Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 245: Ngoài Chu Viên có mưa gió đến (p2).

Miêu Nị

26/04/2016

Chu Lạc không có nhìn phía Trần Trường Sinh, mà là nhìn đỉnh núi tuyết cao sau cánh rừng, xõa tóc dài trên vai và một luồng đang thiêu đốt Tuyết Phong ở nơi xa, một loại cảm giác vô cùng cuồng dã cho người ta.

- Mai Lý Sa già nên hồ đồ rồi? Không ngờ cho một đứa bé như ngươi làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện.

Nghe những lời này, ngoài rừng trở nên an tĩnh hơn, rất nhiều người nhìn phía Trần Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy đủ các loại cảm xúc, có thông cảm thương hại, hiển nhiên cũng có giễu cợt và vui sướng khi người gặp họa.

Mặc dù có công lao và thành tích đêm đó kêu gọi ánh sao của Thiên Thư Lăng, nhưng Trần Trường Sinh dù sao mới mười lăm tuổi, tuổi như thế đã làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, trong lúc nhất thời không biết rước lấy nhiều ít ý kiến bàn luận và chỉ trích của thế gian, chẳng qua không có người nào dám đề xuất nghi ngờ đối với quyết định của Giáo Hoàng đại nhân ở trường hợp công khai.

Chu Lạc tuy là Bát Phương Phong Vũ, cũng không tiện khiêu chiến ý chí của Giáo Hoàng đại nhân ở trước công chúng, cho nên người hắn nói là Mai Lý Sa, đương nhiên ai cũng biết người hắn thật sự muốn nói là ai.

Mai Lý Sa là đại chủ giáo Giáo Xu Xứ, một trong sáu quốc giáo đứng đầu, và thân phận địa vị của Chu Lạc gần như ngang nhau, hai câu nói của Chu Lạc mang vẻ châm biếm, chưa nói tới khiêu khích quốc giáo, cũng không phải ức hiếp yếu đuối.

Tân Giáo Sĩ đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, nhẹ giọng nói mấy câu. Trần Trường Sinh thế mới hiểu biết, Chu Lạc làm gia chủ thế gia thứ hai của Quận Thiên Lương, tự mấy trăm năm trước, liền cùng Trần thị hoàng tộc Quận Thiên Lương nảy sinh tương cận tương thân. Bởi vì Thánh Hậu đương triều chấp chính, trấn áp hoàng tộc, vị cao thủ tuyệt thế này từ trước đến nay quan hệ ác liệt cùng kinh đô, cũng cực kỳ lãnh đạm cùng Ly Cung, ngược lại cực kỳ thân cận cùng thế lực đại biểu quốc giáo cũ của Mai Lý Sa, cùng Mai Lý Sa lại là bằng hữu lâu năm. Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là có thêm chút quan tâm đối với Trần Trường Sinh.

Vì sao vị cao thủ tuyệt thế này xảy ra làm khó dễ chính mình?

Trần Trường Sinh rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, mới hiểu được người Chu Lạc châm biếm chính là giáo chủ đại nhân, cũng không phải mình, bất kể tuổi tác vẫn là sức mạnh phận hậu bối, ở trong mắt Chu Lạc, hắn đương nhiên chính là tiểu hài tử.

Ở trong mắt thế nhân, Quốc Giáo Học Viện sớm đã suy bại, Trần Trường Sinh làm viện trưởng này, cũng chỉ là đồ có kỳ danh, trong ngôi học viện không thấy ở chỗ sâu ngõ Bách Hoa kia hiện tại chỉ có ba hai tên học sinh? Nhưng đối với cao nhân tiền bối Chu Lạc này tới nói, giá trị của Quốc Giáo Học Viện cho dù không như thế, nhớ năm đó dưới sự lãnh đạo của vị viện trưởng kia ở Quốc Giáo Học Viện thật có thể nói là náo nhiệt vô hạn, mặc dù là mấy năm gần đây Ly Sơn Kiếm Tông cũng không thể hoàn toàn bằng được, đang nghĩ một ngôi học viện như vậy không ngờ để một thiếu niên Trần Trường Sinh như vậy làm viện trưởng, Chu Lạc hiển nhiên sẽ có chút bùi ngùi hoặc là cảm xúc nói không thoải mái. Đại nhân vật giống hắn như vậy, tự nhiên cũng không ngờ đến, chính mình thuận miệng một câu, sẽ mang đến nhiều áp lực cho Trần Trường Sinh, sẽ cho những chờ mong của quần chúng mang đến như thế nào.

Ngoài rừng ban đêm một vùng yên tĩnh, mọi người nhìn Trần Trường Sinh, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào sự nghi ngờ Chu Lạc, hoặc đùa cợt hoặc thương hại, người lo lắng hắn rất ít. Đúng lúc này, Trần Trường Sinh nhớ tới thời điểm Đại Triều Thí ban bảng, Giáo Hoàng đại nhân nói qua câu nói kia với chính mình —— cúi đầu, mới có thể nhận được quán quân.

Vì thế hắn hơi hơi khom người, sau đó cúi đầu.

Hắn lại tiến hành thi lễ về hướng Chu Lạc ở dưới nhà tranh, không nói gì, xoay người đi trở về xe ngựa.

Đây là cái gì? Đây là coi thường? Giữa lúc lại xảy ra có hơi xôn xao, nghĩ thầm rằng Trần Trường Sinh lần này chỉ sợ phải đắc tội Chu Lạc rồi, mọi người đều biết, trong tất cả cao thủ đỉnh cao ở đại lục, tính tình của Chu Lạc nghiêm nghị lạnh lùng nhất, hắn sẽ làm thế nào giáo huấn Trần Trường Sinh?

Vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Chu Lạc vẫn chưa tức giận, cũng không có nói gì nữa, dùng hai ngón tay nhặt túi rượu lên tiến đến bên môi hớp một cái dài, sau đó nhìn trên núi ngôi sao dần dần lộ ra trầm mặc không nói.

Câu nói kia hắn là nói với Ly Cung đấy, là nói với Mai Lý Sa đấy, cũng là nói với Giáo Hoàng đại nhân đấy, là muốn biểu đạt rõ ràng ý bất mãn của mình, nhưng duy chỉ không phải nói với Trần Trường Sinh đấy.

Trần Trường Sinh đương nhiên không cần trả lời.

Không trả lời, đó là câu trả lời tốt nhất.

Tân Giáo Sĩ xoa xoa mồ hôi trán, nhìn Trần Trường Sinh hạ giọng nói nói:

- Vào thành nghỉ tạm?

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói:



- Không vào Thành Hán Thu, liền ở trên xe chờ xem.

Nhìn một đêm khá dài, khơi gợi quá khứ không sợ hãi, ánh nắng ban mai đến, lần lượt có người không ngừng tiến đến từ trên đường chính, càng nhiều người thì đang lúc đuổi tới trong thành Hán Thu.

Mai Lý Sa dưới bảo vệ xung quanh của hơn mười vị giáo sĩ đến trình diện. Trần Trường Sinh mới biết được hoá ra người năm nay chủ trì mở ra Chu Viên cũng chính là lão nhân gia ông ta, chỉ có điều không biết ông ta là đến đây lúc nào, vì sao không đi cùng đoàn người đồng đạo của mình, những người tu đạo của học viện tông phái khác nhìn vị giáo chủ đại nhân này, phản ứng không giống nhau, có người nghĩ đêm qua Chu Lạc nói câu nói kia, trong vô thức nhìn xuống phía nhà tranh.

Gió nhẹ nồng nàn hương xuân xuyên qua trong ngoài căn nhà tranh, mang theo tay áo nhẹ nhàng màu bạc , Chu Lạc nhắm mắt lại, nửa người dựa vào bên lan can, dường như đã say đến chết rồi, không muốn tỉnh lại.

Mai Lý Sa nhìn bên kia, cười lắc lắc đầu, sau đó ra hiệu bắt đầu nghi thức vào vườn.

Cách mỗi mười năm, Chu Viên mở ra một lần, thời gian bắt đầu vườn là trăm ngày, sau trăm ngày, tất cả mọi người nhất định phải rời khỏi, bằng không sẽ bị dòng không gian biến hóa trực tiếp xé thành mảnh nhỏ trong Chu Viên, đây là rất nhiều năm trước, đã được chứng minh luật thép mấy lần rồi. Trong Chu Viên có thể kế thừa Chu Độc Phu, cũng có rất nhiều cao thủ kế thừa năm đó từng thua ở dưới tay hắn, đây cũng là sự thật đã được chứng minh rồi.

Tiến vào Chu Viên có thể nói là thám hiểm, cũng có thể nói là luyện thí, thế giới loài người vì thế định ra quy tắc vô cùng đơn giản, bất kể là ai ở trong Chu Viên nhặt được bảo vật hoặc là công pháp gì, chỉ cần có thể thành công mang ra Chu Viên, như vậy thì thuộc sở hữu cho người tu hành ở nơi tông phái hoặc học viện đó, ở trong Chu Viên có thể cướp đoạt lẫn nhau, ngoại trừ nghiêm cấm giết chết đối thủ cạnh tranh, không hạn chế sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Năm đó đã từng có người hoài nghi qua, quy tắc như vậy có thể quá mức tàn khốc đẫm máu hay không, nhận được sự nhờ vả của Thiên Cơ Các định ra quy tắc giải thích, nếu không thể đối mặt ảm đạm gặp phải cùng máu tươi đầm đìa ở trong Chu Viên, tương lai đối mặt cao thủ Ma tộc ác nghiệt hiếu sát, cuối cùng cũng chết, như vậy chẳng phải lãng phí tài nguyên chăng?

Nhân loại muốn tiếp tục tồn tại trên vùng đại lục này, thì nhất định phải nhẫn tâm một chút đối với đám thanh niên nhận trọng trách tương lai.

Giáo sĩ giảng giải quy tắc tiến hành cảnh cáo nghiêm túc về hướng nhóm người tu hành vào vườn, càng nhiều giáo sĩ còn lại thì phân phát đồ vật về hướng người đăng ký trong danh sách vào vườn, chứa ở trong túi vải chính là hai thứ đồ vật, một là bình nước chảy phụ trách tính toán thời gian, còn có một là bụi dẫn đường.

Có ít người không hiểu vì sao cần bình nước chảy đặc biệt thời trước, cho dù mặt trời bên trong Chu Viên không thể tính toán thời gian chân thật bên trong thế giới, nhưng thân là người tu đạo Thông U Cảnh, luôn luôn không có khả năng hoàn sai số ngày tháng. Về phần bụi dẫn đường tác dụng thì rất rõ ràng, nếu có người đang gặp phải nguy hiểm không thể vượt qua trong Chu Viên, hoặc là cảm thấy thu hoạch của mình đã thỏa mãn, hoặc là không dám tiếp tục xâm nhập thám hiểm nữa, chỉ cần châm bụi dẫn đường này, sẽ được trực tiếp vận chuyển đến chỗ cửa vườn của Chu Viên.

Chu Lạc ở bên ngoài Chu Viên—— trong thế giới loài người không có trăng sáng, hắn chỉ có thể ở dưới trời sao uống một mình, nhưng bất kể hắn tiếp tục uống say không còn biết gì, chỉ cần mọi người nhìn thấy hắn một khắc này, liền đã an toàn.

Trần Trường Sinh nghe giáo sĩ giảng giải quy tắc, tiếp nhận Tân Giáo Sĩ hỗ trợ đưa tới túi vải, tâm tư cũng tại nơi khác, tầm mắt di động qua lại ở giữa đám người ngoài rừng, hơi hơi khẩn trương.

Vị sư tỷ Thánh Nữ Phong kia cùng hắn một đường từ kinh đô đã đến thành Hán Thu, đồng hành vẫn là Diệp Tiểu Liên, lúc này hai người nàng cùng vài nữ tử đứng ở một chỗ, hẳn là đồng môn của Thánh Nữ Phong, hắn nhìn nhìn rất chân thành, nhưng không có phát hiện có người lớn giống nàng —— hắn chưa từng gặp qua nàng, nhưng nghe nói nàng sinh ra cực kỳ xinh đẹp, như vậy hẳn là chỉ cần liếc mắt nhìn thì có thể nhận ra.

Từ Hữu Dung rốt cuộc có tới không? Nếu đến đây, lúc này là ở nơi nào?

Nắng sớm dần dần chiếu sáng, sương lại không có dấu hiệu tản ra, giữa rừng cây và ngọn núi, sương mù ngược lại trở nên càng ngày càng đậm, ánh sáng mặt trời khúc xạ tản ra tại trong đó, biến thành đủ loại đường cong kỳ quái.

Bỗng nhiên trong đám người vang lên một tiếng thét kinh hãi.

Mọi người nhìn phía trong vùng mây mù đó, chỉ thấy mơ hồ xuất hiện một cây cầu nhỏ ở giữa, dưới cầu là nước chảy, nhìn thấy hành lang vòng, chỗ rẽ đó là một gốc cây mai lâu năm, vắng vẻ xinh đẹp, một khu viên lâm.

Chính là Chu Viên sao?

Mãnh vườn yên tĩnh trong sương mù như thể là hư ảo vậy, rồi lại là tồn tại chân thật.



Như ảo ảnh bình thường.

Chu Viên xuất hiện một sát na kia, Chu Lạc liền mở mắt.

Hắn nhìn phía vườn trong sương yên tĩnh sau núi rừng, trong mắt tuôn ra cảm xúc phức tạp, đã nhớ lại rất nhiều chuyện.

Tay của hắn đã rơi vào trên lan can, vỗ nhẹ không ngừng.

Mai Lý Sa cũng mở mắt, trì hoãn vừa nói:

- Đi thôi, chớ nên tham mà quên thời gian.

Thời điểm Mai Lý Sa nói những lời này, đang nhìn mấy trăm người tu hành chuẩn bị tiến vào Chu Viên, toàn bộ những người tu hành này có được cảnh giới Thông U, đã coi là cao thủ ở trên ý nghĩa thông thường, tuổi tác cũng không phải quá lớn, có thể nói mấy trăm người tu hành cảnh Thông U này, là tương lai của thế giới loài người.

Trần Trường Sinh ở bên trong mấy trăm người này, hắn biết rằng những lời này của giáo chủ đại nhân là nói với chính mình, khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu được, liền theo đám người đi về hướng trong rừng cây.

Rừng cây sáng sớm vô cùng thanh u yên tĩnh, có lẽ bởi vì nguyên nhân Chu Viên ẩn hiện xa xa trong sương, ngay cả một tiếng chim hót đều nghe không được, chỉ có âm thanh mọi người dẫm lên trên lá rơi vi vu trong rừng.

Thơi gian đi không bao lâu, mấy trăm người tu hành đã đi tới chỗ sương dày đặc, khu vườn như ẩn như hiện ở trong sương mù này trở nên càng thêm rõ ràng, dường như đang ở trước mắt, lại tựa như vẫn ở chân trời.

Rất nhiều người tu hành đã cảm giác được rõ ràng, vùng nguyên khí dày đặc tràn đầy này, đó là giống như ánh sao, càng giống là năng lượng nào đó có trong tinh thạch, người tu hành không thể trực tiếp hấp thu, nhưng cũng có điểm tốt thật lớn, có sự trợ giúp rất lớn ở phương diện yên tĩnh định thần.

Nhưng mây mù ở trong chỗ sâu thì ẩn chứa nguy hiểm thật lớn, có những người tu hành thị lực tốt, thậm chí đã thấy được ở ngoài khu vườn yên tĩnh như thực như ảo đó, trong sương mơ hồ có tia chớp ngắn gấp rút không ngừng sáng lên, sau đó biến mất.

Giáo sĩ quốc giáo chủ trì Chu Viên mở ra cùng với các sư trưởng tiền bối của học viện tông phái, đều lưu ở ngoài sương, không có tiến thêm một bước nữa về phía trước, có lẽ những tia chớp đó trong sương, sẽ sinh ra tác động qua lại nào đó đối với người tu hành vượt qua cảnh Thông U, sẽ mang đến một số hậu quả cực kì kinh khủng.

Trong đây đã là bên ngoài vườn của Chu Viên.

Mấy trăm người tu hành đứng dọc theo ranh giới, hơn nữa mười mấy tên không có người tu hành Vu Môn thuộc về nơi tu luyện bình thường cùng với hoang dã, trong rừng sương cũng rất là yên tĩnh, không có người nói chuyện.

Tất cả mọi người đang đợi Chu Viên mở ra.

Chu Viên mỗi mười năm sẽ xuất hiện một lần ở đại lục, mỗi lần sẽ mở ra suốt trăm ngày, nhưng cũng không nhất thiết mỗi lần đều có thể được người phát hiện, trong quá khứ mấy chục năm không có xuất hiện qua một lần.

Năm nay Chu Viên sẽ xuất hiện tại bên ngoài thành Hán Thu, cũng không phải là loài người phát hiện ra trước, mà người xác nhận ra là vị quân sư Hắc Bào thần bí khó lường của Ma tộc kia. Vô cùng may mắn chính là, một vị cấp dưới Hắc Bào nếm thử thất bại ám sát Lạc Lạc ở trong kinh đô Quốc Giáo Học Viện, bởi vì tham sống sợ chết mà không có tự sát tại chỗ, bị Tiết Tỉnh Xuyên bắt giữ, cuối cùng Chu Dũng dùng thủ đoạn bức cung độc nhất vô nhị, rốt cục đã tìm được một tổ chức gián điệp Hắc Bào ẩn sâu ở bên trong xã hội loài người, tiện thể thông qua manh mối này, phát hiện tin tức thời gian cùng địa điểm đúng lúc Chu Viên mở ra.

Muốn khống chế Chu Viên, địa điểm mở ra cũng không là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là chìa khóa nắm giữ Chu Viên, trong khoảng thời gian không vì loài người biết được đó, Ma tộc đã phái ra mấy vị cao thủ Thượng Cảnh Thông U, ở phía trước Chu Viên chưa thâm nhập thành Hán Thu, ý đồ đi trước cướp lấy chìa khóa, đã thu được tin tức có liên quan thế giới loài người, ở bên ngoài tỏ vẻ không biết, trên thực tế cũng đã phái người lặng lẽ lẻn vào bên ngoài vườn Chu Viên. Bởi vì muốn giấu diếm ánh mắt của Ma tộc, muốn lặng lẽ không một tiếng động giành được trước tiên, cho nên chỉ đi một người.

Quyết định quan trọng này là do tập thể ngũ thánh nhân làm ra, người bọn họ phái đi chính là Thu Sơn Quân —— bất kể là loài người hay là Ma tộc hay là Yêu tộc, ở giai đoạn cảnh Thông U, đại sư huynh Ly Sơn là người vô địch.

Thu Sơn Quân nhìn như mạo hiểm, trên thực tế đã không có thành công ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook