Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 505: Thánh Hậu dạy bảo

Miêu Nị

09/12/2016

Lúc ấy ngoại trừ Từ Hữu Dung, còn có Mạc Vũ, Bình Quốc Công chúa và Trần Lưu Vương. Sau lại Trần Lưu Vương qua mười sáu tuổi, thì rất ít nghỉ lại trong cung, và thời gian cùng nương nương cùng bàn ăn cơm cũng ít, đến phần Bình Quốc Công chúa... Nghe nói nàng tối nay đi miếu Tây Sơn ngoài thành thắp hương, ai cũng hiểu được, đó là Công chúa điện hạ không muốn đối mặt làm cho nàng hâm mộ ghen ghét Từ Hữu Dung nhiều năm như vậy, như vậy đã lánh đi ra ngoài.

Dùng qua cơm trưa, Mạc Vũ lưu lại xử lý hồ sơ trong điện, Thánh hậu xuất hiện nói với Từ Hữu Dung :

- Đi theo ta.

Từ Hữu Dung đi theo ngài, đi thẳng tới nơi cao nhất của kinh đô.

Đứng trên đài Cam Lộ, nhìn phố xá trong kinh đô, nhìn Thiên Thư Lăng phía xa, Từ Hữu Dung nhớ tới cảnh vật lúc chơi đùa ở nơi này thời thơ ấu, trên mặt đã lộ ra nụ cười tươi.

- Đây là lần đầu tiên ngươi cười hôm nay.

Thánh hậu chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên đài Cam Lộ, không quay đầu lại.

Từ Hữu Dung thu lại nụ cười, đi đến phía sau ngài, chầm chậm nói:

- Áp lực đột nhiên đến, không biết nên ứng đối như thế nào.

Đây hiển nhiên nói là tiếp nhận chức vụ Thánh nữ phía nam.

Thánh hậu nói:

- Nếu gọi là Thánh nữ, bất quá là tòa thần tượng thôi, lấy bản lĩnh ngộ tính của ngươi, lại có cái gì khó làm hay sao?

Từ Hữu Dung biết đây là cách nhìn của nương nương đối với vị trí Thánh nữ phía nam cho tới nay, không có cách nào thay đổi, cười cười, không nói tiếng nào.

- Ta ngược lại có chút áp lực biết ngươi từ đâu mà đến.

Thánh hậu xoay người nhìn phía nàng, nghĩ đêm đó nhìn thấy những hình ảnh trong Chu viên ở trên hồ nước của lãnh cung, nhìn nàng như cười như không nói:

- Một chữ tình là hại người nhất, có thể tránh hay là không tránh đây.

Từ Hữu Dung hơi kinh sợ, cảm thấy nương nương dường như đã nhìn ra mấy thứ gì đó, chỉ có điều... Chuyện kia không có bất cứ kẻ nào biết đến, mà ngay cả hắn... Không phải cũng còn không biết sao?

Thánh hậu không có tiếp tục đề tài này, tầm mắt lướt qua đầu vai của nàng, dừng ở những đỉnh núi xa xa dần dần bị tuyết trắng bao trùm tại phía nam, hỏi:

- Ngươi trước khi rời đi, có cái gì muốn nói với ta hay sao?

Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:

- Sư phụ nói, hy vọng nương nương không cần quá quan tâm quốc sự, quan tâm cuộc sống của mình nhiều hơn.

Thánh hậu nghe có chút không vui, âm thanh lạnh xuống nói:

- Thật sự là ngu xuẩn.

Chuyện liên quan của chính sư trưởng, Từ Hữu Dung mặc dù có chút bất đắc dĩ, cũng không khỏi không biện hộ hai câu.

Thánh hậu nói:

- Nhớ năm đó, đại Công chúa quá mức ưu tú ở Đại Tây Châu, kết quả bị chính em trai ruột nàng ta kiêng kị thậm chí sợ hãi, thứ rác rưởi kia cuối cùng thậm chí liếc nhìn nàng một cái kinh hãi mà bất tỉnh, cuối cùng nàng không có cách nào, cũng bởi vì thái độ của cha mẹ có chút nản lòng thoái chí, mới có thể lấy chồng xa ở thành Bạch Đế... Hiện tại xem ra, sư phụ ngươi ngu xuẩn giống như nàng ta.

Từ Hữu Dung lẳng lặng nghĩ, nếu đại Công chúa trở thành nữ vương của Đại Tây Châu, và hiện tại trở thành Hoàng hậu của thành Bạch Đế, rốt cuộc cuộc sống nào hạnh phúc hơn, ngoại trừ chính nàng ta, ai có thể nói trúng đâu?

- Nữ nhân phải sinh tồn trên thế giới này cũng không dễ dàng, muốn có được vị trí của mình thì càng không dễ dàng, muốn giống như chúng ta, có thể đứng ở trên vị trí, cao nhất đó càng là chuyện vô cùng gian nan, người ngu ngốc Vô Cùng Bích kia lại không nói, ngộ tính thiên phú và trí tuệ của sư phụ ngươi đều có thể nói là một trong vạn người, ta căn bản cho rằng ngươi sẽ cùng những nữ nhân ngu xuẩn kia không giống nhau, kết quả đâu này? Một nữ nhân thông minh như vậy, làm sao lại quá không hiểu được một tình quan?

Vẻ mặt của Thánh hậu trở nên dị thường lạnh lùng, nói:

- Cái gì gọi là sống? Nữ nhân dựa vào cái gì cũng chỉ có thể sống?

Từ Hữu Dung nghĩ đến một việc trước kia, nhẹ giọng nói ra:

- Tô sư thúc nói, nương nương khẳng định sẽ nói như vậy, mà ngay cả chữ đều không có gì sai biệt.

Thánh hậu hơi hơi nhíu mày, nói:

- Ờ? Tiểu Tiểu Tô là nói như thế nào?

Đương kim thế gian, trong những cao thủ bước vào lĩnh vực thần thánh này, Tô Ly và Thánh nữ phía nam nếu so với Giáo hoàng, Thánh hậu bọn họ muộn nửa thời đại, hay bởi vì đối với thái độ phức tạp của Tô Ly, ngoại trừ nhóm thánh nhân ngoài Thánh nữ phía nam nhắc tới người này, đều đã xưng hắn là Tiểu Tiểu Tô. Dường như chỉ có như vậy, mới có thể cho thấy bọn họ có chút thái độ căm tức đối với Tô Ly.

Bởi vì theo bọn họ, Tô Ly chính là nỗi phiền toái.

- Tô sư thúc muốn ta nói với nương nương ngài...

Từ Hữu Dung nhìn ngài một cái, tiếp tục nói:



- Người cô đơn không tốt, hà tất mạnh mẽ chống cự?

Nghe lời Tô Ly truyền, Thánh hậu đã trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, trong tiếng cười tràn đầy trong sáng vô tư và khinh thường.

- Nương nương, ngài cũng đã không muốn trách sư phụ, bà ấy có thể thuyết phục Tô sư thúc và ngài cùng nhau đi vân du tứ hải, đã coi là không dễ.

Từ bắt đầu mùa thu năm trước, bất kể triều Đại Chu hay là thế lực của chư phương Thiên Nam, đều đang tiến hành chuẩn bị tương quan, giống như có lẽ đã xác định thế nam bắc hợp nhất đang phải làm. Lúc ấy liền có rất nhiều người không hiểu, thậm chí bao gồm đại nhân vật tầng cấp Tiết Tỉnh Xuyên như vậy cũng biết chấp hành lại nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng Tô Ly còn tại Ly Sơn, vì sao khi thánh nhân thúc đẩy việc này, lại có chút không suy nghĩ qua thái độ của hắn.

Hoá ra, là vì Thánh nữ phía nam đã thuyết phục Tô Ly một đường rời xa ân oán thị phi bên trong thế tục, không để ý tới những việc này nữa.

Thánh hậu nói Thánh nữ phía nam quá không được tình quan, kỳ thật Tô Ly lại làm sao có thể không có trở ngại.

Cái chữ tình kia đó là ràng buộc, đó là điều kiện tiên quyết nam bắc hợp nhất.

Ngôn từ của Thánh hậu trào phúng rất mạnh, bởi vì có chỗ cảm thán:

- Năm tháng sư phụ ngươi tốt đẹp nhất chính là đều khô canh giữ ở trong Thánh Nữ Phong, hắn lại sống phóng túng ở bên ngoài, đã sống hoan hỉ nhiều năm như vậy, đã tìm Công chúa Ma tộc làm tình nhân, còn đã sinh ra đứa con gái, không có cái gì chậm trễ, cuối cùng đùa ngán, trở về quay đầu đi tìm nàng, sau đó lại cùng nhau xem hoàng hôn mặt trời lặn nói đẹp như thế kia? Đều nói trị quốc như chơi quân cờ, cho dù là, ta cũng không sẽ cùng kẻ thù đổi quân như vậy, bởi vì không có lợi.

Thế gian này người cùng giới có thể cùng ngài bình đẳng giao lưu ở trên thế giới tinh thần không quá hai người, hiện tại cứ như vậy đã thiếu một, hơn nữa còn là bởi vì loại lý do này của nam nhân không thể làm cho nàng tiếp nhận nhất.

Từ Hữu Dung không có nói tiếp, bởi vì nói rất đúng trưởng bối của nàng, cũng bởi vì... Kỳ thật có đôi khi nàng là nghĩ như vậy đấy.

- Ngài cứ đi như vậy,, lưu lại nha đầu như ngươi vậy, chẳng lẽ ngài cũng không lo lắng?

Thánh hậu nhìn phía Từ Hữu Dung, hơi hơi nhíu mày nói:

- Cuối cùng còn không phải muốn ta đến quan tâm, thật sự là và nam nhân cùng nhau thay đổi ngu ngốc, chống lại ta thì so với ai khác đều thông minh.

Từ Hữu Dung khẽ cười nói:

- Dù sao ta cũng là nương nương dạy lớn, nương nương dạy nhiều vài năm cũng tốt.

- Không phải dạy, là giao lưu.

Thánh hậu nhìn nàng gật gật đầu, đây là lễ.

Từ Hữu Dung rất ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh rất nhanh, còn thật sự đáp lễ.

Nàng không phải thánh nhân, nhưng nàng đã là Thánh nữ phía nam.

Từ giờ khắc này bắt đầu, nàng và nương nương càng muốn đối thoại bình đẳng, cho dù là bình đẳng ngoài mặt.

- Nếu là Thánh nữ phía nam, ngươi sẽ thay người phía nam lo lắng nhiều, đây mới là dựng thân gốc rễ của ngươi, cho dù... Tương lai phải phản đối ta.

- Hiểu rõ.

- Giống như nói ban đầu, nam nhân không nhìn nổi chúng ta cao cao tại thượng, cho nên mấy đời Thánh nữ trước sư phụ ngươi trên cơ bản đều rất ít rời khỏi Nam Khê Trai, ở ngoài mặt là đang nghiên cứu Thiên Thư bia, đã quên ý hồng trần, trên thực tế là bọn họ cũng biết rõ, cam đoan cảm giác sự hiện hữu của mình là tốt, nhưng lại không có thể khiến cảm giác sự hiện hữu của mình quá mạnh mẽ. Ngươi nếu không muốn trở thành một thần tượng, thế thì không thể làm như vậy.

- Thế nên làm như thế nào?

- Nam nhân không thích chúng ta cao cao tại thượng, chúng ta thì muốn cao cao tại thượng, hơn nữa phải giẫm lên bọn họ nói không ra lời, muốn phản đối cũng không dám.

Nét mặt của Thánh hậu không chút thay đổi nói.

Từ Hữu Dung biết câu này nhìn như lời nói quá mức đơn giản thô bạo chính là ý chí của nương nương, là nhắc nhở đối với kiếp sống Thánh nữ sau này của nàng, nhưng... Càng là yêu cầu đối với cuộc chiến đấu kia sắp xảy ra.

Nàng không thể thua Trần Trường Sinh.

...

...

Trần Trường Sinh ngồi ngẩn người ở bên hồ của Quốc Giáo học viện.

Bạch hạc đứng ở bên cạnh của hắn, cũng đang ngẩn người.

Tuyết mịn từ trên không trung mà giáng xuống, rơi trên thân của bạch hạc, tăng thêm ý thánh khiết, rơi trên người của hắn, dường như sầu trắng đầu.

- Làm sao bây giờ?

Hắn nhìn bạch hạc ưu sầu hỏi:

- Nếu quả thật không có biện pháp tránh đi, nhất định phải cùng nàng đánh một trận, đánh như thế nào?

Bạch hạc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hắn, như thể là đang nói..., loại chuyện này ngươi hẳn là đến hỏi nàng, không nên tới hỏi ta.



Hắn suy nghĩ thời gian rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Thật sự không được, thế thì bại trận bởi nàng?

...

...

Trong tuyết li ti, Từ Hữu Dung cầm một cây dù đi lại ở đường phố của kinh đô.

Không có một tên đệ tử của Nam Khê Trai ở bên, cũng không có giáo sĩ Ly Cung hay là thị vệ trong hoàng cung, nàng một thân một mình đi lại.

Chẳng biết tại sao, nàng hôm nay không có thay đổi dung mạo của mình, thanh thoát xinh đẹp phảng phất giống như tiên tử, nhưng không có thu hút bất luận tầm mắt của mọi người, càng không có bị người phát hiện thân phận.

Mọi người trong phố ẩm thực bên đường, người bị bắt đi phu ngồi xổm ăn mì tại ngưỡng cửa, dường như đều nhìn không thấy nàng ở dưới dù.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân cây dù này nàng trong tay không bình thường, cày dù nhìn có chút cũ, bụi phác phác đấy, đúng là Hoàng Chỉ Tán.

Khi đi qua dưới cầu Nại Hà, nàng suýt nữa bị một vị đại nương vội vàng về nhà tránh tuyết đụng vào, thời điểm đại nương sắp sửa ngã xuống đất, nàng giơ tay giúp đỡ một chút.

Vị đại nương kia mới phát hiện có vị cô nương cầm dù dưới cầu tuyết, sau khi nói cám ơn, nhìn cô nương quần áo phong phanh, lo lắng nói:

- Cô nương mặc ít như thế, không lạnh sao?

Từ Hữu Dung lắc lắc đầu, cầm dù tiếp tục đi hướng vào trong tuyết.

Từ hoàng cung đến thành nam, một đường chứng kiến đều là cảnh đường phố trước đây, lại qua một cây cầu đá, liền nhìn thấy mái cong trong nhà và bức tường màu trắng nổi bật nước sơn mới.

Mặc dù tâm đạo giữ yên tĩnh như nàng, tại thời khắc này cũng không khỏi có chút tâm trạng hơi ngơ ngẩn.

Từ khi biết thời khắc này của sứ đoàn phương nam bắt đầu vào kinh thành, cửa giữa của phủ Đông ngự thần tướng đã mở lớn, lại không nói đám người mạo hiểm tuyết chờ trên đường này, chỉ nói quản gia và tôi tớ trong phủ thần tướng, ngay cả ánh mắt đều nhanh vọng lại rồi.

Từ Hữu Dung cầm dù đã đi tới, trực tiếp nhìn chăm chú dưới ánh mắt của mọi người, đi vào phủ Đông ngự thần tướng.

