Quyển 1 - Chương 194: Thí sinh vào kinh đi thi
Miêu Nị
08/04/2016
- Ta thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, tính tình chất phác trầm mặc, không bạn bè không người thân, ăn cháo cũng không có thịt mà chỉ thích đọc sách, ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách, bình sinh không có chí lớn, thầm nghĩ sau khi vào kinh phải thi được vào Thiên Đạo Viện đọc sách, sau đó lại thầm mong được cùng nàng đọc sách, tuy rằng nàng không có hứng thú với việc đọc sách.
Đây là đoạn mở đầu bút kí của Vương Chi Sách. Trần Trường Sinh đọc được mà có cảm giác thân cận, tựa như lúc trước ở Thanh Đằng Yến gặp Cẩu Hàn Thực, tuy rằng biết rõ là đối thủ nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn cũng là người chỉ thích đọc sách.
- Trên đường vào kinh qua vương phủ Thiên Lương Quận, ta gặp Thái Thú, sau đó là thái tổ, rồi sau đó, ta gặp Tề vương, rồi sau sau đó, ở Lạc Dương ta lại gặp hắn một lần, còn có Đại huynh, đúng vậy, cũng là ở cái ngõ nhỏ đầy nước bẩn ở Lạc Dương, ta gặp Trần Nhi, vì thế liền giữ lại.
- Lạc Dương cao quý khó nơi nào bì kịp, chỉ là cái gì cũng đắt, cả bánh nướng cũng đắt hơn những nơi khác, huống chi khi đó mỗi ngày đánh giặc, dùng hết tiền nàng lại muốn quay lại nghiệp cũ, ta cảm thấy giết người là không tốt, nàng hỏi ta phải sống như thế nào, ta nghĩ hay là vào kinh đi thi, mặc dù không tiến vào Thiên Đạo Viện cũng có thể ở ngoài Thiên Thư Lăng bán bản dập giả, ta vẫn cho mình là thư sinh, chữ viết cũng không tệ lắm.
- Nàng đi theo ta tới kinh đô nhưng cũng không rời đi, nhưng chính là muốn rời khỏi cũng không được, bởi vì đại quân Thái tổ Hoàng đế đã bao vây kinh đô, cũng chính là khi đó ta mới biết Đại huynh rời khỏi Lạc Dương đã không bao giờ trở về được, cuối cùng vào ngày phá thành, ta cùng Trần Nhi đứng trên thuyền, cách cầu Nại Hà nhìn Tề vương cưỡi con thú trắng một sừng, biết ngày khá giả sắp tới rồi.
- Bệ hạ đăng cơ trước Thiên Thư Lăng, Ma tộc đại quân lại đến. Sau đó hai năm, Ma tộc lại tới, Tề vương thỉnh thoảng đến nhà trọ tìm chúng ta rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhìn ra tâm tình của hắn càng ngày càng không tốt. Có một ngày hắn uống nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta nói, từ lúc ở thành Lạc Dương vẫn nghĩ ta tới để giúp hắn, ta lại có chút không rõ, ta chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, có năng lực gì giúp hắn, hơn nữa... Ta đến kinh đô, chỉ là muốn tiến vào Thiên Đạo Viện đọc sách.
- Ta thi được vào Thiên Đạo Viện, bắt đầu đọc sách, hòa nhập cuộc sống mình luôn hướng tới, nhưng mà nàng lại không thích cuộc sống bình thản này, ta mang theo nàng đi Ly Cung xem thanh đằng, đi Quốc Giáo Học Viện xem dung thụ, nàng đều không thích, nói ánh sáng mặt trời quá gay gắt, nói dung thụ quá cao, mấu chốt nhất chính là ở đó quá thái bình. Có đêm, ta xem tạp ký Lạc Dương bật cười, nàng lại nở nụ cười lạnh, nói cũng chỉ có người như ta mới chịu được những ngày đạm bạc nhàm chán này, ta hiểu ý của nàng nên không muốn nói tiếp, đành phải trầm mặc.
- Sau đó, nàng rốt cục rời khỏi kinh đô, không biết là đi Tuyết Lão Thành hay là đi tìm Hoa đại ca, tóm lại nàng đã xa cách ta, ta nghiêm túc suy nghĩ ba ngày ba đêm, xác nhận mình không thể thay đổi được gì liền tiếp tục học, chỉ có những lúc rảnh rỗi trước khi ngủ ta mới bắt đầu tự hỏi chuyện tu hành. Ta vẫn cho là ta không có tiềm chất tu hành, càng chưa nói tới cái gì là thiên phú, nhưng mà không biết vì sao, người qua tuổi bốn mươi mới bắt đầu tu hành là ta đây lại không hề gặp chướng ngại trong truyền thuyết, ta dùng một đêm liền hiểu cái gì gọi là tu hành, đêm đó động tĩnh hơi lớn, kinh động đến rất nhiều người, vì thế cũng không hiểu ra sao, ta trở thành người nổi tiếng, Tề vương cầm thánh chỉ của Thái tổ Hoàng đế cứng rắn buộc ta vào triều làm quan. Rất nhiều người cho rằng ta sẽ kiêu ngạo vì chuyện đêm đó, nhưng trên thực tế, ta đang đắc chuyện trò chơi nhỏ mình làm ra được lưu hành trong kinh đô rồi toàn bộ đại lục. Tóm lại, ta biến thành danh nhân, bắt đầu ra vào phủ đệ những nhân vật nổi tiếng, Tề vương và mấy vị Vương gia đều cùng ta giao hảo, cuộc sống như trở nên vui vẻ, ngoại trừ nàng không còn quay trở lại.
- Những ngày yên ổn hạnh phúc không thể kéo dài, ta hiểu đạo lý này, chỉ là không ngờ nó chấm dứt đột nhiên như thế. Đêm đó, kinh đô bỗng nhiên giới nghiêm, trong nhà ta có hai vị khách, bọn họ đều là khách khanh Tề vương phủ, bọn họ muốn ta làm chút chuyện, ta ngẫm nghĩ một chút rồi không đáp ứng, nhưng cũng không có suy nghĩ ngăn cản Tề vương, ta biết lấy tính tình của hắn, bất cứ kẻ nào cũng khó có khả năng ngăn nổi bước chân, sáng sớm hôm sau, xe ngựa bắt đầu chuyển thi thể ra khỏi thành, ta đứng ở trên lầu nhìn về phương hướng của Bách Thảo Viên, nhìn nơi đó chậm rãi dâng lên khói trắng, yên lặng cầu nguyện đừng nên có quá nhiều người chết, ít nhất những Vương gia ta quen đừng chết. Đáng tiếc việc không theo ý người, mấy vị Vương gia đã chết, bao gồm cả vợ con của họ.
- Ta ở nhà ngồi ba ngày không ra ngoài, cũng không hỏi thăm tin tức, hai vị khách khanh tới cũng chỉ nhìn nhau trầm mặc không nói, rốt cục, Tề vương xử lý xong chuyện bên ngoài, tự mình đến đây. Vào thời khắc khẩn trương như vậy, không hắn lại rút thời gian tới gặp ta, ta không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay cần phải cảnh giác. Tề vương nói không ngại việc mấy ngày qua ta trầm mặc, nhưng cần ta tỏ thái độ của mình ra cho dân chúng thấy, ta chỉ có thể trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm hỏi ta rốt cuộc có thái độ gì, ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói ta không có thái độ gì, vì thế đổi thành hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó hắn xoay người rời đi, đó là lần cuối ta và hắn dùng thân phận bằng hữu nói chuyện với nhau, bởi vì ngay sáng hôm sau hắn đã chính thức kế vị, đã trở thành hoàng đế của Đại Chu.
- Ta không có bị đoạt quan, cũng không có bị giam lỏng, càng không có bị vào tù, ta chỉ là bị những người trong triều cố ý quên đi, nhưng người giống như ta bị cố ý quên đi có có một, đó là Thái tổ Hoàng đế, Tề vương... Không, phải nói là bệ hạ, hoặc muốn tận hiếu, lo lắng Thái tổ Hoàng đế ở trong thâm cung nhàm chán làm ra chuyện gì đó, hoặc là còn nhớ giao tình lo lắng ta ở nhà nhàm chán làm ra chuyện gì đó, cho nên hạ chỉ bảo ta vào hoàng cung bồi thái tổ.
- Nhất định phải nói, cuộc sống ngắn ngủi trong thâm cung rất thú vị. Chỉ có mấy tháng, thái tổ như già đi mấy trăm tuổi, biến thành lão nhân chân chính, không còn dễ nổi giận như trước mà hiền lành hơn nhiều nhiều, không hề quan tâm quốc sự, mà đương nhiên hắn cũng không có cách nào quan tâm, không có ai cho phép hắn quan tâm, vì thế hắn bắt đầu quan tâm tới đánh cờ và những thị nữ xinh đẹp trong cung. Vế sau ta khuyên can hắn không thích nghe, còn vế trước, ở trên bàn cờ hắn khó thắng ta, ngược lại còn có hứng thú. Trong thâm cung, ta cùng lão nhân gia đánh rất nhiều ván, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, vì thế ta nghe được rất nhiều chuyện xưa, sau đó vẫn ghi ở trong lòng.
Trần Trường Sinh nhìn những chữ này, tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Những thứ này đều là Vương Chi Sách tự thuật, là ghi chép câu chuyện của một nhân vật huyền thoại, hắn nói rất hỗn loạn, cũng rất giản lược, lại tinh tường giảng thuật lịch trình tính mạng của mình. Mà đoạn lịch trình vừa rồi là những năm tháng sóng gió nhất của đại lục, vì thế rất có tính mãnh liệt.
