Quyển 3 - Chương 514: Thiên Âm Lạc
Miêu Nị
09/12/2016
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, không nói chuyện với nhau, không có làm nền, không có gió tuyết dừng lại.
Trận chiến đấu được vạn chúng nhìn chăm chú, dùng phương thức bình thường không có gì lạ trực tiếp bắt đầu.
Tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung rất chậm, dường như bị phân giải thành vô số động tác, sau đó một lần nữa tổ hợp cùng một chỗ.
Trong quá trình Trai Kiếm rút khỏi vỏ, chân nguyên bám vào thân kiếm và vỏ kiếm không ngừng vô chạm vào nhau, phát ra vô số âm thanh. Hợp lại một chỗ tạo thành một tiếng kiếm ngân kéo dài mà tang thương.
Kiếm còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhưng đã xuất kiếm.
Kiếm của nàng là thanh kiếm ngâm trên cầu Nại Hà.
Kiếm ngâm lọt vào tai, thẳng tiến tới Thức Hải của Trần Trường Sinh, nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm thụ vô cùng rõ ràng.
Dân chúng hai bờ sông Lạc Hà cũng nghe được tiếng kiếm kêu như sóng này, một ít học sinh các viện có cảnh giới thấp kém trên thuyền, sau khi nhận lấy ảnh hưởng của kiếm kêu này, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch.
- Nam Hải Kiếm ngâm.
Lăng Hải Vương nhìn Từ Hữu Dung trên cầu Nại Hà nói:
- Vạn đạo sóng gió theo kiếm mà lên, Thánh Nữ năm trước tính tu Nam Hải, quả nhiên có điều lĩnh ngộ.
Mao Thu Vũ ở bên không nói gì, chỉ là khẽ nhíu mày.
Nghe tiếng kiếm ngân vang phiêu đãng trên cầu Nại Hà, vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ khẽ biến, Từ Hữu Dung chưa thực sự xuất kiếm đã có thanh thế như vậy, Trần Trường Sinh có thể ứng phó được không?
Mạc Vũ khẽ nhíu mày. Chỉ có ít người biết được, Từ Hữu Dung am hiểu nhất chính là tài bắn cung, nhưng nàng biết rằng, từ trước tới này nàng đều không rõ, vì sao Từ Hữu Dung không sử dụng Đồng cung mà lại dùng Trai kiếm, là vì nàng xem thường Trần Trường Sinh sao?
Đột nhiên nàng nghĩ tới một khả năng: Từ Hữu Dung hẳn là muốn chiến thắng hắn trên phương diện kiếm đạo mà Trần Trường Sinh am hiểu nhất? Dùng cái này trực tiếp đập nát quan niệm tu đạo của hắn, trực tiếp phá vỡ khả năng trở thành Giáo Hoàng của hắn?
…
…
Kiếm ngâm vang quanh quẩn ở trên cầu Nại Hà, bông tuyết từ trên trời rơi xuống không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, Trần Trường Sinh lại khác. Bởi vì thanh kiếm này ngân vang, trong Thức Hải của hắn dường như nhấc lên mưa rền gió dữ, sóng lớn ngập trời, khiến thần trí của hắn vô cùng không ổn, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Chỉ là một động tác rút kiếm lại có uy lực lớn như vậy sao?
Trong tư liệu Trần Trường Sinh điều tra được, cũng không nói tời Từ Hữu Dung am hiểu nhất là phương thức chiến đấu nào, ở bên trong có ghi lại số cuộc chiến đấu, nàng bày ra đều chính là bốn chữ vạn pháp đều thông.
Mãi tới lúc này hắn mới xác nhận hóa ra Từ Hữu Dung lại tinh thâm trên kiếm đạo như thế, tuy rằng cảnh giới còn lâu mới bằng các đại tông sư, nhưng muốn nói đến cảm ngộ đối với thiên địa lại cũng không quá kém.
Thanh kiếm ngân vang này liền không bàn mà hợp ý nhau trong thiên địa, là một hồi gió lốc tới từ Nam Hải.
Trần Trường Sinh nhìn kiếm của nàng, điều động thần thức, cưỡng ép sóng to gió lớn trong Thức Hải lại.
Trên thực tế, tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung cũng không chậm, chẳng qua là bởi vì quá mức rõ ràng cho nên hình ảnh có chút chậm.
Quá trình Trai kiếm rời khỏi vỏ, như là một chuyến lữ trình dài dòng.
Cuối cùng, Trai Kiếm đã đi tới điểm cuối cùng lữ trình này.
Sóng gió bên trong Lạc Thủy trở nên càng thêm cuồng bạo.
Thức Hải của Trần Trường Sinh bị thanh kiếm ngân vang này xâm nhập, cũng sắp có chút không ổn.
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh triển khai.
Choang một tiếng.
Cầu Nại Hà lại lâm vào yên tĩnh.
Vô Cấu kiếm rời vỏ mà ra, đâm thẳng vào trong bầu trời một mảnh bông tuyết.
Một kiếm này cũng không có thực, mà là hư trảm, mảnh tuyết bị mũi kiếm đâm tới đều không có bị ảnh hưởng, vẫn chậm rãi bay xuống dưới.
Nhưng tiếng kiếm vang lại tới.
Nếu như nói, Từ Hữu Dung xuất kiếm là một quá trình chậm rãi, như vậy Trần Trường Sinh xuất kiếm lại nhanh tới cực điểm.
Trai kiếm bình tĩnh đi qua mấy dặm vạn đường, kiếm của hắn lại trực tiếp từ mặt đất đi tới không trung.
Bình bạc chợt phá.
Một tiếng giòn tan vang lên.
Thanh âm kiếm kêu trong trẻo cứ như vậy đột ngột xuất hiện, sau đó tiến vào tiếng kiếm ngân vang của Trai kiếm.
Kiếm ngân vang xa xăm lại ẩn chứa uy lực vô số gió lốc vì vậy mà dừng lại một chút.
Nháy mắt khi Trai kiếm rời khỏi vỏ, tiếng kiếm ngâm vang lại khởi động, thậm chí còn rõ ràng hơn so với lúc trước.
Trần Trường Sinh thu kiếm lại, nhẹ nhàng ngăn ở bên người, phất tay áo giống như sắp sửa chụp mảnh bông tuyết rơi xuống đất kia.
Lại là một hư kiếm, từ phía trên khoảng không trở lại bờ biển, đập vỡ cành hoa.
Tiếng gió vào núi.
Gào thét rung động.
Hai tiếng kiếm vang lên, kiếm ngâm ngừng hẳn.
Trên cầu Nại hà lại một lần nữa trở nên an tĩnh.
…
…
Đám người Mao Thu Vũ và Lăng Hải Vương nhiên tòa kiếm một dặm bên ngoài này, nhìn thiếu niên trên cầu và thiếu nữ, cảm xúc có chút phức tạp.
Trận đối chiến này chỉ là vừa mới bắt đầu, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung chỉ mới rút kiếm khỏi vỏ mà ở giữa đã cất giấu vô số huyền diệu và hung hiểm, không hề thua đối chiến giữa Tụ Tinh sơ cảnh bình thường.
Trong lòng những người trên thuyền lớn đều tự hỏi, nếu đổi lại là mình năm đó, có thể là đối thủ của bọn họ hay không? Cuối cùng đưa ra kết luận, làm cho bọn họ có chút thổn thức cảm thán, hoặc là trong quá trình Từ Hữu Dung rút kiếm bọn họ sẽ bị đánh bại. Về phần người tu kiếm, nhìn hình ảnh lúc này lại vô cùng kích động, sinh ra cảm giác thất bại vô tận, thầm nghĩ nếu so với Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, kiếm của mình làm sao có thể gọi lại kiếm?
- Đây là kiếm gì?
Không biết ai trong đám người hỏi.
Không ai trả lời vấn đề này.
Mao Thu Vũ cảm thán nói:
- Trần Trường Sinh thật đúng là thiên tài.
Những người như bọn họ tự nhiên nhìn ra được, Trần Trường Sinh là dùng Thiên Âm Lạc của Nam Khê Trai.
Bộ kiếm pháp này tên là Thiên Âm Lạc, trên thực tế là kiếm vũ khi Thánh Nữ Phong tế tinh không, cũng không có uy lực gì, rất ít khi dùng trong thực chiến.
Nhưng Trần Trường Sinh dùng ở lúc này cũng là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Bởi vì bộ kiếm pháp này là đồng nguyên kiếm với Nam Hải Kiếm Ngâm, hơn nữa có thể….. khiến tâm ý của người luyện kiếm bình tĩnh.
Thiên Âm hạ xuống, kiếm thanh thành luật, tương hợp với Nam Hải Kiếm Ngâm của Từ Hữu Dung, sóng gió có lớn hơn nữa cũng sẽ bình ổn.
Ti Nguyên đạo nhân cươi lạnh nói:
- Ai cũng biết, dùng Thiên Âm Lạc tới hóa giải Nam Hải Kiếm Ngâm là lựa chọn tốt nhất, thật không biết đây có gì mà là thiên tài chứ.
Mao Thu Vũ bình tĩnh nói:
- Vấn đề là ở chỗ không phải ai cũng có thể học được kiếm pháp Nam Khê Trai, hơn nữa đã có cơ hội học, ai sẽ nhớ đi học bộ kiếm vũ Tế Tinh Không này chứ?
Ti Nguyên đạo nhân nghe vậy không nói gì nữa.
Hắn là lục cự đầu trong quốc giáo, đã tìm hiểu qua rất nhiều kiếm pháp Nam Khê Trai, cũng học qua hai bộ kiếm quyết có uy lực cực lớn ở trong đó, nhưng mà ngay cả hắn cũng sẽ không học bộ Thiên Âm Lạc này.
Tựa như ban đầu ở nơi hoang dã Tô Ly và Trần Trường Sinh đã từng thảo luận qua, học tập kiếm pháp vốn là chuyện không dễ dàng, không phải nói ngươi thấy được đối phương xuất ra kiếm chiêu, sau đó học bằng cách nhớ xuống dưới, cho dù học xong kiếm pháp của đối phương, ngươi cần phải có chân nguyên tương ứng vận hành pháp môn phối hợp với những kiếm chiêu này, cho đến khi hai thứ hòa làm một thể, bộ kiếm pháp này ngươi mới xem như học xong.
Trần Trường Sinh không có chân nguyên vận hành pháp môn của kiếm pháp Nam Khê Trai, nhưng hắn có những phương pháp khác, từ năm trước khi bắt đầu, về sau cứu trị Hiên Viên Phá và Chiết Tụ, lại đi qua Yêu Tộc, hơn nữa những năm gần đây tự hỏi, hắn đã vô cùng thành thục phương án thay thế kia, thậm chí ngay cả Tô Ly cũng có chút ngạc nhiên thán phục.
Thông qua phương án thay thế kia, hắn thi triển ra kiếm pháp đó khẳng định uy lực sẽ suy yếu rất lớn, nhưng ở phương diện kiếm ý lại gần như hoàn toàn phục chế.
Lúc trước hắn dùng là Thiên Âm Lạc, lấy vốn chính là kiếm ý.
…
…
Một tiếng kiếm ngâm, hai tiếng kiếm âm.
Trên cầu Nại Hà vẫn gió tuyết như cũ.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều đứng yên.
Dường như cái gì cũng không xảy ra, không có gì thay đổi.
Trên thực tế đã xảy ra biến hóa, bọn họ đều cầm kiếm của mình.
Cầm kiếm tự nhiên muốn xuất kiếm, ở giữa bông tuyết lướt nhẹ, bóng dáng Trần Trường Sinh chợt biến mất, ngay sau đó liền hiện ra trước người Từ Hữu Dung, đã quá gần.
Trên thuyền phía xa mơ hồ truyền tới một trận kinh hô.
Đối mặt với đối thủ hùng mạnh như Từ Hữu Dung, bất luận là ẩn thân hay che giấu thế nào cũng không có chút ý nghĩa nào, hắn chỉ có thể bày ra toàn bộ những gì mình am hiểu nhất, sau đó nhìn xem có thể…. Đánh bại đối phương hay không.
Cho nên hắn không chút do dự vận dụng Da Thức Bộ, sau đó dùng chính là Lâm Quang Kiếm Thiên Đạo Viện.
Đây là kiếm pháp nhanh nhất trong tất cả kiếm pháp hắn nhớ được.
Tựa như Da Thức Bộ là nhanh nhất.
Kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, đi là con đường huyền diệu.
Kiếm đầu tiên của hắn, cái gì cũng không muốn cầu, chỉ cầu một chữ nhanh.
Chỉ nghe một thanh âm xoẹt vang lên.
Không khí trên cầu Nại Hà dường như đều bị đâm xuyên qua.
Một đạo kiếm quang sáng ngời, chiếu sáng tuyết rơi và sắc trời hơi tối, cũng chiếu sáng mạn sa che phủ Từ Hữu Dung.
Mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Từ Hữu Dung.
Xa xa trên thuyền lại vang lên một trận kinh hô.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh vô cùng nhanh chóng, mũi kiếm phá không mà đi, nhưng còn nhanh hơn so với thanh âm.
Nhưng mà…. Là không nhanh bằng kiếm của Từ Hữu Dung.
Chẳng biết lúc nào, cái thanh Trai Kiếm kia đã hiện ra giữa không trung, chuẩn xác và bình tĩnh tới cực điểm đánh trúng Vô Cấu kiếm.
Lại một tiếng kiếm ngâm!
Không hổ là huyết mạch chân phương, có được lực lượng khó có thể tưởng tượng, tự nhiên có được tốc độ khó có thể sánh bằng, kiếm quang Thiên Đạo Viện có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn phượng hoàng xòe cánh ngàn dặm.
Càng làm Trần Trường Sinh khiếp sợ hơn chính là, khi hai kiếm chạm nhau hắn mới phát hiện một kiếm này của Từ Hữu Dung chính là dùng thân kiếm.
Thân kiếm đón gió, đương nhiên không nhanh bằng mũi kiếm phá không mà đi, nhưng kiếm của nàng lại tới trước tiên.
Nếu Từ Hữu Dung không đỡ một kiếm này, trực tiếp so tốc độ cùng hắn, như vậy hắn làm sao kịp hồi kiếm?
Đâu là chuyện không xảy ra, cho nên hắn không biết, hơn nữa dưới tình huống lúc đó, hắn căn bản cũng không kịp thử những thứ này.
Vô Câu kiếm và Trai kiếm gặp nhau, bông tuyết xung quanh dường như bị không khí chảy xiết quấn lấy, cuồng phi mà tán.
Hai kiếm vi phân.
Khí tức trên cầu Nại Hà đột nhiên thay đổi.
Đó là bởi vì khí tức của Từ Hữu Dung thay đổi.
Nàng vẫn lẳng lặng đứng, đột nhiên dường như trở nên cao lớn hơn.
Không phải thật sự trở nên cao lớn, mà là một loại khí thế.
Một loại khí thế thần minh ở trên trời quan sát sinh linh, hiện ra trên người của nàng.
Nàng một kiếm chém về phía Trần Trường Sinh!
Và khác với tất cả tưởng tượng của người thường đối với Thánh nữ, cùng với ấn tượng của dân chúng kinh đô đối với nàng.
Một kiếm này cũng không có cảm giác linh hoạt kỳ ảo thoát tục.
Cũng không có cảm giác huyền diệu mờ mịt không chừng.
Một kiếm này của Từ Hữu Dung cực kỳ đơn giản.
Bởi vì đơn giản cho nên bộc lộ tài năng!
Hai tay nàng nắm lấy chuôi Trai kiếm, nâng cao ngang bằng với mi tâm, như thể là đang hướng lên bầu trời tế đảo.
Ngay sau đó Trai kiếm phá không mà tới, từ mi tâm của nàng tiến về phía trước, mang theo tất cả tinh thần khí phách của nàng, chưa từng có từ trước tới nay!
Dường như số lượng chân nguyên vô cùng vô tận, không thể phá vỡ thần thức, kéo theo kiếm thế vô cùng cuồng bạo, chém về phía đầu Trần Trường Sinh.
…
…
Trận chiến đấu được vạn chúng nhìn chăm chú, dùng phương thức bình thường không có gì lạ trực tiếp bắt đầu.
Tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung rất chậm, dường như bị phân giải thành vô số động tác, sau đó một lần nữa tổ hợp cùng một chỗ.
Trong quá trình Trai Kiếm rút khỏi vỏ, chân nguyên bám vào thân kiếm và vỏ kiếm không ngừng vô chạm vào nhau, phát ra vô số âm thanh. Hợp lại một chỗ tạo thành một tiếng kiếm ngân kéo dài mà tang thương.
Kiếm còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, nhưng đã xuất kiếm.
Kiếm của nàng là thanh kiếm ngâm trên cầu Nại Hà.
Kiếm ngâm lọt vào tai, thẳng tiến tới Thức Hải của Trần Trường Sinh, nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm thụ vô cùng rõ ràng.
Dân chúng hai bờ sông Lạc Hà cũng nghe được tiếng kiếm kêu như sóng này, một ít học sinh các viện có cảnh giới thấp kém trên thuyền, sau khi nhận lấy ảnh hưởng của kiếm kêu này, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch.
- Nam Hải Kiếm ngâm.
Lăng Hải Vương nhìn Từ Hữu Dung trên cầu Nại Hà nói:
- Vạn đạo sóng gió theo kiếm mà lên, Thánh Nữ năm trước tính tu Nam Hải, quả nhiên có điều lĩnh ngộ.
Mao Thu Vũ ở bên không nói gì, chỉ là khẽ nhíu mày.
Nghe tiếng kiếm ngân vang phiêu đãng trên cầu Nại Hà, vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ khẽ biến, Từ Hữu Dung chưa thực sự xuất kiếm đã có thanh thế như vậy, Trần Trường Sinh có thể ứng phó được không?
Mạc Vũ khẽ nhíu mày. Chỉ có ít người biết được, Từ Hữu Dung am hiểu nhất chính là tài bắn cung, nhưng nàng biết rằng, từ trước tới này nàng đều không rõ, vì sao Từ Hữu Dung không sử dụng Đồng cung mà lại dùng Trai kiếm, là vì nàng xem thường Trần Trường Sinh sao?
Đột nhiên nàng nghĩ tới một khả năng: Từ Hữu Dung hẳn là muốn chiến thắng hắn trên phương diện kiếm đạo mà Trần Trường Sinh am hiểu nhất? Dùng cái này trực tiếp đập nát quan niệm tu đạo của hắn, trực tiếp phá vỡ khả năng trở thành Giáo Hoàng của hắn?
…
…
Kiếm ngâm vang quanh quẩn ở trên cầu Nại Hà, bông tuyết từ trên trời rơi xuống không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, Trần Trường Sinh lại khác. Bởi vì thanh kiếm này ngân vang, trong Thức Hải của hắn dường như nhấc lên mưa rền gió dữ, sóng lớn ngập trời, khiến thần trí của hắn vô cùng không ổn, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn.
Chỉ là một động tác rút kiếm lại có uy lực lớn như vậy sao?
Trong tư liệu Trần Trường Sinh điều tra được, cũng không nói tời Từ Hữu Dung am hiểu nhất là phương thức chiến đấu nào, ở bên trong có ghi lại số cuộc chiến đấu, nàng bày ra đều chính là bốn chữ vạn pháp đều thông.
Mãi tới lúc này hắn mới xác nhận hóa ra Từ Hữu Dung lại tinh thâm trên kiếm đạo như thế, tuy rằng cảnh giới còn lâu mới bằng các đại tông sư, nhưng muốn nói đến cảm ngộ đối với thiên địa lại cũng không quá kém.
Thanh kiếm ngân vang này liền không bàn mà hợp ý nhau trong thiên địa, là một hồi gió lốc tới từ Nam Hải.
Trần Trường Sinh nhìn kiếm của nàng, điều động thần thức, cưỡng ép sóng to gió lớn trong Thức Hải lại.
Trên thực tế, tốc độ rút kiếm của Từ Hữu Dung cũng không chậm, chẳng qua là bởi vì quá mức rõ ràng cho nên hình ảnh có chút chậm.
Quá trình Trai kiếm rời khỏi vỏ, như là một chuyến lữ trình dài dòng.
Cuối cùng, Trai Kiếm đã đi tới điểm cuối cùng lữ trình này.
Sóng gió bên trong Lạc Thủy trở nên càng thêm cuồng bạo.
Thức Hải của Trần Trường Sinh bị thanh kiếm ngân vang này xâm nhập, cũng sắp có chút không ổn.
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh triển khai.
Choang một tiếng.
Cầu Nại Hà lại lâm vào yên tĩnh.
Vô Cấu kiếm rời vỏ mà ra, đâm thẳng vào trong bầu trời một mảnh bông tuyết.
Một kiếm này cũng không có thực, mà là hư trảm, mảnh tuyết bị mũi kiếm đâm tới đều không có bị ảnh hưởng, vẫn chậm rãi bay xuống dưới.
Nhưng tiếng kiếm vang lại tới.
Nếu như nói, Từ Hữu Dung xuất kiếm là một quá trình chậm rãi, như vậy Trần Trường Sinh xuất kiếm lại nhanh tới cực điểm.
Trai kiếm bình tĩnh đi qua mấy dặm vạn đường, kiếm của hắn lại trực tiếp từ mặt đất đi tới không trung.
Bình bạc chợt phá.
Một tiếng giòn tan vang lên.
Thanh âm kiếm kêu trong trẻo cứ như vậy đột ngột xuất hiện, sau đó tiến vào tiếng kiếm ngân vang của Trai kiếm.
Kiếm ngân vang xa xăm lại ẩn chứa uy lực vô số gió lốc vì vậy mà dừng lại một chút.
Nháy mắt khi Trai kiếm rời khỏi vỏ, tiếng kiếm ngâm vang lại khởi động, thậm chí còn rõ ràng hơn so với lúc trước.
Trần Trường Sinh thu kiếm lại, nhẹ nhàng ngăn ở bên người, phất tay áo giống như sắp sửa chụp mảnh bông tuyết rơi xuống đất kia.
Lại là một hư kiếm, từ phía trên khoảng không trở lại bờ biển, đập vỡ cành hoa.
Tiếng gió vào núi.
Gào thét rung động.
Hai tiếng kiếm vang lên, kiếm ngâm ngừng hẳn.
Trên cầu Nại hà lại một lần nữa trở nên an tĩnh.
…
…
Đám người Mao Thu Vũ và Lăng Hải Vương nhiên tòa kiếm một dặm bên ngoài này, nhìn thiếu niên trên cầu và thiếu nữ, cảm xúc có chút phức tạp.
Trận đối chiến này chỉ là vừa mới bắt đầu, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung chỉ mới rút kiếm khỏi vỏ mà ở giữa đã cất giấu vô số huyền diệu và hung hiểm, không hề thua đối chiến giữa Tụ Tinh sơ cảnh bình thường.
Trong lòng những người trên thuyền lớn đều tự hỏi, nếu đổi lại là mình năm đó, có thể là đối thủ của bọn họ hay không? Cuối cùng đưa ra kết luận, làm cho bọn họ có chút thổn thức cảm thán, hoặc là trong quá trình Từ Hữu Dung rút kiếm bọn họ sẽ bị đánh bại. Về phần người tu kiếm, nhìn hình ảnh lúc này lại vô cùng kích động, sinh ra cảm giác thất bại vô tận, thầm nghĩ nếu so với Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, kiếm của mình làm sao có thể gọi lại kiếm?
- Đây là kiếm gì?
Không biết ai trong đám người hỏi.
Không ai trả lời vấn đề này.
Mao Thu Vũ cảm thán nói:
- Trần Trường Sinh thật đúng là thiên tài.
Những người như bọn họ tự nhiên nhìn ra được, Trần Trường Sinh là dùng Thiên Âm Lạc của Nam Khê Trai.
Bộ kiếm pháp này tên là Thiên Âm Lạc, trên thực tế là kiếm vũ khi Thánh Nữ Phong tế tinh không, cũng không có uy lực gì, rất ít khi dùng trong thực chiến.
Nhưng Trần Trường Sinh dùng ở lúc này cũng là lựa chọn hoàn mỹ nhất.
Bởi vì bộ kiếm pháp này là đồng nguyên kiếm với Nam Hải Kiếm Ngâm, hơn nữa có thể….. khiến tâm ý của người luyện kiếm bình tĩnh.
Thiên Âm hạ xuống, kiếm thanh thành luật, tương hợp với Nam Hải Kiếm Ngâm của Từ Hữu Dung, sóng gió có lớn hơn nữa cũng sẽ bình ổn.
Ti Nguyên đạo nhân cươi lạnh nói:
- Ai cũng biết, dùng Thiên Âm Lạc tới hóa giải Nam Hải Kiếm Ngâm là lựa chọn tốt nhất, thật không biết đây có gì mà là thiên tài chứ.
Mao Thu Vũ bình tĩnh nói:
- Vấn đề là ở chỗ không phải ai cũng có thể học được kiếm pháp Nam Khê Trai, hơn nữa đã có cơ hội học, ai sẽ nhớ đi học bộ kiếm vũ Tế Tinh Không này chứ?
Ti Nguyên đạo nhân nghe vậy không nói gì nữa.
Hắn là lục cự đầu trong quốc giáo, đã tìm hiểu qua rất nhiều kiếm pháp Nam Khê Trai, cũng học qua hai bộ kiếm quyết có uy lực cực lớn ở trong đó, nhưng mà ngay cả hắn cũng sẽ không học bộ Thiên Âm Lạc này.
Tựa như ban đầu ở nơi hoang dã Tô Ly và Trần Trường Sinh đã từng thảo luận qua, học tập kiếm pháp vốn là chuyện không dễ dàng, không phải nói ngươi thấy được đối phương xuất ra kiếm chiêu, sau đó học bằng cách nhớ xuống dưới, cho dù học xong kiếm pháp của đối phương, ngươi cần phải có chân nguyên tương ứng vận hành pháp môn phối hợp với những kiếm chiêu này, cho đến khi hai thứ hòa làm một thể, bộ kiếm pháp này ngươi mới xem như học xong.
Trần Trường Sinh không có chân nguyên vận hành pháp môn của kiếm pháp Nam Khê Trai, nhưng hắn có những phương pháp khác, từ năm trước khi bắt đầu, về sau cứu trị Hiên Viên Phá và Chiết Tụ, lại đi qua Yêu Tộc, hơn nữa những năm gần đây tự hỏi, hắn đã vô cùng thành thục phương án thay thế kia, thậm chí ngay cả Tô Ly cũng có chút ngạc nhiên thán phục.
Thông qua phương án thay thế kia, hắn thi triển ra kiếm pháp đó khẳng định uy lực sẽ suy yếu rất lớn, nhưng ở phương diện kiếm ý lại gần như hoàn toàn phục chế.
Lúc trước hắn dùng là Thiên Âm Lạc, lấy vốn chính là kiếm ý.
…
…
Một tiếng kiếm ngâm, hai tiếng kiếm âm.
Trên cầu Nại Hà vẫn gió tuyết như cũ.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều đứng yên.
Dường như cái gì cũng không xảy ra, không có gì thay đổi.
Trên thực tế đã xảy ra biến hóa, bọn họ đều cầm kiếm của mình.
Cầm kiếm tự nhiên muốn xuất kiếm, ở giữa bông tuyết lướt nhẹ, bóng dáng Trần Trường Sinh chợt biến mất, ngay sau đó liền hiện ra trước người Từ Hữu Dung, đã quá gần.
Trên thuyền phía xa mơ hồ truyền tới một trận kinh hô.
Đối mặt với đối thủ hùng mạnh như Từ Hữu Dung, bất luận là ẩn thân hay che giấu thế nào cũng không có chút ý nghĩa nào, hắn chỉ có thể bày ra toàn bộ những gì mình am hiểu nhất, sau đó nhìn xem có thể…. Đánh bại đối phương hay không.
Cho nên hắn không chút do dự vận dụng Da Thức Bộ, sau đó dùng chính là Lâm Quang Kiếm Thiên Đạo Viện.
Đây là kiếm pháp nhanh nhất trong tất cả kiếm pháp hắn nhớ được.
Tựa như Da Thức Bộ là nhanh nhất.
Kiếm đầu tiên của Từ Hữu Dung, đi là con đường huyền diệu.
Kiếm đầu tiên của hắn, cái gì cũng không muốn cầu, chỉ cầu một chữ nhanh.
Chỉ nghe một thanh âm xoẹt vang lên.
Không khí trên cầu Nại Hà dường như đều bị đâm xuyên qua.
Một đạo kiếm quang sáng ngời, chiếu sáng tuyết rơi và sắc trời hơi tối, cũng chiếu sáng mạn sa che phủ Từ Hữu Dung.
Mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Từ Hữu Dung.
Xa xa trên thuyền lại vang lên một trận kinh hô.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh vô cùng nhanh chóng, mũi kiếm phá không mà đi, nhưng còn nhanh hơn so với thanh âm.
Nhưng mà…. Là không nhanh bằng kiếm của Từ Hữu Dung.
Chẳng biết lúc nào, cái thanh Trai Kiếm kia đã hiện ra giữa không trung, chuẩn xác và bình tĩnh tới cực điểm đánh trúng Vô Cấu kiếm.
Lại một tiếng kiếm ngâm!
Không hổ là huyết mạch chân phương, có được lực lượng khó có thể tưởng tượng, tự nhiên có được tốc độ khó có thể sánh bằng, kiếm quang Thiên Đạo Viện có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn phượng hoàng xòe cánh ngàn dặm.
Càng làm Trần Trường Sinh khiếp sợ hơn chính là, khi hai kiếm chạm nhau hắn mới phát hiện một kiếm này của Từ Hữu Dung chính là dùng thân kiếm.
Thân kiếm đón gió, đương nhiên không nhanh bằng mũi kiếm phá không mà đi, nhưng kiếm của nàng lại tới trước tiên.
Nếu Từ Hữu Dung không đỡ một kiếm này, trực tiếp so tốc độ cùng hắn, như vậy hắn làm sao kịp hồi kiếm?
Đâu là chuyện không xảy ra, cho nên hắn không biết, hơn nữa dưới tình huống lúc đó, hắn căn bản cũng không kịp thử những thứ này.
Vô Câu kiếm và Trai kiếm gặp nhau, bông tuyết xung quanh dường như bị không khí chảy xiết quấn lấy, cuồng phi mà tán.
Hai kiếm vi phân.
Khí tức trên cầu Nại Hà đột nhiên thay đổi.
Đó là bởi vì khí tức của Từ Hữu Dung thay đổi.
Nàng vẫn lẳng lặng đứng, đột nhiên dường như trở nên cao lớn hơn.
Không phải thật sự trở nên cao lớn, mà là một loại khí thế.
Một loại khí thế thần minh ở trên trời quan sát sinh linh, hiện ra trên người của nàng.
Nàng một kiếm chém về phía Trần Trường Sinh!
Và khác với tất cả tưởng tượng của người thường đối với Thánh nữ, cùng với ấn tượng của dân chúng kinh đô đối với nàng.
Một kiếm này cũng không có cảm giác linh hoạt kỳ ảo thoát tục.
Cũng không có cảm giác huyền diệu mờ mịt không chừng.
Một kiếm này của Từ Hữu Dung cực kỳ đơn giản.
Bởi vì đơn giản cho nên bộc lộ tài năng!
Hai tay nàng nắm lấy chuôi Trai kiếm, nâng cao ngang bằng với mi tâm, như thể là đang hướng lên bầu trời tế đảo.
Ngay sau đó Trai kiếm phá không mà tới, từ mi tâm của nàng tiến về phía trước, mang theo tất cả tinh thần khí phách của nàng, chưa từng có từ trước tới nay!
Dường như số lượng chân nguyên vô cùng vô tận, không thể phá vỡ thần thức, kéo theo kiếm thế vô cùng cuồng bạo, chém về phía đầu Trần Trường Sinh.
…
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.