Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 277: Phượng hót

Miêu Nị

05/05/2016

Từ Hữu Dung đứng bên vách đá, sắc mặt trắng nhợt, trên áo đầy vết máu loang lổ.

Nam Khách nhìn còn thảm hại hơn, cả người đều là vết thương, máu chảy không ngừng.

Nhưng Nam Khách thắng.

Từng tiếng rít gào ở đỉnh Mộ Dục liên miên không dứt.

Thanh âm của Nam Khách non nớt, nhưng đầy ác nghiệt.

Âm thanh kiêu ngạo hống hách làm cho người ta có cảm giác điên cuồng.

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng thắng lợi mới là chuyện quan trọng nhất.

Mặc dù có cường nhân trợ giúp, nhưng sống chết mới là trọng tài công bằng nhất.

Nam Khách và Từ Hữu Dung như dầu hết đèn tắt, nhưng ngay sau đó, Từ Hữu Dung sẽ phải chết.

Tối nay, nàng rốt cục chiến thắng đối thủ số mệnh.

Ý nghĩ nàng chiến thắng vận mệnh của mình.

Tiếng rít gào dần dần bé đi, sau đó đình chỉ.

Nam Khách hồi phục vẻ hờ hững, chất phác nói:

- Máu của ta ở trong thân thể của ngươi, phía sau ngươi là vực sâu vạn trượng, cho nên ngươi nhất định phải chết.

Từ Hữu Dung đứng bên vách đá, gió đêm nhẹ lướt qua tóc mai.

Nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Là nghĩ nên chào đón cái chết thế nào sao?

- Hãy đưa phần vinh quang đó cho ta.

Nam Khách nhìn nàng nói.

Từ Hữu Dung ngẩng đầu nhìn Nam Khách, trong mắt xuất hiện ý giải thoát và trêu đùa, giống như nhìn thấu thế sự, có thể bình tĩnh nghênh đón tử vong.

- Tại sao phải để ngươi cao hứng chứ?

Từ Hữu Dung mỉm cười nói xong liền quay người nhảy xuống vách núi.

Nhìn bên vách đá không người, trong mắt của Nam Khách ngơ ngẩn, ngây ngốc nói:

- Ngươi là đồ ngốc sao? Thật sự cho mình là phượng hoàng sao?

Từ Hữu Dung là thiên phượng chuyển thế, nhưng cũng không phải phượng hoàng chân chính.

Nàng không có cánh, cũng chưa tu hành đến thánh cảnh giới, đương nhiên không thể tự do bay lượn.

Nàng nhảy xuống vách núi chính là nhảy vào vực tử vong.

An tĩnh, bất kể là trên núi hay bất cứ nơi nào khác.

Từ Hữu Dung... Thiên phượng chuyển thế, mặc dù đã hơn mười năm hoa chen đua nở, không thể nghi ngờ nàng là đóa hoa xinh đẹp nhất được nhân loại coi như lãnh tụ tương lai, thiếu nữ có khả năng uy hiếp Ma tộc nhất trong tương lai cứ như vậy im lìm chết trong Chu Viên sao?

Nam Khách đi đến bên vách đá nhìn xuống vực sâu, im lặng nghĩ, cho dù không chết trong tay mình, nhưng đây cũng coi như cho ngươi sự kiêu ngạo cuối cùng.

Hắc Long trốn trong đám mây trầm mặc không nói gì, nàng không thích nhân loại, Trần Trường Sinh là một ngoại lệ... Hơn nữa trong Chu Viên cảm nhận được anh linh phụ thân kể loại chuyện xưa, trong lòng nàng tràn đầy địch ý, đưỡng nhiên cũng bao gồm Từ Hữu Dung. Theo đạo lý mà nói, nàng không nên thông cảm và bi thương, hơn nữa nàng nhớ Trần Trường Sinh đã nói rất nhiều lần, hắn không thích vị hôn thê này, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chút ngơ ngẩn, thậm chí có chút bất an, nếu để Trần Trường Sinh biết mình tận mắt nhìn Từ Hữu Dung chết đi mà không làm gì, liệu hắn có trách cứ mình?

