Quyển 3 - Chương 528: Nghe nói trong nhà nàng không có thảo nguyên.
Miêu Nị
09/12/2016
Đương nhiên không thể nào là nguyên nhân này.
Trần Trường Sinh nghĩ tới hình ảnh trong miếu, rất nhanh hủy bỏ vấn đề này, tiếp theo lại nghĩ tới tới một vấn đề khác trọng yếu.
Từ Hữu Dung lúc ấy đã nói, nàng tên Trần Sơ Kiến.
Nàng họ Trần —— cũng có thể tự mình đa tình, nhưng hắn cảm giác điều đó có liên quan tới mình, giống như lúc đó hắn nói với nàng mình tên Từ Sinh.
Hắn không hỏi, bởi vì hắn phát hiện chuyện này quả thật hơi loạn, cứ theo đuổi lại chuyện ở Chu viên, chỉ sợ sẽ làm Từ Hữu Dung sinh ra cảm giác không thoải mái với vị hôn phu, mà cũng chẳng khác nào tự mình ghen với mình.
Chuyện này đúng là loạn tới không rõ ràng gì hết.
Thuở nhỏ đọc một lượt đạo tạng, ngàn vạn đạo lý hạ bút thành văn, mười hai tuổi bắt đầu nghiên cứu thiên thư bia, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều có thiên phú trí tuệ, đều là thiên tài tu đạo, nhưng lúc ở trong Chu viên xử lý chuyện này đã rất bối rối, sai càng thêm sai.
Từ Hữu Dung không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Trần Trường Sinh, nồi canh xương bò vẫn còn vang lên ùng ục, trong an tĩnh liền hiểu sao lúc ấy hai người lại che giấu thân phận của mình, không để ý cảm xúc có phần biến hóa.
Nhưng vẫn còn có chuyện cần giải quyết, bằng không trong lòng sẽ không thoải mái, tỷ như chuyện kia.
- Chàng và Lạc Lạc điện hạ, còn có tiểu Hắc Long?
Từ Hữu Dung không nói rõ, nhưng Trần Trường Sinh cũng hiểu nàng đang hỏi gì.
Ban đầu ở Chu lăng, nàng đã từng nói vị hôn phu của mình là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt... mà còn là những tiểu cô nương không hiểu chuyện.
Trần Trường Sinh chợt nhớ lúc ấy mình từng mắng vị hôn phu của nàng —— thật là một tên vô sỉ bại hoại!
Hoá ra, hắn lúc ấy đang tự mắng mình.
Nghĩ đến điều này, tâm tình của hắn có chút phức tạp, hoàn toàn không biết nên nói thế nào, đành phải thở dài.
- Hẳn là do Sương Nhi cô nương nói?
Tinh thần hắn đang bối rối, thế cho nên không để ý Từ Hữu Dung ngoài Lạc Lạc còn đề cập tới tiểu Hắc Long.
Hắn có chút bất đắc dĩ biện bạch:
- Thiết nghĩ, hai chúng ta hiện tại đều hiểu, mắt thấy chưa chắc đã là đạo lý.
- Có lẽ.
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt bỗng hiện lên ánh sáng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì mà nàng hơi nhíu mày, vì thế bức tranh sơn thủy xinh đẹp trong nháy mắt trở nên sinh động, sắc cạnh.
- Ta nhớ lúc ấy chàng đã nói vị hôn thê kia...
Trần Trường Sinh thoáng biến sắc, lúc ấy ở Chu lăng, hắn từng nói về vị hôn thê, mặc dù không có điều gì bất nhã, nhưng quả thật không nói gì lời hay, chỉ có điều...
- Chính nàng cũng đã nói, cô nương đó không cần cũng được sao?
Hắn không nhịn được biện bạch.
Từ Hữu Dung nói:
- Đó là ta bị chàng làm cho hiểu lầm.
Lúc ấy nàng đánh giá vị hôn thê của Từ Sinh kia cực thấp, thậm chí có chút trơ trẽn, kiêu ngạo, ngu xuẩn, ánh mắt không tốt, hơn nữa đạo đức cũng có vấn đề.
Biết đó là đánh giá về mình, nàng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ.
Đừng nhìn nàng bình tĩnh, bàn tay khuất sau áo bông đã nắm thành quyền.
Chuyện này đúng là rất loạn.
Trần Trường Sinh nhìn rượu trong chén, thở dài.
