Quyển 2 - Chương 391: Thiên Lương Vương Phá khá lắm (1)
Miêu Nị
09/12/2016
Trong tiếng rít gào vang vọng nhà trọ, Lương Vương Tôn rốt cục ra tay.
Thân pháp của hắn quang minh chính đại, đường đường chính chính, thế như cọp chầu rồng cuộn, thản nhiên đi tới nhưng cũng trầm trọng như núi.
Trong tay hắn cầm kim cương xử, tỏa ra vô hạn quang minh, như ánh dương mùa xuân ấm áp thuần mỹ.
Tóm lại, bất kể thân pháp hay công pháp đều có khí độ vương giả làm người ta căn bản không nghĩ tới việc tránh né.
Đây là lần đầu Lương Vương Tôn chân chính ra tay, ánh mắt của hắn sáng ngời, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, ra tay cũng dùng tới thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Bởi vì hắn biết đối thủ của mình mạnh bao nhiêu.
Trần Trường Sinh sinh lòng run sợ, nghĩ thầm lúc ở trên liễn, nếu Lương Vương Tôn ra tay với uy lực to lớn như thế thì hắn còn có cơ hội phá vỡ ánh sáng đó, trở lại khách điếm?
Lấy cảnh giới bây giờ hắn không có biện pháp ứng đối với Lương Vương Tôn, bởi vì thủ đoạn của hắn quá quang minh, vô song, không thể phá, cũng không thể ứng phó, chỉ có thể gượng chống, sau đó là chết. Bởi vì đây là thủ đoạn mạnh nhất của Lương Vương Tôn, mặc dù là người kia cũng không thể tránh đi, không thể phá vỡ.
Người kia lựa chọn phương pháp đón đỡ.
Một bàn tay phá vỡ mưa bụi ở trước mắt Tô Ly và Trần Trường Sinh, lặng yên không tiếng động đi tới chặn Kim cương xử của Lương Vương Tôn.
Chưởng tay nhỏ dài, rất thích hợp dùng để cầm đao, lòng bàn tay lại hơi dày, rất rõ ràng đã cầm đao trong thời gian dài, hoặc chính vì vậy nên đã dễ dàng cầm đầu Kim cương xử như cầm chuôi đao bình thường.
Vô hạn quang minh thu lại trong năm ngón tay.
Hai đạo khí tức cường đại, hai tinh vực gần như hoàn mỹ gặp nhau.
Ngay vào lúc này, trên phố đối diện truyền đến một tiếng gầm lên, Tiếu Trương như đá bắn nhanh trở về, mang theo tro bụi và mưa, mang theo thạch đá lao tới.
Sau khi bị thương Tiếu Trương trở nên điên cuồng. Gương mặt trắng như giấy khắp nơi đều là máu, nổi bật ánh mắt của hắn, vô cùng sâu thẳm mà khủng bố, cũng có khí tức nóng bỏng, dữ dằn.
Người nọ đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh, tay trái nắm Kim cương xử, nhìn Lương Vương Tôn bình tĩnh mà chuyên chú, giống như là căn bản không có lưu ý đến Tiếu Trương đã trở về
Nhưng mà trong lúc thiết thương hạ xuống, tay áo của hắn triển khai.
Có cơn gió nhẹ lướt, tay áo màu xanh gợn sóng, sau đó đao thế hồi sinh.
Người nọ vung đao chém xuống Tiếu Trương, động tác dị thường đơn giản, có thể nói là như tùy ý, thậm chí làm cho người ta có cảm giác không đáng để ý.
Vẫn là thiết thương, vẫn là đao thế nhưng hướng mũi đao không phải thiết thương mà là Tiếu Trương sau thiết thương, một đao tầm thường không có gì lạ này còn bá đạo hơn thiết thương, nhanh hơn, mạnh hơn.
Tiếu Trương phẫn nộ, không cam lòng, thống khổ, điên cuồng... Nhưng không thể không hoành thương che chắn.
Thế gian này, không có mấy ai có thể ngăn cản thiết thương của Tiếu Trương. Thế gian này, cũng chỉ có người này chưa bao giờ chắn thương của hắn, chỉ biết buộc hắn dùng thương để che, cho nên Tiếu Trương rất chán ghét người này, vừa nhìn thấy hắn đã bực bội thống khổ tới cực điểm.
Ầm một tiếng nổ.
Thiết thương và đao lần nữa gặp nhau.
Lúc đó, quang minh của Lương Vương Tôn vẫn bị người nọ nắm ở trong tay, vẫn đang thiêu đốt, vẫn đang phụt lên năng lượng.
Tên của ba người này đều là những cái tên vang dội thế gian.
Đã rất lâu, bọn họ rốt cục gặp nhau ở Tầm Dương thành.
Ba đạo khí tức kinh khủng gặp gỡ.
Ba đạo lĩnh vực hùng mạnh giao hòa.
Mũi đao phá không, thế thương rạch trời, quang minh bao phủ khắp nơi.
Sóng khí tỏa ra ngoài, trong Tầm Dương thành xuất hiện gió lớn.
Nhưng mà trong nhà trọ lại an tĩnh tới quỷ dị, không có gió, thậm chí không có cả âm thanh.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn sáng ngời như sao, tóc mai bắt đầu ướt.
Tiếu Trương bất động như núi, trên mặt có máu chảy thành ngấn.
Người đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh, một tay chấp đao, một tay nắm xử, như một cánh cửa phía trước, nhưng lại không biết hắn sẽ mở cửa hay là đóng cửa.
Cuối cùng, đao của hắn hạ xuống.
Hóa ra là đóng cửa.
Khách không mời mà đến bị chặn ở ngoài.
Thiết đao hạ xuống, thế không thể đỡ.
Cả Tiếu Trương cũng không đỡ nổi.
Thiết thương run rẩy, vù vù không ngừng.
Tiếu Trương bị bắt tấn công lần hai.
Cây đao kia vẫn đi theo hắn.
Giấy trắng phất phới, diều không biết bay đi nơi nào, Tiếu Trương một đường lui về phía sau, không biết bốc cháy bao nhiêu đình viện.
Mũi đao hạ xuống, tiếng sấm không dứt, vang vọng cả tòa Tầm Dương thành.
Khắp nơi đều có phòng ốc sụp đổ, bụi mù khắp chốn, bụi sỏi bay loạn, chỉ mơ hồ nhìn được bóng dáng Tiếu Trương.
Cuối cùng, Tiếu Trương đè lên đao thế, đứng vững vàng bước chân.
Lúc đó, hắn đã tới thành tây, khoảng cách tới nhà trọ tầm bảy dặm.
Hắn nhìn nhà trọ phát ra một tiếng kêu phẫn nộ đến cực điểm.
- Vương Phá, ngươi điên rồi.
Thiết đao rời tay mà đi, người nọ không có binh khí.
Hắn không cần binh khí, tay trái của hắn còn đang nắm Kim cương xử.
Vạn trượng ánh sáng của Lương Vương Tôn bị hắn nắm trong tay.
Hắn nhìn Lương Vương Tôn, trong ánh mắt mang theo sự linh hoạt, sắc bén không hề che giấu.
Lui, hoặc là bại.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn thêm sáng ngời, giống như ánh sao muốn hủy diệt.
Làm đời sau của nhất đại quân vương, vinh quang và kiêu ngạo, một bước quyết không lùi.
Người nọ đã hiểu, vì thế không nói thêm gì nữa, nắm chặt bàn tay.
Nắm, đó là cầm đao, cầm đao, đó là nắm tay.
Người nọ tung ra một quyền khiến quang minh khép lại, sau đó đánh tan.
Ầm một tiếng nổ, dường như ở chỗ rất xa, là tiếng sấm mùa xuân ngoài ngàn dặm, cũng là tiếng suối chảy dưới vực sâu.
Trên thực tế, là năng lượng giữa ngón tay tan biến.
Sắc mặt của Lương Vương Tôn tái nhợt, ánh sáng trong mắt nhanh chóng ảm đạm, như vì sao mất đi ánh sáng.
Hắn nhìn người nọ, tràn đầy vẻ không thể tin nổi, rung động nói:
- Ngươi điên rồi?
Mũi đao hạ xuống, là tiếng sấm.
Quyền vỡ quang minh, là tiếng sấm.
Vô số tiếng sấm, vang trong Tầm Dương thành, tiếng sấm cuối cùng đến từ thân thể người nọ.
Tiếng gió cuồng bạo, hơi thở nghiền ép, nhà trọ rốt cục hoàn toàn sụp đổ.
Đá tảng và mái ngói rơi rụng không biết đánh trúng bao nhiêu người, làm họ té ngã.
Bụi mù mãnh liệt bị cơn mưa trấn áp.
Mắt thấy căn lầu sụp đổ, đám người trong lầu đã xuất hiện ngoài không trung, người vốn ở lầu hai đã hạ xuống mặt đất, Tô Ly vẫn ngồi trên ghế, dường như chưa hề phát hiện.
Tiếu Trương từ đầu phố đi tới, mặt giấy trắng đã mục nát một góc, lộ ra vết thương khủng bố bên dưới.
Hắn nắm thiết thương không ngừng run rẩy.
Lương Vương Tôn sắc mặt tuyết trắng, nắm kim cương xử, tay cũng run rẩy.
Người nọ vẫn trầm mặc, bình tĩnh như cũ.
Người nọ mặc áo xanh, có chút cao gầy, an tĩnh trầm mặc, hai hàng lông mày cụp xuống, dáng vẻ cô đơn.
Chẳng biết tại sao, nhìn đến hắn sẽ cảm thấy keo kiệt.
Không phải keo kiệt bình thường mà là giàu mà keo kiệt, còn có cảm giác hiu quạnh.
Hắn bất cần đời, cũng không tự hào, chỉ là cứ thế đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh. Nhưng Họa Giáp Tiếu Trương và Lương Vương Tôn liên thủ cung không thể đuổi đi.
Bởi vì hắn là Vương Phá.
Đệ nhất Tiêu Dao Bảng, Thiên Lương Vương Phá.
Thân pháp của hắn quang minh chính đại, đường đường chính chính, thế như cọp chầu rồng cuộn, thản nhiên đi tới nhưng cũng trầm trọng như núi.
Trong tay hắn cầm kim cương xử, tỏa ra vô hạn quang minh, như ánh dương mùa xuân ấm áp thuần mỹ.
Tóm lại, bất kể thân pháp hay công pháp đều có khí độ vương giả làm người ta căn bản không nghĩ tới việc tránh né.
Đây là lần đầu Lương Vương Tôn chân chính ra tay, ánh mắt của hắn sáng ngời, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, ra tay cũng dùng tới thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Bởi vì hắn biết đối thủ của mình mạnh bao nhiêu.
Trần Trường Sinh sinh lòng run sợ, nghĩ thầm lúc ở trên liễn, nếu Lương Vương Tôn ra tay với uy lực to lớn như thế thì hắn còn có cơ hội phá vỡ ánh sáng đó, trở lại khách điếm?
Lấy cảnh giới bây giờ hắn không có biện pháp ứng đối với Lương Vương Tôn, bởi vì thủ đoạn của hắn quá quang minh, vô song, không thể phá, cũng không thể ứng phó, chỉ có thể gượng chống, sau đó là chết. Bởi vì đây là thủ đoạn mạnh nhất của Lương Vương Tôn, mặc dù là người kia cũng không thể tránh đi, không thể phá vỡ.
Người kia lựa chọn phương pháp đón đỡ.
Một bàn tay phá vỡ mưa bụi ở trước mắt Tô Ly và Trần Trường Sinh, lặng yên không tiếng động đi tới chặn Kim cương xử của Lương Vương Tôn.
Chưởng tay nhỏ dài, rất thích hợp dùng để cầm đao, lòng bàn tay lại hơi dày, rất rõ ràng đã cầm đao trong thời gian dài, hoặc chính vì vậy nên đã dễ dàng cầm đầu Kim cương xử như cầm chuôi đao bình thường.
Vô hạn quang minh thu lại trong năm ngón tay.
Hai đạo khí tức cường đại, hai tinh vực gần như hoàn mỹ gặp nhau.
Ngay vào lúc này, trên phố đối diện truyền đến một tiếng gầm lên, Tiếu Trương như đá bắn nhanh trở về, mang theo tro bụi và mưa, mang theo thạch đá lao tới.
Sau khi bị thương Tiếu Trương trở nên điên cuồng. Gương mặt trắng như giấy khắp nơi đều là máu, nổi bật ánh mắt của hắn, vô cùng sâu thẳm mà khủng bố, cũng có khí tức nóng bỏng, dữ dằn.
Người nọ đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh, tay trái nắm Kim cương xử, nhìn Lương Vương Tôn bình tĩnh mà chuyên chú, giống như là căn bản không có lưu ý đến Tiếu Trương đã trở về
Nhưng mà trong lúc thiết thương hạ xuống, tay áo của hắn triển khai.
Có cơn gió nhẹ lướt, tay áo màu xanh gợn sóng, sau đó đao thế hồi sinh.
Người nọ vung đao chém xuống Tiếu Trương, động tác dị thường đơn giản, có thể nói là như tùy ý, thậm chí làm cho người ta có cảm giác không đáng để ý.
Vẫn là thiết thương, vẫn là đao thế nhưng hướng mũi đao không phải thiết thương mà là Tiếu Trương sau thiết thương, một đao tầm thường không có gì lạ này còn bá đạo hơn thiết thương, nhanh hơn, mạnh hơn.
Tiếu Trương phẫn nộ, không cam lòng, thống khổ, điên cuồng... Nhưng không thể không hoành thương che chắn.
Thế gian này, không có mấy ai có thể ngăn cản thiết thương của Tiếu Trương. Thế gian này, cũng chỉ có người này chưa bao giờ chắn thương của hắn, chỉ biết buộc hắn dùng thương để che, cho nên Tiếu Trương rất chán ghét người này, vừa nhìn thấy hắn đã bực bội thống khổ tới cực điểm.
Ầm một tiếng nổ.
Thiết thương và đao lần nữa gặp nhau.
Lúc đó, quang minh của Lương Vương Tôn vẫn bị người nọ nắm ở trong tay, vẫn đang thiêu đốt, vẫn đang phụt lên năng lượng.
Tên của ba người này đều là những cái tên vang dội thế gian.
Đã rất lâu, bọn họ rốt cục gặp nhau ở Tầm Dương thành.
Ba đạo khí tức kinh khủng gặp gỡ.
Ba đạo lĩnh vực hùng mạnh giao hòa.
Mũi đao phá không, thế thương rạch trời, quang minh bao phủ khắp nơi.
Sóng khí tỏa ra ngoài, trong Tầm Dương thành xuất hiện gió lớn.
Nhưng mà trong nhà trọ lại an tĩnh tới quỷ dị, không có gió, thậm chí không có cả âm thanh.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn sáng ngời như sao, tóc mai bắt đầu ướt.
Tiếu Trương bất động như núi, trên mặt có máu chảy thành ngấn.
Người đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh, một tay chấp đao, một tay nắm xử, như một cánh cửa phía trước, nhưng lại không biết hắn sẽ mở cửa hay là đóng cửa.
Cuối cùng, đao của hắn hạ xuống.
Hóa ra là đóng cửa.
Khách không mời mà đến bị chặn ở ngoài.
Thiết đao hạ xuống, thế không thể đỡ.
Cả Tiếu Trương cũng không đỡ nổi.
Thiết thương run rẩy, vù vù không ngừng.
Tiếu Trương bị bắt tấn công lần hai.
Cây đao kia vẫn đi theo hắn.
Giấy trắng phất phới, diều không biết bay đi nơi nào, Tiếu Trương một đường lui về phía sau, không biết bốc cháy bao nhiêu đình viện.
Mũi đao hạ xuống, tiếng sấm không dứt, vang vọng cả tòa Tầm Dương thành.
Khắp nơi đều có phòng ốc sụp đổ, bụi mù khắp chốn, bụi sỏi bay loạn, chỉ mơ hồ nhìn được bóng dáng Tiếu Trương.
Cuối cùng, Tiếu Trương đè lên đao thế, đứng vững vàng bước chân.
Lúc đó, hắn đã tới thành tây, khoảng cách tới nhà trọ tầm bảy dặm.
Hắn nhìn nhà trọ phát ra một tiếng kêu phẫn nộ đến cực điểm.
- Vương Phá, ngươi điên rồi.
Thiết đao rời tay mà đi, người nọ không có binh khí.
Hắn không cần binh khí, tay trái của hắn còn đang nắm Kim cương xử.
Vạn trượng ánh sáng của Lương Vương Tôn bị hắn nắm trong tay.
Hắn nhìn Lương Vương Tôn, trong ánh mắt mang theo sự linh hoạt, sắc bén không hề che giấu.
Lui, hoặc là bại.
Ánh mắt của Lương Vương Tôn thêm sáng ngời, giống như ánh sao muốn hủy diệt.
Làm đời sau của nhất đại quân vương, vinh quang và kiêu ngạo, một bước quyết không lùi.
Người nọ đã hiểu, vì thế không nói thêm gì nữa, nắm chặt bàn tay.
Nắm, đó là cầm đao, cầm đao, đó là nắm tay.
Người nọ tung ra một quyền khiến quang minh khép lại, sau đó đánh tan.
Ầm một tiếng nổ, dường như ở chỗ rất xa, là tiếng sấm mùa xuân ngoài ngàn dặm, cũng là tiếng suối chảy dưới vực sâu.
Trên thực tế, là năng lượng giữa ngón tay tan biến.
Sắc mặt của Lương Vương Tôn tái nhợt, ánh sáng trong mắt nhanh chóng ảm đạm, như vì sao mất đi ánh sáng.
Hắn nhìn người nọ, tràn đầy vẻ không thể tin nổi, rung động nói:
- Ngươi điên rồi?
Mũi đao hạ xuống, là tiếng sấm.
Quyền vỡ quang minh, là tiếng sấm.
Vô số tiếng sấm, vang trong Tầm Dương thành, tiếng sấm cuối cùng đến từ thân thể người nọ.
Tiếng gió cuồng bạo, hơi thở nghiền ép, nhà trọ rốt cục hoàn toàn sụp đổ.
Đá tảng và mái ngói rơi rụng không biết đánh trúng bao nhiêu người, làm họ té ngã.
Bụi mù mãnh liệt bị cơn mưa trấn áp.
Mắt thấy căn lầu sụp đổ, đám người trong lầu đã xuất hiện ngoài không trung, người vốn ở lầu hai đã hạ xuống mặt đất, Tô Ly vẫn ngồi trên ghế, dường như chưa hề phát hiện.
Tiếu Trương từ đầu phố đi tới, mặt giấy trắng đã mục nát một góc, lộ ra vết thương khủng bố bên dưới.
Hắn nắm thiết thương không ngừng run rẩy.
Lương Vương Tôn sắc mặt tuyết trắng, nắm kim cương xử, tay cũng run rẩy.
Người nọ vẫn trầm mặc, bình tĩnh như cũ.
Người nọ mặc áo xanh, có chút cao gầy, an tĩnh trầm mặc, hai hàng lông mày cụp xuống, dáng vẻ cô đơn.
Chẳng biết tại sao, nhìn đến hắn sẽ cảm thấy keo kiệt.
Không phải keo kiệt bình thường mà là giàu mà keo kiệt, còn có cảm giác hiu quạnh.
Hắn bất cần đời, cũng không tự hào, chỉ là cứ thế đứng trước Tô Ly và Trần Trường Sinh. Nhưng Họa Giáp Tiếu Trương và Lương Vương Tôn liên thủ cung không thể đuổi đi.
Bởi vì hắn là Vương Phá.
Đệ nhất Tiêu Dao Bảng, Thiên Lương Vương Phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.