Quyển 2 - Chương 312: Nam nhân vô sỉ, nữ nhân không thể chấp nhận
Miêu Nị
09/12/2016
Chính vì vậy cho nên Từ Hữu Dung thường xuyên ngồi một mình trên vách
đá, cách một thời gian ngắn liền muốn đi lại trong trấn nhỏ, muốn tìm
được một ít lạc thú sinh hoạt.
- Nhưng sau lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà nàng đồng ý hôn ước này.
Trần Trường Sinh tiếp tục nói:
- Thật ra ta hiểu rất rõ ý nghĩ của nàng, bất quá chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi.
Từ Hữu Dung nghĩ thầm, đại khái là sau khi hắn bắt đầu vào Tuyết Sơn Tông ẩn môn bắt đầu triển lộ tài hoa của mình, có tiền đồ vô lượng khiến vị hôn thê của hắn thay đổi chủ ý. Vừa nghĩ tới đây nàng liền đánh giá nữ tử kia thấp hơn một chút, thậm chí có chút trơ trẽn——kiêu ngạo, ngu xuẩn, ánh mắt không tốt, kia cũng có thể cứu được, nhưng…. Nhưng vấn đề đạo đức.
- Loại nữ tử thế này không cần cũng được, từ hôn là lựa chọn tốt nhất.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh an ủi nói, có chút thông cảm với những gì hắn gặp phải.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, nhất là bây giờ ta càng cảm thấy từ hôn là rất đúng.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung nói, những lời này đúng là nói cho nàng nghe.
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh càng ngày càng sáng ngời, nghe được chút run rẩy trong giọng nói của hắn liền giật mình. Nàng là một nữ tử vô cùng trí tuệ, làm sao không rõ cái này đại biểu cái gì. Nàng lại một lần nữa cảm thấy có chút hoảng hốt, hơn nữa càng ngày càng sợ.
Từ Hữu Dung nhớ mình cũng có hôn ước trong người nhưng chưa nói cho hắn biết, nghĩ tới lý do mình hoảng hốt lại không rõ, trong một số thời điểm động tâm quá nhanh cũng dễ dàng hoảng hốt.
Ánh mặt trời u ám, lá ngô lướt nhẹ có chút chết lặng, lăng mộ giống như ban đêm.
Thời gian trôi qua thật lâu vẫn không có âm thanh nào vang lên.
- Thật ra… ta cũng có hôn ước trong người.
Bóng đêm bao phủ, thanh âm của Từ Hữu Dung rất nhẹ, nếu không cẩn thận nghe sẽ bị thanh âm lay động của lá cây trên cây ngô đồng áp đảo.
- À?
Thanh âm của Trần Trường Sinh có vẻ rất giật mình, hoàn toàn thật không ngờ, sau đó nhanh chóng biến thành nhạt như nước.
- Là vậy sao? Hóa ra là như vậy.
Có thể là trong giọng nói của hắn toát ra cảm xúc quá rõ ràng, ai cũng có thể nghe ra hắn mất mát và thương cảm, cho nên Từ Hữu Dung liền nhanh chóng nói ra câu thứ hai, lời nói có chút mau, có chút dồn dập, nhưng ý tứ trong câu nói lại rất khẳng định, không có bất kỳ dao động nào.
- Nhưng ta cũng không muốn gả cho hắn, hơn nữa ta chắc chắn sẽ không gả cho hắn.
Cũng là giải thích, là bổ sung, là tuyên cáo, đó…. Có phải là lời hứa hẹn hay không?
Đài cao trong bóng đêm lại an tĩnh, một lúc lâu sau Trần Trường Sinh liền hắc hắc mỉm cười.
Từ Hữu Dung có chút xấu hổ nói:
- Cười cái gì?
Trần Trường Sinh nói:
- Không có gì.
Nếu như Đường Tam Thập Lục ở đây nhất định sẽ thêm một câu vào lúc đó, có quỷ mới tin giữa hai người các ngươi không có gì.
Rất nhanh Trần Trường Sinh liền tỉnh tảo lại, nghĩ thầm rằng tính huống của đối phương cũng không nhất thiết giống như mình, hoặc chỉ là tự mình nghĩ. Hắn có chút tò mò, đồng thời cũng có chút bất an hỏi:
- Ngươi…. Vị hôn phu kia là cái người như thế nào?
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói ra:
- Ta và hắn quen biết đã nhiều năm. Tuy rằng sau này ta đã nhanh chóng quên đi sự tồn tại của người này, nhưng thật ra từ lúc nhỏ ta và hắn đã quen biết nhau, ta nhớ được rất rõ ràng khi đó hắn là một tiểu hài tử rất đáng ghét.
Trần Trường Sinh nói lại:
- Trẻ con thường đều làm cho người ta chán ghét… ta đây cũng không ngoại lệ.
Từ Hữu Dung nói:
- Nhưng chính vì một chuyện nào đó khiến ta quyết định không để ý tới hắn nữa, không nghĩ tới vài năm sau hắn lại quấn tới.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, làm việc như thế đúng là có chút không tự tôn tự ái.
- Ở chỗ chúng ta… hôn ước là chuyện rất trọng yếu, hơn nữa chỗ hôn sự này là do bề trên chỉ hôn, cho nên rất khó mà từ hôn một cách dễ dàng.
Từ Hữu Dung nghĩ hắn là đệ tử Tuyết Sơn Tông chỗ Tây Bắc, những lời nói chỗ bọn ta chính là chỉ Trung Nguyên, khi Trần Trường Sinh nghe được thì liền nghĩ tới nàng nói chính là yêu vực người Tú Linh Tộc định cư.
Lòng hắn nghĩ Tú Linh Tộc đã trải qua nhiều lần đau khổ như vậy, hiện tại số lượng tộc nhân còn tồn tại rất là thưa thớt, sinh sản ra đời sau là chuyện đại sự hàng đầu, chỉ cho phép đồng tộc thông hôn thật quá khắc nghiệt, chỉ có điều lại có chút tàn nhẫn đối với thiếu nữ hướng tới tình yêu.
- Nếu đã qua nhiều năm… chẳng lẽ…. vị hôn phu của ngươi vốn không có khá hơn sao?
- Không có. Người kia tính tình một chút cũng không khác, thậm chí càng trở nên ác liệt thêm.
Từ Hữu Dung nghĩ tới chuyện mà Sương Nhi gửi thư nhắc tới, càng nói càng suy sụp:
- Ta không thể không thừa nhận người kia quả thật rất ưu tú, nhưng…. Hắn có rất nhiều khuyết điểm làm cho người khác không thể tiếp nhận.
Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh nghe được thanh âm oán hận như thế của Từ Hữu Dung, nghĩ thầm xem ra nàng thật là chán ghét vị hôn phu kia.
- Bề ngoài hắn thoạt nhìn như không để ý tới thế sự, thiện lương thành thật, thực tế tâm cơ lại thâm độc, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Thời điểm nói những lời này, Từ Hữu Dung liền nghĩ tới việc người kia mới vào kinh đô liền không biết thế nào lại cùng một chỗ với Giáo Xu Xứ, vào làm học sinh của Học Viện Quốc Giáo, nương theo đấu tranh giữa hoàng tộc cũ và Thánh Hậu nương nương tạo ra vô số mưa gió, cũng làm cho hắn đứng vững vàng ở trong kinh đô, lấy được chỗ rất tốt, ngươi như vậy làm sao có thể chỉ là một thiếu niên nông thôn không hiểu sự đời cơ chứ?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Làm việc dối trá, quả thật không tốt.
Từ Hữu Dung hơi châm biếm nói:
- Đâu chỉ như thế. Người này còn nịnh nọt, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lấy lòng được một vị quý nhân, chi tiết trong chuyện này ta cũng không muốn nói gì nhiều.
Nhưng lời nói này tự nhiên là quan hệ của người nào đó và Lạc Lạc. Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Theo đạo lý mà nói, nếu không quen biết thì ta không nên nói cái gì, nhưng… loại nam nhân này quả thật không tốt.
Vừa nói chuyện hắn lại có chút suy nghĩ nói:
-Cái gọi là… thủ đoạn rốt cuộc là cái gì?
Theo Trần Trường Sinh, vị hôn phu của Từ Hữu Dung là một kẻ thù nguy hiểm hơn cả sư huynh nàng, bởi vì nghe vào thấy nàng dường như phê phán vô cùng oán giận, nhưng bởi vì cái gọi là có hi vọng mới có thể thất vọng, oán giận của nàng nói lên từ sâu trong lòng nàng đã từng mơ hồ có chút chờ mong đối với vị hôn phu kia, hắn tự nhiên muốn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Từ Hữu Dung không hề trả lời ngay vấn đề của Trần Trường Sinh, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, chẳng lẽ thủ đoạn đó đáng hổ thẹn tới mức khó có thể mở miệng sao?
Từ Hữu Dung lúc này lại nghĩ tới mấy phong thư tới từ kinh đô.
