Quyển 1 - Chương 263: Người biết chuyện
Miêu Nị
26/04/2016
Là kẻ tu hành, chắc hẳn biết rõ đây là một trận chiết diệt tộc, tại sao
Lương Tiếu Hiểu lại cam tâm tình nguyện làm tay sai cho Ma tộc?
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là Thất Gian. Bụng y bị mũi kiếm của Lương Tiếu Hiểu đâm xuyên làm trọng thương. Nhưng tổn thương nặng hơn chính là tim, y nhìn Lương Tiếu Hiểu, sắc mặt tái nhợt, thần tình ngơ ngẩn. Cho đến lúc này y vẫn không hiểu, tại sao ba huynh đệ cùng nhau lớn lến, ngày thường rất quan tâm chiếu cố mình, lại hạ độc thủ như vậy.
Lương Tiếu Hiểu không nói gì, sắc mặt cũng tái nhợt, trong chỗ sâu đôi mắt mơ hồ có ý dằn vặt. Nhưng chỗ sâu hơn lại có ý khoái chí gần như điên cuồng.
Đó là thống ý, cũng là khoái ý.
Ba người Trần Trường Sinh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ rất nhiều khả năng, trên thực tế chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn.
Ma tộc xưa nay lạnh lùng tàn nhẫn, thấy kết cục cuối cùng đã thành công rồi. Lương Tiếu Hiểu đánh lén đắc thủ, làm gì cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, thời gian nói đạo lý.
Đằng Tiểu Minh mặt không biểu tình đang xách cây đòn gánh đi tới trước mặt ba người, hai tay trước sau nắm chặc, không chút thương tiếc nện xuống
Gió bên hồ bỗng nhiên vỡ thành vô số sợi nhỏ, tất cả cây cối lân cận đều bị đánh gãy ngã. Cây đòn gánh cực kỳ kinh khủng giống như ngọn núi nện xuống.
Cho dù ba người Trần Trường Sinh không có bị thương cũng rất khó chính diện ngăn được một đòn tấn công toàn lực của 24 ma tướng hung danh hiển hách. Huống hồ tình hình bọn họ bây giờ rất không xong.
Đôi vai của Chiết Tụ máu thịt nhầy nhụa, ở chỗ giữa lông sói có chút hỗn độn chưa hề giảm mơ hồ có thể thấy được xương trắng rợn người. Đáng sợ hơn là, tạo thành những vết thương này là Khổng Tước Linh giấu trong ngón tay của cô gái Ma tộc. Chỗ sâu trong mắt của thiếu niên Lang tộc, đã có thể nhìn thấy lục ý rất nhỏ.
Độc tố của Khổng Tước Linh trong truyền thuyết có thể độc chết yêu thú hùng mạnh. Bây giờ những độc tố đó đã bắt đầu hủy hoại trong cơ thể y.
Thất Gian càng thảm hơn, ở chỗ bụng tràn đầy máu tươi. Cho dù ép ra khí lực cuối cùng, cũng chỉ có thể miễn cường nắm vững Ly Sơn Kiếm Pháp, cả đứng cũng đứng không vững, thì làm sao có thể chiến đấu?
Trần Trường Sinh nhìn đỡ hơn một chút. Hắn từ đáy hồ cầm kiếm xông ra, cả người đầy bụi, vô cùng chật vật. Bên ngoài cơ thể không có vết thương gì, trên quần áo cũng không có vết máu.
Trên thực tế chỉ là trông đỡ hơn một chút.
Trước đó hắn ở dưới đáy hồ đỡ một đòn giáng của Đặng Tiểu Minh, cho dù cơ thể tắm qua máu rồng, cũng không thể hoàn toàn chống trụ nổi. Xương ở cánh tay trái đã xuất hiện vết nứt, hơn nữa đã có mấy phần xương đã gãy ra. Thức hải của hắn bị chấn động rất mạnh, vô cùng phiền não khó chịu. Ở giữa lòng ngực bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra máu.
Ba thiếu niên đều bị trọng thương, làm sao có thể đối mặt với đòn gánh nặng như thái sơn này?
Sau khi Lương Tiếu Hiểu lần lượt đánh lén thành công. Liền sau đó, ở chỗ cách mấy chục trượng nhìn cảnh tượng này, trầm mặc không nói.
Mỹ nhân Ma tộc đó cười tươi như hoa.
Đoan trang khuê tú, thần tình bình lặng.
Lưu Tiểu Uyển đồng tình, sau đó là chờ đợi
Chờ ba người Trần Trường Sinh, không có bất trắc gì mà chết đi.
Trần Trường Sinh đương nhiên không muốn chết
Có thể chắc chắn mà nói, bắt đầu từ 10 tuổi hắn chính là người không muốn chết nhất trên đời này.
Vì để bất tử, hắn rất cố gắng, tất nhiên cũng có rất nhiều chuẩn bị.
Lúc ai cũng cho rằng hắn nhất định sẽ chết, bao gồm cả Thất Gian, thậm chí là Chiết Tụ trải qua giây phút sinh tử cũng từng nói như vậy. Hắn lại nổ lực lần nữa, lấy ra thứ đã chuẩn bị từ rất lâu.
Đó là kim chúc cầu - một vật bằng kim loại bóng loáng, bên ngoài cong cong giống như vảy lân.
Trần Trường Sinh rót chân nguyên của mình vào trong kim chúc cầu. Bên ngoài kim chúc cầu hiện ra một đường ánh sáng lấp lánh. Sau đó nhanh chóng rung mạnh, cái vẩy này không ngừng nứt ra.
Tiếng nứt vỡ vụn và tiếng ma sát của kim loại cùng vang lên dày đặc.
Kim chúc cầu vỡ ra, biến hóa nhanh chóng, sinh ra vô mấy mặt dù, sau đó thân dù, cán dù.
Thời gian chò những biến hóa này dùng vô cùng ngắn. Đòn gánh mang sức lực uy hùng của ma tướng vẫn không có rơi xuống.
Một cây dù giấy dầu có chút cũ kỹ, xuất hiện trong tay Trần Trường Sinh.
Cây dù đó thoạt nhìn không có gì lạ, giống như người của hắn.
Ầm một tiếng
Trên bãi đất bên hồ, không có xuất hiện thêm cái lỗ lớn, mà là có thêm mười mấy vết nứt sâu chừng vài thước.
Kình khí văng vẫy khắp nơi, đánh vào đá cuội cứng ngắt, bên trên lựu lại dấu vết rất rõ.
Khói bụi lặng xuống, tiếng vọng trong vách đá sau núi cũng xa dần.
Trần Trường Sinh không có chết.
Vì cái đòn gánh đó, bị cây dù bình thường không có gì lạ trong tay hắn chặn lại.
Phía trên cây dù rủ xuống ánh sáng màu vàng hơi nhạt. Giống như bức màn, che Trần Trường Sinh bên trong.
Hắn đứng chặn trước Chiết Tụ và Thất Gian.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mỹ nhân Ma tộc đó giơ tay che miệng, khiếp sợ không nói gì.
Lương Tiếu Hiểu khẽ nhướn mày, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Lưu Tiểu Uyển khẽ chau mày, lộ ra thần tình suy tư, hình như đang nhớ tới mấy thứ gì đó.
Chỉ có Đẳng Tiểu Minh vẫn thần tình chất phác, chân phải bước lên trước một bước, hai tay nâng đòn gánh, đánh xuống.
Sóng gió trong hồ do đòn gánh đó xoáy tạo nên.
Một tiếng ầm lại vang lên.
Hoàng Chỉ Tán lại chắn ngang.
Nhưng mặt của Trần Trường Sinh trở nên tái nhợt hơn.
Ở trong thành Vấn Thủy, lão thái gia Đường gia tặng pháp khí này cho hắn. Chiết Tụ từng nói, cây dù này có thể chống lại đòn công kích toàn lực của cường giả Tụ Tinh Cảnh.
Đồng thời Chiết Tụ cũng từng nói, nếu Ma tộc dùng cách nào đó cưỡng ép áp chế cảnh giới hai ma tướng Tụ Tinh Cảnh đưa vào Chu Viên, thì Đằng Tiểu Minh và Lưu Tiểu Uyển bây giờ nhiều nhất chính là Thông U đỉnh đỉnh.
Theo lý mà nói, cây dù trong tay hắn đương nhiên có thể chống lại thế công của đối phương.
Vấn đề ở chỗ, có thể ngăn chặn được bao nhiêu đòn công kích toàn lực của gã ma tướng này.
Sử dụng pháp khí cũng cần chân khí phụ trợ. Số lượng chân khí của hắn ít hơn người tu hành cùng cảnh giới rất nhiều, thì có thể chống cự được bao lâu?
Vấn đề quan trọng là, diện tích của Hoàng Chỉ Tấn này cũng không lớn. Khi những cường giả Ma tộc này hợp lực tấn công, hắn làm sao có thể bảo vệ được Chiết Tụ và Thất Gian?
Không có cách nào.
Hắn không có cách nào có thể bảo vệ được đồng bọn. Tiếp tục chống cự, vẫn ở trong khốn cảnh nan giải. Vậy hắn chỉ có thể đưa đồng bọn đi.
Ngay lúc Hoàng Chỉ Tán ngăn chặn đòn giáng của đòn gánh, tay phải của hắn nhanh như thiểm điện đưa ra, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng Chiết Tụ ở sau lưng, đồng thời nhét một vật nhỏ vào trong tay y.
Những viên thuốc này là đan dược giải độc do Ly Cung Giáo Sĩ chế luyện theo phương thức của y. Y thuật của y được kế thừa từ Kế Đạo Nhân. Kế Đạo Nhân là người mạnh nhất trong phương diện y thuật ở đại lục. Do đó có thể tưởng tượng được công hiệu của viên thuốc này. Có lẽ không thể hóa giải độc của Khổng Tước Linh, nhưng ít ra có thể giúp Chiết Tụ áp chế trong thời gian ngắn.
