Quyển 2 - Chương 352: Thần và người bên suối.
Miêu Nị
09/12/2016
Không biết do bị thương quá nặng hay ngâm mình trong suối nước nóng mà
mặt của Tô Ly hơi phù thũng, hai mắt nhắm nghiền, anh khí tán đi, lúc
mới đầu Trần Trường Sinh còn không thể nhìn thẳng vào đạo kiếm quang sắc bén, giờ lại nhìn như một người bình thường.
Ngay vào lúc này, Hắc Long ly hồn từ đoản kiếm tự do đi ra, một lần nữa quy thuận đến bên Ngọc Như Ý ở hông, biến trở về Hắc Long chân thật bay lên vai Trần Trường Sinh nhìn tuyết lĩnh mờ mịt hỏi:
- Nơi này là đâu? Chúng ta rời khỏi Chu Viên rồi sao?
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết đã có chuyện gì, vừa tới đã gặp trận thế lớn như vậy.
Hắc Long ở đoản kiếm chỉ có thể thông qua thần trí của Trần Trường Sinh cảm giác thế giới bên ngoài, cũng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, khó hiểu hỏi:
- Trận thế gì?
- Hoàng Chỉ Tán bị vị tiền bối này cầm đi, lại là thanh kiếm... Đương nhiên, đây không phải chỗ trọng yếu, vừa rồi ở cánh đồng tuyết có Ma tộc nam tử toàn thân khoác áo đen, có khả năng chính là quân sư ma tộc trong truyền thuyết, còn có mười mấy ma tướng, ai cũng mạnh như Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi, còn có một bóng ma, ta thật sự rất hoài nghi đó là Ma Quân.
Trần Trường Sinh kể đơn giản lại chuyện trên cánh đồng tuyết, Hắc Long nghe xong khiếp sợ không nói gì. Chưa nói nó hiện tại chỉ là ly hồn yếu ớt, dù khôi phục chân thân mà gặp phải đại nhân vật như Hắc Bào thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nó nhìn nam tử mê man bên suối nước nóng hỏi:
- Vậy người này là ai? Không ngờ còn sống, còn có thể mang ngươi chạy trốn?
Trần Trường Sinh nói:
- Hắn chính là Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly.
Nghe được cái tên này, thân thể của Hắc Long run rẩy, Ngọc Như Ý cộng hưởng phát ra âm thanh trong trẻo dường như sắp bể nát vậy.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắc Long nhìn Tô Ly, con ngươi hơi co lại, có vẻ vô cùng hoảng sợ, nói:
- Hắn rất hùng mạnh.
Trần Trường Sinh nghĩ trên cánh đồng tuyết, Tô Ly tay cầm kiếm chém giết một gã ma tướng, kiếm ra khỏi vỏ một nửa đã làm Hắc Bào trọng thương, nghĩ thầm tuy vị tiền bối này có phong cách làm việc hoang đường nhưng cảnh giới kiếm đạo và tu vi quả thật vô cùng hùng mạnh, chỉ có điều Hắc Long tiền bối vốn là sinh mạng thần thánh cực kiêu ngạo hống hách, làm sao nghe thấy cái tên kia lại sợ tới như vậy?
- Ta chưa từng gặp hắn, nhưng ta biết hắn... từng giết rất nhiều rồng.
Hắc Long nhìn Hoàng Chỉ Tán trong tay Tô Ly, không chút do dự biến thành ly hồn giấu vào trong đoản kiếm, bất kể Trần Trường Sinh gọi thế nào cũng không đồng ý đi ra nữa.
Trần Trường Sinh rất khó hiểu, cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Ly, phát hiện mặc dù là đang ngủ say thì vị tiền bối này vẫn nắm chặt Hoàng Chỉ Tán không chịu buông.
Sau đó hắn nhớ tới câu nói trước lúc Tô Ly mê man. Hắn không biết tình hình của Chu Viên bây giờ như thế nào, những người đó có thành công rời đi hay không, Chiết Tụ và Thất Gian còn sống không, tên Lương Tiếu Hiểu phản bội nhân loại cấu kết với Ma tộc thế nào, còn cả... nàng hiện tại như thế nào? Có xảy ra việc gì không?
Hắn rất lo lắng, cũng rất nóng vội, muốn mau sớm trở lại Hán Thu Thành hoặc kinh đô xác nhận, đồng thời nói với những người quan tâm mình rằng mình vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì, bằng không... Lạc Lạc biết chuyện Chu Viên rồi sẽ sốt ruột cỡ nào.
Nhưng mà, giờ hắn rời đi thế nào?
Nghe tiếng ngáy như sấm, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Tô Ly, bắt đầu xem thương thế đối phương chứ không vội vã rời khỏi, hắn cũng không thể bỏ lại vị tiền bối này, mặc dù lúc này hắn cũng rất mệt mỏi, chân nguyên tiêu hao hầu như không còn, cũng vẫn phải tiếp tục chống cự, bởi vì vị tiền bối này rõ ràng sắp không xong rồi.
Quần áo của Tô Ly rách nát, thương thế và kiếm ý lúc trước trong nháy mắt bộc phát, trực tiếp từ trong cơ thể ra ngoài, khắp nơi đều là vết thương, dấu bỏng do năng lượng tinh thuần lưu lại, dù Trần Trường Sinh có y thuật, kinh nghiệm phong phú, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Hơn nữa hắn hiện tại không có thuốc, mà ngay cả vải băng vết thương cũng không có, thứ duy nhất có thể sử dụng là kim châm ở ngón giữa.
Kim châm xuyên qua sương nóng, chuẩn xác cắm ở cổ Tô Ly, thong thả mà kiên định thăm dò vào trong.
...
...
Khiến Trần Trường Sinh có chút an ủi là hắn châm kim không lâu thì Tô Ly tỉnh lại, xem ra vị tiền bối này có cảnh giới tu vi quả nhiên khác với người thường, thương thế nghiêm trọng như thế với hắn không là gì, thế này liệu có thể chuẩn bị rời đi không?
Tô Ly nhìn hắn, cảm xúc rất lạnh lùng, lộ vẻ thản nhiên và xa cách tựa như nhìn một người xa lạ. Trần Trường Sinh có thể nhận ra điểm này, hắn và vị tiền bối này vốn chính là người xa lạ. Chỉ có điều vị này Ly Sơn tiền bối dùng đôi mắt từ trên cao nhìn xuống như nhìn con kiến khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Ngay sau đó, cảm xúc lãnh đạm xa cách dần dần biến mất, hoặc là bởi vì hành động Trần Trường Sinh không có thừa dịp hắn mê man rời đi, còn nghĩ cách trị thương cho hắn khiến hắn có chút vừa lòng.
- Ngươi là ai?
Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi.
Trước lúc mê man, Tô Ly đã từng hỏi mấy lần: Ta là ai. Hắn đương nhiên biết đáp án, chỉ là muốn thông qua những lời này để đưa ra kết luận, tuyệt thế cường nhân như ta làm sao có thể có chuyện. Đây là lần đầu hắn nhớ ra còn chưa hỏi tên thiếu niên này.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật. Nhưng mà chưa chờ hắn mở miệng, Tô Ly liền nói tiếp:
- Ngươi là ai cũng không quan trọng, ta muốn nói là, tuy thanh kiếm này vốn là của ta, nhưng dù sao cũng là ngươi đưa đến cho ta, để tỏ lòng cảm tạ, ta quyết định truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm pháp.
Tô Ly đứng dậy, mắt nhìn Hoàng Chỉ Tán, không biết suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh đứng phía sau hắn, có vẻ có chút do dự.
Tô Ly không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần cảm động đến rơi nước mắt, cũng không cần tự báo tông phái sơn môn để nối quan hệ với ta kiếm thêm ưu đãi.
Nói xong hắn còn nháy mắt, Trần Trường Sinh không chút do dự nói:
- Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh.
Hắn biết quan hệ giữa Quốc Giáo Học Viện và Ly Sơn Kiếm Tông, chính xác hơn là quan hệ giữa mình với Ly Sơn Kiếm Tông không tốt, thậm chí có thể nói là không ổn, nhưng hắn không muốn nói dối, hơn nữa cách làm của vị Ly Sơn tiền bối khiến hắn không vui, cho nên hắn nói ra, hơn nữa còn nói lớn.
Tuyết lĩnh lạnh lẽo, suối nước nóng yên tĩnh không tiếng động.
Tô Ly đứng bên suối, mặt không chút thay đổi nói:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Trần Trường Sinh nhìn lưng hắn, cảm thấy có chút rét lạnh, nhưng không biết dũng khí từ đâu khiến hắn lại nói:
- Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh.
Lúc này thanh âm lớn hơn nữa, giọng điệu lại càng thêm bình tĩnh.
Tô Ly chậm rãi xoay người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói:
- Thoạt nhìn, ngươi là một kẻ không biết quý trọng cơ hội.
Ngay vào lúc này, Hắc Long ly hồn từ đoản kiếm tự do đi ra, một lần nữa quy thuận đến bên Ngọc Như Ý ở hông, biến trở về Hắc Long chân thật bay lên vai Trần Trường Sinh nhìn tuyết lĩnh mờ mịt hỏi:
- Nơi này là đâu? Chúng ta rời khỏi Chu Viên rồi sao?
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết đã có chuyện gì, vừa tới đã gặp trận thế lớn như vậy.
Hắc Long ở đoản kiếm chỉ có thể thông qua thần trí của Trần Trường Sinh cảm giác thế giới bên ngoài, cũng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, khó hiểu hỏi:
- Trận thế gì?
- Hoàng Chỉ Tán bị vị tiền bối này cầm đi, lại là thanh kiếm... Đương nhiên, đây không phải chỗ trọng yếu, vừa rồi ở cánh đồng tuyết có Ma tộc nam tử toàn thân khoác áo đen, có khả năng chính là quân sư ma tộc trong truyền thuyết, còn có mười mấy ma tướng, ai cũng mạnh như Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi, còn có một bóng ma, ta thật sự rất hoài nghi đó là Ma Quân.
Trần Trường Sinh kể đơn giản lại chuyện trên cánh đồng tuyết, Hắc Long nghe xong khiếp sợ không nói gì. Chưa nói nó hiện tại chỉ là ly hồn yếu ớt, dù khôi phục chân thân mà gặp phải đại nhân vật như Hắc Bào thì cũng chỉ có một con đường chết.
Nó nhìn nam tử mê man bên suối nước nóng hỏi:
- Vậy người này là ai? Không ngờ còn sống, còn có thể mang ngươi chạy trốn?
Trần Trường Sinh nói:
- Hắn chính là Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly.
Nghe được cái tên này, thân thể của Hắc Long run rẩy, Ngọc Như Ý cộng hưởng phát ra âm thanh trong trẻo dường như sắp bể nát vậy.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắc Long nhìn Tô Ly, con ngươi hơi co lại, có vẻ vô cùng hoảng sợ, nói:
- Hắn rất hùng mạnh.
Trần Trường Sinh nghĩ trên cánh đồng tuyết, Tô Ly tay cầm kiếm chém giết một gã ma tướng, kiếm ra khỏi vỏ một nửa đã làm Hắc Bào trọng thương, nghĩ thầm tuy vị tiền bối này có phong cách làm việc hoang đường nhưng cảnh giới kiếm đạo và tu vi quả thật vô cùng hùng mạnh, chỉ có điều Hắc Long tiền bối vốn là sinh mạng thần thánh cực kiêu ngạo hống hách, làm sao nghe thấy cái tên kia lại sợ tới như vậy?
- Ta chưa từng gặp hắn, nhưng ta biết hắn... từng giết rất nhiều rồng.
Hắc Long nhìn Hoàng Chỉ Tán trong tay Tô Ly, không chút do dự biến thành ly hồn giấu vào trong đoản kiếm, bất kể Trần Trường Sinh gọi thế nào cũng không đồng ý đi ra nữa.
Trần Trường Sinh rất khó hiểu, cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Tô Ly, phát hiện mặc dù là đang ngủ say thì vị tiền bối này vẫn nắm chặt Hoàng Chỉ Tán không chịu buông.
Sau đó hắn nhớ tới câu nói trước lúc Tô Ly mê man. Hắn không biết tình hình của Chu Viên bây giờ như thế nào, những người đó có thành công rời đi hay không, Chiết Tụ và Thất Gian còn sống không, tên Lương Tiếu Hiểu phản bội nhân loại cấu kết với Ma tộc thế nào, còn cả... nàng hiện tại như thế nào? Có xảy ra việc gì không?
Hắn rất lo lắng, cũng rất nóng vội, muốn mau sớm trở lại Hán Thu Thành hoặc kinh đô xác nhận, đồng thời nói với những người quan tâm mình rằng mình vẫn bình yên vô sự, không có chuyện gì, bằng không... Lạc Lạc biết chuyện Chu Viên rồi sẽ sốt ruột cỡ nào.
Nhưng mà, giờ hắn rời đi thế nào?
Nghe tiếng ngáy như sấm, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Tô Ly, bắt đầu xem thương thế đối phương chứ không vội vã rời khỏi, hắn cũng không thể bỏ lại vị tiền bối này, mặc dù lúc này hắn cũng rất mệt mỏi, chân nguyên tiêu hao hầu như không còn, cũng vẫn phải tiếp tục chống cự, bởi vì vị tiền bối này rõ ràng sắp không xong rồi.
Quần áo của Tô Ly rách nát, thương thế và kiếm ý lúc trước trong nháy mắt bộc phát, trực tiếp từ trong cơ thể ra ngoài, khắp nơi đều là vết thương, dấu bỏng do năng lượng tinh thuần lưu lại, dù Trần Trường Sinh có y thuật, kinh nghiệm phong phú, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Hơn nữa hắn hiện tại không có thuốc, mà ngay cả vải băng vết thương cũng không có, thứ duy nhất có thể sử dụng là kim châm ở ngón giữa.
Kim châm xuyên qua sương nóng, chuẩn xác cắm ở cổ Tô Ly, thong thả mà kiên định thăm dò vào trong.
...
...
Khiến Trần Trường Sinh có chút an ủi là hắn châm kim không lâu thì Tô Ly tỉnh lại, xem ra vị tiền bối này có cảnh giới tu vi quả nhiên khác với người thường, thương thế nghiêm trọng như thế với hắn không là gì, thế này liệu có thể chuẩn bị rời đi không?
Tô Ly nhìn hắn, cảm xúc rất lạnh lùng, lộ vẻ thản nhiên và xa cách tựa như nhìn một người xa lạ. Trần Trường Sinh có thể nhận ra điểm này, hắn và vị tiền bối này vốn chính là người xa lạ. Chỉ có điều vị này Ly Sơn tiền bối dùng đôi mắt từ trên cao nhìn xuống như nhìn con kiến khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Ngay sau đó, cảm xúc lãnh đạm xa cách dần dần biến mất, hoặc là bởi vì hành động Trần Trường Sinh không có thừa dịp hắn mê man rời đi, còn nghĩ cách trị thương cho hắn khiến hắn có chút vừa lòng.
- Ngươi là ai?
Hắn nhìn Trần Trường Sinh hỏi.
Trước lúc mê man, Tô Ly đã từng hỏi mấy lần: Ta là ai. Hắn đương nhiên biết đáp án, chỉ là muốn thông qua những lời này để đưa ra kết luận, tuyệt thế cường nhân như ta làm sao có thể có chuyện. Đây là lần đầu hắn nhớ ra còn chưa hỏi tên thiếu niên này.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, quyết định ăn ngay nói thật. Nhưng mà chưa chờ hắn mở miệng, Tô Ly liền nói tiếp:
- Ngươi là ai cũng không quan trọng, ta muốn nói là, tuy thanh kiếm này vốn là của ta, nhưng dù sao cũng là ngươi đưa đến cho ta, để tỏ lòng cảm tạ, ta quyết định truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm pháp.
Tô Ly đứng dậy, mắt nhìn Hoàng Chỉ Tán, không biết suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh đứng phía sau hắn, có vẻ có chút do dự.
Tô Ly không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần cảm động đến rơi nước mắt, cũng không cần tự báo tông phái sơn môn để nối quan hệ với ta kiếm thêm ưu đãi.
Nói xong hắn còn nháy mắt, Trần Trường Sinh không chút do dự nói:
- Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh.
Hắn biết quan hệ giữa Quốc Giáo Học Viện và Ly Sơn Kiếm Tông, chính xác hơn là quan hệ giữa mình với Ly Sơn Kiếm Tông không tốt, thậm chí có thể nói là không ổn, nhưng hắn không muốn nói dối, hơn nữa cách làm của vị Ly Sơn tiền bối khiến hắn không vui, cho nên hắn nói ra, hơn nữa còn nói lớn.
Tuyết lĩnh lạnh lẽo, suối nước nóng yên tĩnh không tiếng động.
Tô Ly đứng bên suối, mặt không chút thay đổi nói:
- Ta cho ngươi thêm một cơ hội.
Trần Trường Sinh nhìn lưng hắn, cảm thấy có chút rét lạnh, nhưng không biết dũng khí từ đâu khiến hắn lại nói:
- Quốc Giáo Học Viện, Trần Trường Sinh.
Lúc này thanh âm lớn hơn nữa, giọng điệu lại càng thêm bình tĩnh.
Tô Ly chậm rãi xoay người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nói:
- Thoạt nhìn, ngươi là một kẻ không biết quý trọng cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.