Quyển 2 - Chương 364: Thần tướng giết người.
Miêu Nị
09/12/2016
Trần Trường Sinh đang muốn nói nếu ta thật sự muốn chạy, trên đại lục
thật không có mấy người có thể đuổi kịp mình. Bỗng nhiên nhìn thấy trong vùng quê xanh biếc xa xa có một con chiến mã màu đỏ lửa có chút quen
mắt.
Bỗng nhiên hắn sinh ra ý niệm cực kỳ không tốt.
Vì cuối cùng hắn nhận ra, con chiến mã toàn thân đỏ rực trên vùng quê xa xa, kỳ thật là một con… Hồng Vân Lân.
Tô Ly nói:
- Đệ đệ ruột của Tiết Tỉnh Xuyên, thần tướng thứ 28, Tiết Hà. Hừ, tọa kỵ của y và tọa kỵ của Tiết Tỉnh Xuyên cũng là huynh đệ.
Trần Trường Sinh đoạn tuyệt ý nghĩ chạy trốn.
Chỗ này không có bạch hạc, hắn không phải Kim Ngọc Luật, làm thế nào cũng không thể nhanh hơn Hồng Vân Lân có thể bay.
Hắn không ngờ, trên đường trở về phương Nam, thích khách đầu tiên gặp phải lại là nhân vật cường đại như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng. Muốn giết Tô Ly, cho dù lão thân bị trọng thương, nhiều cường giả bình thường đến cũng vô dụng. Đến, theo lý đương nhiên phải là nhân vật cấp bậc như thần tướng Tiết Hà.
- Gặp qua Tô tiên sinh, thứ cho mạt tướng toàn thân khôi giáp không tiện hành lễ.
Đứng giữa vùng quê xanh ngát, Tiết Hà chói rọi uy võ giống như một tượng thần, nhưng giọng điệu nói chuyện với Tô Ly lại rất khách khí.
Tô Ly mặt không biểu tình nhìn y, nói:
- Với hiểu biết của ta về ngươi, ngươi hẳn ra rất ngưỡng mộ ta mới đúng.
Bất kỳ ngôn ngữ tự kỷ tới mức làm người ta buồn nôn, nhưng được nói ra từ miệng tiểu sư thúc Ly Sơn này, không biết tại sao lại làm người ta cảm thấy chân chất đáng tin.
Tiết Hà chậm rãi đi tới, nắng sớm phản chiếu không ngừng huyền ảo, khôi giáp va chạm phát ra tiếng leng keng, dùng sự im lặng để bày tỏ sự tán đồng.
Tô Ly nói:
- Ngươi xuất hiện ở đây là ý của ai?
Huynh trưởng của Tiết Hà, Tiết Tỉnh Xuyên là đệ nhị thần tướng đại lục. Sau khi Hãn Thanh thần tướng thủ Thiên Thư Lăng, chính là thần tướng cường đại nhất thế gian, chỉ dưới Ngũ Thánh Nhân và Bát Phương Phong Vũ. Quan trọng nhất là, thế nhân điều biết Tiết Tỉnh Xuyên là tùy tùng trung thành nhất của Thánh Hậu nương nương. Theo lý mà nói, Tiết Hà xuất hiện ở đây, tất nhiên chứng tỏ một sự thật tàn khóc và đáng sợ, người muốn giết Tô Ly là Thánh Hậu nương nương.
Nhưng Tô Ly không cho rằng đơn giản như vậy, cho nên lão hỏi.
Tiết Hà mặt không biểu tình nói:
- Không phải ý của ai, là ý của ta.
Tô Ly trầm mặc, hiểu ý của y.
Nhưng Trần Trường Sinh không hiểu. Nếu không phải chỉ ý của Thánh Hậu nương nương, cũng không phải mệnh lệnh của Quốc giáo, vị thần tướng này lại mến mộ Tô Ly, tại sao muốn giết lão. Hơn nữa còn là lợi dụng lúc gặp khó, hỏi:
- Tại sao?
Tiết Hà không có để ý đến hắn, nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:
- Vì Nam Bắc hợp lưu, Đại Chu ta thống nhất thiên hạ mới có thể chân chính chiến thắng Ma tộc. Nhưng vì tồn tại của tiên sinh, thủy chung khó có thể tiến hành. Bất luận là triều đường hay là quốc giáo, có rất nhiều người đều trông mong tiên sinh có thể thay đổi thái độ. Nhưng ta biết tiên sinh sẽ không thay đổi thái độ, cho nên… ông phải chết.
Tô Ly nghiêm mặt nói:
- Ta.. sẽ thay đổi
Đây là câu nói đùa cũng không vui, hơn nữa không có người tin.
Nhưng Tô Ly tỏ ra rất đáng tin, chân thành nói:
- Chỉ cần ngươi chịu tha cho bọn ta rời khỏi, ta tuyệt đối sẽ thay đổi thái độ chuyện Nam Bắc hợp lưu.
Tiết Hà trầm mặc một lát, nói:
- Ta xem tiên sinh là thần tượng, ta biết tiên sinh sẽ không thay đổi.
Tô Ly có chút khó chịu nói:
- Người như ngươi sao lại ương bướng như vậy, ta nói sẽ thay đổi thì nhất định sẽ thay đổi.
- Sẽ vì ngoại lực mà thay đổi tâm chí, đó không phải là tiên sinh. Tiết Hà nhìn lão bình thản nói:
- Nếu tiên sinh không còn là tiên sinh nữa, ta giết ông rồi làm sao còn có vướng bận tâm lý gì?
Tô Ly trầm mặc một lát, ngước nhìn Trần Trường Sinh:
- Có phải là ta nói không hay?
Trần Trường Sinh gật đầu
Tô Ly nói:
- Vậy ngươi nên nói chút gì đó.
Trần Trường Sinh nói:
- Vãn bối thật không giỏi nói chuyện.
Nhìn Tô Ly và Trần Trường Sinh nói chuyện, trong mắt Tô Hà lóe ra một dị sắc, liền chợt kiềm chế tâm thần, nghiêm mặt nói:
- Tin tức tiên sinh trọng thương, đang trở về phía Nam, tạm thời chỉ có rất ít người biết. Chết dưới đao của ta, dù sao cũng tốt hơn chết trong tay bọn tiểu tặc, hay bị những sát thủ đó dùng ám chiêu.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Chết thế nào cũng không tốt, chỉ cần sống mới tốt.
Tiết Hà không nói gì thêm, tay phải giơ ra sau cầm chuôi của một thanh đao.
Từ sau Chu Độc Phu, cường giả trên đại lục rất ít có người dùng đao. Vì châu ngọc ở phía trước, ba mươi tám thần tướng đại lục phần lớn đều quen dùng kiếm. Lại vì thanh thần thương Sương Dư của Thái Tông Hoàng Đế, dùng thương cũng rất ít. Thần tướng dùng đao, hơn nữa còn dùng đao giỏi như vậy, chỉ có một mình Tiết Hà.
Đi kèm động tác này, sáu thanh đao phía sau lưng Tiết Hà chưa rút khỏi vỏ, nhưng lại có sáu đường ý đao dựng lên, bao trùm vùng quê xanh ngắt, là vì Đao Vực.
Tô Ly thu liễm tâm tình, y cũng không ngờ, người đầu tiên đến giết mình chính là nhân vật khó giải quyết như vậy.
Trần Trường Sinh hơi chát giọng hỏi:
- Tiền bối, làm thế nào?
Tô Ly mặt không biểu tình nói:
- Ngươi cũng nhìn ra, người này giống như thịt của ngươi nướng, trộn rau cũng không xong, có thể làm được gì?
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn lão, khó hiểu hỏi:
- Thịt?
- Không cho dầu muối vào.
Tô Ly tức giận nói, khó khăn xuống xe, nhìn vùng quê xanh biếc, bỗng nhiên lại híp đôi mắt.
Cao lương vẫn rất thấp, nhưng trong vùng quê vẫn đang ẩn núp một người khác.
Có lẽ chính là người trong khu rừng bạch dương đó.
Lúc này phía bắc quận Thiên Lương có chút lạnh, cao lương cũng không cao, nhưng có thể che dấu một người. Xem ra người này rất giỏi ẩn núp hành tung của mình, là thích khách chân chính.
Tô Ly không có để ý tên thích khách có thể ẩn núp trong vùng quê. Người không nhìn thấy ánh sáng, cho dù nguy hiểm hơn nữa trong mắt họ cũng không có để tâm đến Tiết Hà chói rọi.
Tiết Hà tiếp tục đi theo hai người, khôi giáp phát ra tiếng khua, đao ý phát ra tiếng xé gió, bước chân ổn định và kiên định, càng ngày càng gần, nhìn về phía Trần Trường Sinh có chút cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Trần Trường Sinh không có ý thu liễm khí tức của mình, cho nên Tiết Hà có thể nhìn ra hắn đã tiến vào Thông U Thượng Cảnh.
Có thể ở tuổi còn trẻ như vậy, đã vào Thông U Thượng Cảnh nhất định không phải người bình thường. Thậm chí Tiết Hà chưa từng gặp nhân vật như vậy, mặt không biểu tình nói:
- Nếu không phải ta biết Thu Sơn Quân vì chuyện Chu Viên trọng thương, xa ở Ly Sơn. Nếu không phải ngươi sinh ra rất đỗi bình thường, ta thật hoài nghi ngươi chính là Thu Sơn Quân.
Cuối cùng Trần Trường Sinh xác nhận, Ma tộc hay nói gã hắc bào thần bí đó, vì nguyên nhân gì đó, không có truyền tin tức mình theo Tô Ly tới phương Nam. Hắn không kìm được bắt đầu suy nghĩ, nếu Tiết Hà biết thân phận của mình có dừng bước không? Chính ngay lúc này, giọng nói của Tô Ly lại vang lên:
- Nếu là huynh trưởng của ngươi Tiết Tỉnh Xuyên ở đây tuyệt đối sẽ không ngộ nhận hắn là Thu Sơn Quân. Tiểu tử này mới Thông U Thượng Cảnh, Thu Sơn người ta đã Tụ Tinh thành công, khác biệt bực này cũng nhìn không ra?
Bỗng nhiên hắn sinh ra ý niệm cực kỳ không tốt.
Vì cuối cùng hắn nhận ra, con chiến mã toàn thân đỏ rực trên vùng quê xa xa, kỳ thật là một con… Hồng Vân Lân.
Tô Ly nói:
- Đệ đệ ruột của Tiết Tỉnh Xuyên, thần tướng thứ 28, Tiết Hà. Hừ, tọa kỵ của y và tọa kỵ của Tiết Tỉnh Xuyên cũng là huynh đệ.
Trần Trường Sinh đoạn tuyệt ý nghĩ chạy trốn.
Chỗ này không có bạch hạc, hắn không phải Kim Ngọc Luật, làm thế nào cũng không thể nhanh hơn Hồng Vân Lân có thể bay.
Hắn không ngờ, trên đường trở về phương Nam, thích khách đầu tiên gặp phải lại là nhân vật cường đại như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng. Muốn giết Tô Ly, cho dù lão thân bị trọng thương, nhiều cường giả bình thường đến cũng vô dụng. Đến, theo lý đương nhiên phải là nhân vật cấp bậc như thần tướng Tiết Hà.
- Gặp qua Tô tiên sinh, thứ cho mạt tướng toàn thân khôi giáp không tiện hành lễ.
Đứng giữa vùng quê xanh ngát, Tiết Hà chói rọi uy võ giống như một tượng thần, nhưng giọng điệu nói chuyện với Tô Ly lại rất khách khí.
Tô Ly mặt không biểu tình nhìn y, nói:
- Với hiểu biết của ta về ngươi, ngươi hẳn ra rất ngưỡng mộ ta mới đúng.
Bất kỳ ngôn ngữ tự kỷ tới mức làm người ta buồn nôn, nhưng được nói ra từ miệng tiểu sư thúc Ly Sơn này, không biết tại sao lại làm người ta cảm thấy chân chất đáng tin.
Tiết Hà chậm rãi đi tới, nắng sớm phản chiếu không ngừng huyền ảo, khôi giáp va chạm phát ra tiếng leng keng, dùng sự im lặng để bày tỏ sự tán đồng.
Tô Ly nói:
- Ngươi xuất hiện ở đây là ý của ai?
Huynh trưởng của Tiết Hà, Tiết Tỉnh Xuyên là đệ nhị thần tướng đại lục. Sau khi Hãn Thanh thần tướng thủ Thiên Thư Lăng, chính là thần tướng cường đại nhất thế gian, chỉ dưới Ngũ Thánh Nhân và Bát Phương Phong Vũ. Quan trọng nhất là, thế nhân điều biết Tiết Tỉnh Xuyên là tùy tùng trung thành nhất của Thánh Hậu nương nương. Theo lý mà nói, Tiết Hà xuất hiện ở đây, tất nhiên chứng tỏ một sự thật tàn khóc và đáng sợ, người muốn giết Tô Ly là Thánh Hậu nương nương.
Nhưng Tô Ly không cho rằng đơn giản như vậy, cho nên lão hỏi.
Tiết Hà mặt không biểu tình nói:
- Không phải ý của ai, là ý của ta.
Tô Ly trầm mặc, hiểu ý của y.
Nhưng Trần Trường Sinh không hiểu. Nếu không phải chỉ ý của Thánh Hậu nương nương, cũng không phải mệnh lệnh của Quốc giáo, vị thần tướng này lại mến mộ Tô Ly, tại sao muốn giết lão. Hơn nữa còn là lợi dụng lúc gặp khó, hỏi:
- Tại sao?
Tiết Hà không có để ý đến hắn, nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:
- Vì Nam Bắc hợp lưu, Đại Chu ta thống nhất thiên hạ mới có thể chân chính chiến thắng Ma tộc. Nhưng vì tồn tại của tiên sinh, thủy chung khó có thể tiến hành. Bất luận là triều đường hay là quốc giáo, có rất nhiều người đều trông mong tiên sinh có thể thay đổi thái độ. Nhưng ta biết tiên sinh sẽ không thay đổi thái độ, cho nên… ông phải chết.
Tô Ly nghiêm mặt nói:
- Ta.. sẽ thay đổi
Đây là câu nói đùa cũng không vui, hơn nữa không có người tin.
Nhưng Tô Ly tỏ ra rất đáng tin, chân thành nói:
- Chỉ cần ngươi chịu tha cho bọn ta rời khỏi, ta tuyệt đối sẽ thay đổi thái độ chuyện Nam Bắc hợp lưu.
Tiết Hà trầm mặc một lát, nói:
- Ta xem tiên sinh là thần tượng, ta biết tiên sinh sẽ không thay đổi.
Tô Ly có chút khó chịu nói:
- Người như ngươi sao lại ương bướng như vậy, ta nói sẽ thay đổi thì nhất định sẽ thay đổi.
- Sẽ vì ngoại lực mà thay đổi tâm chí, đó không phải là tiên sinh. Tiết Hà nhìn lão bình thản nói:
- Nếu tiên sinh không còn là tiên sinh nữa, ta giết ông rồi làm sao còn có vướng bận tâm lý gì?
Tô Ly trầm mặc một lát, ngước nhìn Trần Trường Sinh:
- Có phải là ta nói không hay?
Trần Trường Sinh gật đầu
Tô Ly nói:
- Vậy ngươi nên nói chút gì đó.
Trần Trường Sinh nói:
- Vãn bối thật không giỏi nói chuyện.
Nhìn Tô Ly và Trần Trường Sinh nói chuyện, trong mắt Tô Hà lóe ra một dị sắc, liền chợt kiềm chế tâm thần, nghiêm mặt nói:
- Tin tức tiên sinh trọng thương, đang trở về phía Nam, tạm thời chỉ có rất ít người biết. Chết dưới đao của ta, dù sao cũng tốt hơn chết trong tay bọn tiểu tặc, hay bị những sát thủ đó dùng ám chiêu.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Chết thế nào cũng không tốt, chỉ cần sống mới tốt.
Tiết Hà không nói gì thêm, tay phải giơ ra sau cầm chuôi của một thanh đao.
Từ sau Chu Độc Phu, cường giả trên đại lục rất ít có người dùng đao. Vì châu ngọc ở phía trước, ba mươi tám thần tướng đại lục phần lớn đều quen dùng kiếm. Lại vì thanh thần thương Sương Dư của Thái Tông Hoàng Đế, dùng thương cũng rất ít. Thần tướng dùng đao, hơn nữa còn dùng đao giỏi như vậy, chỉ có một mình Tiết Hà.
Đi kèm động tác này, sáu thanh đao phía sau lưng Tiết Hà chưa rút khỏi vỏ, nhưng lại có sáu đường ý đao dựng lên, bao trùm vùng quê xanh ngắt, là vì Đao Vực.
Tô Ly thu liễm tâm tình, y cũng không ngờ, người đầu tiên đến giết mình chính là nhân vật khó giải quyết như vậy.
Trần Trường Sinh hơi chát giọng hỏi:
- Tiền bối, làm thế nào?
Tô Ly mặt không biểu tình nói:
- Ngươi cũng nhìn ra, người này giống như thịt của ngươi nướng, trộn rau cũng không xong, có thể làm được gì?
Trần Trường Sinh quay đầu liếc nhìn lão, khó hiểu hỏi:
- Thịt?
- Không cho dầu muối vào.
Tô Ly tức giận nói, khó khăn xuống xe, nhìn vùng quê xanh biếc, bỗng nhiên lại híp đôi mắt.
Cao lương vẫn rất thấp, nhưng trong vùng quê vẫn đang ẩn núp một người khác.
Có lẽ chính là người trong khu rừng bạch dương đó.
Lúc này phía bắc quận Thiên Lương có chút lạnh, cao lương cũng không cao, nhưng có thể che dấu một người. Xem ra người này rất giỏi ẩn núp hành tung của mình, là thích khách chân chính.
Tô Ly không có để ý tên thích khách có thể ẩn núp trong vùng quê. Người không nhìn thấy ánh sáng, cho dù nguy hiểm hơn nữa trong mắt họ cũng không có để tâm đến Tiết Hà chói rọi.
Tiết Hà tiếp tục đi theo hai người, khôi giáp phát ra tiếng khua, đao ý phát ra tiếng xé gió, bước chân ổn định và kiên định, càng ngày càng gần, nhìn về phía Trần Trường Sinh có chút cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Trần Trường Sinh không có ý thu liễm khí tức của mình, cho nên Tiết Hà có thể nhìn ra hắn đã tiến vào Thông U Thượng Cảnh.
Có thể ở tuổi còn trẻ như vậy, đã vào Thông U Thượng Cảnh nhất định không phải người bình thường. Thậm chí Tiết Hà chưa từng gặp nhân vật như vậy, mặt không biểu tình nói:
- Nếu không phải ta biết Thu Sơn Quân vì chuyện Chu Viên trọng thương, xa ở Ly Sơn. Nếu không phải ngươi sinh ra rất đỗi bình thường, ta thật hoài nghi ngươi chính là Thu Sơn Quân.
Cuối cùng Trần Trường Sinh xác nhận, Ma tộc hay nói gã hắc bào thần bí đó, vì nguyên nhân gì đó, không có truyền tin tức mình theo Tô Ly tới phương Nam. Hắn không kìm được bắt đầu suy nghĩ, nếu Tiết Hà biết thân phận của mình có dừng bước không? Chính ngay lúc này, giọng nói của Tô Ly lại vang lên:
- Nếu là huynh trưởng của ngươi Tiết Tỉnh Xuyên ở đây tuyệt đối sẽ không ngộ nhận hắn là Thu Sơn Quân. Tiểu tử này mới Thông U Thượng Cảnh, Thu Sơn người ta đã Tụ Tinh thành công, khác biệt bực này cũng nhìn không ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.