Nhưng lại không ai chú ý tới nàng là vào bằng cách nào, những quản sự và bọn hạ nhân này đã vì hôm nay chuẩn bị bận rộn hơn mười ngày đều ngơ ngẩn, nghĩ thầm rằng người kia là ai?

Một tiếng lay động, nàng đã thu dù, nhẹ nhàng gõ ở trên cửa của phủ thần tướng, tuyết trên mặt cây dù đã chấn động tới trên mặt đất.

Chỉ nghe một tiếng khóc, Sương Nhi chạy vội tới hướng về cửa ra vào, chỉ là nàng đã đứng hơn canh giờ, hai chân có chút bủn rủn, lúc này dưới kích động của tâm trạng, khi đi tới trước thân Từ Hữu Dung, đúng là không có thể đứng vững, suýt nữa quỳ xuống.

Từ Hữu Dung duỗi tay vịn chặt nàng, nói:

- Trước kia như thế nào không thấy ngươi hành đại lễ, ta không ở mấy năm này, ai lại bắt đầu dạy cho ngươi quy củ?

Những lời này đương nhiên là trêu đùa, Sương Nhi lại cười không nổi, chỉ là một tiếng khóc lớn, sau đó lại cảm thấy mất mặt, liền càng không ngừng dùng tay áo lau, trang điểm dày công trên khuôn mặt lập tức mất hết.

Mãi đến lúc này, mọi người của phủ thần tướng mới phản ứng lại, Hoa má má bước nhanh đón nhận trước, môi hơi run rẩy, lại nói không ra lời.

- Tiểu thư đã trở lại!

Không biết là ai hô một tiếng như vậy, pháo lập tức nổ vang, pháo hoa chiếu sáng có chút tuyết trời mờ tối.

Trong một vùng huyên náo, lại nghe ai đang hô:

- Hiện tại không thể gọi tiểu thư, phải gọi Thánh nữ!

- Cung nghênh Thánh nữ!

Nhìn thấy cửa giữa nhanh chóng bị đóng lại, đám người này ở trong tuyết đợi thời gian rất lâu ầm một tiếng tản ra, tin tức hướng về các nơi truyền đi.

—— Phượng hoàng hồi phủ rồi.

- Mặc ít như thế, đông lạnh làm sao bây giờ?

Từ phu nhân nắm tay của Từ Hữu Dung, vẻ mặt thân thiết, nước mắt rầu rĩ rơi xuống.

- Phượng hoàng nhi Ngô gia, sao có thể sẽ bị phàm phong tục tuyết nhân gian đông lạnh?

Từ Thế Tích khẽ vuốt chòm râu, khẽ cười nói, cực kỳ giống một vị Từ phụ kiêu ngạo, cảm thán nói:

- Mấy năm không gặp, thật sự là trưởng thành, không ngờ... Thật sự đã trở thành Thánh nữ.

Tuy rằng từ ngày đầu tiên bắt đầu tiến Nam Khê Trai, hắn cùng với rất nhiều người đã cơ bản xác định, một nữ nhân tương lai của chính hắn tất nhiên sẽ trở thành Thánh nữ phía nam, chỉ có điều hắn đâu có sẽ nghĩ đến, ngày này lại sẽ đến nhanh như vậy. Một khi nghĩ đến đây, hắn không khỏi tâm trạng có chút kích động, kiêu ngạo và đắc ý chiếm bảy phần, giải thoát và thoải mái thì là đã chiếm ba phần, trong lòng biết chính mình hiện tại cho dù có chút tâm tư khác, Thánh hậu nương nương cũng sẽ không đối với chính mình giống như trước vậy, chung quy để cho mình chút mặt mũi, về phần Thiên Hải Gia và những đại thần kia trong triều, ai còn dám ở sau lưng chế giễu chính mình?

Về phần những tên từng đã khó chịu với chính mình kia... Từ Thế Tích chợt nhớ tới Trần Trường Sinh, lòng dạ đột nhiên không như ý, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook