Quyển 5 - Chương 49: Nguyên bản chuyện này vẫn là giết người
Miêu Nị
17/11/2023
"Cho nên, điểm này vô dụng đối với ta." Tiểu Đức nhìn Trần Trường Sinh rất chân thành nói.
Đổ vào thùng gỗ nhiều nước nóng hơn nữa, cũng không có cách nào để cho nước sôi lên, đem bùn chất thành một ngọn núi cao hơn so với Thiên Thư lăng, cũng không thể cứng hơn tảng đá, Trần Trường Sinh cho dù thật sự có thể đủ một thân hóa vạn, cũng không có cách nào dựa vào số lượng để tăng thêm, đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Đạo lý này cũng không khó hiểu,
Tu đạo là chuyện lãnh khốc nhất thế gian, cần cù không thể bù được thông minh, lượng biến cho tới bây giờ không cách nào làm cho chất biến.
Hắn bây giờ có thể đồng thời đối mặt rất nhiều tu đạo cao thủ Tụ Tinh sơ cảnh thậm chí trung cảnh, nhưng rất khó chém giết toàn bộ đối phương. Trọng yếu hơn, khi hắn đối mặt với cường giả Tụ Tinh đỉnh phong như Tiểu Đức, Tiếu Trương, cảnh giới chênh lệch sẽ kéo xuống ưu thế về số lượng của hắn.
Ban đầu ở Chu viên, hắn có thể cùng Nam Khách ngự sử kim sí đại bằng chính diện đối kháng, không phải bởi vì hắn cường đại, mà bởi vì vạn đạo danh kiếm từ trong kiếm trì tỉnh giấc, đem khát vọng tích lũy mấy trăm năm hóa thành chiến ý, mới có thể thi triển một kiếm cuối cùng kinh thiên động địa.
Hôm nay Chu viên đã yên lặng, danh kiếm riêng mình về núi, những thanh kiếm vẫn ở bên cạnh hắn, ở đại dương của Tàng Phong dưỡng thương, nhưng không có cách nào ngưng kết ra chiến ý giống như lúc ấy. Nói một cách khác, hình ảnh thần kỳ vạn kiếm hóa rồng, cũng không cách nào tái hiện trên thế gian này.
"Dĩ nhiên, ngươi vẫn rất đáng sợ." Tiểu Đức mang theo cảm khái đối với hiện tại cùng sợ hãi đối với tương lai nói: "Nếu để cho ngươi sống sót, tương lai tu hành đến Tụ Tinh đỉnh phong, vậy ngươi cùng những thanh kiếm của ngươi, sẽ khai sáng ra cục diện như thế nào đây?"
Nếu quả thật giống như Tiểu Đức nói, Trần Trường Sinh tương lai, một người có thể địch vạn kỵ, có thể công thành diệt quốc.
"Đến lúc đó, những người như chúng ta, ở trước mặt của ngươi, căn bản không có năng lực chống cự, sẽ bị ngươi đánh như con chó."
Tiểu Đức dừng lại một lát, nhìn Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Mà như vậy, đối với chúng ta là không công bằng ."
Trong đình viện hoàn toàn tĩnh mịch, cây hải đường bể nát đã chết đi, ngay cả gió cũng chỉ tĩnh lặng bên trong đám kiếm, không dám sảo động gì.
Triều đình cao thủ nghe được những lời này của Tiểu Đức, trầm mặc không nói, cảm xúc trên mặt rất phức tạp.
Trần Trường Sinh không nói gì, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, giống như biến thành một đường.
Giống như đường nét của mấy trăm thanh kiếm trong thiên địa.
Không có người tu đạo nào nguyện chứng kiến tương lai như vậy, nguyện ý để mình trở thành chó dưới kiếm của một gã tuyệt thế thiên tài, hơn nữa bọn họ vốn chính là kẻ địch.
Để tương lai đáng sợ như vậy không xuất hiện, điều duy nhất bọn họ có thể làm, cũng nhất định phải làm, chính là hiện tại giết chết Trần Trường Sinh.
Tiểu Đức vẫn lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, đột nhiên, đồng tử của hắn tỏa ra quang mang vàng nâu, một đạo khí tức kinh khủng theo đó dâng lên.
Khí tức này tràn đầy mùi vị nguyên thủy mà dã man, giống như trong thoáng chốc, khắp nơi tràn ngập thú huyết.
Y phục của hắn căng lên, hiện ra nội tại cường tráng như núi, sau đó bị vô số lông thú tinh mịn mà cứng như cương châm đâm rách.
Trước ngực của hắn vốn có một vết thương sâu đậm, đây là thương tích lần đầu tiên giao thủ bị Nhiên Kiếm của Trần Trường Sinh gây ra, một mực chậm chạp chảy máu, lúc này máu bỗng nhiên dừng lại, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lắp đầy, sau đó cũng không cách nào thấy nữa.
Tay Trần Trường Sinh đang cầm kiếm khẽ khẩn trương, biết đối phương đang muốn sử dụng thủ đoạn mạnh nhất.
Yêu tộc có rất nhiều ưu điểm mà Nhân tộc khó có thể sánh bằng, tỷ như tốc độ, tỷ như lực lượng, tỷ như thân thể trời sinh rắn chắc, nhưng ưu thế lớn nhất là Yêu tộc cường giả có thể hiện ra bản thể trong một thời gian ngắn, từ huyết mạch tổ tiên ẩn trong mệnh luân, mượn được tốc độ nhanh hơn, lực lượng lớn hơn, để cho thân thể trở nên càng thêm cường nhận.
Đây chính là cuồng hóa.
Trong đình viện vang lên ông một tiếng, cành hải đường vương vãi trên mặt đất, bị kình phong phất động, bắn tới vách tường, sau đó trở nên càng thêm nhỏ vụn.
Tiểu Đức biến mất trước cửa đá, đi tới trước người Trần Trường Sinh.
Mấy trăm thanh kiếm trong trời tuyết, khẽ rung lên, vù vù sau đó đột nhiên yên lặng.
Trong nháy mắt, Tiểu Đức lướt qua cự ly tám trượng, bị sáu thanh kiếm chém trúng.
Nhưng sáu thanh kiếm theo thứ tự thi triển ra kiếm chiêu tinh diệu, không thể làm cho cước bộ của hắn có chốc lát trì hoãn.
Mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện sáu vết kiếm, máu tươi tràn đầy.
Là người mạnh nhất thế hệ trung sinh của Yêu tộc, cường độ thân thể của hắn rất đáng sợ, sau khi cuồng hóa đạt đến một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi, nếu như không phải bởi vì kiếm của Trần Trường Sinh đều đến từ kiếm trì, đều là danh kiếm mấy trăm năm trước, chỉ sợ lưu vết kiếm trên người hắn cũng không làm được.
Trong gió tuyết, quả đấm của Tiểu Đức đập xuống Trần Trường Sinh.
Tựa như thời điểm ban đầu, lần đầu tiên gặp nhau ở ngoài tường, hắn vẫn không dùng binh khí.
Sau khi từ Hàn sơn trở về, tính tình của Tiểu Đức trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tu vi cũng tăng lên rất nhiều, thay đổi lớn nhất là hắn trở nên càng thêm tin tưởng vào quả đấm của mình.
Hắn có binh khí , nhưng trên sơn đạo ở Hàn sơn, còn chưa kịp rút ra, đã bị Lưu Thanh đâm một kiếm.
Sau đó, ở trong rừng hồng bên dòng suối , hắn gặp được Ma Quân, vô luận binh khí của hắn có được rút ra không, cũng chỉ là một trò cười.
Từ sau ngày đó, Tiểu Đức liền bỏ binh khí, chỉ dùng tay.