Mười tuổi, mùi thơm lạ lùng bao phủ miếu cũ, hắn đã trầm mặc rất nhiều ngày, sau đó thở ngắn than dài rất nhiều ngày, sau đó, hắn không có lần nào thở dài nhiều như hôm nay.
Tất cả đều là hiểu lầm.
Thế sự, gặp gỡ, có đôi khi thật sự rất khéo, rất không thể tin nổi.
Hắn và nàng vốn có nhiều ân oán tình cừu như vậy, kết quả ở Chu viên dùng thân phận khác gặp nhau, sau đó ở chung nhiều ngày như vậy.
Cũng may còn có thể gặp nhau lần nữa, nghĩ đến sẽ còn rất nhiều chuyện, khó có thể giải thích, khó có thể làm rõ.
Chỉ cần không hiểu lầm cả đời là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh nhìn nàng mỉm cười.
- Cười gì thế?
Từ Hữu Dung hỏi.
Trần Trường Sinh đáp:
- Vui vẻ.
Từ Hữu Dung cụp mắt, lông mi khẽ run.
Bỗng nhiên, nàng dùng tay che miệng, ợ một tiếng.
- Uống nhiều quá.
Nàng hơi ngượng ngùng giải thích.
Rượu này hơi nặng, không dùng chân nguyên hóa giải sẽ có cảm giác say, nàng uống vào vài bát, quả thật hơi say.
Bằng không sao mặt lại đỏ ửng.
Trần Trường Sinh quan tâm hỏi:
- Thương thế của nàng không sao chứ? Uống rượu có nặng lắm không?
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn nhìn vào tay áo, nhìn vào ngón tay, phát hiện nơi đó không có miệng vết thương.
Sau đó hắn mới nhớ nàng từng học ở Thanh Diệu Thập Tam Ti, hiện tại lại là Thánh nữ Nam Khê Trai, dưới thánh quang đâu cần lo lắng mấy vấn đề.
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói:
- Chàng nghĩ ta thật không đánh được chàng sao?
Trần Trường Sinh nghĩ thầm sao lại nói về đề tài này rồi, vòng vo nói:
- Ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Từ Hữu Dung dùng ngón tay gảy nhẹ, một đạo kình phong hơi nghiêng Hoàng chỉ tán đi. Khách trong quán nhiều thêm hai bàn, càng thêm ồn ào, lúc này thanh âm không thể truyền vào, tầm mắt có nhìn sang cũng bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
Với cảnh giới của nàng và Trần Trường Sinh, trừ phi là cường nhân Tụ Tinh đỉnh cao đến nghe lén, bằng không sẽ chẳng thể bị phát hiện.
- Lúc trước chúng ta ở chu lăng tìm được rất nhiều vàng bạc tài bảo, nàng còn nhớ không?
Trần Trường Sinh tháo Vô cấu kiếm xuống đặt trên bàn, sau đó bắt đầu lấy đồ ở trong ra.
Đây là lần đầu Từ Hữu Dung nhìn thấy quốc giáo trọng bảo —— không phải Vô cấu kiếm mà là vỏ kiếm, nàng cảm thấy hứng thú, thế cho nên cũng không để ý giọng điệu trịnh trọng của Trần Trường Sinh, rất tùy tiện ừ một tiếng.
- Nam Khách mang theo hồn mộc khu động thú triều vây lăng, hồn xu bắt đầu nổi điên, đánh nát rất nhiều thứ, những đan dược kia vốn đã mất đi hiệu lực rồi, bị hủy cũng không sao cả, chỉ có bí kíp đáng tiếc, cả Phỉ Thúy và tinh thạch bị đánh thành bụi phấn cũng không đáng giá. Hoàng kim còn tốt, có thể nhờ người đúc lại nên không có hao tổn lớn, đây là trân châu... Bột trân châu có thể pha trà uống làm đẹp da, nàng cứ mang hết đi đi.
Trần Trường Sinh không ngừng cầm đồ lên, không ngừng nói chuyện.
Từ Hữu Dung rốt cuộc bị hấp dẫn bởi chiếc hộp bên bếp, hỏi:
- Chàng nói cái gì?
- Chúng ta đã nói rồi, đồ trong Chu lăng chia đều.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói rất nghiêm túc:
- Như đan dược vẫn có thể dùng, lúc Tô Ly tiền bối bị thương ta đã dùng một ít, nhưng những vật khác, chưa được nàng đồng ý ta đều giữ lại, để bảo quản tốt hơn ta còn nhờ giáo xu xử đổi thành ngân phiếu và vật khác.