Từ Hữu Dung rơi vào vực sâu tử vong, hai mắt nhắm nghiền, tiếng gió bên tai trở nên xa xôi, máu tươi từ khóe môi tràn ra, gặp gió đêm bắt đầu thiêu đốt, biến thành một chuỗi ánh sáng thổi ra sau, nhưng lại chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi rất nhỏ, không đủ để chiếu sáng con đường phía trước.

Mặt đất càng ngày càng gần đi? Tử vong cũng càng ngày càng gần, chỉ có điều ngọn núi trong Chu Viên cao như thế, phải rơi bao lâu mới an bình tới đích.

Không, chết là hết chứ không phải an bình, đây không phải là biển sao ở bờ đối diện nàng truy tìm sao?

Từ Hữu Dung từ vách đá nhảy ra cũng không phải đi tìm cái chết, chỉ là nàng không muốn chết trong tay cô bé hái rau lợn kia.

Chỉ là như thế nào không chết đây?

Từ Hữu Dung nhắm mắt lại, nghĩ tới vấn đề này nhưng không có đáp án.

Nàng rơi xuống càng lúc càng nhanh, gió cũng càng lúc càng mạnh.

Vì thế nàng càng nghĩ càng cảm thấy rét lạnh, ngơ ngẩn bất lực.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới nhiều năm trước rời khỏi kinh đô, Thánh Hậu nương nương từng nói với nàng một câu.

- Phượng hoàng mà, sợ đau có thể, nhưng không được sợ chết, hơn nữa... nhất là ngươi.

Sau đó, Từ Hữu Dung mở mắt ra.



Bóng ma bao trùm trong ngoài Chu Viên.

Đêm khuya, cánh đồng tuyết, trong bầu trời đêm có vô số bông tuyết, nhìn không thấy sao, nhưng lại có thể thấy rõ Tuyết Lão Thành vươn ra như bóng ma.

Bóng ma còn đen hơn đêm tối, còn lạnh hơn tử vong, đại biểu cho ý chí của Ma quân, bất kể kiếm quang có chói mắt thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà phá vỡ.

Tuy nhiên kia đạo kiếm quang đã đủ hùng mạnh, thậm chí đã có được năng lực chống đỡ bóng ma, kiếm quang không thể chém ra ngoài bóng ma, nhưng lại có thể thoải mái mà chém rụng nhiều thứ khác.

Tỷ như cánh tay của đệ tam ma tướng, cùng với đệ thất ma tướng.

Đệ thất ma tướng ôm cổ họng, giống một ngọn núi chậm rãi nghiêng đổ.

Đạo kiếm quang lại trở về, tiến vào trong vỏ, kiềm chế hơi thở.

Nhưng bất kể là đệ thất ma tướng sẽ chết thì các cường nhân khác của Ma tộc cũng không vì hình ảnh này mà biến hóa cảm súc, sát cục tràn đầy làm người ta sinh ra cảm xúc lãnh đạm.

Tô Ly cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, tóc đen rối tung trên vai, theo gió nhẹ nhàng phất phới như ma như thần.

Hắc Bào ánh mắt sâu như biển nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Con gái của ngươi sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, đó là cảm giác như thế nào?

Những lời này đúng là tấn công tâm lý, thậm chí có thể nói thật là thô lậu, đơn giản, nhưng đơn giản không có nghĩa là không có lực lượng, Hắc Bào muốn dùng nó phá tâm cảnh của Tô Ly.

Tô Ly ngẩng đầu lên, nhìn Hắc Bào bình tĩnh nói:

- Nếu muốn giết ta, vì sao không cho bọn người kia thay phiên lên chiến? Không ngừng cho củi vào lửa, rồi không ngừng bị đốt thành tro tàn.

- Chỉ cần củi đủ nhiều, sẽ có một lúc dập tắt đống lửa.

Hắc Bào thản nhiên nói:

- Loại này chiến pháp trả giá có thể nhiều, nhưng cam đoan ngươi nhất định sẽ chết.

Tô Ly im lặng, bởi vì hắn biết Hắc Bào nói đúng.

Bóng ma đến từ Tuyết Lão Thành ngăn cách Tô Ly và thế giới loài người, hơn nữa Ma tộc còn có rất nhiều cao thủ chân chính chưa ra tay, tỷ như vị huyền thoại Ma Soái, tỷ như Hắc Bào vẫn ngồi yên lặng. Vì giết chết Ly Sơn tiểu sư thúc, Ma tộc đã làm rất chu đáo chặt chẽ.

Nó liên quan tới cả Chu Viên nằm phía nam cách xa đại lục.

Bất kể Bạch Đế thành hay thế giới loài người có đối sách gì cũng đã không còn kịp, Ma quân uy áp đang chuẩn bị, Ma tộc hội nguyên lão trong Tuyết Lão Thành cũng đang đợi.

Sát pháp là mài giết, Hắc Bào muốn dùng Ma tộc cường nhân mài mòn kiếm ý và khí thế của Tô Ly, cứ đơn giản như vậy thậm chí có chút thô sơ giết chết đối phương.

Bởi vì chỉ có cách này mới không xuất hiện điều bất ngờ.

- Ngươi ở thế giới loài người là một ngôi sao lóa mắt, ngươi đã cho phiến đại lục này quá nhiều bất ngờ, mà ngươi có biết thứ ta không thích nhất chính là bất ngờ.

Hắc Bào nhìn Tô Ly nói.

Tô Ly trầm mặc rất lâu, nói:

- Không, ta sẽ không chết.

Hắc Bào hơi cao giọng, có vẻ có chút hứng thú, hỏi:

- Tại sao vậy chứ?

Tô Ly nhìn Hắc Bào bình tĩnh nói:

- Không có đạo lý, cũng không có nguyên nhân, ta cho là mình sẽ không chết, đồng dạng, ta tin tưởng nha đầu, còn có những đứa nhỏ đại biểu cho tương lao cũng sẽ không chết.

Hắc Bào nói:

- Ta rất thưởng thức việc ngươi trước khi chết còn tự tin lạc lối như thế.

Tô Ly mỉm cười, trong đồng tử là tuyết, dường như sắp sửa thiêu đốt.

Có thể sợ đau, nhưng không thể sợ chết, nhất là ngươi... Vì sao? Chẳng lẽ tử vong còn không bằng đau đớn đáng sợ âm trầm? Hơn nữa tại sao phải nói hai chữ hơn nữa? Vì sao mình không thể sợ chết?

Lúc rơi xuống vực, Từ Hữu Dung nghĩ tới những lời này, đột nhiên minh bạch một ít đạo lý, vì thế nàng mở mắt.

Vì sao nàng không...sợ chết? Bởi vì nàng là phượng hoàng, vận mệnh của nàng đã định trước, chính là rèn luyện linh hồn giữa tử vong và thống khổ, mỗi thời mỗi khắc, nàng có thể yên lặng nghênh đón tử vong, như vậy mới có thể nghênh đón tân sinh chân chính.

Đây là hướng tử mà sinh sao? Nương nương, người chính là muốn nói cho con điểm này sao? Chỉ có điều trong nháy mắt, Từ Hữu Dung cảm thấy vực sâu vô tận đột nhiên trở nên sáng ngời.

Nàng bị trọng thương, chân nguyên khô kiệt, kịch độc đang ăn mòn thân thể và tinh thần, nhưng mà nàng hiểu ra được đạo lý, lại làm cho nàng bình tĩnh trở lại.

Càng không ngừng rơi xuống, máu ở môi không ngừng bay vào vách đá bốc cháy.

