Quyển 3 - Chương 474: Phong ba chiêu sinh (3)
Miêu Nị
09/12/2016
Nghe thấy những lời nói này, những đứa trẻ thôn quê thật không biết thân phận y không khỏi kinh ngạc thán phục. Thầm nghĩ 15 tuổi lại có thể vào Thanh Vân Bảng, Quốc Giáo Học Viện quả nhiên là tàng thư ngọa hổ.
- Mọi người không cần kinh ngạc, xin hãy nhìn phía sau ta. Đường Tam Thập Lục chỉ Trần Trường Sinh nói:
- Trần viện trưởng của chúng ta còn 3 tháng nữa mới tròn 16 tuổi. Chính xác mà nói, khi hắn 15 tuổi, thì đã là Thông U Thượng Cảnh. Trước giờ hắn không có trên Thanh Vân Bảng. Vì khi hắn đủ tư cách trên Thanh Vân Bảng, Thanh Vân Bảng đã không có tư cách tiếp nhận hắn.
Bây giờ Trần Trường Sinh đã là danh nhân đại lục, quận châu xa xôi hơn nữa cũng lưu truyền câu chuyện của hắn. Nhưng nghe những lời giới thiệu này, đám học trò thiếu niên trong đám đông vẫn cảm thấy chấn động không thôi. Ánh mắt nhìn tờ cáo thị chiêu sinh của Quốc Giáo Học Viện trở nên đỏ rực, và trong ánh mắt lại có chút thèm thuồng, trực tiếp rơi trên người của hắn.
Trần Trường Sinh cũng không còn cách nào, đành áy ngại đứng lên, chấp tay với xung quanh đón nhận một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
- Nhắc đến Thanh Vân, ta mới nhớ đến vẫn chưa nói xong. Ở trong Quốc Giáo Học Viện, bây giờ vẫn đang nằm một vị đồng học.
Đường Tam Thập Lục lớn tiếng nói:
- Y tên là Oát Phu Chiết Tụ.
Lời này vừa ra, hiện trường lập tức xôn xao một mảnh.
Trần Trường Sinh xuất danh là chuyện của một năm nay. Còn câu chuyện truyền kỳ thiếu niên Lang tộc đơn thân trong cánh đồng tuyết chống lại Ma tộc thì đã lưu truyền rất nhiều năm trong thế giới nhân loại.
Năm đó Từ Hữu Dung là đứng đầu Thanh Vân Bảng, Chiết Tụ là dưới nàng một bậc. Nhưng những thiếu nữ thiếu niên phàm lập chí ở học, lập chí ở đạo, làm sao không biết đến cái tên y.
Đường Tam Thập Lục nói tiếp:
- Hay là nói Thanh Vân Bảng, năm đó duy có thể thắng Chiết Tụ chính là Từ Hữu Dung. Nhưng các ngươi nên biết, Từ Hữu Dung với tiểu Trần viện trưởng chúng ta là…
Trần Trường Sinh cũng không kìm được, trừng mắt nhìn y.
Đường Tam Thập Lục lúc này mới phát hiện mình có chút quá lời, vội vàng lướt qua đoạn này không nhắc đến, nói:
- Hôm nay mặt trời có chút to. Quên nói tới chỗ nào rồi, vừa nãy không phải đang nói về mình sao?
Trong đám người vang lên một trận tiếng quát tháo, và tiếng oán trách của một thiếu nữ bất mãn với đám đông.
Đường Tam Thập Lục thu tâm tình lại, bình tĩnh nghiêm túc nói:
- Sỡ dĩ ta nói, nếu chư quân thi vào Quốc Giáo Học Viện, quan trọng nhất chính là có một bạn học như ta. Hay nói cách khác, tại sao Quốc Giáo Học Viện thắng ở chỗ có ta? Không phải vì ta mạnh thế nào. Nếu nói đến cảnh giới thực lực, ta khẳng định không bằng thứ biến thái như Trần Trường Sinh và Chiết Tụ. Nhưng… ta đến từ Vấn Thủy Đường Gia, ta có thể trở thành người tài trợ vững chắc nhất trên con đường chư quân cầu học.
Y chỉ tờ cáo thị ở cửa Quốc Giáo Học Viện, nói:
- Ví dụ như bọn ta không thu học phí, còn cho trợ cấp. Đương nhiên chỉ giới hạn một học kỳ năm nay, sau này không có cửa đâu nhé.
Học sinh thiếu niên có tên tuổi chau mày hỏi:
- Không thu tiền còn cho tiền, há chẳng phải các người đang mua học sinh?
- Không phải mua, là mua chuộc. Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Phàm tẩy tủy thành công, sau khi vào viện bao ăn ở, lương tháng 5 lượng. Nếu là Tọa Chiếu sơ cảnh, lương tháng 10 lượng, mỗi lần phá một cảnh lương tháng gấp đôi. Nếu Thông U thành công, ngoài lương tháng còn có tinh thạch mười đồng và trợ cấp tu hành.
Trên cáo thị chiêu sinh của Quốc Giáo Học Viện chỉ viết sẽ có tiền trợ cấp, hơn nữa không thu học phí, nhưng không có số mục cụ thể. Lúc này nghe Đường Tam Thập Lục nói rõ chi tiết, đám người nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ. Những cao thủ Thiên Hải Gia xa xa có chút kinh ngạc, còn quản sự của tam đại phường dưới mái hiên, lại nhìn quản sự Thiên Hương Phường, thần tình kinh ngạc khó hiểu, thầm nghĩ thiếu gia ngươi vung tiền như vậy, Vấn Thủy gia biết không?
Đường Tam Thập Lục rất hài lòng với phản ứng của hiện trường, tiếp túc nói:
- Còn về vấn đề thức ăn, mọi người cũng không cần lo lắng, Trừng Hồ Lầu… bây giờ là nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện chúng ta.
Nghe những lời nói này, những học trò thiếu niên đến từ ngoài quận còn đỡ, nhưng những bá tính kinh đô, nhất là một số kẻ háu ăn thật sự suýt ngất đi.
Trừ Hồ Lầu, là tửu lầu trứ dánh nhất, cũng là quý nhất kinh đô. Không ngờ … thật phải ngừng kinh doanh? Không ngờ lại trở thành nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện?
Hiên Viên Phá rất hài lòng, quyết định tha thứ cho những hành vi lúc nãy của Đường Tam Thập Lục.
Nhưng ánh mắt của rất nhiền người nhìn Đường Tam Thập Lục, giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Đường Tam Thập Lục nhìn những người đó khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Có người không kìm được nói:
- Cái này ngài cũng quá khoa trương rồi, có học viện làm như vậy không?
Đường Tam Thập Lục nghiêm túc nói:
- Ta khá giàu, chẳng lẽ mọi người còn không nhận ra sự thật này sao?
Không hề nghi ngờ, nếu những lời Đường Tam Thập Lục nói đều trở thành hiện thực, vậy Quốc Giáo Học Viện nhất định sẽ trở thành một học viện có điều kiện tốt nhất trong lịch sử. Nhưng nếu đã là học viện, vậy quan trọng nhất tất nhiên không thể là nhà ăn và trợ cấp, mà là xem bên trong này có thể học được những gì. Có một số ngược có lẽ không quan tâm, nhưng phần lớn học sinh vẫn chú ý đến điểm này.
- Ta nghe nói Quốc Giáo Học Viện bây giờ cả giáo tập cũng không có, bọn ta vào rồi có thể học được những gì?
Học tử thiếu niên khá tự tin với trình độ của mình nghiêm túc nói.
- Vị này là Tân Giáo Sĩ của Giáo Xu Xứ, quán trà bên đó, đúng, chính là cái nhà đó, đại giáo chủ Anh Hoa Điện Mao Thu Vũ đang ở đó uống trà. Đường Tam Thập Lục nhìn người đó nói:
- Có lẽ ngươi cũng nhìn thấy rồi, Quốc Giáo Học Viện bọn ta có kỵ binh Quốc Giáo hộ vệ, có giáo sĩ Ly Cung phụ trách duy trì trật tự. Nếu cần giáo tập, ngươi cảm thấy chuyện này khó không?
- Nhưng… các giáo sĩ đại nhân của Giáo Xu Xứ dù sao cũng rất lâu không có dạy học. Hơn nữa ta thật sự rất lo lắng ở trong Quốc Giáo Học Viện có thể học được pháp môn tu hành gì, dù sao chỗ này đã rất lâu năm không có mở lớp. Người học trò thiếu niên đó rất chân thật, chấp nhất hỏi.
- Ngu xuẩn, Đường Tam Thập Lục nhìn gã lắc đầu nói:
- Trần Trường Sinh đọc thông đạo tạng, kiến thức rộng rãi. Quốc Giáo Học Viện đã có lịch sử lâu đời, vững chắc thâm hậu, ngươi muốn học pháp môn tu hành gì mà không có?
Nói xong câu này, y không muốn giải thích thêm, nhìn đám người nói:
- Quốc Giáo Học Viện chiêu sinh chỉ có thời gian một ngày, mọi người đừng bỏ qua cơ hội.
Gã học trò đó thấy y không đếm xỉa đến mình, ngược lại kiên định quyết tâm, người đầu tiên đi đến trước bàn nói:
- Ta muốn ghi danh.
Giống như rất nhiều chuyện thế gian chỉ cần có người dẫn đầu, người theo sẽ không ngừng xuất hiện. Chỉ trong một lúc, rất nhiều học sinh thiếu niên lúc nãy vẫn còn đứng trong đám đông, đều đi đến trước bàn. Vì lo sợ số lượng tuyển chọn người có hạn, thậm chí còn tranh giành với nhau
- Mọi người không cần kinh ngạc, xin hãy nhìn phía sau ta. Đường Tam Thập Lục chỉ Trần Trường Sinh nói:
- Trần viện trưởng của chúng ta còn 3 tháng nữa mới tròn 16 tuổi. Chính xác mà nói, khi hắn 15 tuổi, thì đã là Thông U Thượng Cảnh. Trước giờ hắn không có trên Thanh Vân Bảng. Vì khi hắn đủ tư cách trên Thanh Vân Bảng, Thanh Vân Bảng đã không có tư cách tiếp nhận hắn.
Bây giờ Trần Trường Sinh đã là danh nhân đại lục, quận châu xa xôi hơn nữa cũng lưu truyền câu chuyện của hắn. Nhưng nghe những lời giới thiệu này, đám học trò thiếu niên trong đám đông vẫn cảm thấy chấn động không thôi. Ánh mắt nhìn tờ cáo thị chiêu sinh của Quốc Giáo Học Viện trở nên đỏ rực, và trong ánh mắt lại có chút thèm thuồng, trực tiếp rơi trên người của hắn.
Trần Trường Sinh cũng không còn cách nào, đành áy ngại đứng lên, chấp tay với xung quanh đón nhận một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
- Nhắc đến Thanh Vân, ta mới nhớ đến vẫn chưa nói xong. Ở trong Quốc Giáo Học Viện, bây giờ vẫn đang nằm một vị đồng học.
Đường Tam Thập Lục lớn tiếng nói:
- Y tên là Oát Phu Chiết Tụ.
Lời này vừa ra, hiện trường lập tức xôn xao một mảnh.
Trần Trường Sinh xuất danh là chuyện của một năm nay. Còn câu chuyện truyền kỳ thiếu niên Lang tộc đơn thân trong cánh đồng tuyết chống lại Ma tộc thì đã lưu truyền rất nhiều năm trong thế giới nhân loại.
Năm đó Từ Hữu Dung là đứng đầu Thanh Vân Bảng, Chiết Tụ là dưới nàng một bậc. Nhưng những thiếu nữ thiếu niên phàm lập chí ở học, lập chí ở đạo, làm sao không biết đến cái tên y.
Đường Tam Thập Lục nói tiếp:
- Hay là nói Thanh Vân Bảng, năm đó duy có thể thắng Chiết Tụ chính là Từ Hữu Dung. Nhưng các ngươi nên biết, Từ Hữu Dung với tiểu Trần viện trưởng chúng ta là…
Trần Trường Sinh cũng không kìm được, trừng mắt nhìn y.
Đường Tam Thập Lục lúc này mới phát hiện mình có chút quá lời, vội vàng lướt qua đoạn này không nhắc đến, nói:
- Hôm nay mặt trời có chút to. Quên nói tới chỗ nào rồi, vừa nãy không phải đang nói về mình sao?
Trong đám người vang lên một trận tiếng quát tháo, và tiếng oán trách của một thiếu nữ bất mãn với đám đông.
Đường Tam Thập Lục thu tâm tình lại, bình tĩnh nghiêm túc nói:
- Sỡ dĩ ta nói, nếu chư quân thi vào Quốc Giáo Học Viện, quan trọng nhất chính là có một bạn học như ta. Hay nói cách khác, tại sao Quốc Giáo Học Viện thắng ở chỗ có ta? Không phải vì ta mạnh thế nào. Nếu nói đến cảnh giới thực lực, ta khẳng định không bằng thứ biến thái như Trần Trường Sinh và Chiết Tụ. Nhưng… ta đến từ Vấn Thủy Đường Gia, ta có thể trở thành người tài trợ vững chắc nhất trên con đường chư quân cầu học.
Y chỉ tờ cáo thị ở cửa Quốc Giáo Học Viện, nói:
- Ví dụ như bọn ta không thu học phí, còn cho trợ cấp. Đương nhiên chỉ giới hạn một học kỳ năm nay, sau này không có cửa đâu nhé.
Học sinh thiếu niên có tên tuổi chau mày hỏi:
- Không thu tiền còn cho tiền, há chẳng phải các người đang mua học sinh?
- Không phải mua, là mua chuộc. Ánh mắt của Đường Tam Thập Lục vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Phàm tẩy tủy thành công, sau khi vào viện bao ăn ở, lương tháng 5 lượng. Nếu là Tọa Chiếu sơ cảnh, lương tháng 10 lượng, mỗi lần phá một cảnh lương tháng gấp đôi. Nếu Thông U thành công, ngoài lương tháng còn có tinh thạch mười đồng và trợ cấp tu hành.
Trên cáo thị chiêu sinh của Quốc Giáo Học Viện chỉ viết sẽ có tiền trợ cấp, hơn nữa không thu học phí, nhưng không có số mục cụ thể. Lúc này nghe Đường Tam Thập Lục nói rõ chi tiết, đám người nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ. Những cao thủ Thiên Hải Gia xa xa có chút kinh ngạc, còn quản sự của tam đại phường dưới mái hiên, lại nhìn quản sự Thiên Hương Phường, thần tình kinh ngạc khó hiểu, thầm nghĩ thiếu gia ngươi vung tiền như vậy, Vấn Thủy gia biết không?
Đường Tam Thập Lục rất hài lòng với phản ứng của hiện trường, tiếp túc nói:
- Còn về vấn đề thức ăn, mọi người cũng không cần lo lắng, Trừng Hồ Lầu… bây giờ là nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện chúng ta.
Nghe những lời nói này, những học trò thiếu niên đến từ ngoài quận còn đỡ, nhưng những bá tính kinh đô, nhất là một số kẻ háu ăn thật sự suýt ngất đi.
Trừ Hồ Lầu, là tửu lầu trứ dánh nhất, cũng là quý nhất kinh đô. Không ngờ … thật phải ngừng kinh doanh? Không ngờ lại trở thành nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện?
Hiên Viên Phá rất hài lòng, quyết định tha thứ cho những hành vi lúc nãy của Đường Tam Thập Lục.
Nhưng ánh mắt của rất nhiền người nhìn Đường Tam Thập Lục, giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Đường Tam Thập Lục nhìn những người đó khó hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Có người không kìm được nói:
- Cái này ngài cũng quá khoa trương rồi, có học viện làm như vậy không?
Đường Tam Thập Lục nghiêm túc nói:
- Ta khá giàu, chẳng lẽ mọi người còn không nhận ra sự thật này sao?
Không hề nghi ngờ, nếu những lời Đường Tam Thập Lục nói đều trở thành hiện thực, vậy Quốc Giáo Học Viện nhất định sẽ trở thành một học viện có điều kiện tốt nhất trong lịch sử. Nhưng nếu đã là học viện, vậy quan trọng nhất tất nhiên không thể là nhà ăn và trợ cấp, mà là xem bên trong này có thể học được những gì. Có một số ngược có lẽ không quan tâm, nhưng phần lớn học sinh vẫn chú ý đến điểm này.
- Ta nghe nói Quốc Giáo Học Viện bây giờ cả giáo tập cũng không có, bọn ta vào rồi có thể học được những gì?
Học tử thiếu niên khá tự tin với trình độ của mình nghiêm túc nói.
- Vị này là Tân Giáo Sĩ của Giáo Xu Xứ, quán trà bên đó, đúng, chính là cái nhà đó, đại giáo chủ Anh Hoa Điện Mao Thu Vũ đang ở đó uống trà. Đường Tam Thập Lục nhìn người đó nói:
- Có lẽ ngươi cũng nhìn thấy rồi, Quốc Giáo Học Viện bọn ta có kỵ binh Quốc Giáo hộ vệ, có giáo sĩ Ly Cung phụ trách duy trì trật tự. Nếu cần giáo tập, ngươi cảm thấy chuyện này khó không?
- Nhưng… các giáo sĩ đại nhân của Giáo Xu Xứ dù sao cũng rất lâu không có dạy học. Hơn nữa ta thật sự rất lo lắng ở trong Quốc Giáo Học Viện có thể học được pháp môn tu hành gì, dù sao chỗ này đã rất lâu năm không có mở lớp. Người học trò thiếu niên đó rất chân thật, chấp nhất hỏi.
- Ngu xuẩn, Đường Tam Thập Lục nhìn gã lắc đầu nói:
- Trần Trường Sinh đọc thông đạo tạng, kiến thức rộng rãi. Quốc Giáo Học Viện đã có lịch sử lâu đời, vững chắc thâm hậu, ngươi muốn học pháp môn tu hành gì mà không có?
Nói xong câu này, y không muốn giải thích thêm, nhìn đám người nói:
- Quốc Giáo Học Viện chiêu sinh chỉ có thời gian một ngày, mọi người đừng bỏ qua cơ hội.
Gã học trò đó thấy y không đếm xỉa đến mình, ngược lại kiên định quyết tâm, người đầu tiên đi đến trước bàn nói:
- Ta muốn ghi danh.
Giống như rất nhiều chuyện thế gian chỉ cần có người dẫn đầu, người theo sẽ không ngừng xuất hiện. Chỉ trong một lúc, rất nhiều học sinh thiếu niên lúc nãy vẫn còn đứng trong đám đông, đều đi đến trước bàn. Vì lo sợ số lượng tuyển chọn người có hạn, thậm chí còn tranh giành với nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.