân bia, nâng tay phải lên.
Bên ngoài bia vang lên tiếng kêu.
Trần Trường Sinh giải được Chiếu Tình Bia, tin tức này giống như gió, nhanh chóng truyền đến Thiên Thư Lăng, truyền đến mỗi ngóc ngách trong phủ đệ, cũng truyền đến Hoàng cung và Ly cung.
Nghe thấy tin tức này, có người như trút được gánh nắng, ví dụ như giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, trong Quận Vương phủ vang lên tiếng cười khoái trá của Trần Lưu Vương, Mạc Vũ nắm bút đang trám chu sa, nghe cấp dưới hồi báo, hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó hơi cười nói:
- Bây giờ mới giải bia thứ nhất, còn tiền đồ gì chứ?
Vài tên học sinh Thiên Đạo Viện ở trong tửu lầu yến tiệc, lúc rượu vào thì tự nhiên không tránh khỏi nhắc đến việc giải bia ở Thiên Thư Lăng, lúc đang cười nhạo Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện, nhận được tin tức này, trong bữa tiệc lập tức yên tĩnh, một lát sau, một tên đệ tử cười nhạo nói:
- Với tốc độ này, năm nay Trần Trường Sinh có thể giải được Thiên Thư Bia thứ hai không còn là vấn đề, Trang sư huynh hôm trước đã đến bia thứ ba, làm sao có thể đánh đồng so sánh?
Một tên học sinh khác cảm thán nói:
- Vẫn là Cẩu Hàn Thực đáng sợ, có thể xếp vị trí thứ ba trong 10 năm liền?
Tên học sinh nói lúc nãy nghe thấy tên Cẩu Hàn Thực, trầm mặc một lát sau nói:
- Nếu hắn có thể duy trì tốc độ giải bia bây giờ , chỉ sợ là sẽ lọt vào bảng một trăm năm.
Ngay vào lúc này, một gã Thiên Đạo Viện đồng môn vội vàng chạy lên lầu, mặt mày đầy mồ hôi mang cả vẻ kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói:
- Trần Trường Sinh... Vừa mới giải tấm bia thứ hai.
Vài tên học sinh Thiên Đạo Viện nghe vậy kinh hãi, vội vàng đứng dậy, nhưng lại đụng bàn rượu làm ngã vài thứ trên bàn.
Bọn họ nhìn tên đồng môn kia, không thể tin nổi hỏi liên tục.
- Cái gì?
- Điều này sao có thể.
- Hắn không phải mới giải bia thứ nhất sao, sao có thể lập tức giải bia thứ hai rồi?
Không có người trả lời câu hỏi của họ.
Trong tửu lâu lập tức trở nên tĩnh mịch.
Trước Thiên Thư Lăng mười bảy bia, bia thứ ba là Chiết Quế. So với Quán Vân bia, người ở xung quanh nhà tạm ở đây rất ít người. Ngoài trừ một vài người xem bia cũ, tham gia Đại Triều Thí năm nay chỉ có hai vị sư tỷ Thánh Nữ Phong, một người Trích Tinh Học Viện, Chung Hội và Trang Hoán Vũ, còn lại chỉ là bốn người trong nhà cỏ. Phải biết Thiên Thư Bia càng về sau càng khó giải, bọn họ vào lăng đã hơn hai mươi ngày, đã có thể nói là vô cùng giỏi rồi.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh xuất hiện, mọi người rất khiếp sợ, bởi vì sáng sớm, bọn họ rõ ràng còn nhìn hắn ở nhà tạm bia thứ nhất, đây còn không phải nói, hắn chỉ dùng thời gian nửa ngày, đã liên tục giải được hai bia? Đường Tam Thập Lục từ dưới đất ngồi dậy, đi đến trước mặt hắn trợn tròn hai mắt nói:
- Ta nói ngươi làm sao làm được vậy?
Nhìn có chút ác hình ác trạng, trên thực tế hắn nhìn Trần Trường Sinh hoàn toàn là niềm vui.
Trần Trường Sinh không biết giải thích như thế nào.
Trên mặt của Chiết Tụ vẫn một mảnh hờ hững như cũ, ánh mắt mơ hồ trở nên nóng rực lên, hỏi:
- Cuối cùng cũng phải có đạo lý.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thiên thư, đầu tiên hẳn là thư.
Nghe được câu này, nhà tạm bên ngoài có một số người thoáng suy nghĩ, Trang Hoán Vũ thì hừ một tiếng.
Trần Trường Sinh nói với Đường Tam Thập Lục:
- Ta đi trước.
- Ngươi như vậy về sao? Cũng đúng, về nhà nghỉ ngơi chút đi.
Đường Tam Thập Lục trong vô thức nói, trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh dùng nửa ngày thời gian giải hai Thiên Thư bia, tất nhiên tâm thần hao tổn, quả thật nên sớm về nhà cỏ nghĩ ngơi tịnh thần.
Trần Trường Sinh giật mình, chỉ vào bia nhà tạm nói:
- Ta nói là đi vào trong đó.
Đường Tam Thập Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn đi đến trước tấm bia đá, giơ tay hạ xuống.
Nhìn thấy như vậy, Trang Hoán Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chung Hội ngồi ở nhà tạm vẫn trần mặc không nói, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
Thiên Thư bia thứ tư, tên là Dẫn Giang bia, chỗ bia này vừa hay ở bên một ngọn đồi, địa thế có chút hiểm yếu.
Chỗ bia nhà tạm này không ít người, năm ngoái tam giáp tiến vào Đại Triều Thí, từ đây mà vào Thiên Thư Lăng xem bia, sau đó có người mãi vẫn chưa rời bia, cơ bản người đều ở đây.
Thất Gian ngồi ở ngoài nhà tạm nhất, thân thể gầy gò yếu đuối bị gió thổi, luôn khiến cho người ta cảm thấy như lung lay sắp đổ.
Trần Trường Sinh có chút không ngờ, tiểu sư đệ của Ly Sơn, Kiếm Tông không ngờ tốc độ giải bia còn nhanh hơn Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ.
Đương nhiên, càng không ngờ vẫn là đám người ở Thất Gian và Tràng Gian.
Nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh ngồi với Thất Gian, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
So sánh với Thiên Thư bia thứ ba, chữ trên Dẫn Giang bia trở nên đơn giản một chút, chuẩn xác hơn mà nói, có lẽ chữ trên mặt bia vẫn phức tạp như vậy, nhưng âm thầm gần như đã có quy luật. Có quy luật, đối với người xem bia mà nói là chuyện không tốt, bởi vì tâm thần dể bị nhiễu loạn, hoặc là trói buộc.
Sau khi Trần Trường Sinh và Thất Gian nói hai câu, ánh mắt hướng về tấm bia đá, bắt đầu quan sát nghiêm túc.
- Năm đó ta và ngươi đi đến Dẫn Giang bia, dùng bao nhiêu ngày?
Đại điện Ly Cung trống trải, quanh quẩn thanh âm đại chủ giáo thánh đường. Hắn nhìn hơn mười pho tượng tiền nhân trước, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong mắt còn lưu lại một ít khiếp sợ.
Một trong sáu đầu sỏ của Quốc Giáo, một thánh đường đại giáo chủ không có câu trả lời, trầm mặt một lát sau nói:
- Tuy rằng những bia trước dễ giải, nhưng không khỏi có chút quá nhanh.
Hoặc là theo một số người, Trần Trường Sinh dùng thời gian hai mươi mấy ngày mới có thể đi đến bia Thiên Thư bia thứ tư, nhưng những nhân vật lớn như Quốc Giáo của họ, sẽ không tính như vậy. Từ lúc Trần Trường Sinh giải bia đến bây giờ, Trần Trường Sinh chỉ dùng nửa ngày, như vậy chính là nửa ngày.
- Tu hành một năm tới Thông U, xem bia nửa ngày gặp Dẫn Giang... Không hổ là người Giáo Hoàng đại nhân coi trọng.
Chuyện như vậy, ở trong kinh nơi nào cũng nói, nếu như thế sao có thể hóa giải kinh sợ do Trần Trường Sinh mang lại.
Khi Trần Trường Sinh không giống như lúc trước, trực tiếp giải bia mà qua, mà khi tin tực truyền đến hắn ngồi trước bia Dẫn Giang, có rất nhiều người đồng thời thờ phào nhẹ nhàng. Những người đó đối với Trần Trường sinh vốn không có địch ý, ví dị như Trần Lưu Vương và Tân Giáo Sĩ, chỉ bất quá bọn họ cảm thấy đây không phải là sự thật, lúc này Trần Trường Sinh dừng bước lại, ngược lại khiến bọn họ cảm thất chuyện đã xảy ra là thật. Biểu hiện mấy ngày nay của Cẩu Hàn Thực ở Thiên Thư Lăng, , đã chấn động cả kinh đô, Trần Trường Sinh hôm nay biểu hiện lại khiến cho người ta trân trối im lặng, nếu như hắn tiếp tục, ai cót hể đỡ nổi?
Nhưng mà tựa như hay nói vậy, sự thật thường thường khó mà tin so với tưởng tượng, không bao lâu, tất cả mọi người trong kinh đô đều biết tin tức.
Trần Trường Sinh từ vách đá bên đứng lên.
Trần Trường Sinh đi vào nhà tạm.
Trần Trường Sinh giải Dẫn Giang Bia.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh giải Thiên Thư bia thứ năm: Kê Ngữ bia.
Trần Trường Sinh tới trước Thiên Thư bia thứ sáu.
Chỗ này gọi là Đồng Đình bia.
Người đầu bảng của Đại Triều Thí năm trước, Thần Quốc Tam Luật Lương Tiếu Hiểu, mất tháng nay, vẫn thử giải bia này.
Khi hắn nhìn thấy bóng dáng của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo lập tức biến mất, chỉ còn lại có vẻ khiếp sợ và mãnh liệt khó hiểu.
Trần Trường Sinh gật đầu thăm hỏi hắn, chân chưa dừng lại.
Thiên Thư bia thứ bảy, chỉ có một mình Cẩu Hàn Thực.
