Quyển 6 - Chương 221: Ta thấy
Miêu Nị
17/11/2023
Họ Giới, là tên cũ của Thái Tông Hoàng Đế năm đó lúc còn ở Thiên Lương quận.
Từ khi thiên thư bia hàng lâm, không ai có địa vị trong lịch sử vượt qua được nam nhân này.
Vì vậy trên phiến đại lục này, vô luận khi còn sống hay là sau đó, hắn thủy chung hưởng thụ vinh quang cao nhất, tôn trọng nhiều nhất.
Bất kể là dân chúng Nhân tộc hay Yêu tộc, thậm chí ngay cả Tuyết Lão thành các vương công Ma tộc hận hắn tận xương cũng sẽ không gọi thẳng tên của hắn.
Nhưng hôm nay Hắc Bào lại gọi như vậy, hơn nữa ở phía trước còn tăng thêm hai chữ tiểu nhi.
Ai cũng có thể nhận ra hận ý sâu tận xương tủy của hắn đối với Thái Tông Hoàng Đế.
"Nếu như thời gian có thể làm cho chúng ta quên lãng toàn bộ quá khứ, vậy sự hiện hữu của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?"
Hắc Bào nhìn Vương Chi Sách giễu cợt nói: "Ngươi đã từng nói rằng không hỏi thế sự, còn không phải không bỏ xuống được hay sao."
Vương Chi Sách nói: "Ngươi đã cấu kết với dị tộc nhân, như vậy đây không phải là chuyện thế gian, mà đã thành chuyện thế ngoại rồi."
Hắc Bào nói: "Vậy thì sao?"
Vương Chi Sách nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý từ bỏ ý nghĩ điên cuồng này, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngươi."
"Bất cứ chuyện gì ư?"
Hắc Bào châm chọc nói: "Ta đã thấy sự vô sỉ lãnh khốc của ngươi, chẳng lẽ còn bị ngươi lừa gạt thêm một lần nữa hay sao?"
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi về phía tòa đại thành nằm sâu trong gió tuyết.
Ma Soái cùng các ma tướng đều đi theo, mấy thân ảnh khổng lồ bao phủ trong khói đen dần dần tiêu tán.
Vương Chi Sách nhìn bóng lưng của Hắc Bào, tâm tình rất phức tạp.
...
...
Ma Quân lặng yên không một tiếng động rời khỏi Bạch Đế thành, cả quá trình cũng rất bình tĩnh, không làm cho bất kỳ ai chú ý.
Ở trong toà thành này, rất nhiều cường giả Nhân tộc muốn giết Ma Quân, nhưng không ai có thể động đến hắn, bởi vì Bạch Đế đã ban xuống một đạo ý chỉ rất rõ ràng.
Đạo ý chỉ kia rất giống đạo chỉ dụ của Mục phu nhân, từng chữ cũng hoàn toàn giống.
Ở xa tới là khách.
Mọi người đều hiểu được nguyên nhân.
Thế gian vạn vật, đều cần trạng thái tương đối thăng bằng.
Muốn phòng ngừa Nhân tộc một nhà độc đại, thì không thể để cho Ma tộc suy yếu quá lợi hại.
Trưởng lão hội vẫn duy trì trầm mặc, quan viên yêu đình vẫn duy trì trầm mặc, cường giả Yêu tộc như Tiểu Đức cũng vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì đây là ý chí của Bệ Hạ. Chỉ có Kim Ngọc Luật vẫn giống như mấy trăm năm trước, cùng Bạch Đế phát sinh một cuộc tranh chấp cực kỳ kịch liệt, sau đó bị trục xuất khỏi hoàng thành lần nữa, chỉ có thể tiếp tục kiếp sống cung canh của mình.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đứng ở Quan Cảnh đài, nhìn trong điện.
Ánh sáng bên ngoài cực rõ ràng, nhưng trong điện vô cùng u ám, không thấy rõ hình ảnh cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy các đại thần yêu tướng còn có các trưởng lão giống như thủy triều quỳ xuống.
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới trường huyết chiến chung quanh viện, tâm tình có chút không vui, cười lạnh nói: "Đây chính là ngươi mạnh ngươi có lý ư?"
