Quyển 6 - Chương 183: Sinh tồn hay là hủy diệt, đáy giếng hay là miệng giếng?
Miêu Nị
17/11/2023
Biệt Dạng Hồng đã chết, Vô Cùng Bích cũng đã chết, chết ở trong Bạch Đế thành cách xa cố hương tám vạn dặm.
Thần hồn của bọn hắn sẽ trở về Tinh hải, sẽ không trở về Tây Lăng Vạn Thọ các, như vậy chôn cất ở nơi nào cũng không phải là chuyện quan trọng nữa.
Trong tiểu viện có một cái hố sâu, hẳn là Trừ Tô từ dưới đất lao ra tạo thành, theo địa sông âm phong tu bổ, phía dưới đã được nham thạch lấp đầy, chỉ còn lại có một cái hố sâu hai thước.
Trần Trường Sinh đem di thể Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đưa vào trong hố, không đợi hắn lấp đất, có gió mát từ miếu thiên thụ rơi xuống, trong hố chỉ còn lại hai mảnh cát sỏi màu vàng.
Năm đó lúc Chu Lạc chết, hắn từng thấy hình ảnh tương tự, biết đây là dấu vết cường giả thần thánh lĩnh vực đặc biệt sở hữu, cho nên không có kinh ngạc.
Chẳng qua là nhìn màu vàng cát sỏi trên mặt hố, hắn nhớ tới một chuyện khác.
Cho đến hiện tại, rất nhiều người đều cho là Thiên Hải Thánh Hậu được hắn chôn cất ở chỗ sâu nhất của Quốc Giáo học viện, trên thực tế lại là ở Bách Thảo Viên.
Hắn có chút không rõ, vì sao sau khi Thiên Hải Thánh Hậu chết, di hài không giống các cường giả thần khác thánh lĩnh vực khác biến thành cát vàng tinh khiết nhất, mà là vẫn duy trì nguyên trạng.
Chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa Thần Ẩn cảnh giới cùng Tòng Thánh cảnh giới ư?
Hắn không suy tư nhiều nữa, phất phất ống tay áo, đem sỏi trắng trong đình viện chấn vào trong hố.
Nhìn cát sỏi màu vàng dần biến mất, hắn ở trong lòng lặng yên suy nghĩ mấy cái tên.
Trừ Tô, Mục phu nhân, Hắc Bào, Thánh Quang đại lục.
Toàn bộ đại lục đều cảm ứng được hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực tử vong, thiên địa pháp lý đồng cảm, điềm báo cũng hiện ra.
Trong Vân mộ phía đông xa xôi sinh ra rất nhiều vòng khí xoáy, nước suối trước tòa cô phong kia đột nhiên sôi sục.
Một con dị thú một sừng đang uống nước bên khe suối ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, trong tròng mắt thánh khiết xuất hiện vẻ cô đơn.
Hồng hà không còn gợn sóng, bình tĩnh trong như gương, lộ vẻ cực kỳ yêu dị, sâu trong đáy nước truyền đến tiếng gầm trầm thấp của vu kinh, tựa như đang ai oán điều gì.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo biết ẩn tình trong chuyện này, nhìn phiến mây đen u ám phía trên tiểu viện, mặt lộ vẻ thương cảm.
Sau mây đen xuất hiện hai đạo cầu vồng song song, từ Bạch Đế thành vươn ra, vượt qua mặt sông rộng rãi, đưa về phía dãy núi xa xôi, thậm chí là chỗ xa hơn.
Cho đến lúc này, Yêu tộc Thừa Tướng cùng Hùng tộc tộc trưởng, Sĩ tộc tộc trưởng đám người mới biết được chuyện gì, khiếp sợ tới chí cực, không biết nên nói như thế nào.
Phía ngoài hẻm các giáo sĩ cùng người tu đạo cùng với số lượng càng nhiều chiến sĩ Yêu tộc, cảm giác được ý vị trong hai đạo cầu vồng này, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Trong đám người Quốc Giáo tín đồ bắt đầu dưới sự hướng dẫn của đại chủ giáo bắt đầu tụng đọc đạo điển, thành kính cộng thêm kính sợ.
...
...
Trần Trường Sinh chưa trở về Tây Hoang đại đạo điện, lưu tại trong tiểu viện, bởi vì Hiên Viên Phá còn chưa tỉnh, hơn nữa hắn có một số chuyện cần suy nghĩ một chút.
Yêu tộc Thừa Tướng cùng với Sĩ tộc tộc trưởng các đại nhân vật vội vàng tiến đến, muốn biết chi tiết chuyện này, trọng yếu hơn là muốn biết thái độ của hắn. Nhưng hắn không gặp bọn họ.
Tiểu viện lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh, hắn ngồi trên đài gỗ ngoài phòng, tầm mắt chưa rõ rơi vào trên cây tùng hay trên mặt sỏi hay là trên bức tường xám kia, khó lòng xác định.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt , đối với rất nhiều chuyện cũng mất đi hứng thú, giống như hiện tại biết rất rõ cả Yêu tộc đều đang cảnh giác bất an chờ phản ứng của hắn, hắn lại không muốn để ý tới.
Tựa như rất nhiều người, hắn rất thích rất kính trọng Biệt Dạng Hồng, nhưng thật sự là không quen biết, theo đạo lý mà nói không đến mức gặp phải kích thích lớn đến thế, nhưng trên thực tế tinh thần của hắn nhận phải trùng kích cực sâu.
Người tốt chưa chắc đã được báo đáp, thậm chí lúc còn sống cũng chưa nói tới tự tại, như vậy vì sao nhất định phải làm người tốt, chúng ta nên sống như thế nào, chúng ta sống vì cái gì đây?
Hắn nhìn về bầu trời đêm, nghĩ tới vấn đề thường xuyên bị người ta cười nhạo, trên thực tế ai cũng cần phải cẩn thận suy tư này.
Tối nay Bạch Đế thành không có mây cũng không có khói, phạm vi nhìn vô cùng rõ ràng, có thể thấy được chỗ rất xa, có thể thấy rất nhiều ánh sao sáng.
Trần Trường Sinh thần thức rời khỏi thân thể, hướng về phiến Tinh hải kia bay đi, lướt qua tinh thần lập lòe tinh huy, xuyên qua có vô số tinh thần lốc xoáy, né qua tinh thần sinh ra hai cánh, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi lướt qua đạo tinh bích vô hình đi tới bên ngoài Tinh hải.
Thần thức của người tu đạo chỉ có ở thời điểm định mệnh tinh mới có thể đi xa như thế, bình thời tu hành chỉ có thể cảm giác được mệnh tinh tồn tại, cũng rất khó tới nơi kia một lần nữa.
Nhưng quy tắc này không có tác dụng gì đối với Trần Trường Sinh, tựa như đạo tinh bích vô hình này không thể ngăn cách thần thức của hắn.
Có lẽ bởi vì thần thức của hắn vốn nên ở bên kia?
Một viên hồng tinh lẳng lặng lơ lửng trong bầu trời đêm, ẩn chứa năng lượng nhiệt tình, mặt ngoài lại cực kỳ bình tĩnh, phảng phất qua trăm triệu năm nữa cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.
Đây là mệnh tinh của hắn.
Trần Trường Sinh thần thức không rơi vào trên mệnh tinh của mình.
Tinh thần này là chân thật , cùng hắn thân thiết nhất, lại là nơi hắn vĩnh viễn không tới được, như vậy đây cũng là chân thực giả dối nhất, dễ dàng làm người ta thương cảm.
Hắn không muốn thương cảm, thần thức tiếp tục rời đi, lộ vẻ có chút lạnh lùng.
Cuối cùng thần thức của hắn đi tới phía ngoài Tinh hải.
Ở xa xôi đối diện mơ hồ cũng có rất nhiều tinh thần, như ngọn đèn dầu của vạn nhà.
Thánh Quang đại lục ở bên kia sao?
Hắn muốn tới xem một chút.
Lúc mười tuổi hắn biết mình có bệnh, từ thời khắc ấy hắn bắt đầu quan tâm làm sao có thể sống tiếp.
Cái đêm mưa ấy, Thiên Hải Thánh Hậu đúc lại kinh mạch cho hắn, bài trừ kiếp số trong vận mệnh, hắn có thể sống qua hai mươi tuổi rồi, còn có thể sống rất nhiều năm.
Từ thời khắc ấy, hắn rất tự nhiên bắt đầu suy tư một vài vấn đề, đã mất đi ám ảnh tử vong, mới có thể chân chánh tĩnh táo quan sát tánh mạng của mình.
Hắn dĩ nhiên muốn tìm được ngọn nguồn tánh mạng của mình, tìm được lý do tồn tại, chỉ là mấy năm qua hắn vẫn sống rất khẩn trương, không có nhiều thời gian như vậy.
Cho đến cái đêm mà Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích chết đi, hắn mới thực sự bắt đầu tìm kiếm.
Ở thần thức của hắn trong phiến Tinh hải mơ hồ, là hư vô màu đen vô cùng rộng rãi mà hàn lãnh, đó là màn đêm sâu nhất, cũng là vực sâu không đáy.
Phiến hư vô màu đen này so với bức tường không gian cản trở càng thêm vô hình, cho nên không cách nào xuyên qua, tựa như căn bản không tồn tại, như vậy làm sao mới có thể vượt qua đây?
Trần Trường Sinh nhìn về trung tâm phiến hư vô màu đen này, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái.
Hắn cảm giác mình tựa như đang đứng ở miệng giếng cúi đầu nhìn xuống đáy.
Hắn lại cảm giác như mình đứng ở đáy giếng nhìn bầu trời đêm ngoài giếng.
Đến tột cùng loại cảm giác nào mới đúng? Hoặc là... Là chân thật ?
Không biết qua thời gian bao lâu.
Trần Trường Sinh thu hồi thần thức.
Hắn vẫn ngồi ở địa phương ban đầu, tầm mắt không hề dao động như lúc trước nữa, chẳng qua lặng yên nhìn bức tường xám kia, nhưng tựa như nhìn rất nhiều nơi khác.
Tinh hải khiến người bình tĩnh, phiến hư vô màu đen này càng có thể làm cho tất cả người tu đạo cảm thấy bản thân nhỏ bé, trợ giúp xóa đi chút ít tạp niệm trên đạo tâm.
Một tiếng bước chân vang lên phía sau hắn.
Hiên Viên Phá đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Thần hồn của bọn hắn sẽ trở về Tinh hải, sẽ không trở về Tây Lăng Vạn Thọ các, như vậy chôn cất ở nơi nào cũng không phải là chuyện quan trọng nữa.
Trong tiểu viện có một cái hố sâu, hẳn là Trừ Tô từ dưới đất lao ra tạo thành, theo địa sông âm phong tu bổ, phía dưới đã được nham thạch lấp đầy, chỉ còn lại có một cái hố sâu hai thước.
Trần Trường Sinh đem di thể Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đưa vào trong hố, không đợi hắn lấp đất, có gió mát từ miếu thiên thụ rơi xuống, trong hố chỉ còn lại hai mảnh cát sỏi màu vàng.
Năm đó lúc Chu Lạc chết, hắn từng thấy hình ảnh tương tự, biết đây là dấu vết cường giả thần thánh lĩnh vực đặc biệt sở hữu, cho nên không có kinh ngạc.
Chẳng qua là nhìn màu vàng cát sỏi trên mặt hố, hắn nhớ tới một chuyện khác.
Cho đến hiện tại, rất nhiều người đều cho là Thiên Hải Thánh Hậu được hắn chôn cất ở chỗ sâu nhất của Quốc Giáo học viện, trên thực tế lại là ở Bách Thảo Viên.
Hắn có chút không rõ, vì sao sau khi Thiên Hải Thánh Hậu chết, di hài không giống các cường giả thần khác thánh lĩnh vực khác biến thành cát vàng tinh khiết nhất, mà là vẫn duy trì nguyên trạng.
Chẳng lẽ đây chính là khác biệt giữa Thần Ẩn cảnh giới cùng Tòng Thánh cảnh giới ư?
Hắn không suy tư nhiều nữa, phất phất ống tay áo, đem sỏi trắng trong đình viện chấn vào trong hố.
Nhìn cát sỏi màu vàng dần biến mất, hắn ở trong lòng lặng yên suy nghĩ mấy cái tên.
Trừ Tô, Mục phu nhân, Hắc Bào, Thánh Quang đại lục.
Toàn bộ đại lục đều cảm ứng được hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực tử vong, thiên địa pháp lý đồng cảm, điềm báo cũng hiện ra.
Trong Vân mộ phía đông xa xôi sinh ra rất nhiều vòng khí xoáy, nước suối trước tòa cô phong kia đột nhiên sôi sục.
Một con dị thú một sừng đang uống nước bên khe suối ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, trong tròng mắt thánh khiết xuất hiện vẻ cô đơn.
Hồng hà không còn gợn sóng, bình tĩnh trong như gương, lộ vẻ cực kỳ yêu dị, sâu trong đáy nước truyền đến tiếng gầm trầm thấp của vu kinh, tựa như đang ai oán điều gì.
Tây Hoang đạo điện đại chủ giáo biết ẩn tình trong chuyện này, nhìn phiến mây đen u ám phía trên tiểu viện, mặt lộ vẻ thương cảm.
Sau mây đen xuất hiện hai đạo cầu vồng song song, từ Bạch Đế thành vươn ra, vượt qua mặt sông rộng rãi, đưa về phía dãy núi xa xôi, thậm chí là chỗ xa hơn.
Cho đến lúc này, Yêu tộc Thừa Tướng cùng Hùng tộc tộc trưởng, Sĩ tộc tộc trưởng đám người mới biết được chuyện gì, khiếp sợ tới chí cực, không biết nên nói như thế nào.
Phía ngoài hẻm các giáo sĩ cùng người tu đạo cùng với số lượng càng nhiều chiến sĩ Yêu tộc, cảm giác được ý vị trong hai đạo cầu vồng này, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Trong đám người Quốc Giáo tín đồ bắt đầu dưới sự hướng dẫn của đại chủ giáo bắt đầu tụng đọc đạo điển, thành kính cộng thêm kính sợ.
...
...
Trần Trường Sinh chưa trở về Tây Hoang đại đạo điện, lưu tại trong tiểu viện, bởi vì Hiên Viên Phá còn chưa tỉnh, hơn nữa hắn có một số chuyện cần suy nghĩ một chút.
Yêu tộc Thừa Tướng cùng với Sĩ tộc tộc trưởng các đại nhân vật vội vàng tiến đến, muốn biết chi tiết chuyện này, trọng yếu hơn là muốn biết thái độ của hắn. Nhưng hắn không gặp bọn họ.
Tiểu viện lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh, hắn ngồi trên đài gỗ ngoài phòng, tầm mắt chưa rõ rơi vào trên cây tùng hay trên mặt sỏi hay là trên bức tường xám kia, khó lòng xác định.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt , đối với rất nhiều chuyện cũng mất đi hứng thú, giống như hiện tại biết rất rõ cả Yêu tộc đều đang cảnh giác bất an chờ phản ứng của hắn, hắn lại không muốn để ý tới.
Tựa như rất nhiều người, hắn rất thích rất kính trọng Biệt Dạng Hồng, nhưng thật sự là không quen biết, theo đạo lý mà nói không đến mức gặp phải kích thích lớn đến thế, nhưng trên thực tế tinh thần của hắn nhận phải trùng kích cực sâu.
Người tốt chưa chắc đã được báo đáp, thậm chí lúc còn sống cũng chưa nói tới tự tại, như vậy vì sao nhất định phải làm người tốt, chúng ta nên sống như thế nào, chúng ta sống vì cái gì đây?
Hắn nhìn về bầu trời đêm, nghĩ tới vấn đề thường xuyên bị người ta cười nhạo, trên thực tế ai cũng cần phải cẩn thận suy tư này.
Tối nay Bạch Đế thành không có mây cũng không có khói, phạm vi nhìn vô cùng rõ ràng, có thể thấy được chỗ rất xa, có thể thấy rất nhiều ánh sao sáng.
Trần Trường Sinh thần thức rời khỏi thân thể, hướng về phiến Tinh hải kia bay đi, lướt qua tinh thần lập lòe tinh huy, xuyên qua có vô số tinh thần lốc xoáy, né qua tinh thần sinh ra hai cánh, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi lướt qua đạo tinh bích vô hình đi tới bên ngoài Tinh hải.
Thần thức của người tu đạo chỉ có ở thời điểm định mệnh tinh mới có thể đi xa như thế, bình thời tu hành chỉ có thể cảm giác được mệnh tinh tồn tại, cũng rất khó tới nơi kia một lần nữa.
Nhưng quy tắc này không có tác dụng gì đối với Trần Trường Sinh, tựa như đạo tinh bích vô hình này không thể ngăn cách thần thức của hắn.
Có lẽ bởi vì thần thức của hắn vốn nên ở bên kia?
Một viên hồng tinh lẳng lặng lơ lửng trong bầu trời đêm, ẩn chứa năng lượng nhiệt tình, mặt ngoài lại cực kỳ bình tĩnh, phảng phất qua trăm triệu năm nữa cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.
Đây là mệnh tinh của hắn.
Trần Trường Sinh thần thức không rơi vào trên mệnh tinh của mình.
Tinh thần này là chân thật , cùng hắn thân thiết nhất, lại là nơi hắn vĩnh viễn không tới được, như vậy đây cũng là chân thực giả dối nhất, dễ dàng làm người ta thương cảm.
Hắn không muốn thương cảm, thần thức tiếp tục rời đi, lộ vẻ có chút lạnh lùng.
Cuối cùng thần thức của hắn đi tới phía ngoài Tinh hải.
Ở xa xôi đối diện mơ hồ cũng có rất nhiều tinh thần, như ngọn đèn dầu của vạn nhà.
Thánh Quang đại lục ở bên kia sao?
Hắn muốn tới xem một chút.
Lúc mười tuổi hắn biết mình có bệnh, từ thời khắc ấy hắn bắt đầu quan tâm làm sao có thể sống tiếp.
Cái đêm mưa ấy, Thiên Hải Thánh Hậu đúc lại kinh mạch cho hắn, bài trừ kiếp số trong vận mệnh, hắn có thể sống qua hai mươi tuổi rồi, còn có thể sống rất nhiều năm.
Từ thời khắc ấy, hắn rất tự nhiên bắt đầu suy tư một vài vấn đề, đã mất đi ám ảnh tử vong, mới có thể chân chánh tĩnh táo quan sát tánh mạng của mình.
Hắn dĩ nhiên muốn tìm được ngọn nguồn tánh mạng của mình, tìm được lý do tồn tại, chỉ là mấy năm qua hắn vẫn sống rất khẩn trương, không có nhiều thời gian như vậy.
Cho đến cái đêm mà Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích chết đi, hắn mới thực sự bắt đầu tìm kiếm.
Ở thần thức của hắn trong phiến Tinh hải mơ hồ, là hư vô màu đen vô cùng rộng rãi mà hàn lãnh, đó là màn đêm sâu nhất, cũng là vực sâu không đáy.
Phiến hư vô màu đen này so với bức tường không gian cản trở càng thêm vô hình, cho nên không cách nào xuyên qua, tựa như căn bản không tồn tại, như vậy làm sao mới có thể vượt qua đây?
Trần Trường Sinh nhìn về trung tâm phiến hư vô màu đen này, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái.
Hắn cảm giác mình tựa như đang đứng ở miệng giếng cúi đầu nhìn xuống đáy.
Hắn lại cảm giác như mình đứng ở đáy giếng nhìn bầu trời đêm ngoài giếng.
Đến tột cùng loại cảm giác nào mới đúng? Hoặc là... Là chân thật ?
Không biết qua thời gian bao lâu.
Trần Trường Sinh thu hồi thần thức.
Hắn vẫn ngồi ở địa phương ban đầu, tầm mắt không hề dao động như lúc trước nữa, chẳng qua lặng yên nhìn bức tường xám kia, nhưng tựa như nhìn rất nhiều nơi khác.
Tinh hải khiến người bình tĩnh, phiến hư vô màu đen này càng có thể làm cho tất cả người tu đạo cảm thấy bản thân nhỏ bé, trợ giúp xóa đi chút ít tạp niệm trên đạo tâm.
Một tiếng bước chân vang lên phía sau hắn.
Hiên Viên Phá đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.