Quyển 2 - Chương 333: Vạn kiếm thành quân.
Miêu Nị
09/12/2016
Để cho hắn cảnh giác bất an đấy vẫn là tiếng sấm trong biển thú triều kia.
Tiếng sấm trên thảo nguyên là do mặt đất vỡ ra chứ không phải là bị kiếm ý xâm nhập, mà là có một yêu thú đang phá đất, phẫn nộ gào thét.
Hắn nhìn bóng dáng yêu thú như núi trong thú triều, hắn biết con yêu thú kia, cũng biết nó chưa đứng lên vì đang khom người tìm kiếm vũ khí. Vũ khí có thể là núi, cũng có thể là nham thạch cứng rắn dưới bùn đất, là nham thạch nặng nó sử dụng càng thuận tay.
Con yêu thú này tên là đảo sơn lão, thân cao hai mươi tám trượng, sừng dài, có được sức mạnh khó có thể tưởng, lúc tức giận có thể đẩy ngã ngọn núi, sau đó dùng đồi núi làm vũ khí, lấy đá vụn làm sao, hơi thở như đao, dũng mãnh vô cùng, xếp hạng 3 Thiên Cơ Các địa thú bảng.
Kiền thú, thổ tôn, đảo sơn lão đều có tư cách tiến vào đạo tạng, đều là yêu thú cực kỳ hùng mạnh, khủng đã trở thành truyền thuyết hoặc là bị lãng quên, nhưng mà ai có thể ngờ dưới sự thống trị của nhân loại và Ma tộc, ở trong Chu Viên vẫn còn thân ảnh của bọn chúng.
Quy tắc thế giới của Chu Viên có tính cưỡng chế đối với nhân loại nhưng lại không ảnh hưởng tới yêu thú, khó trách mấy trăm năm qua, tất cả nhân loại và ma tộc tiến vào thảo nguyên đều không thể đi ra ngoài, chỉ e đã trở thành đồ ăn cho yêu thú.
Một đạo màu đen đến từ chân trời khiến Ma Soái kỳ kiếm trong tay Trần Trường Sinh suýt nữa rời tay, tiếng chít chít quanh lăng mộ và tiếng sấm trong thảo nguyên truyền vào trong tai khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, chỉ trong nháy mắt, hắn có cảm giác tử vong đã đến.
Lúc trước yêu thú bậc cao vì bóng ma kia mà vẫn trầm mặc, hiện tại vạn kiếm lăng không, Nam Khách bay trong mưa, chúng nó không còn trầm mặc nữa, vì thế ba đạo khí tức hùng mạnh khó có thể tưởng tượng bắt đầu phát ra, sau đó càng ngày càng cuồng bạo.
Trần Trường Sinh chỉ là Thông U Thượng Cảnh, có vạn đạo tàn kiếm ở bên cũng không thể thay đổi điểm này. Ba con yêu thú Tụ Tinh thượng giai, bất kể cảnh giới hay thực lực đều có tính nghiền ép, hắn thậm chí còn không thể chống cự uy áp của chúng thì phải xử lý thế nào?
Lúc này hồi tưởng lại, bọn họ từ thảo nguyên đi vào Chu Lăng, nếu không phải Nam Khách theo dõi bọn họ, dùng hồn mộc mệnh lệnh yêu thú không được tiến công, bọn họ cũng sớm đã chết trên đường, về phần Nam Khách vì sao không cho yêu thú dẫn đường? Bọn họ chỉ có thể đoán.
- Những yêu thú đó cũng không cần thiết hoàn toàn nghe lời ngươi nói.
Trần Trường Sinh nhìn bóng ma khổng lồ trên bầu trời, tưởng tượng thấy con vật đã đặt nửa bước vào thần thánh lĩnh vực, trầm mặc một lát sau nói vọng sang Nam Khách.
Trong tích tắc, Nam Khách nhắm mắt lại, tóc đen lay động điên cuồng sau lưng, hồn mộc lơ lửng ở trước người nàng, càng lúc càng sáng ngời, phảng phất như sắp biến thành trong suốt, nàng không để ý đến lời hắn, hoặc căn bản là không nghe được.
Thú triều tiếp tục lao tới lăng mộ, thảo nguyên vừa mới bị nhuộm thành màu đỏ đã bị hải dương màu đen bao trùm.
Đạo âm thanh chít chít ngày càng mỏng manh, nhưng không có nghĩ thổ tôn khủng bố đã rời đi, ngược lại nó còn đang chuẩn bị phát động công kích
Trong hồ nước thảo nguyên rốt cuộc tìm được một thạch lăng cao vài trượng đang đứng thẳng, vì thế hiện ra thú triều bên trong.
Sau biển đen, kiền thú trầm mặc nhìn vào lăng mộ, đôi mắt tản ra ánh sáng âm u nhìn Trần Trường Sinh, một sừng trên đầu kéo căng, ít nhất có mấy ngàn sợi lông tơ màu đen rậm rạp xếp hàng trên đó.
Trần Trường Sinh không thể chiến thắng ba con yêu thú bậc cao, nhưng hắn không hề sợ hãi, ánh mắt vẫn sáng ngời, giống như điểm sáng nhất trong vô số đạo tàn kiếm quanh lăng mộ.
Lăng mộ gió lạnh đưa đẩy, vạn kiếm khẽ kêu.
Xa xa thú triều như biển, đại thú như núi.
Sơn Hải Kiếm bay trở về bên hắn, khẽ chấn động.
Động tĩnh không phân tương hợp, kiếm thú chung một trận chiến.
Nếu tàn kiếm tự hành cùng thú triều tranh chấp, quân lính tản mạn, đại khái rất nhanh sẽ ngã xuống, sẽ chết.
Nhưng hiện tại, hắn ở trong đó.
Vạn kiếm giai quân, hoặc làm sĩ tốt, hoặc làm tiền phong, hoặc làm trung trận, còn hắn là tướng quân.
Hắn nên suất lĩnh vạn kiếm đánh trận này thế nào?
Hắn không biết. Cho dù tuổi thơ của hắn đọc một lượt đạo tạng, đọc hết bí tịch trân quý lưu trong Quốc Giáo Học Viện thì vẫn không có khả năng học được vạn loại kiếm pháp. Không ai có thể làm được điều này. Như vậy, hắn nên ngự sử vạn đạo kiếm này như thế nào để kiếm phát huy uy lực lớn nhất?
Hắn nắm Hoàng Chỉ Tán, cảm thụ tin tức kiếm ý truyền đến.
Tiến vào thảo nguyên, đi vào Chu Lăng, kiếm trì xuất thế, hết thảy tất cả đều liên quan tới đạo kiếm ý này.
Hoặc đó chính là đáp án.
Hắn cảm giác đạo kiếm ý ngạo nghễ và trầm ổn.
Ngạo nghễ và trầm ổn là hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn mơ hồ mâu thuẫn, trên cơ bản không có khả năng đồng thời hiện ra trên một thanh kiếm hoặc là một người.
Có chút kỳ quái là Trần Trường Sinh lại cảm thấy đạo kiếm ý ngạo nghễ trầm ổn này rất quen thuộc. Không phải sự quen thuộc khi đọc làu làu đạo tạng mà là sự quen thuộc chân chính, mắt từng thấy, tâm từng cảm nhận, thậm chí còn quen thuộc trong chiến đấu.
Rất đơn giản hắn đã hiểu ra, đây là kiếm ý của Ly Sơn, hắn từng cảm nhận trên người mấy thiếu niên Ly Sơn —— Quan Phi Bạch kiêu ngạo tự phụ lạnh lùng, Cẩu Hàn Thực trầm ổn ôn hòa dễ làm thân, Lương Bán Hồ trầm mặc ít lời đáng tin, Thất Gian gộp đủ cả ba.
Hoá ra đạo kiếm ý đến từ Ly Sơn, hắn nhìn Hoàng Chỉ Tán, trầm mặc không nói.
Cho đến lúc này, hắn vẫn không biết kiếm ý thuộc về huyền thoại Già Thiên danh kiếm, nhưng hắn biết mình nên làm gì.
Mặc dù là Chu Độc Phu sống lại cũng không có khả năng dùng ngự sử vạn đạo tàn kiếm thi xuất tất cả kiếm pháp, hắn càng không thể, nhưng hắn có thể dùng đạo kiếm ý của Ly Sơn ngự sử vạn đạo tàn kiếm dùng Ly Sơn kiếm pháp, vấn đề duy nhất cần giải quyết là, hắn làm sao có đủ thần thức đồng thời khống chế vạn đạo thần thức.
Chỉ cần giải quyết một vấn đề, như vậy vấn đề kia thường là vấn đề khó giải quyết nhất. Cho dù có thể...ngày ngày tới Ly Cung huyền học gia thì cũng không ai có thể chia thần thức làm vạn đạo, có thử hay không cũng không quan trọng, nhưng Trần Trường Sinh lại muốn thử một lần.
Tay trái nắm chặt Hoàng Chỉ Tán, thần thức ngự sử kiếm ý trong tán hướng về phía bầu trời, nháy mắt tiếp xúc đến các tàn kiếm, rõ ràng cảm nhận được kiếm ý trong tàn kiếm đã mỏi mệt hoặc suy yếu, còn có vài kiếm ý mờ nhạt khó có thể phát hiện.
Hắn tôn kính mà kiên định mời kiếm ý tạm thời thoái vị, giao ra quyền khống chế.
Hống hách như Sơn Hải Kiếm đồng ý.
Kiêu ngạo như Trai Kiếm đồng ý.
Vạn đạo kiếm trên bầu trời đều đồng ý.
Tất cả các kiếm đều đồng ý, bao gồm những thanh trên bầu trời, thanh bay cao nhất, chói mắt nhất, đồng thời cũng có kiêu ngạo nhất, chúng không hề phản đối, thanh kiếm khẽ run, đối với đạo kiếm ý đi vào cơ thể có chút khinh miệt, hồn nhiên không thèm để ý tới đối phương.
Tiếng sấm trên thảo nguyên là do mặt đất vỡ ra chứ không phải là bị kiếm ý xâm nhập, mà là có một yêu thú đang phá đất, phẫn nộ gào thét.
Hắn nhìn bóng dáng yêu thú như núi trong thú triều, hắn biết con yêu thú kia, cũng biết nó chưa đứng lên vì đang khom người tìm kiếm vũ khí. Vũ khí có thể là núi, cũng có thể là nham thạch cứng rắn dưới bùn đất, là nham thạch nặng nó sử dụng càng thuận tay.
Con yêu thú này tên là đảo sơn lão, thân cao hai mươi tám trượng, sừng dài, có được sức mạnh khó có thể tưởng, lúc tức giận có thể đẩy ngã ngọn núi, sau đó dùng đồi núi làm vũ khí, lấy đá vụn làm sao, hơi thở như đao, dũng mãnh vô cùng, xếp hạng 3 Thiên Cơ Các địa thú bảng.
Kiền thú, thổ tôn, đảo sơn lão đều có tư cách tiến vào đạo tạng, đều là yêu thú cực kỳ hùng mạnh, khủng đã trở thành truyền thuyết hoặc là bị lãng quên, nhưng mà ai có thể ngờ dưới sự thống trị của nhân loại và Ma tộc, ở trong Chu Viên vẫn còn thân ảnh của bọn chúng.
Quy tắc thế giới của Chu Viên có tính cưỡng chế đối với nhân loại nhưng lại không ảnh hưởng tới yêu thú, khó trách mấy trăm năm qua, tất cả nhân loại và ma tộc tiến vào thảo nguyên đều không thể đi ra ngoài, chỉ e đã trở thành đồ ăn cho yêu thú.
Một đạo màu đen đến từ chân trời khiến Ma Soái kỳ kiếm trong tay Trần Trường Sinh suýt nữa rời tay, tiếng chít chít quanh lăng mộ và tiếng sấm trong thảo nguyên truyền vào trong tai khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, chỉ trong nháy mắt, hắn có cảm giác tử vong đã đến.
Lúc trước yêu thú bậc cao vì bóng ma kia mà vẫn trầm mặc, hiện tại vạn kiếm lăng không, Nam Khách bay trong mưa, chúng nó không còn trầm mặc nữa, vì thế ba đạo khí tức hùng mạnh khó có thể tưởng tượng bắt đầu phát ra, sau đó càng ngày càng cuồng bạo.
Trần Trường Sinh chỉ là Thông U Thượng Cảnh, có vạn đạo tàn kiếm ở bên cũng không thể thay đổi điểm này. Ba con yêu thú Tụ Tinh thượng giai, bất kể cảnh giới hay thực lực đều có tính nghiền ép, hắn thậm chí còn không thể chống cự uy áp của chúng thì phải xử lý thế nào?
Lúc này hồi tưởng lại, bọn họ từ thảo nguyên đi vào Chu Lăng, nếu không phải Nam Khách theo dõi bọn họ, dùng hồn mộc mệnh lệnh yêu thú không được tiến công, bọn họ cũng sớm đã chết trên đường, về phần Nam Khách vì sao không cho yêu thú dẫn đường? Bọn họ chỉ có thể đoán.
- Những yêu thú đó cũng không cần thiết hoàn toàn nghe lời ngươi nói.
Trần Trường Sinh nhìn bóng ma khổng lồ trên bầu trời, tưởng tượng thấy con vật đã đặt nửa bước vào thần thánh lĩnh vực, trầm mặc một lát sau nói vọng sang Nam Khách.
Trong tích tắc, Nam Khách nhắm mắt lại, tóc đen lay động điên cuồng sau lưng, hồn mộc lơ lửng ở trước người nàng, càng lúc càng sáng ngời, phảng phất như sắp biến thành trong suốt, nàng không để ý đến lời hắn, hoặc căn bản là không nghe được.
Thú triều tiếp tục lao tới lăng mộ, thảo nguyên vừa mới bị nhuộm thành màu đỏ đã bị hải dương màu đen bao trùm.
Đạo âm thanh chít chít ngày càng mỏng manh, nhưng không có nghĩ thổ tôn khủng bố đã rời đi, ngược lại nó còn đang chuẩn bị phát động công kích
Trong hồ nước thảo nguyên rốt cuộc tìm được một thạch lăng cao vài trượng đang đứng thẳng, vì thế hiện ra thú triều bên trong.
Sau biển đen, kiền thú trầm mặc nhìn vào lăng mộ, đôi mắt tản ra ánh sáng âm u nhìn Trần Trường Sinh, một sừng trên đầu kéo căng, ít nhất có mấy ngàn sợi lông tơ màu đen rậm rạp xếp hàng trên đó.
Trần Trường Sinh không thể chiến thắng ba con yêu thú bậc cao, nhưng hắn không hề sợ hãi, ánh mắt vẫn sáng ngời, giống như điểm sáng nhất trong vô số đạo tàn kiếm quanh lăng mộ.
Lăng mộ gió lạnh đưa đẩy, vạn kiếm khẽ kêu.
Xa xa thú triều như biển, đại thú như núi.
Sơn Hải Kiếm bay trở về bên hắn, khẽ chấn động.
Động tĩnh không phân tương hợp, kiếm thú chung một trận chiến.
Nếu tàn kiếm tự hành cùng thú triều tranh chấp, quân lính tản mạn, đại khái rất nhanh sẽ ngã xuống, sẽ chết.
Nhưng hiện tại, hắn ở trong đó.
Vạn kiếm giai quân, hoặc làm sĩ tốt, hoặc làm tiền phong, hoặc làm trung trận, còn hắn là tướng quân.
Hắn nên suất lĩnh vạn kiếm đánh trận này thế nào?
Hắn không biết. Cho dù tuổi thơ của hắn đọc một lượt đạo tạng, đọc hết bí tịch trân quý lưu trong Quốc Giáo Học Viện thì vẫn không có khả năng học được vạn loại kiếm pháp. Không ai có thể làm được điều này. Như vậy, hắn nên ngự sử vạn đạo kiếm này như thế nào để kiếm phát huy uy lực lớn nhất?
Hắn nắm Hoàng Chỉ Tán, cảm thụ tin tức kiếm ý truyền đến.
Tiến vào thảo nguyên, đi vào Chu Lăng, kiếm trì xuất thế, hết thảy tất cả đều liên quan tới đạo kiếm ý này.
Hoặc đó chính là đáp án.
Hắn cảm giác đạo kiếm ý ngạo nghễ và trầm ổn.
Ngạo nghễ và trầm ổn là hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn mơ hồ mâu thuẫn, trên cơ bản không có khả năng đồng thời hiện ra trên một thanh kiếm hoặc là một người.
Có chút kỳ quái là Trần Trường Sinh lại cảm thấy đạo kiếm ý ngạo nghễ trầm ổn này rất quen thuộc. Không phải sự quen thuộc khi đọc làu làu đạo tạng mà là sự quen thuộc chân chính, mắt từng thấy, tâm từng cảm nhận, thậm chí còn quen thuộc trong chiến đấu.
Rất đơn giản hắn đã hiểu ra, đây là kiếm ý của Ly Sơn, hắn từng cảm nhận trên người mấy thiếu niên Ly Sơn —— Quan Phi Bạch kiêu ngạo tự phụ lạnh lùng, Cẩu Hàn Thực trầm ổn ôn hòa dễ làm thân, Lương Bán Hồ trầm mặc ít lời đáng tin, Thất Gian gộp đủ cả ba.
Hoá ra đạo kiếm ý đến từ Ly Sơn, hắn nhìn Hoàng Chỉ Tán, trầm mặc không nói.
Cho đến lúc này, hắn vẫn không biết kiếm ý thuộc về huyền thoại Già Thiên danh kiếm, nhưng hắn biết mình nên làm gì.
Mặc dù là Chu Độc Phu sống lại cũng không có khả năng dùng ngự sử vạn đạo tàn kiếm thi xuất tất cả kiếm pháp, hắn càng không thể, nhưng hắn có thể dùng đạo kiếm ý của Ly Sơn ngự sử vạn đạo tàn kiếm dùng Ly Sơn kiếm pháp, vấn đề duy nhất cần giải quyết là, hắn làm sao có đủ thần thức đồng thời khống chế vạn đạo thần thức.
Chỉ cần giải quyết một vấn đề, như vậy vấn đề kia thường là vấn đề khó giải quyết nhất. Cho dù có thể...ngày ngày tới Ly Cung huyền học gia thì cũng không ai có thể chia thần thức làm vạn đạo, có thử hay không cũng không quan trọng, nhưng Trần Trường Sinh lại muốn thử một lần.
Tay trái nắm chặt Hoàng Chỉ Tán, thần thức ngự sử kiếm ý trong tán hướng về phía bầu trời, nháy mắt tiếp xúc đến các tàn kiếm, rõ ràng cảm nhận được kiếm ý trong tàn kiếm đã mỏi mệt hoặc suy yếu, còn có vài kiếm ý mờ nhạt khó có thể phát hiện.
Hắn tôn kính mà kiên định mời kiếm ý tạm thời thoái vị, giao ra quyền khống chế.
Hống hách như Sơn Hải Kiếm đồng ý.
Kiêu ngạo như Trai Kiếm đồng ý.
Vạn đạo kiếm trên bầu trời đều đồng ý.
Tất cả các kiếm đều đồng ý, bao gồm những thanh trên bầu trời, thanh bay cao nhất, chói mắt nhất, đồng thời cũng có kiêu ngạo nhất, chúng không hề phản đối, thanh kiếm khẽ run, đối với đạo kiếm ý đi vào cơ thể có chút khinh miệt, hồn nhiên không thèm để ý tới đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.