Quyển 3 - Chương 498: Tái hiện Từ phủ.
Miêu Nị
09/12/2016
Hoàng hôn muốn phủ xuống chân trời còn cần một đoạn thời gian rất dài, nhưng yến hội ở các tửu lâu và thanh lâu đã sớm bắt đầu.
Tiệc rượu luôn phải chờ rất lâu mới bắt đầu, như vậy thời gian đương nhiên sẽ rất sớm, so với vấn đề tiết kiệm dầu thắp hay nến thì đám tu đạo cường nhân, quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách và tiểu thư càng coi trọng sự thay đổi của bản thân từ ngày sang đêm..
Trần Trường Sinh không hiểu việc này, với hắn mà nói, một bữa cơm nếu vượt qua một khắc đồng hồ là không khỏe mạnh, tựa như những mỹ vị trên bàn đều không khỏe mạnh.
Hôm nay Từ phủ thiết yến không giống ngày thường. Tuy rằng chỉ có mình hắn là khác, hắn là vãn bối, tuổi còn rất nhỏ, Đông Ngự Thần Tướng Phủ không ngừng bưng những món ăn quý giá lên, sau đó không ăn cũng không sao, chỉ một ánh mắt được lui xuống, đổi lại một vòng đồ ăn mới.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đồ quý báu, bữa ăn thịnh soạn khiến hắn rất tự nhiên nghĩ đến ngày đầu tới đây nghe lời Từ phu nhân nói. Khắp nơi đều là tỳ nữ, căn bản không cần hắn động thủ là có người hầu hạ. Nhưng mà thú vị là, bất kể Từ phu nhân, Hoa ma ma hay Sương Nhi hôm nay đều không xuất hiện.
Cũng có thể do những chuyện phát sinh lúc trước giữa các nàng và Trần Trường Sinh.
Từ Thế Tích một mình tiếp khách.
Trần Trường Sinh không uống rượu, căn cứ cấp bậc lễ nghĩa ăn chút đồ ăn, đã nhanh chóng ăn no rồi.
Từ Thế Tích đặt chén rượu xuống, phất tay ra hiệu tất cả mọi người lui ra, chờ hắn nói chuyện.
Trần Trường Sinh không thích cũng không am hiểu việc nói chuyện, nhìn rành rành biết Từ Thế Tích đã chuẩn bị tâm lý, vì thế nói thẳng:
- Ngài hẳn đã biết thân phận sư phụ ta?
- Biết Kế Đạo Nhân chính là Thương viện trưởng, ta đều giật mình như mọi người.
Từ Thế Tích nhìn Trần Trường Sinh thản nhiên nói:
- Bao gồm Chu Thông đại nhân, có rất nhiều người muốn thông qua chuyện này xuống tay với ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng, luật Đại Chu từ trước đến nay không có tội liên đới, lúc vụ án ở Quốc Giáo Học Viện phát sinh ngươi còn chưa ra đời.
- Nhưng ngài dù sao cũng là thân tín của Thánh Hậu nương nương.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Vì sao ngài còn muốn kiên trì hôn sự này?
- Tất cả mọi người cho là ta thô bỉ không chịu nổi, có thể sinh hạ một đứa con gái như vậy không biết là tích bao nhiêu phúc... Nhưng nói lý ra không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo ta.
Từ Thế Tích nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, không có che dấu cảm xúc lạnh lùng, nói:
- Về hôn sự này lại mang đến cho ta sự nhục nhã vô tận... Trong mắt thế nhân, ban đầu là Từ phủ ta chê người nghèo kiết hủ lậu, muốn hối hôn, thậm chí từng nhiều lần chèn ép nhục nhã, rồi sau đó, khi biết quan hệ giữa ngươi và Giáo Hoàng Bệ Hạ thì không biết xấu hổ quấn lấy người, phi muốn cùng ngươi kết thân, vì thế, mọi sự nhục nhã ngươi phải chịu đã đổ ngược lại chúng ta, thậm chí có thể nói... rất không biết xấu hổ.
