Quyển 6 - Chương 125: Trên biển có từng nhớ mục vân
Miêu Nị
17/11/2023
"Kim trường sử, sao ngươi lại tới đây?"
Nhìn người này, Lý nữ quan rất giật mình, lại có chút lo lắng.
Người tới là Kim Ngọc Luật.
Vị đại tướng Yêu tộc thân pháp nhanh nhất, tư lịch già nhất thế gian này, năm đó từng theo hầu Lạc Lạc đi kinh đô học tập, còn làm người gác cổng ở Quốc Giáo học viện một thời gian rất dài, trở lại Yêu Vực không vào triều phục chức, mà tiếp tục kiếp sống cung canh của mình, cho đến hiện tại.
Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá đều từng thử liên lạc với hắn, nhưng đều không thành công, bởi vì trang viên của hắn bị giám thị cực nghiêm mật. Hắn hôm nay có thể rời khỏi trang viên đi tới hoàng cung, yêu vệ cùng cung nữ hôn mê bất tỉnh ngoài điện, nói rõ hắn đã làm thế nào.
"Điện hạ, mời đi theo ta." Kim Ngọc Luật nhìn Lạc Lạc nói.
Làm cường giả thân pháp nhanh nhất thế gian, lại là nguyên lão đại tướng tư lịch sâu nhất của Yêu tộc, mặc dù hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, khắp nơi đều có nhãn tuyến, nhưng nếu như hắn mang theo Lạc Lạc rời đi, thật đúng là có thể có cơ hội.
Lý nữ quan nhìn Lạc Lạc, trong ánh mắt đầy ý khuyên nhủ, nói: "Nương nương nhiều nhất sẽ chỉ trừng phạt một phen, sẽ không làm khó ta quá mức đâu."
Lạc Lạc đi lên nắm tay Kim Ngọc Luật, tràn đầy cảm kích, nhưng không đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, mà thấp giọng nói một câu.
"Mau mau theo thông đạo đằng sau điện đi xuống, chỗ này của ta..."
Nàng muốn đem chút ít pháp khí phụ thân lưu cho mình giao cho Kim Ngọc Luật, để cho hắn có cơ hội theo thông đạo rời đi, nhưng mà nói chưa xong, chút ít đám mây trên bầu trời xanh liền như bầy cừu tụ lại, che kín mặt trời, để cho cả tòa Bạch Đế thành bao phủ ở trong bóng tối.
Mục phu nhân đi vào thạch điện, nhìn Kim Ngọc Luật bình tĩnh nói: "Tiểu hài tử cũng biết chuyện không thể nào thành, ngươi cần gì phải cố làm như vậy?"
Kim Ngọc Luật trầm mặc một lát sau nói: "Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị dùng danh nghĩa gì để giết ta? Tự tiện xông vào hoàng cung hay là đại bất kính đối với Thánh Nhân?"
Mục phu nhân nói: "Ngươi có uy vọng quá cao trong tộc, cho dù là Bệ Hạ cũng không dễ dàng giết ngươi, huống chi là ta. Ta chỉ không rõ, đã qua nhiều năm như vậy vì sao ngươi vẫn có địch ý lớn như thế đối với Bệ Hạ, cũng nhiều lần nhằm vào ta, chẳng lẽ vợ chồng ta đối đãi với ngươi còn chưa đủ thoải mái ư?"
Kim Ngọc Luật nói: "Chuyện lúc trước, Bệ Hạ tự nhiên sẽ hiểu, chuyện hôm nay, nương nương ngươi cũng có thể hiểu được."
"Đây chính là điểm khác biệt giữa ta với đám trưởng lão già nua kia, cũng có thể đây chính là nguyên nhân Bệ Hạ thủy chung không thích ta."
Kim Ngọc Luật nhìn Mục phu nhân mặt không chút thay đổi nói: "Cho dù đây là ý chỉ của Bệ Hạ, chỉ cần ta cho là sai, giống như trước sẽ không tiếp nhận."
Mục phu nhân nói: "Không hổ là Kim trường sử, lại không nói ngươi kháng chỉ bất tuân có tội thế nào, chỉ nói hai chữ đúng sai, ngươi phán định như thế nào đây?"
Kim Ngọc Luật nói: "Tám trăm dặm Hồng hà, mười vạn dặm Yêu Vực, sao có thể giao cho người không thuộc tộc ta?"
Mục phu nhân nói: "Nếu nói Thiên Tuyển, chính là ý chí của tổ linh, vô luận là tộc nào, chỉ cần có thể nhận được thiên thụ thừa nhận, tiếp nhận hoang hỏa tẩy lễ, sẽ thay đổi huyết mạch, chuyển làm chân thân Yêu Hoàng, từ đó trở thành Bạch Đế nhất tộc, sao có thể tính là người ngoài?"
Kim Ngọc Luật nhìn vào mắt của nàng nói: "Đây chính là sắp đặt của ngươi đối vớiNhị hoàng tử ư?"
Mục phu nhân nói: "Tất cả người tham gia Thiên Tuyển đại điển đều phải tuân theo vận mệnh an bài, chính là phương pháp công bình nhất."
Kim Ngọc Luật nói: "Ngươi đột nhiên tuyên bố chuyện này, Nhân tộc căn bản không kịp phản ứng, không cách nào phái người tham dự, sao có thể nói hai chữ công bình?"
Mục phu nhân vẻ mặt đạm mạc nói: "Chuyện này liên quan gì tới Kim trường sử chứ? Chẳng lẽ ngươi có cấu kết gì với Chu nhân ư?"
Kim Ngọc Luật nhìn nàng trầm giọng nói: "Điện hạ trong mắt ngươi thì sao? Nàng bái Giáo Hoàng Bệ Hạ làm sư phụ, cho nên nàng cũng có cấu kết với Chu nhân ư? Cho nên ngươi biết rất rõ kinh mạch của nàng đã được chữa trị, chỉ cần thời gian đầy đủ sẽ có thể thuận lợi thừa kế đế vị, còn muốn cưỡng ép tiến hành Thiên Tuyển đại điển ư?"
Mục phu nhân nói: "Tình hình của nàng ta rõ hơn ngươi, ta hi vọng nàng có thể có được hạnh phúc, nhưng sẽ không cho nàng lạc vào ảo giác."
Kim Ngọc Luật nói: "Ảo giác hay là nói dối? Những lời này của nương nương ngươi, chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng không lừa nổi, làm sao có thể thuyết phục điện hạ chứ?"
Lúc nói chuyện, bọn họ cũng không tránh né Lạc Lạc, Lạc Lạc nghe rõ ràng toàn bộ.
Sau những lời cuối cùng này, thạch điện trở nên an tĩnh dị thường, bởi vì nói đến lúc này, đã không cách nào tiếp tục nói nữa.
Mục phu nhân nhẹ phẩy ống tay áo, ngọc thủ khẽ động, thạch điện nổi lên một trận gió, một bàn tay khổng lồ do thanh quang ngưng tụ thành vỗ về phía Kim Ngọc Luật.
Trong điện xuất hiện vô số tiếng rít chói tai, không khí bị chấn động tạo thành vô số dòng chảy.
Kim Ngọc Luật hóa thành một đạo tàn ảnh, tránh né bàn tay khổng lồ, lui đến bên ngoài thạch đài.
Mục phu nhân vẻ mặt không thay đổi bước về phía trước một bước, ống tay áo lần nữa khiêu vũ mà lên.
Mây trắng tụ lại trên không trung của Bạch Đế thành bỗng nhiên di động xuống dưới mấy dặm, trở nên vô cùng thấp, dường như muốn tới gần dãy núi ở bở bên kia.
Nếu có người có nhãn lực tốt, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong tầng mây đang ngưng tụ giọt mưa.
Theo tầng mây dời xuống, một uy áp khó có thể tưởng tượng cũng phủ xuống, bao phủ cả Bạch Đế thành, nhất là tòa thạch điện ở nơi cao nhất này.
Trên đài vang lên một tiếng kêu đau đớn, tàn ảnh phía sau Kim Ngọc Luật dường như muốn dung nhập vào trong thiên địa dường như chậm lại.
Cảnh giới thực lực của hắn cực mạnh, nhưng muốn đối kháng với cường giả thần thánh lĩnh vực, phải đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng, mới có thể có một chút khả năng.
Nhưng Mục phu nhân chỉ khẽ giơ ống tay áo, đã mượn uy thế của thiên địa, tầng mây tạo thành áp lực, phá vỡ thân pháp của hắn.
Trong bầu trời tầng mây cách mặt đất càng ngày càng gần, vài gốc đại thụ chọc trời bên kia bờ Hồng hà dường như hoàn toàn không thấy nữa, uy áp rơi vào thạch điện càng lúc càng lớn, yêu vệ cùng cung nữ hôn mê thống khổ rên rỉ, Lý nữ quan cảm thấy hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.
Thân ảnh Kim Ngọc Luật trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Tàn ảnh càng rõ ràng, nói rõ tốc độ càng chậm.
Đến thời khắc thân ảnh hoàn toàn hiện ra, Kim Ngọc Luật sẽ nghênh đón một kích lôi đình của Mục phu nhân.
Hình ảnh như vậy không xảy ra.
Bởi vì Lạc Lạc đi tới bên người Mục phu nhân.
Nàng nắm ống tay áo của Mục phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, rất chân thành nói một câu.
"Mẫu thân, đừng nên như vậy."
...
...
Mây đen áp thành biến mất, ngay cả hạt mưa cũng không rơi xuống, một lần nữa trở lại trời cao, sau đó dần dần tan biến.
Kim Ngọc Luật rời khỏi hoàng cung, nói vậy không cách nào trở lại điền viên đã cung canh nhiều năm của hắn nữa, không biết đã đi nơi nào.
Lý nữ quan cùng các yêu vệ cung nữ lui xuống, cả tòa thạch điện vô cùng an tĩnh, chỉ có hai mẹ con Mục phu nhân cùng Lạc Lạc.
"Rất nhiều người đều cho là ta vì tư dục của bản thân, mới có thể làm chuyện này."
Mục phu nhân nhìn ánh mắt của Lạc Lạc, nói: "Ngươi cũng nghĩ như vậy ư?"
Lạc Lạc trầm mặc thời gian rất lâu, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà hỏi một câu rất kỳ quái.
"Mẫu thân... Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn rất nhớ nhà ư?"
Nhìn người này, Lý nữ quan rất giật mình, lại có chút lo lắng.
Người tới là Kim Ngọc Luật.
Vị đại tướng Yêu tộc thân pháp nhanh nhất, tư lịch già nhất thế gian này, năm đó từng theo hầu Lạc Lạc đi kinh đô học tập, còn làm người gác cổng ở Quốc Giáo học viện một thời gian rất dài, trở lại Yêu Vực không vào triều phục chức, mà tiếp tục kiếp sống cung canh của mình, cho đến hiện tại.
Lạc Lạc cùng Hiên Viên Phá đều từng thử liên lạc với hắn, nhưng đều không thành công, bởi vì trang viên của hắn bị giám thị cực nghiêm mật. Hắn hôm nay có thể rời khỏi trang viên đi tới hoàng cung, yêu vệ cùng cung nữ hôn mê bất tỉnh ngoài điện, nói rõ hắn đã làm thế nào.
"Điện hạ, mời đi theo ta." Kim Ngọc Luật nhìn Lạc Lạc nói.
Làm cường giả thân pháp nhanh nhất thế gian, lại là nguyên lão đại tướng tư lịch sâu nhất của Yêu tộc, mặc dù hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, khắp nơi đều có nhãn tuyến, nhưng nếu như hắn mang theo Lạc Lạc rời đi, thật đúng là có thể có cơ hội.
Lý nữ quan nhìn Lạc Lạc, trong ánh mắt đầy ý khuyên nhủ, nói: "Nương nương nhiều nhất sẽ chỉ trừng phạt một phen, sẽ không làm khó ta quá mức đâu."
Lạc Lạc đi lên nắm tay Kim Ngọc Luật, tràn đầy cảm kích, nhưng không đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, mà thấp giọng nói một câu.
"Mau mau theo thông đạo đằng sau điện đi xuống, chỗ này của ta..."
Nàng muốn đem chút ít pháp khí phụ thân lưu cho mình giao cho Kim Ngọc Luật, để cho hắn có cơ hội theo thông đạo rời đi, nhưng mà nói chưa xong, chút ít đám mây trên bầu trời xanh liền như bầy cừu tụ lại, che kín mặt trời, để cho cả tòa Bạch Đế thành bao phủ ở trong bóng tối.
Mục phu nhân đi vào thạch điện, nhìn Kim Ngọc Luật bình tĩnh nói: "Tiểu hài tử cũng biết chuyện không thể nào thành, ngươi cần gì phải cố làm như vậy?"
Kim Ngọc Luật trầm mặc một lát sau nói: "Hoàng Hậu nương nương chuẩn bị dùng danh nghĩa gì để giết ta? Tự tiện xông vào hoàng cung hay là đại bất kính đối với Thánh Nhân?"
Mục phu nhân nói: "Ngươi có uy vọng quá cao trong tộc, cho dù là Bệ Hạ cũng không dễ dàng giết ngươi, huống chi là ta. Ta chỉ không rõ, đã qua nhiều năm như vậy vì sao ngươi vẫn có địch ý lớn như thế đối với Bệ Hạ, cũng nhiều lần nhằm vào ta, chẳng lẽ vợ chồng ta đối đãi với ngươi còn chưa đủ thoải mái ư?"
Kim Ngọc Luật nói: "Chuyện lúc trước, Bệ Hạ tự nhiên sẽ hiểu, chuyện hôm nay, nương nương ngươi cũng có thể hiểu được."
"Đây chính là điểm khác biệt giữa ta với đám trưởng lão già nua kia, cũng có thể đây chính là nguyên nhân Bệ Hạ thủy chung không thích ta."
Kim Ngọc Luật nhìn Mục phu nhân mặt không chút thay đổi nói: "Cho dù đây là ý chỉ của Bệ Hạ, chỉ cần ta cho là sai, giống như trước sẽ không tiếp nhận."
Mục phu nhân nói: "Không hổ là Kim trường sử, lại không nói ngươi kháng chỉ bất tuân có tội thế nào, chỉ nói hai chữ đúng sai, ngươi phán định như thế nào đây?"
Kim Ngọc Luật nói: "Tám trăm dặm Hồng hà, mười vạn dặm Yêu Vực, sao có thể giao cho người không thuộc tộc ta?"
Mục phu nhân nói: "Nếu nói Thiên Tuyển, chính là ý chí của tổ linh, vô luận là tộc nào, chỉ cần có thể nhận được thiên thụ thừa nhận, tiếp nhận hoang hỏa tẩy lễ, sẽ thay đổi huyết mạch, chuyển làm chân thân Yêu Hoàng, từ đó trở thành Bạch Đế nhất tộc, sao có thể tính là người ngoài?"
Kim Ngọc Luật nhìn vào mắt của nàng nói: "Đây chính là sắp đặt của ngươi đối vớiNhị hoàng tử ư?"
Mục phu nhân nói: "Tất cả người tham gia Thiên Tuyển đại điển đều phải tuân theo vận mệnh an bài, chính là phương pháp công bình nhất."
Kim Ngọc Luật nói: "Ngươi đột nhiên tuyên bố chuyện này, Nhân tộc căn bản không kịp phản ứng, không cách nào phái người tham dự, sao có thể nói hai chữ công bình?"
Mục phu nhân vẻ mặt đạm mạc nói: "Chuyện này liên quan gì tới Kim trường sử chứ? Chẳng lẽ ngươi có cấu kết gì với Chu nhân ư?"
Kim Ngọc Luật nhìn nàng trầm giọng nói: "Điện hạ trong mắt ngươi thì sao? Nàng bái Giáo Hoàng Bệ Hạ làm sư phụ, cho nên nàng cũng có cấu kết với Chu nhân ư? Cho nên ngươi biết rất rõ kinh mạch của nàng đã được chữa trị, chỉ cần thời gian đầy đủ sẽ có thể thuận lợi thừa kế đế vị, còn muốn cưỡng ép tiến hành Thiên Tuyển đại điển ư?"
Mục phu nhân nói: "Tình hình của nàng ta rõ hơn ngươi, ta hi vọng nàng có thể có được hạnh phúc, nhưng sẽ không cho nàng lạc vào ảo giác."
Kim Ngọc Luật nói: "Ảo giác hay là nói dối? Những lời này của nương nương ngươi, chỉ sợ ngay cả bản thân mình cũng không lừa nổi, làm sao có thể thuyết phục điện hạ chứ?"
Lúc nói chuyện, bọn họ cũng không tránh né Lạc Lạc, Lạc Lạc nghe rõ ràng toàn bộ.
Sau những lời cuối cùng này, thạch điện trở nên an tĩnh dị thường, bởi vì nói đến lúc này, đã không cách nào tiếp tục nói nữa.
Mục phu nhân nhẹ phẩy ống tay áo, ngọc thủ khẽ động, thạch điện nổi lên một trận gió, một bàn tay khổng lồ do thanh quang ngưng tụ thành vỗ về phía Kim Ngọc Luật.
Trong điện xuất hiện vô số tiếng rít chói tai, không khí bị chấn động tạo thành vô số dòng chảy.
Kim Ngọc Luật hóa thành một đạo tàn ảnh, tránh né bàn tay khổng lồ, lui đến bên ngoài thạch đài.
Mục phu nhân vẻ mặt không thay đổi bước về phía trước một bước, ống tay áo lần nữa khiêu vũ mà lên.
Mây trắng tụ lại trên không trung của Bạch Đế thành bỗng nhiên di động xuống dưới mấy dặm, trở nên vô cùng thấp, dường như muốn tới gần dãy núi ở bở bên kia.
Nếu có người có nhãn lực tốt, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong tầng mây đang ngưng tụ giọt mưa.
Theo tầng mây dời xuống, một uy áp khó có thể tưởng tượng cũng phủ xuống, bao phủ cả Bạch Đế thành, nhất là tòa thạch điện ở nơi cao nhất này.
Trên đài vang lên một tiếng kêu đau đớn, tàn ảnh phía sau Kim Ngọc Luật dường như muốn dung nhập vào trong thiên địa dường như chậm lại.
Cảnh giới thực lực của hắn cực mạnh, nhưng muốn đối kháng với cường giả thần thánh lĩnh vực, phải đem tốc độ phát huy đến mức tận cùng, mới có thể có một chút khả năng.
Nhưng Mục phu nhân chỉ khẽ giơ ống tay áo, đã mượn uy thế của thiên địa, tầng mây tạo thành áp lực, phá vỡ thân pháp của hắn.
Trong bầu trời tầng mây cách mặt đất càng ngày càng gần, vài gốc đại thụ chọc trời bên kia bờ Hồng hà dường như hoàn toàn không thấy nữa, uy áp rơi vào thạch điện càng lúc càng lớn, yêu vệ cùng cung nữ hôn mê thống khổ rên rỉ, Lý nữ quan cảm thấy hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.
Thân ảnh Kim Ngọc Luật trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Tàn ảnh càng rõ ràng, nói rõ tốc độ càng chậm.
Đến thời khắc thân ảnh hoàn toàn hiện ra, Kim Ngọc Luật sẽ nghênh đón một kích lôi đình của Mục phu nhân.
Hình ảnh như vậy không xảy ra.
Bởi vì Lạc Lạc đi tới bên người Mục phu nhân.
Nàng nắm ống tay áo của Mục phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, rất chân thành nói một câu.
"Mẫu thân, đừng nên như vậy."
...
...
Mây đen áp thành biến mất, ngay cả hạt mưa cũng không rơi xuống, một lần nữa trở lại trời cao, sau đó dần dần tan biến.
Kim Ngọc Luật rời khỏi hoàng cung, nói vậy không cách nào trở lại điền viên đã cung canh nhiều năm của hắn nữa, không biết đã đi nơi nào.
Lý nữ quan cùng các yêu vệ cung nữ lui xuống, cả tòa thạch điện vô cùng an tĩnh, chỉ có hai mẹ con Mục phu nhân cùng Lạc Lạc.
"Rất nhiều người đều cho là ta vì tư dục của bản thân, mới có thể làm chuyện này."
Mục phu nhân nhìn ánh mắt của Lạc Lạc, nói: "Ngươi cũng nghĩ như vậy ư?"
Lạc Lạc trầm mặc thời gian rất lâu, không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà hỏi một câu rất kỳ quái.
"Mẫu thân... Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn rất nhớ nhà ư?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.