Quyển 2 - Chương 381: Nắng xuân trong Tầm Dương thành
Miêu Nị
09/12/2016
Tiếp tục Nam tiến, Trần Trường Sinh lại tiếp tục đụng độ với ba tốp
thích khách nữa, hắn lại tiếp tục ra tay giết người, rồi sau đó lại tiếp tục hôn mê. Sự việc cứ lặp đi lặp lại như vậy, số lượt không nhiều,
nhưng mỗi lần giao chiến đều vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trong toàn bộ
quá trình đó, Lưu Thanh, tên thích khách lẩn trốn trong núi sâu kia vẫn
không chịu xuất đầu lộ diện. Thậm chí có lúc Trần Trường Sinh còn nghi
ngờ rằng phải chăng tên thích khách đó đã bị bỏ mặc ở đâu đó rồi.
Tuy bọn họ đã đụng đầu phải sáu tốp thích khách, nhưng để so sánh với các thế lực khắp nơi xung quang vùng Thiên Lương Quận đang tìm kiếm bọn họ, thì hiển nhiên đây đã là một kết quả tốt đẹp nhất rồi. Tô Ly nắm trong lòng bàn tay cục diện của toàn bộ sự việc, gã hiểu rõ rành rọt địa điểm xuất hiện của những kẻ muốn giết chết mình. Tô Ly lại càng hiểu rõ bản thân cần phải làm gì để đối phó lại với cục diện này. Bản lĩnh này của gã từ đâu mà có vậy?
Toàn bộ lộ trình đường đi đều do một mình Tô Ly sắp xếp. Trước giờ bọn họ chưa từng đến những chỗ đông người, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng bọn họ chỉ lẩn trốn trong rừng sâu hoang dã. Đám người Trần Trường Sinh đa phần là đóng giả thành những du khách thông thường, cùng với những người bình thường đường đường chính chính tiến về phía Nam. Trần Trường Sinh ngày càng bái phục sự sắp xếp của Tô Ly, nhưng đồng thời cũng ngày càng có nhiều thắc mắc. Một buổi nọ, cuối cùng thì hắn cũng không thể kìm nén nổi nỗi tò mò của mình mà hỏi Tô Ly lý do vì sao lại có thể như vậy. Tô Ly trả lời:
- Trời đất bao la chẳng có nơi nào để chạy trốn được. Nơi có thể chạy trốn hiệu quả nhất chính là ở trong nhân gian. Chính vì thế nên đi giữa chốn nhân gian là an toàn nhất, mà cũng là nguy hiểm nhất. Lựa chọn ra sao thì còn ở cách suy nghĩ mỗi người.
Trần Trường Sinh lại hỏi lựa chọn ra sao là do cách nghĩ của mỗi người là có ý muốn nói đến điều gì, cách nói này nên hiểu như thế nào. Tô Ly nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại hắn, đợi cho đến khi Trần Trường Sinh giống như gã, giết biết bao nhiêu người, bị biết bao nhiêu người truy sát thì tới lúc đó đương nhiên sẽ có được những năng lực phán đoán như vậy. Trần Trường Sinh nghĩ ngợi một hồi rồi nói, nếu như phải có những trải nghiệm như của Tô Ly thì mới học được điều đó thì thà rằng không học còn hơn.
Câu chuyện về thích khách trong đêm tối và bản lĩnh để có thể ra tay được như Tô Ly đã từng làm, Trần Trường Sinh không học được mà đối với hắn mà nói thì có học cũng không học vào đầu được. Trần Trường Sinh hiển nhiên đã bị khuyết đi thiên phú trong lĩnh vực này, nhưng thiên phú về phương diện kiếm đạo của hắn thì lại ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều. Tiếp thu những sự điều chỉnh dìu dắt của Tô Ly, kiếm đạo của Trần Trường Sinh đã bắt đầu thể hiện ra những điểm lợi hại sắc bén. Hắn ngày càng hiểu sâu sắc hơn về những kiến thức của kiếm đạo, chỉ là vì cảnh giới tinh thần của Trần Trường Sinh vẫn chưa thể giữ vững được những kiến thức đó. Trần Trường Sinh ngày càng trở nên thuận lợi nắm bắt được việc vận dụng nhiên kiếm. Đương nhiên cũng khó tránh khỏi có những lúc vì nguyên do đốt cháy chân khí nên Trần Trường Sinh đã phải trả những giá quá đắt. Nhưng dù gì thì cũng đã có thêm hai tên cường giả Tụ Tinh Cảnh đã bại dưới lưỡi kiếm của hắn.
Cứ như vậy, Trần Trường Sinh cuối cùng cũng đã hoàn thành năm trận đấu chém giết, hơn nữa đó còn là năm trận đấu liên tiếp. Đối thủ của hắn có những nhân vật cường giả Thần tướng nức tiếng từ lâu như Tiết Hà; cũng có đại hào phương Bắc như Lâm Bình Nguyên.
Trần Trường Sinh hiện vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi.
Không biết được rằng trong lịch sử của giới tu hành trước kia đã từng xảy ra những chuyện như vậy hay chưa, sau này cũng chẳng rõ sẽ có xảy ra hay không, nhưng chí ít thì trong hàng trăm nay mà Tô Ly xuất núi tới nay thì chưa từng có trường hợp như của Trần Trường Sinh xảy ra. Ngay cả bản thân gã cũng chưa từng làm được như vậy. Đương nhiên điều này không đồng nghĩa rằng Trần Trường Sinh còn mạnh hơn cả Tô Ly năm xưa, vì vẫn còn có rất nhiều sự khác biệt ở đây. Ví dụ như Tô Ly năm xưa giành nhiều tâm trí hơn trong Chu Viên, hơn nữa tại thời điểm lúc đó thì gã cũng không có cơ hội được không ngừng giao đấu sinh tử vưới nhưng cường giả Tụ Tinh Cảnh. Nhưng dù gì thì sự thể hiện của Trần Trường Sinh đã đủ mạnh rồi, mạnh đến nỗi khiến cho Tô Ly phải thay đổi sắc mặt và sau đó thì phải thay đổi cách suy nghĩ.
Vào một buổi tối nọ, Tô Ly truyền thụ cho Trần Trường Sinh chiêu thức kiếm pháp thứ ba. Chỉ trong lúc đun nóng lại nồi canh thịt đã lạnh ngắt mà hắn đã thuộc lòng kiếm quyết. Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh mà đầy cảm khái thốt lên:
- Người quả thực thích hợp để học kiếm.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng đáp lại:
- Tiền bối quá khen.
Thích hợp để học kiếm, đó là lời khen ngợi vinh dự cao nhất, và nó còn khiến cho Trần Trường Sinh tự hào hơn nữa vì lời khen ngợi đó lại được đích thân Tô Ly tán thưởng.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Nếu ta không phải là Thu Sơn và... kế thừa y bát thì chưa biết chừng quả thật ra sẽ chọn ngươi.
Trần Trường Sinh xua tay đáp lại:
- Không cần làm vậy, không cần làm vậy. Vãn sinh là người thừa kế của Quốc giáo chính tông, không thể vái người khác làm sư được nữa.
Tô Ly hiểu rất rõ rằng với tính cách của Trần Trường Sinh thì chắc chắn hắn sẽ từ chối, chỉ có điều hắn lại từ chối một cách thẳng thừng đến như vậy, lại càng không có một chút biểu hiện nào thể hiện rằng mình đang bối rối khó xử. Điều này quả thực khiến cho Tô Ly cảm thấy khó chịu.
Vậy là Tô Ly phân tích lại sáu trận đấu Trần Trường Sinh đụng độ cùng đám thích khách với một dáng vẻ vô cảm, gã sử dụng những số liệu và sự tính toán một cách tỉ mỉ để chứng minh và sau cùng thì rút ra một kết luận rằng:
- Nhà người chẳng qua cũng chỉ là gặp may mà thôi, nếu không thì đã bỏ mạng từ lâu rồi, ngươi có tư cách gì mà đắc ý cơ chứ?
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi không thể không thừa nhận rằng hắn và Tô Ly có thể sống được đến ngày hôm nay, phần lớn không phải do cách nhìn sự việc của Tô Ly; không phải do Tô Ly đã truyền thụ kiếm pháp cho hắn; cũng không phải do thiên phú của Trần Trường Sinh đối với kiếm đạo mà chính là do... vận may. Dọc đường đi Tô Ly đã từng nhiều lần ca ngợi vận may hay nói cách khác là khí vận của hắn. Gã khẳng định một cách chắc nịch rằng bản thân mình và Trần Trường Sinh đều là những người có vận may lớn, vì thế nên khi đồng hành cùng nhau, thì bọn họ có muốn chết cũng không dễ gì mà được như ý muốn. Trần Trường Sinh đã nghe những lời như vậy nhiều đến nỗi thấy làm nhàm rồi. Đôi lúc cũng có khi thậm chí Trần Trường Sinh đã bắt đầu tự cho rằng bản thân mình có một vận mệnh tốt, chỉ có điều bản thân số mệnh của hắn vô cùng không tốt đẹp gì. Điều này khiến cho hắn thường xuyên ngẩn ngơ suy nghĩ.
Ăn cho hết chỗ canh thịt đông còn thừa lại từ đêm qua, Trần Trường Sinh chỉnh lại y phục, xoa xoa gò má đang trắng bệch vì thể lực yếu ớt của mình, hắn bắt đầu đi tĩnh ngộ kiếm pháp thứ ba mà Tô Ly mới truyền thụ cho mình. Trần Trường Sinh không dám lãng phí một giây một phút nào. Tô Ly dựa người vào lưng của mao lộc, nhìn bóng hình của tên thiếu niên đó mà trầm ngâm suy nghĩ một lúc thật lâu, rồi sau đó hướng về phía Nam mà lặng lẽ suy tư.
- Thu Sơn, phía sau ngươi xuất hiện một tên lợi hại vô cùng, ngươi phải chạy nhanh hơn nữa nếu không thì quả thực sẽ bị hắn đuổi kịp đó.
Những ngày tháng trốn chạy giữa quan đạo và vùng đất hoang dã cuối cùng cũng kết thúc, hai người bọn họ đã tới được bên ngoài Tầm Dương thành. Trần Trường Sinh mang hai con mao lộc tặng lại cho một hộ nông dân, hắn đem ngân lượng và thanh đoản kiếm ra, vừa dùng lợi để xoa dịu lại vừa dùng vũ khí để đe dọa bọn họ không được để lộ tin tức ra bên ngoài, phải chăm sóc tốt cho hai con mao lộc đó. Tô Ly chứng kiến cảnh tượng đó thì bèn cười nhạo hắn chứ không nói gì thêm.
Tầm Dương là thành lớn nhất trong Thiên Lương Quận, trong thành nhộn nhịp phồn hoa vô cùng. Tô Ly và Trần Trường Sinh đóng giả thành những thương nhân mà dễ dàng lọt được vào trong thành. Hai người bọn họ tìm một phòng trọ để nghỉ, cứ như vậy, không có bất cứ một ai phát hiện được ra Tô Ly và Trần Trường Sinh. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi bước chân vào Chu Viên, Trần Trường Sinh được ngủ trên giường. Đầu vừa đặt xuống gối là hắn bèn ngáy khò luôn. Cũng giống như lúc trước Tô Ly ngủ say bên suối nước nóng ở tuyết lĩnh vậy, Trần Trường Sinh lần này ngủ suốt một ngày một đêm. Có thể thấy hắn đã phải chịu đựng áp lực tinh thần lớn đến mức nào và đã mệt mỏi đến thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Trần Trường Sinh bước đến bên cửa sổ, nhìn đường phố của Tầm Dương thành nhộn nhịp sầm uất, trong lòng trầm tư suy nghĩ một hồi thật lâu. Hắn cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục sống như thế này được nữa, vì hắn quả thực đã rất mệt rồi, rất yếu ớt rồi. Trần Trường Sinh không muốn tiếp tục lên đường để rồi lại phải đụng độ với từng tốp từng tốp cường giả và thích khách đó nữa. Hắn không ưa thích gì những sự chờ đợi không được biết trước, hắn cũng không thích cái cảm giác đó. Trần Trường Sinh tìm đến Tô Ly và nói:
- Đã có rất nhiều người đến Thiên Lương Quận rồi, ắt hẳn người trong Ly Sơn Kiếm Tông cũng đã nhận được tin tức rồi. Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta vẫn phải tiếp tục che giấu hành tung của mình làm gì?
Tô Ly đáp lại:
- Ta nói rồi, ta chỉ tin vào nhận định của mình mà thôi.
Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói gì thêm.
Dọc đường đồng hành cùng nhau, Trần Trường Sinh thấy rất rõ rằng tuy bề ngoài Tô Ly thể hiện rằng mình là một tiền bối cao nhân rất ư tản mạn, thậm chí có lúc còn rất dễ thương khả ái. Nhưng trên thực tế tính cách của Tô Ly cũng giống như chính tên gọi của mình, ông ta hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Tô Ly không tin vào nhân tính, không tin vào nhân tâm, không tin vào thế giới mà mình đang sống. Ông ta không giao lưu cùng với thế giới này, chính vì thế nên ông ta sẽ không bao giờ xin cầu viện từ thế giới này.
Tô Ly hành tẩu đơn độc đã hàng trăm năm nay.
Nhưng Trần Trường Sinh không muốn bản thân mình cũng hành tẩu đơn độc như vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình nhìn thế giới này một cách lương thiện thì thế giới này cũng sẽ đáp lại sự lương thiện với hắn. Khi chúng ta nhìn quen một sự việc rồi thì sẽ cảm nhận sự việc đó bỗng trở nên thân thiết với mình hơn nhiều.
- Nếu cứ như vậy thì chúng ta phải chịu thiệt nhiều quá. Tỉnh giấc ngủ là sẽ gặp phải toàn những là kẻ địch, hoàn toàn không có lấy một người trợ giúp.
- Nơi đâu có người trợ giúp?
- Thế giới này là do đêm tối và ánh sáng tạo thành, những ngày trước đây chúng ta vẫn cứ mãi bước đi trong bóng đêm nên những gì mà chúng ta nhìn thấy đều chỉ là một màu đen của màn đêm; những gì mà chúng ta gặp phải đều chỉ là những sự đen tối ảm đạm. Nhưng nếu chúng ta bước ra đến ngoài ánh sáng thì có lẽ chúng ta sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly và nói một cách hết sức nghiêm túc:
- Vì sao tiền bối lại không đồng ý thử một lần xem sao?
Tô Ly đáp lời:
- Ở đâu ra cái giọng điệu triết lý nhạt nhẽo đó vậy? Ta không muốn dùng tính mạng của mình để chứng minh rằng cách nghĩ đó của ngươi là sai lầm.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng vãn sinh lại rất muốn chứng minh rằng cách suy nghĩ của tiền bối là không đúng.
Tô Ly nhíu mày nhìn hắn và nói:
- Ngươi đừng có mà làm càn.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Thế nào gọi là làm càn?
Tô Ly bực tực nói lại:
- Ta biết tên tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì. Nhà ngươi đừng quên rằng đây là số mệnh của ta, là do ta chứ không phải do trời quyết định, chứ càng không đến lượt nhà ngươi quyết định.
- Nhưng... tiền bối có thể sống được đến lúc này chẳng phải chính vì có sự nỗ lực của vãn sinh đó hay sao?
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly một cách hết sức nghiêm túc, hai mắt mở to, long lanh. Dáng vẻ của hắn trông thật dễ thương, nhưng đối với Tô Ly mà nói thì trông hắn thật đáng ghét.
Tô Ly cảm nhận thấy tay của mình có chút lạnh giá, lão nhỏ giọng gầm gừ:
- Tên tiểu tử điên rồ nhà ngươi, ta...
Chưa nói dứt lời, Trần Trường Sinh bèn đi đên bên cửa sổ, dùng hay tay đẩy mạnh cánh cửa ra.
Tầm Dương thành chìm đắm trong khí xuân, tiếng người cười nói ồn ào, ánh nắng mùa xuân thật đẹp.
Cánh cửa sổ được đẩy bật ra, ánh nắng và gió xuân ùa tràn vào căn phòng, rọi sáng cả màn đêm tăm tối.
Một tiếng kêu lớn thánh thót tựa như tia nắng mùa xuân vang lên lanh lảnh ở bên góc đường Tầm Dương thành.
- Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly, đang ở đây.
Con phố phía dưới phòng trọ bỗng trở nên yên tĩnh, người qua đường và những người buôn bán quanh đó đều ngẩng đầu nhìn về phía bắt nguồn của tiếng reo lớn với vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ nhìn thấy Trần Trường Sinh, và tiếp theo đó tiếp tục nghe thấy hắn nói.
- Ta là Trần Trường Sinh, Tô Ly đang ở trong căn phòng đằng sau ta đây. Bất luận là những người muốn giết lão ta hay muốn cứu lão ta thì hãy nhanh chóng mà tới đây.
Câu nói này của Trần Trường Sinh cũng giống như tiếng reo lớn ban nãy, nó âm vang trong ánh nắng xuân rực rỡ của Tầm Dương thành, nó vang đi thật nhanh thật xa. Tin chắc rằng chẳng mấy chốc nó đã vang vọng tận ra ngoài thành, bay đi khắp mọi nơi trong đại lục này. Có vô số những ánh nhìn đang hướng về phía khung cửa sổ của phong trọ, hướng về phía Trần Trường Sinh. Góc phố của Tầm Dương thành lại trở nên tĩnh lặng một lúc, rồi sau đó bầu không khí bị phá vỡ bởi những âm thanh hỗn loạn, một trận binh hoang mã loạn chuẩn bị xảy ra.
Có tiếng bát sứ rớt xuống nền đất vỡ vụn thành những mảnh nhỏ; có tiếng đóng cửa sổ thật lớn tựa như muốn phá vỡ cánh cửa đó ra vậy; có tiếng thét lớn kèm theo sự nức nở; có tiếng trẻ con thắc mắc đầy nghi hoặc; có âm thanh quát mắng của cha mẹ; có tiếng vó ngựa phi ầm ầm rời đi xa; từ đằng xa thậm chí còn mơ hồ nghe thấy đâu đó quanh đây tiếng cổng thành đóng sầm lại phát ra âm thành lớn một cách nặng nề.
Tuy bọn họ đã đụng đầu phải sáu tốp thích khách, nhưng để so sánh với các thế lực khắp nơi xung quang vùng Thiên Lương Quận đang tìm kiếm bọn họ, thì hiển nhiên đây đã là một kết quả tốt đẹp nhất rồi. Tô Ly nắm trong lòng bàn tay cục diện của toàn bộ sự việc, gã hiểu rõ rành rọt địa điểm xuất hiện của những kẻ muốn giết chết mình. Tô Ly lại càng hiểu rõ bản thân cần phải làm gì để đối phó lại với cục diện này. Bản lĩnh này của gã từ đâu mà có vậy?
Toàn bộ lộ trình đường đi đều do một mình Tô Ly sắp xếp. Trước giờ bọn họ chưa từng đến những chỗ đông người, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng bọn họ chỉ lẩn trốn trong rừng sâu hoang dã. Đám người Trần Trường Sinh đa phần là đóng giả thành những du khách thông thường, cùng với những người bình thường đường đường chính chính tiến về phía Nam. Trần Trường Sinh ngày càng bái phục sự sắp xếp của Tô Ly, nhưng đồng thời cũng ngày càng có nhiều thắc mắc. Một buổi nọ, cuối cùng thì hắn cũng không thể kìm nén nổi nỗi tò mò của mình mà hỏi Tô Ly lý do vì sao lại có thể như vậy. Tô Ly trả lời:
- Trời đất bao la chẳng có nơi nào để chạy trốn được. Nơi có thể chạy trốn hiệu quả nhất chính là ở trong nhân gian. Chính vì thế nên đi giữa chốn nhân gian là an toàn nhất, mà cũng là nguy hiểm nhất. Lựa chọn ra sao thì còn ở cách suy nghĩ mỗi người.
Trần Trường Sinh lại hỏi lựa chọn ra sao là do cách nghĩ của mỗi người là có ý muốn nói đến điều gì, cách nói này nên hiểu như thế nào. Tô Ly nghĩ ngợi một lúc rồi đáp lại hắn, đợi cho đến khi Trần Trường Sinh giống như gã, giết biết bao nhiêu người, bị biết bao nhiêu người truy sát thì tới lúc đó đương nhiên sẽ có được những năng lực phán đoán như vậy. Trần Trường Sinh nghĩ ngợi một hồi rồi nói, nếu như phải có những trải nghiệm như của Tô Ly thì mới học được điều đó thì thà rằng không học còn hơn.
Câu chuyện về thích khách trong đêm tối và bản lĩnh để có thể ra tay được như Tô Ly đã từng làm, Trần Trường Sinh không học được mà đối với hắn mà nói thì có học cũng không học vào đầu được. Trần Trường Sinh hiển nhiên đã bị khuyết đi thiên phú trong lĩnh vực này, nhưng thiên phú về phương diện kiếm đạo của hắn thì lại ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều. Tiếp thu những sự điều chỉnh dìu dắt của Tô Ly, kiếm đạo của Trần Trường Sinh đã bắt đầu thể hiện ra những điểm lợi hại sắc bén. Hắn ngày càng hiểu sâu sắc hơn về những kiến thức của kiếm đạo, chỉ là vì cảnh giới tinh thần của Trần Trường Sinh vẫn chưa thể giữ vững được những kiến thức đó. Trần Trường Sinh ngày càng trở nên thuận lợi nắm bắt được việc vận dụng nhiên kiếm. Đương nhiên cũng khó tránh khỏi có những lúc vì nguyên do đốt cháy chân khí nên Trần Trường Sinh đã phải trả những giá quá đắt. Nhưng dù gì thì cũng đã có thêm hai tên cường giả Tụ Tinh Cảnh đã bại dưới lưỡi kiếm của hắn.
Cứ như vậy, Trần Trường Sinh cuối cùng cũng đã hoàn thành năm trận đấu chém giết, hơn nữa đó còn là năm trận đấu liên tiếp. Đối thủ của hắn có những nhân vật cường giả Thần tướng nức tiếng từ lâu như Tiết Hà; cũng có đại hào phương Bắc như Lâm Bình Nguyên.
Trần Trường Sinh hiện vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi.
Không biết được rằng trong lịch sử của giới tu hành trước kia đã từng xảy ra những chuyện như vậy hay chưa, sau này cũng chẳng rõ sẽ có xảy ra hay không, nhưng chí ít thì trong hàng trăm nay mà Tô Ly xuất núi tới nay thì chưa từng có trường hợp như của Trần Trường Sinh xảy ra. Ngay cả bản thân gã cũng chưa từng làm được như vậy. Đương nhiên điều này không đồng nghĩa rằng Trần Trường Sinh còn mạnh hơn cả Tô Ly năm xưa, vì vẫn còn có rất nhiều sự khác biệt ở đây. Ví dụ như Tô Ly năm xưa giành nhiều tâm trí hơn trong Chu Viên, hơn nữa tại thời điểm lúc đó thì gã cũng không có cơ hội được không ngừng giao đấu sinh tử vưới nhưng cường giả Tụ Tinh Cảnh. Nhưng dù gì thì sự thể hiện của Trần Trường Sinh đã đủ mạnh rồi, mạnh đến nỗi khiến cho Tô Ly phải thay đổi sắc mặt và sau đó thì phải thay đổi cách suy nghĩ.
Vào một buổi tối nọ, Tô Ly truyền thụ cho Trần Trường Sinh chiêu thức kiếm pháp thứ ba. Chỉ trong lúc đun nóng lại nồi canh thịt đã lạnh ngắt mà hắn đã thuộc lòng kiếm quyết. Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh mà đầy cảm khái thốt lên:
- Người quả thực thích hợp để học kiếm.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng đáp lại:
- Tiền bối quá khen.
Thích hợp để học kiếm, đó là lời khen ngợi vinh dự cao nhất, và nó còn khiến cho Trần Trường Sinh tự hào hơn nữa vì lời khen ngợi đó lại được đích thân Tô Ly tán thưởng.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Nếu ta không phải là Thu Sơn và... kế thừa y bát thì chưa biết chừng quả thật ra sẽ chọn ngươi.
Trần Trường Sinh xua tay đáp lại:
- Không cần làm vậy, không cần làm vậy. Vãn sinh là người thừa kế của Quốc giáo chính tông, không thể vái người khác làm sư được nữa.
Tô Ly hiểu rất rõ rằng với tính cách của Trần Trường Sinh thì chắc chắn hắn sẽ từ chối, chỉ có điều hắn lại từ chối một cách thẳng thừng đến như vậy, lại càng không có một chút biểu hiện nào thể hiện rằng mình đang bối rối khó xử. Điều này quả thực khiến cho Tô Ly cảm thấy khó chịu.
Vậy là Tô Ly phân tích lại sáu trận đấu Trần Trường Sinh đụng độ cùng đám thích khách với một dáng vẻ vô cảm, gã sử dụng những số liệu và sự tính toán một cách tỉ mỉ để chứng minh và sau cùng thì rút ra một kết luận rằng:
- Nhà người chẳng qua cũng chỉ là gặp may mà thôi, nếu không thì đã bỏ mạng từ lâu rồi, ngươi có tư cách gì mà đắc ý cơ chứ?
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi không thể không thừa nhận rằng hắn và Tô Ly có thể sống được đến ngày hôm nay, phần lớn không phải do cách nhìn sự việc của Tô Ly; không phải do Tô Ly đã truyền thụ kiếm pháp cho hắn; cũng không phải do thiên phú của Trần Trường Sinh đối với kiếm đạo mà chính là do... vận may. Dọc đường đi Tô Ly đã từng nhiều lần ca ngợi vận may hay nói cách khác là khí vận của hắn. Gã khẳng định một cách chắc nịch rằng bản thân mình và Trần Trường Sinh đều là những người có vận may lớn, vì thế nên khi đồng hành cùng nhau, thì bọn họ có muốn chết cũng không dễ gì mà được như ý muốn. Trần Trường Sinh đã nghe những lời như vậy nhiều đến nỗi thấy làm nhàm rồi. Đôi lúc cũng có khi thậm chí Trần Trường Sinh đã bắt đầu tự cho rằng bản thân mình có một vận mệnh tốt, chỉ có điều bản thân số mệnh của hắn vô cùng không tốt đẹp gì. Điều này khiến cho hắn thường xuyên ngẩn ngơ suy nghĩ.
Ăn cho hết chỗ canh thịt đông còn thừa lại từ đêm qua, Trần Trường Sinh chỉnh lại y phục, xoa xoa gò má đang trắng bệch vì thể lực yếu ớt của mình, hắn bắt đầu đi tĩnh ngộ kiếm pháp thứ ba mà Tô Ly mới truyền thụ cho mình. Trần Trường Sinh không dám lãng phí một giây một phút nào. Tô Ly dựa người vào lưng của mao lộc, nhìn bóng hình của tên thiếu niên đó mà trầm ngâm suy nghĩ một lúc thật lâu, rồi sau đó hướng về phía Nam mà lặng lẽ suy tư.
- Thu Sơn, phía sau ngươi xuất hiện một tên lợi hại vô cùng, ngươi phải chạy nhanh hơn nữa nếu không thì quả thực sẽ bị hắn đuổi kịp đó.
Những ngày tháng trốn chạy giữa quan đạo và vùng đất hoang dã cuối cùng cũng kết thúc, hai người bọn họ đã tới được bên ngoài Tầm Dương thành. Trần Trường Sinh mang hai con mao lộc tặng lại cho một hộ nông dân, hắn đem ngân lượng và thanh đoản kiếm ra, vừa dùng lợi để xoa dịu lại vừa dùng vũ khí để đe dọa bọn họ không được để lộ tin tức ra bên ngoài, phải chăm sóc tốt cho hai con mao lộc đó. Tô Ly chứng kiến cảnh tượng đó thì bèn cười nhạo hắn chứ không nói gì thêm.
Tầm Dương là thành lớn nhất trong Thiên Lương Quận, trong thành nhộn nhịp phồn hoa vô cùng. Tô Ly và Trần Trường Sinh đóng giả thành những thương nhân mà dễ dàng lọt được vào trong thành. Hai người bọn họ tìm một phòng trọ để nghỉ, cứ như vậy, không có bất cứ một ai phát hiện được ra Tô Ly và Trần Trường Sinh. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi bước chân vào Chu Viên, Trần Trường Sinh được ngủ trên giường. Đầu vừa đặt xuống gối là hắn bèn ngáy khò luôn. Cũng giống như lúc trước Tô Ly ngủ say bên suối nước nóng ở tuyết lĩnh vậy, Trần Trường Sinh lần này ngủ suốt một ngày một đêm. Có thể thấy hắn đã phải chịu đựng áp lực tinh thần lớn đến mức nào và đã mệt mỏi đến thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Trần Trường Sinh bước đến bên cửa sổ, nhìn đường phố của Tầm Dương thành nhộn nhịp sầm uất, trong lòng trầm tư suy nghĩ một hồi thật lâu. Hắn cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục sống như thế này được nữa, vì hắn quả thực đã rất mệt rồi, rất yếu ớt rồi. Trần Trường Sinh không muốn tiếp tục lên đường để rồi lại phải đụng độ với từng tốp từng tốp cường giả và thích khách đó nữa. Hắn không ưa thích gì những sự chờ đợi không được biết trước, hắn cũng không thích cái cảm giác đó. Trần Trường Sinh tìm đến Tô Ly và nói:
- Đã có rất nhiều người đến Thiên Lương Quận rồi, ắt hẳn người trong Ly Sơn Kiếm Tông cũng đã nhận được tin tức rồi. Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta vẫn phải tiếp tục che giấu hành tung của mình làm gì?
Tô Ly đáp lại:
- Ta nói rồi, ta chỉ tin vào nhận định của mình mà thôi.
Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói gì thêm.
Dọc đường đồng hành cùng nhau, Trần Trường Sinh thấy rất rõ rằng tuy bề ngoài Tô Ly thể hiện rằng mình là một tiền bối cao nhân rất ư tản mạn, thậm chí có lúc còn rất dễ thương khả ái. Nhưng trên thực tế tính cách của Tô Ly cũng giống như chính tên gọi của mình, ông ta hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Tô Ly không tin vào nhân tính, không tin vào nhân tâm, không tin vào thế giới mà mình đang sống. Ông ta không giao lưu cùng với thế giới này, chính vì thế nên ông ta sẽ không bao giờ xin cầu viện từ thế giới này.
Tô Ly hành tẩu đơn độc đã hàng trăm năm nay.
Nhưng Trần Trường Sinh không muốn bản thân mình cũng hành tẩu đơn độc như vậy. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình nhìn thế giới này một cách lương thiện thì thế giới này cũng sẽ đáp lại sự lương thiện với hắn. Khi chúng ta nhìn quen một sự việc rồi thì sẽ cảm nhận sự việc đó bỗng trở nên thân thiết với mình hơn nhiều.
- Nếu cứ như vậy thì chúng ta phải chịu thiệt nhiều quá. Tỉnh giấc ngủ là sẽ gặp phải toàn những là kẻ địch, hoàn toàn không có lấy một người trợ giúp.
- Nơi đâu có người trợ giúp?
- Thế giới này là do đêm tối và ánh sáng tạo thành, những ngày trước đây chúng ta vẫn cứ mãi bước đi trong bóng đêm nên những gì mà chúng ta nhìn thấy đều chỉ là một màu đen của màn đêm; những gì mà chúng ta gặp phải đều chỉ là những sự đen tối ảm đạm. Nhưng nếu chúng ta bước ra đến ngoài ánh sáng thì có lẽ chúng ta sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly và nói một cách hết sức nghiêm túc:
- Vì sao tiền bối lại không đồng ý thử một lần xem sao?
Tô Ly đáp lời:
- Ở đâu ra cái giọng điệu triết lý nhạt nhẽo đó vậy? Ta không muốn dùng tính mạng của mình để chứng minh rằng cách nghĩ đó của ngươi là sai lầm.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng vãn sinh lại rất muốn chứng minh rằng cách suy nghĩ của tiền bối là không đúng.
Tô Ly nhíu mày nhìn hắn và nói:
- Ngươi đừng có mà làm càn.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Thế nào gọi là làm càn?
Tô Ly bực tực nói lại:
- Ta biết tên tiểu tử nhà ngươi muốn làm gì. Nhà ngươi đừng quên rằng đây là số mệnh của ta, là do ta chứ không phải do trời quyết định, chứ càng không đến lượt nhà ngươi quyết định.
- Nhưng... tiền bối có thể sống được đến lúc này chẳng phải chính vì có sự nỗ lực của vãn sinh đó hay sao?
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly một cách hết sức nghiêm túc, hai mắt mở to, long lanh. Dáng vẻ của hắn trông thật dễ thương, nhưng đối với Tô Ly mà nói thì trông hắn thật đáng ghét.
Tô Ly cảm nhận thấy tay của mình có chút lạnh giá, lão nhỏ giọng gầm gừ:
- Tên tiểu tử điên rồ nhà ngươi, ta...
Chưa nói dứt lời, Trần Trường Sinh bèn đi đên bên cửa sổ, dùng hay tay đẩy mạnh cánh cửa ra.
Tầm Dương thành chìm đắm trong khí xuân, tiếng người cười nói ồn ào, ánh nắng mùa xuân thật đẹp.
Cánh cửa sổ được đẩy bật ra, ánh nắng và gió xuân ùa tràn vào căn phòng, rọi sáng cả màn đêm tăm tối.
Một tiếng kêu lớn thánh thót tựa như tia nắng mùa xuân vang lên lanh lảnh ở bên góc đường Tầm Dương thành.
- Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly, đang ở đây.
Con phố phía dưới phòng trọ bỗng trở nên yên tĩnh, người qua đường và những người buôn bán quanh đó đều ngẩng đầu nhìn về phía bắt nguồn của tiếng reo lớn với vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ nhìn thấy Trần Trường Sinh, và tiếp theo đó tiếp tục nghe thấy hắn nói.
- Ta là Trần Trường Sinh, Tô Ly đang ở trong căn phòng đằng sau ta đây. Bất luận là những người muốn giết lão ta hay muốn cứu lão ta thì hãy nhanh chóng mà tới đây.
Câu nói này của Trần Trường Sinh cũng giống như tiếng reo lớn ban nãy, nó âm vang trong ánh nắng xuân rực rỡ của Tầm Dương thành, nó vang đi thật nhanh thật xa. Tin chắc rằng chẳng mấy chốc nó đã vang vọng tận ra ngoài thành, bay đi khắp mọi nơi trong đại lục này. Có vô số những ánh nhìn đang hướng về phía khung cửa sổ của phong trọ, hướng về phía Trần Trường Sinh. Góc phố của Tầm Dương thành lại trở nên tĩnh lặng một lúc, rồi sau đó bầu không khí bị phá vỡ bởi những âm thanh hỗn loạn, một trận binh hoang mã loạn chuẩn bị xảy ra.
Có tiếng bát sứ rớt xuống nền đất vỡ vụn thành những mảnh nhỏ; có tiếng đóng cửa sổ thật lớn tựa như muốn phá vỡ cánh cửa đó ra vậy; có tiếng thét lớn kèm theo sự nức nở; có tiếng trẻ con thắc mắc đầy nghi hoặc; có âm thanh quát mắng của cha mẹ; có tiếng vó ngựa phi ầm ầm rời đi xa; từ đằng xa thậm chí còn mơ hồ nghe thấy đâu đó quanh đây tiếng cổng thành đóng sầm lại phát ra âm thành lớn một cách nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.