Quyển 2 - Chương 427: Tứ quý giai mai, thu thực tiệm trụy.
Miêu Nị
09/12/2016
Là thánh nhân cao nhất trong thế giới loài người, Giáo Hoàng đại nhân
nắm giữ về thế giới này vượt qua xa so với tưởng tượng của người thường, cho tới hôm nay, hắn mới biết mảnh thảo nguyên mình đã gặp rất nhiều
năm trước lại cất giấu nhiều bí mật như vậy.
- Hắc Diệu Thạch Quan ở bên trong Chu Lăng là trống không.
Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không quên tới chi tiết rất trọng yếu này.
Giáo Hoàng đại nhân mỉm cười không nói, sinh tử của người kia đúng là một câu đố khó với nhiều người, nhưng thời gian cuối cùng vẫn là sự vật hùng mạnh nhất thế gian, cho tới hôm nay hắn cũng không quá quan tâm.
Tương đối mà nói, Giáo Hoàng đại nhân càng quan tâm tới việc khác hơn:
- Như thế thì kiếm này hiện tại cũng ở trong tay của ngươi?
Trần Trường Sinh không có chút gì do dự, cởi đoản kiếm bên hôn xuống, hai tay dâng lên.
Ban đầu ở khách điện Tử Viên, Đường Tam Thập Lục muốn lấy kiếm của hắn đều bị hắn cự tuyệt, nhưng hiện tại hắn không thể cự tuyệt, bởi vì Giáo Hoàng đại nhân là Giáo Hoàng, là sư thúc của hắn.
Kiếm trong Kiếm Trì ở trong tay hắn, chuyện này cũng không có cách nào giấu diếm, ban đầu thời điểm chiến đấu với thần tướng Tiết Hà ở nơi hoang dã, kiếm này đã xuất hiện.
- Ngươi có biết vỏ kiếm này là cái gì không?
Giáo Hoàng đại nhân không nhận lấy đoản kiếm, nhìn hắn hỏi.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu.
Giáo Hoàng có chút cảm thán nói:
- Đây chính là chi bảo trấn viện của Học Viện Quốc Giáo năm đó, sau lại tan biến trong trận huyết hỏa kia, hóa ra là bị sư phụ của ngươi mang đi.
Trần Trường Sinh không biết nên nói cái gì.
- Ta cùng với sư huynh chính là cùng trường, cùng là đồng môn, lại nói tiếp, thiên phú và trí tuệ tu đạo của hắn thủy chung vẫn hơn ta xa, cuối cùng lại là ta kế thừa vị trí Giáo Hoàng, hắn đi tới Học Viện Quốc Giáo làm viện trưởng.
Giáo Hoàng nhìn không trung ngoài điện, ngôi sao hải dương trong hai mắt chậm rãi tắt, dường như đang suy nghĩ:
- Bởi vì chấp niệm của hắn quá lớn, ngươi không cần học hắn.
Trần Trường Sinh vẫn không biết nên nói cái gì như cũ, chuyện của Học Viện Quốc Giáo năm đó, mãi tới hôm nay hắn cũng không biết thông tin chính thức, cho dù biết hắn cũng không có tư cách nói chuyện.
- Kiếm trong Kiếm Trì này phải làm sao bây giờ?
- Ly Cung sẽ gửi thư chiếu cáo thiên hạ, còn có hậu nhân tông phái phải đăng trước, sau đó đem kiếm này giao cho bọn họ, về phần đã chặt đứt kế thừa tông phái thì kiếm này sẽ do ngươi tự mình bảo quản.
Trần Trường Sinh hiểu, an bài như thế, sau khi xảy ra chuyện ở Thiên Thư Lăng, chính mình được xem như là người đã lập được công lớn cho thế giới loài người, những chỉ trích do cái chết của Lương Tiếu Hiểu và Trang Hoán Vũ mang đến đã giảm đi rất nhiều, nói:
- Đều theo sự an bài của ngài.
Không có cung xưng miện hạ, không có lôi kéo ống tay áo gọi sư thúc, chỉ nhẹ nhàng nói từ ngài đã là rất tiến bộ, cuối cùng đã trở nên thân cận hơn so với sư môn.
Giáo Hoàng rất hài lòng nói với hắn:
- Đi đi, nghỉ ngơi tốt một chút.
Nhìn ánh mắt của hắn, Giáo Hoàng hiểu hắn đang lo lắng cái gì, nói:
- Chiết Tụ sẽ nhanh chóng được thả.
Từ đầu đến cuối, Giáo Hoàng đại nhân không hề hỏi một câu liên quan tới Tô Ly.
Đã hồi kinh làm sao có thể nghỉ ngơi, ra khỏi Ly Cung, không về được Học Viện Quốc Giáo, không có cách nào đi thăm hỏi Chiết Tụ, Trần Trường Sinh liền bị Tân Giáo Sĩ dẫn tới Giáo Xu Xứ.
Một loạt Hồng Phong vốn nên như lửa, nhưng vào thời tiết cuối xuân đầu hạ lại đậm màu xanh biếc, liền giống như cây phong kia sau khi được tu sửa, có hai thân phận là cơ cấu giáo dục của triều đình và quốc giáo Văn Hoa điện.
Bên trong phòng sâu nhất giáo điện kia tràn ngập đủ loại hoa mai, Mai Lý Sa ngồi ở sau cái bàn, nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật, trên mặt hiện rõ nét già nua. Trần Trường Sinh đứng ở trước bàn, cách bồn yên mai nhìn Giáo Chủ đại nhân, tâm tình có chút phức tạp.
Nếu so sánh với Giáo Hoàng đại nhân, giáo chủ Mai Lý Sa không hề có quan hệ gì với hắn, theo đạo lý mà nói hẳn là phải vô cùng xa lạ mới đúng, nhưng không biết tại sao hắn vẫn cảm thấy Giáo Chủ đại nhân đối xử với mình rất tốt, bất kể là Đại Triều Thí hay là hành trình Chu Viên, đại giáo chủ Mai Lý Sa đều cung cấp nhiều tiện lợi và trợ giúp cho hắn, mặc dù có thời điểm những chuyện kia khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, nhưng nguyên nhân thật sự khiến tâm tình của hắn phức tạp không phải ở chỗ này, mà là giáo chủ đại nhân đang ngày càng già kia.
Trần Trường Sinh không biết tu vi cảnh giới của đại giáo chủ Mai Lý Sa, vốn hắn có kinh nghiệm và lực ảnh hưởng ngang với Giáo Hoàng đại nhân ở trong quốc giáo, còn có thái độ của đám người Chu Lạc đối với hắn, liền có thể nghĩ tới hắn cách lĩnh vực thần thánh cũng không xa. Loại giáo sĩ mang cảnh giới như thế này khác với người tu đạo khác, sống qua 800 tuổi là chuyện bình thường, trong dòng thời gian dài này, mặc dù các cường nhân cảnh giới cao thâm già đi, nhưng cũng chỉ là giữa lông mày hiện chút nếp nhăn, tuyệt đối sẽ không trở nên già yếu như vậy, chỉ có ở điểm cuối cùng của sinh mạng, mới có thể sau khi tự hỏi vấn đề hậu duệ, lưu lại huyết mạch, liền dùng tốc độ kịch liệt khó có thể tưởng tượng trở nên già nua.
Chết yên tĩnh như lá mùa thu sao? Không, mà lại giống như quả thực rơi xuống đất trong cuồng phong.
Trong thời gian một năm này, toàn bộ đại lục đều biết đại giáo chủ Mai Lý Sa đang dần trở nên già nua.
Cái này nghĩ là, đại giáo chủ không còn sống được bao lâu nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở về Tinh Hải.
Yên mai kia vô cùng diễm lệ, hoa mai trong phòng đua nở dường như không phải cuối xuân, mà là nhất thời, là thời điểm thích hợp để hoa mai nở rộ.
Nếu so sánh với cả phòng tràn ngập màu sắc và hoa văn, sự già nua của Giáo Chủ đại nhân vô cùng ghê người.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khổ sở.
Ngay vào lúc này, Giáo Chủ đại nhân mở to mắt, nhìn hắn cười cười nói:
- Lại đây.
Trần Trường Sinh theo lời đi tới trước người hắn.
Mai Lý Sa nhìn hắn cảm thán nói:
- Biết tin ngươi còn sống ta rất vui sướng, đồng thời lại cảm thấy có chút khổ sở.
Trần Trường Sinh nghe không hiểu những lời này, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều bất an, thậm chí là sợ hãi.
- Nếu Tô Ly không chết, như vậy ánh mắt vẫn phải thu hồi lại, dừng ở trong kinh đô, tựa như ngươi vẫn phải về tới kinh đô.
Mai Lý Sa nói:
- Đại hội Chử Thạch là chuyện năm sau, ta không biết còn có thể nhìn thấy hay không, nhưng ta ít nhất còn có thể nhìn hết một năm nay của ngươi.
Trần Trường Sinh nghĩ muốn an ủi một chút, lại phát hiện mình không biết cách, chỉ có thể tự trách mà cúi đầu.
Mai Lý Sa nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Một năm nay đối với ngươi mà nói rất quan trọng.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không hiểu.
- Ngươi phải nhanh một chút trở nên thành thục.
Nói xong câu đó, ánh mắt của Mai Lý Sa trở nên trầm trọng, ánh mắt có chút ảm đạm, kế tiếp lại sáng ngời như trước:
- Tin tưởng ta, cuối cùng người và chúng ta sẽ đạt được thắng lợi.
Trần Trường Sinh thật sự nghe không hiểu, nghĩ thầm răng đây là chiến đấu với ai? Cùng Thánh Hậu nương nương sao? Cho dù là thế, chính mình có lực lượng gì để có thể tham gia loại chiến đấu này?
- Vấn đề giữa quốc giáo và nương nương, vẫn là vị trí trong hoàng cung kia.
Mai Lý Sa có chút khó khăn đứng dậy, mang theo Trần Trường Sinh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn phương hướng hoàng cung cách đó không xa nói:
- Trong trận đấu tranh này, ngươi sẽ sắm vai một nhân vật vô cùng quan trọng.
Trần Trường Sinh nói:
- Là bởi vì ta là…. Học sinh của lão sư? Đại biểu cho thái độ ủng hộ hoàng tộc sao?
Mai Lý Sa cảm thán nói:
- Đương nhiên không chỉ như thế.
Giáo Chủ đại nhân không giải thích kỹ lưỡng hơn, bởi vì chuyện này rất khó giải thích, thậm chí không thể giải thích, cũng bởi vì thời điểm này có người gõ cửa phòng.
Sau khi cửa bị đẩy ra, xuất hiện một người Trần Trường Sinh không thể tưởng tượng.
- Hắc Diệu Thạch Quan ở bên trong Chu Lăng là trống không.
Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không quên tới chi tiết rất trọng yếu này.
Giáo Hoàng đại nhân mỉm cười không nói, sinh tử của người kia đúng là một câu đố khó với nhiều người, nhưng thời gian cuối cùng vẫn là sự vật hùng mạnh nhất thế gian, cho tới hôm nay hắn cũng không quá quan tâm.
Tương đối mà nói, Giáo Hoàng đại nhân càng quan tâm tới việc khác hơn:
- Như thế thì kiếm này hiện tại cũng ở trong tay của ngươi?
Trần Trường Sinh không có chút gì do dự, cởi đoản kiếm bên hôn xuống, hai tay dâng lên.
Ban đầu ở khách điện Tử Viên, Đường Tam Thập Lục muốn lấy kiếm của hắn đều bị hắn cự tuyệt, nhưng hiện tại hắn không thể cự tuyệt, bởi vì Giáo Hoàng đại nhân là Giáo Hoàng, là sư thúc của hắn.
Kiếm trong Kiếm Trì ở trong tay hắn, chuyện này cũng không có cách nào giấu diếm, ban đầu thời điểm chiến đấu với thần tướng Tiết Hà ở nơi hoang dã, kiếm này đã xuất hiện.
- Ngươi có biết vỏ kiếm này là cái gì không?
Giáo Hoàng đại nhân không nhận lấy đoản kiếm, nhìn hắn hỏi.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu.
Giáo Hoàng có chút cảm thán nói:
- Đây chính là chi bảo trấn viện của Học Viện Quốc Giáo năm đó, sau lại tan biến trong trận huyết hỏa kia, hóa ra là bị sư phụ của ngươi mang đi.
Trần Trường Sinh không biết nên nói cái gì.
- Ta cùng với sư huynh chính là cùng trường, cùng là đồng môn, lại nói tiếp, thiên phú và trí tuệ tu đạo của hắn thủy chung vẫn hơn ta xa, cuối cùng lại là ta kế thừa vị trí Giáo Hoàng, hắn đi tới Học Viện Quốc Giáo làm viện trưởng.
Giáo Hoàng nhìn không trung ngoài điện, ngôi sao hải dương trong hai mắt chậm rãi tắt, dường như đang suy nghĩ:
- Bởi vì chấp niệm của hắn quá lớn, ngươi không cần học hắn.
Trần Trường Sinh vẫn không biết nên nói cái gì như cũ, chuyện của Học Viện Quốc Giáo năm đó, mãi tới hôm nay hắn cũng không biết thông tin chính thức, cho dù biết hắn cũng không có tư cách nói chuyện.
- Kiếm trong Kiếm Trì này phải làm sao bây giờ?
- Ly Cung sẽ gửi thư chiếu cáo thiên hạ, còn có hậu nhân tông phái phải đăng trước, sau đó đem kiếm này giao cho bọn họ, về phần đã chặt đứt kế thừa tông phái thì kiếm này sẽ do ngươi tự mình bảo quản.
Trần Trường Sinh hiểu, an bài như thế, sau khi xảy ra chuyện ở Thiên Thư Lăng, chính mình được xem như là người đã lập được công lớn cho thế giới loài người, những chỉ trích do cái chết của Lương Tiếu Hiểu và Trang Hoán Vũ mang đến đã giảm đi rất nhiều, nói:
- Đều theo sự an bài của ngài.
Không có cung xưng miện hạ, không có lôi kéo ống tay áo gọi sư thúc, chỉ nhẹ nhàng nói từ ngài đã là rất tiến bộ, cuối cùng đã trở nên thân cận hơn so với sư môn.
Giáo Hoàng rất hài lòng nói với hắn:
- Đi đi, nghỉ ngơi tốt một chút.
Nhìn ánh mắt của hắn, Giáo Hoàng hiểu hắn đang lo lắng cái gì, nói:
- Chiết Tụ sẽ nhanh chóng được thả.
Từ đầu đến cuối, Giáo Hoàng đại nhân không hề hỏi một câu liên quan tới Tô Ly.
Đã hồi kinh làm sao có thể nghỉ ngơi, ra khỏi Ly Cung, không về được Học Viện Quốc Giáo, không có cách nào đi thăm hỏi Chiết Tụ, Trần Trường Sinh liền bị Tân Giáo Sĩ dẫn tới Giáo Xu Xứ.
Một loạt Hồng Phong vốn nên như lửa, nhưng vào thời tiết cuối xuân đầu hạ lại đậm màu xanh biếc, liền giống như cây phong kia sau khi được tu sửa, có hai thân phận là cơ cấu giáo dục của triều đình và quốc giáo Văn Hoa điện.
Bên trong phòng sâu nhất giáo điện kia tràn ngập đủ loại hoa mai, Mai Lý Sa ngồi ở sau cái bàn, nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật, trên mặt hiện rõ nét già nua. Trần Trường Sinh đứng ở trước bàn, cách bồn yên mai nhìn Giáo Chủ đại nhân, tâm tình có chút phức tạp.
Nếu so sánh với Giáo Hoàng đại nhân, giáo chủ Mai Lý Sa không hề có quan hệ gì với hắn, theo đạo lý mà nói hẳn là phải vô cùng xa lạ mới đúng, nhưng không biết tại sao hắn vẫn cảm thấy Giáo Chủ đại nhân đối xử với mình rất tốt, bất kể là Đại Triều Thí hay là hành trình Chu Viên, đại giáo chủ Mai Lý Sa đều cung cấp nhiều tiện lợi và trợ giúp cho hắn, mặc dù có thời điểm những chuyện kia khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, nhưng nguyên nhân thật sự khiến tâm tình của hắn phức tạp không phải ở chỗ này, mà là giáo chủ đại nhân đang ngày càng già kia.
Trần Trường Sinh không biết tu vi cảnh giới của đại giáo chủ Mai Lý Sa, vốn hắn có kinh nghiệm và lực ảnh hưởng ngang với Giáo Hoàng đại nhân ở trong quốc giáo, còn có thái độ của đám người Chu Lạc đối với hắn, liền có thể nghĩ tới hắn cách lĩnh vực thần thánh cũng không xa. Loại giáo sĩ mang cảnh giới như thế này khác với người tu đạo khác, sống qua 800 tuổi là chuyện bình thường, trong dòng thời gian dài này, mặc dù các cường nhân cảnh giới cao thâm già đi, nhưng cũng chỉ là giữa lông mày hiện chút nếp nhăn, tuyệt đối sẽ không trở nên già yếu như vậy, chỉ có ở điểm cuối cùng của sinh mạng, mới có thể sau khi tự hỏi vấn đề hậu duệ, lưu lại huyết mạch, liền dùng tốc độ kịch liệt khó có thể tưởng tượng trở nên già nua.
Chết yên tĩnh như lá mùa thu sao? Không, mà lại giống như quả thực rơi xuống đất trong cuồng phong.
Trong thời gian một năm này, toàn bộ đại lục đều biết đại giáo chủ Mai Lý Sa đang dần trở nên già nua.
Cái này nghĩ là, đại giáo chủ không còn sống được bao lâu nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở về Tinh Hải.
Yên mai kia vô cùng diễm lệ, hoa mai trong phòng đua nở dường như không phải cuối xuân, mà là nhất thời, là thời điểm thích hợp để hoa mai nở rộ.
Nếu so sánh với cả phòng tràn ngập màu sắc và hoa văn, sự già nua của Giáo Chủ đại nhân vô cùng ghê người.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút khổ sở.
Ngay vào lúc này, Giáo Chủ đại nhân mở to mắt, nhìn hắn cười cười nói:
- Lại đây.
Trần Trường Sinh theo lời đi tới trước người hắn.
Mai Lý Sa nhìn hắn cảm thán nói:
- Biết tin ngươi còn sống ta rất vui sướng, đồng thời lại cảm thấy có chút khổ sở.
Trần Trường Sinh nghe không hiểu những lời này, không biết vì sao trong lòng bỗng nhiên sinh ra rất nhiều bất an, thậm chí là sợ hãi.
- Nếu Tô Ly không chết, như vậy ánh mắt vẫn phải thu hồi lại, dừng ở trong kinh đô, tựa như ngươi vẫn phải về tới kinh đô.
Mai Lý Sa nói:
- Đại hội Chử Thạch là chuyện năm sau, ta không biết còn có thể nhìn thấy hay không, nhưng ta ít nhất còn có thể nhìn hết một năm nay của ngươi.
Trần Trường Sinh nghĩ muốn an ủi một chút, lại phát hiện mình không biết cách, chỉ có thể tự trách mà cúi đầu.
Mai Lý Sa nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Một năm nay đối với ngươi mà nói rất quan trọng.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không hiểu.
- Ngươi phải nhanh một chút trở nên thành thục.
Nói xong câu đó, ánh mắt của Mai Lý Sa trở nên trầm trọng, ánh mắt có chút ảm đạm, kế tiếp lại sáng ngời như trước:
- Tin tưởng ta, cuối cùng người và chúng ta sẽ đạt được thắng lợi.
Trần Trường Sinh thật sự nghe không hiểu, nghĩ thầm răng đây là chiến đấu với ai? Cùng Thánh Hậu nương nương sao? Cho dù là thế, chính mình có lực lượng gì để có thể tham gia loại chiến đấu này?
- Vấn đề giữa quốc giáo và nương nương, vẫn là vị trí trong hoàng cung kia.
Mai Lý Sa có chút khó khăn đứng dậy, mang theo Trần Trường Sinh đi đến phía trước cửa sổ, nhìn phương hướng hoàng cung cách đó không xa nói:
- Trong trận đấu tranh này, ngươi sẽ sắm vai một nhân vật vô cùng quan trọng.
Trần Trường Sinh nói:
- Là bởi vì ta là…. Học sinh của lão sư? Đại biểu cho thái độ ủng hộ hoàng tộc sao?
Mai Lý Sa cảm thán nói:
- Đương nhiên không chỉ như thế.
Giáo Chủ đại nhân không giải thích kỹ lưỡng hơn, bởi vì chuyện này rất khó giải thích, thậm chí không thể giải thích, cũng bởi vì thời điểm này có người gõ cửa phòng.
Sau khi cửa bị đẩy ra, xuất hiện một người Trần Trường Sinh không thể tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.