Trần Trường Sinh không nói gì, mà chỉ thở dài.
Thời gian không bao lâu, triều hội đã kết thúc.
Các đại thần yêu tướng cùng các trưởng lão nối đuôi nhau mà ra, cách xa xa cung kính hành lễ với Trần Trường Sinh, sau đó rời đi, không có ai dám tiến lên nói chuyện với hắn, cho dù Hùng tộc tộc trưởng cùng Sĩ tộc tộc trưởng cũng như thế, cùng tình hình trong đạo điện vài ngày trước đã hoàn toàn bất đồng.
Đã cách mấy năm, Bạch Đế cuối cùng trở lại thành thị của mình, căn bản không cần quyền mưu cùng thủ đoạn, cả Yêu tộc cũng sẽ thống nhất dưới ý chí của hắn.
Huống chi hiện tại người duy nhất có khả năng uy hiếp tới địa vị của Bạch Đế là Tương tộc tộc trưởng đã chết, Tương tộc bộ lạc cũng đứng trong hoàn cảnh bấp bênh.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đi vào trong điện.
Trong điện không sắp đặt chỗ ngồi cho Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục cũng không cách nào nói bất kính, bởi vì Bạch Đế cũng không ngồi.
"Gia gia ngươi thân thể thế nào?"
Bạch Đế hỏi Đường Tam Thập Lục.
Bất kể có bao nhiêu oán thầm, Đường Tam Thập Lục vẫn ứng đối rất bình tĩnh, vô luận lễ nghi hay là phong độ cũng không có điểm nào chê trách được.
Chẳng qua đến cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được nói một câu.
"Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, hắn đã già như vậy rồi, làm sao còn thích hô phong hoán vũ chứ."
Những lời này rõ ràng là nói Đường lão thái gia, nhưng đối tượng giễu cợt lại là Bạch Đế.
Bạch Đế không để ý đến hắn, nhìn Trần Trường Sinh nói mấy câu.
Mấy câu này ý tứ rất đơn giản, tất cả đều chỉ là tượng trưng mà thôi.
Bất quá nhớ lại một chút quan hệ thân mật giữa song phương, sau đó hy vọng có thể tiếp tục giữ vững quan hệ như vậy.
Cuối cùng Bạch Đế nói: "Ở trên Thánh Nữ phong ngươi cùng Chiết Tụ giết tên kia, rất tốt."
Nói xong câu đó, cuộc nói chuyện kết thúc.
Có nội thị dẫn Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đi tới tẩm cung của Lạc Lạc .
Trần Trường Sinh nghĩ tới câu nói cuối cùng, có chút không rõ.
Đường Tam Thập Lục giải thích: "Hắn nói chính là Bạch Hổ thần tướng. Tên kia đúng là gan lớn tâm dã, lại dám lấy Bạch Hổ làm hiệu, nếu như hai tộc không có quan hệ đồng minh, chỉ sợ đã bị Bạch Đế giết lâu rồi, Bạch Đế không tiện động thủ, ngươi giết người này thay hắn, hắn hẳn là rất cao hứng."
Đi tới ngoài thạch điện chỗ cao nhất, thấy được thân ảnh bên lan can, Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, nhưng vẫn đi vào trong thạch điện trước.
Đường Tam Thập Lục tự nhiên sẽ không đi theo mà hướng về phía bóng hình xinh đẹp bên lan can đi tới.
Thạch điện không đơn sơ, có cửa sổ hình tròn cùng cây mun ngăn cách, đem không gian bố trí thành hình ảnh vô cùng giàu mỹ cảm .
Lạc Lạc đứng ở trong bức họa này, tựa như một cành hoa trắng lãnh tiếu trong bình.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, nhìn rất đáng thương.
Không chỉ bởi vì sự vô tình cùng với cái chết của mẹ ruột mình, hoặc là sau đó ly biệt, cũng bởi vì rất nhiều việc khác.
Trần Trường Sinh đứng trước người của nàng, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: "Có muốn đi cùng ta hay không?"
Lạc Lạc cúi đầu, không nói gì.
Tích táp, đó là thanh âm nước mắt rơi trên mặt đất.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nói: "Tiên sinh, không cần."
Nếu như Trần Trường Sinh nói không phải là có muốn đi cùng ta hay không, mà là đi cùng ta, như vậy, nàng sẽ đi theo hắn.
Câu trước là câu hỏi, là trưng cầu ý kiến của nàng, câu sau lại là ra lệnh.
Là học sinh , làm sao có thể làm trái ý tứ của tiên sinh chứ?
Đáng tiếc.
Nàng rất tự nhiên tựa vào trong ngực của Trần Trường Sinh.
Giống như trước.
Trần Trường Sinh không biết nên đặt tay ở nơi nào.
Nhìn vệt nước mắt trên mặt còn có nụ cười sáng lạn còn có ánh mắt trong xanh phẳng lặng, hắn nhớ tới rất nhiều hình ảnh.
Quốc Giáo học viện tường viện loang lổ vết mưa, trên đại dong thụ có thể nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ, còn có mặt hồ trong xanh phẳng lặng.
Tay của hắn rơi xuống.
Chẳng qua là không giống với trước đây.
Lần này tay của hắn đặt vào trên lưng của nàng.
...
...
Qua thời gian rất lâu, Trần Trường Sinh cũng không đi ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục không nhịn được lần nữa nhìn sang bên cạnh.
Từ Hữu Dung không để ý tới hắn, cũng không quay đầu nhìn về trong điện.
Nơi này là chỗ cao nhất của hoàng thành, cao hơn so với Quan Cảnh đài.
Nàng ở bên lan can có thể thấy rõ ràng Quan Cảnh đài.
Nàng biết nơi đó từng có một cây lê.
Nàng cũng biết hình ảnh lê hoa đái vũ (Hoa lê dính hạt mưa - Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.) động lòng người đến cỡ nào.
Trước đó không lâu nàng từng tận mắt chứng kiến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy nước mắt, có ai không thương tiếc?
Đường Tam Thập Lục không nhịn được, nói: "Ngươi..."
Từ Hữu Dung mặt không chút thay đổi nói: "Câm miệng."
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, nói: "Ta..."
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nói: "Ta thấy còn thương tiếc, huống chi là hắn."
Từ khi thiên thư bia hàng lâm, không ai có địa vị trong lịch sử vượt qua được nam nhân này.
Vì vậy trên phiến đại lục này, vô luận khi còn sống hay là sau đó, hắn thủy chung hưởng thụ vinh quang cao nhất, tôn trọng nhiều nhất.
Bất kể là dân chúng Nhân tộc hay Yêu tộc, thậm chí ngay cả Tuyết Lão thành các vương công Ma tộc hận hắn tận xương cũng sẽ không gọi thẳng tên của hắn.
Nhưng hôm nay Hắc Bào lại gọi như vậy, hơn nữa ở phía trước còn tăng thêm hai chữ tiểu nhi.
Ai cũng có thể nhận ra hận ý sâu tận xương tủy của hắn đối với Thái Tông Hoàng Đế.
"Nếu như thời gian có thể làm cho chúng ta quên lãng toàn bộ quá khứ, vậy sự hiện hữu của chúng ta còn có ý nghĩa gì nữa?"
Hắc Bào nhìn Vương Chi Sách giễu cợt nói: "Ngươi đã từng nói rằng không hỏi thế sự, còn không phải không bỏ xuống được hay sao."
Vương Chi Sách nói: "Ngươi đã cấu kết với dị tộc nhân, như vậy đây không phải là chuyện thế gian, mà đã thành chuyện thế ngoại rồi."
Hắc Bào nói: "Vậy thì sao?"
Vương Chi Sách nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý từ bỏ ý nghĩ điên cuồng này, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngươi."
"Bất cứ chuyện gì ư?"
Hắc Bào châm chọc nói: "Ta đã thấy sự vô sỉ lãnh khốc của ngươi, chẳng lẽ còn bị ngươi lừa gạt thêm một lần nữa hay sao?"
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi về phía tòa đại thành nằm sâu trong gió tuyết.
Ma Soái cùng các ma tướng đều đi theo, mấy thân ảnh khổng lồ bao phủ trong khói đen dần dần tiêu tán.
Vương Chi Sách nhìn bóng lưng của Hắc Bào, tâm tình rất phức tạp.
...
...
Ma Quân lặng yên không một tiếng động rời khỏi Bạch Đế thành, cả quá trình cũng rất bình tĩnh, không làm cho bất kỳ ai chú ý.
Ở trong toà thành này, rất nhiều cường giả Nhân tộc muốn giết Ma Quân, nhưng không ai có thể động đến hắn, bởi vì Bạch Đế đã ban xuống một đạo ý chỉ rất rõ ràng.
Đạo ý chỉ kia rất giống đạo chỉ dụ của Mục phu nhân, từng chữ cũng hoàn toàn giống.
Ở xa tới là khách.
Mọi người đều hiểu được nguyên nhân.
Thế gian vạn vật, đều cần trạng thái tương đối thăng bằng.
Muốn phòng ngừa Nhân tộc một nhà độc đại, thì không thể để cho Ma tộc suy yếu quá lợi hại.
Trưởng lão hội vẫn duy trì trầm mặc, quan viên yêu đình vẫn duy trì trầm mặc, cường giả Yêu tộc như Tiểu Đức cũng vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì đây là ý chí của Bệ Hạ. Chỉ có Kim Ngọc Luật vẫn giống như mấy trăm năm trước, cùng Bạch Đế phát sinh một cuộc tranh chấp cực kỳ kịch liệt, sau đó bị trục xuất khỏi hoàng thành lần nữa, chỉ có thể tiếp tục kiếp sống cung canh của mình.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đứng ở Quan Cảnh đài, nhìn trong điện.
Ánh sáng bên ngoài cực rõ ràng, nhưng trong điện vô cùng u ám, không thấy rõ hình ảnh cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy các đại thần yêu tướng còn có các trưởng lão giống như thủy triều quỳ xuống.
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới trường huyết chiến chung quanh viện, tâm tình có chút không vui, cười lạnh nói: "Đây chính là ngươi mạnh ngươi có lý ư?"
Trần Trường Sinh không nói gì, mà chỉ thở dài.
Thời gian không bao lâu, triều hội đã kết thúc.
Các đại thần yêu tướng cùng các trưởng lão nối đuôi nhau mà ra, cách xa xa cung kính hành lễ với Trần Trường Sinh, sau đó rời đi, không có ai dám tiến lên nói chuyện với hắn, cho dù Hùng tộc tộc trưởng cùng Sĩ tộc tộc trưởng cũng như thế, cùng tình hình trong đạo điện vài ngày trước đã hoàn toàn bất đồng.
Đã cách mấy năm, Bạch Đế cuối cùng trở lại thành thị của mình, căn bản không cần quyền mưu cùng thủ đoạn, cả Yêu tộc cũng sẽ thống nhất dưới ý chí của hắn.
Huống chi hiện tại người duy nhất có khả năng uy hiếp tới địa vị của Bạch Đế là Tương tộc tộc trưởng đã chết, Tương tộc bộ lạc cũng đứng trong hoàn cảnh bấp bênh.
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đi vào trong điện.
Trong điện không sắp đặt chỗ ngồi cho Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục cũng không cách nào nói bất kính, bởi vì Bạch Đế cũng không ngồi.
"Gia gia ngươi thân thể thế nào?"
Bạch Đế hỏi Đường Tam Thập Lục.
Bất kể có bao nhiêu oán thầm, Đường Tam Thập Lục vẫn ứng đối rất bình tĩnh, vô luận lễ nghi hay là phong độ cũng không có điểm nào chê trách được.
Chẳng qua đến cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được nói một câu.
"Ta vẫn nghĩ mãi mà không rõ, hắn đã già như vậy rồi, làm sao còn thích hô phong hoán vũ chứ."
Những lời này rõ ràng là nói Đường lão thái gia, nhưng đối tượng giễu cợt lại là Bạch Đế.
Bạch Đế không để ý đến hắn, nhìn Trần Trường Sinh nói mấy câu.
Mấy câu này ý tứ rất đơn giản, tất cả đều chỉ là tượng trưng mà thôi.
Bất quá nhớ lại một chút quan hệ thân mật giữa song phương, sau đó hy vọng có thể tiếp tục giữ vững quan hệ như vậy.