Còn về vật nhỏ hơi lạnh đó, chính là cái cúc áo.
Lúc rời khỏi kinh đô, hắn chỉ mang theo một cái cúc áo, vốn nghĩ nếu gặp nguy hiểm gì ở Chu Viên, thì có thể giúp bảo vệ tính mạng mình.
Nhưng bây giờ hình như phải cho người khác dùng.
Lúc ở Quốc Giáo Học Viện, Lạc Lạc tặng cúc áo cho hắn, nói rất rõ cúc áo này nhiều nhất chỉ có thể mang hai người rời khỏi.
Trần Trường Sinh đang giơ cao cây dù, nhìn mấy cường giả Ma tộc đang lướt nhanh qua, không có xoay người lại mà bình tĩnh nói với Chiết Tụ ở đằng sau:
- Dẫn y đi.
Cục diện Ma tộc bố trí trong Chu Viên nhất định không chỉ như vậy. Nhưng những chuyện liên tục xảy ra ở bên hồ, đủ đã giúp bọn họ xác nhận, trong ba người bọn họ, mục tiêu chính của Ma tộc là Thất Gian. Bằng không, Ma tộc hoàn toàn có thể dốc toàn lực giết chết hắn và Chiết Tụ trước, mà không giống như bây giờ, mãi tới lúc Thất Gian chết đến nơi, Lưu Tiểu Uyển mới nói ra ba từ đó, Lương Tiếu Hiểu cuối cùng xuất kiếm.
Chiết Tụ hiểu điều này. Tuy y không rõ, cho dù Thất Gian đệ tử cuối cùng của Ly Sơn chưởng môn, thì dựa vào cái gì được Ma tộc coi trọng như vậy.
Y cũng hiểu, đem cái cúc áo đó cho mình, chính là đem hy vọng sống cho mình. Còn Trần Trường Sinh giữ lại chính là đối diện với cái chết.
Y cũng hiểu được, Trần Trường Sinh cũng sẽ không tự mình dẫn Thất Gian đi, cũng sẽ không vứt bỏ Thất Gian. Trong bố cục như vậy, chỉ còn lại một khả năng.
Y đồng thời cũng hiểu được, lúc mình trúng kịch độc, không còn sức để đánh tiếp, ở lại không thể giúp gì cho Trần Trường Sinh, chi bằng dẫn Thất Gian rời khỏi.
Y hiểu rõ nhất là, nếu Trần Trường Sinh đã đưa ra chủ ý rồi, thì bất luận mình làm thế nào, cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể là lãng phí thời gian.
Chiết Tụ không chút do dự, xốc Thất Gian lên, đồng thời kích phát cái cúc áo trong tay.
Ở trong lòng y, khuôn mặt của Thất Gian tái nhợt dị thường, đầu chân mày chau lại, nhắm chặt mắt, lông mi khẽ nhấp nháy, trong rất đáng thương, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Một làn khói xanh xông ra từ Hoàng Chỉ Tán.
Ở giây phút cuối cùng, Chiết Tụ nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, mặt không biểu tình suy nghĩ rốt cuộc là ai bảo vệ ai? Nếu hôm nay mình có thể sống sót, hình như thật sự nợ ai đó một mạng.
Cơ hồ cùng lúc này, đòn gánh thứ ba của ma tướng lại rơi xuống.
Mặt đất chấn động mạnh, vô số khói bụi tràn lan, che lấp làn khói xanh đó.
Vô số khe nứt xuất hiện, bùn đất mới cuồn cuộn ra, giống như đất cày bừa mùa vụ xuân.
Khói bụi lặng xuống.
Trần Trường Sinh một mình đứng tại chỗ
Hắn tay trái cầm dù
Tay phải nắm chặc đoản kiếm
Ánh mắt của hắn rất túc mục, chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.
- Đó là Thiên Lý Nữu ? Lưu Tiểu Uyển nhìn cây dù trong tay trái Trần Trường Sinh, hơi kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ đây là cây dù cả Tô Ly cũng không mua nổi.
Chiến tranh giữa nhân loại và Ma tộc vô cùng tàn khốc, trên đường phân ranh cánh đồng tuyết, loại chuyện giết người xưa nay chưa từng dừng lại. Vì để dành được lợi ích cuối cùng của trận chiến diệt tộc, song phương không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết đối phương. Trong doanh trận, những đám trẻ thiên tài sẽ có cơ hội trưởng thành. Sở dĩ Chiết Tụ nhỏ tuổi như vậy, lúc còn ở Tọa Chiếu Cảnh, thì đã có thanh danh lớn trong đại lục, chính là vì y cô độc một mình lại có thể sinh tồn ở nơi tàn khốc nhất, nguy hiểm nhất.
