Quyển 1 - Chương 73: Tiền bối, hậu bối trong tuyết
Miêu Nị
23/11/2016
Chưa mười sáu tuổi tiến vào Thông U Thượng Cảnh, cùng vai với Từ Hữu
Dung được ghi lại trong đạo tạng, trong thế hệ tuổi trẻ, Trần Trường
Sinh là một thiên tài, cho dù so với tuyệt thế cường nhân cùng tuổi
trong lịch sử, hắn cũng không chút thua kém, nhưng hắn hiện tại vẫn chỉ
là thiếu niên.
Khoảng cách giữa hắn và Tô Ly vô cùng xa xôi, cứ như biển cả, cho dù đem Thiên Lương Vương Phá, Họa Giáp Tiếu Trương, Lương Vương Tôn…cao thủ ở Tiêu Dao Bảng ném vào biển này cũng không lấp được. Ở giới tu hành, Tô Ly chính là một tòa thần minh, còn hắn chỉ là thần minh trước một người bình thường.
Bị tiền bối cường nhân ở trên cao nhìn xuống giáo huấn, đổi thành hậu bối trẻ tuổi khác chỉ sợ đã sớm cúi người nhận sai, hoặc là lo sợ không dám nói, Trần Trường Sinh lúc này cũng rất khẩn trương, thân thể có chút run rẩy, nhưng thanh âm lại vẫn như cũ bình tĩnh mà kiên định:
- Ta không rõ ý của tiền bối.
Hắn quý trọng sinh mạng và thời gian, cho rằng nói dối là một phương thức giao lưu không lịch sự, cho nên từ trước đến nay chỉ muốn thành thật, đây là một câu nói thật, hắn không biết Tô Ly nói cơ hội ở đây là gì. Hắn chuẩn bị truyền cấp kiếm pháp của mình hay là cơ hội còn sống rời đi?
Tô Ly nhìn hắn mặt không chút cảm xúc hỏi:
- Ta là ai?
Lúc này đây Trần Trường Sinh đã có kinh nghiệm nên không hiểu lầm như lúc đầu, nhưng giờ cảm xúc hắn không tốt, cho nên quật cường ngậm miệng, không chịu trả lời.
Tô Ly rất có kinh nghiệm trong tình huống này, trên mặt không có bất kỳ vẻ xấu hổ nào, chỉ vào mặt mình tự hỏi tự đáp:
- Ta là Ly Sơn Tô Ly.
Thanh âm của hắn chợt đề cao, vô cùng lạnh:
- Ta chỉ cần đưa mắt nhìn đã nhận ra công pháp của Hắc Bào, chẳng lẽ còn nhìn không ra ngươi chính là Trần Trường Sinh sao! Cũng bởi vì ta đã nhìn ra ngươi là Trần Trường Sinh cho nên mới bảo ngươi không cần nói mình là Trần Trường Sinh, ta còn nói không phải một lần, ngươi vì sao phải nói ra hả? Ngươi có ý gì?
Tiếng hét to làm Trần Trường Sinh cảm thấy cả người phát lạnh, nghĩ thầm tiền bối ngài rốt cuộc là có ý gì?
Ánh mắt của Tô Ly hơi hơi nheo lại, nhìn hắn nói:
- Nếu ngươi không phải Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, hoặc không nói mình là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, ta có thể làm bộ như không biết ngươi là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, vì trả cảm tình đưa tán của ngươi mà truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp, thế mà ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này.
Nghe xong câu này, Trần Trường Sinh mới hiểu được vị tiền bối này nghĩ gì, trầm mặc một lát sau mới nói:
- Ta là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, vậy tại sao không thể thừa nhận mình là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh? Cái này so với cơ hội tiền bối nói hình như quan trọng hơn.
- Không thể nào!
Tô Ly giận dữ phất tay áo, chỉ có điều ống tay áo đã rách, lại bị suối nước nóng làm ướt nên động tác không tự nhiên, phóng khoáng, ngược lại có vẻ rất đáng thương. Nhưng hắn cũng không thèm để ý điểm này, nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Có thể được Tô Ly ta đích thân truyền thụ kiếm pháp, bất kể là là học sinh học viện hay tông phái nào đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt, kinh sợ, ai dám bỏ bỏ qua cơ hội như vậy! Đó là hành vi bị tinh hải phỉ nhổ đấy!
Trần Trường Sinh không nói gì, nghĩ thầm rằng người này tự sướng kiêu ngạo, sợ là Đường Tam Thập Lục sống thêm năm trăm năm cũng không đuổi kịp.
Đột nhiên, Tô Ly bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng rét lạnh, nhìn hắn mặt không chút cảm xúc nói:
- Ta hiểu rồi.
Trần Trường Sinh tiếp tục im lặng, nghĩ thầm đến cả mình còn không rõ thì người kia hiểu được gì chứ?
Tô Ly nhìn hắn đùa cợt:
- Nói ngươi trong đám vãn bối bây giờ thiên phú cực cao, kiến thức rộng lớn, sao có thể không biết việc theo ta học kiếm là cơ duyên khó thế nào? Ngươi cố ý báo ra thân phận, hoá ra để ta không thể truyền kiếm pháp cho ngươi, do đó... Để cho ta nợ ngươi một phần ân tình?
Trần Trường Sinh nghĩ thế là sao, vị tiền bối này thật sự rất thích tự quyết định, hơn nữa cũng thật sự quá tự sướng, chẳng lẽ một phần ân tình của ngươi trọng yếu như vậy sao?
- Thế nhân đều biết Thu Sơn là hậu bối ta yêu thích nhất, ngươi hôm nay để cho ta nợ ngươi ân tình, tương lai ngươi và Thu Sơn có vì Dung nha đầu gây náo loạn, muốn dùng phần nhân tình này để cho ta không tiện lên tiếng, ít nhất cũng không tiện ra tay?
Tô Ly nhìn hắn mỉm cười nói:
- Thiếu niên... Rất chín chắn, rất âm hiểm.
Nụ cười lạnh giễu cợt, cứ như hiểu rõ hết thảy.
Trần Trường Sinh trầm mặc, cảm thấy rất không thoải mái, biết lúc này không thể tiếp tục không nói gì, giải thích:
- Tiền bối ngài nghĩ nhiều rồi.
- Vậy sao? Ngươi sở dĩ phải nói ra tên của mình, là bởi vì ngươi đạo đức cao thượng, không muốn chiếm tiện nghi Ly Sơn hay ngươi coi trọng vinh dự hơn theo ta học mấy chiêu kiếm pháp? Nếu quả thật là như vậy, ngươi đối với ta không có chỗ nào mưu cầu, như vậy còn đứng ở đây làm gì?
Tô Ly nhìn hắn như cười như không, đầy trào phúng:
- Ngươi đoạt vị trí đứng đầu Đại triều thí của Ly Sơn đệ tử, còn muốn đoạt lão bà của Thu Sơn nhà ta, ân tình đưa kiếm ngươi cũng không muốn, vậy còn chờ gì nữa? Chờ ta tâm tình không tốt chém ngươi một kiếm sao?
Lời nói đầy sát tâm, dữ dội lạnh lùng.
Phương pháp này không phải lấy oán trả ơn nhưng cũng cực hống hách mãnh liệt. Trần Trường Sinh hơi thở gấp, muốn đè nén tức giận giải thích vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trầm mặc một lát sau quấn kim châm vào tay, xoay người ra ngoài tuyết lĩnh.
Phong tuyết chẳng bao lâu che đi bóng dáng thiếu niên cô đơn.
- Cút nhanh đi! Nếu ngươi có thể còn sống rời khỏi Ma Vực, coi như ngươi vận khí không tệ.
Tô Ly nhìn hướng hắn biến mất cười nói:
- Đóng giả dáng vẻ này cho ai xem chứ?
Không biết vì sao, nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên trầm mặc, nhìn về phương bắc thở dài.
Tiểu tử kia rời khỏi Chu Viên cũng không nói hỏi thăm một chút xem nha đầu kia thế nào, có chết cũng đáng.
Hắn cởi quần áo rách, chỉ mặc quần lót đi vào trong suối nước nóng, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nằm vật xuống.
Bất kể là cởi áo hay bước đi, cho đến nằm vào suối nước nóng, động tác của hắn đều rất thong thả, dường như ngay cả việc di động một đầu ngón tay cũng rất khó khăn.
Hắn tựa vào đá trắng bên suối nước nóng, giơ tay hái xuống một đóa hoa nhài, cho vào trước mũi nhẹ nhàng hít hà.
Ai biết trong phong tuyết sao lại sinh được một đóa hoa tươi, cho dù có suối nước nóng, vì sao lại là hoa nhài?
Hắn có chút mệt mỏi, chẳng muốn nghĩ mấy vấn đề này, đem Hoàng Chỉ Tán để qua một bên, sau đó nhắm hai mắt lại.
Lúc này, mấy vạn đại quân và này cường nhân ma tộc còn tại truy tìm tung tích của hắn.
Hắn lại như một du khách ngủ yên trong trong suối nước nóng.
...
...
Khách khách, đó là tiếng giày dẫm lên tuyết xốp.
Tô Ly mở to mắt.
Từ lúc Trần Trường Sinh rời khỏi, hắn ở trong suối nước nóng yên tĩnh được một khắc.
Trần Trường Sinh đã trở lại.
Tô Ly không có quay đầu, thanh âm không chút cảm xúc nói:
- Sợ rồi?
Trần Trường Sinh không trả lời Tô Ly, đi đến phía sau hắn ngồi xổm xuống, một lần nữa tháo kim châm.
Tô Ly trào phúng nói:
- Sự ngông nghênh của ngươi đâu này? Sao đột nhiên biến thành nhu nhược rồi? Hay gió tuyết thổi mạnh, con đường phía trước khó đi, hiện tại đã biết sợ? Không phân biệt được nam bắc, đến cầu Ly Sơn Kiếm Tông ta quan tâm mới có thể đi tiếp.
Trần Trường Sinh vẫn không để ý đến hắn, ngón tay cầm kim châm châm vào cổ hắn.
Lần đầu tiên thay Tô Ly hành châm hắn đã nhận ra kim châm rất dễ dàng tiến vào, không có gặp được bất cứ trở ngại gì.
Nhưng lúc này hắn không cố ý khống chế châm pháp, như vậy Tô Ly tự nhiên cảm nhận được đau đớn.
Tô Ly bị đau, giận dữ nói:
- Tên khốn khiếp ngươi muốn làm gì!
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, lấy ra vài cọng dược thảo vừa rồi đi đào ngoài tuyết lĩnh, nghiền thuốc pha chế sẵn thoa lên miệng vết thương của hắn, lại nhìn quanh nhặt áo của Tô Ly lên, xé thành mảnh vải, thay hắn cẩn thận băng bó.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Tô Ly rất tức giận, mắng:
- Chẳng lẽ tiểu tử khốn khiếp cho là ta bị thương, không thể đi, cần ngươi tới chiếu cố?
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, cúi đầu làm chuyện của mình.
Tô Ly cảm thấy việc này quá mức hoang đường, tức giận vô cùng mà cười:
- Ngươi biết ta là ai không? Ngươi là ai? Ta còn cần phế vật ngươi chiếu cố sao!
Trần Trường Sinh nói chuyện, nhưng không phải trả lời hắn, hắn nhìn vết thương, cau mày, có chút căm tức, lầm bầm nói:
- Nếu không phải ở trong Chu Viên đã đánh mất nhiều đồ, việc trị thương sẽ đơn giản hơn.
Tô Ly thật sự nóng nảy, chuẩn bị chửi ầm lên, lại bị Trần Trường Sinh cầm một gốc cây dược thảo trực tiếp nhét vào trong miệng, mọi thô tục đều bị nuốt trở về.
- Ô ô ... Ô ô...
Tô Ly thật vất vả mới nuốt vào trong bụng, giận dữ nói:
- Ngươi, nếu ta có thể động, tuyệt đối một kiếm bổ đôi ngươi! Cả Dần lão nhân cũng không dám đối vô lễ với ta như thế! Ta cùng Thiên Hải ngang vai chuyện trò vui vẻ! Ngươi, ngươi lại dám đối với ta như thế!
Trần Trường Sinh giận dữ nói:
- Tiền bối, ngài sao có thể không hiểu chuyện như vậy? Ta trị thương cho ngài, ngài có thể an tĩnh chút không?
Vì thế, Tô Ly an tĩnh.
Hắn nhìn tuyết bay ở không trung trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi:
- Ta... Diễn không tốt sao?
Hoá ra vừa rồi hết thảy đều là giả dối, là diễn xuất.
Tô Ly biết chính mình trọng thương khó đi, Ma tộc đại quân đuổi giết phía sau, hắn không muốn liên lụy Trần Trường Sinh, cho nên dùng những thủ đoạn kia cố ý chọc giận Trần Trường Sinh, muốn Trần Trường Sinh rời đi trước.
Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, trầm mặc một lát rồi nói:
- ... Rất tốt.
Tô Ly tự giễu nói:
- Vậy ngươi làm sao thấy được?
- Ta... Kỳ thật không nhìn ra.
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói thực:
- Ta không thích bị người oan uổng, cho nên vừa rồi ta thật sự rất tức giận, cảm thấy tiền bối rất hống hách, rất không nói đạo lý, rất...
Tô Ly ho hai tiếng, cười nói:
- Rất ti tiện.
Trần Trường Sinh không dám lặp lại hai chữ này, hạ giọng nói nói:
- Tóm lại có chút... Già mà không đáng kính.
Tô Ly thôi tươi cười hỏi:
- Vậy sao ngươi quay về?
Trần Trường Sinh nói:
- Bởi vì vết thương của tiền bối thật sự rất nặng.
Những lời này hắn nói rất bình thường, bởi vì với hắn mà nói, thực đúng là chuyện bình thường.
Nhưng mà vào tai Tô Ly lại rất không bình thường.
- Nói cách khác, ngươi rất chán ghét ta, tự tôn bị tổn thương, vội vã rời đi, nhưng cũng bởi vì... ta bị thương quá nặng, cho nên... trở lại cứu ta?
Trần Trường Sinh không nói gì.
Lúc này hắn đã biết Tô Ly dùng ngôn ngữ và cử chỉ đáng ghét đều là cố ý , tự nhiên không còn tức giận, chỉ có cảm động.
Cái gì là phong phạm chân chính của tiền bối cao nhân? Không phải tiên cốt đạo cốt, không phải anh hùng vô địch, không phải chiến thiên đấu địa.
Đây là phong phạm của tiền bối cao nhân.
Dù biểu hiện ra ngoài vô cùng ti tiện.
Trần Trường Sinh bế Tô Ly ra khỏi suối nước nóng, lúc cõng trên lưng còn không có quên nhặt lên Hoàng Chỉ Tán.
Tô Ly ở sau lưng hắn cảm thán nói:
- Trần Trường Sinh, nếu ngươi cứ tốt như vậy, Dung cái nha đầu kia có làm khó không thì ta không biết, nhưng ta thật sự sẽ rất khó khăn.
Giống như lúc trước hắn đã nói, thế nhân đều biết, Thu Sơn Quân là hậu bối hắn thương yêu nhất.
Những lời này, không hề nghi ngờ là biểu lộ sự thưởng thức của Tô Ly với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tìm lời nói hòa tan bầu không khí này, chợt thấy Hoàng Chỉ Tán, nói:
- Ta sở dĩ trở về, ngoại trừ vết thương tiền bối quá nặng cũng là bởi vì nhớ tới đã quên mất cái ô này.
Tô Ly không vui nói:
- Đây là ô của ta, sao có thể là bị ngươi quên ở được.
Trần Trường Sinh còn nghiêm túc nói:
- Tiền bối, đây là ô Đường gia lão thái gia tặng cho ta đấy.
Tô Ly rất tức giận, nói:
- Đây là ô của ta!
Trần Trường Sinh cười cười, không tiếp tục tranh chấp, nói:
- Đợi rời khỏi Ma Vực rồi nói.
Nói xong câu đó, hắn cõng Tô Ly ra ngoài tuyết lĩnh.
Không bao lâu, phong tuyết che dấu thân ảnh của bọn họ.
- Tiền bối, nếu ngài muốn ta rời khỏi thì hoàn toàn có thể nói thẳng, cần gì làm nhiều chuyện như vậy, cố ý chọc giận ta, gạt ta?
- Tô Ly ta làm việc tự có đạo lý của ta, chẳng lẽ còn cần giải thích với ngươi?
- Được rồi... Tiền bối, ngài mới vừa nói Dần lão nhân là ai vậy?
- Giáo Hoàng.
- A... Giáo Hoàng Bệ Hạ họ Dần sao?
- Có phải cảm thấy rất bựa không?
- Tiền bối... Ta không nghĩ như vậy.
- Vậy ý của ngươi là đang trách ta.
- Tiền bối, lúc trước ở trên cánh đồng tuyết, ta còn tưởng rằng ngài thật sự sẽ tiếp tục chiến đấu.
- Ma quân, hơn mười ma tướng, Hắc Bào... Còn có Ma Soái biến thái chờ ở đâu đó... Còn đánh nữa? Ngươi cho ta là ngốc à?
- Nhưng... Lúc xuất kiếm ngài thật sự rất oai hùng, thật không nghĩ tới ngài sẽ chạy trốn.
- Binh giả quỷ đạo dã (dùng binh đánh giặc là hành động dối trá), kiếm đạo là gì?
- Không biết.
- Kiếm đạo chi hồn, ngay tại một chữ kiếm.
Trần Trường Sinh cõng Tô Ly trèo đèo lội suối, đối thoại đến giờ không thể tiếp túc. Hắn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa rất buồn bực, hay cũng do buồn bực mà càng cảm thấy mỏi mệt, nghĩ thầm rằng cũng là cõng nhau chạy, so với cõng tiểu cô nương trong Chu Viên sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Mấy vạn Ma tộc đại quân phân thành vô số đạo thiết lưu từ Tuyết Lão Thành hướng về phía nam, chỉ cần đủ thời giờ, Ma tộc đại quân tuyệt đối có thể lật tung trăm dặm, nhưng mà Hắc Bào nhìn Ma tộc đại quân biến mất ở trong gió tuyết lại không hề thả lỏng.
Ngay vào lúc này, cánh đồng tuyết chấn động, mặt tuyết mấy ngày ban đêm bị cường nhân dùng uy áp và kiếm ý nghiền nát lập tức trở nên xốp rất nhiều, cùng với thanh âm nặng nề, một yêu thú từ trong gió tuyết chậm rãi đi ra, miệng kéo dài đến sừng, hung thần vô cùng, đúng là Đảo Sơn Lão đứng hạng ba Địa thú bảng.
Khoảng cách giữa hắn và Tô Ly vô cùng xa xôi, cứ như biển cả, cho dù đem Thiên Lương Vương Phá, Họa Giáp Tiếu Trương, Lương Vương Tôn…cao thủ ở Tiêu Dao Bảng ném vào biển này cũng không lấp được. Ở giới tu hành, Tô Ly chính là một tòa thần minh, còn hắn chỉ là thần minh trước một người bình thường.
Bị tiền bối cường nhân ở trên cao nhìn xuống giáo huấn, đổi thành hậu bối trẻ tuổi khác chỉ sợ đã sớm cúi người nhận sai, hoặc là lo sợ không dám nói, Trần Trường Sinh lúc này cũng rất khẩn trương, thân thể có chút run rẩy, nhưng thanh âm lại vẫn như cũ bình tĩnh mà kiên định:
- Ta không rõ ý của tiền bối.
Hắn quý trọng sinh mạng và thời gian, cho rằng nói dối là một phương thức giao lưu không lịch sự, cho nên từ trước đến nay chỉ muốn thành thật, đây là một câu nói thật, hắn không biết Tô Ly nói cơ hội ở đây là gì. Hắn chuẩn bị truyền cấp kiếm pháp của mình hay là cơ hội còn sống rời đi?
Tô Ly nhìn hắn mặt không chút cảm xúc hỏi:
- Ta là ai?
Lúc này đây Trần Trường Sinh đã có kinh nghiệm nên không hiểu lầm như lúc đầu, nhưng giờ cảm xúc hắn không tốt, cho nên quật cường ngậm miệng, không chịu trả lời.
Tô Ly rất có kinh nghiệm trong tình huống này, trên mặt không có bất kỳ vẻ xấu hổ nào, chỉ vào mặt mình tự hỏi tự đáp:
- Ta là Ly Sơn Tô Ly.
Thanh âm của hắn chợt đề cao, vô cùng lạnh:
- Ta chỉ cần đưa mắt nhìn đã nhận ra công pháp của Hắc Bào, chẳng lẽ còn nhìn không ra ngươi chính là Trần Trường Sinh sao! Cũng bởi vì ta đã nhìn ra ngươi là Trần Trường Sinh cho nên mới bảo ngươi không cần nói mình là Trần Trường Sinh, ta còn nói không phải một lần, ngươi vì sao phải nói ra hả? Ngươi có ý gì?
Tiếng hét to làm Trần Trường Sinh cảm thấy cả người phát lạnh, nghĩ thầm tiền bối ngài rốt cuộc là có ý gì?
Ánh mắt của Tô Ly hơi hơi nheo lại, nhìn hắn nói:
- Nếu ngươi không phải Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, hoặc không nói mình là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, ta có thể làm bộ như không biết ngươi là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, vì trả cảm tình đưa tán của ngươi mà truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp, thế mà ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này.
Nghe xong câu này, Trần Trường Sinh mới hiểu được vị tiền bối này nghĩ gì, trầm mặc một lát sau mới nói:
- Ta là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh, vậy tại sao không thể thừa nhận mình là Quốc Giáo Học Viện Trần Trường Sinh? Cái này so với cơ hội tiền bối nói hình như quan trọng hơn.
- Không thể nào!
Tô Ly giận dữ phất tay áo, chỉ có điều ống tay áo đã rách, lại bị suối nước nóng làm ướt nên động tác không tự nhiên, phóng khoáng, ngược lại có vẻ rất đáng thương. Nhưng hắn cũng không thèm để ý điểm này, nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Có thể được Tô Ly ta đích thân truyền thụ kiếm pháp, bất kể là là học sinh học viện hay tông phái nào đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt, kinh sợ, ai dám bỏ bỏ qua cơ hội như vậy! Đó là hành vi bị tinh hải phỉ nhổ đấy!
Trần Trường Sinh không nói gì, nghĩ thầm rằng người này tự sướng kiêu ngạo, sợ là Đường Tam Thập Lục sống thêm năm trăm năm cũng không đuổi kịp.
Đột nhiên, Tô Ly bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng rét lạnh, nhìn hắn mặt không chút cảm xúc nói:
- Ta hiểu rồi.
Trần Trường Sinh tiếp tục im lặng, nghĩ thầm đến cả mình còn không rõ thì người kia hiểu được gì chứ?
Tô Ly nhìn hắn đùa cợt:
- Nói ngươi trong đám vãn bối bây giờ thiên phú cực cao, kiến thức rộng lớn, sao có thể không biết việc theo ta học kiếm là cơ duyên khó thế nào? Ngươi cố ý báo ra thân phận, hoá ra để ta không thể truyền kiếm pháp cho ngươi, do đó... Để cho ta nợ ngươi một phần ân tình?
Trần Trường Sinh nghĩ thế là sao, vị tiền bối này thật sự rất thích tự quyết định, hơn nữa cũng thật sự quá tự sướng, chẳng lẽ một phần ân tình của ngươi trọng yếu như vậy sao?
- Thế nhân đều biết Thu Sơn là hậu bối ta yêu thích nhất, ngươi hôm nay để cho ta nợ ngươi ân tình, tương lai ngươi và Thu Sơn có vì Dung nha đầu gây náo loạn, muốn dùng phần nhân tình này để cho ta không tiện lên tiếng, ít nhất cũng không tiện ra tay?
Tô Ly nhìn hắn mỉm cười nói:
- Thiếu niên... Rất chín chắn, rất âm hiểm.
Nụ cười lạnh giễu cợt, cứ như hiểu rõ hết thảy.
Trần Trường Sinh trầm mặc, cảm thấy rất không thoải mái, biết lúc này không thể tiếp tục không nói gì, giải thích:
- Tiền bối ngài nghĩ nhiều rồi.
- Vậy sao? Ngươi sở dĩ phải nói ra tên của mình, là bởi vì ngươi đạo đức cao thượng, không muốn chiếm tiện nghi Ly Sơn hay ngươi coi trọng vinh dự hơn theo ta học mấy chiêu kiếm pháp? Nếu quả thật là như vậy, ngươi đối với ta không có chỗ nào mưu cầu, như vậy còn đứng ở đây làm gì?
Tô Ly nhìn hắn như cười như không, đầy trào phúng:
- Ngươi đoạt vị trí đứng đầu Đại triều thí của Ly Sơn đệ tử, còn muốn đoạt lão bà của Thu Sơn nhà ta, ân tình đưa kiếm ngươi cũng không muốn, vậy còn chờ gì nữa? Chờ ta tâm tình không tốt chém ngươi một kiếm sao?
Lời nói đầy sát tâm, dữ dội lạnh lùng.
Phương pháp này không phải lấy oán trả ơn nhưng cũng cực hống hách mãnh liệt. Trần Trường Sinh hơi thở gấp, muốn đè nén tức giận giải thích vài câu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, trầm mặc một lát sau quấn kim châm vào tay, xoay người ra ngoài tuyết lĩnh.
Phong tuyết chẳng bao lâu che đi bóng dáng thiếu niên cô đơn.
- Cút nhanh đi! Nếu ngươi có thể còn sống rời khỏi Ma Vực, coi như ngươi vận khí không tệ.
Tô Ly nhìn hướng hắn biến mất cười nói:
- Đóng giả dáng vẻ này cho ai xem chứ?
Không biết vì sao, nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên trầm mặc, nhìn về phương bắc thở dài.
Tiểu tử kia rời khỏi Chu Viên cũng không nói hỏi thăm một chút xem nha đầu kia thế nào, có chết cũng đáng.
Hắn cởi quần áo rách, chỉ mặc quần lót đi vào trong suối nước nóng, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nằm vật xuống.
Bất kể là cởi áo hay bước đi, cho đến nằm vào suối nước nóng, động tác của hắn đều rất thong thả, dường như ngay cả việc di động một đầu ngón tay cũng rất khó khăn.
Hắn tựa vào đá trắng bên suối nước nóng, giơ tay hái xuống một đóa hoa nhài, cho vào trước mũi nhẹ nhàng hít hà.
Ai biết trong phong tuyết sao lại sinh được một đóa hoa tươi, cho dù có suối nước nóng, vì sao lại là hoa nhài?
Hắn có chút mệt mỏi, chẳng muốn nghĩ mấy vấn đề này, đem Hoàng Chỉ Tán để qua một bên, sau đó nhắm hai mắt lại.
Lúc này, mấy vạn đại quân và này cường nhân ma tộc còn tại truy tìm tung tích của hắn.
Hắn lại như một du khách ngủ yên trong trong suối nước nóng.
...
...
Khách khách, đó là tiếng giày dẫm lên tuyết xốp.
Tô Ly mở to mắt.
Từ lúc Trần Trường Sinh rời khỏi, hắn ở trong suối nước nóng yên tĩnh được một khắc.
Trần Trường Sinh đã trở lại.
Tô Ly không có quay đầu, thanh âm không chút cảm xúc nói:
- Sợ rồi?
Trần Trường Sinh không trả lời Tô Ly, đi đến phía sau hắn ngồi xổm xuống, một lần nữa tháo kim châm.
Tô Ly trào phúng nói:
- Sự ngông nghênh của ngươi đâu này? Sao đột nhiên biến thành nhu nhược rồi? Hay gió tuyết thổi mạnh, con đường phía trước khó đi, hiện tại đã biết sợ? Không phân biệt được nam bắc, đến cầu Ly Sơn Kiếm Tông ta quan tâm mới có thể đi tiếp.
Trần Trường Sinh vẫn không để ý đến hắn, ngón tay cầm kim châm châm vào cổ hắn.
Lần đầu tiên thay Tô Ly hành châm hắn đã nhận ra kim châm rất dễ dàng tiến vào, không có gặp được bất cứ trở ngại gì.
Nhưng lúc này hắn không cố ý khống chế châm pháp, như vậy Tô Ly tự nhiên cảm nhận được đau đớn.
Tô Ly bị đau, giận dữ nói:
- Tên khốn khiếp ngươi muốn làm gì!
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, lấy ra vài cọng dược thảo vừa rồi đi đào ngoài tuyết lĩnh, nghiền thuốc pha chế sẵn thoa lên miệng vết thương của hắn, lại nhìn quanh nhặt áo của Tô Ly lên, xé thành mảnh vải, thay hắn cẩn thận băng bó.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Tô Ly rất tức giận, mắng:
- Chẳng lẽ tiểu tử khốn khiếp cho là ta bị thương, không thể đi, cần ngươi tới chiếu cố?
Trần Trường Sinh vẫn không để ý tới hắn, cúi đầu làm chuyện của mình.
Tô Ly cảm thấy việc này quá mức hoang đường, tức giận vô cùng mà cười:
- Ngươi biết ta là ai không? Ngươi là ai? Ta còn cần phế vật ngươi chiếu cố sao!
Trần Trường Sinh nói chuyện, nhưng không phải trả lời hắn, hắn nhìn vết thương, cau mày, có chút căm tức, lầm bầm nói:
- Nếu không phải ở trong Chu Viên đã đánh mất nhiều đồ, việc trị thương sẽ đơn giản hơn.
Tô Ly thật sự nóng nảy, chuẩn bị chửi ầm lên, lại bị Trần Trường Sinh cầm một gốc cây dược thảo trực tiếp nhét vào trong miệng, mọi thô tục đều bị nuốt trở về.
- Ô ô ... Ô ô...
Tô Ly thật vất vả mới nuốt vào trong bụng, giận dữ nói:
- Ngươi, nếu ta có thể động, tuyệt đối một kiếm bổ đôi ngươi! Cả Dần lão nhân cũng không dám đối vô lễ với ta như thế! Ta cùng Thiên Hải ngang vai chuyện trò vui vẻ! Ngươi, ngươi lại dám đối với ta như thế!
Trần Trường Sinh giận dữ nói:
- Tiền bối, ngài sao có thể không hiểu chuyện như vậy? Ta trị thương cho ngài, ngài có thể an tĩnh chút không?
Vì thế, Tô Ly an tĩnh.
Hắn nhìn tuyết bay ở không trung trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi:
- Ta... Diễn không tốt sao?
Hoá ra vừa rồi hết thảy đều là giả dối, là diễn xuất.
Tô Ly biết chính mình trọng thương khó đi, Ma tộc đại quân đuổi giết phía sau, hắn không muốn liên lụy Trần Trường Sinh, cho nên dùng những thủ đoạn kia cố ý chọc giận Trần Trường Sinh, muốn Trần Trường Sinh rời đi trước.
Trần Trường Sinh thân thể hơi cứng lại, trầm mặc một lát rồi nói:
- ... Rất tốt.
Tô Ly tự giễu nói:
- Vậy ngươi làm sao thấy được?
- Ta... Kỳ thật không nhìn ra.
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói thực:
- Ta không thích bị người oan uổng, cho nên vừa rồi ta thật sự rất tức giận, cảm thấy tiền bối rất hống hách, rất không nói đạo lý, rất...
Tô Ly ho hai tiếng, cười nói:
- Rất ti tiện.
Trần Trường Sinh không dám lặp lại hai chữ này, hạ giọng nói nói:
- Tóm lại có chút... Già mà không đáng kính.
Tô Ly thôi tươi cười hỏi:
- Vậy sao ngươi quay về?
Trần Trường Sinh nói:
- Bởi vì vết thương của tiền bối thật sự rất nặng.
Những lời này hắn nói rất bình thường, bởi vì với hắn mà nói, thực đúng là chuyện bình thường.
Nhưng mà vào tai Tô Ly lại rất không bình thường.
- Nói cách khác, ngươi rất chán ghét ta, tự tôn bị tổn thương, vội vã rời đi, nhưng cũng bởi vì... ta bị thương quá nặng, cho nên... trở lại cứu ta?
Trần Trường Sinh không nói gì.
Lúc này hắn đã biết Tô Ly dùng ngôn ngữ và cử chỉ đáng ghét đều là cố ý , tự nhiên không còn tức giận, chỉ có cảm động.
Cái gì là phong phạm chân chính của tiền bối cao nhân? Không phải tiên cốt đạo cốt, không phải anh hùng vô địch, không phải chiến thiên đấu địa.
Đây là phong phạm của tiền bối cao nhân.
Dù biểu hiện ra ngoài vô cùng ti tiện.
Trần Trường Sinh bế Tô Ly ra khỏi suối nước nóng, lúc cõng trên lưng còn không có quên nhặt lên Hoàng Chỉ Tán.
Tô Ly ở sau lưng hắn cảm thán nói:
- Trần Trường Sinh, nếu ngươi cứ tốt như vậy, Dung cái nha đầu kia có làm khó không thì ta không biết, nhưng ta thật sự sẽ rất khó khăn.
Giống như lúc trước hắn đã nói, thế nhân đều biết, Thu Sơn Quân là hậu bối hắn thương yêu nhất.
Những lời này, không hề nghi ngờ là biểu lộ sự thưởng thức của Tô Ly với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, cảm thấy có chút xấu hổ, muốn tìm lời nói hòa tan bầu không khí này, chợt thấy Hoàng Chỉ Tán, nói:
- Ta sở dĩ trở về, ngoại trừ vết thương tiền bối quá nặng cũng là bởi vì nhớ tới đã quên mất cái ô này.
Tô Ly không vui nói:
- Đây là ô của ta, sao có thể là bị ngươi quên ở được.
Trần Trường Sinh còn nghiêm túc nói:
- Tiền bối, đây là ô Đường gia lão thái gia tặng cho ta đấy.
Tô Ly rất tức giận, nói:
- Đây là ô của ta!
Trần Trường Sinh cười cười, không tiếp tục tranh chấp, nói:
- Đợi rời khỏi Ma Vực rồi nói.
Nói xong câu đó, hắn cõng Tô Ly ra ngoài tuyết lĩnh.
Không bao lâu, phong tuyết che dấu thân ảnh của bọn họ.
- Tiền bối, nếu ngài muốn ta rời khỏi thì hoàn toàn có thể nói thẳng, cần gì làm nhiều chuyện như vậy, cố ý chọc giận ta, gạt ta?
- Tô Ly ta làm việc tự có đạo lý của ta, chẳng lẽ còn cần giải thích với ngươi?
- Được rồi... Tiền bối, ngài mới vừa nói Dần lão nhân là ai vậy?
- Giáo Hoàng.
- A... Giáo Hoàng Bệ Hạ họ Dần sao?
- Có phải cảm thấy rất bựa không?
- Tiền bối... Ta không nghĩ như vậy.
- Vậy ý của ngươi là đang trách ta.
- Tiền bối, lúc trước ở trên cánh đồng tuyết, ta còn tưởng rằng ngài thật sự sẽ tiếp tục chiến đấu.
- Ma quân, hơn mười ma tướng, Hắc Bào... Còn có Ma Soái biến thái chờ ở đâu đó... Còn đánh nữa? Ngươi cho ta là ngốc à?
- Nhưng... Lúc xuất kiếm ngài thật sự rất oai hùng, thật không nghĩ tới ngài sẽ chạy trốn.
- Binh giả quỷ đạo dã (dùng binh đánh giặc là hành động dối trá), kiếm đạo là gì?
- Không biết.
- Kiếm đạo chi hồn, ngay tại một chữ kiếm.
Trần Trường Sinh cõng Tô Ly trèo đèo lội suối, đối thoại đến giờ không thể tiếp túc. Hắn lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa rất buồn bực, hay cũng do buồn bực mà càng cảm thấy mỏi mệt, nghĩ thầm rằng cũng là cõng nhau chạy, so với cõng tiểu cô nương trong Chu Viên sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Mấy vạn Ma tộc đại quân phân thành vô số đạo thiết lưu từ Tuyết Lão Thành hướng về phía nam, chỉ cần đủ thời giờ, Ma tộc đại quân tuyệt đối có thể lật tung trăm dặm, nhưng mà Hắc Bào nhìn Ma tộc đại quân biến mất ở trong gió tuyết lại không hề thả lỏng.
Ngay vào lúc này, cánh đồng tuyết chấn động, mặt tuyết mấy ngày ban đêm bị cường nhân dùng uy áp và kiếm ý nghiền nát lập tức trở nên xốp rất nhiều, cùng với thanh âm nặng nề, một yêu thú từ trong gió tuyết chậm rãi đi ra, miệng kéo dài đến sừng, hung thần vô cùng, đúng là Đảo Sơn Lão đứng hạng ba Địa thú bảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.