Trong khách sảnh rất an tĩnh, tất cả tỳ nữ đã tránh đi.
Từ Thế Tích nói:
- May là không ai nói Dung nhi nhà ta không xứng với ngươi, bằng không chỉ sợ ngay cả nó cũng bị chê cười.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm nếu biết chuyện này rất khó coi, vì sao còn muốn kiên trì? Lần trước chính mình đến từ hôn, ngài vì sao không chịu nhận lại hôn thư luôn?
- Nhưng ta không cần quan tâm, hoặc là nói ta có thể nhịn.
Ánh mắt của Từ Thế Tích bỗng nhiên trở nên sắc bén:
- Bởi vì ta là phụ thân, ta muốn suy nghĩ cho con gái mình, ta trung thành với nương nương như một, nhưng vì nữ nhi của mình suy xét thì có gì sai?
Mấy ngày nay Trần Trường Sinh từng nghĩ vì sao Từ phủ hiện tại không muốn hủy hôn ước này, hắn nghĩ tới rất nhiều lý do, lại chỉ không ngờ tới nguyên nhân này.
—— Từ Thế Tích chính là muốn tốt cho con gái mình.
Trần Trường Sinh hẳn là cảm thấy có chút vui sướng, sự vui sướng được thừa nhận, nhưng hắn không có, bởi vì hắn không tin Từ Thế Tích là người như vậy.
- Ta biết rằng ngươi đang nghĩ gì, người trong kinh đô đang nghĩ gì.
Từ Thế Tích mặt không chút cảm xúc nói:
- Tựa như trước lúc Ly Sơn nội loạn, mọi người cũng có cách nhìn giống Thu Sơn Gia chủ, nhưng sự thật chứng minh, các ngươi đều nhìn lầm rồi.
- Đúng vậy, nếu ta kiên trì hôn sự này, tương lai nếu Giáo Hoàng đại nhân thất bại, Thánh Hậu nương nương đương nhiên sẽ không cho phép ta tiếp tục sống, nhưng ta rất khẳng định, cho dù ta chết đi, nương nương nàng vẫn sẽ sủng ái Dung nhi. Mà nếu... Giáo Hoàng đại nhân thắng, bởi vì quan hệ của ngươi, thiết nghĩ lão nhân gia cũng sẽ không làm gì Dung nhi.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, tiếp tục nói:
- Đại thế Nam bắc hợp lưu đã thành, Ly Sơn Kiếm Tông có lẽ còn có thể bảo vệ phong mang, Thu Sơn Quân bởi vì quân công vừa lúc thừa cơ Bắc thượng, mà Nam Khê Trai có thể làm gì? Nếu Dung nhi không thành thân với ngươi, tương lai kết cục tốt nhất chết già ở Thánh Nữ Phong, nhưng nếu hôn sự này có thể thành công thì sao?
- Giáo Hoàng và Thánh nữ, đây mới thực sự là nam bắc hợp lưu.
- Bất kể nam bắc, tất cả mọi người nguyện ý nhìn thấy hình ảnh như vậy.
- Cái gì là đại thế? Đây chính là đại thế.
- Mặc kệ đến lúc đó ta còn sống hay không, nhưng Từ gia ta chắc chắn lưu danh sử xanh.
...
...
Chân chính nam bắc hợp lưu, đại thế, hình ảnh tất cả mọi người nguyện ý nhìn thấy, cho nên hôn sự này nhất định phải tiếp tục.
Trần Trường Sinh cảm thấy những lời này có chút quen tai, sau đó nhớ tới lúc mới tới kinh đô, hắn thường xuyên nghe được lời tương tự, nha hoàn Sương Nhi từng nói, ma ma kia từng nói, Thanh Đằng Yến từng có rất nhiều người nói, thậm chí cả Đường Tam Thập Lục cũng từng nói, chẳng qua lúc đó cái tên bên cạnh Từ Hữu Dung không phải mình.
