Quyển 3 - Chương 538: Nguy cơ lớn nhất của Quốc giáo học viện, nàng đến rồi!.
Miêu Nị
09/12/2016
- Có kim quang đại trận bảo vệ đạo tâm, bất luận tà ma ngoại đạo gì cũng không thể ảnh hưởng tới tu hành của Trừ Tô.
Lương trưởng lão nói:
- Ngược lại, ta còn muốn mượn đại trận trấn trụ kiếm ý của Tô Ly, rồi lấy vạn sơn mài nghiền, tặng cho Trừ Tô lĩnh ngộ.
Nghe vậy, hai vị trưởng lão yên tâm, nghĩ thầm rằng nếu quả thật có thể đập nát kiếm ý của Tô Ly đưa cho Trừ Tô, như vậy có lẽ, Trừ Tô có thể suy diễn tính toán trước nhiều năm, đến lúc đó, Trường Sinh Tông sẽ hưng thịnh trở lại!
Ngay lúc ba người tưởng tượng cảnh tốt đẹp thì có phát sinh xảy ra.
Lá thư trên bàn kịch liệt run rẩy.
Xoẹt một tiếng, phong thư nứt ra, biến thành vô số mảnh như con bướm tán đi.
Thư của Tô Ly đâu cần mở ra mới đọc được? Kiếm ý của hắn đâu giống pháp khí bình thường mà cần bị kích phát?
Hắn cho Trường Sinh Tông thấy phong thư này, đạo kiếm này, như vậy bất kể có người mở ra hay không thì đều phải nhìn thấy!
Một đạo kiếm ý hống hách linh hoạt, sắc bén xuất thế, chém rụng!
Trong động phủ vang lên tiếng kiếm thê lương che khuất những tiếng kêu cũng thê lương như thế.
Kiếm ý linh hoạt, sắc bén chặt đứt mọi thứ.
Ba vị trưởng lão có cảnh giới cao thâm về kiếm.
Động phủ Trường Sinh Tông vạn năm không hủy.
Thanh đằng mềm mại nhất sâu trong động phủ.
Giọt mưa trong suốt đang trôi trên đó.
Không khí lưu động hình thành gió vô hình.
Hết thảy mọi thứ bị kiếm ý chém vỡ trong nháy mắt.
Không trung sương máu, đẹp tới kinh tâm động phách.
Ba kiếm cắt thành hơn mười đường.
Trên người Lương trưởng xuất hiện hơn mười vết kiếm, ngã vào đống hoang tàn, nhìn kiếm ý lao ra ngoài động, gương mặt tái nhợt toát ra sự kinh hãi và hối tiếc, dùng hết khí lực hô:
- Mau đóng đại trận!
Hai vị trưởng lão kia nghe ra vấn đề, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng nhưng không cách nào ngăn cản kiếm ý phá không lướt đi. Vì hai cánh tay của bọn họ đã bị kiếm ý chặt đứt, cả người là mau, không thể đứng lên.
Đạo kiếm ý hóa thành sao chổi bay từ trên vách đá xuống, lướt qua Trường Sinh Tông tông môn, trực tiếp phá mây tới một khe núi.
Giữa đất trời bạo xuất một tiếng vang thật lớn, một đạo vòng tròn bao trùm hơn mười ngọn núi phạm vi mấy trăm dặm.
Đó là đại trận hộ tông Trường Sinh Tông.
Ngay sau đó, khe núi vang lên tiếng ma sát, vô số kim quang phun ra.
Trong suối vang lên một tiếng oán độc non nớt.
Thanh âm kia giống người mà cũng giống như tiếng chim hót.
- Trừ Tô! Trừ Tô!
Kiếm rít sắc bén!
Thanh âm kia dần dần thu lại, tái cũng không thể nghe được.
...
...
Đêm đã khuya, còn có rất nhiều người chưa ngủ.
Có người là vì yêu, có người là vì hận, có người là vì tưởng niệm, có người thì là vì tưởng niệm đồ ăn.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Hiên Viên Phá chỉ ăn nửa con vịt quay làm bữa ăn khuya, kết quả nằm trên giường không lâu lại đói bụng, đói bụng thì sao ngủ được?
Hắn đi đến nhà bếp bên hồ bờ, chuẩn bị lấy cua ướp tương mấy hôm trước ra ăn.
Đi vào phòng bếp, hắn phát hiện lửa đã tắt thì cũng không để ý, cũng không có đốt đèn, ở trong bóng đêm chuẩn xác mò tới lọ ngâm rau.
Trong bình ngâm rau bình thường này, kỳ thật cũng không phải cua ngâm tương.
Hắn dùng Lam Long tôm thay thế cua, cho nên hẳn là tôm hùm ngâm tương.
Hiện tại hắn là chủ quản hậu cần quốc giáo học viện, quan hệ tốt với mấy đầu bếp, đương nhiên ăn uống không tệ, nhưng ăn kiểu xa xỉ này mà để Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục biết thì sẽ có phản ứng lớn.
Cho nên hũ tôm hùm này hắn không cho ai biết, len lén dấu đi.
Càng vụng trộm ẩn núp thì càng ngon.
Hiên Viên Phá biết nhiều đạo lý và quy củ của con người nên cũng rõ điểm ấy, bàn tay cho vào trong bình, đầu lưỡi đã cảm nhận được vị tôm ngâm tương mằn mặn mà ngọt ngào quanh miệng...
Nhưng mà, tay của hắn không sờ thấy gì.
Vốn phải có tôm hùm trong bình này, mà giờ lại không thấy.
Hiên Viên Phá phẫn nộ, mấy đạo lôi điện lóe lên, mơ hồ truyền tới tiếng vang đùng đùng.
Thế giới từ hắc ám biến thành quang minh, chiếu rõ mọi hình ảnh trong nhà bếp.
Không chỉ có bình ngâm rau, nồi sắt, bát đũa, củi lửa, thậm chí ngay cả nhà bếp cũng đã biến thành khối vụn rơi xuống.
Nước non bừa bãi, vô cùng bẩn thỉu.
Hiên Viên Phá càng thêm tức giận, cũng cảnh giác, đã xảy ra chuyện gì, là ai ở trong này phóng ra kiếm ý đáng sợ như thế?
Cả gian phòng bị kiếm ý cắt thành mảnh vụn, chỉ có Sơn Hải Kiếm vẫn lẳng lặng nằm yên giữa đám vụn gỗ.
Hiên Viên Phá cầm kiếm lên, men theo kiếm ý rất nhỏ lưu lại tìm kiếm, phát hiện trong tro bụi có màu sắc khác.
Tro này không phải do củi gỗ đốt thành mà là giấy đốt thành.
Hắn do dự một chút, dùng Sơn Hải Kiếm khều ra chút bụi.
Bụi lập tức tan.
Một tia hàn ý bao phủ gian phòng.
Hiên Viên Phá cứng ngắc, hô hấp trở nên trầm trọng, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Đạo hàn ý và cảm giác nguy hiểm không liên quan tới tro bụi mà là đến từ tường viện phía sau.
Đó là đáy biển, làm người ta hít thở không thông, áp lực và rét lạnh.
Sóng xanh mang theo khí tức tử vong.
Hiên Viên Phá toát mồ hôi, mồ hôi còn chưa kịp làm ướt xiêm y đã bị hàn ý ngưng tụ thành tuyết sương.
Nhìn quốc giáo học viện, lão đạo cô đi thẳng về phía trước.
Trên tường viện xuất hiện một đạo sương tuyết, sau đó lặng yên không tiếng động xốp giòn thành bão cát.
Hình ảnh như thần thoại.
Tường viện sụp đổ, tiếp theo là nhà bếp.
Hiên Viên Phá cầm kiếm đứng trong đám phế tích, thân thể không ngừng run rẩy.
Bởi vì hắn rất sợ hãi.
Tuy rằng hắn rất dũng cảm, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Người tới mạnh không thể tưởng tượng, hơi thở rất lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác sẽ diệt sạch vạn vật.
Trong tiểu lâu bên đông hồ.
Chiết Tụ mở mắt.
Trần Trường Sinh mở mắt.
Bọn họ đều cảm nhận được cảm giác này, sau đó sợ hãi.
Lương trưởng lão nói:
- Ngược lại, ta còn muốn mượn đại trận trấn trụ kiếm ý của Tô Ly, rồi lấy vạn sơn mài nghiền, tặng cho Trừ Tô lĩnh ngộ.
Nghe vậy, hai vị trưởng lão yên tâm, nghĩ thầm rằng nếu quả thật có thể đập nát kiếm ý của Tô Ly đưa cho Trừ Tô, như vậy có lẽ, Trừ Tô có thể suy diễn tính toán trước nhiều năm, đến lúc đó, Trường Sinh Tông sẽ hưng thịnh trở lại!
Ngay lúc ba người tưởng tượng cảnh tốt đẹp thì có phát sinh xảy ra.
Lá thư trên bàn kịch liệt run rẩy.
Xoẹt một tiếng, phong thư nứt ra, biến thành vô số mảnh như con bướm tán đi.
Thư của Tô Ly đâu cần mở ra mới đọc được? Kiếm ý của hắn đâu giống pháp khí bình thường mà cần bị kích phát?
Hắn cho Trường Sinh Tông thấy phong thư này, đạo kiếm này, như vậy bất kể có người mở ra hay không thì đều phải nhìn thấy!
Một đạo kiếm ý hống hách linh hoạt, sắc bén xuất thế, chém rụng!
Trong động phủ vang lên tiếng kiếm thê lương che khuất những tiếng kêu cũng thê lương như thế.
Kiếm ý linh hoạt, sắc bén chặt đứt mọi thứ.
Ba vị trưởng lão có cảnh giới cao thâm về kiếm.
Động phủ Trường Sinh Tông vạn năm không hủy.
Thanh đằng mềm mại nhất sâu trong động phủ.
Giọt mưa trong suốt đang trôi trên đó.
Không khí lưu động hình thành gió vô hình.
Hết thảy mọi thứ bị kiếm ý chém vỡ trong nháy mắt.
Không trung sương máu, đẹp tới kinh tâm động phách.
Ba kiếm cắt thành hơn mười đường.
Trên người Lương trưởng xuất hiện hơn mười vết kiếm, ngã vào đống hoang tàn, nhìn kiếm ý lao ra ngoài động, gương mặt tái nhợt toát ra sự kinh hãi và hối tiếc, dùng hết khí lực hô:
- Mau đóng đại trận!
Hai vị trưởng lão kia nghe ra vấn đề, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng nhưng không cách nào ngăn cản kiếm ý phá không lướt đi. Vì hai cánh tay của bọn họ đã bị kiếm ý chặt đứt, cả người là mau, không thể đứng lên.
Đạo kiếm ý hóa thành sao chổi bay từ trên vách đá xuống, lướt qua Trường Sinh Tông tông môn, trực tiếp phá mây tới một khe núi.
Giữa đất trời bạo xuất một tiếng vang thật lớn, một đạo vòng tròn bao trùm hơn mười ngọn núi phạm vi mấy trăm dặm.
Đó là đại trận hộ tông Trường Sinh Tông.
Ngay sau đó, khe núi vang lên tiếng ma sát, vô số kim quang phun ra.
Trong suối vang lên một tiếng oán độc non nớt.
Thanh âm kia giống người mà cũng giống như tiếng chim hót.
- Trừ Tô! Trừ Tô!
Kiếm rít sắc bén!
Thanh âm kia dần dần thu lại, tái cũng không thể nghe được.
...
...
Đêm đã khuya, còn có rất nhiều người chưa ngủ.
Có người là vì yêu, có người là vì hận, có người là vì tưởng niệm, có người thì là vì tưởng niệm đồ ăn.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Hiên Viên Phá chỉ ăn nửa con vịt quay làm bữa ăn khuya, kết quả nằm trên giường không lâu lại đói bụng, đói bụng thì sao ngủ được?
