Quyển 1 - Chương 273: Sao băng
Miêu Nị
28/04/2016
Nghe được câu này, ánh mắt của Nam Khách càng thêm phẫn nộ.
Nhất là lúc Từ Hữu Dung hơi ngửa đầu, có vẻ rất kiêu ngạo.
Quả thật kiêu ngạo, làm sao có thể không nổi giận?
Nam Khách lướt mắt nhìn qua ngực của Từ Hữu Dung, trầm mặc một lát nói:
- Không biết hổ thẹn, cũng không sợ ô uế máu trong người ngươi.
Từ Hữu Dung cười cười, cũng không nói tiếp.
Nam Khách càng thêm tức giận, nói:
- Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi, dựa vào cái gì đòi nổi danh với ta.
Lúc nói chuyện, mái tóc đen điên cuồng bay trong bóng đêm.
Trong thế giới nhân loại, cái tên Nam Khách rất xa lạ, chỉ có đại nhân vật như Giáo Hoàng đại nhân, Thánh Hậu nương nương mới biết nàng là ai, hay như Chiết Tụ thường xuyên tiếp xúc với Ma tộc. Nhưng ở Ma Vực thì cái tên này đại biểu cho hùng mạnh và hống hách.
Nam Khách là tên con gái của Ma Quân, nhưng đó cũng không phải mấu chốt, do trong cuộc đời Ma quân có quá nhiều người bầu bạn, con tới mấy chục đứa, nhưng tên của nàng trở thành nỗi đáng sợ của Tuyết Lão Thành mấu chốt là vì nàng có thiên phú huyết mạch rất hùng mạnh, hơn nữa nàng còn là đệ tử duy nhất của Hắc Bào.
- Ngươi năm nay mới phá cảnh Thông U, năm trước ta đã thành công, hơn nữa ta còn nhỏ hơn ngươi, cho nên rõ ràng ta mạnh hơn.
Nam Khách nhìn Từ Hữu Dung mặt không chút cảm xúc nói:
- Đến đây đi, để chúng ta công bằng chiến một trận, để cho ta chứng minh ngươi nhỏ yếu, để cho cả đại lục biết, giữa chúng ta ai có thể bay cao nhất.
Từ Hữu Dung bình tĩnh không nói gì, làm người bị khiêu chiến vẫn toát lên khí độ và tự tin.
Lão giả đánh đàn vẫn trầm mặc bàng quan, Nam Khách điện hạ yêu cầu hắn không dám phản đối, nhưng đã sống mấy trăm năm hắn, cũng có chút ngạc nhiên, trận chiến nhất định sẽ kinh động toàn bộ đại lục từ lúc bắt đầu đến hiện tại, sao lại giống như đấu võ miệng giữa hai cô nương không hiểu thế sự?
Đương nhiên, điều đó không phải toàn cảnh trận chiến này, chiến đấu chung quy cần phân ra sinh tử, sau đó mới nhìn thấy thắng bại.
Đỉnh Mộ Dục, Nam Khách nhẹ nhàng bay lên , mượn gió cầm kiếm cách không đâm tới Từ Hữu Dung
Kiếm Nam Khách thoáng nhìn không có gì đặc dị, nhưng trên thực tế phi thường đặc dị.
Thanh kiếm này phi thường nhỏ, nhưng tuyệt đối không thanh tú, bởi vì thanh kiếm hơi dài, có phần hơi khoa trương, thậm chí còn dài hơn cổ hòe dưới chân núi.
Nam Khách dùng kiếm pháp cũng không có gì đặc dị, dường như chỉ là đâm thẳng, nhưng bởi vì ngắn gọn nên lại có uy lực khó tưởng tượng.
Gió đêm cuồng bạo, vách đá quanh đó phát ra tiếng nổ vang.
Trên không trung cách đỉnh núi mấy trăm trượng bỗng xuất hiện một đường cong sáng ngời.
Dưới vực sâu cách vách đá hơn mười trượng cũng xuất hiện một đường cong ảm đạm.
Đó là ranh giới hư cảnh mà lão giả đánh đàn dựng ra.
Cao như thế, mặc dù là Từ Hữu Dung cũng không thể không tạm lưu lại giữa Hư Cảnh, nhưng lại bị một kiếm đơn giản này trực tiếp ép căng ra
Kiếm thế hống hách cỡ nào.
Một kiếm cách mấy trăm trượng dựng lên, lại nghênh đón tới.
Nhìn kiếm này, trên mặt của Từ Hữu Dung cũng không hề chấn động, cũng không có ý cảnh giác, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên.
Bởi vì nàng biết mình mạnh bao nhiêu, như vậy cũng biết Nam Khách mạnh bao nhiêu, với một kiếm này đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Ngay lúc Nam Khách xuất kiếm, nàng tháo xuống trường cung sau lưng, dựng ở trước mặt.
Không biết có phải do một kiếm tới quá nhanh, nàng chưa kịp rút tiễn trong hộp ra không, vì thế trên dây cung không có vật gì.
Hai ngón tay khép lại, dịu dàng mà kiên định kéo dây cung, sau đó buông ra.
Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng ngắn gọn rõ ràng, dường như có thể làm cho người ngoài xem được rõ ràng từng động tác.
Lão giả đánh đàn sớm ngừng đẩy dây đàn tác, tiếng đàn cũng đã dừng lại.
Lúc này, nàng kích thích dây cung, vì thế tiếng đàn lại xuất hiện lần nữa.
Thanh kêu ngân nga một tiếng... ông
Cách mấy trăm trượng, Từ Hữu Dung giương cung bắn Nam Khách.
Nhưng mà, trên dây cung không có tiễn thì bắn làm sao?
Dây cung vừa động, trong bầu trời đêm có tiếng mũi tên kêu vang.
Tiếng tiễn trong trẻo, ngân nga, dường như vô thanh vô tức vang lên rất lâu, cho đến lúc này mới nghe thấy.
Một đạo tiễn từ trong bầu trời đêm lao đến như tia chớp, bắn về giữa cặp mắt của Nam Khách.
Tiễn này đến từ đâu?
Đây là tiễn Từ Hữu Dung đứng dưới gốc cây, suy tính thật lâu bắn ra kia.
Đều nghĩ do Hư Cảnh quấy nhiễu, mũi tên đã trôi đi mất, nhưng ai có thể ngờ mũi tên vẫn bay trong bầu trời đêm, cho đến lúc này mới nhìn thấy.
Ầm một tiếng nổ
Đỉnh Mộ Dục cuộn sóng, kình khí văng khắp nơi, đêm tối lờ mờ không thể che khuất dao động do không khí va chạm.
Vách đá xuất hiện vô số khe nhỏ.
Khe này chính là ở dưới chân Nam Khách.
Chân của nàng rất nhỏ, đi giày da thuồng luồng, giẫm lên mặt đất nứt thành khe, hình ảnh quả rất rung động.
Khe nứt đại biểu cho lực lượng va chạm vô cùng kinh khủng.
Nam Khách thật không ngờ là một mũi tên, là một mũi tên chặn nàng lại.
Hai đạo kiếm ý giao thành chữ thập trước mặt nàng, chắn mũi tên kia ở bên ngoài.
Đuôi tên vì tốc độ cao mà run rẩy, hai đạo kiếm ý cũng theo đó mà run rẩy, không gian trên vách đá cũng run rẩy theo, ánh sáng khúc xạ biến hình
Còn Nam Khách, ánh mắt của nàng vẫn hờ hững, ánh mắt vẫn ngây ngốc.
BA~ một tiếng vang nhỏ, mũi tên của Từ Hữu Dung bị chấn động thành vô số hạt phấn, hai đạo kiếm ý hống hách cũng tiêu tan.
Đồng thời biến mất còn có là chắn trong suốt giữa hai người, nhưng lại không biết đó là Hư Cảnh hay là gì khác.
Giờ khắc này, làn váy Nam Khách lay động, sau đó hóa thành hư vô.
Ngay sau đó, nàng từ vách đá hiện ra một chỗ khác, cách Từ Hữu Dung gần hơn mười trượng, cầm kiếm đâm thẳng tới.
Nhưng mà, tốc độ của Từ Hữu Dung nhanh hơn.
Nàng không có di chuyển, mà lại giơ trường cung, kích thích dây cung.
Lúc này đây, trên dây có tiễn.
Tiễn kêu rung động núi đêm.
Nam Khách thân ảnh hư hóa, nháy mắt lại hiện ra ở một chỗ khác.
Vèo một tiếng.
Ngay lúc nàng xuất hiện. Mũi tên của Từ Hữu Dung bắn tới.
Một mũi tên này vẫn không bắn trúng Nam Khách, chỉ bắn vào đêm rồi biến mất.
Nhìn thân pháp quỷ dị của Nam Khách, trên mặt Từ Hữu Dung lần đầu toát ra vẻ thận trọng.
Nhưng tốc độ nàng giương cung bắn tên không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng, động tác vẫn ngắn gọn mà tự nhiên, tự nhiên như không phải đang chiến đấu.
Thân pháp của Nam Khách quá nhanh.
Tài bắn cung của Từ Hữu Dung và tốc độ của Nam Khách ngang ngửa nhau.
Nếu người thường quan sát trận chiến này sẽ chỉ thấy Nam Khách biến mất tại chỗ, sau đó ngay sau đó lại xuất hiện ở nơi khác. Đồng dạng, bọn họ cũng không hiểu được Từ Hữu Dung đang làm gì, ở trong tầm mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mũi tên run nhè nhẹ, nhìn thấy vô số Từ Hữu Dung giương cung nhưng không cách nào biết nàng đang làm cái gì.
Chỉ có những này hình ảnh này tổ hợp mới thấy được thế giới chân thật.
Chân thật chỉ thuộc về các nàng.
Mà nếu để cho Trần Trường Sinh nhìn thấy, hắn có thể dễ dàng xem hiểu được.
Nghe được câu này, ánh mắt của Nam Khách càng thêm phẫn nộ.
Nhất là lúc Từ Hữu Dung hơi ngửa đầu, có vẻ rất kiêu ngạo.
Quả thật kiêu ngạo, làm sao có thể không nổi giận?
Nam Khách lướt mắt nhìn qua ngực của Từ Hữu Dung, trầm mặc một lát nói:
- Không biết hổ thẹn, cũng không sợ ô uế máu trong người ngươi.
Từ Hữu Dung cười cười, cũng không nói tiếp.
Nam Khách càng thêm tức giận, nói:
- Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi, dựa vào cái gì đòi nổi danh với ta.
Lúc nói chuyện, mái tóc đen điên cuồng bay trong bóng đêm.
Trong thế giới nhân loại, cái tên Nam Khách rất xa lạ, chỉ có đại nhân vật như Giáo Hoàng đại nhân, Thánh Hậu nương nương mới biết nàng là ai, hay như Chiết Tụ thường xuyên tiếp xúc với Ma tộc. Nhưng ở Ma Vực thì cái tên này đại biểu cho hùng mạnh và hống hách.
Nam Khách là tên con gái của Ma Quân, nhưng đó cũng không phải mấu chốt, do trong cuộc đời Ma quân có quá nhiều người bầu bạn, con tới mấy chục đứa, nhưng tên của nàng trở thành nỗi đáng sợ của Tuyết Lão Thành mấu chốt là vì nàng có thiên phú huyết mạch rất hùng mạnh, hơn nữa nàng còn là đệ tử duy nhất của Hắc Bào.
- Ngươi năm nay mới phá cảnh Thông U, năm trước ta đã thành công, hơn nữa ta còn nhỏ hơn ngươi, cho nên rõ ràng ta mạnh hơn.
Nam Khách nhìn Từ Hữu Dung mặt không chút cảm xúc nói:
- Đến đây đi, để chúng ta công bằng chiến một trận, để cho ta chứng minh ngươi nhỏ yếu, để cho cả đại lục biết, giữa chúng ta ai có thể bay cao nhất.
Từ Hữu Dung bình tĩnh không nói gì, làm người bị khiêu chiến vẫn toát lên khí độ và tự tin.
Lão giả đánh đàn vẫn trầm mặc bàng quan, Nam Khách điện hạ yêu cầu hắn không dám phản đối, nhưng đã sống mấy trăm năm hắn, cũng có chút ngạc nhiên, trận chiến nhất định sẽ kinh động toàn bộ đại lục từ lúc bắt đầu đến hiện tại, sao lại giống như đấu võ miệng giữa hai cô nương không hiểu thế sự?
Đương nhiên, điều đó không phải toàn cảnh trận chiến này, chiến đấu chung quy cần phân ra sinh tử, sau đó mới nhìn thấy thắng bại.
Đỉnh Mộ Dục, Nam Khách nhẹ nhàng bay lên , mượn gió cầm kiếm cách không đâm tới Từ Hữu Dung
Kiếm Nam Khách thoáng nhìn không có gì đặc dị, nhưng trên thực tế phi thường đặc dị.
Thanh kiếm này phi thường nhỏ, nhưng tuyệt đối không thanh tú, bởi vì thanh kiếm hơi dài, có phần hơi khoa trương, thậm chí còn dài hơn cổ hòe dưới chân núi.
Nam Khách dùng kiếm pháp cũng không có gì đặc dị, dường như chỉ là đâm thẳng, nhưng bởi vì ngắn gọn nên lại có uy lực khó tưởng tượng.
Gió đêm cuồng bạo, vách đá quanh đó phát ra tiếng nổ vang.
Trên không trung cách đỉnh núi mấy trăm trượng bỗng xuất hiện một đường cong sáng ngời.
Dưới vực sâu cách vách đá hơn mười trượng cũng xuất hiện một đường cong ảm đạm.
Đó là ranh giới hư cảnh mà lão giả đánh đàn dựng ra.
Cao như thế, mặc dù là Từ Hữu Dung cũng không thể không tạm lưu lại giữa Hư Cảnh, nhưng lại bị một kiếm đơn giản này trực tiếp ép căng ra
Kiếm thế hống hách cỡ nào.
Một kiếm cách mấy trăm trượng dựng lên, lại nghênh đón tới.
Nhìn kiếm này, trên mặt của Từ Hữu Dung cũng không hề chấn động, cũng không có ý cảnh giác, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên.
Bởi vì nàng biết mình mạnh bao nhiêu, như vậy cũng biết Nam Khách mạnh bao nhiêu, với một kiếm này đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Ngay lúc Nam Khách xuất kiếm, nàng tháo xuống trường cung sau lưng, dựng ở trước mặt.
Không biết có phải do một kiếm tới quá nhanh, nàng chưa kịp rút tiễn trong hộp ra không, vì thế trên dây cung không có vật gì.
Hai ngón tay khép lại, dịu dàng mà kiên định kéo dây cung, sau đó buông ra.
Động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng ngắn gọn rõ ràng, dường như có thể làm cho người ngoài xem được rõ ràng từng động tác.
Lão giả đánh đàn sớm ngừng đẩy dây đàn tác, tiếng đàn cũng đã dừng lại.
Lúc này, nàng kích thích dây cung, vì thế tiếng đàn lại xuất hiện lần nữa.
Thanh kêu ngân nga một tiếng... ông
Cách mấy trăm trượng, Từ Hữu Dung giương cung bắn Nam Khách.
Nhưng mà, trên dây cung không có tiễn thì bắn làm sao?
Dây cung vừa động, trong bầu trời đêm có tiếng mũi tên kêu vang.
Tiếng tiễn trong trẻo, ngân nga, dường như vô thanh vô tức vang lên rất lâu, cho đến lúc này mới nghe thấy.
Một đạo tiễn từ trong bầu trời đêm lao đến như tia chớp, bắn về giữa cặp mắt của Nam Khách.
Tiễn này đến từ đâu?
Đây là tiễn Từ Hữu Dung đứng dưới gốc cây, suy tính thật lâu bắn ra kia.
Đều nghĩ do Hư Cảnh quấy nhiễu, mũi tên đã trôi đi mất, nhưng ai có thể ngờ mũi tên vẫn bay trong bầu trời đêm, cho đến lúc này mới nhìn thấy.
Ầm một tiếng nổ
Đỉnh Mộ Dục cuộn sóng, kình khí văng khắp nơi, đêm tối lờ mờ không thể che khuất dao động do không khí va chạm.
Vách đá xuất hiện vô số khe nhỏ.
Khe này chính là ở dưới chân Nam Khách.
Chân của nàng rất nhỏ, đi giày da thuồng luồng, giẫm lên mặt đất nứt thành khe, hình ảnh quả rất rung động.
Khe nứt đại biểu cho lực lượng va chạm vô cùng kinh khủng.
Nam Khách thật không ngờ là một mũi tên, là một mũi tên chặn nàng lại.
Hai đạo kiếm ý giao thành chữ thập trước mặt nàng, chắn mũi tên kia ở bên ngoài.
Đuôi tên vì tốc độ cao mà run rẩy, hai đạo kiếm ý cũng theo đó mà run rẩy, không gian trên vách đá cũng run rẩy theo, ánh sáng khúc xạ biến hình
Còn Nam Khách, ánh mắt của nàng vẫn hờ hững, ánh mắt vẫn ngây ngốc.
BA~ một tiếng vang nhỏ, mũi tên của Từ Hữu Dung bị chấn động thành vô số hạt phấn, hai đạo kiếm ý hống hách cũng tiêu tan.
Đồng thời biến mất còn có là chắn trong suốt giữa hai người, nhưng lại không biết đó là Hư Cảnh hay là gì khác.
Giờ khắc này, làn váy Nam Khách lay động, sau đó hóa thành hư vô.
Ngay sau đó, nàng từ vách đá hiện ra một chỗ khác, cách Từ Hữu Dung gần hơn mười trượng, cầm kiếm đâm thẳng tới.
Nhưng mà, tốc độ của Từ Hữu Dung nhanh hơn.
Nàng không có di chuyển, mà lại giơ trường cung, kích thích dây cung.
Lúc này đây, trên dây có tiễn.
Tiễn kêu rung động núi đêm.
Nam Khách thân ảnh hư hóa, nháy mắt lại hiện ra ở một chỗ khác.
Vèo một tiếng.
Ngay lúc nàng xuất hiện. Mũi tên của Từ Hữu Dung bắn tới.
Một mũi tên này vẫn không bắn trúng Nam Khách, chỉ bắn vào đêm rồi biến mất.
Nhìn thân pháp quỷ dị của Nam Khách, trên mặt Từ Hữu Dung lần đầu toát ra vẻ thận trọng.
Nhưng tốc độ nàng giương cung bắn tên không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng, động tác vẫn ngắn gọn mà tự nhiên, tự nhiên như không phải đang chiến đấu.
Thân pháp của Nam Khách quá nhanh.
Tài bắn cung của Từ Hữu Dung và tốc độ của Nam Khách ngang ngửa nhau.
Nếu người thường quan sát trận chiến này sẽ chỉ thấy Nam Khách biến mất tại chỗ, sau đó ngay sau đó lại xuất hiện ở nơi khác. Đồng dạng, bọn họ cũng không hiểu được Từ Hữu Dung đang làm gì, ở trong tầm mắt của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mũi tên run nhè nhẹ, nhìn thấy vô số Từ Hữu Dung giương cung nhưng không cách nào biết nàng đang làm cái gì.
Chỉ có những này hình ảnh này tổ hợp mới thấy được thế giới chân thật.
Chân thật chỉ thuộc về các nàng.
Mà nếu để cho Trần Trường Sinh nhìn thấy, hắn có thể dễ dàng xem hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.