Quyển 3 - Chương 465: Tình cờ gặp mặt ở Trừng Hồ Lầu
Miêu Nị
09/12/2016
Từ Thế Tích hơi nhíu mày, nghĩ thầm rằng người con rể được công nhận
trầm ổn trưởng thành sớm kia, chưa mười sáu tuổi đã chạm đến cánh cửa Tụ Tinh Cảnh, ngoại trừ nữ nhi bảo bối của mình thì đúng không ai có thể
bì kịp được, Giáo Hoàng đại nhân vậy mà vẫn không hài lòng, còn muốn hắn trưởng thành hơn nữa?
- Ngoại trừ cô mẫu, ai có thể hiểu được tâm ý của Giáo Hoàng đại nhân?
Thiên Hải Thừa Vũ quay đầu nhìn mặt hồ, chậm rãi nói.
Từ Thế Tích càng không rõ, nghĩ thầm rằng nếu Giáo Hoàng đại nhân muốn thông qua Thiên Hải gia và thế lực tân phái quốc giáo ma luyện Trần Trường Sinh, Thiên Hải gia vì sao chưa chân chính dốc thủ đoạn?
- Từ Mai Lý Sa bắt đầu đến hiện tại, Ly Cung thủy chung luôn tạo thế cho Trần Trường Sinh, ta nếu muốn nghịch thế mà đi, cần tiêu quá nhiều khí lực, như vậy ta vì sao không thuận thế mà đi? Ta cho người không ngừng đi Quốc Giáo Học Viện khiêu chiến, Trần Trường Sinh nếu như có thể sống qua khoảng thời gian này, nói vậy bất kể thực lực cảnh giới hay tâm chí đều được tăng lên, nhưng nếu hắn không qua được thì sao?
Thiên Hải Thừa Vũ trào phúng nói:
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, rất nhiều người đang suy nghĩ gì, cảm thấy Thiên Hải gia không ngừng phái người đi Quốc Giáo Học Viện khiêu chiến, là đang đưa tế phẩm cho Trần Trường Sinh, thêm củi vào lò, căn bản không có biện pháp đè tắt, ngược lại còn khiến lửa cháy càng thêm mãnh liệt, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu một ngày nào đó, bỗng nhiên có một cây đại thụ hạ xuống, lửa còn còn cháy được không? Hay bỗng không có thêm củi cho vào, lửa cháy lâu như vậy sẽ tự tắt trong thời gian ngắn hay đốt cả khu rừng sau nó? Nếu Ly Cung muốn tạo thế, ta giúp bọn họ nâng tới đỉnh cao, sau đó lại khiến hắn đổ sập, cho đến lúc đó, ta muốn xem Trần Trường Sinh chịu sự chênh lệch này thế nào, Giáo Hoàng đại nhân ma luyện hắn có thể mài hắn thành một đống vụn không?
Từ Thế Tích hơi nhướn mày, nói:
- Thêm dâu vào lửa thường có kết quả thê lương, chỉ có điều... Nếu cuối cùng thật sự vận dụng cường nhân, chỉ sợ bên Ly Cung sẽ ra mặt ngăn cản.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn hắn, hơi châm biếm nghĩ đều đã đến lúc này còn giả bộ, cũng không biết cô mẫu sao lại chọn ngươi.
- Có một người... Có thể đánh bại Trần Trường Sinh, hơn nữa cho dù là Giáo Hoàng đại nhân cũng không có biện pháp chỉ trích, bởi vì nàng còn nhỏ hơn Trần Trường Sinh, đồng dạng hiện tại cũng chưa Tụ Tinh thành công.
Hắn nhìn Từ Thế Tích thản nhiên nói:
- Qua vài ngày, phượng hoàng nhà ngươi về kinh, cô mẫu sủng ái phượng hoàng thế nào ai ai cũng biết, Ly Cung muốn tạo thế thay Trần Trường Sinh, chúng ta vì sao không thể tạo thế cho phượng hoàng nhà ngươi.
Từ Thế Tích biết buổi nói chuyện hôm nay đã đi tới thời khắc quan trọng nhất, trầm mặc rất lâu, nói:
- Nó còn nhỏ, sao gánh được chuyện này?
Ngăn cản Quốc Giáo Học Viện phục hưng, thậm chí mượn việc này khiến con đường trở thành giáo hoàng của Trần Trường Sinh dừng lại, đối với đứa con gái thiên tài của hắn mà nói chẳng phải đại sự gì, vấn đề ở chỗ, phía sau phong ba Quốc Giáo Học Viện là cuộc đấu sức của hai vị thánh nhân, Từ Hữu Dung cho dù là thiên phượng chuyển thế nhưng vẫn chưa thành niên, làm sao có thể thừa nhận sóng gió này?
- Ngươi phải rõ một việc, mấy người Chu Thông gần đây như không có việc gì làm, nhưng trên thực tế luôn phối hợp với vị thánh nhân phía nam kia.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn mặt hồ, nghĩ chuyện kia, mặc dù quyền cao chức trọng, tính tình ác nghiệt như hắn cũng cảm thán nói:
- Nam bắc hợp lưu năm nay rất có khả năng, trong tình cảnh này, Giáo Hoàng và cô mẫu mới có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, song phương chỉ có thể tranh giành thế, không tiện chứng thực, cho nên ngươi không cần lo lắng nhiều.
Rồi đi xuống dưới lầu.
Thân phận giống Thiên Hải Thừa Vũ và Từ Thế Tích đương nhiên không đi theo con đường cho khách thông thường mà đi con đường riêng do Trừng Hồ Lầu thiết kế. Theo đạo lý mà nói sẽ không có hai nhóm khách nhân gặp nhau, nhưng hôm nay thật có hai nhóm người gặp nhau rồi.
Đụng mặt Thiên Hải Thừa Vũ và Từ Thế Tích là ba người trẻ tuổi.
Ba người trẻ tuổi của Quốc Giáo Học Viện.
Trần Trường Sinh thấy Từ Thế Tích trước. Gương mặt lạnh lùng khiến hắn nhớ tới cái bóng trong cỗ xe ở Thiên Đạo Viện năm trước, sau đó hắn mới chú ý tới người đi trước Từ Thế Tích. Người đàn ông trung niên nét mặt anh khí, có chút quen mắt, hắn không biết người kia là ai, nhưng theo vị trí trước sau có thể đoán ra người này có thân phận cực cao.
Hắn hướng Từ Thế Tích thi lễ bởi vì hắn là vãn bối, đây là cấp bậc lễ nghĩa, hắn không có chủ động mở miệng nói chuyện, đồng dạng cũng là cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa hắn quả thật không biết nên nói gì với đối phương. Tuy nói sau Đại Triều Thí thái độ của Từ Thế Tích đã có thay đổi, mới hắn đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ dùng gia yến, nhưng trận gia yến kia chấm dứt cũng không phải vui vẻ gì.
—— bức hôn thư vẫn chưa tới điểm cuối.
Hắn đứng thẳng lên mới phát hiện Đường Tam Thập Lục đang thi lễ với nam nhân trung niên. Đây là chuyện rất ít gặp, bởi vì Đường Tam Thập Lục rất không coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, càng chính xác ra là khinh bỉ đống lễ nghi phiền phức, trước mặt Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo cũng chưa từng quy củ như vậy.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Gia gia của ngươi khỏe chứ?
Lấy thân phận Thiên Hải giả chủ, người hắn thăm hỏi phóng mắt toàn bộ thế giới cũng không nhiều, dù là Vấn Thủy Đường Gia, cũng chỉ có vị lão thái gia kia mới có tư cách này.
Đường Tam Thập Lục cười đáp:
- Sức khỏe rất tốt, trong nhà gửi thư nói hiện tại ăn bốn chén cơm chưa tính ăn đêm.
Lúc nói chuyện, hắn thật biết điều, khéo léo, đặc biệt giống một vãn bối biết điều, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo.
Trần Trường Sinh càng thêm giật mình, nghĩ thầm nam nhân này rốt cuộc là ai?
Từ Thế Tích lúc này nói với hắn:
- Vài ngày nữa Dung nhi hồi kinh, sắp xếp thời gian đến phủ ăn cơm.
Nghe lời này, lối đi trong nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Từ Thế Tích, chậm rãi nheo mắt.
Trần Trường Sinh mới biết hoá ra... Từ Hữu Dung sắp về kinh đô rồi, trầm mặc một lát nhìn Từ Thế Tích đáp lại rất lễ phép:
- Ngài cũng biết gần đây Quốc Giáo Học Viện có khá nhiều chuyện, đến lúc đó có thể....không có thời gian.
Khi Từ Thế Tích nói, ánh mắt của Đường Tam Thập Lục đảo giữa hắn và Thiên Hải Thừa Vũ, muốn nhìn ra điều gì đó.
Thiên Hải Thừa Vũ bỗng nhiên mỉm cười, sau đó chậm rãi nói với Trần Trường Sinh:
- Nếu nhiều chuyện, còn có thời gian rảnh rỗi tới nơi này ăn cơm sao?
Chỉ một câu hỏi đơn giản, Trần Trường Sinh liền cảm thấy uy áp hùng mạnh, nhất là hàn ý trong âm thanh đối phương làm đạo tâm hắn như muốn đông lại.
Ngay vào lúc này, giọng Đường Tam Thập Lục hợp thời vang lên:
- Nghe nói ngài thích nhất dùng bữa ở Trừng Hồ Lầu?
Hắn hỏi Thiên Hải Thừa Vũ.
Thiên Hải Thừa Vũ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, không để ý tới hắn.
Đường Tam Thập Lục cũng không xấu hổ, cười tiếp tục nói:
- Ngài biết đấy, trận chiến vài ngày trước giữa Trần Trường Sinh và Chu Tự Hoành ta kiếm được không ít bạc, lại kiếm lại kiếm tới đủ tiền mua tòa lầu này, hôm nay chúng ta chính là đến thu lầu, bắt đầu từ ngày mai, Trừng Hồ Lầu không tiếp tục kinh doanh mà phải sửa chữa, mấy ngày tới hẳn ngài không còn được ăn Lam Long tôm rồi.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục, hơi trào phúng nói:
- Tính trẻ con.
- Ngoại trừ cô mẫu, ai có thể hiểu được tâm ý của Giáo Hoàng đại nhân?
Thiên Hải Thừa Vũ quay đầu nhìn mặt hồ, chậm rãi nói.
Từ Thế Tích càng không rõ, nghĩ thầm rằng nếu Giáo Hoàng đại nhân muốn thông qua Thiên Hải gia và thế lực tân phái quốc giáo ma luyện Trần Trường Sinh, Thiên Hải gia vì sao chưa chân chính dốc thủ đoạn?
- Từ Mai Lý Sa bắt đầu đến hiện tại, Ly Cung thủy chung luôn tạo thế cho Trần Trường Sinh, ta nếu muốn nghịch thế mà đi, cần tiêu quá nhiều khí lực, như vậy ta vì sao không thuận thế mà đi? Ta cho người không ngừng đi Quốc Giáo Học Viện khiêu chiến, Trần Trường Sinh nếu như có thể sống qua khoảng thời gian này, nói vậy bất kể thực lực cảnh giới hay tâm chí đều được tăng lên, nhưng nếu hắn không qua được thì sao?
Thiên Hải Thừa Vũ trào phúng nói:
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, rất nhiều người đang suy nghĩ gì, cảm thấy Thiên Hải gia không ngừng phái người đi Quốc Giáo Học Viện khiêu chiến, là đang đưa tế phẩm cho Trần Trường Sinh, thêm củi vào lò, căn bản không có biện pháp đè tắt, ngược lại còn khiến lửa cháy càng thêm mãnh liệt, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, nếu một ngày nào đó, bỗng nhiên có một cây đại thụ hạ xuống, lửa còn còn cháy được không? Hay bỗng không có thêm củi cho vào, lửa cháy lâu như vậy sẽ tự tắt trong thời gian ngắn hay đốt cả khu rừng sau nó? Nếu Ly Cung muốn tạo thế, ta giúp bọn họ nâng tới đỉnh cao, sau đó lại khiến hắn đổ sập, cho đến lúc đó, ta muốn xem Trần Trường Sinh chịu sự chênh lệch này thế nào, Giáo Hoàng đại nhân ma luyện hắn có thể mài hắn thành một đống vụn không?
Từ Thế Tích hơi nhướn mày, nói:
- Thêm dâu vào lửa thường có kết quả thê lương, chỉ có điều... Nếu cuối cùng thật sự vận dụng cường nhân, chỉ sợ bên Ly Cung sẽ ra mặt ngăn cản.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn hắn, hơi châm biếm nghĩ đều đã đến lúc này còn giả bộ, cũng không biết cô mẫu sao lại chọn ngươi.
- Có một người... Có thể đánh bại Trần Trường Sinh, hơn nữa cho dù là Giáo Hoàng đại nhân cũng không có biện pháp chỉ trích, bởi vì nàng còn nhỏ hơn Trần Trường Sinh, đồng dạng hiện tại cũng chưa Tụ Tinh thành công.
Hắn nhìn Từ Thế Tích thản nhiên nói:
- Qua vài ngày, phượng hoàng nhà ngươi về kinh, cô mẫu sủng ái phượng hoàng thế nào ai ai cũng biết, Ly Cung muốn tạo thế thay Trần Trường Sinh, chúng ta vì sao không thể tạo thế cho phượng hoàng nhà ngươi.
Từ Thế Tích biết buổi nói chuyện hôm nay đã đi tới thời khắc quan trọng nhất, trầm mặc rất lâu, nói:
- Nó còn nhỏ, sao gánh được chuyện này?
Ngăn cản Quốc Giáo Học Viện phục hưng, thậm chí mượn việc này khiến con đường trở thành giáo hoàng của Trần Trường Sinh dừng lại, đối với đứa con gái thiên tài của hắn mà nói chẳng phải đại sự gì, vấn đề ở chỗ, phía sau phong ba Quốc Giáo Học Viện là cuộc đấu sức của hai vị thánh nhân, Từ Hữu Dung cho dù là thiên phượng chuyển thế nhưng vẫn chưa thành niên, làm sao có thể thừa nhận sóng gió này?
- Ngươi phải rõ một việc, mấy người Chu Thông gần đây như không có việc gì làm, nhưng trên thực tế luôn phối hợp với vị thánh nhân phía nam kia.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn mặt hồ, nghĩ chuyện kia, mặc dù quyền cao chức trọng, tính tình ác nghiệt như hắn cũng cảm thán nói:
- Nam bắc hợp lưu năm nay rất có khả năng, trong tình cảnh này, Giáo Hoàng và cô mẫu mới có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, song phương chỉ có thể tranh giành thế, không tiện chứng thực, cho nên ngươi không cần lo lắng nhiều.
Rồi đi xuống dưới lầu.
Thân phận giống Thiên Hải Thừa Vũ và Từ Thế Tích đương nhiên không đi theo con đường cho khách thông thường mà đi con đường riêng do Trừng Hồ Lầu thiết kế. Theo đạo lý mà nói sẽ không có hai nhóm khách nhân gặp nhau, nhưng hôm nay thật có hai nhóm người gặp nhau rồi.
Đụng mặt Thiên Hải Thừa Vũ và Từ Thế Tích là ba người trẻ tuổi.
Ba người trẻ tuổi của Quốc Giáo Học Viện.
Trần Trường Sinh thấy Từ Thế Tích trước. Gương mặt lạnh lùng khiến hắn nhớ tới cái bóng trong cỗ xe ở Thiên Đạo Viện năm trước, sau đó hắn mới chú ý tới người đi trước Từ Thế Tích. Người đàn ông trung niên nét mặt anh khí, có chút quen mắt, hắn không biết người kia là ai, nhưng theo vị trí trước sau có thể đoán ra người này có thân phận cực cao.
Hắn hướng Từ Thế Tích thi lễ bởi vì hắn là vãn bối, đây là cấp bậc lễ nghĩa, hắn không có chủ động mở miệng nói chuyện, đồng dạng cũng là cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa hắn quả thật không biết nên nói gì với đối phương. Tuy nói sau Đại Triều Thí thái độ của Từ Thế Tích đã có thay đổi, mới hắn đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ dùng gia yến, nhưng trận gia yến kia chấm dứt cũng không phải vui vẻ gì.
—— bức hôn thư vẫn chưa tới điểm cuối.
Hắn đứng thẳng lên mới phát hiện Đường Tam Thập Lục đang thi lễ với nam nhân trung niên. Đây là chuyện rất ít gặp, bởi vì Đường Tam Thập Lục rất không coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, càng chính xác ra là khinh bỉ đống lễ nghi phiền phức, trước mặt Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo cũng chưa từng quy củ như vậy.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Gia gia của ngươi khỏe chứ?
Lấy thân phận Thiên Hải giả chủ, người hắn thăm hỏi phóng mắt toàn bộ thế giới cũng không nhiều, dù là Vấn Thủy Đường Gia, cũng chỉ có vị lão thái gia kia mới có tư cách này.
Đường Tam Thập Lục cười đáp:
- Sức khỏe rất tốt, trong nhà gửi thư nói hiện tại ăn bốn chén cơm chưa tính ăn đêm.
Lúc nói chuyện, hắn thật biết điều, khéo léo, đặc biệt giống một vãn bối biết điều, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo.
Trần Trường Sinh càng thêm giật mình, nghĩ thầm nam nhân này rốt cuộc là ai?
Từ Thế Tích lúc này nói với hắn:
- Vài ngày nữa Dung nhi hồi kinh, sắp xếp thời gian đến phủ ăn cơm.
Nghe lời này, lối đi trong nháy mắt trở nên vô cùng an tĩnh.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Từ Thế Tích, chậm rãi nheo mắt.
Trần Trường Sinh mới biết hoá ra... Từ Hữu Dung sắp về kinh đô rồi, trầm mặc một lát nhìn Từ Thế Tích đáp lại rất lễ phép:
- Ngài cũng biết gần đây Quốc Giáo Học Viện có khá nhiều chuyện, đến lúc đó có thể....không có thời gian.
Khi Từ Thế Tích nói, ánh mắt của Đường Tam Thập Lục đảo giữa hắn và Thiên Hải Thừa Vũ, muốn nhìn ra điều gì đó.
Thiên Hải Thừa Vũ bỗng nhiên mỉm cười, sau đó chậm rãi nói với Trần Trường Sinh:
- Nếu nhiều chuyện, còn có thời gian rảnh rỗi tới nơi này ăn cơm sao?
Chỉ một câu hỏi đơn giản, Trần Trường Sinh liền cảm thấy uy áp hùng mạnh, nhất là hàn ý trong âm thanh đối phương làm đạo tâm hắn như muốn đông lại.
Ngay vào lúc này, giọng Đường Tam Thập Lục hợp thời vang lên:
- Nghe nói ngài thích nhất dùng bữa ở Trừng Hồ Lầu?
Hắn hỏi Thiên Hải Thừa Vũ.
Thiên Hải Thừa Vũ lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, không để ý tới hắn.
Đường Tam Thập Lục cũng không xấu hổ, cười tiếp tục nói:
- Ngài biết đấy, trận chiến vài ngày trước giữa Trần Trường Sinh và Chu Tự Hoành ta kiếm được không ít bạc, lại kiếm lại kiếm tới đủ tiền mua tòa lầu này, hôm nay chúng ta chính là đến thu lầu, bắt đầu từ ngày mai, Trừng Hồ Lầu không tiếp tục kinh doanh mà phải sửa chữa, mấy ngày tới hẳn ngài không còn được ăn Lam Long tôm rồi.
Thiên Hải Thừa Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục, hơi trào phúng nói:
- Tính trẻ con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.