Tin này đến từ Sương Nhi, người mà nàng tín nhiệm nhất, còn có Mạc Vũ.
Ở trong thư của Sương Nhi miêu tả một hình ảnh.
- Nhưng sau lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà nàng đồng ý hôn ước này.
Trần Trường Sinh tiếp tục nói:
- Thật ra ta hiểu rất rõ ý nghĩ của nàng, bất quá chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi.
Từ Hữu Dung nghĩ thầm, đại khái là sau khi hắn bắt đầu vào Tuyết Sơn Tông ẩn môn bắt đầu triển lộ tài hoa của mình, có tiền đồ vô lượng khiến vị hôn thê của hắn thay đổi chủ ý. Vừa nghĩ tới đây nàng liền đánh giá nữ tử kia thấp hơn một chút, thậm chí có chút trơ trẽn——kiêu ngạo, ngu xuẩn, ánh mắt không tốt, kia cũng có thể cứu được, nhưng…. Nhưng vấn đề đạo đức.
- Loại nữ tử thế này không cần cũng được, từ hôn là lựa chọn tốt nhất.
Từ Hữu Dung nhìn Trần Trường Sinh an ủi nói, có chút thông cảm với những gì hắn gặp phải.
- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, nhất là bây giờ ta càng cảm thấy từ hôn là rất đúng.
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung nói, những lời này đúng là nói cho nàng nghe.
Từ Hữu Dung nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh càng ngày càng sáng ngời, nghe được chút run rẩy trong giọng nói của hắn liền giật mình. Nàng là một nữ tử vô cùng trí tuệ, làm sao không rõ cái này đại biểu cái gì. Nàng lại một lần nữa cảm thấy có chút hoảng hốt, hơn nữa càng ngày càng sợ.
Từ Hữu Dung nhớ mình cũng có hôn ước trong người nhưng chưa nói cho hắn biết, nghĩ tới lý do mình hoảng hốt lại không rõ, trong một số thời điểm động tâm quá nhanh cũng dễ dàng hoảng hốt.
Ánh mặt trời u ám, lá ngô lướt nhẹ có chút chết lặng, lăng mộ giống như ban đêm.
Thời gian trôi qua thật lâu vẫn không có âm thanh nào vang lên.
- Thật ra… ta cũng có hôn ước trong người.
Bóng đêm bao phủ, thanh âm của Từ Hữu Dung rất nhẹ, nếu không cẩn thận nghe sẽ bị thanh âm lay động của lá cây trên cây ngô đồng áp đảo.
- À?
Thanh âm của Trần Trường Sinh có vẻ rất giật mình, hoàn toàn thật không ngờ, sau đó nhanh chóng biến thành nhạt như nước.
- Là vậy sao? Hóa ra là như vậy.
Có thể là trong giọng nói của hắn toát ra cảm xúc quá rõ ràng, ai cũng có thể nghe ra hắn mất mát và thương cảm, cho nên Từ Hữu Dung liền nhanh chóng nói ra câu thứ hai, lời nói có chút mau, có chút dồn dập, nhưng ý tứ trong câu nói lại rất khẳng định, không có bất kỳ dao động nào.
- Nhưng ta cũng không muốn gả cho hắn, hơn nữa ta chắc chắn sẽ không gả cho hắn.
Cũng là giải thích, là bổ sung, là tuyên cáo, đó…. Có phải là lời hứa hẹn hay không?
Đài cao trong bóng đêm lại an tĩnh, một lúc lâu sau Trần Trường Sinh liền hắc hắc mỉm cười.
Từ Hữu Dung có chút xấu hổ nói:
- Cười cái gì?
Trần Trường Sinh nói:
- Không có gì.
Nếu như Đường Tam Thập Lục ở đây nhất định sẽ thêm một câu vào lúc đó, có quỷ mới tin giữa hai người các ngươi không có gì.
Rất nhanh Trần Trường Sinh liền tỉnh tảo lại, nghĩ thầm rằng tính huống của đối phương cũng không nhất thiết giống như mình, hoặc chỉ là tự mình nghĩ. Hắn có chút tò mò, đồng thời cũng có chút bất an hỏi:
- Ngươi…. Vị hôn phu kia là cái người như thế nào?
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói ra:
- Ta và hắn quen biết đã nhiều năm. Tuy rằng sau này ta đã nhanh chóng quên đi sự tồn tại của người này, nhưng thật ra từ lúc nhỏ ta và hắn đã quen biết nhau, ta nhớ được rất rõ ràng khi đó hắn là một tiểu hài tử rất đáng ghét.
Trần Trường Sinh nói lại:
- Trẻ con thường đều làm cho người ta chán ghét… ta đây cũng không ngoại lệ.
Từ Hữu Dung nói:
- Nhưng chính vì một chuyện nào đó khiến ta quyết định không để ý tới hắn nữa, không nghĩ tới vài năm sau hắn lại quấn tới.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, làm việc như thế đúng là có chút không tự tôn tự ái.
- Ở chỗ chúng ta… hôn ước là chuyện rất trọng yếu, hơn nữa chỗ hôn sự này là do bề trên chỉ hôn, cho nên rất khó mà từ hôn một cách dễ dàng.
Từ Hữu Dung nghĩ hắn là đệ tử Tuyết Sơn Tông chỗ Tây Bắc, những lời nói chỗ bọn ta chính là chỉ Trung Nguyên, khi Trần Trường Sinh nghe được thì liền nghĩ tới nàng nói chính là yêu vực người Tú Linh Tộc định cư.
Lòng hắn nghĩ Tú Linh Tộc đã trải qua nhiều lần đau khổ như vậy, hiện tại số lượng tộc nhân còn tồn tại rất là thưa thớt, sinh sản ra đời sau là chuyện đại sự hàng đầu, chỉ cho phép đồng tộc thông hôn thật quá khắc nghiệt, chỉ có điều lại có chút tàn nhẫn đối với thiếu nữ hướng tới tình yêu.
- Nếu đã qua nhiều năm… chẳng lẽ…. vị hôn phu của ngươi vốn không có khá hơn sao?
- Không có. Người kia tính tình một chút cũng không khác, thậm chí càng trở nên ác liệt thêm.
Từ Hữu Dung nghĩ tới chuyện mà Sương Nhi gửi thư nhắc tới, càng nói càng suy sụp:
- Ta không thể không thừa nhận người kia quả thật rất ưu tú, nhưng…. Hắn có rất nhiều khuyết điểm làm cho người khác không thể tiếp nhận.
Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh nghe được thanh âm oán hận như thế của Từ Hữu Dung, nghĩ thầm xem ra nàng thật là chán ghét vị hôn phu kia.
- Bề ngoài hắn thoạt nhìn như không để ý tới thế sự, thiện lương thành thật, thực tế tâm cơ lại thâm độc, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Thời điểm nói những lời này, Từ Hữu Dung liền nghĩ tới việc người kia mới vào kinh đô liền không biết thế nào lại cùng một chỗ với Giáo Xu Xứ, vào làm học sinh của Học Viện Quốc Giáo, nương theo đấu tranh giữa hoàng tộc cũ và Thánh Hậu nương nương tạo ra vô số mưa gió, cũng làm cho hắn đứng vững vàng ở trong kinh đô, lấy được chỗ rất tốt, ngươi như vậy làm sao có thể chỉ là một thiếu niên nông thôn không hiểu sự đời cơ chứ?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Làm việc dối trá, quả thật không tốt.
Từ Hữu Dung hơi châm biếm nói:
- Đâu chỉ như thế. Người này còn nịnh nọt, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lấy lòng được một vị quý nhân, chi tiết trong chuyện này ta cũng không muốn nói gì nhiều.
Nhưng lời nói này tự nhiên là quan hệ của người nào đó và Lạc Lạc. Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Theo đạo lý mà nói, nếu không quen biết thì ta không nên nói cái gì, nhưng… loại nam nhân này quả thật không tốt.
Vừa nói chuyện hắn lại có chút suy nghĩ nói:
-Cái gọi là… thủ đoạn rốt cuộc là cái gì?
Theo Trần Trường Sinh, vị hôn phu của Từ Hữu Dung là một kẻ thù nguy hiểm hơn cả sư huynh nàng, bởi vì nghe vào thấy nàng dường như phê phán vô cùng oán giận, nhưng bởi vì cái gọi là có hi vọng mới có thể thất vọng, oán giận của nàng nói lên từ sâu trong lòng nàng đã từng mơ hồ có chút chờ mong đối với vị hôn phu kia, hắn tự nhiên muốn biết nhiều chuyện hơn nữa.
Từ Hữu Dung không hề trả lời ngay vấn đề của Trần Trường Sinh, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm, chẳng lẽ thủ đoạn đó đáng hổ thẹn tới mức khó có thể mở miệng sao?
Từ Hữu Dung lúc này lại nghĩ tới mấy phong thư tới từ kinh đô.
Tin này đến từ Sương Nhi, người mà nàng tín nhiệm nhất, còn có Mạc Vũ.
Ở trong thư của Sương Nhi miêu tả một hình ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.