Trong mắt của Từ Hữu Dung có vô số trân châu sinh ra.



Hướng vào vực sâu, nàng bình tĩnh mà chờ đợi tử vong.

Bình tĩnh là một thái độ không sợ hãi chứ không phải vô tri, nàng cảm giác tử vong âm trầm rét lạnh, nhận thức ý nghĩa của tử vong, sau đó lại bắt đầu sợ hãi.

Sự sợ hãi cũng không có nghĩa là tâm cảnh sợ hãi, vẫn là một loại cảm giác, một cảm giác rõ ràng dần dần tiến sâu vào thế giới tinh thần.

Chỉ có sự sợ hãi do tử vong mang đến mới khiến chỗ sâu nhất trong tinh thần kích phát ra năng lượng khó có thể tưởng tượng, nó được giấu trong huyết mạch của nàng.

Năng lượng vô biên bắt đầu thiêu đốt, bắt đầu làm cho nàng tiến vào một loại trạng thái tỉnh táo và hoảng hốt kỳ dị, khi tử vong dần dần tiến đến, sâu trong thân thể có một linh hồn tỉnh lại.

Đó là phượng hoàng hồn, cũng là hồn của nàng.

Đó là thứ trước giờ nàng chưa từng nhìn thẳng vào, thậm chí chưa từng phát hiện qua.

Nàng mở to mắt, nhìn vực sâu tối đen không thấy năm ngón tay và gió đêm rét lạnh, dần dần hiểu ra hơi thở vận mệnh.

Vận mệnh làm cho nàng rời khỏi Thánh Nữ Phong, đi tới Chu Viên.

Nhưng vận mệnh cũng không phải cho nàng và Nam Khách gặp nhau, mà là gặp chính mình.

Và mình kia mới là bản thân mình chân thật nhất.

Chuyến đi này không tệ.

Lúc rơi xuống vực, nàng sinh ra cảm khái vô hạn.

Tĩnh mịch, vực sâu yên tĩnh, Mộ Dục, Chu Viên bỗng nhiên vang lên một tiếng hót.

Thanh âm kia là chưa quen, mang theo chút trẻ con, lại vô cùng réo rắt.

So với lúc Nam Khách rít gào lúc trước có vẻ không đủ khí thế.

Này đó là tiếng của phượng hoàng con.

Khí thế vương giả hiển lộ hoàn toàn trong tiếng phượng hót.

Nam Khách đứng bên vách đá, không biết là tế điệu cho đối thủ chết đi hay cảm thán tính mạng của mình từ nay về sau bắt đầu tịch mịch.

Sau một lúc lâu, nàng xoay người đi tới thạch bình.

Việc đã trôi qua, mặc dù có chút buồn bã và trống rỗng trong dự liệu, nhưng càng nhiều hơn nữa là thỏa mãn, từ tối nay, không ai có thể cùng nàng bay lượn trong một bầu trời, đây quả là chuyện vui.

Sau đó, tiếng phượng hót vang vọng vách núi.

Nam Khách dừng bước lại, xoay người nhìn ra bầu trời đêm, trên mặt toát lên vẻ không thể tin nổi.

Một đôi cánh lửa hiện ra trong bóng đêm, chiếu sáng lên vách đá, mang theo Từ Hữu Dung bay đi.

Một đôi cánh lửa mở rộng trong trời đêm bay về phương xa như một vì sao di động, chiếu sáng tầm nhìn xung quanh, hết sức bắt mắt.

Nam Khách đứng ở vách đá trầm mặc nhìn hình ảnh này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Vạn đạo vũ để lại thương thế trên người đã bị nàng cưỡng ép trấn áp, nhưng như thế nào cũng trấn ép được cảm giác phẫn nộ và không cam lòng.

Từng tiếng rít gào từ môi Nam Khách phát ra truyền về phía xa như đang triệu tập gì đó. Lão già đánh đàn nghe mà biến sắc, giơ tay muốn ngăn cản, nhưng bởi vì thương thế không thể đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Khách nhảy xuống.

Tiếng phượng lan truyền khắp Chu Viên. Trong ba toàn lâm viên có rất nhiều nhân loại tu hành đang tụ tập, trận huyết chiến trên đỉnh Mộ Dục đã sinh ra thiên địa dị tượng, hấp dẫn rất nhiều tầm mắt của mọi người, đương nhiên, bọn họ cũng không thể bỏ qua tiếng phượng hót kia.

Trong sơn dã u tính còn có vài nhân loại Thông U Thượng Cảnh đang thám hiểm tìm bảo, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung dùng hai ngày hai đêm vẫn chưa có thể tìm tới, pháo báo động của Thanh Diệu Thập Tam Ti cũng không thể khiến người này xuất hiện xuất hành tung, trong đó có vị tán tu ba trăm tuổi phía nam đang ở dưới một cây hòe cổ, căn cứ vào bút ký tiền nhân ghi lại, ý đồ đi tìm kiện pháp khí của vu tộc phía nam ở Chu Viên thì đột nhiên nghe thấy tiếng phượng hót, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, gương mặt già nua được đôi cánh lửa chiếu sáng lên, trong đôi mắt đục ngầu toát vẻ khiếp sợ, sau đó chuyển thành tham lam vô độ.

Chiết Tụ cõng Thất Gian đi trên thảo nguyên, ánh mắt của hắn đã không còn có thể thấy mọi vật, nhưng thính lực vẫn nhạy bén, khi tiếng phượng hót vang lên, hắn dừng bước, Thất Gian khó khăn mở to mắt nhìn bầu trời đêm, có chút ngơ ngẩn nói:

- Là Từ sư tỷ sao? Nàng cũng vào Chu Viên sao?

- Hẳn là nàng.

Chiết Tụ nghiêng tai nghe tiếng vọng trên bầu trời, xác nhận lại.

Năm nay Chu Viên mở ra đều là âm mưu của Ma tộc, đối tượng tất sát của Ma tộc khẳng định có tên của Từ Hữu Dung, Thất Gian suy yếu nói:

- Không biết Ma tộc phái ai đi đối phó nàng, tuy nhiên... Hẳn là không sao đâu.

Từ Hữu Dung và Thu Sơn Quân không phải thiên tài bình thường, thiên phú huyết mạch của bọn họ có ưu thế áp đảo, có hạn mức cao nhất trong Chu Viên, theo đạo lý mà nói, Ma tộc hẳn là không có biện pháp với Từ Hữu Dung mới đúng, nhưng nghĩ tới sát cục ven hồ và Tam sư huynh bỗng nhiên làm phản, Thất Gian vẫn rất lo lắng.

Chiết Tụ nghĩ tới hai người ở ven hồ khí chất hoàn toàn bất đồng, lại giống như song sinh, ngón tay của họ hiện màu lục u ám, kịch độc không ngừng rục rịch, trong lòng biết hai người kia khẳng định chính là của Nam Khách mới nói:

- Nam Khách đến rồi. Cùng Từ Hữu Dung đối chiến nhất định là nàng, chỉ không biết ai thắng ai thua.

Toàn bộ đại lục, bất kể Nhân Tộc hay Ma tộc, đồng dạng Thông U Cảnh, nhưng có thể uy hiếp được Từ Hữu Dung chỉ có mình Nam Khách.

Nghe tên Nam Khách, sắc mặt của Thất Gian càng thêm tái nhợt, trầm mặc một lát nói:

- Tiếp theo làm thế nào?

Đã vào đêm, mặt trời không lặn khuất sau thảo nguyên mà lơ lửng ở đường chân trời một cách thần kỳ. Đôi vợ chồng ma tướng trông coi ở ngoài thảo nguyên, bọn họ không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong thảo nguyên đi lại, như vậy, nên chạy đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook