Quyển 3 - Chương 540: Trong nháy mắt, cường địch hôi phi kiếm diệt.
Miêu Nị
09/12/2016
Vào lúc bình thường, Đường Tam Thập Lục có ngang ngược kiêu ngạo cũng sẽ không chửi mắng thô tục như vậy, bởi vì thân phận lão đạo cô thật sự rất cao, cho dù là Đường gia lão thái gia dù không tôn kính thì cũng có chút kiêng kị, nhưng hắn lúc này không chút do dự chửi mắng, bởi vì hắn muốn chọc giận lão đạo cô, phân tán sự chú ý của lão đạo cô, bởi vì hắn lúc này rất phẫn nộ và sợ hãi, vì Hiên Viên Phá đã giơ kiếm lên ngoài dự đoán của mọi người.
Tinh lực quá thịnh nên mỗi ngày phải ăn sáu bữa cơm, mỗi ngày không ngừng ném cây. Hắn dũng mãnh, phương thức chiến đấu cũng khác mọi người, bị làm nhục thì phải chiến đấu để giải trừ, cho dù có phải giao ra tính mạng của mình.
Nhưng mà thiết kiếm của hắn làm sao đủ đánh trúng lão đạo cô? Hắn làm sao có thể hơn lão đạo cô này? Lấy tiêu chuẩn tu hành của nhân loại thì Hiên Viên Phá đã thông u, nhưng hắn căn bản không có khả năng làm lão đạo cô bị thương. Thiết kiếm nặng nề như cành liễu bị bẻ trong gió lạnh, căn bản không thể hạ xuống.
Lão đạo cô nhìn thiết kiếm, dường như nhận ra lai lịch nên hơi nhíu mày, có chút bất ngờ. Nhưng bà không định lưu tình, sự lạnh lẽo nháy mắt khống chế thân thể và thức hải của hắn, ngay sau đó sẽ xé hắn thành bụi phấn, chỉ cần bà hơi động niệm, Hiên Viên Phá sẽ chết.
Trần Trường Sinh, Chiết Tụ, Tô Mặc Ngu và Đường Tam Thập Lục như bốn mũi tên bay tới, nhưng mà mặc dù bọn họ đặt cược tính mạng cũng không thể thay đổi kết cục. Bọn họ dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Phá chết trước mắt mình. Có ai có thể thay đổi mọi chuyện sao?
Khả năng có.
Trần Trường Sinh còn có biện pháp, hắn không chút do dự chuẩn bị lấy món đồ bảo mệnh đó ra.
Tô Mặc Ngu cũng đang chuẩn bị , Đường Tam Thập Lục cũng đang chuẩn bị .
Bọn họ đều chuẩn bị lấy ra quân bài ẩn giấu, hy vọng có thể cho Hiên Viên Phá một con đường sống.
Đúng lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Thiết kiếm trong tay Hiên Viên Phá không thể di động một tấc, nhưng cuối cùng mang theo một ít gió, cho dù là một cơn gió nhẹ.
Sợi gió không thể đánh vỡ đông hồ yên tĩnh, không thể lay sợi phất trần của lão đạo cô, không lay động được tuyết, nhưng có thể lay động bụi mù.
Hiên Viên Phá đứng trong phế tích, nơi đặt chân là nhà bếp đầy bụi.
Bụi này là tro củi, còn có bụi do giấy cháy thành.
Lúc trước Hiên Viên Phá từng dùng thiết kiếm chọc mảnh giấy thành bụi, lúc này theo gió đến từ hắc kiếm, bụi kia dần dần bay lên.
Trong bóng đêm, bụi kia mơ hồ lộ ra màu đỏ, hoá ra bên trong còn đốm lửa chưa tàn.
Gió cuốn bụi lên, đốm lửa sáng lên, ở trên không trung tạo thành một thanh kiếm.
Thanh kiếm lửa theo góc độ của thiết kiếm chém xuống.
Sát! không gian ven hồ Quốc giáo học viện tựa hồ bị một kiếm này chém ra rồi.
Lão đạo cô nheo mắt, cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.
Từ khi bước vào thần thánh lĩnh, cảm giác như vậy đã gần như không có, vì cả đại lục không có mấy người có thể uy hiếp được bà.
Đây là chuyện gì? Thanh kiếm do lửa ngưng tụ từ đâu mà đến? Tại sao lại làm mình có cảm giác nguy hiểm?
Vô số suy nghĩ xoay chuyển như ánh sáng, không ngừng tính toán suy diễn.
Kiếm tới quá nhanh, bà chưa suy diễn ra kết quả thì nó đã tới!
Lão đạo cô không còn kịp suy tư nữa, kêu to một tiếng, lấy ra phất trần vỗ tới!
Chuôi phất trần ngàn tơ vạn tơ, mỗi một tơ là một đạo hải triều!
Hải dương xanh lam không có sinh ý, chỉ có tịch diệt!
Bà không biết lai lịch kiếm lửa ra sao, nhưng cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, vừa ra tay đã dùng thần thánh đạo pháp!
Phất trần mang theo hải triều đánh qua.
So với sóng to gió lớn, thanh kiếm lửa có vẻ nhỏ bé, yếu ớt, làm sao có thể chắn? Kiếm lửa chắn trước Hiên Viên Phá, nếu nó bị sóng to chôn vùi, thân thể và linh hồn hắn sẽ bị cắn nuốt!
Nhưng mà thanh kiếm nhỏ bé kia không hề bị mai một, ngược lại bốc cháy lên! Cả Quốc giáo học viện trong nháy mắt sáng bừng, cả đêm đen như cũng bị thiêu đốt!
Kiếm mượn thế lửa biến thành một thanh kiếm dài chừng bảy thước tỏa ra khí tức vô cùng hùng mạnh.
Sóng to như núi? Trảm! Tịch diệt như biển? Trảm!
Vạn vật đều chém!
Ầm một tiếng, kiếm lửa phá vạn đạo sóng, chém về phía lão đạo cô!
Lão đạo cô vẻ mặt kinh hãi rít lên một tiếng lo âu, đột nhiên lui về phía sau.
Một đoạn tường viện còn nguyên vẹn, sau khi bà lui đi ầm ầm đổ sụp.
Tiếng xé rách vang trời đêm, thanh kiếm lửa điên cuồng đuổi theo đâm chém.
Phất trần bị gọt tơ, phất phơ trong đêm.
Tửu lâu, nhà dân gần quốc giáo học viện ầm ầm sụp đổ, lão đạo cô lùi lại mấy trăm trượng, cho đến đi tới bên Lạc Thủy kênh mới miễn cưỡng dừng lại.
Sóng lớn sụp đổ, Lạc Thủy cuộn sóng không ngừng!
Lão đạo cô nhìn hỏa kiếm, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi:
- Liệu thiên tam thức!
Đến tận đây, bà rốt cục nhận ra lai lịch thanh kiếm này!
Chỉ chút tro tàn tạo thành hư kiếm, đón gió bùng lên, bộc lên uy lực khó thể tưởng tượng.
Phất trần là biển xanh vô tận, tràn đầy đất trời cũng không phải đối thủ thanh kiếm này, vì sao?
Bởi vì đốm lửa nhỏ có thể cháy lan ra đồng cỏ, cũng có thể cháy tới tận trời!
Kiếm này, đương nhiên chính là Liệu thiên tam thức của Tô Ly!
Liệu Thiên Kiếm truyền khắp Lạc Thủy.
Lạc Thủy mất đi vẻ yên tĩnh, bông tuyết từ không trung rơi xuống bị kiếm ý trực tiếp bốc hơi thành khói.
Tiếng nổ long trời cùng với tiếng hét thê lương của lão đạo cô.
Hơi nước đầy bụi mù, đê Lạc Thủy sụp đổ ba dặm.
Lão đạo cô tay cầm phất trần đứng trong vùng nước cạn, tay áo vỡ vụn lộ ra da thịt, tóc đen loạn phiêu, cả người đầy đá vụn, phất trần chỉ còn cán đuôi và mấy sợi tơ trông rất chật vật, tựa như bản thân bà ta lúc này.
ết Tụ mở mắt.
Trần Trường Sinh mở mắt.
Bọn họ đều cảm nhận được cảm giác này, sau đó sợ hãi.
Tinh lực quá thịnh nên mỗi ngày phải ăn sáu bữa cơm, mỗi ngày không ngừng ném cây. Hắn dũng mãnh, phương thức chiến đấu cũng khác mọi người, bị làm nhục thì phải chiến đấu để giải trừ, cho dù có phải giao ra tính mạng của mình.
Nhưng mà thiết kiếm của hắn làm sao đủ đánh trúng lão đạo cô? Hắn làm sao có thể hơn lão đạo cô này? Lấy tiêu chuẩn tu hành của nhân loại thì Hiên Viên Phá đã thông u, nhưng hắn căn bản không có khả năng làm lão đạo cô bị thương. Thiết kiếm nặng nề như cành liễu bị bẻ trong gió lạnh, căn bản không thể hạ xuống.
Lão đạo cô nhìn thiết kiếm, dường như nhận ra lai lịch nên hơi nhíu mày, có chút bất ngờ. Nhưng bà không định lưu tình, sự lạnh lẽo nháy mắt khống chế thân thể và thức hải của hắn, ngay sau đó sẽ xé hắn thành bụi phấn, chỉ cần bà hơi động niệm, Hiên Viên Phá sẽ chết.
Trần Trường Sinh, Chiết Tụ, Tô Mặc Ngu và Đường Tam Thập Lục như bốn mũi tên bay tới, nhưng mà mặc dù bọn họ đặt cược tính mạng cũng không thể thay đổi kết cục. Bọn họ dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn Hiên Viên Phá chết trước mắt mình. Có ai có thể thay đổi mọi chuyện sao?
Khả năng có.
Trần Trường Sinh còn có biện pháp, hắn không chút do dự chuẩn bị lấy món đồ bảo mệnh đó ra.
Tô Mặc Ngu cũng đang chuẩn bị , Đường Tam Thập Lục cũng đang chuẩn bị .
Bọn họ đều chuẩn bị lấy ra quân bài ẩn giấu, hy vọng có thể cho Hiên Viên Phá một con đường sống.
Đúng lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Thiết kiếm trong tay Hiên Viên Phá không thể di động một tấc, nhưng cuối cùng mang theo một ít gió, cho dù là một cơn gió nhẹ.
Sợi gió không thể đánh vỡ đông hồ yên tĩnh, không thể lay sợi phất trần của lão đạo cô, không lay động được tuyết, nhưng có thể lay động bụi mù.
Hiên Viên Phá đứng trong phế tích, nơi đặt chân là nhà bếp đầy bụi.
Bụi này là tro củi, còn có bụi do giấy cháy thành.
Lúc trước Hiên Viên Phá từng dùng thiết kiếm chọc mảnh giấy thành bụi, lúc này theo gió đến từ hắc kiếm, bụi kia dần dần bay lên.
Trong bóng đêm, bụi kia mơ hồ lộ ra màu đỏ, hoá ra bên trong còn đốm lửa chưa tàn.
Gió cuốn bụi lên, đốm lửa sáng lên, ở trên không trung tạo thành một thanh kiếm.
Thanh kiếm lửa theo góc độ của thiết kiếm chém xuống.
Sát! không gian ven hồ Quốc giáo học viện tựa hồ bị một kiếm này chém ra rồi.
Lão đạo cô nheo mắt, cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt.
Từ khi bước vào thần thánh lĩnh, cảm giác như vậy đã gần như không có, vì cả đại lục không có mấy người có thể uy hiếp được bà.
Đây là chuyện gì? Thanh kiếm do lửa ngưng tụ từ đâu mà đến? Tại sao lại làm mình có cảm giác nguy hiểm?
Vô số suy nghĩ xoay chuyển như ánh sáng, không ngừng tính toán suy diễn.
Kiếm tới quá nhanh, bà chưa suy diễn ra kết quả thì nó đã tới!
Lão đạo cô không còn kịp suy tư nữa, kêu to một tiếng, lấy ra phất trần vỗ tới!
Chuôi phất trần ngàn tơ vạn tơ, mỗi một tơ là một đạo hải triều!
Hải dương xanh lam không có sinh ý, chỉ có tịch diệt!
Bà không biết lai lịch kiếm lửa ra sao, nhưng cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, vừa ra tay đã dùng thần thánh đạo pháp!
Phất trần mang theo hải triều đánh qua.
So với sóng to gió lớn, thanh kiếm lửa có vẻ nhỏ bé, yếu ớt, làm sao có thể chắn? Kiếm lửa chắn trước Hiên Viên Phá, nếu nó bị sóng to chôn vùi, thân thể và linh hồn hắn sẽ bị cắn nuốt!
Nhưng mà thanh kiếm nhỏ bé kia không hề bị mai một, ngược lại bốc cháy lên! Cả Quốc giáo học viện trong nháy mắt sáng bừng, cả đêm đen như cũng bị thiêu đốt!
Kiếm mượn thế lửa biến thành một thanh kiếm dài chừng bảy thước tỏa ra khí tức vô cùng hùng mạnh.
Sóng to như núi? Trảm! Tịch diệt như biển? Trảm!
Vạn vật đều chém!
Ầm một tiếng, kiếm lửa phá vạn đạo sóng, chém về phía lão đạo cô!
Lão đạo cô vẻ mặt kinh hãi rít lên một tiếng lo âu, đột nhiên lui về phía sau.
Một đoạn tường viện còn nguyên vẹn, sau khi bà lui đi ầm ầm đổ sụp.
Tiếng xé rách vang trời đêm, thanh kiếm lửa điên cuồng đuổi theo đâm chém.
Phất trần bị gọt tơ, phất phơ trong đêm.
Tửu lâu, nhà dân gần quốc giáo học viện ầm ầm sụp đổ, lão đạo cô lùi lại mấy trăm trượng, cho đến đi tới bên Lạc Thủy kênh mới miễn cưỡng dừng lại.
Sóng lớn sụp đổ, Lạc Thủy cuộn sóng không ngừng!
Lão đạo cô nhìn hỏa kiếm, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi:
- Liệu thiên tam thức!
Đến tận đây, bà rốt cục nhận ra lai lịch thanh kiếm này!
Chỉ chút tro tàn tạo thành hư kiếm, đón gió bùng lên, bộc lên uy lực khó thể tưởng tượng.
Phất trần là biển xanh vô tận, tràn đầy đất trời cũng không phải đối thủ thanh kiếm này, vì sao?
Bởi vì đốm lửa nhỏ có thể cháy lan ra đồng cỏ, cũng có thể cháy tới tận trời!
Kiếm này, đương nhiên chính là Liệu thiên tam thức của Tô Ly!
Liệu Thiên Kiếm truyền khắp Lạc Thủy.
Lạc Thủy mất đi vẻ yên tĩnh, bông tuyết từ không trung rơi xuống bị kiếm ý trực tiếp bốc hơi thành khói.
Tiếng nổ long trời cùng với tiếng hét thê lương của lão đạo cô.
Hơi nước đầy bụi mù, đê Lạc Thủy sụp đổ ba dặm.
Lão đạo cô tay cầm phất trần đứng trong vùng nước cạn, tay áo vỡ vụn lộ ra da thịt, tóc đen loạn phiêu, cả người đầy đá vụn, phất trần chỉ còn cán đuôi và mấy sợi tơ trông rất chật vật, tựa như bản thân bà ta lúc này.
ết Tụ mở mắt.
Trần Trường Sinh mở mắt.
Bọn họ đều cảm nhận được cảm giác này, sau đó sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.