Quyển 2 - Chương 323: Nhát kiếm thứ hai của Tước Dược
Miêu Nị
09/12/2016
Đường kiếm này quả thực không có gì đáng để nói hết, chiêu thức kiếm
không đáng để nói; kiếm thế vô cùng không ổn định; kiếm tâm lại càng tệ
hại hơn. Vì chính vào lúc xuất kiếm thì Trần Trường Sinh bỗng nhiên phát hiện ra sự khác lạ gì đó đã xảy ra đối với hắn nên đột ngột tâm ý trở
nên mơ màng.
Rút cuộc là biến cố gì đã khiến cho Trần Trường Sinh, một tên thiếu niên trầm tĩnh trưởng thành trước tuổi đó, đột nhiên lại trở nên vô cùng khó khăn để bảo vệ tâm cảnh của chính mình? Chính vào khoảnh khắc hắn xuất kiếm, Trần Trường Sinh đột nhiên nhận ra rằng thanh đoản kiếm trước giờ vẫn luôn bên cạnh mình đột nhiên lại dường như không còn thuộc sự sở hữu của mình nữa. Nó bắt đầu tung đòn chém mưa chém gió, chém ả Nam Khách đang đứng đằng sau làn mưa đó. Nhìn tình cảnh lúc đó thì có vẻ như Trần Trường Sinh đang từng bước từng động tác hoàn thành tất cả các chiêu thức kiếm thế, nhưng trên thực tế thì tất cả những điều đó không hề có bất cứ một mối quan hệ nào đối với hắn. Ban đầu trong suy nghĩ tính toán của Trần Trường Sinh, hắn muốn sử dụng một nhát kiếm có sức mạnh uy lực nhất, Chân Kiếm của Quốc Giáo Học Viện để đấu lại Nam Khách, nhưng...
Thanh đoản kiếm không còn nghe theo sự tính toán của hắn nữa, nó tự ý tung ra kiếm pháp như ban nãy, hơn nữa lại còn lao thẳng tới đâm trực tiếp.
Nhát đâm kiếm đó quả thực hết sức cẩu thả. Nếu có một ai đó đang đứng ngoài quan sát trận đấu, nhìn thấy Trần Trường Sinh sử dụng chiêu kiếm như vậy thì tuyệt đối sẽ đều cho rằng hắn đang tự tìm đường chôn thân.
Điều này rút cuộc là sao đây? Trong cơ thể của hắn có một nguồn sức mạnh. Không, không phải là sức mạnh, cũng không phải là một luồng khí, đó là một cảm giác khó mà có thể dùng từ ngữ để diễn đạt được, nó sui khiến Trần Trường Sinh nắm chặt lấy thanh đoản kiếm, cứ thế mà nhằm thẳng hướng làn mưa phía trước mà đâm tới. Tất cả những hành động của hắn đều hoàn toàn phụ thuộc vào cái cảm giác khác lạ đó. Trần Trường Sinh dường như đang mải miết đuổi theo cảm giác khác lạ đó, toàn bộ các thao tác hành động của hắn đều hết sức tự nhiên.
Nhát kiếm đâm thẳng vào làm mưa gió lạnh đó không hoàn toàn đi theo một đường thẳng, mũi kiếm đi những đường lệch về một bên, tựa như những đường nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ vừa mới học viết chữ, hoàn toàn không thể nhìn ra được đó là chiêu thức gì, đường kiếm đó cũng không hề hàm chứa một thâm ý gì hết. Nhưng cái cảm giác khác lạ đó lại chạm được đến tận đáy lòng của hắn, khiến cho Trần Trường Sinh có một cảm giác thân thuộc vô cùng.
Cũng tựa như kiếm thế, cảm giác đó chính là sự hưng phấn khi được rời khỏi vực thẳm; là sự mừng rỡ khi được nhìn thấy trời xanh; là những tiếng reo hò nhảy nhót khôn xiết.
Không hiểu vì sao, thanh đoản kiếm lại hưng phấn đến độ toàn thân rung rẩy một cách vô duyên vô cớ như thế.
Một thanh kiếm như vậy thì sao có thể đâm thủng được làm mưa gió lạnh mịt mùng, sao có thể chống cự lại được sức tấn công dốc toàn lực của Nam Khách cơ chứ? Một thanh kiếm như vậy thì sao có thể chiến thắng được ả công chúa Ma tộc tàn nhẫn và có sức mạnh kinh hoàng được chứ?
Nhưng chỉ là một thoáng thôi, thanh kiếm nghiêng ngả lao đi, dễ dàng đâm thủng được làn mưa gió và sau đó là đâm tới Nam Khách.
Trên bậc thềm trước cửa chính của ngôi lăng mộ, một tiếng cười khinh bỉ nhẹ nhàng vàng lên, dường như đã có một thứ gì đó bị thanh kiếm đâm trúng rồi.
Ngay sau đó là những tiếng kêu rung vang lên, dường như có một quả chuông khổng lồ nào đó đang bị vô số những lực sĩ ôm lấy những thanh gỗ lớn gõ kêu lên từng hồi.
Một luồng trấn động mạnh mẽ dội tới, không khí hướng về tứ phía phun trào lên, cuốn theo vô số những cát bụi và tàn tích của mưa tuyết.
Trong làn khói bụi và mưa tuyết đó bỗng vang lên tiếng thét phẫn nộ của Nam Khách. Cũng giống như trận đấu trên đỉnh Mộ Dục ngày hôm đó, tiếng thét của ả vẫn thánh thót như vây, nhưng so với đêm hôm đó thì tiếng thét lúc không còn sự trầm tĩnh tự tin về một sức mạnh kinh hoàng lớn lao của mình nữa. Mà thay vào đó là chan chứa sự đau khổ, khó hiểu và kinh ngạc.
Một luồng khí mạnh mẽ thoáng chốc bèn khiến cho toàn bộ cát bụi và mưa tuyết rớt hết xuống phía dưới thềm. Bậc thềm đá trước cửa chính ngôi lăng mộ trở nên sáng loáng.
Nam Khách lùi nhanh về phía đằng sau, hai chân đứng lên trên ranh giới giữa bậc thềm đá và thần đạo. Một âm thanh của sự nứt vỡ vang lên ở sâu bên trong phiến đá.
Một chiếc lông màu lục dài chừng nửa thước nhẹ nhàng rớt xuống lên trên thềm đá một cách đẹp mắt diễm lệ đầy mê hoặc.
Gương mặt của Nam Khách trở nên trắng bệch, ánh mắt ả nhìn Trần Trường Sinh chan chứa sự giận dữ tột cùng và có cả một chút thất kinh ngây người. Một lúc sau, Nam Khách thu lại ánh nhìn đó, ngoảnh lại nhìn thấy một phần nào đó trên đôi cánh màu lục cảu mình, ả chỉ nhìn thấy một vết thương đang từ từ rỉ máu. Từ đằng xa bên phía chân trời có một tia sáng nhỏ đang rọi chiếu qua nơi đó.
Trước cửa lăng mộ yên lặng không một tiếng động.
Có lẽ chính vì tiếng thét chan chứa sự đau khổ đó của Nam Khách đã khiến cho Từ Hữu Dung thức giấc, nhìn thấy cảnh tượng đang hiện ra trước mắt, nàng kinh ngạc ngây người không thốt nên lời. Nam Khách lại nhìn Trần Trường Sinh một lần nữa, ánh nhìn hướng thẳng về phía thanh đoản kiếm của hắn, đồng tử của ả khẽ thu lại. Nam Khách không hiểu được vì sao thanh kiếm lại trở nên sắc bén đến như vậy? Đó là kiếm pháp gì vậy? Tại sao kiếm ý lại có thể trở nên mạnh mẽ đến nhường đó?
Trần Trường Sinh cũng đang nhìn thanh kiếm mà mình cầm trong tay, thần thái cũng kinh ngạc ngơ ngẩn không kém. Hắn và thanh kiếm mà sư huynh tặng cho mình đã sát cánh bên nhau được hơn một năm rồi, nhưng vì sao lúc này đây thanh kiếm đó lại khiến cho hắn có một cảm giác xa lạ đến như vậy? Trần Trường Sinh biết rằng thanh kiếm này có một độ sắc bén không hề thua kém những thần binh trong Bách Khí Bảng, nhưng vì sao thanh đoản kiếm này lại có thể có được một kiếm ý mạnh mẽ đến mức độ đó?
Đúng vậy, chính vào lúc đó Trần Trường Sinh đã xác thực được rằng, cái cảm giác mạnh mẽ cuồng liệt lúc trước chính là kiếm ý. Thanh đoản kiếm đang theo đuổi cái cảm giác đó, đang kiếm tìm cái cảm giác đó. Dường như những đường đi của thanh đoản kiếm đều nghiêng vẹo không thẳng, nhưng trên thực tế đó chính là những đường đi ý hướng một cách hết sức tự nhiên của nó, dường như thanh kiếm đang uống lược trong vầng mây, đang trôi theo dòng nước vậy. Cái cảm giác đó đương nhiên là kiếm ý rồi, và cũng chỉ có thể là kiếm ý mà thôi.
Chỉ có điều luồng kiếm ý này... không thuộc về chính bản thân hắn. Vì Trần Trường Sinh hiện tại cho dù đạt đến mức hanh thông kiếm tâm thì cảnh giới của hắn vẫn không đủ để có thể nuôi dưỡng cho được một kiếm ý có sức mạnh kinh hoàng đến như vậy. Vậy thì luồng kiếm ý này rút cuộc từ đâu mà tới? Nếu như không phải là kiếm ý của bản thân thanh đoản kiếm này thì vào lúc nào nó đã truyền đến tới cơ thể của hắn vậy?
Những khớp ngón tay nắm chuôi kiếm của Trần Trường Sinh đang dần trắng bệch, hắn kinh ngạc ngây người và xúc động vô cùng, trong đầu thầm nghĩ, phải chăng luồng kiếm ý này chính là luồng kiếm ý mà cây Hoàng Chỉ Tán vẫn luôn tìm kiếm đó hay sao? Phải chăng đó chính là luồng kiếm ý đã thôi thúc hắn xuyên qua thảo nguyên hoang dại rộng lớn đó để tới Chu Lăng? Luồng kiếm ý đó chẳng phải đã biến mất rồi hay sao? Từ lúc nào nó lại xuất hiện ở đây? Và tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Trần Trường Sinh có những hiểu biết về luồng kiếm ý này nhiều hơn, nên hắn suy nghĩ nhiều hơn. Nam Khách thì không suy nghĩ nhiều đến như vậy, vì thế nên ả đã nhanh chóng thức tỉnh lại. Trong ánh mắt của ả, sự phẫn nộ và kinh ngạc đã nhanh chóng tan biến mất, khôi phục lại sự thản nhiên và ngây dại. Nam Khách một lần nữa không hề do dự gì lao đến tung đòn tấn công Trần Trường Sinh. Dường như ả đã đoán được một điều gì đó và bản thân đang chuẩn bị dùng chiêu đòn của mình để chứng minh rằng sự suy đoán đó có đúng hay không.
Còn việc có bị thương hay không thì trước giờ chưa từng là chuyện mà ả bận tâm tới.
Mưa lạnh tiếp tục rơi, đôi cánh rộng hơn mười trượng đó lại giương lên vùn vụt trên bậc thềm đá, cuồng phong lại nổi lên khiến cho những hạt mưa biến thành những viên đá cuội liên tục lao đến táp vào mặt và người của Trần Trường Sinh.
Một tiếng tước kêu.
Một tiếng kêu vang trong trẻo.
Nam Khách lại một lần nữa xuất hiện ra trước mặt Trần Trường Sinh, tay phải nắm lấy thanh tinh kiếm Nam thập tự, chém thẳng về phía giữa trán của hắn.
Đây là lần đầu tiên ả xuất kiếm. Hay nói theo cách khác, lúc này đối với ả mà nói thì Trần Trường Sinh cuối cùng cũng được ả coi như một đối thủ có đẳng cấp ngang bằng với Từ Hữu Dung.
Thông thường nếu như là những ngày trước đây, nếu như là thời khắc của một lúc trước thôi thì chắc chắn Trần Trường Sinh sẽ khó lòng mà chống đỡ nổi nhát kiếm này. Tuy hắn hanh thông kiếm tâm, kiếm ý hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng kiếm ý của hắn hoàn toàn thua xa kiếm ý cường mạnh của thanh tinh kiếm Nam thập tự mà Nam Khách đang cầm trong tay. Nhưng vào lúc đó, Trần Trường Sinh không hề có bất kỳ ý định nào sẽ rút kiếm lao đi.
Trên thực tế thì chẳng cần phải để cho hắn suy nghĩ.
Cái cảm giác đó lại một lần nữa giấy lên trong lòng hắn, thanh kiếm trong tay Trần Trường Sinh đã hoàn toàn thuận theo cái cảm giác đó, khao khát tự mình đi tìm kiếm cái cảm giác đó là lao đi vun vút.
Trông dáng vẻ thể hiện một sự đơn sơ thô kệch vậy nhưng kỳ thực thì lại huyền diệu đến độ không có từ ngữ nào kể xiết.
Một tiếng nổ lớn vang lên trước cửa chính của ngôi lăng mộ, trên bề mặt phiến đá xuất hiện vô số những vết nứt sâu tận vào bên trong.
Thanh Nam thập tự kiếm của Nam Khách đã bị thanh đoản kiếm trong tay hắn chặn đứng lại rồi.
Kiếm pháp Nam thập tự của Nam Khách hoàn toàn không kịp thể hiện được toàn bộ uy lực của nó mà đã bị thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh chém đứt.
Một tia ánh kiếm thoát ra từ mũi kiếm, dài chừng ba trượng, nó sáng tới mức dường như muốn soi rọi cả khu lăng mộ này.
Đôi cánh màu lục đột nhiên thu lại, che chắn cho thân trước của Nam Khách, kèm theo đó là một tiếng kêu đau khổ. Nam Khách lại một lần nữa buộc phải lui bước về phía sau, hai chân giẫm lên rìa thềm đá, nơi ả đứng phiến đã lại một lần nữa bị nứt tung ra.
Nhưng chừng đó thôi vẫn còn chưa đủ. Mũi kiếm sắc nhọn vô cùng đó đã đâm thủng đôi cánh của ả và lao thẳng tới giữa trán của Nam Khách.
Đôi cánh rũ nước mưa, Nam Khách nhảy vọt lên, rơi xuống thần đạo.
Nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ.
Nam Khách lại một lần nữa nhảy vọt lên, lui về phía sau bầu không trung mưa lớn ào ào đó.
Nhưng chừng đó lại cũng vẫn chưa đủ.
Nam Khách buộc phải lùi về phía sau, rồi lại tiếp tục lùi về phía sau.
Chỉ còn nghe thấy một tràng âm thanh của những phiến đá nối tiếp nhau vỡ vụn.
Đôi chân của ả tựa như một lưỡi cày sắc bén, đã cày nát những phiến đá cứng chắc trên thần đâọ thành hai đường vết nứt rõ mồn một. Mãi cho tới khi đã văng ra chừng hàng trăm trượng thì ả cuối cùng mới có thể đứng vững được.
Một không gian tĩnh lặng.
Vầng mây u ám trên bầu trời đang không ngừng trút những hạt mưa lạnh lẽo xuống, toàn bộ Chu Lăng đều bị bao trùm bởi đám mây đen đó. Bất luận là thềm đá hay thần đạo đều đã bị ướt hết.
Dường như tiếng mưa rơi đang dần biến mất.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của Nam Khách, sau đó đã nhanh chóng bị nước mưa xóa nhòa đi.
Trần Trường Sinh nhìn thanh đoản kiếm đang cầm trong tay, cảm nhận được một luồng kiếm ý cường mạnh vô cùng. Hắn không biết nên làm thế nào.
Trên thực tế, luồng kiếm ý đó không xuất phát từ trong cây Hoàng Chỉ Tán, cũng không phải bên trong bản thân thanh kiếm mà lại xuất phát từ bên trong cơ thể của hắn.
Vì đối tượng mà luồng kiếm ý đó muốn giúp đỡ chính là hắn.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu, đi tới ranh giới giữa thềm đá và thần đạo, nhìn thấy Nam Khách đang đứng trong làn mưa cách xa chừng hàng trăm trượng, hắn nói:
- Hiện tại thì dường như ta đã chiến thắng ngươi rồi.
Nước mưa chảy ròng ròng lên trên khuôn mặt trắng bệch của Nam Khách, những giọt nước mưa chảy xuôi theo mớ tóc ướt sũng, bộ dạng trông thật có chút đáng thương. Nhưng thần thái của ả thì vẫn cứ cao ngạo lạnh lùng như vậy, kiêu hãnh đến độ hoàn toàn không thể nhận thấy rằng ả ban nãy đã hai lần bị bại dưới thanh kiếm của đối phương. Cho dù không còn cơ hội để phản đòn tấn công thì giọng điệu của ả vẫn rất lạnh lùng:
- Luồng kiếm ý này hoàn toàn không phải là của nhà ngươi.
Trần Trường Sinh yên lặng một lúc rồi hỏi lại:
- Vậy nên?
Nam Khách đáp lại một cách vô cảm:
- Cho dù ta có thua thì cũng là thua luồng kiếm ý trong tay ngươi chứ có liên quan gì đến nhà ngươi cơ chứ?
Đúng vậy, luồng kiếm ý đó không thể nào là của Trần Trường Sinh. Bất luận là Nam Khách, người đang giao chiến cùng với hắn, hay là cặp Ma tướng cường mạnh đang quan chiến ở phía dưới thần đạo, hoặc là vị lão giả đang đánh đàn kia, hay là Từ Hữu Dung, người vừa mới mở mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều hiểu rõ điều đó.
Luồng kiếm ý đó quá sắc nhọn, nó hoàn toàn không phù hợp với luồng kiếm khí mà Trần Trường Sinh tu luyện. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, luồng kiếm ý đó quá cường mạnh, một luồng sức mạnh thậm chí có thể bù đắp lại được sự thiếu hụt về số lượng chân khí. Sức mạnh này không thể dùng thời gian để mà luyện tập cho được, muốn tu luyện được luồng kiếm khí này thì ít nhất cần phải mất hàng trăm năm sưu cầu kiếm đạo. Trần Trường Sinh mới có mười năm tuổi, cho dù có là bậc thiên tài trên phương diện tu luyện kiếm đạo thì cũng không thể làm được đến mức độ này.
Không ai có thể làm được, Ma tộc cũng vậy.
Cho gù Chu Độc Phu có tỉnh dậy thì cũng không thể làm được như vậy.
- Đúng vậy, đó không phải là luồng kiếm ý của ta.
Trần Trường Sinh nhìn về hướng thảo nguyên hun hút đăng sau đám Thú triều tựa như một hải dương đen ở phía dưới ngồi lăng mộ kia, rồi sau đó lại nhìn Nam Khách mà nói:
- Nhưng luồng kiếm ý đó tìm đến ta, tình nguyện để cho ta sử dụng nó, điều đó đủ để chứng minh ta có tư cách được sử dụng nó. Vậy thì nó... chính là luồng kiếm ý của ta.
Nam Khách hỏi:
- Luồng kiếm ý này... rút cuộc là từ đâu tới vậy?
Trần Trường Sinh nhìn mắt ả và nói một cách thành thực:
- Có lẽ ngươi đã đoán được ra rồi.
Tứ phía xung quanh lăng mộ, trên dưới thần đạo, tất cả chìm trong bầu không gian yên tĩnh vì quá khiếp sợ kinh ngạc.
Tuy đúng như những gì Trần Trường Sinh đã nói, Nam Khách đã đoán được ra chân tướng của sự việc, nhưng ả không thể tin được vào những gì mà mình suy đoán. Nam Khách vô cùng không cam tâm.
Mưa lớn như trút nước, khí lạnh thấu xương cốt, nhưng giọng nói của ả thì lại có chút chua chát:
- Kiếm Trì?
Rút cuộc là biến cố gì đã khiến cho Trần Trường Sinh, một tên thiếu niên trầm tĩnh trưởng thành trước tuổi đó, đột nhiên lại trở nên vô cùng khó khăn để bảo vệ tâm cảnh của chính mình? Chính vào khoảnh khắc hắn xuất kiếm, Trần Trường Sinh đột nhiên nhận ra rằng thanh đoản kiếm trước giờ vẫn luôn bên cạnh mình đột nhiên lại dường như không còn thuộc sự sở hữu của mình nữa. Nó bắt đầu tung đòn chém mưa chém gió, chém ả Nam Khách đang đứng đằng sau làn mưa đó. Nhìn tình cảnh lúc đó thì có vẻ như Trần Trường Sinh đang từng bước từng động tác hoàn thành tất cả các chiêu thức kiếm thế, nhưng trên thực tế thì tất cả những điều đó không hề có bất cứ một mối quan hệ nào đối với hắn. Ban đầu trong suy nghĩ tính toán của Trần Trường Sinh, hắn muốn sử dụng một nhát kiếm có sức mạnh uy lực nhất, Chân Kiếm của Quốc Giáo Học Viện để đấu lại Nam Khách, nhưng...
Thanh đoản kiếm không còn nghe theo sự tính toán của hắn nữa, nó tự ý tung ra kiếm pháp như ban nãy, hơn nữa lại còn lao thẳng tới đâm trực tiếp.
Nhát đâm kiếm đó quả thực hết sức cẩu thả. Nếu có một ai đó đang đứng ngoài quan sát trận đấu, nhìn thấy Trần Trường Sinh sử dụng chiêu kiếm như vậy thì tuyệt đối sẽ đều cho rằng hắn đang tự tìm đường chôn thân.
Điều này rút cuộc là sao đây? Trong cơ thể của hắn có một nguồn sức mạnh. Không, không phải là sức mạnh, cũng không phải là một luồng khí, đó là một cảm giác khó mà có thể dùng từ ngữ để diễn đạt được, nó sui khiến Trần Trường Sinh nắm chặt lấy thanh đoản kiếm, cứ thế mà nhằm thẳng hướng làn mưa phía trước mà đâm tới. Tất cả những hành động của hắn đều hoàn toàn phụ thuộc vào cái cảm giác khác lạ đó. Trần Trường Sinh dường như đang mải miết đuổi theo cảm giác khác lạ đó, toàn bộ các thao tác hành động của hắn đều hết sức tự nhiên.
Nhát kiếm đâm thẳng vào làm mưa gió lạnh đó không hoàn toàn đi theo một đường thẳng, mũi kiếm đi những đường lệch về một bên, tựa như những đường nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ vừa mới học viết chữ, hoàn toàn không thể nhìn ra được đó là chiêu thức gì, đường kiếm đó cũng không hề hàm chứa một thâm ý gì hết. Nhưng cái cảm giác khác lạ đó lại chạm được đến tận đáy lòng của hắn, khiến cho Trần Trường Sinh có một cảm giác thân thuộc vô cùng.
Cũng tựa như kiếm thế, cảm giác đó chính là sự hưng phấn khi được rời khỏi vực thẳm; là sự mừng rỡ khi được nhìn thấy trời xanh; là những tiếng reo hò nhảy nhót khôn xiết.
Không hiểu vì sao, thanh đoản kiếm lại hưng phấn đến độ toàn thân rung rẩy một cách vô duyên vô cớ như thế.
Một thanh kiếm như vậy thì sao có thể đâm thủng được làm mưa gió lạnh mịt mùng, sao có thể chống cự lại được sức tấn công dốc toàn lực của Nam Khách cơ chứ? Một thanh kiếm như vậy thì sao có thể chiến thắng được ả công chúa Ma tộc tàn nhẫn và có sức mạnh kinh hoàng được chứ?
Nhưng chỉ là một thoáng thôi, thanh kiếm nghiêng ngả lao đi, dễ dàng đâm thủng được làn mưa gió và sau đó là đâm tới Nam Khách.
Trên bậc thềm trước cửa chính của ngôi lăng mộ, một tiếng cười khinh bỉ nhẹ nhàng vàng lên, dường như đã có một thứ gì đó bị thanh kiếm đâm trúng rồi.
Ngay sau đó là những tiếng kêu rung vang lên, dường như có một quả chuông khổng lồ nào đó đang bị vô số những lực sĩ ôm lấy những thanh gỗ lớn gõ kêu lên từng hồi.
Một luồng trấn động mạnh mẽ dội tới, không khí hướng về tứ phía phun trào lên, cuốn theo vô số những cát bụi và tàn tích của mưa tuyết.
Trong làn khói bụi và mưa tuyết đó bỗng vang lên tiếng thét phẫn nộ của Nam Khách. Cũng giống như trận đấu trên đỉnh Mộ Dục ngày hôm đó, tiếng thét của ả vẫn thánh thót như vây, nhưng so với đêm hôm đó thì tiếng thét lúc không còn sự trầm tĩnh tự tin về một sức mạnh kinh hoàng lớn lao của mình nữa. Mà thay vào đó là chan chứa sự đau khổ, khó hiểu và kinh ngạc.
Một luồng khí mạnh mẽ thoáng chốc bèn khiến cho toàn bộ cát bụi và mưa tuyết rớt hết xuống phía dưới thềm. Bậc thềm đá trước cửa chính ngôi lăng mộ trở nên sáng loáng.
Nam Khách lùi nhanh về phía đằng sau, hai chân đứng lên trên ranh giới giữa bậc thềm đá và thần đạo. Một âm thanh của sự nứt vỡ vang lên ở sâu bên trong phiến đá.
Một chiếc lông màu lục dài chừng nửa thước nhẹ nhàng rớt xuống lên trên thềm đá một cách đẹp mắt diễm lệ đầy mê hoặc.
Gương mặt của Nam Khách trở nên trắng bệch, ánh mắt ả nhìn Trần Trường Sinh chan chứa sự giận dữ tột cùng và có cả một chút thất kinh ngây người. Một lúc sau, Nam Khách thu lại ánh nhìn đó, ngoảnh lại nhìn thấy một phần nào đó trên đôi cánh màu lục cảu mình, ả chỉ nhìn thấy một vết thương đang từ từ rỉ máu. Từ đằng xa bên phía chân trời có một tia sáng nhỏ đang rọi chiếu qua nơi đó.
Trước cửa lăng mộ yên lặng không một tiếng động.
Có lẽ chính vì tiếng thét chan chứa sự đau khổ đó của Nam Khách đã khiến cho Từ Hữu Dung thức giấc, nhìn thấy cảnh tượng đang hiện ra trước mắt, nàng kinh ngạc ngây người không thốt nên lời. Nam Khách lại nhìn Trần Trường Sinh một lần nữa, ánh nhìn hướng thẳng về phía thanh đoản kiếm của hắn, đồng tử của ả khẽ thu lại. Nam Khách không hiểu được vì sao thanh kiếm lại trở nên sắc bén đến như vậy? Đó là kiếm pháp gì vậy? Tại sao kiếm ý lại có thể trở nên mạnh mẽ đến nhường đó?
Trần Trường Sinh cũng đang nhìn thanh kiếm mà mình cầm trong tay, thần thái cũng kinh ngạc ngơ ngẩn không kém. Hắn và thanh kiếm mà sư huynh tặng cho mình đã sát cánh bên nhau được hơn một năm rồi, nhưng vì sao lúc này đây thanh kiếm đó lại khiến cho hắn có một cảm giác xa lạ đến như vậy? Trần Trường Sinh biết rằng thanh kiếm này có một độ sắc bén không hề thua kém những thần binh trong Bách Khí Bảng, nhưng vì sao thanh đoản kiếm này lại có thể có được một kiếm ý mạnh mẽ đến mức độ đó?
Đúng vậy, chính vào lúc đó Trần Trường Sinh đã xác thực được rằng, cái cảm giác mạnh mẽ cuồng liệt lúc trước chính là kiếm ý. Thanh đoản kiếm đang theo đuổi cái cảm giác đó, đang kiếm tìm cái cảm giác đó. Dường như những đường đi của thanh đoản kiếm đều nghiêng vẹo không thẳng, nhưng trên thực tế đó chính là những đường đi ý hướng một cách hết sức tự nhiên của nó, dường như thanh kiếm đang uống lược trong vầng mây, đang trôi theo dòng nước vậy. Cái cảm giác đó đương nhiên là kiếm ý rồi, và cũng chỉ có thể là kiếm ý mà thôi.
Chỉ có điều luồng kiếm ý này... không thuộc về chính bản thân hắn. Vì Trần Trường Sinh hiện tại cho dù đạt đến mức hanh thông kiếm tâm thì cảnh giới của hắn vẫn không đủ để có thể nuôi dưỡng cho được một kiếm ý có sức mạnh kinh hoàng đến như vậy. Vậy thì luồng kiếm ý này rút cuộc từ đâu mà tới? Nếu như không phải là kiếm ý của bản thân thanh đoản kiếm này thì vào lúc nào nó đã truyền đến tới cơ thể của hắn vậy?
Những khớp ngón tay nắm chuôi kiếm của Trần Trường Sinh đang dần trắng bệch, hắn kinh ngạc ngây người và xúc động vô cùng, trong đầu thầm nghĩ, phải chăng luồng kiếm ý này chính là luồng kiếm ý mà cây Hoàng Chỉ Tán vẫn luôn tìm kiếm đó hay sao? Phải chăng đó chính là luồng kiếm ý đã thôi thúc hắn xuyên qua thảo nguyên hoang dại rộng lớn đó để tới Chu Lăng? Luồng kiếm ý đó chẳng phải đã biến mất rồi hay sao? Từ lúc nào nó lại xuất hiện ở đây? Và tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Trần Trường Sinh có những hiểu biết về luồng kiếm ý này nhiều hơn, nên hắn suy nghĩ nhiều hơn. Nam Khách thì không suy nghĩ nhiều đến như vậy, vì thế nên ả đã nhanh chóng thức tỉnh lại. Trong ánh mắt của ả, sự phẫn nộ và kinh ngạc đã nhanh chóng tan biến mất, khôi phục lại sự thản nhiên và ngây dại. Nam Khách một lần nữa không hề do dự gì lao đến tung đòn tấn công Trần Trường Sinh. Dường như ả đã đoán được một điều gì đó và bản thân đang chuẩn bị dùng chiêu đòn của mình để chứng minh rằng sự suy đoán đó có đúng hay không.
Còn việc có bị thương hay không thì trước giờ chưa từng là chuyện mà ả bận tâm tới.
Mưa lạnh tiếp tục rơi, đôi cánh rộng hơn mười trượng đó lại giương lên vùn vụt trên bậc thềm đá, cuồng phong lại nổi lên khiến cho những hạt mưa biến thành những viên đá cuội liên tục lao đến táp vào mặt và người của Trần Trường Sinh.
Một tiếng tước kêu.
Một tiếng kêu vang trong trẻo.
Nam Khách lại một lần nữa xuất hiện ra trước mặt Trần Trường Sinh, tay phải nắm lấy thanh tinh kiếm Nam thập tự, chém thẳng về phía giữa trán của hắn.
Đây là lần đầu tiên ả xuất kiếm. Hay nói theo cách khác, lúc này đối với ả mà nói thì Trần Trường Sinh cuối cùng cũng được ả coi như một đối thủ có đẳng cấp ngang bằng với Từ Hữu Dung.
Thông thường nếu như là những ngày trước đây, nếu như là thời khắc của một lúc trước thôi thì chắc chắn Trần Trường Sinh sẽ khó lòng mà chống đỡ nổi nhát kiếm này. Tuy hắn hanh thông kiếm tâm, kiếm ý hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng kiếm ý của hắn hoàn toàn thua xa kiếm ý cường mạnh của thanh tinh kiếm Nam thập tự mà Nam Khách đang cầm trong tay. Nhưng vào lúc đó, Trần Trường Sinh không hề có bất kỳ ý định nào sẽ rút kiếm lao đi.
Trên thực tế thì chẳng cần phải để cho hắn suy nghĩ.
Cái cảm giác đó lại một lần nữa giấy lên trong lòng hắn, thanh kiếm trong tay Trần Trường Sinh đã hoàn toàn thuận theo cái cảm giác đó, khao khát tự mình đi tìm kiếm cái cảm giác đó là lao đi vun vút.
Trông dáng vẻ thể hiện một sự đơn sơ thô kệch vậy nhưng kỳ thực thì lại huyền diệu đến độ không có từ ngữ nào kể xiết.
Một tiếng nổ lớn vang lên trước cửa chính của ngôi lăng mộ, trên bề mặt phiến đá xuất hiện vô số những vết nứt sâu tận vào bên trong.
Thanh Nam thập tự kiếm của Nam Khách đã bị thanh đoản kiếm trong tay hắn chặn đứng lại rồi.
Kiếm pháp Nam thập tự của Nam Khách hoàn toàn không kịp thể hiện được toàn bộ uy lực của nó mà đã bị thanh đoản kiếm của Trần Trường Sinh chém đứt.
Một tia ánh kiếm thoát ra từ mũi kiếm, dài chừng ba trượng, nó sáng tới mức dường như muốn soi rọi cả khu lăng mộ này.
Đôi cánh màu lục đột nhiên thu lại, che chắn cho thân trước của Nam Khách, kèm theo đó là một tiếng kêu đau khổ. Nam Khách lại một lần nữa buộc phải lui bước về phía sau, hai chân giẫm lên rìa thềm đá, nơi ả đứng phiến đã lại một lần nữa bị nứt tung ra.
Nhưng chừng đó thôi vẫn còn chưa đủ. Mũi kiếm sắc nhọn vô cùng đó đã đâm thủng đôi cánh của ả và lao thẳng tới giữa trán của Nam Khách.
Đôi cánh rũ nước mưa, Nam Khách nhảy vọt lên, rơi xuống thần đạo.
Nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ.
Nam Khách lại một lần nữa nhảy vọt lên, lui về phía sau bầu không trung mưa lớn ào ào đó.
Nhưng chừng đó lại cũng vẫn chưa đủ.
Nam Khách buộc phải lùi về phía sau, rồi lại tiếp tục lùi về phía sau.
Chỉ còn nghe thấy một tràng âm thanh của những phiến đá nối tiếp nhau vỡ vụn.
Đôi chân của ả tựa như một lưỡi cày sắc bén, đã cày nát những phiến đá cứng chắc trên thần đâọ thành hai đường vết nứt rõ mồn một. Mãi cho tới khi đã văng ra chừng hàng trăm trượng thì ả cuối cùng mới có thể đứng vững được.
Một không gian tĩnh lặng.
Vầng mây u ám trên bầu trời đang không ngừng trút những hạt mưa lạnh lẽo xuống, toàn bộ Chu Lăng đều bị bao trùm bởi đám mây đen đó. Bất luận là thềm đá hay thần đạo đều đã bị ướt hết.
Dường như tiếng mưa rơi đang dần biến mất.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của Nam Khách, sau đó đã nhanh chóng bị nước mưa xóa nhòa đi.
Trần Trường Sinh nhìn thanh đoản kiếm đang cầm trong tay, cảm nhận được một luồng kiếm ý cường mạnh vô cùng. Hắn không biết nên làm thế nào.
Trên thực tế, luồng kiếm ý đó không xuất phát từ trong cây Hoàng Chỉ Tán, cũng không phải bên trong bản thân thanh kiếm mà lại xuất phát từ bên trong cơ thể của hắn.
Vì đối tượng mà luồng kiếm ý đó muốn giúp đỡ chính là hắn.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu, đi tới ranh giới giữa thềm đá và thần đạo, nhìn thấy Nam Khách đang đứng trong làn mưa cách xa chừng hàng trăm trượng, hắn nói:
- Hiện tại thì dường như ta đã chiến thắng ngươi rồi.
Nước mưa chảy ròng ròng lên trên khuôn mặt trắng bệch của Nam Khách, những giọt nước mưa chảy xuôi theo mớ tóc ướt sũng, bộ dạng trông thật có chút đáng thương. Nhưng thần thái của ả thì vẫn cứ cao ngạo lạnh lùng như vậy, kiêu hãnh đến độ hoàn toàn không thể nhận thấy rằng ả ban nãy đã hai lần bị bại dưới thanh kiếm của đối phương. Cho dù không còn cơ hội để phản đòn tấn công thì giọng điệu của ả vẫn rất lạnh lùng:
- Luồng kiếm ý này hoàn toàn không phải là của nhà ngươi.
Trần Trường Sinh yên lặng một lúc rồi hỏi lại:
- Vậy nên?
Nam Khách đáp lại một cách vô cảm:
- Cho dù ta có thua thì cũng là thua luồng kiếm ý trong tay ngươi chứ có liên quan gì đến nhà ngươi cơ chứ?
Đúng vậy, luồng kiếm ý đó không thể nào là của Trần Trường Sinh. Bất luận là Nam Khách, người đang giao chiến cùng với hắn, hay là cặp Ma tướng cường mạnh đang quan chiến ở phía dưới thần đạo, hoặc là vị lão giả đang đánh đàn kia, hay là Từ Hữu Dung, người vừa mới mở mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều hiểu rõ điều đó.
Luồng kiếm ý đó quá sắc nhọn, nó hoàn toàn không phù hợp với luồng kiếm khí mà Trần Trường Sinh tu luyện. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, luồng kiếm ý đó quá cường mạnh, một luồng sức mạnh thậm chí có thể bù đắp lại được sự thiếu hụt về số lượng chân khí. Sức mạnh này không thể dùng thời gian để mà luyện tập cho được, muốn tu luyện được luồng kiếm khí này thì ít nhất cần phải mất hàng trăm năm sưu cầu kiếm đạo. Trần Trường Sinh mới có mười năm tuổi, cho dù có là bậc thiên tài trên phương diện tu luyện kiếm đạo thì cũng không thể làm được đến mức độ này.
Không ai có thể làm được, Ma tộc cũng vậy.
Cho gù Chu Độc Phu có tỉnh dậy thì cũng không thể làm được như vậy.
- Đúng vậy, đó không phải là luồng kiếm ý của ta.
Trần Trường Sinh nhìn về hướng thảo nguyên hun hút đăng sau đám Thú triều tựa như một hải dương đen ở phía dưới ngồi lăng mộ kia, rồi sau đó lại nhìn Nam Khách mà nói:
- Nhưng luồng kiếm ý đó tìm đến ta, tình nguyện để cho ta sử dụng nó, điều đó đủ để chứng minh ta có tư cách được sử dụng nó. Vậy thì nó... chính là luồng kiếm ý của ta.
Nam Khách hỏi:
- Luồng kiếm ý này... rút cuộc là từ đâu tới vậy?
Trần Trường Sinh nhìn mắt ả và nói một cách thành thực:
- Có lẽ ngươi đã đoán được ra rồi.
Tứ phía xung quanh lăng mộ, trên dưới thần đạo, tất cả chìm trong bầu không gian yên tĩnh vì quá khiếp sợ kinh ngạc.
Tuy đúng như những gì Trần Trường Sinh đã nói, Nam Khách đã đoán được ra chân tướng của sự việc, nhưng ả không thể tin được vào những gì mà mình suy đoán. Nam Khách vô cùng không cam tâm.
Mưa lớn như trút nước, khí lạnh thấu xương cốt, nhưng giọng nói của ả thì lại có chút chua chát:
- Kiếm Trì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.