Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 425: Thời khắc sinh tử trở lại kinh đô

Miêu Nị

09/12/2016

Trần Trường Sinh phải trở về kinh đô. Sau khi nghe được tin này, Trang Hoán Vũ trầm mặc rất lâu, tựa như vài ngày trước vừa mới nghe nói Trần Trường Sinh còn sống.

Sau khi đoàn người Chu Viên rời khỏi Hán Thu Thành trở về kinh đô, Chiết Tụ bị triều đình phái tới chỗ Ly Cung. Tất cả mọi người đều nghĩ Trần Trường Sinh đã tử vong theo sự sụp đổ của Chu Viên, Thất Gian sau khi trơ về Ly Sơn Kiếm Tông vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa chuyện nam nữ, có thể gây nên nhiều thị phi nhất, hắn tin tưởng không có người tin vào lời biện giải của Thất Gian và Chiết Tụ, cho nên hắn rất vui sướng, cảm thấy cuộc sống cuối cùng cũng về đúng quỹ tích của nó, chẳng qua hắn ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Lương Tiếu Hiểu—— thiên tài trẻ tuổi dùng một chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm tự sát trước mặt hắn, vì thế thân thể hắn liền bắt đầu trở nên lạnh lẽo, cho dù dùng chăn bông trên giường đắp cũng không thể trở nên ấm áp hơn, phảng phất như có một bóng ma cứ lẳng lặng đứng gần hắn.

Nhưng mà càng làm hắn cảm thấy rét lạnh chính là Trần Trường Sinh không có chết.

Hiện tại hắn xuất hiện ở phía bắc Thiên Lương Quân, nghe nói là cùng một chỗ với vị tiểu sư thúc huyền thoại của Ly Sơn. Kế tiếp, nghe nói thần tướng Tiết Hà đi nhưng Trần Trường Sinh vẫn không chết, bọn họ đi tới Tầm Dương thành, kế tiếp Lương Vương Tôn và Họa Giáp Tiếu Trương xuất hiện, Chu Lạc và Quan Tinh KHách, hai vị Bát Phương Phong Vũ xuất hiện, Trần Trường Sinh không ngờ còn chưa chết…. ngươi làm sao lại bất tử như thế chứ?

Trang Hoán Vũ đứng ở trong sân, nhìn bầu trời đêm một mảnh tối đen như vực sâu, sắc mặt tái nhợt, lầm bầm lầu bầu nói:

- Ngươi làm sao lại bất tử thế chứ?

Hắn nhìn bầu trời đêm trầm mặc rất lâu, thì thào nói:

- Không ai tin tưởng được.

Mấy tháng trước, sau cái đêm Vương Chi Sách ngộ đạo, kinh đô Đại Chu lại một lần nữa đắm chìm trong tinh quan giống như ngân, đó là bởi vì Trần Trường Sinh xem bia tu hành ở Thiên Thư Lăng. Sau đêm đó, toàn bộ đại lục đều biết rằng hắn lập rất nhiều công trạng cho thế giới loài người, cũng biết thái độ thật sự của Ly Cung đối với hắn.

—— Trần Trường Sinh đã trở thành viện trưởng trẻ tuổi nhất của Học Viện Quốc Giáo trong lịch sử, Giáo Hoàng đại nhân lựa chọn hắn làm truyền nhân của mình, là người thừa kế quốc giáo của hắn.

Không ai tin tưởng người thừa kế cua quốc giáo lại cấu kết với Ma tộc, bởi vì Ma tộc không thể cho hắn lợi ích lớn hơn nữa, nếu mới đầu hắn chết ở trong Chu Viên, hoặc là sống vì ích lợi thì có một người có thể tin tưởng một chút, nhưng Tô Ly còn sống về tới Ly Sơn, Trần Trường Sinh còn sống trở lại kinh đô, như vậy đây hết thảy đều muốn thông cáo một giai đoạn, một đoạn, âm mưu mà Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết của mình để dệt lên đã sắp bị phá. Đương nhiên cũng có người có cách nhìn khác đối với cái này, tỷ như vị Chu Thông đại nhân đáng sợ kia.

Bởi vì Chu Thông biết Trần Trường Sinh là học sinh của Kế Đạo Nhân, hắn cho rằng Kế Đạo Nhân vì báo thù liền cấu kết với Ma tộc, cho dù chôn vui cả thế giới nhân loại cũng sẽ không tiết. Nhưng Trang Hoán Vũ không biết việc này, cho nên hắn càng ngày càng trầm mặc theo tin tức Trần Trường Sinh trở về kinh đô càng ngày càng nhiều, không hề rời khỏi tiểu viện của mình, trong rừng cây xanh miết của Thiên Đạo Viện cũng không thể thấy được bóng dáng tự nhiên, phóng khoáng của hắn, hắn bắt đầu lý giải, vì sao sau khi nhìn thấy Chiết Tụ cõng Chiết Tụ tiến vào bên rừng núi ở Chu Viên, Lương Tiếu Hiểu liền kiên quyết muốn chết.

Ngoại trừ chết còn có thể làm thế nào?

Hắn cúi đầu nhìn miệng giếng u tối trong sân, nhìn chỗ nước nước phản xạ ánh sao, đột nhiên rùng mình một cái.

Tuổi thơ của hắn ở hồi hương cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau, kham khổ sống qua ngày, khổ cực vô biên, đi vào kinh đô tiến vào Thiên Đạo Viện là bởi vì cha hắn là phó viện trưởng Thiên Đạo Viện, hơn nữa thiên phú tu hành của hắn cực cao, cho nên nhận lấy được sư yêu thương của nhiều sư trưởng cùng sự yêu trong trường, nhưng hắn chưa từng buông thả chính mình, cho dù là rét lạnh vào đông cũng kiên trì dùng nước giếng lạnh như băng tắm rửa.

Hiện tại đã là cuối xuân, kinh đô rất là oi bức, thậm chí đã có cảm giác mùa hè, hắn lại cảm thấy nước giếng có chút lạnh.

Cái loại cảm giác lạnh như băng này khiến người ta sợ hãi, tuyệt vọng.

Nhìn miệng giếng sâu thẳm, sắc mặt của Trang Hoán Vũ trở nên càng tái nhợt, một thời gian sau hắn mới xoay người rời khỏi miệng giếng.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày nay, hắn rời khỏi tiểu viện của mình, trên đường đi gặp phải học sinh Thiên Đạo Viện, nhìn hắn mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, đều lui qua bên đường thi lễ vấn an. Trang Hoán Vũ dường như cái gì cũng không thấy, cũng không nói chuyện với ai, trực tiếp đi tới phía trước một tòa kiến trúc sâu trong Thiên Đạo Viện.

Nơi này là nơi của viện trưởng Thiên Đạo Viện, lúc trước Mao Thu Vũ ở trong này, sau Mao Thu Vũ lại tới Ly Cung tiếp nhận chức vụ đại giáo chủ Chiết Xung Điện, nơi này liền thành chỗ của viện trưởng mới nhậm chức.

Viện trưởng mới nhậm chức của Thiên Đạo Viện họ Trang, là cha ruột của hắn.

Đứng yên lặng ở bên ngoài, xuyên qua những cành mai nhìn bong dáng nam nhân cùng ngọn đèn dầu trong tòa nhà, Trang Hoán Vũ trầm mặc rất lâu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc trước.

Phụ thân của hắn năm đó bỏ rơi mẹ con hắn vào kinh dự thi, lại phát sinh ám muội không rõ với nữ tử Vấn Thủy Đường gia, rất là vong ân phụ nghĩa—— đây là chuyện xưa Trang Hoán Vũ vẫn rất tin tưởng, đây là cách nhìn của hắn đối với cha mình từ trước tới nay. Cho nên hắn vẫn mang thù hận và ác ý rất lớn với phụ thân, do đó, thời điểm đối mặt phụ thân hắn sẽ sinh ra dũng khí lớn nhất.

Hắn không biết tại sao tối nay mình lại tới nơi này, nhưng hắn phát hiện, bởi vì người nam nhân đứng sau cửa sổ kia tức giận, không hiểu sao nội tâm tuyệt vọng và rét lạnh của mình lại trở nên tốt hơn.