Nhìn những chữ trên bút ký, hắn dường như thấy được Vương Chi Sách năm đó, một thư sinh vào kinh đi thi nhưng không cầu quan, đi ngàn dặm đường vào kinh đô chỉ vì muốn đọc vạn quyển sách, ở thành Lạc Dương nhìn thấy một cô nương, vì thế trong mắt thư sinh có thêm một đoạn phong cảnh, dừng bước.
Thư sinh trẻ tuổi bắt đầu hành tẩu, tới kinh đô nhưng chưa từng quên mục đích ban đầu, chỉ là cuộc sống không được lý tưởng, phong cảnh thay đổi rất nhiều, cô nương biến thành hư không, hắn bắt đầu làm quan, biến thành danh nhân, sau đó bị bắt tiến vào hắn thế giới hắn không muốn tiến vào, cũng không hề quen thuộc.
Đọc đến đây, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên khẩn trương, bút ký của Vương Chi Sách sắp đi vào chỗ mấu chốt nhất, cũng là chỗ hắn muốn biết nhất, thái tổ bị giam lỏng ở trong thâm cung kia đã nói gì với Vương Chi Sách, kế tiếp có thể sẽ nhìn thấy cái thuyết pháp là Nghịch Thiên Cải Mệnh kia.
Hắn tiếp tục đọc bút ký.
- Về Thái tổ Hoàng đế có rất nhiều tin đồn, trong đó nổi danh nhất là Nghịch Thiên Cải Mệnh, trên đại lục vẫn lưu truyền việc này, rất nhiều năm trước, thái tổ làm quen với người đứng đầu đạo môn, là giáo hoàng Ly Cung đời trước, dùng bí pháp hiến tế sao trời, do đó Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, đế sao ở trong bầu trời đêm vĩnh hằng chiếu sáng đại địa, mà sau khi thay đổi Bách Thảo lại càng có thêm nhiều lời đồn khác. Như thái tổ vì Nghịch Thiên Cải Mệnh, nguyện ý chỉ lưu lại một đứa con truyền huyết mạch, còn lại sẽ dâng cho sao trời làm tế... Song khi thái tổ thành công đăng cơ lại không muốn thực hiện lời hứa năm đó, trên thực tế, các con của hắn ưu tú như thế sao nỡ bắt chúng đi tìm chết? Hơn nữa ai nguyện ý đi tìm chết?
- Ta không biết Tề vương và Vương gia có nghe đồn qua chưa, cho dù đã nghe được thì có tin tưởng lời đồn này không, nhưng bất kể thật giả, chỉ cần nó đã xuất hiện, chỉ cần bị nghe thấy, nhưng tâm tư trong lòng họ liền biến thành rắn độc không ngừng cắn xé trái tim của bọn họ. Từ phá Lạc Dương đến kinh đô, những người con của thái tổ vẫn không thể duy trì quan hệ tốt đẹp, điều này có liên quan tới kế thừa hoàng quyền. Nhất định phải thừa nhận, những đứa con của thái tổ đều rất ưu tú, nhưng bệ hạ mới là người hùng mạnh nhất, lúc này Vương gia còn muốn ảnh hưởng tới lựa chọn của thái tổ, chờ đợi vận mạng an bài xong, bệ hạ sẽ không chút do dự động thủ trước, giết sạch tất cả huynh đệ của mình...
- Ta hỏi Thái tổ Hoàng đế, rốt cuộc có chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh hay không, hôm đó hắn uống say, cười rạng rỡ như một đứa bé mà cũng giống như một con hồ ly, hắn không trả lời thẳng vấn đề của ta, chỉ đập đập chén rượu hát kịch địa phương của Thiên Lương Quận, đầu không ngừng gật gù, giống như sắp ngủ ngay vậy.
- Hiện tại nhớ tới, bệ hạ thật là một người rất giỏi, hắn lấy thái độ lãnh huyết và hùng mạnh tới trước vận mệnh, hắn không có tiếp nhận vận mệnh an bài mà là quyết định vận mệnh của người khác, hắn không có bị thái tổ lựa chọn, mà là thay thế thái tổ đưa ra lựa chọn, hắn giết sạch mọi người, chỉ để cho thái tổ một đứa con trai, như vậy bất kể là hoàng quyền hay lời đồn Nghịch Thiên Cải Mệnh đều không cần phải thảo luận nữa, nếu theo hiệu quả mà nói, bất kể Đại Chu hay cả nhân loại đều cần quyết đoán cực đoan này. Năm đó ở Thiên Lương Quận, kỵ binh của hắn từng nhiều lần bị Ma tộc Lang kỵ thu thập cực thảm, sau ở thành Lạc Dương thảm bại dưới tay Đại huynh, nhưng tống hợp lại thì dù là Ma quân hay Đại huynh cũng không bằng hắn, hắn là người hùng mạnh nhất nên thiên hạ vào tay hắn, cũng không ngoài dự liệu của ta, đương nhiên trong quá trình đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự không thể vui mừng cho hắn.
- Chuyện kế tiếp vẫn như cũ không ngoài sở liệu, bệ hạ bắt đầu cần cù chấp chính, tỉ mỉ trị quốc, đại lục dần dần bình tĩnh lại, Đại Chu từ từ hưng thịnh, thái tổ bệ hạ không còn kiên nhẫn đánh cờ và ngắm mỹ nữ, hoặc cũng có thể do quá lâu, bệ hạ cũng không cho ta tiếp tục ở lại thâm cung mà để ta đi Trích Tinh Học Viện dạy học. Dạy học đồng thời có thể đọc sách, đối với chuyện này ta không có ý kiến mà còn rất cảm kích, hơn nữa ta rất rõ dụng ý bệ hạ để cho ta đi Trích Tinh Học Viện, việc bắc chinh Ma tộc hẳn không còn xa.
- Đêm đó ở Bách Thảo Viên, ta và bệ hạ không còn là bằng hữu mà là quân thần, mặc dù có rất nhiều chuyện ta không muốn làm, nhưng đối với chuyện liên quan tới Ma tộc ta nguyện ý tham dự. Bệ hạ muốn xóa đi sự sỉ nhục, quân thần quân dân đều dụng tâm, mấy năm thời gian đã chuẩn bị xong việc bắc chinh, bệ hạ trực tiếp cho ta làm phó soái khiến trên dưới triều đình nghị luận, Trình mập mạp phẫn nộ nhất, tất cả mọi người là người quen, đều cảm thấy ta chỉ biết lý luận suông, chưa từng có bản lĩnh cầm binh, có tài đức gì mà đảm đương chức vụ đó.
- Đối với chuyện này ta không có gì để giải thích, ta rất rõ ràng, bệ hạ muốn ta làm phó soái, ngoại trừ muốn dùng những thứ ta chuẩn bị ở Trích Tinh Học Viện mấy năm nay cũng là vì muốn tự mình quyết định con đường sau này, hoặc là chết trên chiến trường với Ma tộc hoặc là rời đi, đi tìm nàng hoặc đi tìm Đại huynh nhưng ta không đi, bởi vì chiến tranh với Ma tộc không phải chuyện một năm hai năm, nếu ta quyết định làm chuyện này, như vậy bất kể chết hay bỏ đi thì cũng phải sau khi kết thúc chiến tranh với Ma tộc mới được.
- Rất may mắn, chúng ta thắng lợi.
Trần Trường Sinh hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn quan tâm bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, nhưng đọc tường thuật trận chiến với Ma tộc năm đó thì không khỏi có cảm xúc mênh mông, Vương Chi Sách miêu tả sơ lược một câu mà không biết hàm chứa bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan khốn khổ.
May mắn là nhân loại thắng lợi.
- Sau thắng lợi đó là luận công, bệ hạ quyết định xây một tòa Lăng Yên các, treo tranh của các công thần lên trên, ta biết mình cũng sẽ được treo tranh lên đó thì cảm giác có chút quái dị, bởi vì ta thấy bức họa rất giống như hiến tế, hẳn là việc nên làm sau khi chết.
Trần Trường Sinh đọc đến đây, trong vô thức nhìn bốn phía, nương theo ánh sáng dạ minh châu nhìn hơn mười bức họa công thần danh tướng, dường như trong ánh sáng dịu dàng, nhưng người trong bức họa lẳng lặng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút rét lạnh.
- Lăng Yên các tu thành, Ngô Đạo tử bắt đầu thay vữ hình chúng ta, không lâu sau, trưởng tôn chết, Trịnh quốc công chết, Ngụy Quốc Công cũng chết... Những người trong bức họa Lăng Yên các chậm rãi chết đi. Vào lúc đó bắt đầu có tin đồn, nghe nói bệ hạ lúc trước vì chiến thắng Ma tộc nên cũng giống như phụ thân của hắn, cùng Giáo hoàng liên kết hiến tế cho sao trời, cuối cùng Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, mà tế phẩm của bệ hạ chính là hai mươi bốn vị đại thần tướng công thần trong Lăng Yên các.
- Ngày thứ sau Đỗ Như Vũ hạ táng, đó là một ngày mưa kéo dài, Ngô Đạo tử từ trong cung đi ra âm thầm tới gặp ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn nói với ta sau khi họa xong hai mươi bốn bức họa hắn cũng sẽ chết. Ta biết hắn cũng nghe được lời đồn bệ hạ Nghịch Thiên Cải Mệnh, đoán được mấy chuyện gì đó, ta cũng không nói gì, nghĩ biện pháp âm thầm đưa hắn ra khỏi kinh đô, nghe nói sau đó hắn đi chùa tự. Sở dĩ ta không nói gì là vì ta căn bản không tin tưởng vào chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh, bao gồm Thái tổ Hoàng đế ban đầu ở trong thâm cung say rượu gật đầu, còn có những lời nói trước khi chết, ta nghĩ đó là những lời mà lão nhân gia không chịu cô đơn nói ra để lần nữa tìm lại quyền uy và lực lượng của mình, thêm vào cuộc đời mình một hơi thở thần bí.
Đây là đoạn mở đầu bút kí của Vương Chi Sách. Trần Trường Sinh đọc được mà có cảm giác thân cận, tựa như lúc trước ở Thanh Đằng Yến gặp Cẩu Hàn Thực, tuy rằng biết rõ là đối thủ nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác thân cận, bởi vì hắn cũng là người chỉ thích đọc sách.
- Trên đường vào kinh qua vương phủ Thiên Lương Quận, ta gặp Thái Thú, sau đó là thái tổ, rồi sau đó, ta gặp Tề vương, rồi sau sau đó, ở Lạc Dương ta lại gặp hắn một lần, còn có Đại huynh, đúng vậy, cũng là ở cái ngõ nhỏ đầy nước bẩn ở Lạc Dương, ta gặp Trần Nhi, vì thế liền giữ lại.
- Lạc Dương cao quý khó nơi nào bì kịp, chỉ là cái gì cũng đắt, cả bánh nướng cũng đắt hơn những nơi khác, huống chi khi đó mỗi ngày đánh giặc, dùng hết tiền nàng lại muốn quay lại nghiệp cũ, ta cảm thấy giết người là không tốt, nàng hỏi ta phải sống như thế nào, ta nghĩ hay là vào kinh đi thi, mặc dù không tiến vào Thiên Đạo Viện cũng có thể ở ngoài Thiên Thư Lăng bán bản dập giả, ta vẫn cho mình là thư sinh, chữ viết cũng không tệ lắm.
- Nàng đi theo ta tới kinh đô nhưng cũng không rời đi, nhưng chính là muốn rời khỏi cũng không được, bởi vì đại quân Thái tổ Hoàng đế đã bao vây kinh đô, cũng chính là khi đó ta mới biết Đại huynh rời khỏi Lạc Dương đã không bao giờ trở về được, cuối cùng vào ngày phá thành, ta cùng Trần Nhi đứng trên thuyền, cách cầu Nại Hà nhìn Tề vương cưỡi con thú trắng một sừng, biết ngày khá giả sắp tới rồi.
- Bệ hạ đăng cơ trước Thiên Thư Lăng, Ma tộc đại quân lại đến. Sau đó hai năm, Ma tộc lại tới, Tề vương thỉnh thoảng đến nhà trọ tìm chúng ta rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, có thể nhìn ra tâm tình của hắn càng ngày càng không tốt. Có một ngày hắn uống nhiều, hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta nói, từ lúc ở thành Lạc Dương vẫn nghĩ ta tới để giúp hắn, ta lại có chút không rõ, ta chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, có năng lực gì giúp hắn, hơn nữa... Ta đến kinh đô, chỉ là muốn tiến vào Thiên Đạo Viện đọc sách.
- Ta thi được vào Thiên Đạo Viện, bắt đầu đọc sách, hòa nhập cuộc sống mình luôn hướng tới, nhưng mà nàng lại không thích cuộc sống bình thản này, ta mang theo nàng đi Ly Cung xem thanh đằng, đi Quốc Giáo Học Viện xem dung thụ, nàng đều không thích, nói ánh sáng mặt trời quá gay gắt, nói dung thụ quá cao, mấu chốt nhất chính là ở đó quá thái bình. Có đêm, ta xem tạp ký Lạc Dương bật cười, nàng lại nở nụ cười lạnh, nói cũng chỉ có người như ta mới chịu được những ngày đạm bạc nhàm chán này, ta hiểu ý của nàng nên không muốn nói tiếp, đành phải trầm mặc.
- Sau đó, nàng rốt cục rời khỏi kinh đô, không biết là đi Tuyết Lão Thành hay là đi tìm Hoa đại ca, tóm lại nàng đã xa cách ta, ta nghiêm túc suy nghĩ ba ngày ba đêm, xác nhận mình không thể thay đổi được gì liền tiếp tục học, chỉ có những lúc rảnh rỗi trước khi ngủ ta mới bắt đầu tự hỏi chuyện tu hành. Ta vẫn cho là ta không có tiềm chất tu hành, càng chưa nói tới cái gì là thiên phú, nhưng mà không biết vì sao, người qua tuổi bốn mươi mới bắt đầu tu hành là ta đây lại không hề gặp chướng ngại trong truyền thuyết, ta dùng một đêm liền hiểu cái gì gọi là tu hành, đêm đó động tĩnh hơi lớn, kinh động đến rất nhiều người, vì thế cũng không hiểu ra sao, ta trở thành người nổi tiếng, Tề vương cầm thánh chỉ của Thái tổ Hoàng đế cứng rắn buộc ta vào triều làm quan. Rất nhiều người cho rằng ta sẽ kiêu ngạo vì chuyện đêm đó, nhưng trên thực tế, ta đang đắc chuyện trò chơi nhỏ mình làm ra được lưu hành trong kinh đô rồi toàn bộ đại lục. Tóm lại, ta biến thành danh nhân, bắt đầu ra vào phủ đệ những nhân vật nổi tiếng, Tề vương và mấy vị Vương gia đều cùng ta giao hảo, cuộc sống như trở nên vui vẻ, ngoại trừ nàng không còn quay trở lại.
- Những ngày yên ổn hạnh phúc không thể kéo dài, ta hiểu đạo lý này, chỉ là không ngờ nó chấm dứt đột nhiên như thế. Đêm đó, kinh đô bỗng nhiên giới nghiêm, trong nhà ta có hai vị khách, bọn họ đều là khách khanh Tề vương phủ, bọn họ muốn ta làm chút chuyện, ta ngẫm nghĩ một chút rồi không đáp ứng, nhưng cũng không có suy nghĩ ngăn cản Tề vương, ta biết lấy tính tình của hắn, bất cứ kẻ nào cũng khó có khả năng ngăn nổi bước chân, sáng sớm hôm sau, xe ngựa bắt đầu chuyển thi thể ra khỏi thành, ta đứng ở trên lầu nhìn về phương hướng của Bách Thảo Viên, nhìn nơi đó chậm rãi dâng lên khói trắng, yên lặng cầu nguyện đừng nên có quá nhiều người chết, ít nhất những Vương gia ta quen đừng chết. Đáng tiếc việc không theo ý người, mấy vị Vương gia đã chết, bao gồm cả vợ con của họ.
- Ta ở nhà ngồi ba ngày không ra ngoài, cũng không hỏi thăm tin tức, hai vị khách khanh tới cũng chỉ nhìn nhau trầm mặc không nói, rốt cục, Tề vương xử lý xong chuyện bên ngoài, tự mình đến đây. Vào thời khắc khẩn trương như vậy, không hắn lại rút thời gian tới gặp ta, ta không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay cần phải cảnh giác. Tề vương nói không ngại việc mấy ngày qua ta trầm mặc, nhưng cần ta tỏ thái độ của mình ra cho dân chúng thấy, ta chỉ có thể trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm hỏi ta rốt cuộc có thái độ gì, ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói ta không có thái độ gì, vì thế đổi thành hắn bắt đầu trầm mặc, sau đó hắn xoay người rời đi, đó là lần cuối ta và hắn dùng thân phận bằng hữu nói chuyện với nhau, bởi vì ngay sáng hôm sau hắn đã chính thức kế vị, đã trở thành hoàng đế của Đại Chu.
- Ta không có bị đoạt quan, cũng không có bị giam lỏng, càng không có bị vào tù, ta chỉ là bị những người trong triều cố ý quên đi, nhưng người giống như ta bị cố ý quên đi có có một, đó là Thái tổ Hoàng đế, Tề vương... Không, phải nói là bệ hạ, hoặc muốn tận hiếu, lo lắng Thái tổ Hoàng đế ở trong thâm cung nhàm chán làm ra chuyện gì đó, hoặc là còn nhớ giao tình lo lắng ta ở nhà nhàm chán làm ra chuyện gì đó, cho nên hạ chỉ bảo ta vào hoàng cung bồi thái tổ.
- Nhất định phải nói, cuộc sống ngắn ngủi trong thâm cung rất thú vị. Chỉ có mấy tháng, thái tổ như già đi mấy trăm tuổi, biến thành lão nhân chân chính, không còn dễ nổi giận như trước mà hiền lành hơn nhiều nhiều, không hề quan tâm quốc sự, mà đương nhiên hắn cũng không có cách nào quan tâm, không có ai cho phép hắn quan tâm, vì thế hắn bắt đầu quan tâm tới đánh cờ và những thị nữ xinh đẹp trong cung. Vế sau ta khuyên can hắn không thích nghe, còn vế trước, ở trên bàn cờ hắn khó thắng ta, ngược lại còn có hứng thú. Trong thâm cung, ta cùng lão nhân gia đánh rất nhiều ván, vừa đánh vừa nói chuyện phiếm, vì thế ta nghe được rất nhiều chuyện xưa, sau đó vẫn ghi ở trong lòng.
Trần Trường Sinh nhìn những chữ này, tâm tình khó có thể bình tĩnh.
Những thứ này đều là Vương Chi Sách tự thuật, là ghi chép câu chuyện của một nhân vật huyền thoại, hắn nói rất hỗn loạn, cũng rất giản lược, lại tinh tường giảng thuật lịch trình tính mạng của mình. Mà đoạn lịch trình vừa rồi là những năm tháng sóng gió nhất của đại lục, vì thế rất có tính mãnh liệt.
Nhìn những chữ trên bút ký, hắn dường như thấy được Vương Chi Sách năm đó, một thư sinh vào kinh đi thi nhưng không cầu quan, đi ngàn dặm đường vào kinh đô chỉ vì muốn đọc vạn quyển sách, ở thành Lạc Dương nhìn thấy một cô nương, vì thế trong mắt thư sinh có thêm một đoạn phong cảnh, dừng bước.
Thư sinh trẻ tuổi bắt đầu hành tẩu, tới kinh đô nhưng chưa từng quên mục đích ban đầu, chỉ là cuộc sống không được lý tưởng, phong cảnh thay đổi rất nhiều, cô nương biến thành hư không, hắn bắt đầu làm quan, biến thành danh nhân, sau đó bị bắt tiến vào hắn thế giới hắn không muốn tiến vào, cũng không hề quen thuộc.
Đọc đến đây, tâm tình của Trần Trường Sinh trở nên khẩn trương, bút ký của Vương Chi Sách sắp đi vào chỗ mấu chốt nhất, cũng là chỗ hắn muốn biết nhất, thái tổ bị giam lỏng ở trong thâm cung kia đã nói gì với Vương Chi Sách, kế tiếp có thể sẽ nhìn thấy cái thuyết pháp là Nghịch Thiên Cải Mệnh kia.
Hắn tiếp tục đọc bút ký.
- Về Thái tổ Hoàng đế có rất nhiều tin đồn, trong đó nổi danh nhất là Nghịch Thiên Cải Mệnh, trên đại lục vẫn lưu truyền việc này, rất nhiều năm trước, thái tổ làm quen với người đứng đầu đạo môn, là giáo hoàng Ly Cung đời trước, dùng bí pháp hiến tế sao trời, do đó Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, đế sao ở trong bầu trời đêm vĩnh hằng chiếu sáng đại địa, mà sau khi thay đổi Bách Thảo lại càng có thêm nhiều lời đồn khác. Như thái tổ vì Nghịch Thiên Cải Mệnh, nguyện ý chỉ lưu lại một đứa con truyền huyết mạch, còn lại sẽ dâng cho sao trời làm tế... Song khi thái tổ thành công đăng cơ lại không muốn thực hiện lời hứa năm đó, trên thực tế, các con của hắn ưu tú như thế sao nỡ bắt chúng đi tìm chết? Hơn nữa ai nguyện ý đi tìm chết?
- Ta không biết Tề vương và Vương gia có nghe đồn qua chưa, cho dù đã nghe được thì có tin tưởng lời đồn này không, nhưng bất kể thật giả, chỉ cần nó đã xuất hiện, chỉ cần bị nghe thấy, nhưng tâm tư trong lòng họ liền biến thành rắn độc không ngừng cắn xé trái tim của bọn họ. Từ phá Lạc Dương đến kinh đô, những người con của thái tổ vẫn không thể duy trì quan hệ tốt đẹp, điều này có liên quan tới kế thừa hoàng quyền. Nhất định phải thừa nhận, những đứa con của thái tổ đều rất ưu tú, nhưng bệ hạ mới là người hùng mạnh nhất, lúc này Vương gia còn muốn ảnh hưởng tới lựa chọn của thái tổ, chờ đợi vận mạng an bài xong, bệ hạ sẽ không chút do dự động thủ trước, giết sạch tất cả huynh đệ của mình...
- Ta hỏi Thái tổ Hoàng đế, rốt cuộc có chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh hay không, hôm đó hắn uống say, cười rạng rỡ như một đứa bé mà cũng giống như một con hồ ly, hắn không trả lời thẳng vấn đề của ta, chỉ đập đập chén rượu hát kịch địa phương của Thiên Lương Quận, đầu không ngừng gật gù, giống như sắp ngủ ngay vậy.
- Hiện tại nhớ tới, bệ hạ thật là một người rất giỏi, hắn lấy thái độ lãnh huyết và hùng mạnh tới trước vận mệnh, hắn không có tiếp nhận vận mệnh an bài mà là quyết định vận mệnh của người khác, hắn không có bị thái tổ lựa chọn, mà là thay thế thái tổ đưa ra lựa chọn, hắn giết sạch mọi người, chỉ để cho thái tổ một đứa con trai, như vậy bất kể là hoàng quyền hay lời đồn Nghịch Thiên Cải Mệnh đều không cần phải thảo luận nữa, nếu theo hiệu quả mà nói, bất kể Đại Chu hay cả nhân loại đều cần quyết đoán cực đoan này. Năm đó ở Thiên Lương Quận, kỵ binh của hắn từng nhiều lần bị Ma tộc Lang kỵ thu thập cực thảm, sau ở thành Lạc Dương thảm bại dưới tay Đại huynh, nhưng tống hợp lại thì dù là Ma quân hay Đại huynh cũng không bằng hắn, hắn là người hùng mạnh nhất nên thiên hạ vào tay hắn, cũng không ngoài dự liệu của ta, đương nhiên trong quá trình đã xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự không thể vui mừng cho hắn.
- Chuyện kế tiếp vẫn như cũ không ngoài sở liệu, bệ hạ bắt đầu cần cù chấp chính, tỉ mỉ trị quốc, đại lục dần dần bình tĩnh lại, Đại Chu từ từ hưng thịnh, thái tổ bệ hạ không còn kiên nhẫn đánh cờ và ngắm mỹ nữ, hoặc cũng có thể do quá lâu, bệ hạ cũng không cho ta tiếp tục ở lại thâm cung mà để ta đi Trích Tinh Học Viện dạy học. Dạy học đồng thời có thể đọc sách, đối với chuyện này ta không có ý kiến mà còn rất cảm kích, hơn nữa ta rất rõ dụng ý bệ hạ để cho ta đi Trích Tinh Học Viện, việc bắc chinh Ma tộc hẳn không còn xa.
- Đêm đó ở Bách Thảo Viên, ta và bệ hạ không còn là bằng hữu mà là quân thần, mặc dù có rất nhiều chuyện ta không muốn làm, nhưng đối với chuyện liên quan tới Ma tộc ta nguyện ý tham dự. Bệ hạ muốn xóa đi sự sỉ nhục, quân thần quân dân đều dụng tâm, mấy năm thời gian đã chuẩn bị xong việc bắc chinh, bệ hạ trực tiếp cho ta làm phó soái khiến trên dưới triều đình nghị luận, Trình mập mạp phẫn nộ nhất, tất cả mọi người là người quen, đều cảm thấy ta chỉ biết lý luận suông, chưa từng có bản lĩnh cầm binh, có tài đức gì mà đảm đương chức vụ đó.
- Đối với chuyện này ta không có gì để giải thích, ta rất rõ ràng, bệ hạ muốn ta làm phó soái, ngoại trừ muốn dùng những thứ ta chuẩn bị ở Trích Tinh Học Viện mấy năm nay cũng là vì muốn tự mình quyết định con đường sau này, hoặc là chết trên chiến trường với Ma tộc hoặc là rời đi, đi tìm nàng hoặc đi tìm Đại huynh nhưng ta không đi, bởi vì chiến tranh với Ma tộc không phải chuyện một năm hai năm, nếu ta quyết định làm chuyện này, như vậy bất kể chết hay bỏ đi thì cũng phải sau khi kết thúc chiến tranh với Ma tộc mới được.
- Rất may mắn, chúng ta thắng lợi.
Trần Trường Sinh hít một hơi thật sâu, tuy rằng hắn quan tâm bí mật Nghịch Thiên Cải Mệnh, nhưng đọc tường thuật trận chiến với Ma tộc năm đó thì không khỏi có cảm xúc mênh mông, Vương Chi Sách miêu tả sơ lược một câu mà không biết hàm chứa bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan khốn khổ.
May mắn là nhân loại thắng lợi.
- Sau thắng lợi đó là luận công, bệ hạ quyết định xây một tòa Lăng Yên các, treo tranh của các công thần lên trên, ta biết mình cũng sẽ được treo tranh lên đó thì cảm giác có chút quái dị, bởi vì ta thấy bức họa rất giống như hiến tế, hẳn là việc nên làm sau khi chết.
Trần Trường Sinh đọc đến đây, trong vô thức nhìn bốn phía, nương theo ánh sáng dạ minh châu nhìn hơn mười bức họa công thần danh tướng, dường như trong ánh sáng dịu dàng, nhưng người trong bức họa lẳng lặng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy có chút rét lạnh.
- Lăng Yên các tu thành, Ngô Đạo tử bắt đầu thay vữ hình chúng ta, không lâu sau, trưởng tôn chết, Trịnh quốc công chết, Ngụy Quốc Công cũng chết... Những người trong bức họa Lăng Yên các chậm rãi chết đi. Vào lúc đó bắt đầu có tin đồn, nghe nói bệ hạ lúc trước vì chiến thắng Ma tộc nên cũng giống như phụ thân của hắn, cùng Giáo hoàng liên kết hiến tế cho sao trời, cuối cùng Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công, mà tế phẩm của bệ hạ chính là hai mươi bốn vị đại thần tướng công thần trong Lăng Yên các.
- Ngày thứ sau Đỗ Như Vũ hạ táng, đó là một ngày mưa kéo dài, Ngô Đạo tử từ trong cung đi ra âm thầm tới gặp ta, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn nói với ta sau khi họa xong hai mươi bốn bức họa hắn cũng sẽ chết. Ta biết hắn cũng nghe được lời đồn bệ hạ Nghịch Thiên Cải Mệnh, đoán được mấy chuyện gì đó, ta cũng không nói gì, nghĩ biện pháp âm thầm đưa hắn ra khỏi kinh đô, nghe nói sau đó hắn đi chùa tự. Sở dĩ ta không nói gì là vì ta căn bản không tin tưởng vào chuyện Nghịch Thiên Cải Mệnh, bao gồm Thái tổ Hoàng đế ban đầu ở trong thâm cung say rượu gật đầu, còn có những lời nói trước khi chết, ta nghĩ đó là những lời mà lão nhân gia không chịu cô đơn nói ra để lần nữa tìm lại quyền uy và lực lượng của mình, thêm vào cuộc đời mình một hơi thở thần bí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.