Hắn nói rất thật lòng, hắn vẫn cho rằng kho báu trong chu lăng không phải của một mình hắn, trước khi xác định sinh tử của nàng, hắn không có tư cách dùng tới, cho nên Đường Tam Thập Lục mượn bạc, hắn cũng không nói tới, mà khi nghĩ nàng đã rời khỏi thế giới thì hắn lại có một quyết định không thể giải thích.
- Đây là khế đất... Ta xin Kim Ngọc Luật kiếm một vùng thảo nguyên lớn ở hạ du sông Hồng, tính để lại cho nàng.
Hắn chỉ vào một cái hộp nói.
Từ Hữu Dung hơi giật mình, hỏi:
- Tại sao lại cho ta.
Trần Trường Sinh nói:
- Lúc ấy nghĩ nàng mất, cuối cùng cũng phải lưu lại vài thứ cho tộc nàng, mà thảo nguyên gần với cố hương của nàng nhất...
Hắn lúc ấy vẫn coi nàng là thiếu nữ Tú linh tộc, gánh vác trách nhiệm phục hưng gia tộc.
Từ Hữu Dung hiểu ra, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh hiểu lầm sự trầm mặc của nàng, hơi ngượng ngùng nói:
- Đương nhiên, hiện tại biết mảnh thảo nguyên này đã vô dụng, việc này xử lý quả thật có chút hồ đồ.
- Không, rất tốt, ta rất thích.
Từ Hữu Dung nhận lấy chiếc hộp kia, nhìn hắn nói rất nghiêm túc.
Ban đầu ở Chu lăng, hắn không thèm để ý bảo tàng bí kíp, chỉ vội vã tìm thuốc cho nàng, lúc ấy nàng rất cảm động.
Hiện tại nàng cũng như thế.
- Những vật khác cứ để ở chỗ chàng, ta hôm nay không cầm theo đồng cung, mang vác không tiện.
Nàng tự nhiên tiếp tục nói:
- Khi nào cần ta sẽ tìm chàng
Đây là một sắp xếp tốt, Trần Trường Sinh rất đồng ý, chỉ là giờ nàng là người đứng đầu nam khê trai, không biết có bao nhiêu chỗ cần tiêu tiền, nói:
- Mấy đồ linh tinh để chỗ ta cũng được, nhưng trân châu và ngân phiếu nàng mang về trước đi.
Từ Hữu Dung nói:
- Đều là vật ngoài thân, cần gì quá để ý.
Trần Trường Sinh không hiểu được thế nào là không nhuốm nhân gian khói lửa, nói:
- Thế chúng ta cần đề ý gì?
Không phải không dính khói lửa nhân gian mà là so với nó, bầu trời đầy sao càng thêm sáng ngời và chói mắt.
- Hẳn nên đối thủ, địch nhân của chúng ta.
Từ Hữu Dung nhìn hắn, thanh âm rất bình tĩnh, ánh mắt có chút phức tạp, có phần hơi bối rối.
Xinh đẹp, nhưng mà lại làm người ta có chút bất an.
Đúng vậy, bất kể hắn và nàng có hôn ước kia không, bọn họ hiện tại cũng đã là đối thủ, thậm chí tương lai có thể sẽ trở thành kẻ thù sinh tử.
Quốc giáo phân biệt nam bắc, cũ mới chi tranh, cách nhìn của thánh hậu và Giáo hoàng.
Thế giới loài người có ba mâu thuẫn chủ yếu thì đều ở trên người họ.
Vô luận thế nào, chuyện của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều đã phát triển theo hướng đó, có thể có bi thương, bi tráng, có thể trở thành chuyện tình lưu truyền muôn đời, tóm lại chuyện này làm người khác phát sầu.
Hắn và nàng còn trẻ như vậy, hai vai vẫn chút gầy yếu, làm sao gánh được nhiều như vậy?
Nhưng hắn và nàng hoàn toàn không có giác ngộ như vậy, lúc ở cầu Nại Hà, lúc ngồi một chỗ ăn canh xương. Nhất là Trần Trường Sinh, hắn dường như không hay biết thế cục trước mặt, đã quên giữa hắn và nàng là bao khó khăn hiểm trở, bởi vì hắn thật sự...
- Ta quên rồi.