Hắn đi đến nhà bếp bên hồ bờ, chuẩn bị lấy cua ướp tương mấy hôm trước ra ăn.
Đi vào phòng bếp, hắn phát hiện lửa đã tắt thì cũng không để ý, cũng không có đốt đèn, ở trong bóng đêm chuẩn xác mò tới lọ ngâm rau.
Trong bình ngâm rau bình thường này, kỳ thật cũng không phải cua ngâm tương.
Hắn dùng Lam Long tôm thay thế cua, cho nên hẳn là tôm hùm ngâm tương.
Hiện tại hắn là chủ quản hậu cần quốc giáo học viện, quan hệ tốt với mấy đầu bếp, đương nhiên ăn uống không tệ, nhưng ăn kiểu xa xỉ này mà để Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục biết thì sẽ có phản ứng lớn.
Cho nên hũ tôm hùm này hắn không cho ai biết, len lén dấu đi.
Càng vụng trộm ẩn núp thì càng ngon.
Hiên Viên Phá biết nhiều đạo lý và quy củ của con người nên cũng rõ điểm ấy, bàn tay cho vào trong bình, đầu lưỡi đã cảm nhận được vị tôm ngâm tương mằn mặn mà ngọt ngào quanh miệng...
Nhưng mà, tay của hắn không sờ thấy gì.
Vốn phải có tôm hùm trong bình này, mà giờ lại không thấy.
Hiên Viên Phá phẫn nộ, mấy đạo lôi điện lóe lên, mơ hồ truyền tới tiếng vang đùng đùng.
Thế giới từ hắc ám biến thành quang minh, chiếu rõ mọi hình ảnh trong nhà bếp.
Không chỉ có bình ngâm rau, nồi sắt, bát đũa, củi lửa, thậm chí ngay cả nhà bếp cũng đã biến thành khối vụn rơi xuống.
Nước non bừa bãi, vô cùng bẩn thỉu.
Hiên Viên Phá càng thêm tức giận, cũng cảnh giác, đã xảy ra chuyện gì, là ai ở trong này phóng ra kiếm ý đáng sợ như thế?
Cả gian phòng bị kiếm ý cắt thành mảnh vụn, chỉ có Sơn Hải Kiếm vẫn lẳng lặng nằm yên giữa đám vụn gỗ.
Hiên Viên Phá cầm kiếm lên, men theo kiếm ý rất nhỏ lưu lại tìm kiếm, phát hiện trong tro bụi có màu sắc khác.
Tro này không phải do củi gỗ đốt thành mà là giấy đốt thành.
Hắn do dự một chút, dùng Sơn Hải Kiếm khều ra chút bụi.
Bụi lập tức tan.
Một tia hàn ý bao phủ gian phòng.
Hiên Viên Phá cứng ngắc, hô hấp trở nên trầm trọng, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Đạo hàn ý và cảm giác nguy hiểm không liên quan tới tro bụi mà là đến từ tường viện phía sau.
Đó là đáy biển, làm người ta hít thở không thông, áp lực và rét lạnh.
Sóng xanh mang theo khí tức tử vong.
Hiên Viên Phá toát mồ hôi, mồ hôi còn chưa kịp làm ướt xiêm y đã bị hàn ý ngưng tụ thành tuyết sương.
Nhìn quốc giáo học viện, lão đạo cô đi thẳng về phía trước.
Trên tường viện xuất hiện một đạo sương tuyết, sau đó lặng yên không tiếng động xốp giòn thành bão cát.
Hình ảnh như thần thoại.
Tường viện sụp đổ, tiếp theo là nhà bếp.
Hiên Viên Phá cầm kiếm đứng trong đám phế tích, thân thể không ngừng run rẩy.
Bởi vì hắn rất sợ hãi.
Tuy rằng hắn rất dũng cảm, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Người tới mạnh không thể tưởng tượng, hơi thở rất lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác sẽ diệt sạch vạn vật.
Trong tiểu lâu bên đông hồ.
Chiết Tụ mở mắt.
Trần Trường Sinh mở mắt.
Bọn họ đều cảm nhận được cảm giác này, sau đó sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.