Vì để bảo vệ thiếu niên thiên tài của mình, để bọn họ có đủ thời gian trưởng thành, trước khi các đệ tử vãn bối trọng khí nhất ở các học viên tông phái thế giới loài người thật sự lớn lên, phái ra cường giả âm thầm bảo vệ bọn họ, hoặc là tặng cho một số pháp khí hộ mệnh. Như lúc Thiên Hải Thắng Tuyết trong trận chiến Tuyết Quan, thần tướng Phí Điện thường ẩn núp bên cạnh. Các thiên tài thiếu niên Thần Quốc Thất Luật, Trang Hoán Vũ, Tô Mặc Ngu, Chung Hội đều có đãi ngộ như vậy. Sở dĩ Ma tộc lại lựa chọn vào trong Chu Viên ám sát, chính là vì Chu Viên rất đặc biệt. Cường giả tiền bối nhân loại không thể vào, những người tu hành nhân loại thiếu niên chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Đương nhiên những người tu hành nhân loại thiếu niên này nhất định sẽ có pháp khí hộ mệnh, người như Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng sủng ái thì càng như vậy. Chỉ là, pháp khí của Trần Trường Sinh thật sự là quá nhiều, hơn nữa đều là cường đại hiếm thấy. Bất luận là Hoàng Chỉ Tán trong truyền thuyết, hay là Thiên Lý Nữu được người tu hành quý trọng như mạng sống, ở trong đại lục đều là pháp khí cao cấp nhất.
Còn đoản kiếm thoạt nhìn có vẻ bình thường ở trong tay hắn có độ sắc bén khó có thể tượng tượng, càng làm Lưu Tiểu Uyển luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
Theo sắp xếp ban đầu của bọn họ, cường giả Ma tộc ẩn vào Chu Viên, dùng tin đồn đầm kiếm dẫn dụ tập trung ở bên hồ. Phối hợp với gian tế ẩn núp trong nhân loại đó, cùng nổi dậy, có lẽ có thể dễ dàng giết chết ba người Trần Trường Sinh, Chiết Tụ và Thất Gian. Như vậy cũng xem như là hoàn thành ba phần tư nhiệm vụ. Sau đó lại đi hội hợp với đại nhân, giết chết Từ Hữu Dung.
Ai có thể ngờ, sắp xếp chu đáo như vậy, cuối cùng lại bị một người như Trần Trường Sinh phá hoại.
Chiết Tụ trúng độc của Khổng Tước Linh, bụng của Thất Gian bị kiếm đâm thủng. Vốn nghĩ rằng kinh mạch phủ tạng sẽ chịu được vết thương cực lớn, nhưng cuối cùng rời khỏi bờ hồ rồi, tạm thời vẫn chưa chết.
Lưu Tiểu Uyển nhìn Lương Tiếu Hiểu, ánh mắt dừng trên mãnh vải đang nhấp nhô ở cổ tay y, gật đầu.
Ả cũng không quen biết đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông này. Chỉ biết y là Tam Luật Thần Quốc thanh danh lẫy lừng ở phía Nam, là loài người sẽ giúp đỡ bọn họ mà quân sư từng nói trước khi vào viện.
Sắc mặt của Lương Tiếu Hiểu vẫn còn tái nhợt, giọng nói có chút rung rẩy, nhưng giọng điệu rất kiên định:
- Nhất định phải xác nhận Thất Gian chết… tất cả những người tới chỗ này nhất định phải chết.
Trần Trường Sinh dùng viên Thiên Lý Nữu đưa Chiết Tụ và Thất Gian rời khỏi. Nếu là ở thế giới thật, những cao thủ Ma tộc này cho dù cường đại thế nào, cũng không có cách đuổi kịp bọn họ. Đáng tiếc là, ở đây là Chu Viên, có hàng rào không gian của thiên nhiên ngăn cản. Chiết Tụ và Thất Gian không thể đi ra ngoài ngàn dặm, tất nhiên vẫn còn ở trong vườn.
Quan trọng nhất là, bất cứ lúc nào Lưu Tiểu Uyển cũng có thể nắm được tung tích của bọn họ.
- Không cần giết ngươi, ta rất hài lòng. Vì ta rất thích ngươi
Nàng nhìn Trần Trường Sinh với vẻ mặt ôn hòa, nói:
- Ta rất hiếm khi thích một loài người, vì vừa nãy ngươi rất chân thành khuyên đừng ăn thịt người. Nhân loại khác, bao gồm rất nhiều tộc người của ta, sau khi biết tin đồn về vợ chồng ta, chỉ có thể căm ghét và sợ hãi, không có ai giống như ngươi chân thành khuyên bảo. Ngươi không giống như một đứa trẻ.
- Đáng tiếc là, ngươi không thể sống tiếp, vì đây là yêu cầu của quân sư.
Nói xong câu này, ả xách cái nồi sắt bị thủng lỗ đó lên, thân hình chợt nhoáng, lướt qua trên mặt hồ. Đằng Tiểu Minh xóc hai cái giỏ lên đòn gánh, liền đi theo.
Người kinh ngạc nhất đương nhiên là Thất Gian. Bụng y bị mũi kiếm của Lương Tiếu Hiểu đâm xuyên làm trọng thương. Nhưng tổn thương nặng hơn chính là tim, y nhìn Lương Tiếu Hiểu, sắc mặt tái nhợt, thần tình ngơ ngẩn. Cho đến lúc này y vẫn không hiểu, tại sao ba huynh đệ cùng nhau lớn lến, ngày thường rất quan tâm chiếu cố mình, lại hạ độc thủ như vậy.
Lương Tiếu Hiểu không nói gì, sắc mặt cũng tái nhợt, trong chỗ sâu đôi mắt mơ hồ có ý dằn vặt. Nhưng chỗ sâu hơn lại có ý khoái chí gần như điên cuồng.
Đó là thống ý, cũng là khoái ý.
Ba người Trần Trường Sinh suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ rất nhiều khả năng, trên thực tế chỉ dùng một khoảng thời gian rất ngắn.
Ma tộc xưa nay lạnh lùng tàn nhẫn, thấy kết cục cuối cùng đã thành công rồi. Lương Tiếu Hiểu đánh lén đắc thủ, làm gì cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi, thời gian nói đạo lý.
Đằng Tiểu Minh mặt không biểu tình đang xách cây đòn gánh đi tới trước mặt ba người, hai tay trước sau nắm chặc, không chút thương tiếc nện xuống
Gió bên hồ bỗng nhiên vỡ thành vô số sợi nhỏ, tất cả cây cối lân cận đều bị đánh gãy ngã. Cây đòn gánh cực kỳ kinh khủng giống như ngọn núi nện xuống.
Cho dù ba người Trần Trường Sinh không có bị thương cũng rất khó chính diện ngăn được một đòn tấn công toàn lực của 24 ma tướng hung danh hiển hách. Huống hồ tình hình bọn họ bây giờ rất không xong.
Đôi vai của Chiết Tụ máu thịt nhầy nhụa, ở chỗ giữa lông sói có chút hỗn độn chưa hề giảm mơ hồ có thể thấy được xương trắng rợn người. Đáng sợ hơn là, tạo thành những vết thương này là Khổng Tước Linh giấu trong ngón tay của cô gái Ma tộc. Chỗ sâu trong mắt của thiếu niên Lang tộc, đã có thể nhìn thấy lục ý rất nhỏ.
Độc tố của Khổng Tước Linh trong truyền thuyết có thể độc chết yêu thú hùng mạnh. Bây giờ những độc tố đó đã bắt đầu hủy hoại trong cơ thể y.
Thất Gian càng thảm hơn, ở chỗ bụng tràn đầy máu tươi. Cho dù ép ra khí lực cuối cùng, cũng chỉ có thể miễn cường nắm vững Ly Sơn Kiếm Pháp, cả đứng cũng đứng không vững, thì làm sao có thể chiến đấu?
Trần Trường Sinh nhìn đỡ hơn một chút. Hắn từ đáy hồ cầm kiếm xông ra, cả người đầy bụi, vô cùng chật vật. Bên ngoài cơ thể không có vết thương gì, trên quần áo cũng không có vết máu.
Trên thực tế chỉ là trông đỡ hơn một chút.
Trước đó hắn ở dưới đáy hồ đỡ một đòn giáng của Đặng Tiểu Minh, cho dù cơ thể tắm qua máu rồng, cũng không thể hoàn toàn chống trụ nổi. Xương ở cánh tay trái đã xuất hiện vết nứt, hơn nữa đã có mấy phần xương đã gãy ra. Thức hải của hắn bị chấn động rất mạnh, vô cùng phiền não khó chịu. Ở giữa lòng ngực bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra máu.
Ba thiếu niên đều bị trọng thương, làm sao có thể đối mặt với đòn gánh nặng như thái sơn này?
Sau khi Lương Tiếu Hiểu lần lượt đánh lén thành công. Liền sau đó, ở chỗ cách mấy chục trượng nhìn cảnh tượng này, trầm mặc không nói.
Mỹ nhân Ma tộc đó cười tươi như hoa.
Đoan trang khuê tú, thần tình bình lặng.
Lưu Tiểu Uyển đồng tình, sau đó là chờ đợi
Chờ ba người Trần Trường Sinh, không có bất trắc gì mà chết đi.
Trần Trường Sinh đương nhiên không muốn chết
Có thể chắc chắn mà nói, bắt đầu từ 10 tuổi hắn chính là người không muốn chết nhất trên đời này.
Vì để bất tử, hắn rất cố gắng, tất nhiên cũng có rất nhiều chuẩn bị.
Lúc ai cũng cho rằng hắn nhất định sẽ chết, bao gồm cả Thất Gian, thậm chí là Chiết Tụ trải qua giây phút sinh tử cũng từng nói như vậy. Hắn lại nổ lực lần nữa, lấy ra thứ đã chuẩn bị từ rất lâu.
Đó là kim chúc cầu - một vật bằng kim loại bóng loáng, bên ngoài cong cong giống như vảy lân.
Trần Trường Sinh rót chân nguyên của mình vào trong kim chúc cầu. Bên ngoài kim chúc cầu hiện ra một đường ánh sáng lấp lánh. Sau đó nhanh chóng rung mạnh, cái vẩy này không ngừng nứt ra.
Tiếng nứt vỡ vụn và tiếng ma sát của kim loại cùng vang lên dày đặc.
Kim chúc cầu vỡ ra, biến hóa nhanh chóng, sinh ra vô mấy mặt dù, sau đó thân dù, cán dù.
Thời gian chò những biến hóa này dùng vô cùng ngắn. Đòn gánh mang sức lực uy hùng của ma tướng vẫn không có rơi xuống.
Một cây dù giấy dầu có chút cũ kỹ, xuất hiện trong tay Trần Trường Sinh.
Cây dù đó thoạt nhìn không có gì lạ, giống như người của hắn.
Ầm một tiếng
Trên bãi đất bên hồ, không có xuất hiện thêm cái lỗ lớn, mà là có thêm mười mấy vết nứt sâu chừng vài thước.
Kình khí văng vẫy khắp nơi, đánh vào đá cuội cứng ngắt, bên trên lựu lại dấu vết rất rõ.
Khói bụi lặng xuống, tiếng vọng trong vách đá sau núi cũng xa dần.
Trần Trường Sinh không có chết.
Vì cái đòn gánh đó, bị cây dù bình thường không có gì lạ trong tay hắn chặn lại.
Phía trên cây dù rủ xuống ánh sáng màu vàng hơi nhạt. Giống như bức màn, che Trần Trường Sinh bên trong.
Hắn đứng chặn trước Chiết Tụ và Thất Gian.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mỹ nhân Ma tộc đó giơ tay che miệng, khiếp sợ không nói gì.
Lương Tiếu Hiểu khẽ nhướn mày, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Lưu Tiểu Uyển khẽ chau mày, lộ ra thần tình suy tư, hình như đang nhớ tới mấy thứ gì đó.
Chỉ có Đẳng Tiểu Minh vẫn thần tình chất phác, chân phải bước lên trước một bước, hai tay nâng đòn gánh, đánh xuống.
Sóng gió trong hồ do đòn gánh đó xoáy tạo nên.
Một tiếng ầm lại vang lên.
Hoàng Chỉ Tán lại chắn ngang.
Nhưng mặt của Trần Trường Sinh trở nên tái nhợt hơn.
Ở trong thành Vấn Thủy, lão thái gia Đường gia tặng pháp khí này cho hắn. Chiết Tụ từng nói, cây dù này có thể chống lại đòn công kích toàn lực của cường giả Tụ Tinh Cảnh.
Đồng thời Chiết Tụ cũng từng nói, nếu Ma tộc dùng cách nào đó cưỡng ép áp chế cảnh giới hai ma tướng Tụ Tinh Cảnh đưa vào Chu Viên, thì Đằng Tiểu Minh và Lưu Tiểu Uyển bây giờ nhiều nhất chính là Thông U đỉnh đỉnh.
Theo lý mà nói, cây dù trong tay hắn đương nhiên có thể chống lại thế công của đối phương.
Vấn đề ở chỗ, có thể ngăn chặn được bao nhiêu đòn công kích toàn lực của gã ma tướng này.
Sử dụng pháp khí cũng cần chân khí phụ trợ. Số lượng chân khí của hắn ít hơn người tu hành cùng cảnh giới rất nhiều, thì có thể chống cự được bao lâu?
Vấn đề quan trọng là, diện tích của Hoàng Chỉ Tấn này cũng không lớn. Khi những cường giả Ma tộc này hợp lực tấn công, hắn làm sao có thể bảo vệ được Chiết Tụ và Thất Gian?
Không có cách nào.
Hắn không có cách nào có thể bảo vệ được đồng bọn. Tiếp tục chống cự, vẫn ở trong khốn cảnh nan giải. Vậy hắn chỉ có thể đưa đồng bọn đi.
Ngay lúc Hoàng Chỉ Tán ngăn chặn đòn giáng của đòn gánh, tay phải của hắn nhanh như thiểm điện đưa ra, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng Chiết Tụ ở sau lưng, đồng thời nhét một vật nhỏ vào trong tay y.
Những viên thuốc này là đan dược giải độc do Ly Cung Giáo Sĩ chế luyện theo phương thức của y. Y thuật của y được kế thừa từ Kế Đạo Nhân. Kế Đạo Nhân là người mạnh nhất trong phương diện y thuật ở đại lục. Do đó có thể tưởng tượng được công hiệu của viên thuốc này. Có lẽ không thể hóa giải độc của Khổng Tước Linh, nhưng ít ra có thể giúp Chiết Tụ áp chế trong thời gian ngắn.
Còn về vật nhỏ hơi lạnh đó, chính là cái cúc áo.
Lúc rời khỏi kinh đô, hắn chỉ mang theo một cái cúc áo, vốn nghĩ nếu gặp nguy hiểm gì ở Chu Viên, thì có thể giúp bảo vệ tính mạng mình.
Nhưng bây giờ hình như phải cho người khác dùng.
Lúc ở Quốc Giáo Học Viện, Lạc Lạc tặng cúc áo cho hắn, nói rất rõ cúc áo này nhiều nhất chỉ có thể mang hai người rời khỏi.
Trần Trường Sinh đang giơ cao cây dù, nhìn mấy cường giả Ma tộc đang lướt nhanh qua, không có xoay người lại mà bình tĩnh nói với Chiết Tụ ở đằng sau:
- Dẫn y đi.
Cục diện Ma tộc bố trí trong Chu Viên nhất định không chỉ như vậy. Nhưng những chuyện liên tục xảy ra ở bên hồ, đủ đã giúp bọn họ xác nhận, trong ba người bọn họ, mục tiêu chính của Ma tộc là Thất Gian. Bằng không, Ma tộc hoàn toàn có thể dốc toàn lực giết chết hắn và Chiết Tụ trước, mà không giống như bây giờ, mãi tới lúc Thất Gian chết đến nơi, Lưu Tiểu Uyển mới nói ra ba từ đó, Lương Tiếu Hiểu cuối cùng xuất kiếm.
Chiết Tụ hiểu điều này. Tuy y không rõ, cho dù Thất Gian đệ tử cuối cùng của Ly Sơn chưởng môn, thì dựa vào cái gì được Ma tộc coi trọng như vậy.
Y cũng hiểu, đem cái cúc áo đó cho mình, chính là đem hy vọng sống cho mình. Còn Trần Trường Sinh giữ lại chính là đối diện với cái chết.
Y cũng hiểu được, Trần Trường Sinh cũng sẽ không tự mình dẫn Thất Gian đi, cũng sẽ không vứt bỏ Thất Gian. Trong bố cục như vậy, chỉ còn lại một khả năng.
Y đồng thời cũng hiểu được, lúc mình trúng kịch độc, không còn sức để đánh tiếp, ở lại không thể giúp gì cho Trần Trường Sinh, chi bằng dẫn Thất Gian rời khỏi.
Y hiểu rõ nhất là, nếu Trần Trường Sinh đã đưa ra chủ ý rồi, thì bất luận mình làm thế nào, cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể là lãng phí thời gian.
Chiết Tụ không chút do dự, xốc Thất Gian lên, đồng thời kích phát cái cúc áo trong tay.
Ở trong lòng y, khuôn mặt của Thất Gian tái nhợt dị thường, đầu chân mày chau lại, nhắm chặt mắt, lông mi khẽ nhấp nháy, trong rất đáng thương, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Một làn khói xanh xông ra từ Hoàng Chỉ Tán.
Ở giây phút cuối cùng, Chiết Tụ nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, mặt không biểu tình suy nghĩ rốt cuộc là ai bảo vệ ai? Nếu hôm nay mình có thể sống sót, hình như thật sự nợ ai đó một mạng.
Cơ hồ cùng lúc này, đòn gánh thứ ba của ma tướng lại rơi xuống.
Mặt đất chấn động mạnh, vô số khói bụi tràn lan, che lấp làn khói xanh đó.
Vô số khe nứt xuất hiện, bùn đất mới cuồn cuộn ra, giống như đất cày bừa mùa vụ xuân.
Khói bụi lặng xuống.
Trần Trường Sinh một mình đứng tại chỗ
Hắn tay trái cầm dù
Tay phải nắm chặc đoản kiếm
Ánh mắt của hắn rất túc mục, chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.
- Đó là Thiên Lý Nữu ? Lưu Tiểu Uyển nhìn cây dù trong tay trái Trần Trường Sinh, hơi kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ đây là cây dù cả Tô Ly cũng không mua nổi.
Chiến tranh giữa nhân loại và Ma tộc vô cùng tàn khốc, trên đường phân ranh cánh đồng tuyết, loại chuyện giết người xưa nay chưa từng dừng lại. Vì để dành được lợi ích cuối cùng của trận chiến diệt tộc, song phương không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết đối phương. Trong doanh trận, những đám trẻ thiên tài sẽ có cơ hội trưởng thành. Sở dĩ Chiết Tụ nhỏ tuổi như vậy, lúc còn ở Tọa Chiếu Cảnh, thì đã có thanh danh lớn trong đại lục, chính là vì y cô độc một mình lại có thể sinh tồn ở nơi tàn khốc nhất, nguy hiểm nhất.