Cuối cùng Bạch Đế nói: "Ở trên Thánh Nữ phong ngươi cùng Chiết Tụ giết tên kia, rất tốt."
Nói xong câu đó, cuộc nói chuyện kết thúc.
Có nội thị dẫn Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đi tới tẩm cung của Lạc Lạc .
Trần Trường Sinh nghĩ tới câu nói cuối cùng, có chút không rõ.
Đường Tam Thập Lục giải thích: "Hắn nói chính là Bạch Hổ thần tướng. Tên kia đúng là gan lớn tâm dã, lại dám lấy Bạch Hổ làm hiệu, nếu như hai tộc không có quan hệ đồng minh, chỉ sợ đã bị Bạch Đế giết lâu rồi, Bạch Đế không tiện động thủ, ngươi giết người này thay hắn, hắn hẳn là rất cao hứng."
Đi tới ngoài thạch điện chỗ cao nhất, thấy được thân ảnh bên lan can, Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, nhưng vẫn đi vào trong thạch điện trước.
Đường Tam Thập Lục tự nhiên sẽ không đi theo mà hướng về phía bóng hình xinh đẹp bên lan can đi tới.
Thạch điện không đơn sơ, có cửa sổ hình tròn cùng cây mun ngăn cách, đem không gian bố trí thành hình ảnh vô cùng giàu mỹ cảm .
Lạc Lạc đứng ở trong bức họa này, tựa như một cành hoa trắng lãnh tiếu trong bình.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, nhìn rất đáng thương.
Không chỉ bởi vì sự vô tình cùng với cái chết của mẹ ruột mình, hoặc là sau đó ly biệt, cũng bởi vì rất nhiều việc khác.
Trần Trường Sinh đứng trước người của nàng, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: "Có muốn đi cùng ta hay không?"
Lạc Lạc cúi đầu, không nói gì.
Tích táp, đó là thanh âm nước mắt rơi trên mặt đất.
Một lát sau, nàng ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nói: "Tiên sinh, không cần."
Nếu như Trần Trường Sinh nói không phải là có muốn đi cùng ta hay không, mà là đi cùng ta, như vậy, nàng sẽ đi theo hắn.
Câu trước là câu hỏi, là trưng cầu ý kiến của nàng, câu sau lại là ra lệnh.
Là học sinh , làm sao có thể làm trái ý tứ của tiên sinh chứ?
Đáng tiếc.
Nàng rất tự nhiên tựa vào trong ngực của Trần Trường Sinh.
Giống như trước.
Trần Trường Sinh không biết nên đặt tay ở nơi nào.
Nhìn vệt nước mắt trên mặt còn có nụ cười sáng lạn còn có ánh mắt trong xanh phẳng lặng, hắn nhớ tới rất nhiều hình ảnh.
Quốc Giáo học viện tường viện loang lổ vết mưa, trên đại dong thụ có thể nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ, còn có mặt hồ trong xanh phẳng lặng.
Tay của hắn rơi xuống.
Chẳng qua là không giống với trước đây.
Lần này tay của hắn đặt vào trên lưng của nàng.
...
...
Qua thời gian rất lâu, Trần Trường Sinh cũng không đi ra ngoài.
Đường Tam Thập Lục không nhịn được lần nữa nhìn sang bên cạnh.
Từ Hữu Dung không để ý tới hắn, cũng không quay đầu nhìn về trong điện.
Nơi này là chỗ cao nhất của hoàng thành, cao hơn so với Quan Cảnh đài.
Nàng ở bên lan can có thể thấy rõ ràng Quan Cảnh đài.
Nàng biết nơi đó từng có một cây lê.
Nàng cũng biết hình ảnh lê hoa đái vũ (Hoa lê dính hạt mưa - Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.) động lòng người đến cỡ nào.
Trước đó không lâu nàng từng tận mắt chứng kiến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy nước mắt, có ai không thương tiếc?
Đường Tam Thập Lục không nhịn được, nói: "Ngươi..."
Từ Hữu Dung mặt không chút thay đổi nói: "Câm miệng."
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, nói: "Ta..."
Từ Hữu Dung khẽ nhíu mày, nói: "Ta thấy còn thương tiếc, huống chi là hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.