Hắn hơi ngượng ngùng nói.
Trần Trường Sinh nghĩ tới hình ảnh trong miếu, rất nhanh hủy bỏ vấn đề này, tiếp theo lại nghĩ tới tới một vấn đề khác trọng yếu.
Từ Hữu Dung lúc ấy đã nói, nàng tên Trần Sơ Kiến.
Nàng họ Trần —— cũng có thể tự mình đa tình, nhưng hắn cảm giác điều đó có liên quan tới mình, giống như lúc đó hắn nói với nàng mình tên Từ Sinh.
Hắn không hỏi, bởi vì hắn phát hiện chuyện này quả thật hơi loạn, cứ theo đuổi lại chuyện ở Chu viên, chỉ sợ sẽ làm Từ Hữu Dung sinh ra cảm giác không thoải mái với vị hôn phu, mà cũng chẳng khác nào tự mình ghen với mình.
Chuyện này đúng là loạn tới không rõ ràng gì hết.
Thuở nhỏ đọc một lượt đạo tạng, ngàn vạn đạo lý hạ bút thành văn, mười hai tuổi bắt đầu nghiên cứu thiên thư bia, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều có thiên phú trí tuệ, đều là thiên tài tu đạo, nhưng lúc ở trong Chu viên xử lý chuyện này đã rất bối rối, sai càng thêm sai.
Từ Hữu Dung không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Trần Trường Sinh, nồi canh xương bò vẫn còn vang lên ùng ục, trong an tĩnh liền hiểu sao lúc ấy hai người lại che giấu thân phận của mình, không để ý cảm xúc có phần biến hóa.
Nhưng vẫn còn có chuyện cần giải quyết, bằng không trong lòng sẽ không thoải mái, tỷ như chuyện kia.
- Chàng và Lạc Lạc điện hạ, còn có tiểu Hắc Long?
Từ Hữu Dung không nói rõ, nhưng Trần Trường Sinh cũng hiểu nàng đang hỏi gì.
Ban đầu ở Chu lăng, nàng đã từng nói vị hôn phu của mình là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt... mà còn là những tiểu cô nương không hiểu chuyện.
Trần Trường Sinh chợt nhớ lúc ấy mình từng mắng vị hôn phu của nàng —— thật là một tên vô sỉ bại hoại!
Hoá ra, hắn lúc ấy đang tự mắng mình.
Nghĩ đến điều này, tâm tình của hắn có chút phức tạp, hoàn toàn không biết nên nói thế nào, đành phải thở dài.
- Hẳn là do Sương Nhi cô nương nói?
Tinh thần hắn đang bối rối, thế cho nên không để ý Từ Hữu Dung ngoài Lạc Lạc còn đề cập tới tiểu Hắc Long.
Hắn có chút bất đắc dĩ biện bạch:
- Thiết nghĩ, hai chúng ta hiện tại đều hiểu, mắt thấy chưa chắc đã là đạo lý.
- Có lẽ.
Từ Hữu Dung nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt bỗng hiện lên ánh sáng.
Không biết nghĩ đến chuyện gì mà nàng hơi nhíu mày, vì thế bức tranh sơn thủy xinh đẹp trong nháy mắt trở nên sinh động, sắc cạnh.
- Ta nhớ lúc ấy chàng đã nói vị hôn thê kia...
Trần Trường Sinh thoáng biến sắc, lúc ấy ở Chu lăng, hắn từng nói về vị hôn thê, mặc dù không có điều gì bất nhã, nhưng quả thật không nói gì lời hay, chỉ có điều...
- Chính nàng cũng đã nói, cô nương đó không cần cũng được sao?
Hắn không nhịn được biện bạch.
Từ Hữu Dung nói:
- Đó là ta bị chàng làm cho hiểu lầm.
Lúc ấy nàng đánh giá vị hôn thê của Từ Sinh kia cực thấp, thậm chí có chút trơ trẽn, kiêu ngạo, ngu xuẩn, ánh mắt không tốt, hơn nữa đạo đức cũng có vấn đề.
Biết đó là đánh giá về mình, nàng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xấu hổ.
Đừng nhìn nàng bình tĩnh, bàn tay khuất sau áo bông đã nắm thành quyền.
Chuyện này đúng là rất loạn.
Trần Trường Sinh nhìn rượu trong chén, thở dài.
Mười tuổi, mùi thơm lạ lùng bao phủ miếu cũ, hắn đã trầm mặc rất nhiều ngày, sau đó thở ngắn than dài rất nhiều ngày, sau đó, hắn không có lần nào thở dài nhiều như hôm nay.
Tất cả đều là hiểu lầm.
Thế sự, gặp gỡ, có đôi khi thật sự rất khéo, rất không thể tin nổi.
Hắn và nàng vốn có nhiều ân oán tình cừu như vậy, kết quả ở Chu viên dùng thân phận khác gặp nhau, sau đó ở chung nhiều ngày như vậy.
Cũng may còn có thể gặp nhau lần nữa, nghĩ đến sẽ còn rất nhiều chuyện, khó có thể giải thích, khó có thể làm rõ.
Chỉ cần không hiểu lầm cả đời là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Sinh nhìn nàng mỉm cười.
- Cười gì thế?
Từ Hữu Dung hỏi.
Trần Trường Sinh đáp:
- Vui vẻ.
Từ Hữu Dung cụp mắt, lông mi khẽ run.
Bỗng nhiên, nàng dùng tay che miệng, ợ một tiếng.
- Uống nhiều quá.
Nàng hơi ngượng ngùng giải thích.
Rượu này hơi nặng, không dùng chân nguyên hóa giải sẽ có cảm giác say, nàng uống vào vài bát, quả thật hơi say.
Bằng không sao mặt lại đỏ ửng.
Trần Trường Sinh quan tâm hỏi:
- Thương thế của nàng không sao chứ? Uống rượu có nặng lắm không?
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn nhìn vào tay áo, nhìn vào ngón tay, phát hiện nơi đó không có miệng vết thương.
Sau đó hắn mới nhớ nàng từng học ở Thanh Diệu Thập Tam Ti, hiện tại lại là Thánh nữ Nam Khê Trai, dưới thánh quang đâu cần lo lắng mấy vấn đề.
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói:
- Chàng nghĩ ta thật không đánh được chàng sao?
Trần Trường Sinh nghĩ thầm sao lại nói về đề tài này rồi, vòng vo nói:
- Ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Từ Hữu Dung dùng ngón tay gảy nhẹ, một đạo kình phong hơi nghiêng Hoàng chỉ tán đi. Khách trong quán nhiều thêm hai bàn, càng thêm ồn ào, lúc này thanh âm không thể truyền vào, tầm mắt có nhìn sang cũng bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.
Với cảnh giới của nàng và Trần Trường Sinh, trừ phi là cường nhân Tụ Tinh đỉnh cao đến nghe lén, bằng không sẽ chẳng thể bị phát hiện.
- Lúc trước chúng ta ở chu lăng tìm được rất nhiều vàng bạc tài bảo, nàng còn nhớ không?
Trần Trường Sinh tháo Vô cấu kiếm xuống đặt trên bàn, sau đó bắt đầu lấy đồ ở trong ra.
Đây là lần đầu Từ Hữu Dung nhìn thấy quốc giáo trọng bảo —— không phải Vô cấu kiếm mà là vỏ kiếm, nàng cảm thấy hứng thú, thế cho nên cũng không để ý giọng điệu trịnh trọng của Trần Trường Sinh, rất tùy tiện ừ một tiếng.
- Nam Khách mang theo hồn mộc khu động thú triều vây lăng, hồn xu bắt đầu nổi điên, đánh nát rất nhiều thứ, những đan dược kia vốn đã mất đi hiệu lực rồi, bị hủy cũng không sao cả, chỉ có bí kíp đáng tiếc, cả Phỉ Thúy và tinh thạch bị đánh thành bụi phấn cũng không đáng giá. Hoàng kim còn tốt, có thể nhờ người đúc lại nên không có hao tổn lớn, đây là trân châu... Bột trân châu có thể pha trà uống làm đẹp da, nàng cứ mang hết đi đi.
Trần Trường Sinh không ngừng cầm đồ lên, không ngừng nói chuyện.
Từ Hữu Dung rốt cuộc bị hấp dẫn bởi chiếc hộp bên bếp, hỏi:
- Chàng nói cái gì?
- Chúng ta đã nói rồi, đồ trong Chu lăng chia đều.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói rất nghiêm túc:
- Như đan dược vẫn có thể dùng, lúc Tô Ly tiền bối bị thương ta đã dùng một ít, nhưng những vật khác, chưa được nàng đồng ý ta đều giữ lại, để bảo quản tốt hơn ta còn nhờ giáo xu xử đổi thành ngân phiếu và vật khác.
Hắn nói rất thật lòng, hắn vẫn cho rằng kho báu trong chu lăng không phải của một mình hắn, trước khi xác định sinh tử của nàng, hắn không có tư cách dùng tới, cho nên Đường Tam Thập Lục mượn bạc, hắn cũng không nói tới, mà khi nghĩ nàng đã rời khỏi thế giới thì hắn lại có một quyết định không thể giải thích.
- Đây là khế đất... Ta xin Kim Ngọc Luật kiếm một vùng thảo nguyên lớn ở hạ du sông Hồng, tính để lại cho nàng.
Hắn chỉ vào một cái hộp nói.
Từ Hữu Dung hơi giật mình, hỏi:
- Tại sao lại cho ta.
Trần Trường Sinh nói:
- Lúc ấy nghĩ nàng mất, cuối cùng cũng phải lưu lại vài thứ cho tộc nàng, mà thảo nguyên gần với cố hương của nàng nhất...
Hắn lúc ấy vẫn coi nàng là thiếu nữ Tú linh tộc, gánh vác trách nhiệm phục hưng gia tộc.
Từ Hữu Dung hiểu ra, trầm mặc không nói.
Trần Trường Sinh hiểu lầm sự trầm mặc của nàng, hơi ngượng ngùng nói:
- Đương nhiên, hiện tại biết mảnh thảo nguyên này đã vô dụng, việc này xử lý quả thật có chút hồ đồ.
- Không, rất tốt, ta rất thích.
Từ Hữu Dung nhận lấy chiếc hộp kia, nhìn hắn nói rất nghiêm túc.
Ban đầu ở Chu lăng, hắn không thèm để ý bảo tàng bí kíp, chỉ vội vã tìm thuốc cho nàng, lúc ấy nàng rất cảm động.
Hiện tại nàng cũng như thế.
- Những vật khác cứ để ở chỗ chàng, ta hôm nay không cầm theo đồng cung, mang vác không tiện.
Nàng tự nhiên tiếp tục nói:
- Khi nào cần ta sẽ tìm chàng
Đây là một sắp xếp tốt, Trần Trường Sinh rất đồng ý, chỉ là giờ nàng là người đứng đầu nam khê trai, không biết có bao nhiêu chỗ cần tiêu tiền, nói:
- Mấy đồ linh tinh để chỗ ta cũng được, nhưng trân châu và ngân phiếu nàng mang về trước đi.
Từ Hữu Dung nói:
- Đều là vật ngoài thân, cần gì quá để ý.
Trần Trường Sinh không hiểu được thế nào là không nhuốm nhân gian khói lửa, nói:
- Thế chúng ta cần đề ý gì?
Không phải không dính khói lửa nhân gian mà là so với nó, bầu trời đầy sao càng thêm sáng ngời và chói mắt.
- Hẳn nên đối thủ, địch nhân của chúng ta.
Từ Hữu Dung nhìn hắn, thanh âm rất bình tĩnh, ánh mắt có chút phức tạp, có phần hơi bối rối.
Xinh đẹp, nhưng mà lại làm người ta có chút bất an.
Đúng vậy, bất kể hắn và nàng có hôn ước kia không, bọn họ hiện tại cũng đã là đối thủ, thậm chí tương lai có thể sẽ trở thành kẻ thù sinh tử.
Quốc giáo phân biệt nam bắc, cũ mới chi tranh, cách nhìn của thánh hậu và Giáo hoàng.
Thế giới loài người có ba mâu thuẫn chủ yếu thì đều ở trên người họ.
Vô luận thế nào, chuyện của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều đã phát triển theo hướng đó, có thể có bi thương, bi tráng, có thể trở thành chuyện tình lưu truyền muôn đời, tóm lại chuyện này làm người khác phát sầu.
Hắn và nàng còn trẻ như vậy, hai vai vẫn chút gầy yếu, làm sao gánh được nhiều như vậy?
Nhưng hắn và nàng hoàn toàn không có giác ngộ như vậy, lúc ở cầu Nại Hà, lúc ngồi một chỗ ăn canh xương. Nhất là Trần Trường Sinh, hắn dường như không hay biết thế cục trước mặt, đã quên giữa hắn và nàng là bao khó khăn hiểm trở, bởi vì hắn thật sự...
- Ta quên rồi.
Hắn hơi ngượng ngùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.