Vì để bảo vệ thiếu niên thiên tài của mình, để bọn họ có đủ thời gian trưởng thành, trước khi các đệ tử vãn bối trọng khí nhất ở các học viên tông phái thế giới loài người thật sự lớn lên, phái ra cường giả âm thầm bảo vệ bọn họ, hoặc là tặng cho một số pháp khí hộ mệnh. Như lúc Thiên Hải Thắng Tuyết trong trận chiến Tuyết Quan, thần tướng Phí Điện thường ẩn núp bên cạnh. Các thiên tài thiếu niên Thần Quốc Thất Luật, Trang Hoán Vũ, Tô Mặc Ngu, Chung Hội đều có đãi ngộ như vậy. Sở dĩ Ma tộc lại lựa chọn vào trong Chu Viên ám sát, chính là vì Chu Viên rất đặc biệt. Cường giả tiền bối nhân loại không thể vào, những người tu hành nhân loại thiếu niên chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Đương nhiên những người tu hành nhân loại thiếu niên này nhất định sẽ có pháp khí hộ mệnh, người như Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng sủng ái thì càng như vậy. Chỉ là, pháp khí của Trần Trường Sinh thật sự là quá nhiều, hơn nữa đều là cường đại hiếm thấy. Bất luận là Hoàng Chỉ Tán trong truyền thuyết, hay là Thiên Lý Nữu được người tu hành quý trọng như mạng sống, ở trong đại lục đều là pháp khí cao cấp nhất.
Còn đoản kiếm thoạt nhìn có vẻ bình thường ở trong tay hắn có độ sắc bén khó có thể tượng tượng, càng làm Lưu Tiểu Uyển luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
Theo sắp xếp ban đầu của bọn họ, cường giả Ma tộc ẩn vào Chu Viên, dùng tin đồn đầm kiếm dẫn dụ tập trung ở bên hồ. Phối hợp với gian tế ẩn núp trong nhân loại đó, cùng nổi dậy, có lẽ có thể dễ dàng giết chết ba người Trần Trường Sinh, Chiết Tụ và Thất Gian. Như vậy cũng xem như là hoàn thành ba phần tư nhiệm vụ. Sau đó lại đi hội hợp với đại nhân, giết chết Từ Hữu Dung.
Ai có thể ngờ, sắp xếp chu đáo như vậy, cuối cùng lại bị một người như Trần Trường Sinh phá hoại.
Chiết Tụ trúng độc của Khổng Tước Linh, bụng của Thất Gian bị kiếm đâm thủng. Vốn nghĩ rằng kinh mạch phủ tạng sẽ chịu được vết thương cực lớn, nhưng cuối cùng rời khỏi bờ hồ rồi, tạm thời vẫn chưa chết.
Lưu Tiểu Uyển nhìn Lương Tiếu Hiểu, ánh mắt dừng trên mãnh vải đang nhấp nhô ở cổ tay y, gật đầu.
Ả cũng không quen biết đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông này. Chỉ biết y là Tam Luật Thần Quốc thanh danh lẫy lừng ở phía Nam, là loài người sẽ giúp đỡ bọn họ mà quân sư từng nói trước khi vào viện.
Sắc mặt của Lương Tiếu Hiểu vẫn còn tái nhợt, giọng nói có chút rung rẩy, nhưng giọng điệu rất kiên định:
- Nhất định phải xác nhận Thất Gian chết… tất cả những người tới chỗ này nhất định phải chết.
Trần Trường Sinh dùng viên Thiên Lý Nữu đưa Chiết Tụ và Thất Gian rời khỏi. Nếu là ở thế giới thật, những cao thủ Ma tộc này cho dù cường đại thế nào, cũng không có cách đuổi kịp bọn họ. Đáng tiếc là, ở đây là Chu Viên, có hàng rào không gian của thiên nhiên ngăn cản. Chiết Tụ và Thất Gian không thể đi ra ngoài ngàn dặm, tất nhiên vẫn còn ở trong vườn.
Quan trọng nhất là, bất cứ lúc nào Lưu Tiểu Uyển cũng có thể nắm được tung tích của bọn họ.
- Không cần giết ngươi, ta rất hài lòng. Vì ta rất thích ngươi
Nàng nhìn Trần Trường Sinh với vẻ mặt ôn hòa, nói:
- Ta rất hiếm khi thích một loài người, vì vừa nãy ngươi rất chân thành khuyên đừng ăn thịt người. Nhân loại khác, bao gồm rất nhiều tộc người của ta, sau khi biết tin đồn về vợ chồng ta, chỉ có thể căm ghét và sợ hãi, không có ai giống như ngươi chân thành khuyên bảo. Ngươi không giống như một đứa trẻ.
- Đáng tiếc là, ngươi không thể sống tiếp, vì đây là yêu cầu của quân sư.
Nói xong câu này, ả xách cái nồi sắt bị thủng lỗ đó lên, thân hình chợt nhoáng, lướt qua trên mặt hồ. Đằng Tiểu Minh xóc hai cái giỏ lên đòn gánh, liền đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.