Hắn ngẩng đầu nói với Từ Thế Tích:
- Lúc trước các ngươi cũng nói Thu Sơn Quân như vậy.
- Trong mắt của ta, nếu phải hôn phối, Thu Sơn đương nhiên là một lựa chọn tốt hơn, dù hiện tại cũng là như thế này, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn hiện tại đã không bằng ngươi.
Lựa chọn tốt hơn và không bằng là hai khái niệm đối lập.
Trần Trường Sinh nghĩ tới tin tức bên Ly Sơn truyền đến, ánh mặt trời chiếu sáng ngọn núi cao nhất, Thu Sơn Quân bình tĩnh chống một kiếm, rồi miêu tả sơ lược cách giải quyết xong một đại âm mưu, trầm mặc một lát sau lắc lắc đầu, nói:
- Ta không bằng hắn.
Từ Thế Tích không để ý tới ý tứ của hắn, nói:
- Giáo Hoàng đại nhân là sư thúc của ngươi, chỉ bằng điểm này, hắn vĩnh không bằng ngươi.
Tựa như Thu Sơn Quân từng nói với phụ thân ở ngọn núi cao nhất Ly Sơn, người trẻ tuổi và lão nhân, quả nhiên không cùng một đường.
Trần Trường Sinh không biết lời kia, nhưng cũng có có cảm nhận tương tự, đứng dậy chuẩn bị cáo từ, đồng thời lấy ra hôn thư để lên bàn.
Động tác của hắn cũng không trịnh trọng, cũng không tùy ý, không cảm giác được ngạo ý, cũng không có tự ti, chỉ là lấy ra, sau đó đặt xuống.
Hắn đã đến đây ba lượt, lần nào cũng là vì từ hôn, cũng có thể vì vậy nên hắn không còn khẩn trương và xấu hổ như ngày đầu.
Từ Thế Tích cũng không có thần sắc khó xử, lúc thu được thiệp của Quốc Giáo Học Viện nói Trần Trường Sinh muốn tới bái phỏng, hắn liền đoán được ý của đối phương.
- Lần trước ta đã nói, nếu ngươi thật sự kiên trì từ hôn thì hãy trả hôn thư trước mặt Dung nhi.
Trần Trường Sinh ở Chu Viên quả thật từng có ý tưởng này, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội gặp Từ Hữu Dung. Sau đó hắn có chút không hiểu, vì sao bất kể Từ Thế Tích hay Đường Tam Thập Lục đều nói lời tương tự, dường như kết luận hắn chỉ cần gặp Từ Hữu Dung sẽ không bao giờ muốn từ hôn. Cho dù Từ Hữu Dung có thật sự xinh đẹp như thiên tiên thì đã sao?
Hắn thậm chí cảm thấy người khác như vậy là xem thường mình.
- Nghe nói Từ tiểu thư sắp hồi kinh, hôn thư tới quý phủ trước, nếu Từ tiểu thư có suy nghĩ gì thì hãy tới Quốc Giáo Học Viện.
Hắn không để ý đến Từ Thế Tích, tiếp tục nói:
- Xin ngài không cần trả hôn thư về Quốc Giáo Học Viện, bằng không thật sự có khả năng bị mất, như vậy sẽ thật sự khó coi.
Từ Thế Tích nghe vậy giận dữ, nghĩ thầm rằng ngươi lại dám uy hiếp ta, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Trần Trường Sinh không phải đang uy hiếp hắn, mà là nói sự thật, phần hôn thư thật sự thiếu chút nữa đã đánh mất ở Chu Viên.
Ban đầu ở đáy hồ chiến đấu với hai cánh của Nam Khách, vì phá vỡ Phương quang chi dực, bản thân đã ném hết đồ để trong vỏ kiếm ra, trong đó cũng bao gồm hôn thư, chỉ là hắn vốn không có cảm giác với hôn sự này nên cũng không quá để ý hôn thư, mãi đến khi chuẩn bị đến Từ phủ từ hôn mới nhớ ra chuyện này.
Hắn nhìn Từ Thế Tích định nói gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút vẫn từ bỏ, không cần phải nhiều lời nữa, cáo từ.
Từ Thế Tích mặt không chút cảm xúc nhìn hắn biến mất trong bóng đêm mới thu hồi tầm mắt, nhìn hôn thư, vẻ mặt ngưng lại, có chút không rõ vì sao hôn thư có phần hơi ẩm.
Đi tới hoa viên Đông Ngự Thần Tướng Phủ, nương theo bóng lưng tỳ nữ đi trước thẳng như cây bụi thạch, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới chuyện xưa từng gặp ở đây.
Vừa rồi lúc cáo từ hắn quả thật muốn nói với Từ Thế Tích gì đó, chỉ có điều trong lúc nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, cũng không biết nên ứng phó thế nào. Nếu như là Đường Tam Thập Lục, phỏng chừng sẽ trực tiếp hỏi Từ Thế Tích: Ngươi vô sỉ như vậy, con gái của ngươi biết không? Nhưng hắn không nên nói như vậy, chỉ có điều đột nhiên có chút thông cảm với Từ Hữu Dung.
Từ Thế Tích kiên trì nói hôn sự này là suy nghĩ cho con gái mình, nhưng lời cửa miệng đều là đại thế, nam bắc hợp lưu, lưu danh sử xanh, không che dấu chút nào ý tưởng thật sự. Hắn nghĩ, dù là người nổi danh cũng như viên ngọc khảm cửa, Từ thị bộ tộc thiên thu muôn đời, nữ nhân trong mắt hắn và một cô gái bài phường có cái gì khác nhau chứ?
Nghĩ như thế, Từ Hữu Dung quả thật có chút đáng thương.
Như vậy nên đã mơ hồ tới trước một cửa đá.
Cửa đá có vị cô nương đang đứng.
Tình cảnh tương tự năm rưỡi trước.
Tiệc rượu luôn phải chờ rất lâu mới bắt đầu, như vậy thời gian đương nhiên sẽ rất sớm, so với vấn đề tiết kiệm dầu thắp hay nến thì đám tu đạo cường nhân, quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách và tiểu thư càng coi trọng sự thay đổi của bản thân từ ngày sang đêm..
Trần Trường Sinh không hiểu việc này, với hắn mà nói, một bữa cơm nếu vượt qua một khắc đồng hồ là không khỏe mạnh, tựa như những mỹ vị trên bàn đều không khỏe mạnh.
Hôm nay Từ phủ thiết yến không giống ngày thường. Tuy rằng chỉ có mình hắn là khác, hắn là vãn bối, tuổi còn rất nhỏ, Đông Ngự Thần Tướng Phủ không ngừng bưng những món ăn quý giá lên, sau đó không ăn cũng không sao, chỉ một ánh mắt được lui xuống, đổi lại một vòng đồ ăn mới.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là đồ quý báu, bữa ăn thịnh soạn khiến hắn rất tự nhiên nghĩ đến ngày đầu tới đây nghe lời Từ phu nhân nói. Khắp nơi đều là tỳ nữ, căn bản không cần hắn động thủ là có người hầu hạ. Nhưng mà thú vị là, bất kể Từ phu nhân, Hoa ma ma hay Sương Nhi hôm nay đều không xuất hiện.
Cũng có thể do những chuyện phát sinh lúc trước giữa các nàng và Trần Trường Sinh.
Từ Thế Tích một mình tiếp khách.
Trần Trường Sinh không uống rượu, căn cứ cấp bậc lễ nghĩa ăn chút đồ ăn, đã nhanh chóng ăn no rồi.
Từ Thế Tích đặt chén rượu xuống, phất tay ra hiệu tất cả mọi người lui ra, chờ hắn nói chuyện.
Trần Trường Sinh không thích cũng không am hiểu việc nói chuyện, nhìn rành rành biết Từ Thế Tích đã chuẩn bị tâm lý, vì thế nói thẳng:
- Ngài hẳn đã biết thân phận sư phụ ta?
- Biết Kế Đạo Nhân chính là Thương viện trưởng, ta đều giật mình như mọi người.
Từ Thế Tích nhìn Trần Trường Sinh thản nhiên nói:
- Bao gồm Chu Thông đại nhân, có rất nhiều người muốn thông qua chuyện này xuống tay với ngươi, nhưng ngươi không cần lo lắng, luật Đại Chu từ trước đến nay không có tội liên đới, lúc vụ án ở Quốc Giáo Học Viện phát sinh ngươi còn chưa ra đời.
- Nhưng ngài dù sao cũng là thân tín của Thánh Hậu nương nương.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Vì sao ngài còn muốn kiên trì hôn sự này?
- Tất cả mọi người cho là ta thô bỉ không chịu nổi, có thể sinh hạ một đứa con gái như vậy không biết là tích bao nhiêu phúc... Nhưng nói lý ra không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo ta.
Từ Thế Tích nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, không có che dấu cảm xúc lạnh lùng, nói:
- Về hôn sự này lại mang đến cho ta sự nhục nhã vô tận... Trong mắt thế nhân, ban đầu là Từ phủ ta chê người nghèo kiết hủ lậu, muốn hối hôn, thậm chí từng nhiều lần chèn ép nhục nhã, rồi sau đó, khi biết quan hệ giữa ngươi và Giáo Hoàng Bệ Hạ thì không biết xấu hổ quấn lấy người, phi muốn cùng ngươi kết thân, vì thế, mọi sự nhục nhã ngươi phải chịu đã đổ ngược lại chúng ta, thậm chí có thể nói... rất không biết xấu hổ.
Trong khách sảnh rất an tĩnh, tất cả tỳ nữ đã tránh đi.
Từ Thế Tích nói:
- May là không ai nói Dung nhi nhà ta không xứng với ngươi, bằng không chỉ sợ ngay cả nó cũng bị chê cười.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm nếu biết chuyện này rất khó coi, vì sao còn muốn kiên trì? Lần trước chính mình đến từ hôn, ngài vì sao không chịu nhận lại hôn thư luôn?
- Nhưng ta không cần quan tâm, hoặc là nói ta có thể nhịn.
Ánh mắt của Từ Thế Tích bỗng nhiên trở nên sắc bén:
- Bởi vì ta là phụ thân, ta muốn suy nghĩ cho con gái mình, ta trung thành với nương nương như một, nhưng vì nữ nhi của mình suy xét thì có gì sai?
Mấy ngày nay Trần Trường Sinh từng nghĩ vì sao Từ phủ hiện tại không muốn hủy hôn ước này, hắn nghĩ tới rất nhiều lý do, lại chỉ không ngờ tới nguyên nhân này.
—— Từ Thế Tích chính là muốn tốt cho con gái mình.
Trần Trường Sinh hẳn là cảm thấy có chút vui sướng, sự vui sướng được thừa nhận, nhưng hắn không có, bởi vì hắn không tin Từ Thế Tích là người như vậy.
- Ta biết rằng ngươi đang nghĩ gì, người trong kinh đô đang nghĩ gì.
Từ Thế Tích mặt không chút cảm xúc nói:
- Tựa như trước lúc Ly Sơn nội loạn, mọi người cũng có cách nhìn giống Thu Sơn Gia chủ, nhưng sự thật chứng minh, các ngươi đều nhìn lầm rồi.
- Đúng vậy, nếu ta kiên trì hôn sự này, tương lai nếu Giáo Hoàng đại nhân thất bại, Thánh Hậu nương nương đương nhiên sẽ không cho phép ta tiếp tục sống, nhưng ta rất khẳng định, cho dù ta chết đi, nương nương nàng vẫn sẽ sủng ái Dung nhi. Mà nếu... Giáo Hoàng đại nhân thắng, bởi vì quan hệ của ngươi, thiết nghĩ lão nhân gia cũng sẽ không làm gì Dung nhi.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, tiếp tục nói:
- Đại thế Nam bắc hợp lưu đã thành, Ly Sơn Kiếm Tông có lẽ còn có thể bảo vệ phong mang, Thu Sơn Quân bởi vì quân công vừa lúc thừa cơ Bắc thượng, mà Nam Khê Trai có thể làm gì? Nếu Dung nhi không thành thân với ngươi, tương lai kết cục tốt nhất chết già ở Thánh Nữ Phong, nhưng nếu hôn sự này có thể thành công thì sao?
- Giáo Hoàng và Thánh nữ, đây mới thực sự là nam bắc hợp lưu.
- Bất kể nam bắc, tất cả mọi người nguyện ý nhìn thấy hình ảnh như vậy.
- Cái gì là đại thế? Đây chính là đại thế.
- Mặc kệ đến lúc đó ta còn sống hay không, nhưng Từ gia ta chắc chắn lưu danh sử xanh.
...
...
Chân chính nam bắc hợp lưu, đại thế, hình ảnh tất cả mọi người nguyện ý nhìn thấy, cho nên hôn sự này nhất định phải tiếp tục.
Trần Trường Sinh cảm thấy những lời này có chút quen tai, sau đó nhớ tới lúc mới tới kinh đô, hắn thường xuyên nghe được lời tương tự, nha hoàn Sương Nhi từng nói, ma ma kia từng nói, Thanh Đằng Yến từng có rất nhiều người nói, thậm chí cả Đường Tam Thập Lục cũng từng nói, chẳng qua lúc đó cái tên bên cạnh Từ Hữu Dung không phải mình.
Hắn ngẩng đầu nói với Từ Thế Tích:
- Lúc trước các ngươi cũng nói Thu Sơn Quân như vậy.
- Trong mắt của ta, nếu phải hôn phối, Thu Sơn đương nhiên là một lựa chọn tốt hơn, dù hiện tại cũng là như thế này, nhưng vấn đề ở chỗ, hắn hiện tại đã không bằng ngươi.
Lựa chọn tốt hơn và không bằng là hai khái niệm đối lập.
Trần Trường Sinh nghĩ tới tin tức bên Ly Sơn truyền đến, ánh mặt trời chiếu sáng ngọn núi cao nhất, Thu Sơn Quân bình tĩnh chống một kiếm, rồi miêu tả sơ lược cách giải quyết xong một đại âm mưu, trầm mặc một lát sau lắc lắc đầu, nói:
- Ta không bằng hắn.
Từ Thế Tích không để ý tới ý tứ của hắn, nói:
- Giáo Hoàng đại nhân là sư thúc của ngươi, chỉ bằng điểm này, hắn vĩnh không bằng ngươi.
Tựa như Thu Sơn Quân từng nói với phụ thân ở ngọn núi cao nhất Ly Sơn, người trẻ tuổi và lão nhân, quả nhiên không cùng một đường.
Trần Trường Sinh không biết lời kia, nhưng cũng có có cảm nhận tương tự, đứng dậy chuẩn bị cáo từ, đồng thời lấy ra hôn thư để lên bàn.
Động tác của hắn cũng không trịnh trọng, cũng không tùy ý, không cảm giác được ngạo ý, cũng không có tự ti, chỉ là lấy ra, sau đó đặt xuống.
Hắn đã đến đây ba lượt, lần nào cũng là vì từ hôn, cũng có thể vì vậy nên hắn không còn khẩn trương và xấu hổ như ngày đầu.
Từ Thế Tích cũng không có thần sắc khó xử, lúc thu được thiệp của Quốc Giáo Học Viện nói Trần Trường Sinh muốn tới bái phỏng, hắn liền đoán được ý của đối phương.
- Lần trước ta đã nói, nếu ngươi thật sự kiên trì từ hôn thì hãy trả hôn thư trước mặt Dung nhi.
Trần Trường Sinh ở Chu Viên quả thật từng có ý tưởng này, chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội gặp Từ Hữu Dung. Sau đó hắn có chút không hiểu, vì sao bất kể Từ Thế Tích hay Đường Tam Thập Lục đều nói lời tương tự, dường như kết luận hắn chỉ cần gặp Từ Hữu Dung sẽ không bao giờ muốn từ hôn. Cho dù Từ Hữu Dung có thật sự xinh đẹp như thiên tiên thì đã sao?
Hắn thậm chí cảm thấy người khác như vậy là xem thường mình.
- Nghe nói Từ tiểu thư sắp hồi kinh, hôn thư tới quý phủ trước, nếu Từ tiểu thư có suy nghĩ gì thì hãy tới Quốc Giáo Học Viện.
Hắn không để ý đến Từ Thế Tích, tiếp tục nói:
- Xin ngài không cần trả hôn thư về Quốc Giáo Học Viện, bằng không thật sự có khả năng bị mất, như vậy sẽ thật sự khó coi.
Từ Thế Tích nghe vậy giận dữ, nghĩ thầm rằng ngươi lại dám uy hiếp ta, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Trần Trường Sinh không phải đang uy hiếp hắn, mà là nói sự thật, phần hôn thư thật sự thiếu chút nữa đã đánh mất ở Chu Viên.
Ban đầu ở đáy hồ chiến đấu với hai cánh của Nam Khách, vì phá vỡ Phương quang chi dực, bản thân đã ném hết đồ để trong vỏ kiếm ra, trong đó cũng bao gồm hôn thư, chỉ là hắn vốn không có cảm giác với hôn sự này nên cũng không quá để ý hôn thư, mãi đến khi chuẩn bị đến Từ phủ từ hôn mới nhớ ra chuyện này.
Hắn nhìn Từ Thế Tích định nói gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút vẫn từ bỏ, không cần phải nhiều lời nữa, cáo từ.
Từ Thế Tích mặt không chút cảm xúc nhìn hắn biến mất trong bóng đêm mới thu hồi tầm mắt, nhìn hôn thư, vẻ mặt ngưng lại, có chút không rõ vì sao hôn thư có phần hơi ẩm.
Đi tới hoa viên Đông Ngự Thần Tướng Phủ, nương theo bóng lưng tỳ nữ đi trước thẳng như cây bụi thạch, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ tới chuyện xưa từng gặp ở đây.
Vừa rồi lúc cáo từ hắn quả thật muốn nói với Từ Thế Tích gì đó, chỉ có điều trong lúc nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp, cũng không biết nên ứng phó thế nào. Nếu như là Đường Tam Thập Lục, phỏng chừng sẽ trực tiếp hỏi Từ Thế Tích: Ngươi vô sỉ như vậy, con gái của ngươi biết không? Nhưng hắn không nên nói như vậy, chỉ có điều đột nhiên có chút thông cảm với Từ Hữu Dung.
Từ Thế Tích kiên trì nói hôn sự này là suy nghĩ cho con gái mình, nhưng lời cửa miệng đều là đại thế, nam bắc hợp lưu, lưu danh sử xanh, không che dấu chút nào ý tưởng thật sự. Hắn nghĩ, dù là người nổi danh cũng như viên ngọc khảm cửa, Từ thị bộ tộc thiên thu muôn đời, nữ nhân trong mắt hắn và một cô gái bài phường có cái gì khác nhau chứ?
Nghĩ như thế, Từ Hữu Dung quả thật có chút đáng thương.
Như vậy nên đã mơ hồ tới trước một cửa đá.
Cửa đá có vị cô nương đang đứng.
Tình cảnh tương tự năm rưỡi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.