So với kiếm, đao, thương, pháp khí, tay mới thật sự là vũ khí thuộc về bản thân người tu đạo.
Xuất thủ, sẽ nhanh hơn xuất kiếm.
Cũng nhanh hơn Trần Trường Sinh xuất kiếm.
Trần Trường Sinh còn chưa kịp xuất kiếm, quả đấm của Tiểu Đức đã đến, cũng may Hoàng Chỉ tán vẫn còn đang trong tay trái.
Tán mượn gió thổi mà lên, chắn trước quả đấm của Tiểu Đức.
Mặt tán hãm sâu, sức lực truyền đến, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, chân trái Trần Trường Sinh rơi ở phía sau, lún sâu vào trong mặt đất.
Đá xanh cứng rắn bị hắn đạp vỡ vụn như mạng nhện, ở giữa hãm sâu, tựa như lốc xoáy.
Khách khách mấy đạo thanh âm vang lên trong thân thể của hắn, không biết cái xương nào đã nứt, thậm chí là đã gãy rồi.
Một đạo kiếm quang bởi vì vô cùng sắc bén thế cho nên lộ vẻ có chút thê lương, sáng lên dọc theo Hoàng Chỉ tán.
Tiểu Đức quát lớn một tiếng, giơ quyền đánh tiếp, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, trong đình viện cành hải đường vỡ vụn tan biến không còn, trên mặt tường xuất hiện vô số vết rách, có khối vôi không ngừng tróc ra, nhìn giống như chỉ trong nháy mắt, nơi này đã trải qua vài ngàn năm.
Đồng thời trong lúc quyền rơi như núi, tập thể cao thủ triều đình hướng Trần Trường Sinh phát ra công kích, đình viện kiếm ý tung hoành, vô số kiếm chiêu nối tiếp tuôn ra.
Không biết qua thời gian bao lâu, chung quanh một lần nữa trở nên an tĩnh.
Tiểu Đức mượn lực phản chấn, như gió cát cuốn ngược về trước cửa đá của đình viện, tựa như lông tóc không tổn hao gì.
Đột nhiên, một tiếng xoảng, vang lên trên mặt của hắn.
Theo thanh âm này vang lên, một vết kiếm kéo dài tới nửa tấc trên mặt hắn, máu tươi đầm đìa, sâu tới tận xương, dị thường kinh khủng.
Trần Trường Sinh đứng trước thềm đá, thu kiếm.
Vài sợi lông thú từ không trung rơi xuống, rải trên mặt đất, tựa như cương châm, phát ra minh hưởng thanh thúy.
Theo thanh âm vang lên, Trần Trường Sinh ho khan, càng không ngừng ho, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chân dẫm trên đá vụn khẽ run, thân thể cũng lảo đảo như muốn ngã.
Rất rõ ràng, hắn bị thương nặng hơn so với Tiểu Đức.
Vẻ mặt của Tiểu Đức rất ngưng trọng, không phải vì hắn lại bị Trần Trường Sinh gây thương tích, thân thể dùng cứng rắn thế đâu, cũng không thể đón đỡ được Vô Cấu kiếm trên Bách Khí bảng. Mà là bởi vì trên người Trần Trường Sinh không có một vết kiếm nào, điều này nói rõ, trong loạn chiến lúc trước, kiếm của mười mấy tên cao thủ triều đình, không có một thanh nào có thể nhích tới gần người của hắn.
Đối mặt với công kích toàn lực của mình, Trần Trường Sinh rõ ràng bị thương không nhẹ, vì sao hắn còn có thể đồng thời khống chế mấy trăm thanh kiếm trên không trung?
Tiểu Đức cảm thấy cực kỳ khó hiểu, phải biết rằng cường độ thần thức của Trần Trường Sinh mặc dù vượt xa người tu hành bình thường, nhưng đối với cường giả như hắn mà nói, cũng không phải là quá mức khoa trương.
Trần Trường Sinh làm sao làm được như thế?
Tiểu Đức nhìn mấy trăm thanh kiếm, trầm mặc không nói.
Hắn không hiểu được chuyện này, nhưng ít nhất hắn hiện tại có thể xác định, Trần Trường Sinh muốn đồng thời khống chế mấy trăm thanh kiếm này, tốc độ tiêu hao thần thức tất nhiên cực kỳ kịch liệt.
Nếu như tiếp tục chiến đấu như vậy, rất có thể tình huống sẽ là, Trần Trường Sinh còn không gục xuống, nhưng thần thức của hắn đã khô kiệt .
"Ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu chứ?"
Tiểu Đức thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi kiên trì, kết cục cuối cùng chỉ có thể là bị ta từng quyền từng quyền đánh đến chết."
Mấy trăm thanh kiếm, lẳng lặng lơ lửng giữa tuyết không, canh giữ bốn phía Trần Trường Sinh.
Đây có thể coi là kiếm trận phòng ngự, cũng có thể coi như mũi nhọn tiến công, nhưng cũng giống như một cái nhà tù.
Người khác rất khó tấn công vào trong nhà tù này, Trần Trường Sinh cũng rất khó đi ra ngoài, bởi vì hắn không dám mở cửa.
Như vậy, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?
"Không biết." Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Ít nhất phải chống đỡ tới khi Chu Thông chết."
Nghe được câu này, Tiểu Đức cuối cùng mới hiểu, có chút giật mình.
Thật ra lúc trước, Trần Trường Sinh cũng đã biểu đạt thái độ của mình, nhưng hắn cùng triều đình cao thủ bốn phía đều không tin.
Nhưng lúc này, Tiểu Đức càng ngày càng tin tưởng lời hắn nói, bởi vì cho đến lúc này, Trần Trường Sinh vẫn không rời đi, vẫn đứng trước thềm đá.
Trần Trường Sinh ở chỗ này, hắn và nhiều cao thủ triều đình như vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này.
Đại Chu triều đình hôm nay sắp đặt, vốn là vì giết Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, nhưng đánh đến hiện tại, Tiểu Đức đã bỏ đi loại ý nghĩ này.
Hắn biết Trần Trường Sinh còn có thủ đoạn chưa dùng tới —— chỉ bằng những thanh kiếm trong tuyết không này, căn bản không thể đánh bại được Lâm lão công công.
Nếu như Trần Trường Sinh lấy ra các loại thủ đoạn này, ít nhất có thể phá vòng vây rời đi.
Tại sao hắn không đi? Chẳng lẽ nói, hắn thật sự đang kéo dài thời gian, đang chờ Chu Thông bị người khác giết chết ư?
Trần Trường Sinh không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn đã đưa ra đáp án, hơn nữa còn là hai lần.
Hôm nay ban đầu, là hắn cùng Vương Phá muốn giết Chu Thông.
Sau lại biến thành, triều đình muốn mượn chuyện này để giết hắn và Vương Phá.
Cục diện vẫn luôn biến hóa, càng không ngừng dao động.
Người kia đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện, hẳn là bị sư huynh giữ lại trong hoàng cung.
Ly cung vẫn an tĩnh, chắc là bị vị Thánh Nhân kia tạm thời trấn trụ, nhưng vị Thánh Nhân kia tự nhiên cũng không cách nào làm chuyện khác nữa.
Toàn bộ thế cục, biến hóa mấu chốt nhất là Thiết Thụ không thể giết chết Vương Phá, ngược lại bị Vương Phá giết chết.
Cho nên, lại quay về điểm ban đầu.
Chuyện trở lại như lúc ban đầu.
Vẫn là giết Chu Thông.
Cho nên hắn cố gắng chống đỡ ở chỗ này, chờ đợi Chu Thông chết.
Hắn tin tưởng nhất định Chu Thông sẽ chết.
Bất kể là bị ai giết chết, cũng sẽ chết.
Đổ vào thùng gỗ nhiều nước nóng hơn nữa, cũng không có cách nào để cho nước sôi lên, đem bùn chất thành một ngọn núi cao hơn so với Thiên Thư lăng, cũng không thể cứng hơn tảng đá, Trần Trường Sinh cho dù thật sự có thể đủ một thân hóa vạn, cũng không có cách nào dựa vào số lượng để tăng thêm, đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Đạo lý này cũng không khó hiểu,
Tu đạo là chuyện lãnh khốc nhất thế gian, cần cù không thể bù được thông minh, lượng biến cho tới bây giờ không cách nào làm cho chất biến.
Hắn bây giờ có thể đồng thời đối mặt rất nhiều tu đạo cao thủ Tụ Tinh sơ cảnh thậm chí trung cảnh, nhưng rất khó chém giết toàn bộ đối phương. Trọng yếu hơn, khi hắn đối mặt với cường giả Tụ Tinh đỉnh phong như Tiểu Đức, Tiếu Trương, cảnh giới chênh lệch sẽ kéo xuống ưu thế về số lượng của hắn.
Ban đầu ở Chu viên, hắn có thể cùng Nam Khách ngự sử kim sí đại bằng chính diện đối kháng, không phải bởi vì hắn cường đại, mà bởi vì vạn đạo danh kiếm từ trong kiếm trì tỉnh giấc, đem khát vọng tích lũy mấy trăm năm hóa thành chiến ý, mới có thể thi triển một kiếm cuối cùng kinh thiên động địa.
Hôm nay Chu viên đã yên lặng, danh kiếm riêng mình về núi, những thanh kiếm vẫn ở bên cạnh hắn, ở đại dương của Tàng Phong dưỡng thương, nhưng không có cách nào ngưng kết ra chiến ý giống như lúc ấy. Nói một cách khác, hình ảnh thần kỳ vạn kiếm hóa rồng, cũng không cách nào tái hiện trên thế gian này.
"Dĩ nhiên, ngươi vẫn rất đáng sợ." Tiểu Đức mang theo cảm khái đối với hiện tại cùng sợ hãi đối với tương lai nói: "Nếu để cho ngươi sống sót, tương lai tu hành đến Tụ Tinh đỉnh phong, vậy ngươi cùng những thanh kiếm của ngươi, sẽ khai sáng ra cục diện như thế nào đây?"
Nếu quả thật giống như Tiểu Đức nói, Trần Trường Sinh tương lai, một người có thể địch vạn kỵ, có thể công thành diệt quốc.
"Đến lúc đó, những người như chúng ta, ở trước mặt của ngươi, căn bản không có năng lực chống cự, sẽ bị ngươi đánh như con chó."
Tiểu Đức dừng lại một lát, nhìn Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Mà như vậy, đối với chúng ta là không công bằng ."
Trong đình viện hoàn toàn tĩnh mịch, cây hải đường bể nát đã chết đi, ngay cả gió cũng chỉ tĩnh lặng bên trong đám kiếm, không dám sảo động gì.
Triều đình cao thủ nghe được những lời này của Tiểu Đức, trầm mặc không nói, cảm xúc trên mặt rất phức tạp.
Trần Trường Sinh không nói gì, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, giống như biến thành một đường.
Giống như đường nét của mấy trăm thanh kiếm trong thiên địa.
Không có người tu đạo nào nguyện chứng kiến tương lai như vậy, nguyện ý để mình trở thành chó dưới kiếm của một gã tuyệt thế thiên tài, hơn nữa bọn họ vốn chính là kẻ địch.
Để tương lai đáng sợ như vậy không xuất hiện, điều duy nhất bọn họ có thể làm, cũng nhất định phải làm, chính là hiện tại giết chết Trần Trường Sinh.
Tiểu Đức vẫn lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, đột nhiên, đồng tử của hắn tỏa ra quang mang vàng nâu, một đạo khí tức kinh khủng theo đó dâng lên.
Khí tức này tràn đầy mùi vị nguyên thủy mà dã man, giống như trong thoáng chốc, khắp nơi tràn ngập thú huyết.
Y phục của hắn căng lên, hiện ra nội tại cường tráng như núi, sau đó bị vô số lông thú tinh mịn mà cứng như cương châm đâm rách.
Trước ngực của hắn vốn có một vết thương sâu đậm, đây là thương tích lần đầu tiên giao thủ bị Nhiên Kiếm của Trần Trường Sinh gây ra, một mực chậm chạp chảy máu, lúc này máu bỗng nhiên dừng lại, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lắp đầy, sau đó cũng không cách nào thấy nữa.
Tay Trần Trường Sinh đang cầm kiếm khẽ khẩn trương, biết đối phương đang muốn sử dụng thủ đoạn mạnh nhất.
Yêu tộc có rất nhiều ưu điểm mà Nhân tộc khó có thể sánh bằng, tỷ như tốc độ, tỷ như lực lượng, tỷ như thân thể trời sinh rắn chắc, nhưng ưu thế lớn nhất là Yêu tộc cường giả có thể hiện ra bản thể trong một thời gian ngắn, từ huyết mạch tổ tiên ẩn trong mệnh luân, mượn được tốc độ nhanh hơn, lực lượng lớn hơn, để cho thân thể trở nên càng thêm cường nhận.
Đây chính là cuồng hóa.
Trong đình viện vang lên ông một tiếng, cành hải đường vương vãi trên mặt đất, bị kình phong phất động, bắn tới vách tường, sau đó trở nên càng thêm nhỏ vụn.
Tiểu Đức biến mất trước cửa đá, đi tới trước người Trần Trường Sinh.
Mấy trăm thanh kiếm trong trời tuyết, khẽ rung lên, vù vù sau đó đột nhiên yên lặng.
Trong nháy mắt, Tiểu Đức lướt qua cự ly tám trượng, bị sáu thanh kiếm chém trúng.
Nhưng sáu thanh kiếm theo thứ tự thi triển ra kiếm chiêu tinh diệu, không thể làm cho cước bộ của hắn có chốc lát trì hoãn.
Mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện sáu vết kiếm, máu tươi tràn đầy.
Là người mạnh nhất thế hệ trung sinh của Yêu tộc, cường độ thân thể của hắn rất đáng sợ, sau khi cuồng hóa đạt đến một loại trình độ không thể tưởng tượng nổi, nếu như không phải bởi vì kiếm của Trần Trường Sinh đều đến từ kiếm trì, đều là danh kiếm mấy trăm năm trước, chỉ sợ lưu vết kiếm trên người hắn cũng không làm được.
Trong gió tuyết, quả đấm của Tiểu Đức đập xuống Trần Trường Sinh.
Tựa như thời điểm ban đầu, lần đầu tiên gặp nhau ở ngoài tường, hắn vẫn không dùng binh khí.
Sau khi từ Hàn sơn trở về, tính tình của Tiểu Đức trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, tu vi cũng tăng lên rất nhiều, thay đổi lớn nhất là hắn trở nên càng thêm tin tưởng vào quả đấm của mình.
Hắn có binh khí , nhưng trên sơn đạo ở Hàn sơn, còn chưa kịp rút ra, đã bị Lưu Thanh đâm một kiếm.
Sau đó, ở trong rừng hồng bên dòng suối , hắn gặp được Ma Quân, vô luận binh khí của hắn có được rút ra không, cũng chỉ là một trò cười.
Từ sau ngày đó, Tiểu Đức liền bỏ binh khí, chỉ dùng tay.
So với kiếm, đao, thương, pháp khí, tay mới thật sự là vũ khí thuộc về bản thân người tu đạo.
Xuất thủ, sẽ nhanh hơn xuất kiếm.
Cũng nhanh hơn Trần Trường Sinh xuất kiếm.
Trần Trường Sinh còn chưa kịp xuất kiếm, quả đấm của Tiểu Đức đã đến, cũng may Hoàng Chỉ tán vẫn còn đang trong tay trái.
Tán mượn gió thổi mà lên, chắn trước quả đấm của Tiểu Đức.
Mặt tán hãm sâu, sức lực truyền đến, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, chân trái Trần Trường Sinh rơi ở phía sau, lún sâu vào trong mặt đất.
Đá xanh cứng rắn bị hắn đạp vỡ vụn như mạng nhện, ở giữa hãm sâu, tựa như lốc xoáy.
Khách khách mấy đạo thanh âm vang lên trong thân thể của hắn, không biết cái xương nào đã nứt, thậm chí là đã gãy rồi.
Một đạo kiếm quang bởi vì vô cùng sắc bén thế cho nên lộ vẻ có chút thê lương, sáng lên dọc theo Hoàng Chỉ tán.
Tiểu Đức quát lớn một tiếng, giơ quyền đánh tiếp, trong lúc nhất thời cuồng phong gào thét, trong đình viện cành hải đường vỡ vụn tan biến không còn, trên mặt tường xuất hiện vô số vết rách, có khối vôi không ngừng tróc ra, nhìn giống như chỉ trong nháy mắt, nơi này đã trải qua vài ngàn năm.
Đồng thời trong lúc quyền rơi như núi, tập thể cao thủ triều đình hướng Trần Trường Sinh phát ra công kích, đình viện kiếm ý tung hoành, vô số kiếm chiêu nối tiếp tuôn ra.
Không biết qua thời gian bao lâu, chung quanh một lần nữa trở nên an tĩnh.
Tiểu Đức mượn lực phản chấn, như gió cát cuốn ngược về trước cửa đá của đình viện, tựa như lông tóc không tổn hao gì.
Đột nhiên, một tiếng xoảng, vang lên trên mặt của hắn.
Theo thanh âm này vang lên, một vết kiếm kéo dài tới nửa tấc trên mặt hắn, máu tươi đầm đìa, sâu tới tận xương, dị thường kinh khủng.
Trần Trường Sinh đứng trước thềm đá, thu kiếm.
Vài sợi lông thú từ không trung rơi xuống, rải trên mặt đất, tựa như cương châm, phát ra minh hưởng thanh thúy.
Theo thanh âm vang lên, Trần Trường Sinh ho khan, càng không ngừng ho, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, chân dẫm trên đá vụn khẽ run, thân thể cũng lảo đảo như muốn ngã.
Rất rõ ràng, hắn bị thương nặng hơn so với Tiểu Đức.
Vẻ mặt của Tiểu Đức rất ngưng trọng, không phải vì hắn lại bị Trần Trường Sinh gây thương tích, thân thể dùng cứng rắn thế đâu, cũng không thể đón đỡ được Vô Cấu kiếm trên Bách Khí bảng. Mà là bởi vì trên người Trần Trường Sinh không có một vết kiếm nào, điều này nói rõ, trong loạn chiến lúc trước, kiếm của mười mấy tên cao thủ triều đình, không có một thanh nào có thể nhích tới gần người của hắn.
Đối mặt với công kích toàn lực của mình, Trần Trường Sinh rõ ràng bị thương không nhẹ, vì sao hắn còn có thể đồng thời khống chế mấy trăm thanh kiếm trên không trung?
Tiểu Đức cảm thấy cực kỳ khó hiểu, phải biết rằng cường độ thần thức của Trần Trường Sinh mặc dù vượt xa người tu hành bình thường, nhưng đối với cường giả như hắn mà nói, cũng không phải là quá mức khoa trương.
Trần Trường Sinh làm sao làm được như thế?
Tiểu Đức nhìn mấy trăm thanh kiếm, trầm mặc không nói.
Hắn không hiểu được chuyện này, nhưng ít nhất hắn hiện tại có thể xác định, Trần Trường Sinh muốn đồng thời khống chế mấy trăm thanh kiếm này, tốc độ tiêu hao thần thức tất nhiên cực kỳ kịch liệt.
Nếu như tiếp tục chiến đấu như vậy, rất có thể tình huống sẽ là, Trần Trường Sinh còn không gục xuống, nhưng thần thức của hắn đã khô kiệt .
"Ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu chứ?"
Tiểu Đức thu hồi tầm mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi kiên trì, kết cục cuối cùng chỉ có thể là bị ta từng quyền từng quyền đánh đến chết."
Mấy trăm thanh kiếm, lẳng lặng lơ lửng giữa tuyết không, canh giữ bốn phía Trần Trường Sinh.
Đây có thể coi là kiếm trận phòng ngự, cũng có thể coi như mũi nhọn tiến công, nhưng cũng giống như một cái nhà tù.
Người khác rất khó tấn công vào trong nhà tù này, Trần Trường Sinh cũng rất khó đi ra ngoài, bởi vì hắn không dám mở cửa.
Như vậy, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu?
"Không biết." Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, nói: "Ít nhất phải chống đỡ tới khi Chu Thông chết."
Nghe được câu này, Tiểu Đức cuối cùng mới hiểu, có chút giật mình.
Thật ra lúc trước, Trần Trường Sinh cũng đã biểu đạt thái độ của mình, nhưng hắn cùng triều đình cao thủ bốn phía đều không tin.
Nhưng lúc này, Tiểu Đức càng ngày càng tin tưởng lời hắn nói, bởi vì cho đến lúc này, Trần Trường Sinh vẫn không rời đi, vẫn đứng trước thềm đá.
Trần Trường Sinh ở chỗ này, hắn và nhiều cao thủ triều đình như vậy cũng chỉ có thể ở chỗ này.
Đại Chu triều đình hôm nay sắp đặt, vốn là vì giết Vương Phá cùng Trần Trường Sinh, nhưng đánh đến hiện tại, Tiểu Đức đã bỏ đi loại ý nghĩ này.
Hắn biết Trần Trường Sinh còn có thủ đoạn chưa dùng tới —— chỉ bằng những thanh kiếm trong tuyết không này, căn bản không thể đánh bại được Lâm lão công công.
Nếu như Trần Trường Sinh lấy ra các loại thủ đoạn này, ít nhất có thể phá vòng vây rời đi.
Tại sao hắn không đi? Chẳng lẽ nói, hắn thật sự đang kéo dài thời gian, đang chờ Chu Thông bị người khác giết chết ư?
Trần Trường Sinh không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn đã đưa ra đáp án, hơn nữa còn là hai lần.
Hôm nay ban đầu, là hắn cùng Vương Phá muốn giết Chu Thông.
Sau lại biến thành, triều đình muốn mượn chuyện này để giết hắn và Vương Phá.
Cục diện vẫn luôn biến hóa, càng không ngừng dao động.
Người kia đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện, hẳn là bị sư huynh giữ lại trong hoàng cung.
Ly cung vẫn an tĩnh, chắc là bị vị Thánh Nhân kia tạm thời trấn trụ, nhưng vị Thánh Nhân kia tự nhiên cũng không cách nào làm chuyện khác nữa.
Toàn bộ thế cục, biến hóa mấu chốt nhất là Thiết Thụ không thể giết chết Vương Phá, ngược lại bị Vương Phá giết chết.
Cho nên, lại quay về điểm ban đầu.
Chuyện trở lại như lúc ban đầu.
Vẫn là giết Chu Thông.
Cho nên hắn cố gắng chống đỡ ở chỗ này, chờ đợi Chu Thông chết.
Hắn tin tưởng nhất định Chu Thông sẽ chết.
Bất kể là bị ai giết chết, cũng sẽ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.