Sau đó hắn rời khỏi Thiên Đạo Viện, đi tới trước cột đá Ly Cung, dừng bước lại, không tiếp tục đi về trước.

Hắn là tài cao của Thiên Đạo Viện, cũng là đời sau được bồi dưỡng trọng điểm của quốc giao, hắn có đầy đủ tư cách tiến vào Ly Cung, hắn hắn lại không, bởi vì hắn tới Ly Cung không phải là vì du lịch ngắm cảnh, lại nhìn bầu trời đêm, hắn tới Ly Cung là muốn gặp một người, nhưng cho dù hắn đi vào Ly Cung cũng không có cách nào gặp được người kia, tựa như hắn mặc dù là Trang Hoán Vũ thiên tài cũng không có tư cách tiếp cận người kia. Giống như ở Thiên Đạo Viện, hắn chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy vị sư muội giống tiên nữ ở trong vườn của viện trưởng Mao Thu Vũ, sau đó nhìn nàng giống như tiên nữ đi xa.

Đứng ở trước Ly Cung, lẳng lặng nhìn Thanh Hiền Điện trong bóng đêm, tưởng tượng tới cuộc sống sư muội kia ở bên trong thế giới của Giáo Hoàng đại nhân, Trang Hoán Vũ bắt đầu nhớ lại.



Hắn muốn cắt tỉa mấy năm trước, để biết rõ việc này rốt cục phát sinh thế nào.

Mấy năm trước hắn cùng với nàng gặp ở Thiên Đạo Viện, sau đó lại lần nữa gặp ở trên Thanh Đằng Yến, hắn vốn tưởng rằng đã tới thời điểm có thể quen biết, lại thấy nàng nắm tay áo một thiếu niên tên là Trần Trường Sinh.

Đúng vậy, hóa ra tất cả mọi chuyện là bắt đầu như thế.

Ở ven hồ Chu Viên, khi Lương Tiếu Hiểu đột nhiên đánh lén, mắt thấy cường nhân Ma tộc sắp giết chết Trần Trường Sinh, Chiết Tụ và Thất Gian, hắn ở trong núi rừng lại không rút kiếm, không ra tương trợ.

Đúng vậy, bởi vì lúc ấy hắn sợ hãi, hắn còn là một thiếu niên, hắn muốn sống sót.

Nhưng hiện tại nhớ lại, không phải là do trong lòng Trang Hoán Vũ hắn có ghen tị và hận rất sâu với Trần Trường Sinh sao?

Hắn thật sự rất muốn Trần Trường Sinh chết.

Ngươi làm sao có thể bất tử như thế chứ?

Kinh đô bỗng nhiên mưa rơi, Ly Cung tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Không khí cuối xuân lập tức bị cơn mưa giặt rửa sạch sẽ, bàn đá xanh ẩm ướt lại mơ hồ sinh ra hàn khí.

Trang Hoán Vũ không hề bung dù, cứ như vậy mà đứng trong mưa, trầm mặc rất lâu.

Có giáo sĩ Ly Cung tiến tới hỏi, phát hiện là hắn, lại liên tưởng tới tin tức ngày mai Trần Trường Sinh trở về kinh đô, nghĩ tới liền đoán được cái gì đó, không quấy rầy nữa.

Nhóm giáo sĩ và học sinh của Thanh Đằng Lục Điện che dù đi trong mưa, nhìn hắn cả người ướt đẫm, ánh mắt rất là phức tạp, có chút thương hại, có chút thông cảm, đương nhiên cũng có đùa cợt.

Trang Hoán Vũ về tới trong tiểu viện Thiên Đạo Viện.

Quần áo đều bị mưa làm ướt, làm sao còn để ý tới lạnh nóng, nhưng không biết vì sao, cuối cùng hắn không nhảy vào trong miệng giếng sâu thẳm mà rét lạnh kia.

Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn giữ được một ít kiêu ngạo, hắn dùng chính là kiếm.

Hắn lựa chọn chết ở dưới kiếm của mình.

Tin Trang Hoán Vũ chết nhanh chóng lan truyền khắp cả kinh đô.

Và mảnh sân màu xám cách hoàng thành không xa kia lại nơi thu được tin tức này sớm nhất, bởi vì nơi này là Thanh Lại Ti.

Chu Thông nghe được tin tức này là đang cầm đèn lồng, đứng ở bên trong một đống đất trồng, muốn tìm ra cây hoa lan đã bị bọn Can Tử Trung tới cắn nát.

Trang Hoán Vũ chết tự nhiên có liên quan tới việc Trần Trường Sinh trở về kinh đô. Người đứng về phía Trần Trường Sinh sẽ cảm thấy hãnh diện, người từng có ý đồ thông qua việc này công kích Trần Trường Sinh cùng quốc giáo khó tránh khỏi sẽ có chút thất vọng.

Chu Thông hẳn là người duy nhất trên thế gian thật sự cho rằng Trần Trường Sinh có thể cấu kết cùng Ma tộc, nhưng chẳng những không có chút cảm giác thất bại nào, ngược lại còn mỉm cười nói:

- Chết tốt lắm.

Hắn thật sự rất vui vẻ, tuy rằng không tới mức cười ngửa tới ngửa lui, nhưng đèn lồng trong tay lại không ngừng lắc lư, thế cho nên bóng dáng cây ngải bụi trên đất trồng thay đổi thành nhiều tàn ảnh, giống như một đoạn hàng rào.

Theo việc chấm dứt của Tầm Dương thành, xác nhận Tô Ly còn sống, Trần Trường Sinh cũng còn sống, sóng gió trong kinh đô lập tức biến đổi.

Phía Ly Cung và quân đội lại tạo ra áp lực vô cùng lớn với Thanh Lại Ti, yêu cầu hắn thả Chiết Tụ.

Thả Chiết Tụ chính là một lễ vật, đại lễ nghênh đón Trần Trường Sinh trở về.



Chu Thông đương nhiên sẽ không bỏ qua, nếu không phải thân phận của Trần Trường Sinh quá mức mẫn cảm, hắn nhất định cũng sẽ đem Trần Trường Sinh nhốt vào một nhà tù ở tiền viện.

Cho nên hắn cho rằng Trang Hoán Vũ chết tốt lắm, chết không thể đối chứng, chết không có đối chứng là tốt nhất.

Đương nhiên hắn biết rõ, với thân phận và địa vị hiện tại của Trần Trường Sinh, Trang Hoán Vũ chết cũng không có gì quan trọng.

Nhưng nhất định sẽ có người lợi dụng chuyện này.

Mưa đến kéo theo bụi, ý xuân kinh đô chưa từng trở thành nhạt, ngược lại càng thêm sâu, nắng tới cực điểm, thậm chí có vẻ có chút dính ngấy.

Có đoàn xe về tới kinh đô.

Trần Trường Sinh ngồi ở trong xe, cảm nhận được vỏ kiếm truyền tới dao động, biết Hắc Long sắp tỉnh lại, rất là an ủi.

Sau đó hắn nghe được bên ngoài xe truyền tới một giọng nói.

- Phản đồ.

Rất nhiều người đều biết người trong xe là Trần Trường Sinh, dân chúng kinh đô nhịn không được đến đứng ở hai bên xem náo nhiệt cũng đều nghị luận, thanh âm ồn ào vô cùng náo nhiệt.

Sau khi hai chữ này vang lên, kinh đô nháy mắt liền trở nên vô cùng an tĩnh.

Hai chữ phản đồ này kỳ thật cũng không chuẩn xác, hoặc là nói không đủ chuẩn xác, ở nơi này hai từ gian tế có ý nghĩa khác, tỷ như những lời kế tiếp đánh vỡ sự an tĩnh của đám người:

- Trần Trường Sinh tên ác đồ nhà ngươi, không ngờ lại cấu kết Ma tộc sát hại tài cao Ly Sơn, bây giờ lại bức tử Hoán Vũ công tử.

- Bức tử?

- Các ngươi nói vớ vẩn gì thế.

Sau khi xem bia ở Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh đã không còn là mục tiêu thù hận của người kinh đô, đã có rất nhiều người bắt đầu coi hắn là quang vinh của Đại Chu. Có người lớn tiếng chỉ trích Trần Trường Sinh, tự nhiên sẽ có người lớn tiếng biện hộ thay hắn. Trong lúc nhất thời khắp nơi ở kinh đô vang lên tiếng nổ lớn, vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Trần Trường Sinh nhìn bức màn, nghe thành âm từ ngoài xe truyền tới rất là giật mình. Trên đường, thông qua Hoa Giới Phu hắn rốt cục biết tất cả mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài Chu Viên, vốn cho là sau khi trở về kinh đô, chuyện đầu tiên muốn làm là đi đối chất với Trang Hoán Vũ, ai biết đêm qua Trang Hoán Vũ… đã chết?

Thanh âm ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, dân chúng tranh chấp càng ngày càng kịch liệt, lời nói càng ngày càng bén nhón, ồn ào khiến người ta phiền lòng, Trần Trường Sinh muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, cúi đầu trầm mặc không nói, lông mi run rẩy, ý trẻ con giữa lông mày chung quy đã sắp biến mất không thấy gì nữa.

Bất kể là vạn chúng hoan hô hay là Vạn Phu Chỉ, tóm tại ở trong ánh nhìn chăm chú của vô số dân chúng kinh đô, Trần Trường Sinh về tới kinh đô, thẳng tới khi đoàn xe tiến vào sâu trong ngõ Bách Hoa, ngoài cửa sổ mới trở nên an tĩnh chút.

Có giáo sĩ Ly Cung bảo vệ bốn phía ngõ Bách Hoa, không người có thể tới gần, Trần Trường Sinh nhìn cửa sân vẫn còn mới và mặt trên vẫn có nhiều cây mây già của Học Viện Quốc Giáo, cảm thụ được bốn phía truyền tới ý tứ hàm súc trang nghiêm tĩnh lặng, cảm thấy có chút không thích ứng kịp.

Một ngày cố gắng xem bia, một đêm tinh quang tắm kinh đô, Giáo Hoàng đại nhân xác lập người thừa kế quốc giáo, đến hiện tại cũng không quá lâu. Hơn nữa sau khi hắn rời khỏi Thiên Thư Lăng liền vào Chu Viên, sống một ngày bằng một năm ở thảo nguyên Nhật Bất Lạc, kế tiếp lại là cánh đồng tuyết ngàn dặm, trốn chết hối hả, căn bản không kịp, cũng không có cơ hội cảm thụ một số biến hóa, hiện tại lại có cảm giác cách một thế hệ.

Rất nhiều chuyện cũng thay đổi, Học Viện Quốc Giáo từng bị vô số dân chúng kinh đô tức giận vây quanh, hiện tại lại trở thành nơi dân chúng bình thường căn bản không thể tiến tới gần, tuy rằng còn lâu mới đạt được thịnh cảnh như năm đó, khí tượng dĩ nhiên đổi mới hoàn toàn.

Cũng may vẫn còn rất nhiều chuyện không thay đổi. Kim Ngọc Luật vẫn đứng ở cửa sân Học Viện Quốc Giáo như cũ, áo lụa tràn ngập hình vẽ đồng tiền có vẻ vô cùng phú quý mà thổ khí trên người vẫn bóng loáng như nước, Hiên Viên Phá vẫn uy vũ hùng tráng như vậy, cánh tay còn thô hơn so với cây, thời điểm ôm đều khiến hắn có cảm giác như bị cắn nuốt.

Lạc Lạc vẫn là Lạc Lạc, như cơn gió lao vào ngực, hai tay ôm lấy cổ của hắn, dùng cái trán cọ xát cằm của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thỏa mãn.

Đứng ở bên cây đa lớn ven hồ, Trần Trường Sinh và Lạc Lạc nói chuyện rất lâu…. Hắn nói qua hết một lần chuyện đã xảy ra ở Chu Viên cùng với chuyện gặp phải trên đường.

- Vị cô nương Tú Linh Tộc kia… rất đẹp sao?

Nhiều chuyện như vậy, có mạnh mẽ rầm rộ, có âm mưu ám sát, có một kiếm ngàn dặm, có vạn kiếm ra khỏi vỏ, có thiết đao phá phóng, Lạc Lạc chỉ quan tâm cái này, nàng mở to hai mắt tò mò nhìn Trần Trường Sinh hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook