Quyển 2 - Chương 431: Trời đầy mây chỉ trong hai ba ngày
Miêu Nị
09/12/2016
Đã qua một năm, Quốc Giáo Học Viện không có học sinh mới khác, nhưng sớm không còn là cảnh tượng như trước mộ viên, trong viện vẫn lạnh lùng,
ngoài viện canh phòng nghiêm khắc, Ly Cung giáo sĩ canh giữ ở trong ngõ
Bách Hoa, mặc dù đêm khuya cũng không rời đi, dân chúng căn bản không
thể tới gần, các giáo sĩ nhìn thiếu niên trên xe lăn, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác và ghét cay ghét đắng, nhưng họ không cách nào ra tay,
bởi vì địa vị Thiên Hải gia ở Đại Chu triều rất đặc thù, cũng bởi vì
Thiên Hải Nha Nhi hiện tại đã là một phế nhân.
Dùng lời của Thánh Hậu nương nương mà nói, người quốc giáo tốt nhất cố làm ra vẻ huyền bí, người trong quốc giáo lại thấy, đó chính là phải giảng đạo lý, phải quang minh chính đại, bọn họ rất khó chủ động ra tay với một thiếu niên tàn phế, trừ lần đó ra, còn có một nguyên nhân, đó là người đứng bên Thiên Hải Nha Nhi. Người kia ước chừng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, trên người phát ra khi tức rất hùng mạnh.
Trong mưa phùn, Thiên Hải Nha Nhi oán độc tiếng chửi rủa không ngừng, người nọ thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào cửa sân, không biết suy nghĩ gì.
Cửa mới Quốc Giáo Học Viện bị đẩy ra từ bên trong, Trần Trường Sinh đi ra, đứng trên thềm đá nhìn Thiên Hải Nha Nhi, ánh mắt đầu tiên để ý hắn không có bung dù, cả người bên cạnh cũng không che dù cho hắn. Hắn nhìn người nọ, đoán được người này hẳn không phải là thị vệ của Thiên Hải Nha Nhi, lại không biết có lai lịch ra sao.
Trần Trường Sinh nhìn Thiên Hải Nha Nhi trên xe lăn, nói:
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng, vì sao người trong nhà phải ngươi tới Quốc Giáo Học Viện chửi bậy?
Thiên Hải Nha Nhi mặt bị mưa làm ướt nhẹp có vẻ càng thêm tái nhợt, vẻ mặt nhưng vẫn thô bạo hung ác kiêu ngạo, hơn nữa bởi vì sự xuất hiện của Trần Trường Sinh mà hưng phấn lên.
- Ta đương nhiên biết.
Thiếu niên phát ra âm thanh sắc nhọn, thậm chí có chút thê lương, giống như khóc giống như cười.
- Ta hiện tại đã là rác rưởi, rác rưởi đương nhiên phải lợi dụng cho tốt, chuyện giữa tiểu hài tử chúng ta, chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân không biết xấu hổ nói Thiên Hải gia ra chèn ép viện trưởng Quốc Giáo Học Viện?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Nhưng ta không rõ, ngươi làm loạn như vậy có lợi ích gì, ta có thể không để ý tới ngươi.
Lúc này không giống như xưa, ở sân Quốc Giáo Học Viện có một giáo chủ mang theo mười mấy giáo sĩ và hộ vệ Ly Cung, ngăn hai người Thiên Hải gia ra ngoài. Chưa nói Thiên Hải Nha Nhi ngồi xe lăn, mặc dù là Thiên Hải Thắng Tuyết nắm giữ tuyết quan mang theo kỵ binh trở về cũng không thể trực tiếp vọt tới Quốc Giáo Học Viện như năm trước.
Thiên Hải Nha Nhi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như ấu thú bị thương, nói:
- Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy ta đang mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Sau đó thì sao? Ta phải mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi sao? Ta sẽ không làm đâu.
Tổ tông Thiên Hải gia chính là tổ tông Thánh Hậu nương nương.
Hắn sẽ không tái phạm sai lầm năm trước.
Thiên Hải Nha Nhi cười lạnh nói:
- Ta không dám mắng Lạc Lạc... Điện hạ, nhưng ta không sợ ngươi, ta muốn xem, ngươi có thể chịu đến khi nào.
- Vậy ngươi tiếp tục mắng chửi đi.
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh xoay người đi vào trong Quốc Giáo Học Viện.
Trước lúc đẩy cửa, nghe thấy Thiên Hải Nha Nhi làm nhục phụ mẫu tổ tông mình, hắn thật sự rất tức giận, định mặc kệ Thiên Hải gia có chuẩn bị gì, có âm mưu gì cũng phải giáo dục đối phương một chút, nhưng khi hắn thật sự ra tới sân, nhìn thiếu niên trên xe lăn, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Thiên Hải Nha Nhi rất tàn nhẫn lãnh huyết, đã từng là người rất đáng sợ, nhưng hiện tại hắn đã tàn phế, dù vẫn đáng sợ, nhưng đáng sợ ở chỗ hắn không biết liêm sỉ, không có kính sợ, không có theo đuổi, hơn nữa hiện tại ngay cả dã tâm cũng không có. Hắn hiện tại chính là một bãi bùn lầy. Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện nếu không muốn nhúng vào bãi bùn lầy này thì hoặc là không thèm để ý tới, hoặc là trực tiếp lầy dùng cát đá lấp đầy nó.
Nếu không thể trực tiếp giết Thiên Hải Nha Nhi, làm việc khác đều không có ý nghĩa, đành phải ở đây nghe mấy lời đó.
Nhìn bóng lưng của hắn, Thiên Hải Nha Nhi giật mình, càng thêm phẫn nộ, thanh âm sắc bén không ngừng la mắng, ô ngôn uế ngữ không ngừng phun ra.
Trần Trường Sinh như không nghe thấy, bước chân không nhanh lên cũng không chậm đi, rất ổn định đi vào trong học viện.
Nhóm giáo sĩ nhìn hình ảnh này, không khỏi sinh lòng khâm phục, nghĩ thầm rằng quả nhiên không hổ là vãn bối Giáo Hoàng đại nhân coi trọng nhất, không hổ là viện trưởng trẻ tuổi nhất của Quốc Giáo Học Viện.
Nam nhân đứng bên xe lăn nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh, đuôi mày hơi nhướn, dường như có chút không ngờ, nhưng tiếp theo sự không ngờ chuyển thành khinh thường.
So với bạn cùng lứa tuổi, Trần Trường Sinh quả thật thành thục điềm đạm, chắc chắn, bình tĩnh rất nhiều, thấy thế nào cũng không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.
Hiên Viên Phá nhìn già hơn, nhưng trên thực tế, hắn chỉ mới mười bốn tuổi, cho nên hắn không rõ sao Trần Trường Sinh cam chịu, có chút tức giận hỏi:
- Cứ như vậy sao?
Trần Trường Sinh nhìn hắn, nói:
- Vậy còn có thể làm gì? Giết hắn sao?
Hiên Viên Phá ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng không phải không được.
Trần Trường Sinh nói:
- Hắn là người Thiên Hải gia nhân, trừ phi Ly Cung tự mình ban xuống cáo chỉ, bằng không ai cũng không có biện pháp, hơn nữa, bên cạnh hắn vẫn còn có người đi theo, không phát hiện ra sao?
Hiên Viên Phá hỏi:
- Người kia rất mạnh sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Tụ Tinh Cảnh.
Hiên Viên Phá hít một ngụm khí lạnh, nam tử cao gầy nhìn khoảng ba mươi tuổi lại là một Tụ Tinh Cảnh?
- Nhưng cũng không thể tùy ý để Thiên Hải Nha Nhi ở bên ngoài mắng chửi chứ?
- Ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đúng vậy, Trần Trường Sinh có chuyện quan trọng hơn cần làm.
So với chuyện kia, thủ đoạn và ác ý của Thiên Hải gia đều không quan trọng. Trước kia với hắn mà nói, chuyện quan trọng hơn chính là tu hành, nhưng hiện tại ngoại trừ tu hành còn có một việc, đó là trong quá trình ma luyện kiếm tâm, đi thông bờ kiếm ý đối diện, tìm được này tòa bia đá màu đen, xác nhận nơi đó không phải thông đạo tới Chu Viên, nếu đúng, hắn muốn tiến vào Chu Viên xem lại.
Thần thức dừng ở ảo ảnh bia đá màu đen, nháy mắt ẩn chứa khủng bố đấy, năng lượng mờ mờ ảo ảo trực tiếp chấn vỡ thành hàng nghìn hàng vạn sợi nhỏ, hóa thành hư vô. Trong tàng thư lâu cuồn cuộn nổi gió, hơi thở từ trong thân thể của hắn tán ra, tay áo nổi lên cuốn đi bụi bặm trên giá sách.
Hắn liên tục thử ba lần, cuối cùng đều là thất bại chấm dứt, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trên mặt Tiếu Trương, hắn rốt cuộc không chịu nổi thức hải chấn động và lực lượng cắn trả, đẩy cửa tàng thư lâu, trực tiếp chạy vội tới ven hồ, che ngực bắt đầu nôn mửa, nhìn rất là thê thảm.
Hiên Viên Phá đang ở ném cây, nhìn hình ảnh này giật mình đi lên trước giúp đỡ hắn, nhìn nước đọng trên cỏ nước lo lắng nói:
- May mắn còn chưa có ăn điểm tâm, bằng không thật đáng sợ.
Bất kể xem xét từ phương diện nào, đề án đều có đạo lý, có tất yếu, cho nên lúc ban đầu đưa ra đã chiếm được chư điện và chư viện ủng hộ, triều đình đối với chuyện này cũng có chút tán thưởng, Trích Tinh Học Viện lại yêu cầu cũng gia nhập vào kế hoạch đến. Vấn đề ở chỗ, hai vị đại chủ giáo lúc ấy đề xuất đề án này là trợ thủ trung thành của Giáo Hoàng Bệ Hạ, mà hiện tại toàn bộ đại lục đều biết bọn họ kiên định đứng bên Thánh Hậu nương nương —— đúng vậy, hai vị đại chủ giáo nói mấy ngày trước chính là hai vị đại chủ giáo kia. Giờ hiện tại toàn bộ kinh đô, nhất là Ly Cung Giáo Sĩ đều bị trò khôi hài ngoài Quốc Giáo Học Viện hấp dẫ, hai vị đại chủ giáo lại thúc đẩy việc này, đến tột cùng là muốn làm gì?
Tân Giáo Sĩ bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, không khỏi lạnh lòng nói:
- Giáo Hoàng Bệ Hạ... Sẽ không đồng ý.
- Vấn đề là không có cùng lý do sao?
Mai Lý Sa có chút mỏi mệt.
- Quốc Giáo Học Viện hiện tại chỉ có Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá, cho dù Đường Đường ra khỏi Thiên Thư Lăng thì nhân số cũng quá ít, dựa theo quy tắc trong đề án thì Quốc Giáo Học Viện rất bất lợi...
- Hai năm trước lúc có đề án này, Quốc Giáo Học Viện một người cũng không có, cho nên ngươi không thể chỉ trích bọn họ là cố ý nhằm vào Quốc Giáo Học Viện.
Mai Lý Sa nói:
- Hiện tại Quốc Giáo Học Viện chỉ có ba học sinh, đó cũng là vấn đề của Quốc Giáo Học Viện.
Ban đêm, Tân Giáo Sĩ đi Quốc Giáo Học Viện, nói lại với Trần Trường Sinh tình hình.
- Người kia tên Chu Tự Hoành, xuất thân từ Tông Tự Sở, là giáo sĩ Chiết Xung Điện, có thân phận giáo viên Tông Tự Sở, hơn nữa hắn là khách khanh của Thiên Hải gia.
- Dã độ vô nhân Chu Tự Hoành?
- Chu, Chu trong chu mật.
- Hoành lại là hoành gì.
- Đó là vượt qua.
Trần Trường Sinh nhớ tới nam tử cao gầy bên xe lăn, nghĩ tới nét trào phúng trên gương mặt hắn, nghĩ thầm rằng đúng là rất ngang ngược kiêu ngạo.
- Chu Tự Hoành có ba tầng thân phận, bất kể thân phận nào đều có thể cho hắn lý do ra tay, nếu ngươi ra tay với Thiên Hải Nha Nhi.
Tân Giáo Sĩ nói lời thấm thía:
- Ngươi đã đã nhịn ba ngày, đừng ngại thêm vài ngày, nếu đề án Chiết Xung Điện thật sự thông qua được, đến lúc đó chúng ta lại phải xem xử lý như thế nào.
- Bởi vì Chu Tự Hoành là giáo sĩ Chiết Xung Điện, cho nên giáo sĩ trông coi Quốc Giáo Học Viện không tiện làm gì hắn...
Trần Trường Sinh trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:
- Như vậy nếu đề án kia thật sự thông qua, Chu Tự Hoành khiêu chiến với ta, Ly Cung sẽ không làm gì?
Tân Giáo Sĩ nói:
- Đúng thế.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng hắn là Tụ Tinh Cảnh, cao hơn ta ra một cảnh giới, dựa theo quy tắc, ta có thể không tiếp nhận.
Tân Giáo Sĩ nhìn vào mắt hắn, nói:
- Hắn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, mà ngươi là viện trưởng, hoặc nói, Quốc Giáo Học Viện có những người khác có thể tiếp nhận.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói:
- Viện trưởng là Giáo Hoàng đại nhân cùng giáo chủ bảo ta làm, Quốc Giáo Học Viện không có học sinh khác, ngài là người rõ ràng nguyên nhân nhất.
Tân Giáo Sĩ hơi ngượng ngùng, nói:
- Tóm lại ngươi nhịn thêm vài ngày, Giáo Hoàng đại nhân đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
Trần Trường Sinh không nói gì nữa, tiễn hắn khỏi Quốc Giáo Học Viện, sau đó đi vào tàng thư lâu tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục tu hành kiếm pháp, tiếp tục phá giải bia đá màu đen huyền bí.
Một đêm không nói chuyện mà đi, sáng sớm lại đến, Thiên Hải Nha Nhi và vị Chu Tự Hoành Chiết Xung Điện kia cũng đã đến.
Hôm nay vẫn có gió nhẹ, có mưa phùn, cũng có ô ngôn uế ngữ và nhục mạ.
Trần Trường Sinh có thể chịu, ô ngôn uế ngữ chung quy chẳng phải dầu muối, cũng không phải tro bụi, không có gì không thể nhẫn nhịn. Nhưng mà lúc chạng vạng tối, Ly Cung truyền ra một tin không thế nào tốt hơn, đề án của hai vị đại chủ giáo rốt cục được thông qua, hắn nhịn nữa hay không không còn quan trọng.
Một phong thư khiêu chiến đưa tới Quốc Giáo Học Viện, câu đề tặng đúng là Chu Tự Hoành.
Nhìn câu đề tặng, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục quan sát tấm bia đá.
Hiện tại, hắn đã có thể thấy rõ những đường cong trên bia đá màu đen, xác nhận chính là khối thiên thư bia Vương Chi Sách để lại Lăng Yên các, và đã có thể cảm giác được bên kia bia đá là khí tức của Chu Viên.
Và Thiên Thư Bia, so với Chu Viên, thủ đoạn của Thiên Hải gia và quốc giáo thật sự không coi vào đâu. Chẳng qua là khi thần trí của hắn khó khăn vượt qua kiếm ý, dường như luôn có thể nhìn thấy một con thuyền nhỏ trên đại dương mênh mông. Con thuyền nhỏ không ngừng lắc lư phập phồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, nhưng mà vẫn không, làm lòng người có chút phiền.
Hắn vốn nghĩ rằng Thiên Hải Nha Nhi ở ngoài cửa viện nhục mạ và phá cửa sân năm ngoái giống nhau, đều là Thiên Hải gia sỉ nhục.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, tuy rằng hắn nghĩ mình đúng, nhưng gặp phải cục diện như vậy, ai lại không tức giận đây?
Sáng sớm hôm sau, Tân Giáo Sĩ lại đưa tới hai tin không tốt.
Chu Thông cự tuyệt thả người, Chiết Tụ còn bị giam giữ trong đại lao, không biết khi nào thì mới có thể đi ra ngoài. Toàn bộ đại lục đều biết Chu Thông là người trung thành nhất với Thánh Hậu nương nương và cũng là con chó săn đáng sợ nhất, so với hắn, Từ Thế Tích cái chẳng tính là gì, Chu Thông lần này biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ khiến rất nhiều người cảm thấy một dấu hiệu cực không tốt báo trước, mưa gió sắp đến, chẳng lẽ nói triều đình thật sự rạch mặt với quốc giáo?
Trần Trường Sinh hỏi:
- Đây là ý của Giáo Hoàng đại nhân, giáo chủ đại nhân tự mình thăm hỏi, Chu Thông rõ ràng còn không chịu thả người, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tân Giáo Sĩ lúc này nói ra tin xấu thứ hai:
- Giáo chủ đại nhân thân thể có chút không tốt, khả năng hai ngày nữa mới đi gặp Chu Thông.
Cuối cùng vẫn còn có chút tin tức tốt.
Chiết Tụ không thể đi ra, người nào đó rốt cục phải đi ra.
Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, mang theo Hiên Viên Phá ra cửa Quốc Giáo Học Viện, lúc đó Thiên Hải Nha Nhi và Chu Tự Hoành còn chưa tới.
Từ Quốc Giáo Học Viện đến Thiên Thư Lăng có một đoạn khoảng cách, khi bọn họ đi qua sông nhỏ, đi tới cửa Thiên Thư Lăng, nắng sớm đại thịnh.
Nhìn chỗ trước mắt xanh um tươi tốt, Trần Trường Sinh tự nhiên nhớ cảnh tượng mình ở bên trong xem bia ngộ đạo, sau đó chẳng biết tại sao lại nghĩ tới lăng mộ trên thảo nguyên. Tiếp theo, hắn liền nghĩ tới mấy tháng trước, vào đêm đó, Vương Phá và Mao Thu Vũ đứng ở chỗ của mình, hắn và đám người Cẩu Hàn Thực ôm Tuân Mai sắp chết đứng trong.
Mao Thu Vũ không còn đảm nhiệm Thiên Đạo Viện viện trưởng, tiếp nhận chức vụ Anh Hoa Điện đại chủ giáo, quyền địa vị quá nặng, tính trầm mặc đi nhiều, cũng đã lâu không có tin tức của ông ấy.
Nghĩ Trang Hoán Vũ chết cùng với thái độ im lặng của Thiên Đạo Viện, hắn mơ hồ hiểu được duyên cớ, tâm tình không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.
Một tiếng ầm vang làm hắn tỉnh lại, cùng với mặt đất khẽ chấn động, cửa đá Thiên Thư Lăng chậm rãi mở ra.
Dùng lời của Thánh Hậu nương nương mà nói, người quốc giáo tốt nhất cố làm ra vẻ huyền bí, người trong quốc giáo lại thấy, đó chính là phải giảng đạo lý, phải quang minh chính đại, bọn họ rất khó chủ động ra tay với một thiếu niên tàn phế, trừ lần đó ra, còn có một nguyên nhân, đó là người đứng bên Thiên Hải Nha Nhi. Người kia ước chừng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, trên người phát ra khi tức rất hùng mạnh.
Trong mưa phùn, Thiên Hải Nha Nhi oán độc tiếng chửi rủa không ngừng, người nọ thủy chung vẫn duy trì trầm mặc, không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào cửa sân, không biết suy nghĩ gì.
Cửa mới Quốc Giáo Học Viện bị đẩy ra từ bên trong, Trần Trường Sinh đi ra, đứng trên thềm đá nhìn Thiên Hải Nha Nhi, ánh mắt đầu tiên để ý hắn không có bung dù, cả người bên cạnh cũng không che dù cho hắn. Hắn nhìn người nọ, đoán được người này hẳn không phải là thị vệ của Thiên Hải Nha Nhi, lại không biết có lai lịch ra sao.
Trần Trường Sinh nhìn Thiên Hải Nha Nhi trên xe lăn, nói:
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng, vì sao người trong nhà phải ngươi tới Quốc Giáo Học Viện chửi bậy?
Thiên Hải Nha Nhi mặt bị mưa làm ướt nhẹp có vẻ càng thêm tái nhợt, vẻ mặt nhưng vẫn thô bạo hung ác kiêu ngạo, hơn nữa bởi vì sự xuất hiện của Trần Trường Sinh mà hưng phấn lên.
- Ta đương nhiên biết.
Thiếu niên phát ra âm thanh sắc nhọn, thậm chí có chút thê lương, giống như khóc giống như cười.
- Ta hiện tại đã là rác rưởi, rác rưởi đương nhiên phải lợi dụng cho tốt, chuyện giữa tiểu hài tử chúng ta, chẳng lẽ Giáo Hoàng đại nhân không biết xấu hổ nói Thiên Hải gia ra chèn ép viện trưởng Quốc Giáo Học Viện?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Nhưng ta không rõ, ngươi làm loạn như vậy có lợi ích gì, ta có thể không để ý tới ngươi.
Lúc này không giống như xưa, ở sân Quốc Giáo Học Viện có một giáo chủ mang theo mười mấy giáo sĩ và hộ vệ Ly Cung, ngăn hai người Thiên Hải gia ra ngoài. Chưa nói Thiên Hải Nha Nhi ngồi xe lăn, mặc dù là Thiên Hải Thắng Tuyết nắm giữ tuyết quan mang theo kỵ binh trở về cũng không thể trực tiếp vọt tới Quốc Giáo Học Viện như năm trước.
Thiên Hải Nha Nhi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như ấu thú bị thương, nói:
- Ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy ta đang mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Sau đó thì sao? Ta phải mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi sao? Ta sẽ không làm đâu.
Tổ tông Thiên Hải gia chính là tổ tông Thánh Hậu nương nương.
Hắn sẽ không tái phạm sai lầm năm trước.
Thiên Hải Nha Nhi cười lạnh nói:
- Ta không dám mắng Lạc Lạc... Điện hạ, nhưng ta không sợ ngươi, ta muốn xem, ngươi có thể chịu đến khi nào.
- Vậy ngươi tiếp tục mắng chửi đi.
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh xoay người đi vào trong Quốc Giáo Học Viện.
Trước lúc đẩy cửa, nghe thấy Thiên Hải Nha Nhi làm nhục phụ mẫu tổ tông mình, hắn thật sự rất tức giận, định mặc kệ Thiên Hải gia có chuẩn bị gì, có âm mưu gì cũng phải giáo dục đối phương một chút, nhưng khi hắn thật sự ra tới sân, nhìn thiếu niên trên xe lăn, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Thiên Hải Nha Nhi rất tàn nhẫn lãnh huyết, đã từng là người rất đáng sợ, nhưng hiện tại hắn đã tàn phế, dù vẫn đáng sợ, nhưng đáng sợ ở chỗ hắn không biết liêm sỉ, không có kính sợ, không có theo đuổi, hơn nữa hiện tại ngay cả dã tâm cũng không có. Hắn hiện tại chính là một bãi bùn lầy. Trần Trường Sinh và Quốc Giáo Học Viện nếu không muốn nhúng vào bãi bùn lầy này thì hoặc là không thèm để ý tới, hoặc là trực tiếp lầy dùng cát đá lấp đầy nó.
Nếu không thể trực tiếp giết Thiên Hải Nha Nhi, làm việc khác đều không có ý nghĩa, đành phải ở đây nghe mấy lời đó.
Nhìn bóng lưng của hắn, Thiên Hải Nha Nhi giật mình, càng thêm phẫn nộ, thanh âm sắc bén không ngừng la mắng, ô ngôn uế ngữ không ngừng phun ra.
Trần Trường Sinh như không nghe thấy, bước chân không nhanh lên cũng không chậm đi, rất ổn định đi vào trong học viện.
Nhóm giáo sĩ nhìn hình ảnh này, không khỏi sinh lòng khâm phục, nghĩ thầm rằng quả nhiên không hổ là vãn bối Giáo Hoàng đại nhân coi trọng nhất, không hổ là viện trưởng trẻ tuổi nhất của Quốc Giáo Học Viện.
Nam nhân đứng bên xe lăn nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh, đuôi mày hơi nhướn, dường như có chút không ngờ, nhưng tiếp theo sự không ngờ chuyển thành khinh thường.
So với bạn cùng lứa tuổi, Trần Trường Sinh quả thật thành thục điềm đạm, chắc chắn, bình tĩnh rất nhiều, thấy thế nào cũng không giống một thiếu niên mười sáu tuổi.
Hiên Viên Phá nhìn già hơn, nhưng trên thực tế, hắn chỉ mới mười bốn tuổi, cho nên hắn không rõ sao Trần Trường Sinh cam chịu, có chút tức giận hỏi:
- Cứ như vậy sao?
Trần Trường Sinh nhìn hắn, nói:
- Vậy còn có thể làm gì? Giết hắn sao?
Hiên Viên Phá ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng không phải không được.
Trần Trường Sinh nói:
- Hắn là người Thiên Hải gia nhân, trừ phi Ly Cung tự mình ban xuống cáo chỉ, bằng không ai cũng không có biện pháp, hơn nữa, bên cạnh hắn vẫn còn có người đi theo, không phát hiện ra sao?
Hiên Viên Phá hỏi:
- Người kia rất mạnh sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Tụ Tinh Cảnh.
Hiên Viên Phá hít một ngụm khí lạnh, nam tử cao gầy nhìn khoảng ba mươi tuổi lại là một Tụ Tinh Cảnh?
- Nhưng cũng không thể tùy ý để Thiên Hải Nha Nhi ở bên ngoài mắng chửi chứ?
- Ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đúng vậy, Trần Trường Sinh có chuyện quan trọng hơn cần làm.
So với chuyện kia, thủ đoạn và ác ý của Thiên Hải gia đều không quan trọng. Trước kia với hắn mà nói, chuyện quan trọng hơn chính là tu hành, nhưng hiện tại ngoại trừ tu hành còn có một việc, đó là trong quá trình ma luyện kiếm tâm, đi thông bờ kiếm ý đối diện, tìm được này tòa bia đá màu đen, xác nhận nơi đó không phải thông đạo tới Chu Viên, nếu đúng, hắn muốn tiến vào Chu Viên xem lại.
Thần thức dừng ở ảo ảnh bia đá màu đen, nháy mắt ẩn chứa khủng bố đấy, năng lượng mờ mờ ảo ảo trực tiếp chấn vỡ thành hàng nghìn hàng vạn sợi nhỏ, hóa thành hư vô. Trong tàng thư lâu cuồn cuộn nổi gió, hơi thở từ trong thân thể của hắn tán ra, tay áo nổi lên cuốn đi bụi bặm trên giá sách.
Hắn liên tục thử ba lần, cuối cùng đều là thất bại chấm dứt, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trên mặt Tiếu Trương, hắn rốt cuộc không chịu nổi thức hải chấn động và lực lượng cắn trả, đẩy cửa tàng thư lâu, trực tiếp chạy vội tới ven hồ, che ngực bắt đầu nôn mửa, nhìn rất là thê thảm.
Hiên Viên Phá đang ở ném cây, nhìn hình ảnh này giật mình đi lên trước giúp đỡ hắn, nhìn nước đọng trên cỏ nước lo lắng nói:
- May mắn còn chưa có ăn điểm tâm, bằng không thật đáng sợ.
Bất kể xem xét từ phương diện nào, đề án đều có đạo lý, có tất yếu, cho nên lúc ban đầu đưa ra đã chiếm được chư điện và chư viện ủng hộ, triều đình đối với chuyện này cũng có chút tán thưởng, Trích Tinh Học Viện lại yêu cầu cũng gia nhập vào kế hoạch đến. Vấn đề ở chỗ, hai vị đại chủ giáo lúc ấy đề xuất đề án này là trợ thủ trung thành của Giáo Hoàng Bệ Hạ, mà hiện tại toàn bộ đại lục đều biết bọn họ kiên định đứng bên Thánh Hậu nương nương —— đúng vậy, hai vị đại chủ giáo nói mấy ngày trước chính là hai vị đại chủ giáo kia. Giờ hiện tại toàn bộ kinh đô, nhất là Ly Cung Giáo Sĩ đều bị trò khôi hài ngoài Quốc Giáo Học Viện hấp dẫ, hai vị đại chủ giáo lại thúc đẩy việc này, đến tột cùng là muốn làm gì?
Tân Giáo Sĩ bỗng nhiên suy nghĩ minh bạch, không khỏi lạnh lòng nói:
- Giáo Hoàng Bệ Hạ... Sẽ không đồng ý.
- Vấn đề là không có cùng lý do sao?
Mai Lý Sa có chút mỏi mệt.
- Quốc Giáo Học Viện hiện tại chỉ có Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá, cho dù Đường Đường ra khỏi Thiên Thư Lăng thì nhân số cũng quá ít, dựa theo quy tắc trong đề án thì Quốc Giáo Học Viện rất bất lợi...
- Hai năm trước lúc có đề án này, Quốc Giáo Học Viện một người cũng không có, cho nên ngươi không thể chỉ trích bọn họ là cố ý nhằm vào Quốc Giáo Học Viện.
Mai Lý Sa nói:
- Hiện tại Quốc Giáo Học Viện chỉ có ba học sinh, đó cũng là vấn đề của Quốc Giáo Học Viện.
Ban đêm, Tân Giáo Sĩ đi Quốc Giáo Học Viện, nói lại với Trần Trường Sinh tình hình.
- Người kia tên Chu Tự Hoành, xuất thân từ Tông Tự Sở, là giáo sĩ Chiết Xung Điện, có thân phận giáo viên Tông Tự Sở, hơn nữa hắn là khách khanh của Thiên Hải gia.
- Dã độ vô nhân Chu Tự Hoành?
- Chu, Chu trong chu mật.
- Hoành lại là hoành gì.
- Đó là vượt qua.
Trần Trường Sinh nhớ tới nam tử cao gầy bên xe lăn, nghĩ tới nét trào phúng trên gương mặt hắn, nghĩ thầm rằng đúng là rất ngang ngược kiêu ngạo.
- Chu Tự Hoành có ba tầng thân phận, bất kể thân phận nào đều có thể cho hắn lý do ra tay, nếu ngươi ra tay với Thiên Hải Nha Nhi.
Tân Giáo Sĩ nói lời thấm thía:
- Ngươi đã đã nhịn ba ngày, đừng ngại thêm vài ngày, nếu đề án Chiết Xung Điện thật sự thông qua được, đến lúc đó chúng ta lại phải xem xử lý như thế nào.
- Bởi vì Chu Tự Hoành là giáo sĩ Chiết Xung Điện, cho nên giáo sĩ trông coi Quốc Giáo Học Viện không tiện làm gì hắn...
Trần Trường Sinh trầm mặc, ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi:
- Như vậy nếu đề án kia thật sự thông qua, Chu Tự Hoành khiêu chiến với ta, Ly Cung sẽ không làm gì?
Tân Giáo Sĩ nói:
- Đúng thế.
Trần Trường Sinh nói:
- Nhưng hắn là Tụ Tinh Cảnh, cao hơn ta ra một cảnh giới, dựa theo quy tắc, ta có thể không tiếp nhận.
Tân Giáo Sĩ nhìn vào mắt hắn, nói:
- Hắn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, mà ngươi là viện trưởng, hoặc nói, Quốc Giáo Học Viện có những người khác có thể tiếp nhận.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói:
- Viện trưởng là Giáo Hoàng đại nhân cùng giáo chủ bảo ta làm, Quốc Giáo Học Viện không có học sinh khác, ngài là người rõ ràng nguyên nhân nhất.
Tân Giáo Sĩ hơi ngượng ngùng, nói:
- Tóm lại ngươi nhịn thêm vài ngày, Giáo Hoàng đại nhân đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.
Trần Trường Sinh không nói gì nữa, tiễn hắn khỏi Quốc Giáo Học Viện, sau đó đi vào tàng thư lâu tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục tu hành kiếm pháp, tiếp tục phá giải bia đá màu đen huyền bí.
Một đêm không nói chuyện mà đi, sáng sớm lại đến, Thiên Hải Nha Nhi và vị Chu Tự Hoành Chiết Xung Điện kia cũng đã đến.
Hôm nay vẫn có gió nhẹ, có mưa phùn, cũng có ô ngôn uế ngữ và nhục mạ.
Trần Trường Sinh có thể chịu, ô ngôn uế ngữ chung quy chẳng phải dầu muối, cũng không phải tro bụi, không có gì không thể nhẫn nhịn. Nhưng mà lúc chạng vạng tối, Ly Cung truyền ra một tin không thế nào tốt hơn, đề án của hai vị đại chủ giáo rốt cục được thông qua, hắn nhịn nữa hay không không còn quan trọng.
Một phong thư khiêu chiến đưa tới Quốc Giáo Học Viện, câu đề tặng đúng là Chu Tự Hoành.
Nhìn câu đề tặng, Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục dẫn tinh quang tẩy tủy, tiếp tục quan sát tấm bia đá.
Hiện tại, hắn đã có thể thấy rõ những đường cong trên bia đá màu đen, xác nhận chính là khối thiên thư bia Vương Chi Sách để lại Lăng Yên các, và đã có thể cảm giác được bên kia bia đá là khí tức của Chu Viên.
Và Thiên Thư Bia, so với Chu Viên, thủ đoạn của Thiên Hải gia và quốc giáo thật sự không coi vào đâu. Chẳng qua là khi thần trí của hắn khó khăn vượt qua kiếm ý, dường như luôn có thể nhìn thấy một con thuyền nhỏ trên đại dương mênh mông. Con thuyền nhỏ không ngừng lắc lư phập phồng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết, nhưng mà vẫn không, làm lòng người có chút phiền.
Hắn vốn nghĩ rằng Thiên Hải Nha Nhi ở ngoài cửa viện nhục mạ và phá cửa sân năm ngoái giống nhau, đều là Thiên Hải gia sỉ nhục.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, tuy rằng hắn nghĩ mình đúng, nhưng gặp phải cục diện như vậy, ai lại không tức giận đây?
Sáng sớm hôm sau, Tân Giáo Sĩ lại đưa tới hai tin không tốt.
Chu Thông cự tuyệt thả người, Chiết Tụ còn bị giam giữ trong đại lao, không biết khi nào thì mới có thể đi ra ngoài. Toàn bộ đại lục đều biết Chu Thông là người trung thành nhất với Thánh Hậu nương nương và cũng là con chó săn đáng sợ nhất, so với hắn, Từ Thế Tích cái chẳng tính là gì, Chu Thông lần này biểu hiện cứng rắn, mạnh mẽ khiến rất nhiều người cảm thấy một dấu hiệu cực không tốt báo trước, mưa gió sắp đến, chẳng lẽ nói triều đình thật sự rạch mặt với quốc giáo?
Trần Trường Sinh hỏi:
- Đây là ý của Giáo Hoàng đại nhân, giáo chủ đại nhân tự mình thăm hỏi, Chu Thông rõ ràng còn không chịu thả người, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tân Giáo Sĩ lúc này nói ra tin xấu thứ hai:
- Giáo chủ đại nhân thân thể có chút không tốt, khả năng hai ngày nữa mới đi gặp Chu Thông.
Cuối cùng vẫn còn có chút tin tức tốt.
Chiết Tụ không thể đi ra, người nào đó rốt cục phải đi ra.
Sáng sớm canh năm, Trần Trường Sinh đúng giờ tỉnh lại, mang theo Hiên Viên Phá ra cửa Quốc Giáo Học Viện, lúc đó Thiên Hải Nha Nhi và Chu Tự Hoành còn chưa tới.
Từ Quốc Giáo Học Viện đến Thiên Thư Lăng có một đoạn khoảng cách, khi bọn họ đi qua sông nhỏ, đi tới cửa Thiên Thư Lăng, nắng sớm đại thịnh.
Nhìn chỗ trước mắt xanh um tươi tốt, Trần Trường Sinh tự nhiên nhớ cảnh tượng mình ở bên trong xem bia ngộ đạo, sau đó chẳng biết tại sao lại nghĩ tới lăng mộ trên thảo nguyên. Tiếp theo, hắn liền nghĩ tới mấy tháng trước, vào đêm đó, Vương Phá và Mao Thu Vũ đứng ở chỗ của mình, hắn và đám người Cẩu Hàn Thực ôm Tuân Mai sắp chết đứng trong.
Mao Thu Vũ không còn đảm nhiệm Thiên Đạo Viện viện trưởng, tiếp nhận chức vụ Anh Hoa Điện đại chủ giáo, quyền địa vị quá nặng, tính trầm mặc đi nhiều, cũng đã lâu không có tin tức của ông ấy.
Nghĩ Trang Hoán Vũ chết cùng với thái độ im lặng của Thiên Đạo Viện, hắn mơ hồ hiểu được duyên cớ, tâm tình không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.
Một tiếng ầm vang làm hắn tỉnh lại, cùng với mặt đất khẽ chấn động, cửa đá Thiên Thư Lăng chậm rãi mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.