Hắn đang nhìn núi xa, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại mới phát hiện đúng là Trần Trường Sinh đến đây, không khỏi hơi hơi nhướn mày.
Trần Trường Sinh đi đến bên cạnh Cẩu Hàn Thực .
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát sau nói:
- Rất giỏi.
Trần Trường Sinh không biết nói gì, cho nên cũng không nói gì.
Nhìn hắn, Cẩu Hàn Thực cảm thán, nói:
- Lần đầu tiên ta cảm thấy, ngươi có thể trở thành đối thủ cùa sư huynh.
Sư huynh của hắn là Thu Sơn Quân, chỉ sợ là đến lúc này, hắn chỉ cho rằng Trần Trường Sinh là có khả năng này.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Phương pháp giải bia vẫn có vấn đề, chỉ sợ thời gian không kịp, chỉ có thể đi trước xem sao.
Cẩu Hàn Thực thở dài:
- Đi trước xem sao? Nếu để cho người khác nghe thấy bốn chữ này, ngoại trừ xấu hổ, còn có thể có cảm xúc gì ?
Trần Trường Sinh mắt nhìn tấm bia đá, nói:
- Ta chuẩn bị đi rồi.
Cẩu Hàn Thực không có giống Đường Tam Thập Lục hiểu lầm như vậy, nhìn hắn nói:
- Xem ra ngươi quyết định muốn đi Chu Viên.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đi trước xem sao.
Vẫn là bốn chữ này.
Thiên Thư Lăng đối với nhiều người giải bia mà nói, muốn bước lên một bước, cũng khó như lên trời.
Đối với hắn bây giờ mà nói, giống như là tùy tiện đi vậy.
Tòa Thiên Thư Bia thứ tám có hai người.
Hắn gặp qua hai người kia, vài ngày trước, hai người kia từng chuyên đến trước Chiếu Tình Bia nhìn hắn, nói một số câu.
Vào đêm đó, Đường Tam Thập Lục nói danh tính lai lịch của hai người đó cho hắn nghe.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh, hai người kia giống nhìn thấy Ma quân, vẻ mặt khiếp sợ.
Trần Trường Sinh đi vào trong nhà tạm, bỗng dưng dừng bước lại, xoay người nhìn thấy bọn họ:
- Các ngươi chính là Quách Ân và Mộc Nộ?
Ngày đó ở trước nhà tạm, bọn họ từng hỏi hắn:
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh dù sao không phải cô nương bán bánh bao, mà là thanh niên chính trực thanh xuân, làm sao hoàn toàn không bực tức.
Cho nên trước khi rời đi, hắn cũng hỏi một câu nói.
Xung quanh nhà tạm bốn phía gió mát lượn lờ, Quách Ân và Mộc Nộ mặt đỏ bừng, nóng rát mặt.
Đi vào trước Thiên Thư Bia thứ mười một, cuối cùng thanh tịnh rồi, bên ngoài nhà tạm không xa có dòng suối nhỏ trong mát, tiếng nước róc rách nghe rất vui tai.
Với cảnh giới tu vi của Trần Trường Sinh, không biết có vô số tùy tùng của Thiên Thư Lăng phía xa đang chăm chú nhìn vào mình.
Sắc mặt của Kỷ Tấn cực kì khó coi, đêm đó vì trợ giúp Chung Hội phá cảnh giải bia, hắn hao tổn rất nhiều, rất khó khôi phục
Niên Quang thấy Trần Trường Sinh đi đến bên dòng suối, trầm mặc không nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Quốc giáo căn dặn hắn trong Thiên Thư Lăng chiếu cố Trần Trường Sinh, hắn không làm gì cả, bởi vì bất luận trước đây hay là hôm nay, đều không cần hắn lắm gì cả.
Rất nhiều năm trước, hắn là học sinh trọng điểm bồi dưỡng của Tông Tự, nhưng bị những đám thiên tài của Quốc Giáo Học Viện áp chế hạn chế hô hấp, cuối cùng mất hết can đảm, mới quyết định vào làm tùy tùng của Thiên Thư Lăng, hôm nay nhìn thấy Trần Trường Sinh liên tục giải mười bia, hắn tự nhiên nghĩ đến những cố nhân năm đó của QUốc Giáo Học Viện, theo lý mà nói, hắn có lẽ phải có chút tức giận mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại có chút vui mừng. Tựa như hơn mười năm trước, hắn biết rằng những đám thiên tài trong Quốc Giáo Học Viện từng áo chế bản thân không thể nào thở dốc được cuối cùng cũng đã bị giết nhưng lại cảm thấy không vui, ngược lại có chút bi thương.
Một gã tùy tùng nói:
- Hắn là mười năm nay gần đây đi nhanh nhất, thậm chí còn nhanh hơn so với Vương Phá và Tiều Trương năm đó.
Thì giờ trầm mặc một lát sau nói:
- Không phải đều nhanh, mà là rất nhanh, nhanh đến mức kinh thế hãi tục.
Trần Trường Sinh đi đến bên khe suối, rửa mặt, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó tiếp tục giải bia.
Nhìn nhà tạm bia gió lại nổi, đám tùy tùng trầm mặc không nói gì.
Thiên Thư Lăng bây giờ tất nhiên còn có rất nhiều người đi xa hơn so với Trần Trường Sinh, không cần nói người xem bia giống như Tuân Mai vậy, truyền đến tay người tu đạo có trăm năm giải bia ở lăng thứ bảy.
Nhưng... Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian một ngày.
Kỷ Tấn nhớ năm đó, chính mình khi đi vào bia thứ mười một, đã tốn hơn thời gian bảy năm, nhất thời không khỏi hoảng hốt, đối với bản thân tu đạo trước nay chưa có hoài nghi, thần thức chấn động bất an, vài ngày trước hao tổn tạo thành thương thế âm thầm phát tác, chống một cây già bên cạnh, lay động muốn ngã, chả chực muốn khóc.
Đám người Niên Quang không có chú ý khác thường của hắn, bởi vì bọn họ cũng đang bị lay động.
- Nếu hắn không phải họ Chu, ta thật hoài nghi hắn có phải là con cháu của người nọ…
Ánh nắng chiều cả trời, hắn rốt cục cảm nhận được vẻ uể oải.
Hắn hướng nhìn xa xa, chỉ thấy kinh đô giữa trời chiều vô cùng tráng lệ.
Hắn lẳng lặng đứng yên một lát, nhưng sau đó xoay người, đón trời chiều, đi vào nhà tạm.
Trước Thiên Thư Lăng tổng cộng có mười bảy bia, đây là bia cuối cùng.
Trước có Chu Độc Phu, hiện có Trần Trường Sinh.
Một ngày xem hết tất cả các bia.
- Nhất giang yên thủy chiếu tình lam, lưỡng ngạn nhân gia tiếp họa diêm, đạm hà tùng nhất đoạn thu quang, quyển hương phong thập lý châu liêm.
Bài thơ này là hai ngàn năm trước, người đứng đầu nhập đạo môn Thiên Thư Lăng khi nhìn bia viết lại. Tên gọi của tấm bia thứ nhất, Chiếu Tình, cũng là do từ đây mà ra.
Cách giải bia của Trần Trường Sinh, là lấy đoạn văn bia mà tự nó thành nghĩa.
Loại phương pháp giải bia này kỳ thật rất đơn giản, rất nguyên thủy.
Hàng ngàn năm trước, thiên thư rơi trên đại lục, ngày trước dân chúng vẫn u mê, cuối cùng chiến thắng nỗi sợ của bản thân, cẩn thận mới bước đến trước tấm bia đá này.
Vị tiên dân thứ nhất đọc hiểu tấm bia đá, cũng dùng loại phương pháp này, chỉ bất quá hắn nhìn thấy có thể là một bức tranh vẽ đơn giản. Bức tranh vẽ kia, có thể là trâu, có thể là dê, cũng có thể là rồng. Sau đó, có người trên Thiên Thư Bia nhìn thấy những hình vẽ phức tạp hơn, nhìn thấy nhiều tin tức hơn, cho nên, đã có văn tự.
Loại phương pháp này cũng thuần khiết nhất, bởi vì không có bất kỳ tạp niệm dư thừa nào kèm vào.
Nhóm dân cư lúc ban đầu nhất, chắc chắn sẽ không cho rằng trên những hòn đá kì quái này ẩn chứa cái gì cần phá giải, không cho rằng những đường nét này thật sự có chân nguyên lưu động trong đó.
Tựa như hắn và Cẩu Hàn Thực trước kia thảo luận qua như vậy.
Người đứng đầu đạo môn hai ngàn năm trước, nhìn thấy trên Thiên Thư Bia là một bài thơ, hắn nghĩ bài thơ đó là đề mục. Sau đó mấy trăm năm sau, vô số người tu đạo, đều từng muốn tìm ra đáp án thật sự trong bài thơ đó, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Trần Trường Sinh hôm nay cũng nhìn thấy bài thơ này, nhưng so với những cường nhân tuyệt thế hai ngàn năm trước không có ý tứ hàm xúc gì hết, cách giái bia hoàn toàn tương đồng, bởi vì hắn không cho rằng bài thơ là đề mục, hắn cho rằng chính là lời Thiên Thư Bia muốn nói.
Sắc trời u ám khác nhau, đường cong lúc ẩn lúc hiện, vô cùng nhiều đường cong xuất hiện, có thể xuất hiện vô số chữ.
Những chữ này có thể tạo thành vô số khả năng, có thể là một bài thơ, cũng có thể là một quyển đại phú.
Tấm bia đá không lời, tự thành bài văn.
Hắn ngồi ở trước bia đá này hai mươi mấy ngày, không biết nhìn ra được bao nhiêu chữ cái. Hắn bây giờ lúc nào cũng có thể từ trong những đường cong đó tìm thấy vô số bài thơ thi phú tồn tại trên thế gian. Nhưng hắn rất tỉnh táo mà nhận thức, những bài thơ thi phú đó vốn từ trong Thiên Thư Bia này mà ra.
Người xem bia chỉ cần tìm được, thấy được, không cần có ý tưởng dư thừa khác.
Thế gian có vô số cách giải bia, bất kể lấy ý lấy hình vẫn là lấy thế, đều là phá giải, học tập, mô phỏng thông tin đối với văn bia.
Nhưng Thiên Thư Bia từ trước đến giờ chưa từng đợi ai phá giải, học tập, bắt chước.
Thiên Thư Bia vẫn luôn chờ đợi người hiểu bản thân của nó.
Ý đổ của Trần Trường Sinh là muốn chứng minh điểm này, cuối cùng Thiên Thư Lăng chứng minh cách hắn hiểu là chính xác.
Vì thế, hắn liền giải Thiên Thư Bia thứ nhất của mình, sau đó nhìn đến Thiên Thư Bia thứ hai.
Rừng cây xanh um tươi tốt, nhà tạm có bia, bên cạnh bia có một bài thơ, là đề tài của vị đại học, thơ tên Quán Vân Thạch.
Thiên Thư Bia thứ hai, đó là Quán Vân bia.
Bên ngoài nhà tạm ngồi hơn hai mươi người, những người ngồi đó nhìn tấm bia đá dẹp rộng đó, có người thì nhíu mày vắt óc suy nghĩ, có người thì thào lầm bầm lầu bầu.
Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, trong đám người thấy một số gương mặt quen thuộc.
Vị tiểu sư muội Diệp Tiểu Liên Thánh Nữ Phong kia nghe tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn, thấy người đi tới là hắn, không khỏi ngơ ngẩn.
Có người cũng phát hiện Trần Trường Sinh đến, ngơ ngẩn như nàng. Mấy ngày qua, người xem Thiên Thư Lăng ở đây sớm đã có thói quen, sẽ thấy bóng hình của Trần Trường Sinh bên ngoài nhà tạm của Chiếu Tình Bia, hôm nay chợt thấy hắn xuất hiện ở Quán Vân Bia, nhất thời không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, mọi người mới hiểu ra, hoá ra Trần Trường Sinh đã giải được Thiên Thư Bia thứ nhất.
Đám người bên ngoài nhà tạm lâm rầm có chút xôn xao, sau đó vang lên chút nghị luận trào phúng.
- Đến bây giờ mới có thể giải bia thứ nhất, có gì mà đắc ý chứ?
- Không tồi. Ta vẫn cho là tư chất hội ngộ của chính mình không tốt, hiện giờ xem ra, ít nhất cũng cao hơn so với một số người.
Trần Trường Sinh không có đắc ý. Chẳng qua khi hắn xuất hiện, tạo cho gười ta một áp lực khó hiễu. Giống như học sinh vẫn luôn có thành tích vô cùng tốt, đột nhiên trong một kì thi trở thành người đứng nhất từ dưới đếm lên, những học sinh vui vẻ khi thấy người ta gặp nạn trong mấy ngày này, đột nhiên phát hiện, vị học sinh đó từ từ đã vượt lên, sao mà có thể không căng thẳng được chứ?
Đặc biệt nghĩ đến những cười nhạo mà mấy ngày trước đối với hắn, có một số người không tránh khỏi có phần sợ.
Để hóa giải loại áp lực này, xóa đi cảm xúc bối rối, vậy thì, các lời cười nhạo quá đáng đương nhiên sẽ xuất hiện.
Trần Trường Sinh không để ý đến những nghị luận đó, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi vào nhà tạm trước bia, đi đến trước Quán Vân bia, nâng tay phải lên.
Bên ngoài bia vang lên tiếng kêu.
Trần Trường Sinh giải được Chiếu Tình Bia, tin tức này giống như gió, nhanh chóng truyền đến Thiên Thư Lăng, truyền đến mỗi ngóc ngách trong phủ đệ, cũng truyền đến Hoàng cung và Ly cung.
Nghe thấy tin tức này, có người như trút được gánh nắng, ví dụ như giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, trong Quận Vương phủ vang lên tiếng cười khoái trá của Trần Lưu Vương, Mạc Vũ nắm bút đang trám chu sa, nghe cấp dưới hồi báo, hơi hơi ngơ ngẩn, sau đó hơi cười nói:
- Bây giờ mới giải bia thứ nhất, còn tiền đồ gì chứ?
Vài tên học sinh Thiên Đạo Viện ở trong tửu lầu yến tiệc, lúc rượu vào thì tự nhiên không tránh khỏi nhắc đến việc giải bia ở Thiên Thư Lăng, lúc đang cười nhạo Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện, nhận được tin tức này, trong bữa tiệc lập tức yên tĩnh, một lát sau, một tên đệ tử cười nhạo nói:
- Với tốc độ này, năm nay Trần Trường Sinh có thể giải được Thiên Thư Bia thứ hai không còn là vấn đề, Trang sư huynh hôm trước đã đến bia thứ ba, làm sao có thể đánh đồng so sánh?
Một tên học sinh khác cảm thán nói:
- Vẫn là Cẩu Hàn Thực đáng sợ, có thể xếp vị trí thứ ba trong 10 năm liền?
Tên học sinh nói lúc nãy nghe thấy tên Cẩu Hàn Thực, trầm mặc một lát sau nói:
- Nếu hắn có thể duy trì tốc độ giải bia bây giờ , chỉ sợ là sẽ lọt vào bảng một trăm năm.
Ngay vào lúc này, một gã Thiên Đạo Viện đồng môn vội vàng chạy lên lầu, mặt mày đầy mồ hôi mang cả vẻ kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói:
- Trần Trường Sinh... Vừa mới giải tấm bia thứ hai.
Vài tên học sinh Thiên Đạo Viện nghe vậy kinh hãi, vội vàng đứng dậy, nhưng lại đụng bàn rượu làm ngã vài thứ trên bàn.
Bọn họ nhìn tên đồng môn kia, không thể tin nổi hỏi liên tục.
- Cái gì?
- Điều này sao có thể.
- Hắn không phải mới giải bia thứ nhất sao, sao có thể lập tức giải bia thứ hai rồi?
Không có người trả lời câu hỏi của họ.
Trong tửu lâu lập tức trở nên tĩnh mịch.
Trước Thiên Thư Lăng mười bảy bia, bia thứ ba là Chiết Quế. So với Quán Vân bia, người ở xung quanh nhà tạm ở đây rất ít người. Ngoài trừ một vài người xem bia cũ, tham gia Đại Triều Thí năm nay chỉ có hai vị sư tỷ Thánh Nữ Phong, một người Trích Tinh Học Viện, Chung Hội và Trang Hoán Vũ, còn lại chỉ là bốn người trong nhà cỏ. Phải biết Thiên Thư Bia càng về sau càng khó giải, bọn họ vào lăng đã hơn hai mươi ngày, đã có thể nói là vô cùng giỏi rồi.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh xuất hiện, mọi người rất khiếp sợ, bởi vì sáng sớm, bọn họ rõ ràng còn nhìn hắn ở nhà tạm bia thứ nhất, đây còn không phải nói, hắn chỉ dùng thời gian nửa ngày, đã liên tục giải được hai bia? Đường Tam Thập Lục từ dưới đất ngồi dậy, đi đến trước mặt hắn trợn tròn hai mắt nói:
- Ta nói ngươi làm sao làm được vậy?
Nhìn có chút ác hình ác trạng, trên thực tế hắn nhìn Trần Trường Sinh hoàn toàn là niềm vui.
Trần Trường Sinh không biết giải thích như thế nào.
Trên mặt của Chiết Tụ vẫn một mảnh hờ hững như cũ, ánh mắt mơ hồ trở nên nóng rực lên, hỏi:
- Cuối cùng cũng phải có đạo lý.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thiên thư, đầu tiên hẳn là thư.
Nghe được câu này, nhà tạm bên ngoài có một số người thoáng suy nghĩ, Trang Hoán Vũ thì hừ một tiếng.
Trần Trường Sinh nói với Đường Tam Thập Lục:
- Ta đi trước.
- Ngươi như vậy về sao? Cũng đúng, về nhà nghỉ ngơi chút đi.
Đường Tam Thập Lục trong vô thức nói, trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh dùng nửa ngày thời gian giải hai Thiên Thư bia, tất nhiên tâm thần hao tổn, quả thật nên sớm về nhà cỏ nghĩ ngơi tịnh thần.
Trần Trường Sinh giật mình, chỉ vào bia nhà tạm nói:
- Ta nói là đi vào trong đó.
Đường Tam Thập Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn đi đến trước tấm bia đá, giơ tay hạ xuống.
Nhìn thấy như vậy, Trang Hoán Vũ sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chung Hội ngồi ở nhà tạm vẫn trần mặc không nói, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
Thiên Thư bia thứ tư, tên là Dẫn Giang bia, chỗ bia này vừa hay ở bên một ngọn đồi, địa thế có chút hiểm yếu.
Chỗ bia nhà tạm này không ít người, năm ngoái tam giáp tiến vào Đại Triều Thí, từ đây mà vào Thiên Thư Lăng xem bia, sau đó có người mãi vẫn chưa rời bia, cơ bản người đều ở đây.
Thất Gian ngồi ở ngoài nhà tạm nhất, thân thể gầy gò yếu đuối bị gió thổi, luôn khiến cho người ta cảm thấy như lung lay sắp đổ.
Trần Trường Sinh có chút không ngờ, tiểu sư đệ của Ly Sơn, Kiếm Tông không ngờ tốc độ giải bia còn nhanh hơn Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ.
Đương nhiên, càng không ngờ vẫn là đám người ở Thất Gian và Tràng Gian.
Nhìn thấy hắn đi đến bên cạnh ngồi với Thất Gian, ánh mắt mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
So sánh với Thiên Thư bia thứ ba, chữ trên Dẫn Giang bia trở nên đơn giản một chút, chuẩn xác hơn mà nói, có lẽ chữ trên mặt bia vẫn phức tạp như vậy, nhưng âm thầm gần như đã có quy luật. Có quy luật, đối với người xem bia mà nói là chuyện không tốt, bởi vì tâm thần dể bị nhiễu loạn, hoặc là trói buộc.
Sau khi Trần Trường Sinh và Thất Gian nói hai câu, ánh mắt hướng về tấm bia đá, bắt đầu quan sát nghiêm túc.
- Năm đó ta và ngươi đi đến Dẫn Giang bia, dùng bao nhiêu ngày?
Đại điện Ly Cung trống trải, quanh quẩn thanh âm đại chủ giáo thánh đường. Hắn nhìn hơn mười pho tượng tiền nhân trước, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong mắt còn lưu lại một ít khiếp sợ.
Một trong sáu đầu sỏ của Quốc Giáo, một thánh đường đại giáo chủ không có câu trả lời, trầm mặt một lát sau nói:
- Tuy rằng những bia trước dễ giải, nhưng không khỏi có chút quá nhanh.
Hoặc là theo một số người, Trần Trường Sinh dùng thời gian hai mươi mấy ngày mới có thể đi đến bia Thiên Thư bia thứ tư, nhưng những nhân vật lớn như Quốc Giáo của họ, sẽ không tính như vậy. Từ lúc Trần Trường Sinh giải bia đến bây giờ, Trần Trường Sinh chỉ dùng nửa ngày, như vậy chính là nửa ngày.
- Tu hành một năm tới Thông U, xem bia nửa ngày gặp Dẫn Giang... Không hổ là người Giáo Hoàng đại nhân coi trọng.
Chuyện như vậy, ở trong kinh nơi nào cũng nói, nếu như thế sao có thể hóa giải kinh sợ do Trần Trường Sinh mang lại.
Khi Trần Trường Sinh không giống như lúc trước, trực tiếp giải bia mà qua, mà khi tin tực truyền đến hắn ngồi trước bia Dẫn Giang, có rất nhiều người đồng thời thờ phào nhẹ nhàng. Những người đó đối với Trần Trường sinh vốn không có địch ý, ví dị như Trần Lưu Vương và Tân Giáo Sĩ, chỉ bất quá bọn họ cảm thấy đây không phải là sự thật, lúc này Trần Trường Sinh dừng bước lại, ngược lại khiến bọn họ cảm thất chuyện đã xảy ra là thật. Biểu hiện mấy ngày nay của Cẩu Hàn Thực ở Thiên Thư Lăng, , đã chấn động cả kinh đô, Trần Trường Sinh hôm nay biểu hiện lại khiến cho người ta trân trối im lặng, nếu như hắn tiếp tục, ai cót hể đỡ nổi?
Nhưng mà tựa như hay nói vậy, sự thật thường thường khó mà tin so với tưởng tượng, không bao lâu, tất cả mọi người trong kinh đô đều biết tin tức.
Trần Trường Sinh từ vách đá bên đứng lên.
Trần Trường Sinh đi vào nhà tạm.
Trần Trường Sinh giải Dẫn Giang Bia.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh giải Thiên Thư bia thứ năm: Kê Ngữ bia.
Trần Trường Sinh tới trước Thiên Thư bia thứ sáu.
Chỗ này gọi là Đồng Đình bia.
Người đầu bảng của Đại Triều Thí năm trước, Thần Quốc Tam Luật Lương Tiếu Hiểu, mất tháng nay, vẫn thử giải bia này.
Khi hắn nhìn thấy bóng dáng của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo lập tức biến mất, chỉ còn lại có vẻ khiếp sợ và mãnh liệt khó hiểu.
Trần Trường Sinh gật đầu thăm hỏi hắn, chân chưa dừng lại.
Thiên Thư bia thứ bảy, chỉ có một mình Cẩu Hàn Thực.
Hắn đang nhìn núi xa, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại mới phát hiện đúng là Trần Trường Sinh đến đây, không khỏi hơi hơi nhướn mày.
Trần Trường Sinh đi đến bên cạnh Cẩu Hàn Thực .
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát sau nói:
- Rất giỏi.
Trần Trường Sinh không biết nói gì, cho nên cũng không nói gì.
Nhìn hắn, Cẩu Hàn Thực cảm thán, nói:
- Lần đầu tiên ta cảm thấy, ngươi có thể trở thành đối thủ cùa sư huynh.
Sư huynh của hắn là Thu Sơn Quân, chỉ sợ là đến lúc này, hắn chỉ cho rằng Trần Trường Sinh là có khả năng này.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Phương pháp giải bia vẫn có vấn đề, chỉ sợ thời gian không kịp, chỉ có thể đi trước xem sao.
Cẩu Hàn Thực thở dài:
- Đi trước xem sao? Nếu để cho người khác nghe thấy bốn chữ này, ngoại trừ xấu hổ, còn có thể có cảm xúc gì ?
Trần Trường Sinh mắt nhìn tấm bia đá, nói:
- Ta chuẩn bị đi rồi.
Cẩu Hàn Thực không có giống Đường Tam Thập Lục hiểu lầm như vậy, nhìn hắn nói:
- Xem ra ngươi quyết định muốn đi Chu Viên.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đi trước xem sao.
Vẫn là bốn chữ này.
Thiên Thư Lăng đối với nhiều người giải bia mà nói, muốn bước lên một bước, cũng khó như lên trời.
Đối với hắn bây giờ mà nói, giống như là tùy tiện đi vậy.
Tòa Thiên Thư Bia thứ tám có hai người.
Hắn gặp qua hai người kia, vài ngày trước, hai người kia từng chuyên đến trước Chiếu Tình Bia nhìn hắn, nói một số câu.
Vào đêm đó, Đường Tam Thập Lục nói danh tính lai lịch của hai người đó cho hắn nghe.
Nhìn thấy Trần Trường Sinh, hai người kia giống nhìn thấy Ma quân, vẻ mặt khiếp sợ.
Trần Trường Sinh đi vào trong nhà tạm, bỗng dưng dừng bước lại, xoay người nhìn thấy bọn họ:
- Các ngươi chính là Quách Ân và Mộc Nộ?
Ngày đó ở trước nhà tạm, bọn họ từng hỏi hắn:
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh dù sao không phải cô nương bán bánh bao, mà là thanh niên chính trực thanh xuân, làm sao hoàn toàn không bực tức.
Cho nên trước khi rời đi, hắn cũng hỏi một câu nói.
Xung quanh nhà tạm bốn phía gió mát lượn lờ, Quách Ân và Mộc Nộ mặt đỏ bừng, nóng rát mặt.
Đi vào trước Thiên Thư Bia thứ mười một, cuối cùng thanh tịnh rồi, bên ngoài nhà tạm không xa có dòng suối nhỏ trong mát, tiếng nước róc rách nghe rất vui tai.
Với cảnh giới tu vi của Trần Trường Sinh, không biết có vô số tùy tùng của Thiên Thư Lăng phía xa đang chăm chú nhìn vào mình.
Sắc mặt của Kỷ Tấn cực kì khó coi, đêm đó vì trợ giúp Chung Hội phá cảnh giải bia, hắn hao tổn rất nhiều, rất khó khôi phục
Niên Quang thấy Trần Trường Sinh đi đến bên dòng suối, trầm mặc không nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Quốc giáo căn dặn hắn trong Thiên Thư Lăng chiếu cố Trần Trường Sinh, hắn không làm gì cả, bởi vì bất luận trước đây hay là hôm nay, đều không cần hắn lắm gì cả.
Rất nhiều năm trước, hắn là học sinh trọng điểm bồi dưỡng của Tông Tự, nhưng bị những đám thiên tài của Quốc Giáo Học Viện áp chế hạn chế hô hấp, cuối cùng mất hết can đảm, mới quyết định vào làm tùy tùng của Thiên Thư Lăng, hôm nay nhìn thấy Trần Trường Sinh liên tục giải mười bia, hắn tự nhiên nghĩ đến những cố nhân năm đó của QUốc Giáo Học Viện, theo lý mà nói, hắn có lẽ phải có chút tức giận mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại có chút vui mừng. Tựa như hơn mười năm trước, hắn biết rằng những đám thiên tài trong Quốc Giáo Học Viện từng áo chế bản thân không thể nào thở dốc được cuối cùng cũng đã bị giết nhưng lại cảm thấy không vui, ngược lại có chút bi thương.
Một gã tùy tùng nói:
- Hắn là mười năm nay gần đây đi nhanh nhất, thậm chí còn nhanh hơn so với Vương Phá và Tiều Trương năm đó.
Thì giờ trầm mặc một lát sau nói:
- Không phải đều nhanh, mà là rất nhanh, nhanh đến mức kinh thế hãi tục.
Trần Trường Sinh đi đến bên khe suối, rửa mặt, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó tiếp tục giải bia.
Nhìn nhà tạm bia gió lại nổi, đám tùy tùng trầm mặc không nói gì.
Thiên Thư Lăng bây giờ tất nhiên còn có rất nhiều người đi xa hơn so với Trần Trường Sinh, không cần nói người xem bia giống như Tuân Mai vậy, truyền đến tay người tu đạo có trăm năm giải bia ở lăng thứ bảy.
Nhưng... Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian một ngày.
Kỷ Tấn nhớ năm đó, chính mình khi đi vào bia thứ mười một, đã tốn hơn thời gian bảy năm, nhất thời không khỏi hoảng hốt, đối với bản thân tu đạo trước nay chưa có hoài nghi, thần thức chấn động bất an, vài ngày trước hao tổn tạo thành thương thế âm thầm phát tác, chống một cây già bên cạnh, lay động muốn ngã, chả chực muốn khóc.
Đám người Niên Quang không có chú ý khác thường của hắn, bởi vì bọn họ cũng đang bị lay động.
- Nếu hắn không phải họ Chu, ta thật hoài nghi hắn có phải là con cháu của người nọ…
Ánh nắng chiều cả trời, hắn rốt cục cảm nhận được vẻ uể oải.
Hắn hướng nhìn xa xa, chỉ thấy kinh đô giữa trời chiều vô cùng tráng lệ.
Hắn lẳng lặng đứng yên một lát, nhưng sau đó xoay người, đón trời chiều, đi vào nhà tạm.
Trước Thiên Thư Lăng tổng cộng có mười bảy bia, đây là bia cuối cùng.
Trước có Chu Độc Phu, hiện có Trần Trường Sinh.
Một ngày xem hết tất cả các bia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.