Quyển 2 - Chương 396: Thiết đao kinh phong vũ (p1).
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Lạc nói những lời này nhìn như bình thản nhưng kì thực rất hống
hách, ai cũng biết những lời này nên là: Không ngờ ngươi có can đảm ra
tay với ta?
Vương Phá hai chân bất động, tay áo cuốn lên, bắt đầu lau thiết đao chuẩn bị chiến, tuy chưa ra tay đã khiến Chu Lạc giận đến cực điểm, bởi vì đã có rất nhiều năm không ai dám ra tay với hắn.
Bát Phương Phong Vũ gần như thần minh, bất luận hành vi ý đồ công kích đều là khiêu khích, khinh nhờn, muốn chết, dù là một thái độ cũng khó tiếp nhận, dù cho người kia có là Thiên Lương Vương Phá.
Mọi người cũng rất khiếp sợ, không rõ Vương Phá tại sao phải làm như vậy, hắn rõ ràng không có bất cứ cơ hội nào.
Cảnh giới của Chu Lạc sớm đã vượt qua thế tục, tiến nhập thần thánh lĩnh vực.
Nếu không tính vợ chồng Bạch Đế, thế giới loài người có mười hai người mạnh nhất, hắn là một trong số đó.
Vương Phá là người đứng đầu Tiêu Dao Bảng, đây là điều không thể bàn cãi, ở tuổi tứ tuần tiến nhập Tụ Tinh Thượng Cảnh quả thật kinh thế hãi tục, nhưng khoảng cách tới thánh cảnh vẫn như vũng bùn tới biển sao.
Rất nhiều người xem trọng Vương Phá, hắn tương lai sẽ tiến vào thần thánh lĩnh vực, trở thành một đời Bát Phương Phong Vũ mới, thậm chí còn thành tựu lên cao hơn nữa, nhưng tất nhiên đó là chuyện mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm sau.
Bây giờ Vương Phá đứng trước Chu Lạc chỉ có thể cúi đầu thụ giáo.
Nhưng mà, hắn lại chỉ điểm Chu Lạc ra tay?
- Vãn bối không dám.
Vương Phá ngẩng đầu lên, bình tĩnh thậm chí có chút chất phác nhìn Chu Lạc.
Chu Lạc thả lỏng nét mặt, không khí thoải mái hơn một chút.
Vương Phá giơ thiết đao, cách cơn mưa chỉ vào cường nhân đại lục, nói:
- Mời tiền bối ra tay trước.
Đường phố xôn xao, sau đó là tiếng mưa rơi dữ dội, ai nấy đều không thể che dấu tiếng kinh hô và nghị luận.
Chu Lạc nhíu mày, khí thế vô biên tản ra, chấn động cơn mưa tán đi.
Sau đó hắn lại cười ha hả, lạnh lùng mà nhạt nhẽo, tiếng cười vang vọng cả tòa Tầm Dương thành.
- Đáng tiếc.
Chu Lạc hờ hững nói xong, có vẻ có chút tiếc nuối. Người có cơ hội tiến vào thần thánh lĩnh vực nhất trong thế giới loài người hôm nay sẽ chết đi, không còn bất kỳ cơ hội nào.
- Đáng tiếc.
Tô Ly thở dài.
Hắn không muốn Vương Phá chết, đao đạo của Vương Phá và kiếm đạo của hắn không giống nhau, cũng không giống đao đạo của Chu Độc Phu, đao của Vương Phá chú ý ở một chữ thẳng.
Lúc Vương Phá cuốn tay áo lau đao, Tô Ly đột nhiên cảm thấy, đao của người kia tương lai có khả năng bộc phát ra sự khác biệt với mình và Chu Độc Phu, có thể sẽ tràn đầy ánh sáng.
Cho nên hắn cảm thấy rất đáng tiếc.
Thế giới này không có cơ hội nhìn thấy đao tương lai của Vương Phá, nói vậy thế giới này cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Lương Vương Tôn nhìn Vương Phá không nói gì, tâm tình hơi phức tạp. Vì hoàn thành một số chuyện mà hoàn toàn buông tha sinh mạng, khiêu chiến tới nơi không thể khiêu chiến, đối với thiên tài như bọn họ không khó lý giải, không phải không thể tiếp nhận, cho nên dù hắn có trả giá bằng sinh mạng cũng muốn giết chết Tô Ly, chỉ có điều trong tinh thần của hắn là biển máu tanh mênh mông, còn Vương Phá là tại sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ bằng ý niệm trong lòng?
Nghĩ đến đây, Lương Vương Tôn bỗng nhiên sinh ra khâm phục, nghĩ thầm rằng khó trách hơn ba mươi năm mà mình không thể đuổi theo người này, khó trách hơn ba mươi năm Tiếu Trương điên cuồng tu hành cũng không bằng người này, khó trách hơn ba mươi năm Tuân Mai chỉ có thể nhốt mình trong Thiên Thư Lăng, cho đến trước khi chết mới dựa vào sinh tử siêu việt sánh vai với hắn.
Đồng dạng nhìn nhận Vương Phá còn có Trần Trường Sinh. Hắn không nói gì, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có điều trong vô thức sinh ra tán thưởng. Hắn cảm thấy Vương Phá thật đẹp trai, hơn nữa không biết vì sao... khiến hắn có cảm giác thân cận.
Sau đó Trần Trường Sinh hiểu ra, Vương Phá rất giống nhiều người bên cạnh mình... Không, hẳn là hắn biết rất nhiều người cũng giống như Vương Phá, ở phương diện khác, tỷ như Chiết Tụ tỷ như Đường Tam Thập Lục tỷ như Cẩu Hàn Thực tỷ như... chính mình.
Chỗ tương tự chỉ loáng qua, tỷ như chấp nhất, tỷ như ôn hòa, tỷ như kiên định, tỷ như nghị lực, tỷ như kiêu ngạo, tỷ như trầm mặc, Trần Trường Sinh ở trên người Vương Phá thấy được mình và tất cả các bằng hữu. Áo cũ mang theo vô số ánh sáng. Trần Trường Sinh còn thấy trên người Vương Phá hình ảnh cô nương Trần Sơ Kiến, thậm chí còn thấy cả Nam Khách.
Biết rõ không địch lại, ta vẫn còn muốn chiến, chết trong tay ngươi. Người như vậy thực rất giỏi. Ngoại trừ sư huynh Dư Nhân, Trần Trường Sinh cảm thấy đây là đối tượng bản thân cần học hỏi.
Vì thế, Trần Trường Sinh hắn bắt đầu học hỏi.
Hắn cuốn tay áo lên, đồng thời rút đoản kiếm ra khỏi vỏ.
Ngay vào lúc này, đao Vương Phá cắm vào miệng vỏ, rắc một tiếng giòn vang, đao và vỏ hợp làm một thể, biến thành một cây đại đao, sau đó hai tay của hắn chậm rãi nắm chặt chuôi đao, nhìn thẳng Chu Lạc.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng thật sự là cực khéo, cán kiếm cắm vào vỏ, vì thế đoản kiếm biến thành một thanh kiếm cán dài, cũng đồng dạng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nhìn chằm chằm Chu Lạc bên kia phố.
Cứ như vậy, bọn họ cách hơn mười trượng, một trước một sau đứng ở trong mưa.
Tô Ly ngồi trên lưng ngựa, mưa tát vào mặt của hắn có chút tái nhợt, ánh mắt thì lại sáng ngời.
Chu Lạc đã đi tới, mưa không lớn lên nhưng gió lại thêm lạnh, ánh sáng mờ tối, có người ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy nó thâm trầm hơn rất nhiều.
Một mình dưới ánh trăng, hắn tuyệt tình diệt tính, thanh cô vô song.
Theo cước bộ của hắn, lá rụng bỗng nhiên bị chấn động mang theo bọt nước phất phới, mang theo cảm giác tiêu điều bao phủ phố dài.
Trong đám người vang lên số tiếng kêu đau đớn, kình ý ở lá như mũi tên cắt vào vài tu giả, mọi người lúc này mới tỉnh lại, hiểu trận chiến đấu kế tiếp đáng sợ cỡ nào, đều tránh ra xa, chỉ trong nháy mắt, đường phố càng thêm an tĩnh, trống rỗng
Trống rỗng không xác thực, bởi vì còn có mưa to.
Mưa to, là thứ duy nhất trên phiến đại lục này không thể ngăn cản.
Vương Phá cầm đao, Trần Trường Sinh dắt ngựa, Tô Ly ngồi ở trên ngựa, trực diện mưa gió.
Đứng đầu tiên là Vương Phá.
Một tiếng vang nhỏ, thiết đao nghênh mưa vượt lên trước.
Vương Phá không có ra tay, bởi vì hắn là vãn bối, Chu Lạc là tiền bối.
Chu Lạc tự nhiên cũng sẽ không chiếm tiện nghi, tay giơ lên điểm nhẹ một chút, chẳng giống như ra tay.
Một tiếng sấm rền vang lên trước người Vương Phá, cuồng phong gào thét, mưa bụi trút xuống như có thác nước mới sinh.
Lá rụng vẫn phất phới trong mưa.
Chu Lạc chậm rãi đi tới, áo choàng màu đen phất phới trong mưa.
Vương Phá mặt tái nhợt đi mấy phần.
Đao của hắn thừa nhận lực nghiền ép khó có thể tưởng tượng. Hắn ở không trung, mưa bụi bay loạn, mấy trăm dấu vết không ngừng hiện ra, sau đó biến mất. Dấu vết đúng là khí tức khí Chu Lạc và đao của hắn va chạm.
Chu Lạc không cố ý nâng cao khí tức, chỉ là như vậy chậm rãi đi tới.
Thực lực giữa Vương Phá và Chu Lạc chênh lệch quá mức rõ ràng.
Khí thế của Chu Lạc vẫn chưa tận tình phóng thích đã khiến phố dài không còn một mống người, mà ngay cả tường hai bên đường cũng bị những chiếc là cắt thành vô số vết hằn.
Vương Phá hai chân bất động, tay áo cuốn lên, bắt đầu lau thiết đao chuẩn bị chiến, tuy chưa ra tay đã khiến Chu Lạc giận đến cực điểm, bởi vì đã có rất nhiều năm không ai dám ra tay với hắn.
Bát Phương Phong Vũ gần như thần minh, bất luận hành vi ý đồ công kích đều là khiêu khích, khinh nhờn, muốn chết, dù là một thái độ cũng khó tiếp nhận, dù cho người kia có là Thiên Lương Vương Phá.
Mọi người cũng rất khiếp sợ, không rõ Vương Phá tại sao phải làm như vậy, hắn rõ ràng không có bất cứ cơ hội nào.
Cảnh giới của Chu Lạc sớm đã vượt qua thế tục, tiến nhập thần thánh lĩnh vực.
Nếu không tính vợ chồng Bạch Đế, thế giới loài người có mười hai người mạnh nhất, hắn là một trong số đó.
Vương Phá là người đứng đầu Tiêu Dao Bảng, đây là điều không thể bàn cãi, ở tuổi tứ tuần tiến nhập Tụ Tinh Thượng Cảnh quả thật kinh thế hãi tục, nhưng khoảng cách tới thánh cảnh vẫn như vũng bùn tới biển sao.
Rất nhiều người xem trọng Vương Phá, hắn tương lai sẽ tiến vào thần thánh lĩnh vực, trở thành một đời Bát Phương Phong Vũ mới, thậm chí còn thành tựu lên cao hơn nữa, nhưng tất nhiên đó là chuyện mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm sau.
Bây giờ Vương Phá đứng trước Chu Lạc chỉ có thể cúi đầu thụ giáo.
Nhưng mà, hắn lại chỉ điểm Chu Lạc ra tay?
- Vãn bối không dám.
Vương Phá ngẩng đầu lên, bình tĩnh thậm chí có chút chất phác nhìn Chu Lạc.
Chu Lạc thả lỏng nét mặt, không khí thoải mái hơn một chút.
Vương Phá giơ thiết đao, cách cơn mưa chỉ vào cường nhân đại lục, nói:
- Mời tiền bối ra tay trước.
Đường phố xôn xao, sau đó là tiếng mưa rơi dữ dội, ai nấy đều không thể che dấu tiếng kinh hô và nghị luận.
Chu Lạc nhíu mày, khí thế vô biên tản ra, chấn động cơn mưa tán đi.
Sau đó hắn lại cười ha hả, lạnh lùng mà nhạt nhẽo, tiếng cười vang vọng cả tòa Tầm Dương thành.
- Đáng tiếc.
Chu Lạc hờ hững nói xong, có vẻ có chút tiếc nuối. Người có cơ hội tiến vào thần thánh lĩnh vực nhất trong thế giới loài người hôm nay sẽ chết đi, không còn bất kỳ cơ hội nào.
- Đáng tiếc.
Tô Ly thở dài.
Hắn không muốn Vương Phá chết, đao đạo của Vương Phá và kiếm đạo của hắn không giống nhau, cũng không giống đao đạo của Chu Độc Phu, đao của Vương Phá chú ý ở một chữ thẳng.
Lúc Vương Phá cuốn tay áo lau đao, Tô Ly đột nhiên cảm thấy, đao của người kia tương lai có khả năng bộc phát ra sự khác biệt với mình và Chu Độc Phu, có thể sẽ tràn đầy ánh sáng.
Cho nên hắn cảm thấy rất đáng tiếc.
Thế giới này không có cơ hội nhìn thấy đao tương lai của Vương Phá, nói vậy thế giới này cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Lương Vương Tôn nhìn Vương Phá không nói gì, tâm tình hơi phức tạp. Vì hoàn thành một số chuyện mà hoàn toàn buông tha sinh mạng, khiêu chiến tới nơi không thể khiêu chiến, đối với thiên tài như bọn họ không khó lý giải, không phải không thể tiếp nhận, cho nên dù hắn có trả giá bằng sinh mạng cũng muốn giết chết Tô Ly, chỉ có điều trong tinh thần của hắn là biển máu tanh mênh mông, còn Vương Phá là tại sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ bằng ý niệm trong lòng?
Nghĩ đến đây, Lương Vương Tôn bỗng nhiên sinh ra khâm phục, nghĩ thầm rằng khó trách hơn ba mươi năm mà mình không thể đuổi theo người này, khó trách hơn ba mươi năm Tiếu Trương điên cuồng tu hành cũng không bằng người này, khó trách hơn ba mươi năm Tuân Mai chỉ có thể nhốt mình trong Thiên Thư Lăng, cho đến trước khi chết mới dựa vào sinh tử siêu việt sánh vai với hắn.
Đồng dạng nhìn nhận Vương Phá còn có Trần Trường Sinh. Hắn không nói gì, cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có điều trong vô thức sinh ra tán thưởng. Hắn cảm thấy Vương Phá thật đẹp trai, hơn nữa không biết vì sao... khiến hắn có cảm giác thân cận.
Sau đó Trần Trường Sinh hiểu ra, Vương Phá rất giống nhiều người bên cạnh mình... Không, hẳn là hắn biết rất nhiều người cũng giống như Vương Phá, ở phương diện khác, tỷ như Chiết Tụ tỷ như Đường Tam Thập Lục tỷ như Cẩu Hàn Thực tỷ như... chính mình.
Chỗ tương tự chỉ loáng qua, tỷ như chấp nhất, tỷ như ôn hòa, tỷ như kiên định, tỷ như nghị lực, tỷ như kiêu ngạo, tỷ như trầm mặc, Trần Trường Sinh ở trên người Vương Phá thấy được mình và tất cả các bằng hữu. Áo cũ mang theo vô số ánh sáng. Trần Trường Sinh còn thấy trên người Vương Phá hình ảnh cô nương Trần Sơ Kiến, thậm chí còn thấy cả Nam Khách.
Biết rõ không địch lại, ta vẫn còn muốn chiến, chết trong tay ngươi. Người như vậy thực rất giỏi. Ngoại trừ sư huynh Dư Nhân, Trần Trường Sinh cảm thấy đây là đối tượng bản thân cần học hỏi.
Vì thế, Trần Trường Sinh hắn bắt đầu học hỏi.
Hắn cuốn tay áo lên, đồng thời rút đoản kiếm ra khỏi vỏ.
Ngay vào lúc này, đao Vương Phá cắm vào miệng vỏ, rắc một tiếng giòn vang, đao và vỏ hợp làm một thể, biến thành một cây đại đao, sau đó hai tay của hắn chậm rãi nắm chặt chuôi đao, nhìn thẳng Chu Lạc.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng thật sự là cực khéo, cán kiếm cắm vào vỏ, vì thế đoản kiếm biến thành một thanh kiếm cán dài, cũng đồng dạng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nhìn chằm chằm Chu Lạc bên kia phố.
Cứ như vậy, bọn họ cách hơn mười trượng, một trước một sau đứng ở trong mưa.
Tô Ly ngồi trên lưng ngựa, mưa tát vào mặt của hắn có chút tái nhợt, ánh mắt thì lại sáng ngời.
Chu Lạc đã đi tới, mưa không lớn lên nhưng gió lại thêm lạnh, ánh sáng mờ tối, có người ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy nó thâm trầm hơn rất nhiều.
Một mình dưới ánh trăng, hắn tuyệt tình diệt tính, thanh cô vô song.
Theo cước bộ của hắn, lá rụng bỗng nhiên bị chấn động mang theo bọt nước phất phới, mang theo cảm giác tiêu điều bao phủ phố dài.
Trong đám người vang lên số tiếng kêu đau đớn, kình ý ở lá như mũi tên cắt vào vài tu giả, mọi người lúc này mới tỉnh lại, hiểu trận chiến đấu kế tiếp đáng sợ cỡ nào, đều tránh ra xa, chỉ trong nháy mắt, đường phố càng thêm an tĩnh, trống rỗng
Trống rỗng không xác thực, bởi vì còn có mưa to.
Mưa to, là thứ duy nhất trên phiến đại lục này không thể ngăn cản.
Vương Phá cầm đao, Trần Trường Sinh dắt ngựa, Tô Ly ngồi ở trên ngựa, trực diện mưa gió.
Đứng đầu tiên là Vương Phá.
Một tiếng vang nhỏ, thiết đao nghênh mưa vượt lên trước.
Vương Phá không có ra tay, bởi vì hắn là vãn bối, Chu Lạc là tiền bối.
Chu Lạc tự nhiên cũng sẽ không chiếm tiện nghi, tay giơ lên điểm nhẹ một chút, chẳng giống như ra tay.
Một tiếng sấm rền vang lên trước người Vương Phá, cuồng phong gào thét, mưa bụi trút xuống như có thác nước mới sinh.
Lá rụng vẫn phất phới trong mưa.
Chu Lạc chậm rãi đi tới, áo choàng màu đen phất phới trong mưa.
Vương Phá mặt tái nhợt đi mấy phần.
Đao của hắn thừa nhận lực nghiền ép khó có thể tưởng tượng. Hắn ở không trung, mưa bụi bay loạn, mấy trăm dấu vết không ngừng hiện ra, sau đó biến mất. Dấu vết đúng là khí tức khí Chu Lạc và đao của hắn va chạm.
Chu Lạc không cố ý nâng cao khí tức, chỉ là như vậy chậm rãi đi tới.
Thực lực giữa Vương Phá và Chu Lạc chênh lệch quá mức rõ ràng.
Khí thế của Chu Lạc vẫn chưa tận tình phóng thích đã khiến phố dài không còn một mống người, mà ngay cả tường hai bên đường cũng bị những chiếc là cắt thành vô số vết hằn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.