Quyển 1 - Chương 248: Tiểu Tiểu Tô
Miêu Nị
26/04/2016
Mãi đến khi người nọ đã đi mấy bước ở trên mặt đất tuyết, cạnh sắc kia mới dần dần thu lại.
Đó là một người đàn ông của loài người, không biết bao nhiêu tuổi, nếu chỉ nhìn không tập trung thần thái giữa lông mày, dường như vẫn là người trẻ tuổi, nhưng xem sự thâm ý yên lặng trong đồng tử của hắn, lại dường như đã tu hành ngàn năm.
Người đàn ông kia khoanh tay đứng ở trên mặt đất tuyết, bên hông đang buộc chuôi kiếm, nhẹ nhàng lung lay, có vẻ rất tùy ý, cho nên rất tự nhiên, phóng khoáng.
- Muốn làm thành một vài chuyện, cuối cùng cái giá phải trả cao một ít.
Hắc Bào nhìn người đàn ông nọ bình tĩnh nói:
- Tô Ly, ngươi đã lưu lạc mấy trăm năm trên thế gian, chẳng lẽ còn không muốn hiểu được đạo lý này?
Họ Tô, và khiến quân sư Hắc Bào của Ma tộc có hứng thú cùng nhau nói chuyện, thế gian chỉ có một người.
Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly.
Đối với thế giới loài người mà nói, quân sư Hắc Bào của Ma tộc là ác mộng lớn nhất, ở một mức độ nào đó, thậm chí hơn so với Ma quân kinh khủng.
Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly như vậy, đó là truyền thuyết ly kỳ nhất, một vùng đại dương mênh mông bừa bãi nhất.
Bởi vì Chu Viên, bọn họ gặp nhau, như vậy sau đó ai có thể rời khỏi?
Tô Ly không có hứng thú nói chuyện với Hắc Bào.
Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, hắn đối với việc nói chuyện với các đại nhân vật cực kỳ huyền diệu như chưởng môn sư huynh, Thánh nữ, Giáo Hoàng, Thái Tông Bệ Hạ vô cùng không có hứng thú.
Hứng thú của hắn dành cho kiếm, dành cho du ngoạn, dành cho mây trôi và sao trời.
Hắn trực tiếp hỏi:
- Ngươi đã phái bao nhiêu cấp dưới ẩn vào Chu Viên? Chúc Âm Vu còn có sử dụng tộc người vì ngươi?
Hắc Bào phất phất tay, mây mù lại nổi dậy trên cái mâm vuông màu đen, chôn vùi cảnh vật cùng dấu vết của người bên trong Chu Viên.
Hắn nhìn phía Tô Ly, híp mắt, mỉm cười nói:
- Thế nào? Lo lắng con gái của ngươi sao?
Nghe những lời này, Tô Ly cũng híp mắt mỉm cười.
Thời điểm Hắc Bào hí mắt, ánh mắt dài nhỏ mà thanh tú, nhưng tràn đầy tử ý, rất là đáng sợ.
Thời điểm Tô Ly hí mắt, cười tủm tỉm dường như phát ra từ nội tâm cao hứng, lúc này lại như thể là cạnh sắc chói lóa trên thân kiếm.
Hắn bùi ngùi nói:
- Không hổ là Hắc Bào trong truyền thuyết, quả thật rất đáng sợ, ngươi thậm chí ngay cả chuyện này đều biết rằng.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Trên thế giới này chuyện ta không biết rất ít.
Nụ cười Tô Ly dần dần thu lại, vẻ mặt hỏi thật sự:
- Vậy ngươi có biết hay không, lúc ta bắt đầu nổi điên, có đáng sợ bao nhiêu?
Hắc Bào cười càng thêm chân thành, nói:
- Năm đó lúc ngươi lần đầu tiên nổi điên, Vạn Kiếm Đại Trận của Ly Sơn suýt nữa đã bị ngươi hủy. Lúc ngươi lần thứ hai nổi điên, Trường Sinh Tông một đêm đã chết mười bảy vị trưởng lão, vì thế mãi đến hiện tại cũng không thể đề cử ra một vị tông chủ, lục thánh nhân cứ như vậy thiếu một vị. Loài người các ngươi đều nói Họa Giáp Tiếu Trương là người điên, lại nào đâu biết rằng, hắn ngay cả một đầu ngón chân của ngươi cũng không theo kịp nổi, chẳng qua lúc ngươi nổi điên làm những chuyện kia, điên cuồng đến không người nào dám đề cập đến mà thôi.
Tô Ly nghiêm túc giải thích nói:
- Chuyện thứ hai không có quan hệ gì với ta, ít nhất ta sẽ không thừa nhận đấy.
Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm.
Tô Ly nói:
- Ngươi đã biết ta phát điên đến rất đáng sợ, vì sao còn muốn làm như vậy?
Hắc Bào thu lại nụ cười, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói:
- Điều này nói rõ, ta có tin tưởng nắm giữ mọi chuyện cần thiết.
Tô Ly nhíu mày nói:
- Chuyện ta không thể giải thích được, là ngươi dựa vào cái gì nắm giữ Chu Viên, có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi ngươi có phải là Vương Chi Sách đại nhân hay không.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Mấy trăm năm qua, ngươi luôn luôn du ngoạn thế gian, nói vậy chính là đang tìm ta, muốn hỏi đến cùng sao?
Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn, tay phải dừng ở trên chuôi kiếm, nói:
- Mãi đến bây giời, ta vẫn như xưa không biết ngươi là ai, nhưng nếu thật vất vả mới tìm được ngươi, ta sẽ không muốn buông tha ngươi lần nữa.
Quân sư Hắc Bào của Ma tộc, không hề nghi ngờ chút nào là kẻ thù đáng sợ nhất bí hiểm nhất của thế giới loài người.
Năm đó nếu không phải hắn, hoặc là liên quân dưới trướng Thái Tông Bệ Hạ, sớm đã công phá thành Tuyết Lão, Ma tộc dĩ nhiên trở thành danh từ trong lịch sử.
Mấy trăm năm qua, chuyện cao thủ thế giới loài người muốn làm nhất, đó là tìm được Hắc Bào, sau đó giết chết Hắc Bào.
Vấn đề ở chỗ, mãi đến hiện tại, vẫn không có ai biết thân phận thật sự của Hắc Bào, chớ đừng nói chi là tìm được tung tích của hắn.
Cho đến hôm nay, Hắc Bào đã ngắt lấy một tia cầu vồng ở trên trời, vì Chu Viên đã mở một cánh cửa, kinh động đến Ly Sơn, do đó khiến Tô Ly đang du ngoạn ở đất bắc, đã tìm được hắn.
- Tìm được ta cũng không quan trọng, quan trọng là ... Giết chết ta, vấn đề ở chỗ, ngươi giết được ta sao?
Hắc Bào nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:
- Ta động Chu Viên, tiết ra một ít tung tích, bị ngươi thừa dịp, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, điều này cũng có thể là một hồi phục kích đối với ngươi, giống như nói qua lúc trước như vậy, ngươi đã tìm ta mấy trăm năm đều không có tìm được, như vậy, nếu ta không muốn cho ngươi tìm được ta, ngươi lại làm sao có thể tìm được ta?
Ánh mắt của Tô Ly híp càng thêm lợi hại, nụ cười vẫn như vậy, cạnh sắc dần dần lên.
Hắc Bào dường như cũng không phát hiện, thản nhiên nói:
- Lúc ban đầu ta khiến nhận thức tên người trong họ đi kinh đô ám sát tiểu Công chúa của Yêu tộc, chính là vì khiến loài người các ngươi tìm được Chu Viên trước, vì giữ lời với các ngươi, ta thậm chí cũng đã mượn qua thiên la của bệ hạ. Đương nhiên, biểu hiện bên ngoài vườn của tên tiểu tử Thu Sơn Quân kia, có chút vượt qua sức tưởng tượng của ta, ta bắt đầu vốn chuẩn bị một ít thủ đoạn, không thể dừng ở chỗ thực, đành phải vận dụng phương án chuẩn bị.
Tô Ly nói:
- Ngươi muốn giết người ở bên trong vườn?
Hắc Bào nói:
- Không sai.
Tô Ly nói:
- Nếu thủ đoạn này thật sự của ngươi, vì sao mấy trăm năm qua, ngươi vẫn không có động thủ ở trong Chu Viên?
Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Bởi vì ngươi mười mấy năm trước mới có một người con gái xem như trân bảo, bởi vì người con gái năm nay của ngươi mới có thể tiến vào Chu Viên, ta chính là muốn cho ngươi biết, ta có năng lực làm tổn thương tới con gái của ngươi, cho nên ngươi mới có thể nhất định tới tìm ta, như vậy, ta mới có thể giết chết ngươi.
Tô Ly dường như giật mình, nói:
- Hoá ra cuối cùng là vì giết chết ta?
Hắc Bào nói:
- Mất nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi.
Tô Ly có chút xấu hổ nói:
- Ta không phải thánh nhân, cũng không chưởng một phương mưa gió, đối với loài người mà nói, ta cũng không quan trọng.
- Ngươi đây không phải khiêm tốn, mà là ánh mắt của ta đang cười nhạo.
Hắc Bào lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Cái gọi là ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ, trong mắt ta đều không đủ sợ, bởi vì bọn họ dĩ nhiên già yếu, không muốn phát triển, nhưng ngươi không giống, ngươi không là chỗ giam giữ thế tục, lẻ loi một mình, dám giết có thể giết tốt giết thiện thậm chí không tiếc lạm sát, tộc của ta muốn chiến thắng loài người, giống như loài người của ngươi phải chết đi.
Tô Ly đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên có chút buồn rầu nói:
- Vì sao ta cảm thấy lời này nghe rất vui vẻ?
Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm, cầm lấy cái mâm vuông màu đen nhẹ nhàng run lên, chỉ thấy mây mù kiềm chế, tất cả dường như trước.
Vẻ mặt của Tô Ly lại lạnh xuống, nói:
- Ngươi đóng Chu Viên?
Hắc Bào nói:
- Đây là thế giới của Chu tiên sinh, ta mặc dù có hiểu biết, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn đóng cửa, nhưng tạm thời đóng vài ngày vẫn có thể làm được.
Tô Ly hơi hơi nhướn mày, nói:
- Ngươi đến cuối cùng muốn làm cái gì?
Hắc Bào nói:
- Ta nói rồi, phí nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi, trừ ngươi ra, ta còn muốn giết rất nhiều người.
Tô Ly lạnh giọng nói:
- Chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến Chu Viên, cho dù ngươi sớm có mưu đồ, nhưng cấp dưới lẻn đi vào lại sức mạnh có hạn, vài thằng ma nhãi con đã nghĩ đánh thắng mấy trăm người? Ma tộc được thiên đạo chiếu cố, trời sinh liền có thể tu hành, thân hình có thể nói hoàn mỹ, nhưng vì sao cuối cùng đánh không thắng loài người chúng ta? Bởi vì chúng ta chính là dựa vào nhiều người, ức hiếp ma ít các ngươi.
- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao loài người các ngươi trước sau không thể chiến thắng chúng ta? Bởi vì loài người các ngươi càng nhiều, sẽ càng dễ dàng nội chiến, ngoại trừ thức ăn thối rữa, trên vùng đại lục này của ta chưa từng thấy quá, giống như chủng tộc thích tự giết lẫn nhau như vậy của loài người các ngươi. Đương nhiên, ta cũng chưa từng có nghĩ tới, ở Chu Viên mở một cánh cửa hông, liền có thể mai táng mấy trăm người tu hành loài người Thông U Cảnh, ta chỉ là muốn giết chết vài người mà thôi, đây cũng không khó khăn.
Tô Ly hỏi:
- Ngươi muốn giết ai?
Hắc Bào mỉm cười nói:
- Chiết Tụ quá giống ngươi năm đó ngươi, cho nên là nhất định phải giết. Bao gồm con gái của ngươi ở bên trong hai tiểu cô nương, cũng là người nhất định phải chết, thiếu niên viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện kia gọi là Trần Trường Sinh? Là bốn người này, ta rất đáng tiếc Cẩu Hàn Thực không có tiến Chu Viên, bằng không gần như đủ cả rồi. Tại sao phải giết bốn người này? Bởi vì bọn họ là tương lai của loài người, mà ngươi là hiện tại của loài người. Chu Viên tái hiện, giúp ta hủy diệt hiện tại và tương lai của loài người, nghĩ đến chủ nhân của nó nếu biết chuyện này, cũng sẽ rất vui mừng.
Tô Ly trầm mặc một lát sau hỏi:
- Thu Sơn Quân đâu này?
- Chân long huyết mạch, không đủ hai mươi thì Tụ Tinh thành công... Đúng là thiên tài chân chính.
Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đáng tiếc tên vãn bối kia của ngươi là một kẻ tình si, khiến hắn biết rằng, mở ra Chu Viên chẳng khác gì là đã mở ra cửa chính đi thông vực sâu cho bốn người kia, để hắn biết rằng Từ Hữu Dung là bởi vì hắn mà chết, hắn tất nhiên sẽ hối tiếc cả đời, đối phó kẻ tình si như vậy, không giết hắn càng tàn nhẫn hơn nếu so với giết hắn.
Tô Ly nói:
- Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn.
Ba cái tên này, đều trên Tiêu Dao Bảng.
Hắn nói ra, là nghi vấn, cũng là khiêu chiến.
Hắc Bào ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Giống như ngươi nói vậy, loài người có thể sống như vậy, ta cuối cùng cần thật nhiều kiên nhẫn, từ từ sẽ đến, chậm rãi giết đi, ta nghĩ, một ngày nào đó có thể giết hết sạch sẽ.
Nói xong câu đó, hắn bắt đầu ho khan, khuôn mặt anh tuấn trở nên tái nhợt, màu xanh dưới làn da cũng càng phát ra nồng đậm, lộ vẻ phá lệ yêu dị, khóe môi thậm chí tràn ra một dòng máu tươi.
Thân ảnh của Tô Ly cũng hơi hơi lắc lư đứng lên, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm.
Cho đến lúc này, tuyết trong khoảng không yên lặng, mới xuất hiện mấy trăm vết kiếm giăng khắp nơi.
Có vài vết kiếm xâm nhập trong tuyết vài dặm, thậm chí phảng phất muốn phá vỡ không trung.
Nhưng chung quy không thể phá vỡ, bởi vì ở ngoài khoảng không tuyết, còn có phất phới nhiều tuyết.
Hoá ra cùng lúc nói chuyện, hai gã cao thủ mạnh nhất thế gian, luôn luôn đang chiến đấu.
Theo tiếng ho khan của Hắc Bào, khoảng không tuyết yên lặng dần dần buông lỏng, tuyết rơi xuống một lần nữa.
Mấy bóng dáng giống như núi, chậm rãi hiện ra ở bốn phía cánh đồng tuyết, uy áp kinh khủng đến cực điểm.
Mấy vị Đại tướng Ma tộc đang lúc xuất hiện.
Một bóng ma sinh ra từ đằng xa trong Thành Tuyết Lão, che đậy một nửa vùng thiên không, đã rơi vào phía trên cánh đồng tuyết.
Tô Ly giật mình, xoay người nhìn về phía nam, híp hai mắt, vẻ mặt hơi thất vọng, dường như có nhận thấy.
Sau đó, hắn chợt quát lên:
- Thôi nào mọi người.
Đại Trận Ly Sơn Vạn Kiếm lại khởi động lần nữa, vạn đường kiếm quang dưới ánh sáng mặt trời, giống như kim chảy..
Bạch hạc một tiếng thanh minh, rời khỏi Thánh Nữ Phong.
Trên đài Cam Lộ trong hoàng cung kinh đô, không có bóng dáng của Thánh Hậu nương nương.
Tiếng chuông bên trong Ly Cung, đều không có dấu hiệu vang lên báo trước, tuy rằng không hiện dồn dập, nhưng mềm mại không dứt, dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.
Dưới nhà tranh ngoài thành Hán Thu, Chu Lạc mở choàng mắt, chỉ có cảnh giác và khiếp sợ vô hạn, làm sao có thể nhìn được nửa phần men say,
Trong buồng xe, Mai Lý Sa cũng mở hai mắt ra, trong hai mắt hơi có vẻ đục ngầu hiện lên một tia thần sắc không hiểu.
Bọn họ không biết phương bắc xa xôi, bên ngoài Thành Tuyết Lão đang phát sinh chuyện gì, vẫn là tạm thời không biết Ly Sơn chấn động, nghe không được tiếng chuông của Ly Cung, nhưng một khắc này trước, bọn họ đã cảm giác được một chuyện cực kỳ khiếp sợ ngoài ý muốn—— Chu Viên đóng cửa một lần nữa.
Một vùng hỗn loạn trong rừng cây, trưởng lão của Trường Sinh Tông, quốc giáo giáo sĩ, sư trưởng của chư học viện tông phái, đều vọt tới vùng mây mù không tiêu tan phía trước nọ.
Tia chớp trong sương mù vẫn như cũ dữ tợn như rắn, lúc sáng sớm bị cầu vồng mở ra lối đi kia, chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, một lần nữa bị sương mù chiếm cứ.
Cầu vồng vẫn còn, nhưng vị trí đang di động không ngừng, không thể chuẩn xác mở ra đường đi, chỉ có thể khiến sương mù không ngừng quay cuồng.
Chu Lạc và Mai Lý Sa đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hình ảnh trước mắt, lấy nhãn lực của bọn họ, có thể nhìn thấy con đường nhỏ uốn khúc Thông U ở trong sương mù kia như ẩn như hiện, xác nhận con đường cũng không có bị biến mất hoàn toàn, chỉ có điều đã nhận được sự nhiễu loạn nào đó, tạm thời không thể thông hành.
- Thế giới nhỏ đều có quy tắc vận hành khác, ngoại trừ kẻ có được, ai cũng không thể thay đổi.
Mai Lý Sa trì hoãn vừa nói:
- Trừ phi Chu Độc Phu sống lại, không ai có thể đóng cửa Chu Viên trước, muốn qua vài ngày, cửa vườn sẽ phải mở ra một lần nữa.
Nói là như thế, không khí trong rừng lại không có cách nào trở nên nhẹ nhàng hơn.
Là ai đang ảnh hưởng tiến trình mở ra Chu Viên? Hắn muốn làm mấy thứ gì đó?
Chu Lạc và Mai Lý Sa không cần suy nghĩ, liền biết chắc là Ma tộc ra tay.
Bọn họ thậm chí trực tiếp nghĩ tới tên của người kia —— Hắc Bào.
Chuyện mà Mai Lý Sa nghĩ đến càng nhiều hơn, vẻ ưu tư trên mặt càng ngày càng đậm.
Đó là một người đàn ông của loài người, không biết bao nhiêu tuổi, nếu chỉ nhìn không tập trung thần thái giữa lông mày, dường như vẫn là người trẻ tuổi, nhưng xem sự thâm ý yên lặng trong đồng tử của hắn, lại dường như đã tu hành ngàn năm.
Người đàn ông kia khoanh tay đứng ở trên mặt đất tuyết, bên hông đang buộc chuôi kiếm, nhẹ nhàng lung lay, có vẻ rất tùy ý, cho nên rất tự nhiên, phóng khoáng.
- Muốn làm thành một vài chuyện, cuối cùng cái giá phải trả cao một ít.
Hắc Bào nhìn người đàn ông nọ bình tĩnh nói:
- Tô Ly, ngươi đã lưu lạc mấy trăm năm trên thế gian, chẳng lẽ còn không muốn hiểu được đạo lý này?
Họ Tô, và khiến quân sư Hắc Bào của Ma tộc có hứng thú cùng nhau nói chuyện, thế gian chỉ có một người.
Ly Sơn tiểu sư thúc, Tô Ly.
Đối với thế giới loài người mà nói, quân sư Hắc Bào của Ma tộc là ác mộng lớn nhất, ở một mức độ nào đó, thậm chí hơn so với Ma quân kinh khủng.
Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly như vậy, đó là truyền thuyết ly kỳ nhất, một vùng đại dương mênh mông bừa bãi nhất.
Bởi vì Chu Viên, bọn họ gặp nhau, như vậy sau đó ai có thể rời khỏi?
Tô Ly không có hứng thú nói chuyện với Hắc Bào.
Bắt đầu từ mấy trăm năm trước, hắn đối với việc nói chuyện với các đại nhân vật cực kỳ huyền diệu như chưởng môn sư huynh, Thánh nữ, Giáo Hoàng, Thái Tông Bệ Hạ vô cùng không có hứng thú.
Hứng thú của hắn dành cho kiếm, dành cho du ngoạn, dành cho mây trôi và sao trời.
Hắn trực tiếp hỏi:
- Ngươi đã phái bao nhiêu cấp dưới ẩn vào Chu Viên? Chúc Âm Vu còn có sử dụng tộc người vì ngươi?
Hắc Bào phất phất tay, mây mù lại nổi dậy trên cái mâm vuông màu đen, chôn vùi cảnh vật cùng dấu vết của người bên trong Chu Viên.
Hắn nhìn phía Tô Ly, híp mắt, mỉm cười nói:
- Thế nào? Lo lắng con gái của ngươi sao?
Nghe những lời này, Tô Ly cũng híp mắt mỉm cười.
Thời điểm Hắc Bào hí mắt, ánh mắt dài nhỏ mà thanh tú, nhưng tràn đầy tử ý, rất là đáng sợ.
Thời điểm Tô Ly hí mắt, cười tủm tỉm dường như phát ra từ nội tâm cao hứng, lúc này lại như thể là cạnh sắc chói lóa trên thân kiếm.
Hắn bùi ngùi nói:
- Không hổ là Hắc Bào trong truyền thuyết, quả thật rất đáng sợ, ngươi thậm chí ngay cả chuyện này đều biết rằng.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Trên thế giới này chuyện ta không biết rất ít.
Nụ cười Tô Ly dần dần thu lại, vẻ mặt hỏi thật sự:
- Vậy ngươi có biết hay không, lúc ta bắt đầu nổi điên, có đáng sợ bao nhiêu?
Hắc Bào cười càng thêm chân thành, nói:
- Năm đó lúc ngươi lần đầu tiên nổi điên, Vạn Kiếm Đại Trận của Ly Sơn suýt nữa đã bị ngươi hủy. Lúc ngươi lần thứ hai nổi điên, Trường Sinh Tông một đêm đã chết mười bảy vị trưởng lão, vì thế mãi đến hiện tại cũng không thể đề cử ra một vị tông chủ, lục thánh nhân cứ như vậy thiếu một vị. Loài người các ngươi đều nói Họa Giáp Tiếu Trương là người điên, lại nào đâu biết rằng, hắn ngay cả một đầu ngón chân của ngươi cũng không theo kịp nổi, chẳng qua lúc ngươi nổi điên làm những chuyện kia, điên cuồng đến không người nào dám đề cập đến mà thôi.
Tô Ly nghiêm túc giải thích nói:
- Chuyện thứ hai không có quan hệ gì với ta, ít nhất ta sẽ không thừa nhận đấy.
Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm.
Tô Ly nói:
- Ngươi đã biết ta phát điên đến rất đáng sợ, vì sao còn muốn làm như vậy?
Hắc Bào thu lại nụ cười, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói:
- Điều này nói rõ, ta có tin tưởng nắm giữ mọi chuyện cần thiết.
Tô Ly nhíu mày nói:
- Chuyện ta không thể giải thích được, là ngươi dựa vào cái gì nắm giữ Chu Viên, có đôi khi, ta thậm chí hoài nghi ngươi có phải là Vương Chi Sách đại nhân hay không.
Hắc Bào bình tĩnh nói:
- Mấy trăm năm qua, ngươi luôn luôn du ngoạn thế gian, nói vậy chính là đang tìm ta, muốn hỏi đến cùng sao?
Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn, tay phải dừng ở trên chuôi kiếm, nói:
- Mãi đến bây giời, ta vẫn như xưa không biết ngươi là ai, nhưng nếu thật vất vả mới tìm được ngươi, ta sẽ không muốn buông tha ngươi lần nữa.
Quân sư Hắc Bào của Ma tộc, không hề nghi ngờ chút nào là kẻ thù đáng sợ nhất bí hiểm nhất của thế giới loài người.
Năm đó nếu không phải hắn, hoặc là liên quân dưới trướng Thái Tông Bệ Hạ, sớm đã công phá thành Tuyết Lão, Ma tộc dĩ nhiên trở thành danh từ trong lịch sử.
Mấy trăm năm qua, chuyện cao thủ thế giới loài người muốn làm nhất, đó là tìm được Hắc Bào, sau đó giết chết Hắc Bào.
Vấn đề ở chỗ, mãi đến hiện tại, vẫn không có ai biết thân phận thật sự của Hắc Bào, chớ đừng nói chi là tìm được tung tích của hắn.
Cho đến hôm nay, Hắc Bào đã ngắt lấy một tia cầu vồng ở trên trời, vì Chu Viên đã mở một cánh cửa, kinh động đến Ly Sơn, do đó khiến Tô Ly đang du ngoạn ở đất bắc, đã tìm được hắn.
- Tìm được ta cũng không quan trọng, quan trọng là ... Giết chết ta, vấn đề ở chỗ, ngươi giết được ta sao?
Hắc Bào nhìn Tô Ly bình tĩnh nói:
- Ta động Chu Viên, tiết ra một ít tung tích, bị ngươi thừa dịp, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, điều này cũng có thể là một hồi phục kích đối với ngươi, giống như nói qua lúc trước như vậy, ngươi đã tìm ta mấy trăm năm đều không có tìm được, như vậy, nếu ta không muốn cho ngươi tìm được ta, ngươi lại làm sao có thể tìm được ta?
Ánh mắt của Tô Ly híp càng thêm lợi hại, nụ cười vẫn như vậy, cạnh sắc dần dần lên.
Hắc Bào dường như cũng không phát hiện, thản nhiên nói:
- Lúc ban đầu ta khiến nhận thức tên người trong họ đi kinh đô ám sát tiểu Công chúa của Yêu tộc, chính là vì khiến loài người các ngươi tìm được Chu Viên trước, vì giữ lời với các ngươi, ta thậm chí cũng đã mượn qua thiên la của bệ hạ. Đương nhiên, biểu hiện bên ngoài vườn của tên tiểu tử Thu Sơn Quân kia, có chút vượt qua sức tưởng tượng của ta, ta bắt đầu vốn chuẩn bị một ít thủ đoạn, không thể dừng ở chỗ thực, đành phải vận dụng phương án chuẩn bị.
Tô Ly nói:
- Ngươi muốn giết người ở bên trong vườn?
Hắc Bào nói:
- Không sai.
Tô Ly nói:
- Nếu thủ đoạn này thật sự của ngươi, vì sao mấy trăm năm qua, ngươi vẫn không có động thủ ở trong Chu Viên?
Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Bởi vì ngươi mười mấy năm trước mới có một người con gái xem như trân bảo, bởi vì người con gái năm nay của ngươi mới có thể tiến vào Chu Viên, ta chính là muốn cho ngươi biết, ta có năng lực làm tổn thương tới con gái của ngươi, cho nên ngươi mới có thể nhất định tới tìm ta, như vậy, ta mới có thể giết chết ngươi.
Tô Ly dường như giật mình, nói:
- Hoá ra cuối cùng là vì giết chết ta?
Hắc Bào nói:
- Mất nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi.
Tô Ly có chút xấu hổ nói:
- Ta không phải thánh nhân, cũng không chưởng một phương mưa gió, đối với loài người mà nói, ta cũng không quan trọng.
- Ngươi đây không phải khiêm tốn, mà là ánh mắt của ta đang cười nhạo.
Hắc Bào lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Cái gọi là ngũ thánh nhân, Bát Phương Phong Vũ, trong mắt ta đều không đủ sợ, bởi vì bọn họ dĩ nhiên già yếu, không muốn phát triển, nhưng ngươi không giống, ngươi không là chỗ giam giữ thế tục, lẻ loi một mình, dám giết có thể giết tốt giết thiện thậm chí không tiếc lạm sát, tộc của ta muốn chiến thắng loài người, giống như loài người của ngươi phải chết đi.
Tô Ly đã trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên có chút buồn rầu nói:
- Vì sao ta cảm thấy lời này nghe rất vui vẻ?
Hắc Bào cười cười, không nói gì thêm, cầm lấy cái mâm vuông màu đen nhẹ nhàng run lên, chỉ thấy mây mù kiềm chế, tất cả dường như trước.
Vẻ mặt của Tô Ly lại lạnh xuống, nói:
- Ngươi đóng Chu Viên?
Hắc Bào nói:
- Đây là thế giới của Chu tiên sinh, ta mặc dù có hiểu biết, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn đóng cửa, nhưng tạm thời đóng vài ngày vẫn có thể làm được.
Tô Ly hơi hơi nhướn mày, nói:
- Ngươi đến cuối cùng muốn làm cái gì?
Hắc Bào nói:
- Ta nói rồi, phí nhiều tâm tư bố cục như vậy, cuối cùng cũng phải lấy được đầy đủ cái lợi, trừ ngươi ra, ta còn muốn giết rất nhiều người.
Tô Ly lạnh giọng nói:
- Chỉ có Thông U Cảnh mới có thể tiến Chu Viên, cho dù ngươi sớm có mưu đồ, nhưng cấp dưới lẻn đi vào lại sức mạnh có hạn, vài thằng ma nhãi con đã nghĩ đánh thắng mấy trăm người? Ma tộc được thiên đạo chiếu cố, trời sinh liền có thể tu hành, thân hình có thể nói hoàn mỹ, nhưng vì sao cuối cùng đánh không thắng loài người chúng ta? Bởi vì chúng ta chính là dựa vào nhiều người, ức hiếp ma ít các ngươi.
- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, vì sao loài người các ngươi trước sau không thể chiến thắng chúng ta? Bởi vì loài người các ngươi càng nhiều, sẽ càng dễ dàng nội chiến, ngoại trừ thức ăn thối rữa, trên vùng đại lục này của ta chưa từng thấy quá, giống như chủng tộc thích tự giết lẫn nhau như vậy của loài người các ngươi. Đương nhiên, ta cũng chưa từng có nghĩ tới, ở Chu Viên mở một cánh cửa hông, liền có thể mai táng mấy trăm người tu hành loài người Thông U Cảnh, ta chỉ là muốn giết chết vài người mà thôi, đây cũng không khó khăn.
Tô Ly hỏi:
- Ngươi muốn giết ai?
Hắc Bào mỉm cười nói:
- Chiết Tụ quá giống ngươi năm đó ngươi, cho nên là nhất định phải giết. Bao gồm con gái của ngươi ở bên trong hai tiểu cô nương, cũng là người nhất định phải chết, thiếu niên viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện kia gọi là Trần Trường Sinh? Là bốn người này, ta rất đáng tiếc Cẩu Hàn Thực không có tiến Chu Viên, bằng không gần như đủ cả rồi. Tại sao phải giết bốn người này? Bởi vì bọn họ là tương lai của loài người, mà ngươi là hiện tại của loài người. Chu Viên tái hiện, giúp ta hủy diệt hiện tại và tương lai của loài người, nghĩ đến chủ nhân của nó nếu biết chuyện này, cũng sẽ rất vui mừng.
Tô Ly trầm mặc một lát sau hỏi:
- Thu Sơn Quân đâu này?
- Chân long huyết mạch, không đủ hai mươi thì Tụ Tinh thành công... Đúng là thiên tài chân chính.
Hắc Bào nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đáng tiếc tên vãn bối kia của ngươi là một kẻ tình si, khiến hắn biết rằng, mở ra Chu Viên chẳng khác gì là đã mở ra cửa chính đi thông vực sâu cho bốn người kia, để hắn biết rằng Từ Hữu Dung là bởi vì hắn mà chết, hắn tất nhiên sẽ hối tiếc cả đời, đối phó kẻ tình si như vậy, không giết hắn càng tàn nhẫn hơn nếu so với giết hắn.
Tô Ly nói:
- Vương Phá, Tiếu Trương, Lương Vương Tôn.
Ba cái tên này, đều trên Tiêu Dao Bảng.
Hắn nói ra, là nghi vấn, cũng là khiêu chiến.
Hắc Bào ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Giống như ngươi nói vậy, loài người có thể sống như vậy, ta cuối cùng cần thật nhiều kiên nhẫn, từ từ sẽ đến, chậm rãi giết đi, ta nghĩ, một ngày nào đó có thể giết hết sạch sẽ.
Nói xong câu đó, hắn bắt đầu ho khan, khuôn mặt anh tuấn trở nên tái nhợt, màu xanh dưới làn da cũng càng phát ra nồng đậm, lộ vẻ phá lệ yêu dị, khóe môi thậm chí tràn ra một dòng máu tươi.
Thân ảnh của Tô Ly cũng hơi hơi lắc lư đứng lên, ánh mắt lộ vẻ ảm đạm.
Cho đến lúc này, tuyết trong khoảng không yên lặng, mới xuất hiện mấy trăm vết kiếm giăng khắp nơi.
Có vài vết kiếm xâm nhập trong tuyết vài dặm, thậm chí phảng phất muốn phá vỡ không trung.
Nhưng chung quy không thể phá vỡ, bởi vì ở ngoài khoảng không tuyết, còn có phất phới nhiều tuyết.
Hoá ra cùng lúc nói chuyện, hai gã cao thủ mạnh nhất thế gian, luôn luôn đang chiến đấu.
Theo tiếng ho khan của Hắc Bào, khoảng không tuyết yên lặng dần dần buông lỏng, tuyết rơi xuống một lần nữa.
Mấy bóng dáng giống như núi, chậm rãi hiện ra ở bốn phía cánh đồng tuyết, uy áp kinh khủng đến cực điểm.
Mấy vị Đại tướng Ma tộc đang lúc xuất hiện.
Một bóng ma sinh ra từ đằng xa trong Thành Tuyết Lão, che đậy một nửa vùng thiên không, đã rơi vào phía trên cánh đồng tuyết.
Tô Ly giật mình, xoay người nhìn về phía nam, híp hai mắt, vẻ mặt hơi thất vọng, dường như có nhận thấy.
Sau đó, hắn chợt quát lên:
- Thôi nào mọi người.
Đại Trận Ly Sơn Vạn Kiếm lại khởi động lần nữa, vạn đường kiếm quang dưới ánh sáng mặt trời, giống như kim chảy..
Bạch hạc một tiếng thanh minh, rời khỏi Thánh Nữ Phong.
Trên đài Cam Lộ trong hoàng cung kinh đô, không có bóng dáng của Thánh Hậu nương nương.
Tiếng chuông bên trong Ly Cung, đều không có dấu hiệu vang lên báo trước, tuy rằng không hiện dồn dập, nhưng mềm mại không dứt, dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.
Dưới nhà tranh ngoài thành Hán Thu, Chu Lạc mở choàng mắt, chỉ có cảnh giác và khiếp sợ vô hạn, làm sao có thể nhìn được nửa phần men say,
Trong buồng xe, Mai Lý Sa cũng mở hai mắt ra, trong hai mắt hơi có vẻ đục ngầu hiện lên một tia thần sắc không hiểu.
Bọn họ không biết phương bắc xa xôi, bên ngoài Thành Tuyết Lão đang phát sinh chuyện gì, vẫn là tạm thời không biết Ly Sơn chấn động, nghe không được tiếng chuông của Ly Cung, nhưng một khắc này trước, bọn họ đã cảm giác được một chuyện cực kỳ khiếp sợ ngoài ý muốn—— Chu Viên đóng cửa một lần nữa.
Một vùng hỗn loạn trong rừng cây, trưởng lão của Trường Sinh Tông, quốc giáo giáo sĩ, sư trưởng của chư học viện tông phái, đều vọt tới vùng mây mù không tiêu tan phía trước nọ.
Tia chớp trong sương mù vẫn như cũ dữ tợn như rắn, lúc sáng sớm bị cầu vồng mở ra lối đi kia, chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy gì nữa, một lần nữa bị sương mù chiếm cứ.
Cầu vồng vẫn còn, nhưng vị trí đang di động không ngừng, không thể chuẩn xác mở ra đường đi, chỉ có thể khiến sương mù không ngừng quay cuồng.
Chu Lạc và Mai Lý Sa đứng ở phía trước nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hình ảnh trước mắt, lấy nhãn lực của bọn họ, có thể nhìn thấy con đường nhỏ uốn khúc Thông U ở trong sương mù kia như ẩn như hiện, xác nhận con đường cũng không có bị biến mất hoàn toàn, chỉ có điều đã nhận được sự nhiễu loạn nào đó, tạm thời không thể thông hành.
- Thế giới nhỏ đều có quy tắc vận hành khác, ngoại trừ kẻ có được, ai cũng không thể thay đổi.
Mai Lý Sa trì hoãn vừa nói:
- Trừ phi Chu Độc Phu sống lại, không ai có thể đóng cửa Chu Viên trước, muốn qua vài ngày, cửa vườn sẽ phải mở ra một lần nữa.
Nói là như thế, không khí trong rừng lại không có cách nào trở nên nhẹ nhàng hơn.
Là ai đang ảnh hưởng tiến trình mở ra Chu Viên? Hắn muốn làm mấy thứ gì đó?
Chu Lạc và Mai Lý Sa không cần suy nghĩ, liền biết chắc là Ma tộc ra tay.
Bọn họ thậm chí trực tiếp nghĩ tới tên của người kia —— Hắc Bào.
Chuyện mà Mai Lý Sa nghĩ đến càng nhiều hơn, vẻ ưu tư trên mặt càng ngày càng đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.